Chương 15: Lời tỏ tình dưới mưa

Edogawa Conan

"NẾU đó là logic của cậu, điều đó có nghĩa là cậu thực sự quan tâm đến tớ đúng không?"

Tôi đứng im, không nhúc nhích. Tương tự như vậy Haibara. Biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy thật khó đoán trước; Đôi mắt xanh ngọc của cô ấy nhìn tôi chằm chằm. Haibara và tôi dường như đang đứng trong một quả cầu kín, tách biệt khỏi đám đông.

Có thể nói tôi là kẻ hèn nhát, không đáng mặt đàn ông.Nhưng tôi thích Haibara, tại sao tôi lại là người hỏi cô ấy có thích tôi không? Tại sao tôi không nói với cô ấy, "Nghe đây, cô gái ngáp có ánh mắt độc địa kia!! Tớ đã chạy theo cậu đến đến sân bay mười năm trước cho đến khi bị bảo vệ an ninh lôi đi. Cậu biết tại sao không?.. Vì tớ yêu cậu, đồ ngốc!"

Sau khi nói, tôi lập tức hối hận và nhận ra mình đang nói những gì, nhưng tôi thật sự không thể chịu đựng cứ để trong lòng mãi như vậy được.

Haibara hít thở lên xuống như thể cô ấy đang cố tìm lại hơi thở của mình. Ánh mắt cô ấy vẫn vô hồn khi bước đến chỗ tôi. Theo phản xạ, tôi lùi lại. Haibara vẫn không nói gì cho đến khi cô ấy đứng cách tôi chỉ vài cm. cô ấy đưa tay phải lên, tiến đến sống mũi tôi, và sau đó tôi cảm thấy trên trán mình một cơn đau dữ dội.

"oi, oi! Cậu đang làm gì vậy !?" Tôi hét lên, xoa trán bị đau của mình vì bị Haibara gõ vào.

"Đừng nói nhiều! Mau đi tìm quần áo đi. Nhìn xem," cô ấy chỉ vào bầu trời đang bắt đầu đen xịt, "sau này khi mắc mưa, anh biết cảm giác của mình!"

Sau đó, cô gái đi trước tôi, với chiếc mũi vểnh cao. Tôi càu nhàu trong khi vẫn xoa xoa phần trán chắc đã đỏ bừng ban nãy.

Cậu biết không , tớ tự nghĩ là mình rất biết ơn cậu, Haibara Ai!

Ran

Tôi thấy mình đang lục tung đống hồ sơ mà tôi đã nhét gọn gàng vào phía sau chiếc vali mà tôi mang về từ London vài ngày trước. Bên trong có dữ liệu hồ sơ mà tôi đã làm và lưu giữ gọn gàng như vũ khí của tôi ở Nhật Bản. Tôi thừa nhận, tôi nhận được hầu hết dữ liệu này từ Misa-chan, người bạn đại học của tôi, người có cùng mục đích với tôi.

Để trả thù người phụ nữ đã dụ dỗ người đàn ông của cô ấy. Một lần nữa cho tôi, khiến Kudou Shinichi khốn khổ vì anh ta đã làm xé nát trái tim tôi.

Ít ra thì tôi cũng phải tiêu hủy nó như vậy mới công bằng, đúng không?

"Chà, đây rồi," tôi lẩm bẩm khi tìm thấy một tập tài liệu bằng nhựa màu xanh lá cây, trên đó tôi viết "Gia đình Miyano Shiho". Tôi mở bao các tập tin và lấy ra những giấy tờ nội dung liên quan ra. Tôi nhận ra rằng tất cả nội dung của hồ sơ đều đến từ Misa-chan, người đã để mắt đến Miyano Shiho. Tôi xem xét hồ sơ gia đình của cô ấy từng cái một, và tôi khịt mũi khó chịu khi nhận ra không có dấu hiệu nào cho thấy Miyano Shiho có chị gái.

Cô ta nói dối!

Cô ta đã nói gì vào hôm đó? À, Tôi làm cô ấy nhớ đến chị gái cô ấy? À! Tất nhiên tôi phải hành động và chứng tỏ rằng tôi vẫn là Mouri Ran ngọt ngào và tốt bụng với cô ấy bằng cách để cô ấy gọi tôi là "chị Ran"!

Đúng như những gì Misa-chan nói với tôi. Miyano Shiho là một con sói đội lốt cừu, cố gắng tạo ra những hành động để lấy sự thông cảm từ người khác. Để mọi người không nghĩ rằng cô là một người phụ nữ them khát, biện minh bằng mọi cách để có được người đàn ông như ý. Đẹp. trẻ. Thường là người đàn ông giàu có.

Như người yêu cũ của Misa-chan. Hoặc Kudou Shinichi.

Điện thoại di động của tôi đổ chuông. Misa-chan ...

"Misa-chan?"

"Ran-chan? Đừng quên đón tôi vào ngày mai," cô nói với giọng uy quyền, đặc trưng của Misa-chan. Tôi cười.

"Tất nhiên rồi. Lát nữa cậu có ghé qua nhà tôi không? Tôi sẽ giới thiệu cậu với bố tôi!"

Misa-chan cười nhẹ, "Xin lỗi Ran-chan, nhưng chắc chắn tôi sẽ rất mệt và tôi muốn nghỉ ngơi ở khách sạn. Có lẽ lần sau tôi sẽ gặp bố cậu? Dù sao thì ông ấy cũng là một thám tử rất nổi tiếng!"

"Được rồi, Misa-chan," tôi trả lời, "... hẹn gặp lại vào ngày mai!"

...Rụp...

Miễn là tôi còn ở London để học đại học, Misa-chan là người tôi thực sự có thể tin tưởng. Mặc dù cô ấy chỉ hơn tôi một tuổi, nhưng cảm thấy Misa-chan như một người chị trưởng thành hơn rất nhiều. Và đó là lý do tại sao tôi không ngần ngại nói với cô ấy về sự biến mất của Shinichi. Và cũng vì thế, tôi bắt đầu nhận ra rằng Kudou Shinichi không thực sự mất tích, mà là chạy trốn khỏi tôi.

Tôi rất dễ tin vào những lời nói dối. Tôi vẫn là đứa ngây thơ. Tôi vẫn là kẻ ngốc. Chính từ Misa-chan mà tôi bắt đầu học cách không tin tưởng những người xung quanh. Không có gì lạ - Misa-chan nói rằng cô ấy đã mất gia đình từ khi còn nhỏ, và cô ấy lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Nếu Misa-chan yếu đuối, thì nhiều người sẽ chế giễu cô ấy.

Nếu Haibara Ai nói với tôi rằng cô ấy muốn gọi tôi là "chị" vì tôi làm cô ấy nhớ đến chị gái ruột của cô ấy, mười năm trước, thì tôi sẽ cảm động và xúc động khi nghe điều đó. Nhưng bây giờ thì không. Tôi đã trở nên thông minh hơn, tỉnh táo hơn để không bị lừa bởi loại phụ nữ đó. Tôi dọn dẹp hồ sơ và cất lại vào vali với một quyết tâm mới.

Rằng tôi sẽ vạch mặt Miyano Shiho, và tôi sẽ không còn bị lừa bởi bất cứ kẻ nào dám giễu cợt tôi nữa!

Haibara Ai

NẾU tôi làm theo trái tim mình, thì bây giờ tôi đã kết thúc.

May mắn thay logic của tôi vẫn hoạt động hoàn hảo. Tôi cố gắng bình tĩnh và ngăn bản thân lại trước khi trả lời câu hỏi của Kudou-kun.

Chỉ có Chúa mới biết tôi đã khó khăn như thế nào để chống lại ý muốn nói, "Đó là sự thật, Kudou Shinichi. Tôi thực sự bị thu hút bởi cậu. Rất quan tâm đến anh ta."

Ý tôi là, chỉ cần nghĩ như vậy! Kudou Shinichi đó quả thực rất quyến rũ. Từ nhỏ anh ta đã rất nổi tiếng với các cô gái. Bây giờ, vừa cao ráo, đẹp trai, nổi tiếng. Cô gái nào không bị hấp dẫn bởi sự quyến rũ của anh ấy? Ngay cả mười năm xa cách với anh ấy, tôi đã chứng tỏ nỗ lực quên anh ấy nhưng không có kết quả, đó là lý do chính khiến tôi trở về Tokyo lúc này.

Rèm cửa phòng thay đồ mở ra, và tim tôi như nhảy lên với hình bóng trước mặt. Anh ấy mặc chiếc áo sơ mi đen , và khoác chiếc áo blazer màu xám nhạt, kết hợp với quần tây cùng tông với áo khoác của anh ấy . Tôi gần như ngừng thở vì quá sốc.

"Sao nào? Nhìn hợp không?"

Tôi muốn trả lời lạnh lùng và cộc lốc, như thường lệ tôi trả lời câu hỏi của anh ấy. Nhưng không hiểu sao tôi chỉ có thể gật đầu lia lịa và lẩm bẩm không rời mắt khỏi anh. Kudou-kun mỉm cười, và nhẹ nhàng chọc vào trán tôi.

"Đừng nói là cậu yêu tớ rồi nhé."

Thường thì tôi sẽ ngay lập tức bác bỏ câu nói của anh ấy một cách gay gắt. Hoặc nhìn đi chỗ khác để che giấu sự xấu hổ với anh ấy. Nhưng lần này, tôi chỉ có thể phủi tay anh ta và cười thầm.

"Mua xong rồi, mau tính tiền đi. Tôi mới vừa nghe thấy tiếng sấm. Có lẽ trời sẽ mưa to nên ra ga xe lửa sẽ khó khăn đấy"

Giống như một con chó vâng lời chủ của mình, Kudou-kun ngay lập tức quay trở lại phòng thay đồ và mang bộ đồ của mình đến quầy thu ngân để thanh toán. Tôi đi theo anh ấy đến quầy thu ngân vì tôi không có việc gì khác để làm, và hơi ngạc nhiên với số tiền mà Kudou-kun đã mua. Tôi không bao giờ hiểu tại sao quần áo của nam giới luôn đắt hơn của phụ nữ. Có lẽ vì phụ nữ mua sắm nhiều còn nam giới thì không. Kudou-kun lấy thẻ tín dụng phụ của bố mẹ anh ấy để thanh toán, tôi không ngạc nhiên.

Vì vậy tôi càng ngạc nhiên hơn khi Kudou-kun đưa thẻ tín dụng vào và thanh toán bằng tiền mặt. Anh ấy quay sang tôi và mỉm cười, như thể anh ấy hiểu điều gì trong đầu tôi.

"Số tiền này là kết quả vì sự chăm chỉ của tớ. Tháng trước, một người đàn ông giàu có đã nhờ tớ giúp tìm ra kẻ đã giết đứa con duy nhất của ông ta. Tớ từ chối khoản phí của ông ta, nhưng ông ta không muốn nghe và buộc tớ phải chấp nhận."

Kudou-kun nhận hàng tạp hóa của mình và lịch sự cảm ơn nhân viên thu ngân ở cửa hàng, trước khi tiếp tục, "Cậu nói rằng tớ không nên tự hào về việc tiêu tiền của bố mẹ tôi. Phải không?"

"Tớ chỉ nói rằng đừng mua những thứ đắt tiền cho con gái bằng tiền của bố mẹ cậu ..."

Anh ta sốt ruột xua tay, "Điểm mấu chốt là như nhau. Đừng bận tâm đến chi tiết."

Tôi bước sau Kudou-kun, và mưa bắt đầu rơi khi chúng tôi bước ra khỏi cửa hàng. Kudou-kun lớn tiếng phàn nàn, rồi anh ấy nắm lấy cánh tay tôi.

"Nào, mau tìm chỗ trú ẩn trước! Nếu chúng ta ở lại đây thì mưa to sẽ làm ướt đẫm quần áo mất!"

Chân tôi tự di chuyển, theo chân Kudou-kun, người đang chạy về phía con sông nơi chúng tôi có thể trú ẩn khỏi cơn mưa tầm tã. Anh thở dài, sau đó kiểm tra xem bộ quần áo mới của mình không bị dính mưa. Rồi anh nhăn mặt nhẹ nhõm khi thấy bộ quần áo mới của mình đã an toàn khỏi mưa.

Tôi nhìn anh ấy. Tôi không thể ngừng nhìn chằm chằm vào anh. Giống như tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy vào ngày mai.

"Kudou-kun?"

"Hả?"

"Nếu tớ thực sự quan tâm đến cậu, cậu sẽ làm gì?"

Edogawa Conan

ÂM THANH của cơn mưa tầm tã dường như yếu đi, và những người xung quanh tôi đi nhanh chóng chốc lát cũng chả còn mấy người. Không có thứ gì mà tôi có thể nhìn hoặc nghe thấy vào lúc này, ngoài cô gái có đôi mắt xanh ngọc trước mặt tôi.

Cô ấy nhìn tôi như thể không có gì khác để cô ấy nhìn vào. Cứ nhìn tôi như thể ngày mai cô ấy sẽ không gặp tôi nữa.

Hai má cô bắt đầu nổi lên một mảng hồng. Và, đúng như dự đoán, cô ấy quay đầu đi và nhìn xuống sàn bê tông lấm lem bùn đất trong mưa.

"Không cần trả lời. Đừng để ý đến. Tớ chỉ đùa thôi-"

Tôi nắm lấy cằm cô ấy để mặt cô ấy chạm vào mặt tôi. Tôi hôn cô ấy với tôi trước khi cô ấy kết thúc câu nói của mình. Haibara rên rỉ, và đẩy tôi thật mạnh.

"Cậu đang làm gì vậy !? Thật là-"

"Đừng nói với tớ là cậu đang đùa nữa, Haibara."

"Hả?"

"Cậu nói rằng cậu thực sự quan tâm đến tớ. Đừng nói với tớ cậu đang đùa về điều đó. ... Bởi vì ....tớ thực sự quan tâm đến cậu. Cậu hiểu không ?!"

Đôi mắt xanh ngọc của cô ấy tròn xoe, như thể cô ấy không thể tin vào những lời mình vừa nghe. Có lẽ câu nói của tôi giống như tia chớp giữa ban ngày đối với cô ấy.

Sau đó tôi cúi xuống, một lần nữa hôn vào môi cô ấy, để cô ấy tin rằng mình không mơ.

Và bây giờ, Haibara Ai là của tôi. Hoàn toàn.

Ran

Tôi đặt thiệp cưới của Kobayashi-sensei cho thanh tra Shiratori trên chiếc bàn học cũ của mình. Tôi hướng máy ảnh điện thoại di động của mình ngay phía trên nó và chụp chi tiết đám cưới của họ. Ngày tháng, địa điểm, thậm chí cả bản đồ trên đó.

Tôi đã gửi bức ảnh cho Misa-chan, với lời nhắn sau:

Tôi đã nghĩ cái bẫy cho cả hai người đó. Chúng ta sẽ cùng nhau bàn vào ngày mai sau khi cậu đến Tokyo. Hãy kết thúc bọn họ ngay lập tức.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro