14. Logic
Haibara Ai
Đối tác mà CẬU thích nhất là ai?
Gần đây tôi thường nghe thấy thuật ngữ mục tiêu của mối quan hệ . Thường thì nó dành cho một đối tácmà ai đó yêu thích hay mơ ước về mối quan hệ đó sẽ hình thành như thế nào. Rất có thể đó là một cặp đôi ăn ý. Hoặc anh/em rể của bạn. Hoặc, như trường hợp của tôi, đó là giáo viên của tôi.
Tôi biết Kobayashi-sensei từ ngày đầu tiên đến trường tiểu học Teitan. Vào lúc đó cuộc sống của tôi vẫn còn rất, rất lộn xộn; vừa mất đi thành viên duy nhất trong gia đình tôi, sau đó trốn thoát khỏi tổ chức vô chết tiệt đó, và teo nhỏ thành một học sinh tiểu học để tránh bị chúng truy lùng. Với tôi, Kobayashi-sensei chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống giả tạo của tôi. Tôi nghĩ chỉ là một giáo viên . Không thể so sánh với tôi, một nhà khoa học, người được cho là vĩ đại nhất trong độ tuổi của tôi.
Nhưng người phụ nữ chỉ là giáo viên này đang dần khiến tôi bắt đầu cởi mở hơn với môi trường xung quanh. Sự ấm áp và trung thực của cô ấy, thậm chí cả sự nhiệt tình của cô ấy đối với Edogawa Conan đã khiến tôi dành cho Kobayashi-sensei một vị trí nhỏ trong trái tim mình. Tôi bắt đầu nhìn thấy khía cạnh khác của cô ấy, và bắt đầu hiểu rằng trở thành một giáo viên là một công việc rất, rất cao cả và chỉ có thể được thực hiện bởi những người được chọn để giáo dục những đứa trẻ mà ý thức chung của họ đôi khi đã bị mai một.
"Haibara-san, tại sao em lại đột nhiên muốn đi du học ở Mỹ?" cô nói, với ánh mắt đầy lo lắng, vào 10 năm trước. Tôi quay sang nói với cô ấy về kế hoạch du học của mình.
"Em... em qua đó với họ hàng của mình, Sensei," Tôi đã nói dối vào lúc đó. Kobayashi-sensei nhẹ nhàng vuốt tóc tôi - động tác của cô ấy nhẹ nhàng như một người mẹ đang xoa đầu con mình vậy.
"Ai-chan," tôi suýt khóc khi nghe cô ấy gọi tên mình, "... dù em ở đâu, em phải luôn cẩn thận, và lớn lên trở thành một người phụ nữ được tôn trọng, biết chưa? Cô sẽ luôn là giáo viên của em, bất kể thế nào. chuyện gì xảy ra, cô muốn em biết rằng có một Sensei ở đây. Em có hiểu không? "Tôi gật đầu thật sâu.
Đó là lần cuối cùng tôi gặp Kobayashi-sensei trước khi cuối cùng tôi trở thành học sinh của cô ấy tại trường trung học Teitan.
Tôi đã nghĩ rằng khi tôi không còn gặp nguy hiểm nữa, tôi sẽ muốn trở thành một giáo viên như Kobayashi-sensei khi tôi trở thành một người lớn. Đó là tác động của Kobayashi-sensei đối với tôi.
Sau đó cô ấy gặp thanh tra Shiratori. Câu chuyện tình yêu của họ giống như một bộ phim truyền hình Hàn Quốc được nhiều người yêu thích vì đúng như vậy, nó đầy kịch tính. Nhưng đúng là những câu chuyện hư cấu được lấy cảm hứng từ những câu chuyện có thật, và đó là lý do chúng trở thành mục tiêu quan hệ của tôi . Tất nhiên, không phải là bộ phim, mà là cách họ bổ sung và yêu thương nhau. Cũng là cách họ tin tưởng nhau - mặc dù thanh tra Shiratori có chút bối rối và nghĩ rằng thanh tra Sato là Kobayashi-sensei. Về bản chất, chỉ có Kobayashi-sensei bổ sung cho thanh tra Shiratori, và thanh tra Shiratori bổ sung cho Kobayashi-sensei.
Vì vậy, khi tôi nhận được thiệp mời đám cưới của Kobayashi-sensei và thanh tra Shiratori, tôi không nghĩ mình sẽ là một trong những người hạnh phúc nhất. Thật tuyệt vời khi Kobayashi-sensei được hạnh phúc bên người đàn ông mình yêu, sau khi cô ấy đã dành gần như cả tuổi thanh xuân của mình để trở thành một giáo viên dạy cho những đứa trẻ của các phụ huynh khác, những người không nhất thiết phải biết ơn sự cao cả đó của cô .
Quả thật, cô ấy sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy.
"HAIBARA, nếu tớ mặc quần jean thì trông có được không?"
Cửa hàng quần áo ngân nga giai điệu nhẹ nhàng, Kudou-kun chăm chú mắt mình những bộ quần áo được xếp ngay ngắn. Tôi nhìn anh ấy một cách mỉa mai.
"Tớ muốn hỏi là do cậu ngốc hay vì cậu muốn chọc giận tớ hả?"
Kudou-kun quay đầu lại, "Tớ thường thấy mọi người mặc quần jean đi dự đám cưới. Chỉ cần họ kết hợp với một chiếc áo sơ mi có phần trang trọng thì không thành vấn đề phải không?"
"Đây là giáo viên của cậu sắp kết hôn đó, Edogaw Conan!"
Kudou-kun há hốc mồm một lúc, sau đó ngậm miệng lại và gật đầu, như thể cậu ấy vừa hiểu tại sao đến dự đám cưới của giáo viên mình mà mặc quần jean là bất lịch sự. Với cả hai tay đút vào túi quần, Kudou-kun bước ra khỏi cửa hàng quần jean.
"Cậu muốn mặc đồ như thế nào?" anh hỏi một cách ngây thơ. Tôi nhún vai, như thể tôi không quan tâm. Trên thực tế, tôi đã biết mình sẽ chọn loại váy nào, màu gì(xanh ngọc, nên nó giống với màu mắt của tôi), giày và túi gì.
"Tớ vẫn chưa biết. Hy vọng sẽ thấy một cái gì đó phù hợp," tôi nói. Kudou-kun đột nhiên dừng bước, rồi nhìn tôi từ đầu đến chân. Thật là xấc xược!
"Này cậu muốn g-"
"Màu xanh ngọc nhìn rất hợp mắt ..."
Tôi bất ngờ, Kudou-kun nháy mắt một cái và nở một nụ cười dễ thương về phía tôi, rồi bước tới trước mặt tôi, người vẫn đang im lặng như một con dê ngu ngốc, với khuôn mặt càng cảm thấy nóng hơn.
"Hmm, phải không. Tớ có thể là một nhà tạo mẫu thời trang mà nhỉ?"
Tôi bất giác nhoẻn miệng cười, "Không hẳn. Tớ biết mình trông sẽ rất đẹp trong bộ trang phục màu xanh ngọc. Không cần cậu phải tự khen đâu."
Kudou-kun cười khúc khích và lắc đầu.
"sao ? Đã xong chưa? Tớ còn chưa kịp chọn đồ đâu đấy!"
Tôi đẩy một đôi giày màu kem vào mặt anh, "Sau khi tớ thử đôi giày này ..."
Kudou-kun thở dài, sau đó ngồi xuống chiếc ghế sofa màu hồng trong cửa hàng. Thật là một cảnh tượng hài hước - một thám tử trẻ chán nản vì chờ đợi một phụ nữ đi mua sắm ngồi xuống chiếc ghế sofa màu hồng. Tôi muốn chụp ảnh bằng camera điện thoại di động của mình và hiển thị nó dưới dạng ID người gọi.
Tôi đến quầy thu ngân để thanh toán tiền mua hàng của mình thì thấy Kudou-kun đang tiến về phía tôi. Người thu ngân trẻ có lẽ khoảng 20 tuổi vui vẻ nói với tôi số tiền tôi đã mua, và Kudou-kun nhanh chóng đưa ra thẻ tín dụng.
"Tớ sẽ trả," anh ta nói mà không nhìn tôi. Tôi ra hiệu cho người thu ngân trẻ tuổi đợi một chút, sau đó tôi quay lại nhìn Kudou-kun.
"thẻ tín dụng này là của ai?"
Kudou-kun nhìn lại tôi, vẻ mặt bối rối, "Tất nhiên là thẻ tín dụng của tớ rồi!"
"Thật không? Thẻ tín dụng của cậu, hay thẻ tín dụng của bố mẹ cậu?"
Mặt Kudou-kun đỏ bừng, "Cậu-nhưng mà có đâu?!"
"Tất nhiên là không, Kudou-kun," tôi nói rồi rút thẻ tín dụng của chính mình, "và tớ có đủ khả năng thanh toán các khoản mua sắm của riêng mình bằng thẻ tín dụng của riêng MÌNH."
Tôi lấy đồ của mình và đối mặt với Kudou-kun, người vẫn còn đỏ bừng.
"Đừng bao giờ mua những thứ đắt tiền cho phụ nữ bằng tiền của bố mẹ. Đó là cách cậu có thể phân loại phụ nữ nào thực sự bị thu hút bởi cậu, và phụ nữ nào quan tâm đến tiền của bố mẹ cậu".
Tôi bước ra khỏi cửa hàng, và không hiểu sao tôi cảm thấy rất hài lòng khi thấy vẻ mặt đầy thất vọng của Kudou-kun.
Edogawa Conan
TÔI NÊN biết.
Người phụ nữ này thực sự đáng ghét đến chết mà. Không bao giờ muốn nhận chứ đừng nói là nhờ vả. Tất nhiên, tiền bạc là một thứ nhạy cảm đối với những cô gái như Haibara.
Tôi quên mất rằng người trước mặt này không phải là một cô gái 18 tuổi thích nhận những thứ đắt tiền từ các bạn nam. Hay dù là ai. Đặc biệt nếu số tiền đó không phải là thành quả mồ hôi nước mắt của anh mà là món quà từ cha mẹ của anh
Haibara rời đi trong khi cầm đồ tạp hóa và liếc mắt nhìn tôi.
"Đừng bao giờ mua những thứ đắt tiền cho phụ nữ bằng tiền của bố mẹ. Đó là cách bạn có thể phân loại phụ nữ nào thực sự bị thu hút bởi bạn, và phụ nữ nào quan tâm đến tiền của bố mẹ".
Như cô ấy nói.
Vì vậy, tôi để cơ thể mình tự di chuyển, nói mà không nghĩ đến hậu quả.
"Haibara?"
"Còn gì nữa?"
"Nếu logic của cậu là như vậy, thì có nghĩa là cậu thực sự quan tâm đến tớ đúng không?
-------------
Merry chismas ^^ - Uyen
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro