11.


(11)

Kudo Shinichi ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong cửa hàng tiện lợi, trước mặt anh là một ly mì đã nguội ngắt. Qua cửa sổ, ánh trăng gần như bị lớp tuyết mỏng phủ trên cành cây ngân hạnh che kín, chỉ còn một chút đầu nhọn lộ ra ngoài. Gió đột ngột thổi qua, tuyết rơi đầy đất, ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu từ mặt trăng chiếu vào khuôn mặt anh qua những khe hở.

"Chào mừng quý khách, xin hãy thoải mái lựa chọn."

Âm thanh tự động từ máy phát ra khi có khách vào cửa, Kudo Shinichi quay đầu nhìn một cái, thấy một người gần như được quấn kín mít trong mũ len và khăn quàng, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Mùa đông ở Nhật Bản thực sự rất lạnh. Khí hậu gió mùa ôn đới khiến mùa đông ở Tokyo quanh năm đều dưới 0 độ, nhưng hiếm khi nào xuống dưới -10 độ. Mặc dù nhiệt độ có vẻ không quá lạnh, nhưng gió lạnh thấu xương và tuyết rơi đột ngột vẫn khiến Yatsukai Keiichi, người đang ngồi trong xe đợi Kudo đổi ca, cảm thấy lạnh buốt.

"Thời tiết chết tiệt này, lạnh quá." Yatsukai Keiichi ôm ly cà phê nóng trong tay, vừa thổi thổi vừa hỏi Kudo Shinichi, "Sao rồi?"

"Không có gì mới, vẫn chưa đến giờ thay ca mà?"

"Khi tôi đang đợi cậu ra ngoài, Mori-san vừa nhắn tin cho tôi, bảo tôi nhắc cậu về sớm, tôi có lòng tốt nên đến sớm thay ca cho cậu."

"Tại sao cô ấy lại nói với cậu chứ?" Kudo Shinichi mở điện thoại kiểm tra, thấy hàng chục tin nhắn và cuộc gọi nhỡ hiện ra.

"Ừm, cậu nên coi lại mình đi. Tôi là người luôn bỏ qua việc trả lời tin nhắn bạn gái hàng ngày, thế nên giờ mới trở thành bạn trai cũ của cô ấy." Yatsukai Keiichi liếc thấy điện thoại của Kudo Shinichi, không thấy lạ lẫm, gãi đầu rồi bổ sung, "Mặc dù bạn gái cũ của tôi biết tôi khi thi hành nhiệm vụ cũng không liên lạc với tôi nhiều như vậy. Kudo, cậu có nhiệm vụ mà cũng không nói với cô ấy à? Là vì sợ cô ấy lo lắng sao? Mối quan hệ của các cậu cũng tốt quá rồi."

"Tôi đã nói với cô ấy rồi." Kudo Shinichi đáp lại mà không có biểu cảm gì.

"Cái gì?" Yatsukai Keiichi hơi ngạc nhiên.



Kudo Shinichi hầu như chưa từng nói với ai về tình trạng mối quan hệ của anh với Mori Ran.

Không phải là lý do đặc biệt gì, chỉ đơn giản là trong sở cảnh sát có quy định ngầm, dù không phải là cảnh sát tuyến đầu, cũng được yêu cầu giữ bí mật về tình hình gia đình của mình.

Nghề cảnh sát thật sự không phải là một nghề an toàn, cũng không phù hợp để chia sẻ về tình hình gia đình.

Nhưng không chỉ có những người quen như cảnh sát Amuro và cảnh sát Sato, mà ngay cả những cảnh sát mới vào làm cùng năm với anh cũng biết Kudo Shinichi có một bạn gái sắp kết hôn. Các đồng nghiệp đều biết cô ấy tên là Mori Ran, biết họ rất yêu nhau, cũng biết Kudo Shinichi rất yêu thương Mori Ran, và ngày cưới của họ đang đến gần.

"Hôm nay có hội thảo học thuật quốc tế này, trong đó còn có một nhà khoa học năm nay được đề cử giải Nobel, tôi nhớ ông ấy nghiên cứu về kỹ thuật gen đúng không?" Yatsukai Keiichi cảm nhận được không khí ngượng ngùng đang lan tỏa, liền chuyển chủ đề.

"Quả thật là một chủ đề hot, mấy năm gần đây các đề tài đoạt giải đều theo hướng này, nhưng năm nay có lẽ ông ấy không có cơ hội."

"Lĩnh vực này Kudo cũng có nghiên cứu chút ít, không hổ danh là anh."

"Không," Kudo Shinichi xoa mũi, có vẻ như là một lời khen không cố ý, lại giống như đang cẩn thận giấu đi một bảo vật, "Có một người phụ nữ trong lĩnh vực này đạt được thành tựu khá tốt, tôi chỉ tình cờ chú ý nhiều hơn thôi."

"Là người quen? Có dịp tôi cũng muốn tiếp xúc một chút, từ nhỏ tôi đã rất thích sinh học, nếu không bây giờ tôi làm cảnh sát, chắc chắn cũng là một nhà bác học vĩ đại rồi."

"Đừng có dòm ngó cô ấy, cô ấy không phải là người mà cậu có thể với tới đâu, huống chi cậu đã từng tiếp xúc rồi, chính là người đã giúp tôi phân loại mảnh xương trong vụ án giết người. Tôi nhớ cậu đã nói cô ấy..." Kudo Shinichi im lặng một chút, như đang hồi tưởng lại giọng điệu của Yatsukai Keiichi hôm đó, trong giọng nói của anh ta có vẻ tự hào rõ ràng, cũng có chút giả vờ sợ hãi, "—thật là một người phụ nữ đáng sợ."

"Ôi ôi, chính là siêu trợ lý mà mọi người đang truyền miệng, lúc nào cũng làm việc với cậu online đúng không?" Yatsukai Keiichi giả vờ hoảng sợ, chắp tay ôm lấy cánh tay mình và rung vài cái.

Bức ảnh mà anh ta xem đêm đó, đã nôn ra trong năm phút, máu me be bét, khi anh trở về tìm Kudo Shinichi thì đã được ai đó ghép lại thành một mô hình xương người chuẩn mực như trong sách giáo khoa.

Tốc độ và chất lượng như vậy rõ ràng không phải là tác phẩm của những đồng nghiệp ở bộ phận giám định vốn thích gây khó khăn cho Kudo. Sau ngày đó, anh mới biết, hóa ra những điều đồn đãi trong sở cảnh sát là thật, Kudo thực sự có trợ lý riêng của mình. Trợ lý của Kudo rất chuyên nghiệp, trong tài liệu mà cô ấy cung cấp, đã chu đáo và tỉ mỉ đánh dấu vị trí xương bị thiếu, thậm chí còn kèm theo một số phỏng đoán, cô ấy đã liệt kê những loại vũ khí có thể gây ra những vết thương như vậy trên xương, còn phân loại và tổng hợp góc độ cũng như lực tác động của từng loại vũ khí.

"Không phải trợ lý, nếu phải nói, thì là cộng sự."

"Được được, cậu nói là cộng sự, vậy sao không cho cô ấy xem thành phần bom lần này?"

"Tôi có vẻ đã chọc phải người phụ nữ không dễ chịu ấy, gần đây cô ấy từ chối giúp tôi rồi." Kudo Shinichi nhớ lại lý do bị từ chối cách đây vài hôm, đầu óc cũng cảm thấy nặng nề. Nếu không phải sự việc xảy ra quá nhanh khiến anh không thể rời đi, thì giờ này anh đã đến Manchester, gõ cửa nhà cô ấy, để nói chuyện nghiêm túc về những gì đã xảy ra tối hôm đó.

Có những chuyện, có những chủ đề, không bao giờ chỉ có thể nói chuyện qua tin nhắn hay video đơn giản được.

"Vậy bên giám định nói sao?"

"Cậu cũng biết tốc độ của họ mà, hôm nay trưa mới nói với tôi, bom bị tháo dỡ ở thư viện thành phố tuần trước và bom thu giữ ở khách sạn sáng qua có cùng thành phần." Kudo Shinichi thở dài, "Dựa vào danh sách tham dự hoạt động tại thư viện hôm đó và danh sách người lưu trú tại khách sạn, rất dễ dàng để suy đoán rằng một ai đó trong hội thảo này đang bị nhắm đến."

"Họ đã làm rất nhanh rồi, chỉ có cô cộng sự của cậu mới có hiệu suất nhanh bất thường như vậy thôi. Cậu cũng phải chú ý, đừng nói chuyện này trước mặt bọn họ, tôi nghe nói họ đã nói không ít về cauqj sau lưng đấy." Yatsukai Keiichi gật đầu, nghe Kudo Shinichi phàn nàn, vẫn cố gắng khuyên nhủ vài câu, cố gắng làm dịu bớt mối quan hệ giữa đồng nghiệp.






Sau khi trở về từ Anh, không lâu sau Kudo Shinichi đã gia nhập cục cảnh sát, từ lúc vào làm đến khi được điều chuyển sang bộ phận điều tra, anh đã thăng chức lên trưởng thanh tra chỉ trong vài tháng. Điều khiến người ta ngạc nhiên không phải là thời gian mà là hiệu suất. Trong thời gian này, anh đã phá được nhiều vụ án khó khăn hạng nhất, chỉ là tốc độ như vậy khiến người ta cảm thấy, ngay cả Kudo Shinichi cũng có phần hơi quá đáng.

Con người vốn là những sinh vật đa nghi và hay ghen tỵ, những người quá hoàn hảo, quá xuất sắc, một khi thật sự xuất hiện trong cuộc sống, sẽ khiến người khác vô tình muốn tìm cách hạ bệ họ.

Họ cùng vào làm một thời điểm, tự nhiên được phân vào cùng một nhóm, nhưng chỉ trong vài tháng, Kudo đã dẫn trước anh rất nhiều.

Không chỉ bộ phận giám định, anh thực sự cũng đã từng nghi ngờ một cách nhỏ mọn rằng không biết có phải Kudo đã làm điều gì lén lút sau lưng để được thăng tiến nhanh như vậy không. Nhưng tiếp xúc càng nhiều, niềm tin càng lớn, sự kính trọng càng sâu, sự nghi ngờ cũng đã sớm vứt bỏ không biết từ khi nào. Hơn nữa, nhóm của họ dưới sự tham gia của Kudo, tỷ lệ phá án cao đến đáng kinh ngạc, anh cũng đã theo đó mà thu hoạch được không ít thành tích. Trong góc nhìn của anh, Kudo Shinichi chắc chắn phải được thăng chức với tốc độ ánh sáng. Khả năng từ hai địa điểm không liên quan mà có thể trực tiếp định vị đến một địa điểm hội thảo, ít nhất với khả năng này, anh không thể tưởng tượng nổi.

Anh thấy rõ ràng, Kudo Shinichi gần như sống trong văn phòng, lúc đầu trong hồ sơ điểm danh có thiếu sót, còn có người theo thông lệ hỏi về lịch trình, nhưng không lâu sau đã trở thành câu trả lời mặc định.

Nếu có người tìm Kudo, anh không ở văn phòng thì cũng ở hiện trường vụ án. Nếu anh không có mặt ở văn phòng, có người hỏi thăm tung tích của anh, có thể còn nghe thấy câu chế nhạo kiểu như, "Tìm Kudo à, chắc đang ăn tối với thi thể ở hiện trường rồi."

Trong quá trình điều tra, Kudo Shinichi dường như có thể làm mọi thứ, anh cũng không quá để tâm đến công lao, tự nhiên rất nhiều người muốn tìm anh, nhờ anh cùng đến hiện trường giúp giải quyết vấn đề.

Đáng tiếc là khi đến hiện trường, phải chú ý đến chứng cứ, mặc dù Kudo Shinichi đã thăng lên chức trưởng thanh tra, nhưng anh cũng không thể tùy tiện mà xông vào điều tra. Hội thảo đã theo quy định báo cáo lịch trình và xin bảo vệ an ninh, Kudo Shinichi đã nhờ Kurogane Zero hỏi thăm thông tin, phản hồi từ bên an ninh là không có gì bất thường, anh vốn rất tự tin vào suy luận của mình, nên chỉ có thể tự đến hiện trường để quan sát, tìm kiếm sơ hở.







"Cậu nghĩ lần này là vì tình cảm hay tư thù cá nhân?"

Đây là chủ đề vô vị mà các cảnh sát rất thích bàn tán khi theo dõi, mặc dù Yatsukai đã bị nhắc nhở nhiều lần rằng phải tôn trọng sự sống, nhưng giữa bầu không khí căng thẳng của hiện trường vụ án, thảo luận những chủ đề như vậy thường có thể giúp mọi người thư giãn hơn một chút.

Sự tò mò và tọc mạch sẽ khiến người ta tự nhiên cảm thấy thoải mái, thậm chí giảm bớt một chút sự tiếc nuối và tự trách về những sinh mạng đã qua.

Con người rất khó kiểm soát cảm xúc của mình, trách nhiệm và nỗi đau chưa bao giờ là những thứ mà cuộc sống muốn mang đến cho bạn, nhưng thật đáng tiếc, cuộc sống thường được cấu thành từ những từ ngữ nặng nề như vậy. Dù người ta thực sự có thể biến cảm xúc thành thói quen, sau hàng ngàn lần trải qua, nỗi đau và buồn bã vẫn sẽ là những tiếng thở dài không thể dập tắt.

"Đừng có nói nữa, có người ra rồi." Kudo Shinichi không có thời gian đùa giỡn, anh cảm nhận được điều gì đó không đúng.

"Cái gì không đúng? Tôi lập tức liên lạc với cảnh sát Takagi." Yatsukai Keiichi có chút bối rối, có bảy tám người đồng thời bước ra từ cửa xoay, trong mắt anh, họ không khác gì những người trước đó, nhưng anh tin tưởng Kudo Shinichi một cách tự nhiên, gần đây thậm chí anh tự xưng là tiểu đệ số một của Kudo Shinichi.

"Trọng lượng của cái vali không đúng, khi hắn vào tòa nhà, tư thế kéo lê cũng không giống lúc ra khỏi tòa nhà. Vali này giờ rất nặng, phần đáy có vết bẩn thấm màu tối có lẽ là máu, có thể bên trong có người." Kudo Shinichi nói rất nhanh, "Tôi sẽ đuổi theo hắn, cậu chú ý ở đây, xem có người khả nghi nào khác không, liên lạc với cảnh sát Takagi, có khả năng ở đây cũng có bom, tốt nhất là để bộ phận hai sẵn sàng."

"Ê Kudo, sao cậu lại biết có bom!"

"Có vết thương do hóa chất ăn mòn trên tay..." Lời nói biến mất trong gió, Yatsukai Keiichi luôn tin tưởng Kudo Shinichi, mặc dù anh không nhìn thấy điều gì kỳ lạ trên tay, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc anh kiên quyết hoàn thành những gì Kudo đã dặn.

Cảnh sát Takagi và thanh tra Megure cũng hoàn toàn tin tưởng Kudo Shinichi, bộ phận điều tra đến rất nhanh, xe cứu hỏa và đội y tế cũng theo sau, tắt đèn, trốn trong một con hẻm cách đó một đoạn.

"Cái cậu Kudo thật đúng là có số phận như thần chết, đi đâu cũng có nổ, đến đâu cũng có người chết." Cảnh sát đến từ bộ phận điều tra hai rõ ràng là quen thuộc với Takagi và Muro, sau khi phân công nhân viên tìm kiếm vị trí bom, anh ta cắn một điếu thuốc chưa châm lửa, đến chào hỏi họ.

"Cảm ơn anh đã khen, tuy chúng tôi vẫn chưa nắm được chứng cứ, nhưng anh cũng biết thằng nhóc Kudo này có mũi thính..." thanh tra Megure cố gắng giải thích rằng họ không có bằng chứng xác thực nhưng vẫn gọi bộ phận hai đến hiện trường.

Viên cảnh sát phẩy tay, tỏ vẻ không quan tâm, "Còn Kudo đâu?"

"Lại rời khỏi đội rồi, thằng nhóc này như một con cá mập, có mùi máu là liền đến." Giọng Megure có ý trách móc, nhưng trông có vẻ không tức giận, còn tự hào khi nói "Thằng nhóc Kudo này thật là".

"Cũng như thường lệ, nếu không có thuốc nổ, để thằng nhóc ấy đãi chúng tôi ăn, không vấn đề gì chứ?"

"Không vấn đề gì, cũng nên để nó chịu chút thiệt thòi chút mới được."

"Người trẻ mà, có sức sống và năng lực, nếu thật sự gặp rắc rối có thể một thời gian mới thoát ra được, vẫn đừng mắng nhóc đó nhiều nhé, Megure." Mikuzuki cho điếu thuốc vào bao, "Hình như tôi không thể hút thuốc được, hiện trường nổ không thể hút thuốc."

Hai người nhìn những viên cảnh sát đang chạy tới, ánh mắt chạm nhau, không khí trở nên căng thẳng.









Kudo Shinichi từ bên hông nhảy vào một cái sân hoang, rồi bám tường, rất nhanh từ cửa sổ tầng một chui vào cầu thang. Anh giơ tay nhẹ nhàng mở một khe cửa của cánh cửa hành lang, dùng sức đẩy giữ, anh nhìn vào bên trong một chút, rồi khống chế lực tay đóng cửa lại như cũ. Trong hành lang đầy rác thải sinh hoạt cũ nát và những mảnh vụn vật liệu xây dựng, không khí tràn ngập mùi hôi thối nặng nề, có chút ghê tởm, dường như đã lâu không ai dọn dẹp, nhưng thang máy trong hành lang lại có thể sử dụng, anh nhìn thấy thang máy đó dừng lại ở tầng mười hai.

Bốn phía tối tăm dày đặc, Kudo Shinichi lắng nghe tiếng thở của mình, thở ra một hơi, mò mẫm lặng lẽ đi lên trên.

Âm thanh nhẹ nhàng từ giày da và sàn bê tông va chạm vọng lại trong cầu thang, Kudo Shinichi nín thở, đi sát vào tường, mỗi bước đi đều cẩn thận và vững vàng. Cửa tầng thấp không thể mở ra, đèn cảm ứng cũng không phát ra bất kỳ ánh sáng nào. Anh lên tới tầng tám, tạm thời không có bất kỳ sự cố gì, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, anh lại nín thở đi lên, nhưng vừa bước lên bậc thang đầu tiên của tầng chín, ánh sáng đột nhiên bật sáng.

Chưa đầy vài giây, anh đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy lên từ cầu thang.

"Chết tiệt."

Kudo Shinichi một bước nhảy qua ba bậc thang, trèo lên rất nhanh, đến tầng mười một, anh lập tức lao về phía tầng mười hai, bật đèn cảm ứng lên, rồi ngay lập tức nhảy lại vào hành lang của tầng mười một. Anh xông vào trong, xoay người dựa vào cửa, mặt sau của cửa có một thanh sắt, không do dự, anh thẳng tiến chốt chặt cửa hành lang, lập tức ngồi xổm xuống, gần như ngay sau đó, đã có tiếng chửi bới ầm ĩ từ bên ngoài cửa vọng vào.

Nghe tiếng bước chân lộn xộn xa dần bên ngoài, Kudo Shinichi biết nếu họ không tìm thấy mình trên tầng, thì dưới lầu sẽ nhanh chóng bị kiểm tra từng tầng một. Không kịp nghỉ ngơi nhiều, anh lần mò trong bóng tối đi vào bên trong, trước khi leo tường anh đã gửi địa chỉ cho thanh tra Megure, còn tiện tay gửi một bản cho cảnh sát Takagi, với hiểu biết của anh về hai người họ, tính cả thời gian leo cầu thang, không mất mười phút, anh sẽ thấy họ.

Có vẻ như giờ đây, việc anh cần làm chỉ là tìm chỗ ẩn nấp, nhưng bản năng của một thám tử khiến anh không thể ngừng hành động. Phía trước cách anh khoảng mười mét có một khúc ngoặt, từ cửa đến tường có một bản đồ tầng được đóng khung, Kudo Shinichi tận dụng ánh trăng, quan sát bản đồ trong vài giây.

May mắn cho anh, phòng lưu trữ duy nhất của bệnh viện hoang phế này, nằm ở tầng mà anh đang ở. Theo chỉ dẫn của bản đồ, Kudo Shinichi đi qua khúc ngoặt, nhìn sang bên trái là một hàng cửa sổ sáng, bên phải là những cánh cửa treo bảng, cánh cửa thứ tư chính là mục tiêu của anh.

"Cấu trúc của mỗi bệnh viện đều có một phòng hồ sơ, viện nghiên cứu sinh học cũng không ngoại lệ. Tại đây thường lưu trữ hồ sơ bệnh án, báo cáo kiểm tra, kế hoạch điều trị, ghi chép phẫu thuật và các tài liệu quan trọng khác, các tài liệu hành chính, tài chính, nhân sự của bệnh viện đều có thể tìm thấy ở đây." Kudo Shinichi nhìn vào tên phòng trên bản đồ, xác định rằng những nơi không có thông tin trên bản đồ này, từng là một viện nghiên cứu bí mật, ngay lập tức anh nhớ lại Haibara Ai đã từng giải thích cho anh về cấu trúc các phòng ban.

"Cảm ơn nhé, Haibara." Kudo Shinichi quan sát những vết tích va đập trên cửa, trong lòng cảm ơn Haibara, rồi cúi người xuống, anh cố gắng giữ cơ thể cách xa cửa một chút, cẩn thận dùng cánh tay đẩy cửa ra.












Trong phòng không có nguồn sáng, nguồn sáng duy nhất là ánh trăng từ cửa sổ hành lang chiếu vào, khi mở cửa, ánh sáng xanh lam mờ ảo trải khắp căn phòng.

Đây là một căn phòng khoảng mười lăm mét vuông, giá đỡ bằng sắt bị đổ vỡ một cách thô bạo trên mặt đất, ở cuối phòng, màn hình máy tính dựa vào tường cũng bị đập vỡ, màn hình đen ngòm với những dây điện lộn xộn lộ ra, rõ ràng là không thể sử dụng được.

Anh cũng không nản lòng, anh vốn là người tỉ mỉ và cẩn thận, dù nhìn có vẻ không có manh mối nào, nhưng bản năng như cá mập của anh cũng sẽ giúp anh tìm thấy một chút manh mối dính máu.

Dưới những dây điện lộ ra và bảng mạch, anh tìm thấy một thứ bị người khác bỏ qua. Những người đến đây lục lọi dường như không hiểu nhiều về công nghệ điện tử, mặc dù hiếm thấy, nhưng máy tính hiện đại đã có thể tích hợp màn hình và máy chủ. Kudo Shinichi nhỏ nhẹ huýt sáo không thành tiếng, anh thực sự rất may mắn, ổ cứng M2.mini mới kiểu nhỏ, đã tránh được một kiếp nạn, anh tháo nó ra, nhét vào túi áo vest của mình.

Đống túi hồ sơ trên đất cũng được anh nhanh chóng gom lại, xác nhận thời gian niêm phong của những túi này, thời gian chỉ ra là tuần cùng kỳ năm tháng trước. Anh lấy những tờ giấy còn lại trong túi ra xếp lại, rồi nhặt những cục giấy trên mặt đất, từng tờ một trải ra, xếp thành một chồng khác. Dấu chân trên giấy trắng và túi hồ sơ rất rõ ràng, Kudo Shinichi lấy điện thoại ra, tận dụng ánh trăng chụp kỹ hình dấu chân, sau đó nhanh chóng lật xem chồng giấy bị vo lại.

Những thứ khác nhau thường mang theo cảm xúc của tội phạm, bất kể là tức giận hay buồn bã, cảm xúc nhỏ bé ẩn giấu này, anh hoàn toàn có thể nắm bắt chính xác, anh luôn rất giỏi trong việc phân biệt những khác biệt nhỏ trong cảm xúc.

Nhưng anh không giỏi trong việc xem thông tin hồ sơ bệnh án.

Những chuyện này trước kia có người giúp anh phân loại sắp xếp, rút ra thông tin quan trọng rồi gửi qua điện thoại của anh một cách hiệu quả. Đáng tiếc, giờ Kudo Shinichi chỉ có thể tự mình phân biệt những thông tin y khoa lộn xộn này, người cộng sự siêu phàm của anh đã nghỉ việc.

Kudo Shinichi nhanh chóng từ bỏ,

Giấy tờ trên bàn có in dấu hiệu và tên của các nhà nghiên cứu mà anh có thể hiểu, nhưng những ký hiệu do các nhà nghiên cứu viết ra thì hoàn toàn không thể đoán được.

"Rất nhiều người trong số họ là những người tham gia hội thảo hôm nay. Có vẻ như nghiên cứu của họ không được nghiêm túc cho lắm." Kudo Shinichi nhìn những chữ ký, mỉm cười với chút hóm hỉnh.

Anh nhanh chóng lướt qua từng trang giấy, từng trang một.

Kudo Shinichi đọc rất nhanh, mặc dù anh không giỏi về những thứ này, nhưng trí nhớ, khả năng tổng hợp và lý luận của anh giúp anh phân loại nhanh chóng nội dung trên giấy rồi lưu vào trí nhớ của mình. Anh quen thuộc với công việc, vừa đọc vừa chụp ảnh, rất nhanh chóng thu thập hết thông tin còn lại trong phòng hồ sơ. Điện thoại sẽ tự động tải lên đám mây mà anh và cô ấy chia sẻ.

"Thí nghiệm chỉnh sửa gen con người à?"

Nói đến chỉnh sửa gen, đây là chủ đề nổi bật được trao giải Nobel trong những năm gần đây, và không chỉ có giải Nobel, mà hầu như tất cả các giải thưởng lớn trong lĩnh vực y sinh cũng có sự xuất hiện của chủ đề này. Chỉ có người tài năng như Haibara Ai mới có thể đảo ngược xu thế, đưa nghiên cứu tế bào đang bị lãng quên lại một lần nữa thu hút sự chú ý của thế giới.

Có lẽ vì hôm nay đã nhắc đến cô ấy, hoặc có thể vì môi trường nơi anh đang có mặt liên quan mật thiết đến cô, suy nghĩ của Kudo Shinichi luôn vô thức quay về người phụ nữ đó. Mỗi lần chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, trong ổ của kẻ thù, anh không thể cho phép mình buông thả.











Cầu thang ở tầng chín không có camera giám sát.

Anh ở lại tầng mười một khoảng năm sáu phút mà không ai tìm đến. Công Đinh Tân Nhất suy đoán rằng, có lẽ toàn bộ camera trong tòa nhà đều hỏng, người đang tìm kiếm anh có thể là người đã đến tầng mười hai, vụ án dường như đã trở nên phức tạp hơn, từ tội phạm đơn lẻ biến thành tội phạm nhiều người thậm chí là tổ chức.

Cánh cửa các phòng ở tầng này đều chưa bị phá, rõ ràng không liên quan đến mục tiêu của kẻ phạm tội. Kudo Shinichi liếm đầu lưỡi lên răng trên, cảm nhận chút đau đớn nhẹ, anh đã quyết định một cách táo bạo, anh sẽ đi thang máy lên tầng mười hai.

Thang máy từ tầng mười hai xuống tầng mười một rồi trở lại không quá một phút, anh có thể chắc chắn rằng trong một phút đó không ai chú ý đến thang máy.

Có ai đó đang tìm kiếm anh, người đó sẽ không chú ý đến thang máy.

Cấu trúc phòng của các tòa nhà thường giống nhau, dựa theo bản đồ tầng mười một, vị trí gần thang máy ở tầng mười hai đối diện với một bức tường, người bình thường cũng sẽ không ở lại lâu, vì vậy anh tự tin 90% rằng người ở tầng mười hai sẽ không thấy anh.

Tầng mười một và mười hai trái ngược nhau, trước đây tầng mười hai là nơi nguy hiểm nhất, giờ có thể trở thành nơi an toàn nhất, trong khi tầng mười một dần trở thành nơi nguy hiểm nhất, có thể nói rằng tầng trên hiện giờ là nơi an toàn và có mục đích cao độ trùng khớp.

Sự xuất hiện của cảnh sát có thể khiến kẻ phạm tội phá hủy chứng cứ. Anh muốn tranh thủ khi họ chưa đủ cảnh giác, trước tiên hãy lên tầng mười hai xem tình hình, nơi đó sẽ có nhiều thông tin và chứng cứ mà anh muốn. Anh đã ở lại tầng mười một một thời gian dài, khoảng bốn năm phút nữa viên cảnh sát sẽ đến, khoảng thời gian này, ngay cả khi có bất ngờ gì xảy ra, nếu cẩn thận cũng đủ để anh đi xem tình hình trước.











Kudo Shinichi dễ dàng đến được tầng mười hai.

Như anh đã suy đoán, nơi này cấu trúc giống hệt tầng mười một, nhưng những bức vẽ tường đã phai màu và mùi máu nồng nặc khiến anh dễ dàng phân biệt sự khác nhau giữa hai tầng. Nhịp tim của anh vang vọng trong hành lang vắng lặng, mùi hôi thối châm chích vào dây thần kinh của anh. Anh đã trải qua nhiều tình huống nguy hiểm, nhưng trong không gian quanh mình được bao bọc bởi những bức vẽ như được vẽ bằng máu, cũng khiến anh không khỏi cảm thấy rùng mình.

Ánh sáng cam yếu ớt từ một cánh cửa hắt ra, Kudo Shinichi nép mình bên cửa, lắng nghe âm thanh bên trong.

"Có tìm thấy không?"

"Chị ơi, hắn chắc chắn ở tầng mười hai, nhưng những căn phòng mà chúng ta đã phá đều đã xem qua, không thấy tung tích gì cả." Là một giọng nam.

"Đi xuống tìm tiếp đi!" Giọng nữ dừng lại một chút, như đang suy nghĩ, "Tôi dọn đồ một chút rồi đi, cậu xuống dưới, ba phút sau nếu không tìm thấy, hãy đến địa điểm dự phòng, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải đổi chỗ. Thông báo cho Tanaka, để hắn hoàn thành kế hoạch rồi cũng đến chỗ mới tập hợp."

"Nếu tên líc nãy thực sự là cảnh sát..."

"Đánh ngất hắn đi, không thể để bị bắt ngay bây giờ, đừng để hắn thấy mặt của cậu, chúng ta không thể như bọn thú dữ đó, làm tổn thương đến mạng sống vô tội."

"Nhưng..."

"Chúng ta đã bị bọn thú dữ đó hủy hoại cuộc đời không có đường lui, nhưng chúng ta không phải là thể sống như tội phạm được!"

"Chúng nó không nghĩ như vậy khi lấy con gái của chị làm thí nghiệm đâu. Còn cả vợ của tôi và Tanaka, họ được cứu ra chưa được bao lâu đã tự sát, mạng sống không..."

"Không cần thiết phải đánh đổi thêm mạng sống nào nữa." Giọng nữ ấy có chút sầu muộn, "Họ cũng có người thân giống như chúng ta, cũng chính là người đã ngăn cản tôi trực tiếp đánh bom thư viện và khách sạn, đúng không? Mau đi đi, thời gian không nhiều, cẩn thận nhé."

Kudo Shinichi không nghe thấy tiếng nói nào nữa, nhưng tiếng bước chân càng lúc càng gần cửa. Không kịp suy nghĩ thêm, anh rút súng, nép mình vào một cánh cửa bên cạnh.

Ánh trăng chiếu vào phòng chỉ một giây, sau khi trải qua một chút ánh sáng ngắn ngủi, lập tức trở lại bóng tối.

Nhưng chính trong một giây đó, một hình ảnh của người phụ nữ bị trói trên ghế sofa đơn, toàn thân đẫm máu, đã in dấu trong võng mạc của Kudo Shinichi. Dưới ánh sáng yếu ớt trong giây phút ấy, với khả năng quan sát vượt trội, anh xác định một sự thật — đó là một người phụ nữ, cô ấy còn sống.

"Cứu tôi với."

Mặc dù giọng nói yếu ớt, nhưng Kudo Shinichi vẫn nghe thấy âm thanh yếu ớt trong bóng tối.

"Giết tôi đi." Người phụ nữ lại phát ra âm thanh.

Kudo Shinichi dựa vào cửa, lắng nghe tiếng bước chân vội vã rời đi bên ngoài, mắt anh nhờ đó dần thích nghi với bóng tối. Với sự cảnh giác, anh tiến lại gần người phụ nữ bị trói, xác nhận cô không có hành động tấn công nào và không có khả năng nào, sau đó mới cho súng trở lại bao. Anh lấy điện thoại ra ghi lại một vài dòng trong ghi chú, giơ điện thoại lên, chiếu ánh sáng từ màn hình cho cô ấy xem.

"Cô là ai? Cô làm gì ở đây? Họ đã làm gì vậy?"

Không tiếng nói nào đáp lại anh, chỉ có đôi mắt vô hồn của người phụ nữ cùng với hai câu hỏi lặp đi lặp lại.

Rõ ràng đang cầu cứu, tại sao lại muốn chết chứ.

Rừm rừm rừm——

Điện thoại của Công Đinh Tân Nhất bất ngờ rung lên trong không khí, nhanh chóng từng tin nhắn lại ào về.

Mặc dù chỉ là âm thanh nhỏ, nhưng trong không gian vắng vẻ của tòa nhà, lại trở nên chói tai, áp lực đè nặng.

Kudo Shinichi liếc mắt qua, là tin nhắn của Mori Ran.

Chưa kịp trả lời, điện thoại lại bắt đầu rung lên.

Kudo Shinichi bắt đầu lo lắng. Sau khi cô liên tục gọi điện không ngừng nghỉ, anh buộc phải cúp máy và bấm nút tắt nguồn.

Nhưng bất ngờ, cuộc gọi này đã gây ra sự việc không lường trước được.

Người phụ nữ nằm trên giường, lúc này tràn ngập sự hoàng loạn, nhưng không thể rời mắt khỏi chiếc điện thoại của anh, cơ thể cô run rẩy.

"Đừng lại gần tôi, giết tôi đi! Giết tôi đi!! Giết tôi đi!!"

Giọng nói của cô từ thì thầm dần chuyển sang những tiếng thét hoảng sợ. Người phụ nữ liên tục lặp lại ba từ đó.Cô dùng cánh tay nhỏ bé bị trói chà sát vào dây thừng, máu rì ra, nhưng vẫn bất chấp giơ tay lên, chỉ thẳng vào chiếc điện thoại của Kudo Shinichi bằng ngón trỏ.

Như một người đang đuối nước, cô hớp hớp không khí, mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuống trán, mắt ngập nước mắt đầy sợ hãi, tất cả hòa vào nhau và rơi xuống đất. Anh vươn tay định bịt miệng cô, nhưng tiếng thét thảm thiết vẫn thoát ra khỏi tay anh.

"Á!!!!!"

Chưa đến ba giây, cánh cửa phía sau Kudo Shinichi bị mở ra nhanh chóng. Anh không kịp nắm lại khẩu súng, một cú đánh từ phía sau giống như năm năm trước đã giáng xuống.

Khi anh hoàn toàn mất đi ý thức, ánh trăng chiếu sáng giúp anh nhìn rõ người phụ nữ bị nhốt ở góc phòng.

Mặc dù cơ thể và mặt mũi đều đầy máu, nhưng mái tóc ngắn màu nâu và đôi mắt xanh ngọc sáng vẫn khiến anh nhận ra.

"Haibara." Anh như thấy cô ấy tại hiện trường tội ác, đó là cái tên cuối cùng trong ký ức của mình.














🎀 Chiếc fic drama và đau thương nhất từng dịch huhu, để chữa lành mấy cổ chắc tuần này hoặc tuần tới sẽ có thêm một oneshot collection. Các OS mình sẽ up chung 1 fic lun và update trong đó cho tiện kaka, không phải chia nhỏ ra 😽

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro