12. Nỗi nhớ
Haibara Ai
Khi tôi ở trong Tổ chức Áo đen, không có gì lạ khi tôi thức cả đêm để làm việc. Bình thường, để chống chọi cơn buồn ngủ tôi đều pha cho mình một tách cà phê, hoặc một chai nước tăng lực, nhưng Akemi kêu chúng không hề tốt cho sức khỏe của tôi. Nhưng tôi có thể làm gì khác, Tổ chức Áo đen không coi những nhân viên đang làm việc ở đây hay chúng tôi là con người, mà xem như một cỗ máy làm việc không ngừng hoạt động 24/24 h.
Vì thế, ngay cả sau khi trở thành Haibara Ai, tôi vẫn thường xuyên bị mất ngủ. Điều đó nói lên rằng, cơ thể tôi đã quen với việc làm việc đêm hoặc thức đêm. Và đó là lý do tại sao tôi luôn trông buồn ngủ ở trường, và bị Kudou-kun, người đã bị teo nhỏ bởi thuốc tôi tạo ra, đặt cho biệt danh "Hoa hậu luôn buồn ngủ".
Ai mà ngờ được rằng tên thám tử nhí xấc xược này lại là nguyên nhân khiến tôi mất ngủ đêm đó.
"Sau này, Haibara. Tớ sẽ nói cho bạn biết tại sao. Nhưng không phải bây giờ. Tớ xin lỗi, tớ chưa sẵn sàng."
Tôi ngã người, nhìn thẳng lên trần nhà. Những lời của Kudou-kun cứ văng vẳng bên tai tôi, như một chiếc radio bị hỏng. Ngay cả tiếng ngáy khe khẽ của Ayumi-chan cũng không thể làm trái tim tôi đang đập thình thịch im lặng.
Và lý do gọi tôi là "Miyano Shiho" là gì?
Thực ra, tôi cảm thấy rất ngạc nhiên khi nghe thấy cái tên đó sau khi sống quá lâu với cái tên Haibara Ai. Ngay cả khi tôi đến Mỹ mười năm trước, tôi đã làm hộ chiếu với tên Haibara Ai - sau khi tôi thuyết phục Giáo sư Agasa làm một đơn nhận con nuôi với tên Haibara Ai. Tôi đã quên Miyano Shiho là ai - thậm chí còn ghét cái tên đó - và cuộc đời mà cô gái đó đang dẫn dắt.
Rốt cuộc, Miyano Shiho chưa bao giờ thực sự sống, nếu tôi nghĩ về điều đó. Không có cha mẹ từ khi sinh ra, luôn chịu sự giám sát của một nhóm người thích giết chóc, suốt ngày bị nhốt trong phòng thí nghiệm, vật lộn với thuốc độc, và cuối cùng mất đi gia đình duy nhất của mình vào tay lũ sói khốn nạn kia. Khi tôi rời Tokyo mười năm trước, tôi đã thề rằng tôi sẽ không bao giờ nhớ đến Miyano Shiho nữa.
Rồi tôi không nghĩ rằng trái tim mình lại rung lên khi Kudou-kun gọi tôi bằng cái tên đó. Như thể tôi đã bước vào một không gian hoài cổ đầy ắp những kỷ niệm thân thương.
Cơn buồn ngủ bắt đầu đến với tôi khi bầu trời bắt đầu ló dạng ánh nắng bình minh. Tôi quay lại, đối mặt với Ayumi-chan, người đang quằn quại trong giấc ngủ. Và tôi mỉm cười, cuối cùng nhắm mắt lại với một kết luận mãn nguyện.
Có thể đã gọi nhầm tên đúng người và khiến nó trở nên hoàn hảo.
Edogawa Conan
"CONAN-KUN!"
Tôi nhăn mặt, đón cái ôm ấm áp của cô ấy. Mười năm đã trôi qua, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy Ran già hơn mười tuổi so với lần tôi gặp cô ấy lần trước.
"Ran nee-chan, chị vẫn giống như mười năm trước ?" Ayumi-chan nói lên suy nghĩ của tôi.
"Trông các em kìa! Thật lạ khi nhìn thấy các em đã cao hơn chị rồi!"
Sau khi quan sát nhau, chúng tôi bước vào Văn phòng Thám tử Mouri. Ngay lập tức tôi bị thu hút bởi một cảm giác vô cùng nhớ nhung. Mỉm cười, tôi nhìn vào chiếc ghế xoay mà bác Kogorou thường ngồi. Tôi ngẩng đầu, và nụ cười mở rộng khi mắt tôi dán chặt vào chiếc ghế gỗ nơi tôi đã trốn trong khi giải quyết vụ án với tư cách Kogoro Ngủ gật.
Tôi không thể phủ nhận điều đó, Ran và chú Kogorou, cùng với những người còn lại trong văn phòng thám tử này, là một phần quan trọng trong cuộc đời tôi.
Mùi thơm ngon của cà ri thoang thoảng, và tôi thấy Genta-kun đang xoa xoa cái bụng ngày càng to ra của mình. Ayumi-chan đứng dậy đi lên tầng ba và giúp Ran. Đó là khi tôi nhận ra rằng tôi không nhìn thấy Haibara.
"Haibara? Này, có ai nhìn thấy Haibara không?"
Genta-kun và Mitsuhiko-kun nhún vai, nhưng Ayumi-chan chỉ xuống, "Có thể vẫn ở ở dưới nhà. cậu ấy nói sẽ vào theo sau."
Tôi gãi đầucủa mình và lầm bầm. Sau đó, tôi quyết định xuống tìm Haibara.
Tôi thấy cô ấy đang đứng quay mặt ra đường cao tốc. Xe cộ chạy xung quanh trước mặt cô, trong khi Poirot's Cafe bận rộn phía sau. Nhìn cô ấy trông giống như một cột bất động; không quan tâm đến những thứ hối hả và nhộn nhịp xung quanh mình.
Tôi không biết cô gái ấy đang nghĩ gì, nhưng ít nhất tôi biết rằng nơi này cũng có những kỷ niệm đối với cô ấy nhiều như tôi. Tôi không biết cảm giác của cô ấy như thế nào, nhưng tôi biết rằng việc trở lại Tokyo sau mười năm ít nhất đã khiến cô ấy nhớ lại những ngày mà cô ấy được yêu mến với cái tên Haibara Ai. Bởi Giáo sư Agasa, Ayumi-chan, Genta-kun và Mitsuhiko-kun. Ngay cả Ran cũng yêu cô ấy, và Haibara nghĩ rằng Ran giống như Miyano Akemi, người chị gái bị lũ giết người ấy cướp đi mạng sống.
À, tất nhiên. Còn có Tôi . Tôi cũng yêu Haibara. Có thể hơn những người khác xung quanh cô ấy.
"Cậu đang làm gì đây?"
Haibara quay đầu lại, có chút kinh ngạc, "Cậu đứng đó bao lâu rồi?"
Tôi bước tới chỗ cô ấy, "Tớ mới là người nên hỏi câu đó. Sao tớphải là người trả lời những câu này trước chứ. Vậy là sao?"
Haibara đảo đôi mắt màu ngọc lam của mình, nhưng sau đó cười nhạt.
"Tớ nhớ Tokyo, Kudou-kun."
"Ai bảo cậu đi lâu như vậy?"
Haibara im lặng, nhìn tôi như thể cô ấy đang cân nhắc câu trả lời cho câu hỏi đơn giản của tôi. Cô ấy thở dài, và quay lưng về phía tôi.
"Bởi vì tớ muốn quên đi tình yêu của mình dành cho cậu, Kudou-kun."
Cảm giác như trái tim tôi đang chìm vào giấc ngủ bị ép buộc phải tỉnh dậy bởi những lời nói vừa cất ra từ cô, nó đập nhanh như đang cố gắng làm công việc của mình vậy.
"Ha-Haibara?"
"Tớ ở Mỹ mười năm vì cố quên cậu. Nhưng không thể. Trái tim tớ rối bời, bấp bênh vì tớ đã cố gắng đấu tranh tình yêu của mình với cậu. Vì vậy, đó là lý do tôi phải quay trở lại Tokyo, hy vọng có thể gặp lại cậu một lần nữa ... "
Tôi không nhận thấy rằng miệng tôi đang mở to. Nếu có người nhìn thấy tôi từ xa, hẳn tôi trông rất đáng yêu. Nhưng tôi không quan tâm đến ngoại hình của mình, bởi vì bây giờ tôi không biết nói gì để trả lời lời tỏ tình của Haibara.
"Haibara, tớ..."
Tôi chưa kịp tiếp tục câu nói của mình thì Haibara quay nhanh. Đôi mắt cô ấy lóe lên một cách tinh nghịch, và cô ấy cười khúc khích thích thú khi nghiêng người về phía tôi.
"Đùa thôi, đồ ngốc. Hahahahaha!"
Cảm giác này giống như ảo giác . Với sự bực bội này, tôi nhớ rằng Haibara đã làm điều tương tự, và ở cùng một nơi!
"Cậu thực sự tàn nhẫn đến nỗi không thể tin được, Haibara ..."
"Và cậu chắc chắn là ăn cú lừa tuyệt vời này, Edogawa-kun!"
Sau đó, Haibara quay lưng bước đi, về phía các bậc thang của Văn phòng Thám tử Mouri. Cảm xúc của tôi bùng lên dữ dội - tôi cảm thấy như thể mình vừa được bay lên trời, rồi lại rơi xuống con đường đầy sỏi. Trái tim tôi đau nhói - tôi tức giận, muốn hét lên, đánh một cái gì đó - nhưng thực tế tôi không thể làm gì được.
Có lẽ tôi nên nói ngay với Haibara về tình cảm của mình, nếu không muốn đánh mất cô ấy lần thứ hai.
Ran Mouri
"Ai-chan!"
Ayumi-chan gọi cô gái có mái tóc nâu vàng. Tôi không thể phủ nhận , khuôn mặt của cô gái ấy thực sự rất đẹp Từ khi còn nhỏ, tôi đã biết rằng lớn lên cô bé này sẽ trở thành một người phụ nữ rất quyến rũ.
Ánh mắt cô ấy chạm vào mắt tôi, và tôi cố nặn ra một nụ cười trái ngược hoàn toàn với ngọn lửa đang bùng cháy trong tim.
"Em khỏe không, Ai-chan? Đã lâu không gặp!"
Cô gái mỉm cười và gật đầu cụt lủn, "Em không sao. Rất vui được gặp lại Ran-san."
Ran-san. Chưa một lần nào cô ấy gọi tôi là "nee-chan". Sự ngây thơ và ngốc nghếch trước đây của tôi khiến tôi chẳng nghi ngờ gì ở cô gái này.
"Em có thể giúp gì không?"
Tôi lắc đầu, vẫn nụ cười giả tạo mà tôi đã luyện tập trong nhiều năm, "Sắp xong rồi. Chỉ cần gọi những người khác, và chúng ta có thể bắt đầu ăn!"
Cô bé lại gật đầu, rồi gọi ba cậu nhóc còn lại. Khóe mắt tôi dõi theo nhất cử nhất động của cô ấy, bởi vì tôi không muốn mất đi cơ hội chứng minh rằng cô ấy là một người phụ nữ nguy hiểm. Và người đàn ông bên cạnh cô ấy là một kẻ dối trá đã thất hứa với một người luôn trung thành chờ đợi anh ta.
Chỉ cần xem, tôi tự nghĩ, tôi sẽ tháo mặt nạ của cô ra, Miyano Shiho!
----------------------------
Au: Ran đã biết chuyện gì sao? Đợi chương sau sẽ rõ heheh, xin lỗi vì lâu mới cập nhập tại mình lười quá haahha. Chúc mọi người ngày tốt lành!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro