Chap 13:Confused

  - Mối quan hệ này là gì đây?

Shiho đẩy Shinichi ra lập tức – Anh làm cái gì ở đây vậy? – Cô giáng xuống Louis 1 đôi mắt lạnh thấu xương, nhưng anh đã quen nên thản nhiên tiếp tục:

- Hãy trả lời câu hỏi của tôi. – Anh tức giận nhưng vẻ ngoài vẫn yên như mặt nước, không ngờ không chỉ xã hội rắc rối mà tình yêu con người cũng rắc rối – Tôi đưa cô ấy đến đây để làm việc chứ không để 2 người làm mấy trò này.

- Tôi... - Shinichi như con chuột bị bắt quả tang đang ăn vụn, hoang mang. Tuy vậy anh lại chòm tới, tự dưng anh có cảm giác người này không hề đơn giản với Shiho, anh ta như muốn chiếm hữu lấy cô – Tôi và cô ấy thì liên quan gì tới anh?

- Tôi không muốn người của tôi làm mấy việc này.

- Anh muốn gì? – Shinichi nhíu mắt, anh bắt đầu chiếm lấy ưu thế - Tại sao anh lại quan tâm đến cô ấy như vậy?

- Vì đây là công việc của tôi – Louis điềm tĩnh đáp – Và cô ấy đã có...

- Kaio? – Shinichi táp ngay câu cuối, như muốn khẳng định rằng "Tôi là Shinichi Kudou, tôi cũng biết rất nhiều nên đừng có lên giọng với tôi".

Louis giật mình, cô gái đang đứng trước mặt mình là người kín đáo nhất mà anh từng biết, thậm chí về Kaio cô cũng giấu nhẹm với đồng nghiệp IDC, anh cũng chỉ vô tình biết được khi phải đến nhà tìm cô vì không thấy cô đi làm suốt 3 ngày liền. Anh bắt đầu đi ngược lại mọi sự kiện, và nhận ra 1 điều. Anh hướng về phía Shiho thì thấy đúng y như rằng ánh mắt đó là muốn bảo anh hãy câm miệng.

- Được rồi, nếu như biết vậy mà còn làm thế thì anh giải thích sao đây?

- Tôi không có vấn đề gì cả, chỉ là... -Shinichi không hề muốn nói ra câu này, nhưng anh không còn cách nào khác để bứt đuôi Louis, vả lại anh không muốn thừa nhận bất cứ thứ gì bây giờ để kéo cô và anh vào cái vòng xoáy tình yêu khó xử trong lúc đang cần tập trung để bắt tên tội phạm nguy hiểm như thế này. – Tôi với cô ấy là bạn lâu ngày không gặp.

Với bản chất của 1 người phụ nữ có quyền yêu, lòng Shiho nhói lên, cô nghi ngờ câu trả lời của anh là thật. Và cô đã sẵn sàng áp đặt nó như 1 sự hiển nhiên rằng cô đối với anh chỉ là bạn, mọi tình yêu trước kia đã lụi tàn và chiếc ôm này chỉ là 1 cuộc thử nghiệm cho thứ mà người ta gọi là "Vẫn còn yêu".

- Phải, đúng lúc tôi sắp về nên tôi với anh ấy mới ôm chào tạm biệt, vậy thôi. – Nói rồi cô gom vội đống tài liệu, đi thật nhanh trước sự khó chịu lẫn ngỡ ngàng của Shinichi.

- Để tôi chở cậu về! – Anh bước vội theo.

- Không cần đâu... - Cô đã bước đến chỗ Louis – Anh ấy sẽ đưa tôi về.

- Phải, à mà khoan, khi về nhớ đi cửa EXIT sau lưng anh, tuyệt đối không được đi cửa này, nó không dành cho chàng cảnh sát nổi tiếng như anh đâu.

Louis nhếch mép cười rồi đóng cửa lại.

*****

- Tại sao lại là bệnh viện? – Shiho rảo bước bên cạnh Louis trước sự xào xáo của cả bệnh viện. Xung quanh cô ầm ĩ lên những câu đại loại là "Dược sĩ mới đấy!", "Cô ấy đẹp thật", "Cái anh đi bên cạnh cô ấy chắc là trợ lý rồi", "Nghe nói cô ấy được giám đốc cho hẳn 1 phòng riêng để nghiên cứu!", nhưng cũng có vài câu như "Không cười luôn, chảnh chọe thật".


- Chứ cô muốn ở đâu mới không bị lộ? – Anh liếc cô, nhưng rồi nhoẻn miệng cười vì 1 lý do khác – Cô nói với hắn Kaio là ai?

- Không phải chuyện của anh.

- Ôi chao, nếu không biết thì làm sao mà hợp tác với cô được?

- ...Haizzzz... Người yêu...

Anh vừa đi vừa cúi đầu xuống, cố gắng mím chặt đôi môi để khỏi bật cười.

- Thôi đi, tôi cũng đâu muốn... Tại anh ta dai như đỉa..

- Uhm hửm – Anh ho 1 cái – Vậy anh ta...

- Phải.

Nhận thấy vẻ thoáng buồn trên gương mặt của Shiho, Louis định hỏi "Tại sao" nhưng lại thôi.

***

Shinichi về tới nhà, người phụ nữ với mái tóc đen dài ngồi đợi anh trên chiếc giường màu hồng với hàng tá hoa văn trái tim. Cô diện bộ đồ Maid với 1 chiếc nơ xinh xắn.

Anh bước vào phòng, nằm phịch xuống giường, trong đầu anh lúc này chỉ toàn là những câu hỏi về Shiho, về mọi thứ trong những năm qua. Anh xâu chuỗi mọi sự kiện lại với nhau: Shiho và Louis đã làm việc chung 4 năm trời, Louis biết Kaio, Louis vì Kaio mà sẵn sàng tức giận xông vào ngăn cản anh, chỉ có thể 1 điều thôi: Kaio là Louis! Cứ nhìn sự giống nhau đến ngỡ ngàng của Shiho và Louis xem, họ thật là trời sinh 1 cặp.

Nghĩ tới đó đầu anh như muốn vỡ tung, như 1 thám tử, khi đã tìm ra chứng cứ và lập luận, anh đã phỏng đoán được chân tướng, nên điều anh muốn làm bây giờ là xác minh xem nó có đúng hay không.

Nhưng khoan đã, có cái gì đó đang siết chặt eo anh.

Thì ra là Ran, nãy giờ cô đang cố làm đủ thứ để anh chú ý đến thậm chí không còn 1 mảnh vải che thân, nhưng anh thì vẫn cứ ghì mặt xuống chân. Để lúc này Ran đã bật khóc ướt sủng lên lưng anh.

- Ran... - Giọng anh lí nhí.

- Hãy nói em biết chuyện gì đi Shinichi...

- ... - "Chẳng lẽ cô ấy đã biết chuyện của Shiho?"

- Anh không cần em nữa đúng không...?

Vòng tay ấy ngày càng siết chặt lấy eo anh.

- Anh còn nhớ tới cô ta! Anh không chịu quên cô ta! Lúc nào cũng vậy... Em đã vì anh mà chờ đợi, vì anh mà bao lần xông vào nguy hiểm, em cũng đã vì anh mà chấp nhận van xin cô ấy tránh xa anh, thậm chí em đã phải tự làm mọi chuyện, từ nhờ bác Agasae đến bố mẹ anh để anh được ở bên em!

- Em nói cái gì?

- ... Mấy lần rồi? Không phải chính cô ta đã kéo anh vào vụ teo nhỏ hay sao? Không phải chính cô ta đã khiến anh suýt mất mạng trong vụ nổ bom à? Chỉ cần ngày nào cô ta ở bên anh, anh sẽ không bao giờ được yên!

- Em nói cái gì vậy...? – Anh gở vòng tay ấy ra khỏi người, xoay mặt lại nhìn thẳng vào mắt cô – Em van xin Shiho? Em gặp bố mẹ anh?

-... 7 năm trước... Đêm đó em đã thấy 2 người... - Ran òa khóc lớn hơn – Nên em đã gọi cho cô ta và xin cô ta buông tha cho anh!

- Em... Đã thấy hết rồi sao? – Shinichi tức giận – Em đã thấy hết rồi sao vẫn im lặng? Em đã thấy hết rồi sao vẫn không thừ nhận rằng anh yêu Shiho?

- Anh... - Cô trợn mắt, không ngờ Shinichi lại nói như vậy, xem ra anh đã bị Shiho mê hoặc rồi!

- Em biết anh yêu Shiho mà tại sao em lại bắt cô ấy rời xa anh? – Anh gằng giọng, nghiến răng. Phải như lúc đó anh biết đây chỉ là sự sắp đặt thì anh sẽ không để Shiho rời xa, nếu anh biết, anh nhất định sẽ không để Shiho rời xa!

- Anh cũng thấy rồi mà? Cô ấy chỉ ở bên anh để khiến anh gặp nguy hiểm mà thôi!

- Em mới là người khiến anh gặp nguy hiểm đấy Ran à! – Shinichi đứng phăng dậy – Em cứ tự ý xông vào mọi thứ mà không bao giờ suy nghĩ! Để rồi chính em gặp rắc rối và sau đó anh phải chạy đi cứu em! Em có thấy điều đó không?

- Không! Em chỉ biết là mình yêu anh!

- Em không yêu anh! Em chỉ yêu bản thân mình!

- Anh không hề yêu em! – Cô bật khóc nức nở, nước mắt đầm đìa.

- ... Nếu anh nói như thế... Em có buông tha cho anh không? – Shinichi bước từng bước nặng nề.

Cánh cửa đóng lại với 1 tiếng chói tai.

****

Shinichi lao vun vút trên đường, anh nhất quyết sẽ làm rõ chuyện này, mọi thứ đã quá mơ hồ đối với 1 thám tử lừng danh như anh.

Anh đến sở cảnh sát, nhập mật khẩu vào máy tính bên phòng quản lý, tra vào tên Shiho Miyano. "1199, phố Keiyany".

****

- Cô thấy sao về cái sơ đồ này?

- Uhm hửm. – Người phụ nữ đang mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình ngồi bó gối đặt cái laptop lên đùi.

- Ý cô là sao? – Louis ngồi phịch xuống bên cạnh cô, miệng nhai nho nhồm nhoàm.

- Ý tôi là tôi không muốn dính líu vào vụ này. – Shiho thở dài.

- Biết rồi.

Không khí im lặng bao trùm nhưng không hề căng thẳng. Cô tựa lưng vào gối làm công việc của mình nhưng lại nghĩ đến Shinichi nhiều hơn. Về việc Kaio. Hình như anh cũng đã tin điều đó nhưng liệu chuyện này sẽ đi bao xa? Với cái vốn chứng cứ ít ỏi này thì vụ án sẽ không thể nào xong một sớm một chiều được. Nhất là khi đống tài liệu với 14 nạn nhân và mô tả kết quả khám nghiệm là: Nội tạng bị bào mòn, gan màu đen, tuyến tụy biến mất, bao tử thủng lỗ và hỗn hợp cái chất biến thành màu nâu, máu vón cục, tim phình, phổi dập, thận suy.

"Làm ăn thế này mà coi được à?" – Cô chửi thầm.
Cảm thấy bực dộc về thói vô trách nhiệm của bọn người giám định sở cảnh sát. Cô bỏ máy tính xuống. Xem ra bây giờ việc điều tra không còn quan trọng bằng việc phải đối xử với tay thám tử ngu ngốc đó như thế nào. Mà bản thân cô cũng có thể sẽ không kiềm chế được.

"Không thể để mình phạm sai lầm một lần nào nữa."

Dù thật sự rất mệt mỏi vì phải sống với một tình yêu bế tắc mấy năm liền mà không cách nào để rũ bỏ, ấy vậy lúc này về đây lại còn phải chịu sự mập mờ trong những hành động khiến cô thấp thỏm và đau lòng của Shinichi.

Chuyện Kaio cũng vậy, ngay từ đầu cô không có ý định cho một ai biết cả, nhưng bây giờ trong một thoáng nhỏ nhoi, cô muốn nói với anh tất cả sự thật.
Nhưng liệu chuyện này giấu được bao lâu? Thế nào Kaio cũng sẽ sang đây tìm cô...

- Hey!

- ?!

- ... Tôi không nghĩ việc này lại làm ảnh hưởng tới cô nhiều như vậy.

- Không, chỉ là tôi...

- Thôi, đừng đánh trống lảng... - Anh đặt laptop lên đùi cô, rồi lấy trái nho đút vào miệng cô. – Ăn đi rồi làm tiếp, xong vụ này tôi sẽ thả cô về ngay lập tức.

Đáng lẽ nếu là người khác cô sẽ không bao giờ cho làm vậy, nhưng với Louis thì khác, dù lúc nào cô cũng tỏ ra không ưa. Thật ra Shiho xem anh như 1 người em trai vậy. Tại sao à? Tại vì cô không muốn anh là anh trai cô.
Và anh cũng xem cô là người mình trân trọng nhất, vì chính cô đã cứu anh khỏi 1 cuộc đấu súng kinh hoàng trong vụ khủng bố ở Đức. Đó cũng là lần đầu tiên họ gặp nhau. Anh đã từng phải lòng đôi mắt lạnh lẽo ấy, nhưng hôm nọ khi hỏi bâng quơ về chuyện yêu đương, cô chỉ vỏn vẹn đáp rằng: "Tôi có người rồi.".

Ấy vậy mà tên thám tử đầu tóc bây giờ bù xù như ổ quạ sau khi được mở cửa cho vào nhà đã đấm Louis một cái rõ đau vẫn nghĩ rằng họ có gì đó, và tự hỏi tại sao lại lừa dối anh như vậy.

Shinichi bắn vào mắt Shiho một cái nhìn đầy tức giận. Hét lên:

- Tại sao em lại giấu anh?

Đó các bạn,Kaio là ai? Hi Hi!!!



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro