13.



Mori Ran từ khi Kudo Shinichi xuất viện lần nữa, chưa từng gặp lại anh.

Chỉ sau một cuối tuần, Kudo Shinichi lại bị đưa trở lại bệnh viện trước mặt cô.

Dưới sự đánh giá tổng hợp của Miyano Shiho và nhóm hỗ trợ y tế chuyên nghiệp, phần lớn người đã bị cấm gặp anh, bao gồm cả Mori Ran. Tình trạng bệnh của anh không ổn định, bất kỳ sự cố nào cũng có thể khiến việc điều trị trước đó đổ vỡ.

Dù vậy, ngay cả khi Miyano Shiho đã khuyên cô, bệnh viện có bữa ăn điều trị rất chuyên nghiệp, Mori Ran vẫn như để chứng minh điều gì đó, kiên quyết mỗi ngày nấu cháo trắng, chạy đến đưa cho Kudo Shinichi.

"Chắc chắn Shinichi muốn ăn món tôi nấu hơn là bữa ăn dinh dưỡng không có gì ngon do cô quy định."

Ánh mắt kiên quyết của Mori Ran rõ ràng không thể khiến người phụ nữ có tóc màu trà lay động.

Miyano Shiho là người có tính cách hướng đến kết quả điển hình, cô không bận tâm đến việc món ăn có ngon hay không, hiện tại cô chỉ quan tâm đến tình trạng của Kudo Shinichi, trong phạm vi này, cô sẽ không nhượng bộ với bất cứ ai. Còn Mori Ran rõ ràng không ngừng hành động tự cho là đúng của mình, chỉ vì lời nói của bác sĩ.

Miyano Shiho chỉ là bác sĩ của Kudo Shinichi thôi mà, tại sao lại không chọn những bác sĩ dày dặn kinh nghiệm, mà lại chọn một người phụ nữ trẻ đẹp như cô ta làm bác sĩ phụ trách chính? Cô đã hỏi ba mẹ của Shinichi về chuyện này, nhưng chỉ nhận được những câu trả lời mơ hồ. Làm sao một người phụ nữ trẻ tuổi lại có thể là bác sĩ giỏi chứ? Nếu không phải vì họ là ba mẹ của Shinichi, cô nhất định phải hỏi họ tại sao lại dối gạt mình.








Nỗi bất an và uất ức khi không thể gặp Kudo Shinichi đã dồn nén lại và cuối cùng bùng nổ.

Ngày hôm đó, qua cánh cửa, cô nghe thấy Miyano Shiho hỏi Kudo Shinichi rằng người anh thích nhất là ai.

"Tại sao Shinichi không nhanh chóng trả lời, nói với người phụ nữ không biết xấu hổ này rằng anh đã có bạn gái!" Mori Ran đã chờ đợi rất lâu nhưng không nghe thấy câu trả lời của Kudo Shinichi.

Cuối cùng, cô không thể kiềm chế được nữa, hít một hơi thật sâu, đá mạnh cánh cửa, nhanh chóng ném tô cháo nóng vào bên cạnh Miyano Shiho, vừa khóc vừa nói chia tay rồi chạy ra ngoài.

Cô ta và Shinichi có quan hệ gì mà lại có thể hỏi những câu như vậy? Shinichi đã lâu không trả lời, cô đi vào đổ cháo vào người kẻ đã phá hỏng tình cảm của họ có sai sao? Cô có cố ý đâu, lực đá không kiểm soát được, không thể ngờ lại ném trúng Miyano Shiho.

Kudo Shinichi cũng không giải thích gì với cô, vậy là cô cứ thế mà chiến tranh lạnh với anh. Dù sao thì Shinichi cũng sẽ nhượng bộ nhanh chóng, chiêu này cô luôn áp dụng luôn thành công.

Chỉ đến khi Mori Ran bận rộn với việc đăng ký thi đấu karate xong, cô mới phát hiện hình như đã gần một tháng họ không nói chuyện với nhau. Cô đã thử gọi điện, gửi tin nhắn và chờ đợi trước cửa nhà anh rất lâu, nhưng không thể liên lạc được với Kudo Shinichi.

Nếu không phải vì Sera đăng bài trên Instagram thông báo rằng giảng viên cho khóa học không phổ biến của Đại học Đông đã đổi từ Miyano Shiho sang Kudo Shinichi, cô đã không biết Shinichi thậm chí đã xuất viện.

Sau đó, cô đã lên tiếng xin lỗi trước, khi biết sau hôm đó, tình trạng Shinichi trở nặng. Đó là lí do anh ấy bật vô âm tín một tháng trời.

Cô không biết lần tái phát bệnh đó của Shinichi lại nghiêm trọng như vậy, chỉ đơn giản nghĩ Shinichi đang chiến tranh lạnh với cô vì một người phụ nữ, trong lúc tức giận còn dẫn theo Sonoko đến chửi rủa Miyano Shiho một trận. Sau đó, cô đã xin lỗi Miyano, cô ấy cũng nói không để tâm, nhưng tại sao Shinichi lại luôn nhớ đến chuyện này?

Ngày hôm đó, cô đến Đại học Đông tìm anh, sau giờ học, Shinichi chỉ đứng ở cửa nói với cô rằng việc đọc tin nhắn nhưng không trả lời là vì anh quá bận, quá nhiều thứ phải xử lý sau khi xuất viện, và rằng cô đã nói chia tay trước, nên bây giờ họ chỉ là bạn học cũ.

Nhưng Shinichi không thể đoán được cô chỉ đang muốn làm nũng anh thôi sao? Cô chỉ muốn anh để ý đến cảm xúc của mình, hiểu rằng cô không muốn người phụ nữ khác ở cạnh anh, tại sao ánh mắt của anh ngày hôm đó lại chỉ toàn sự lạnh lùng?

Chẳng lẽ chỉ vì cô vô tình để Miyano Shiho bị xước tay mà thôi?








Khi Kudo Shinichi mở mắt lần nữa, anh nhìn thấy một chú mèo nhỏ màu xanh đang cuộn tròn trên ngực mình.

Theo hướng chú mèo, anh nhìn thấy một bóng dáng nâu nhỏ nằm bên cạnh giường anh. Anh nắm chặt tay cô không buông, Miyano Shiho lại chỉ có thể nằm xuống đất mà ngủ cả đêm.

"Em là mèo của cô ấy à?" Kudo Shinichi nói với không khí, nhưng lại làm cho chú mèo đang nằm trên ngực anh tỉnh dậy.

Hai đôi mắt xanh biếc nhìn nhau trong vài giây.

"Meo—"

"Edogawa, đừng quậy, để Kudo ngủ một chút."

"Meo—"

"Ê—" Miyano Shiho mơ màng ngẩng đầu tìm kiếm âm thanh, nhưng lại đụng phải đôi mắt xanh của Kudo.

"Chào buổi sáng, thám tử đại tài, hôm qua ngủ có ngon không?" Cô lập tức tỉnh táo, tay phải quấn băng bó có chút vụng về, cô chỉ tay vào vị trí tay trái của mình, ra hiệu cho Kudo Shinichi buông tay. "Nhờ có cậu, tay tớ đang hoàn toàn không ổn."

"Tay bị thương sao? Lên đây ngủ một chút?" Với Miyano Shiho, thực ra ngôn ngữ kí hiệu hoặc phần mềm AI đều không cần thiết, cô có thể đọc được hình dạng môi của anh, hiểu được ý anh muốn nói.

"Không cần, hôm qua vô tình bị kéo cắt phải, y tá làm quá lên ép tớ băng bó, tớ sẽ đi tìm chị Yukiko và ba cậu để giải thích tình hình, để họ yên tâm."

Miyano Shiho chỉ về phía bên cạnh. "Tớ thường ở nhà bác Agasa, nhưng bệnh viện cũng có một cái giường trống, tới đó ngủ là được."

"Tớ gửi tin nhắn cho họ là được, cậu đi ngủ đi." Kudo Shinichi lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn báo bình an, lại thêm một đoạn nữa, anh không tin tay cô bị thương là sự cố, rõ ràng cô không muốn nói chuyện với anh, anh chỉ có thể hỏi mẹ mình.

"Được rồi, vậy tớ đi đây, mặc dù có thể cậu không nhớ, nhưng hai cái túi cậu đã nợ thì nhớ bồi thường cho đủ." Miyano Shiho ngáp một cái, "À về cuốn sổ điều tra của cậu, hôm qua một thám tử đại tài lúc mê sảng đã kéo tay tớ, nhất quyết muốn tớ thừa nhận mình là Watson của cậu ta, vậy tớ chỉ có thể làm chút việc mà một người cộng sự nên làm để đền đáp lòng tin đó, này, tài liệu trên đám mây đã được phân tích xong."

Miyano Shiho nhìn tình hình của anh, sau khi Kudo Shinichi bình tĩnh và phục hồi lại, cô phải tìm việc cho anh làm, có việc để làm, người ta sẽ không nghĩ ngợi nhiều.

Cô không hiểu rõ lắm, rõ ràng vẫn là cùng một người, vậy mà sao họ lại nghĩ anh là người yếu thế, cần được bảo vệ. Bệnh của anh cũng giống như cảm cúm, sốt hay đau dạ dày, rõ ràng nếu được điều trị tốt vẫn có hy vọng khỏi bệnh, có thể cô không tin tưởng người khác có khả năng này, nhưng cô tin bản thân có thể làm được, và cô phải có khả năng đó.

Tin nhắn của Kudo Yukiko hồi âm rất nhanh, Kudo Shinichi nhắm mắt lại, giấu đi những u ám dưới đáy mắt, nở một nụ cười quen thuộc với cô, "Đến đây ngủ đi."

Miyano Shiho phát hiện sau khi Kudo Shinichi ốm dậy, anh có chút hơi cố chấp và bướng bỉnh.

"Không cần, tớ về phòng ngủ đây." Cô như đang trả thù cái cách anh đã mắng cô hôm đó, nhân lúc Kudo không còn sức, cô chọc chọc vào mặt Kudo, "Gầy đi nhiều rồi, ngủ nhiều ăn nhiều một chút, người bình thường khoẻ mạnh thì sẽ không để người khác lo lắng."

"Lừa đảo, qua đó lại tiếp tục xem bệnh án của tớ đi."

"Ôi chao, thám tử đại tài thật giỏi suy đoán."

"Đừng đi, lên đây, ở lại với tớ một lúc." Kudo Shinichi biết người phụ nữ trước mắt sẽ không từ chối mình, anh rất vui giả vờ yếu thế rồi giữ cô lại. "Làm ơn."

"Hay là gọi bạn gái của cậu từ văn phòng thám tử đến?" Miyano Shiho nhìn bộ dạng của Kudo, thật sự từ bỏ việc rời đi, nhưng cô vẫn từ chối đề nghị ngủ lại của anh.

"Không phải bạn gái." Nhớ lại lý do cô từ chối giúp anh tra cứu tài liệu trước đây, giờ anh không hiểu sao muốn giải thích điều đó với cô.

"Ừ, là vị hôn thê mới đúng." Miyano Shiho giơ tay lên, "Lỗi của tớ, vị hôn thê của cậu từ văn phòng thám tử."

Nhìn vẻ mặt không lo âu, không bận tâm của người phụ nữ trước mắt, Kudo Shinichi cảm thấy có chút tức giận.

"Không phải."

Lần này đến lượt Miyano Shiho ngẩn người, cô đột nhiên trở nên căng thẳng. "Ký ức của cậu có vấn đề rồi sao?"

"Không phải." Kudo kéo Miyano lại, khiến ánh mắt của họ chạm nhau. "Tớ và Ran đã chia tay."

"Không lẽ là về chuyện ở phòng bệnh hôm nọ? Cậu không thể suy luận ra rằng đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận sao?" Đến lượt Miyano Shiho cũng tức giận. "Tớ từ Anh trở về, chỉ để khiến cậu chia tay với người mình thích? Cậu nói rằng muốn trở lại cuộc đời của Kudo Shinichi, giờ đây cuối cùng đã trở về, lại không muốn nữa?"

Vậy cô ấy là gì? Nỗ lực của cô ấy là gì? Sự trốn tránh của cô ấy là gì?

"Tớ muốn có cuộc đời của Kudo Shinichi, là thám tử, là lý luận, là phá án. Edogawa Conan cũng là một phần của cuộc đời Kudo Shinichi, nơi đó có Haibara Ai, giờ thì không còn nữa." Khi nói đoạn này, trong mắt Kudo Shinichi có sự hưng phấn đã lâu không thấy, lấp lánh khiến mũi cô ấy hơi chua xót. "Haibara, hãy nghe tớ nói, có thể cậu không tin, nhưng trong cuộc phiêu lưu của Edogawa Conan, tớ đã tìm thấy tự do mà Kudo Shinichi không có."

Cuộc đời luôn như vậy, những gì có được thì không trân trọng, những gì đã mất mới nhớ thương. Mỗi người đều trong cái thành trì của riêng mình, vừa muốn ra ngoài, lại không dám mở cánh cửa thành. Quá trình trưởng thành thực chất là quá trình của sự thỏa hiệp, hòa giải với một cuộc đời không thể hoàn toàn kiểm soát, rồi học cách ép buộc mình với cuộc đời của người khác.

Edogawa Conan đã học cách thỏa hiệp với thời gian, Kudo Shinichi lại trở về dưới ánh nắng.

"Kudo Shinichi dường như đã trở thành một người lớn tẻ nhạt, Haibara."

Trong thế giới người lớn không có phép màu, chỉ có cuộc sống ngày qua ngày và dần dần mất đi màu sắc.

"Tớ không hiểu! Thành công trong sự nghiệp, tình cảm thuận lợi, bây giờ báo chí khắp nơi đêu gọi cậu là Sherlock Holmes của Nhật Bản." Miyano Shiho gần như phát điên vì Kudo Shinichi, "Cậu đang thách thức tớ sao?"

"Tớ không muốn tên mình được gán với gần từ 'Sherlock Holmes' nữa."

Anh đang nói sự thật. Sherlock Holmes trên báo, vị cứu tinh của Nhật Bản trên báo, liệu có thật sự là Kudo Shinichi không? Anh phân biệt rõ cái gì là khen ngợi, cái gì là che giấu sự thật. Anh đã là một người lớn phải đối mặt với công việc và xã hội rồi, trong thế giới người lớn làm gì có những câu chuyện cổ tích như trong tiểu thuyết?

"Tại sao cậu nghĩ tôi có tình cảm thuận lợi, tại sao tớ không thể không thuận lợi?"

"Ala." Miyano Shiho hồi phục cảm xúc rất nhanh, cô tự tin bình tĩnh, không cho phép mình quá mức buông thả cảm xúc trước Kudo Shinichi. "Vậy tại sao Kudo Shinichi lại chấp nhận lời chia tay giả dối của bạn gái mình vậy?"

Đây là lần đầu tiên Kudo Shinichi nhớ được Miyano Shiho gọi tên anh một cách đầy đủ như vậy. Anh cảm thấy hơi lạnh trong mũi, nhẹ nhàng sờ lên cổ tay cô, nhiệt độ thật ở đó khiến anh bình tĩnh hơn nhiều. Cô không rút tay ra, Kudo Shinichi điều chỉnh hơi thở, cảm thấy vui mừng vì cô không rút tay về.

"Thật ra tớ không hề quan tâm, mỗi sáng tớ nhìn vào gương đều cảm thấy lạnh, không thể không tự hỏi, 'Rốt cuộc mình là ai'." Kudo Shinichi học theo giọng điệu của người phụ nữ này nhiều năm trước, lặp lại một câu mà cô đã từng nói, "Haibara, khi thám tử suy luận, trong lòng luôn có một chút bất an, tớ hiện có một suy luận, muốn cậu nghĩ một đáp án."

Kudo Shinichi, người luôn theo đuổi sự thật, trước đây lại phải liên tục lừa dối mọi người với tư cách là Edogawa Conan.

Chiếc gương có thể trung thực phản chiếu mọi thứ trước mắt, giờ đây cuối cùng cũng có thể phản chiếu bộ mặt thật của Kudo Shinichi.

"Hôm đó cậu đã làm lơ khi tớ hỏi," Anh dừng lại, "Lý do tại sao nhịp tim tớ lại đập mạnh khi gặp cậu... cậu biết đấy, hiện giờ tớ không bị bệnh, nếu tớ không bị bệnh, vậy suy luận của tớ là..."

"Kudo." Miyano Shiho không để anh nói tiếp, "Bây giờ cậu là Kudo Shinichi rồi."

"Cậu đang phủ nhận quá khứ của tôi, Haibara, cậu đang giết chết Edogawa Conan."

"Miyano Shiho, tên tớ là Miyano Shiho, Kudo." Miyano Shiho nhìn chằm chằm vào anh, "Tớ thậm chí không phải là Miyano Shiho, chính tớ đã tự tay giết chết Miyano Shiho, cũng tự tay giết chết Haibara Ai. Kudo, cậu hiểu không, ít nhất, ít nhất cho tớ giữ lại Kudo Shinichi."

Cô và anh nhìn nhau đầy quyết liệt, trong mắt anh, cô thấy chính mình, trong mắt cô ẩn chứa sự kiên trì và cứng rắn không chịu thỏa hiệp.

"Miyano Shiho không quen biết Kudo Shinichi, cũng không biết Edogawa Conan, tớ chỉ là bác sĩ của cậu ấy thôi."

"Vậy tại sao cậu lại đặt tên cho mèo hoang trong bệnh viện là Edogawa?" So với trạng thái bùng nổ của Miyano Shiho, Kudo Shinichi lại bình tĩnh hơn nhiều. "Haibara, Kudo Shinichi 17 tuổi, năm năm trước cũng đã chết rồi."

Kudo Shinichi từ đôi mắt xanh mỏng manh của Miyano Shiho, nhìn thấy bản thân 22 tuổi, cũng như nhìn thấy bản thân 17 tuổi.

Hai mươi hai tuổi Kudo Shinichi và mười bảy tuổi Kudo Shinichi, từ đầu đến cuối không phải là một người.



Con người không thể vượt qua thời gian. Thời gian mà anh và cô kỳ diệu đánh cắp, khi trở lại dòng chảy, sẽ không dừng lại ở điểm ban đầu.

Nếu ánh mắt chạm nhau là một nụ hôn không chứa đựng ham muốn, vậy nếu lúc này Miyano Shiho trong mắt Kudo, nhìn thấy chính mình của ngày xưa, có phải cũng tính là họ đang nhìn nhau trong quá khứ, có phải cũng tính là quá khứ của họ từng hôn nhau không?

"Haibara, đừng trốn tránh nữa, chúng ta vẫn đang đi cùng nhau trên một con đường, em có muốn biết câu trả lời cho suy luận này của anh không?" Anh cười mỉa.

"Không muốn." Cô nàng khoa học ngả đầu, như thể muốn trốn tránh câu trả lời, lại cũng như đang thỏa hiệp.

"Lý do tim anh đập mạnh đến vậy là vì đang nắm tay em."

Đại thám tử đâu quan tâm cô có muốn trốn hay không. Anh chỉ muốn từ cổ tay, tham lam nắm lấy bàn tay cô, chỉ muốn cười như vậy, chỉ muốn để cô biết.

Đêm nay ánh trăng thật đẹp, giống như sự tỏ tình kín đáo mà vẫn thơ mộng của người Nhật, cũng có trái tim minh bạch của đại thám tử.

Rằng trái tim đó chỉ đập vì duy nhất một người, tuyệt đối, không có người thứ hai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro