10.

10.

Miyano Shiho 29 tuổi, Edogawa Conan 18 tuổi.

Trong kỳ thi đại học, trường Trung học Teitan, một trong những trường công lập hàng đầu ở Tokyo, đã đạt điểm trung bình đứng đầu thành phố. Hiệu trưởng trong buổi chào cờ sáng xúc động đến đỏ mặt, đặc biệt khen ngợi nỗ lực của toàn bộ học sinh lớp 12. Trong số đó, A-khối với tsuburaya mitsuhiko và Edogawa Conan là hai thủ khoa xếp đầu bảng.

Mitsuhiko hồi hộp đến nỗi không biết để tay ở đâu khi lên nhận giải từ hiệu trưởng, nhưng Edogawa vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh. Khi hai người bắt tay, dưới khán đài vang lên những tiếng xì xào, hầu hết mọi người đều vô tình nhìn về phía chân phải của cậu, nơi đã gần như hồi phục bình thường, nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự tiếc nuối.

Có lẽ việc trường đứng trong top 10 toàn quốc cũng không thể bù đắp cho nỗi tiếc nuối về sự sụp đổ của một ngôi sao bóng đá Nhật Bản. Trong trận chung kết đầu năm, cậu đã phải rời sân vào phút 72 sau khi thực hiện cú phạt cuối cùng, do chấn thương. Kết quả chẩn đoán là gãy xương ở chân phải. Do chấn thương ở xương chịu lực, cộng với việc luyện tập quá sức trong thời gian dài, bác sĩ cho rằng Edogawa sẽ không thể trở lại sân tập ít nhất trong vòng sáu tháng.

Mất đi trụ cột, Teitan thua 2:3 trong hiệp phụ. Dù không cam lòng, Ayumi còn tự trách mình vì không ước điều gì tốt đẹp hơn cho năm mới, nhưng kết quả đã được định đoạt. Cô chấp nhận mọi thứ, trong khi Edogawa băng bó chân cũng cảm thấy bình thản hơn.

Khi vào lớp 12 đầu tháng Tư, dưới sức ép từ những phóng viên kiên trì, cậu đã bất ngờ tuyên bố rằng không có ý định quay lại sân cỏ. Phát ngôn này lập tức gây xôn xao, các tin đồn về chấn thương phục hồi, chấn thương tâm lý, áp lực gia đình... lập tức lan tràn, cho đến khi lọt vào tai Ran, người thường vô tình bỏ qua mọi thông tin về Edogawa. Trong một buổi gặp mặt bạn bè, cô lo lắng nói không biết Conan hiện giờ thế nào.

Khi Edogawa nhớ lại biểu cảm phức tạp của Miyano Shiho hỏi lý do thực sự, cậu nằm dài trên ghế sofa, lười biếng liếc cô rồi đáp một cách tùy ý: "Chỉ đơn giản là mệt mỏi thôi."

Câu trả lời không làm Miyano hài lòng. Cô thở dài, ngồi nghiêng trên ghế. Một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng thốt lên: "Những fan bóng đá sẽ thất vọng đấy."

Edogawa lật trang manga, bình thản đáp: "Họ sẽ sớm có ngôi sao mới thôi."

Ví dụ như đội Hoshimizu đã thua Teitan trong trận bán kết, trong đó có Kanno Naoto là học sinh năm nhất. Mặc dù sau khi bị cậu đánh bại, cậu ta đã khóc không ngừng, nhưng cả về kỹ thuật và tinh thần thi đấu, cậu ta vẫn có tương lai hứa hẹn.

"Nhưng những người đó không phải là Edogawa."

Miyano Shiho nói, ánh mắt cô nhìn vào đôi mắt xanh của cậu chứa đựng những cảm xúc khó diễn đạt. Edogawa ngạc nhiên, từ từ đặt cuốn manga lên ngực. Cậu nhìn lên trần nhà, đôi lông mày nhíu lại đầy nghi ngờ.

"Cậu nói, tại sao con người lại dễ dàng đặt kỳ vọng lên những người không liên quan đến mình như vậy?"

Cậu không bao giờ cảm thấy mình có đủ tư cách để gánh vác nhiều kỳ vọng như thế, ngay cả Sherlock Holmes, người có vẻ như làm được mọi thứ, cũng không phải là một vị thần cứu thế có thể cứu vãn nạn nhân trước khi tội ác xảy ra. Lời cậu rơi vào tai Miyano, khiến cô bất ngờ nhướng mày.

"Có lẽ vì bản chất con người rất yếu đuối."

Thay vì tin vào sức mạnh của bản thân, con người thường dễ dàng kỳ vọng vào sự trợ giúp từ người khác. Giống như có một anh hùng vươn cao tay kêu gọi mọi người thoát khỏi cuộc sống lầy lội. Dù là theo đuổi thần tượng, ngưỡng mộ vận động viên hay tôn kính các nhà khoa học, tất cả đều là một phần của cảm xúc này, như thể khi bạn ngước nhìn những "siêu nhân" rực rỡ, sẽ giúp bạn xoa dịu nỗi lo lắng về sự bình thường của bản thân.

Nhưng thật tiếc, thế giới này không có siêu nhân thực sự.

"Nhưng đã tạo ra nền văn minh rực rỡ như vậy, từ kim tự tháp đến Vạn Lý Trường Thành, đều là những con người không để lại tên trong lịch sử, có lẽ cũng đã gửi gắm kỳ vọng cho người khác."

Edogawa nói, nụ cười nhẹ nhàng dần hiện trên mặt cậu. Cậu tựa hai tay ra sau đầu, chân phải khoanh trên chân trái, lắc lư một cách thoải mái, nhắm mắt lại.

"Dù có vậy, vẫn sẽ thua thôi, ngay cả khi tớ không ra sân."

Sau một thời gian im lặng, cậu đột nhiên nói. Mặc dù không có chủ ngữ, Miyano vẫn hiểu ý nghĩa trong lời nói của cậu. Cô khẽ cười, đáp lại một cách bình thản: "Thế à?" Có lẽ cậu nghi ngờ cô không tin lời mình, Edogawa lập tức ngồi dậy, cúi gần về phía Miyano, vẻ mặt đầy bất mãn.

"Thật đấy! Nhóm ngốc nghếch ấy thậm chí còn chơi tốt hơn cả khi tớ không có mặt! Chỉ sợ nếu họ thua, tớ sẽ thất vọng... Tớ thực sự thất vọng, về bản thân mình, khi họ có thể dễ dàng vượt qua Conan. Và thua đội tuyển trường khác, điều đó cũng là sự thật..."

Cậu nói một cách không ngừng, trong khi Miyano chỉ lặng lẽ nhìn cậu, không nói lời nào. Một lúc sau, khi đã mệt mỏi, cậu thở dài và lại nằm dài trên sofa.

"Dù sao cũng chỉ có vậy, đó là giới hạn của tớ rồi."

Edogawa quay đi, có chút buồn bã. Khi Kudo Shinichi còn là một học sinh trung học, cậu luôn tự tin và kiên quyết, tin rằng có thể làm mọi thứ. Giờ đây, Edogawa, với linh hồn thuộc về Kudo Shinichi sắp 30 tuổi, nhưng không biết vì sao, đôi khi Miyano Shiho nhìn vào đôi mắt xanh trong trẻo ấy lại thấy như đang nhìn vào một người khác. Dù họ đều trẻ trung, kiêu hãnh và rực rỡ, nhưng như hai bông hoa khác nhau mọc từ cùng một gốc cây.

Cô mỉm cười, nhặt cuốn manga mà Edogawa ném sang một bên và lật từng trang. Một lúc sau, Edogawa nghe thấy giọng nói bình thản của cô từ phía sau: "Một thất bại xấu hổ còn cao quý hơn một thành công kiêu ngạo."

Cậu quay lại, bối rối, và bị một tờ tạp chí ném trúng. Edogawa xua tay che mặt, nhưng không thể không cảm thấy ấm áp trước sự dịu dàng bất ngờ của Miyano. Cô mỉm cười, vuốt tóc cậu, bất chấp vẻ mặt bối rối của cậu, và nói: "Vậy thì hãy học hành chăm chỉ nhé, thám tử. Thật tiếc tớ không có cơ hội để làm fan của cậu rồi."

Cứ như vậy, Edogawa hồi tưởng, với khuôn mặt lạnh lùng, tận hưởng những lời khen ngợi xen lẫn ngưỡng mộ từ bạn cùng lớp. Cậu khiêm tốn đáp: "Cũng không có gì đặc biệt."

— Nếu đó là kiến thức đã học rồi, thì việc thi tốt hơn người mới học là điều đương nhiên.

Ngược lại, Mitsuhiko thực sự nỗ lực học tập vì lý tưởng trở thành nhà côn trùng học, nên khi Ayumi từ đáy lòng khen ngợi, Edogawa vô thức chỉ về phía cậu bé ngồi bên cạnh, đang tỏ ra rụt rè và im lặng.

"Mitsuhiko cũng rất xuất sắc đấy, điểm trung bình của cậu ấy từ C ở lớp 10 đã tăng lên A rồi. Như vậy có khả năng vào Đại học Tokyo rất cao đấy!"

Ayumi ngạc nhiên trong giây lát, tự nhiên quay lại nhìn Mitsuhiko, người đang đỏ mặt. Cậu bé quen với việc giảm bớt sự chú ý, ngại ngùng gãi đầu và khiêm tốn đáp rằng đó là nhờ may mắn trong việc rút thăm năm mới. Chưa kịp dứt lời, cô gái đã phấn khởi lao vào ôm cậu, lớn tiếng khen Mitsuhiko thật tuyệt vời!

Genta thấy vậy không khỏi ghen tị, cậu dùng vài phút để lườm Edogawa, sau đó lại chuyển hướng giận dữ sang Mitsuhiko. Một lúc sau, khi thấy "tội phạm" không có ý định thoát khỏi vòng tay của Ayumi, Genta, đã cao hơn các bạn cùng lứa, không thể nhịn được nữa liền kéo Conan ra.

"Này!" cậu đe dọa: "Dù sao cũng không cần lại gần Ayumi như vậy!"

Edogawa nhẹ nhàng thè lưỡi, âm thầm chuyển hướng sự chú ý đi.


Năm cuối cấp trung học, hầu hết mọi người bắt đầu suy nghĩ về con đường sau khi tốt nghiệp. Phần lớn sẽ thi vào đại học, một số sẽ đi làm ngay, và còn những người như Kuroba Kaito, người đã giành giải vô địch giải đấu ma thuật thế giới ngay từ năm trung học, chắc chắn sẽ hoạt động với tư cách là một ảo thuật gia mà không cần chờ đến tốt nghiệp.

Năm đó, trong lễ hội trường, các thành viên kỳ cựu của câu lạc bộ thám tử tổ chức một hoạt động kịch bản lớn với sự tham gia của tất cả học sinh và giáo viên lớp ba. Ayumi đã bận rộn chuẩn bị suốt hơn một tháng. Khi kẻ giết người thật sự, hiệu trưởng Ninchu, bị lật mặt tại buổi lễ trao giải, ngay cả chính thầy cũng có chút ngỡ ngàng. Nhưng cuối cùng, thầy vẫn cười lớn và chấp nhận cáo buộc "Gi:ết ch:ết tuổi trẻ của tất cả học sinh".

Dù vậy, giải thưởng hoạt động câu lạc bộ xuất sắc nhất vẫn được trao cho câu lạc bộ thể dục nhịp điệu bên cạnh, và cuộc thi chọn ra nam nữ thần trong trường cũng bị bỏ lỡ khi người chiến thắng liên tiếp ở hạng nữ từ chối lên sân khấu.

Trong phòng hoạt động của câu lạc bộ thám tử trường Teitan, trên kệ cao thêm một bức ảnh lớn chụp chung với 17 người. Người thêm vào là Miyano Shiho, người được Edogawa kéo đến, thậm chí cậu còn từ chối chụp ảnh trước khi cô đến. "Chị ấy cũng là một phần của chúng ta, Miyano-san," Ayumi nói với nụ cười thân thiện, kéo Miyano đứng ở giữa, bên cạnh Edogawa, cùng nhau nói "cheese".

Mọi người đều cười rất vui vẻ.


Người được chọn làm trưởng câu lạc bộ tiếp theo từ tay đàn chị Ayumi nhận chiếc huy hiệu thám tử mới đại diện cho câu lạc bộ, không kìm được đã bật khóc. Cậu bé, từng bị xem thường khi còn học trung học, lau nước mắt và nghẹn ngào nói: "Các tiền bối hãy yên tâm, em sẽ dẫn dắt câu lạc bộ tiếp tục phát triển." Lời nói ngượng ngùng của cậu không khiến các tiền bối cười nhạo, trái lại, cựu chủ tịch còn xúc động nắm tay cậu và chân thành nói: "Vậy thì nhờ cả vào em nhé."

Sau đó, vào một ngày nào đó, những học sinh lớp ba đang tập trung ôn thi đi qua sân tập của đội bóng đá, thấy Edogawa Conan, các cầu thủ đồng loạt dừng lại. Qua hàng rào sắt thấp, họ cùng nhau cúi đầu 90 độ về phía huyền thoại cựu ngôi sao.

"Giao cho tụi em nhé, tiền bối!"

Tiếng hô vang dội khiến ba người còn lại vội bịt tai. Cậu trai trẻ, không hiểu sao lại trở thành biểu tượng tinh thần của cả đội, gật đầu và giơ cao bàn tay nắm chặt lên, vẫy mạnh trong không khí.

"Teitan, cố lên!"

Edogawa hét lên, dưới ánh chiều tà, gương mặt cậu bỗng tỏa sáng rực rỡ. Cậu quay sang Ayumi bên cạnh, nở một nụ cười, nói lớn: "Đi thôi." Những suy nghĩ nhỏ bé của cô gái cuối cùng đã biến mất sau ba năm dài, như những hạt giống bồ công anh trong gió thu, bay khắp nơi không thể trốn tránh.








Tháng Giêng, Mitsuhiko như mong đợi đã nhận được thư giới thiệu của Đại học Tokyo, Ayumi muốn vào Khoa Xã hội của Đại học Todo, còn Genta có khả năng cao sẽ chọn một trường đại học tư thục làm sự lựa chọn an toàn trước khi nỗ lực vào trường công. Còn Edogawa, cậu đã từ chối thư giới thiệu từ Đại học Kyoto một cách bất ngờ và quyết định ở lại Tokyo.

Với quyết định của cậu, người vui nhất không ai khác chính là Ayumi. Trước và sau kỳ thi quốc gia, mỗi khi nghĩ đến việc đội thám tử có thể lại tan rã, cô lo lắng đến mức gần như mất ngủ, đặc biệt là khi nghe tin Edogawa cũng có thể nhận được thư giới thiệu từ giáo viên, cô đã khó khăn cả đêm không thể chợp mắt, suýt ảnh hưởng đến bài kiểm tra vào ngày hôm sau. Khi nhận được câu trả lời phủ định từ Edogawa, tâm trạng của cô ngay lập tức cải thiện, nụ cười trên gương mặt không thể che giấu. Một lúc sau, cô bừng tỉnh nhận ra chuyện tương tự xảy ra với Mitsuhiko, nhưng lại không khiến cô cảm thấy lo lắng hay đau khổ.

Cô quyết định sẽ chấm dứt mớ tình cảm này trước khi tốt nghiệp, nhưng hiện tại điều quan trọng nhất vẫn là thi cử.

Bầu không khí áp lực trước kỳ thi bao trùm quanh các học sinh tốt nghiệp, ngay cả Genta vốn hiếu động cũng thay đổi thói quen, tranh thủ thời gian ăn trưa để ôn từ vựng. Chỉ có Mitsuhiko đã ổn định mọi thứ là không hề lo lắng, còn Edogawa thì sau giờ học còn có tâm trạng đi ra sân để tập bóng nửa giờ.

Nhưng rõ ràng những người khác đều sẵn sàng, bao gồm cả Hattori Heiji ở Osaka. Để giúp bạn bè có thể thi tốt, cậu đã quyết định lùi ngày đến Tokyo cho phù hợp, chọn ngày sau kỳ thi quốc gia để đến.

Sau thời gian dài không gặp, thám tử nổi tiếng Kansai trông có vẻ gầy hơn một chút. Cậu hứng thú nhìn người bạn cũ cao hơn mình vài cm, ánh mắt lộ rõ sự ghen tị.

"Cậu đã cao lên rồi, Kudo."

Cậu có lẽ là người duy nhất vẫn sử dụng cách gọi này, Edogawa thậm chí đã ngơ ngẩn hai giây mới nhận ra.

"Cậu không xem bài phỏng vấn tôi trên tạp chí bóng đá à? Tôi đã cao hơn cậu một năm trước rồi."

Edogawa lườm mắt, tự nhiên nhận lấy chiếc túi từ Hattori. Dù đã toát lên vẻ của một người thành đạt, thám tử tư vẫn cười, ôm vai cậu học sinh nhỏ hơn mười tuổi. Nhìn từ phía sau, họ giống như hai anh em ruột.

Hattori đến để xử lý một vụ ủy thác, đồng thời mang theo thiệp mời đám cưới của mình và Kazuha cho những người quen ở Tokyo. Đến tuổi ba mươi, cậu nhận ra bạn bè đồng trang lứa đều đã lập gia đình, có người thậm chí đã có ba đứa con. Dù tuổi kết hôn trung bình của giới trẻ ngày càng tăng, Hattori vẫn cảm thấy đã đến lúc mình nên ổn định, nhất là khi Kazuha đã nhiều lần ám chỉ về điều đó.

"Thật tiếc, Kudo, lẽ ra cậu nên là người đầu tiên, nhưng tôi phải hớt tay trên rồi."

Hattori không ngần ngại trêu chọc, vỗ mạnh vào vai Edogawa. Cậu học sinh trung học trông còn xa vời chuyện kết hôn kêu lên một tiếng, không kiên nhẫn hất tay bạn ra. Cậu đáp một cách dửng dưng: "Không có gì, chúc cậu hạnh phúc sau khi kết hôn." Nói xong, cậu liếc nhìn Hattori với vẻ thương hại, tiếp lời: "Cẩn thận nhé, hôn nhân là mồ chôn tình yêu."

Hattori nhún vai, đáp: "Bao nhiêu năm rồi, từ nhỏ đã quen, muốn chia tay cũng khó."

Cậu vừa định nói thêm gì đó thì bất chợt nghĩ đến con đường khác biệt của bản thân so với những người xung quanh, không khỏi im lặng. Một lúc sau, cậu bỗng bật cười, nói một cách thoải mái: "Nghĩ kỹ lại, nếu tôi kết hôn muộn thì cũng tốt cho cậu, nếu sớm hơn mấy năm, con tôi không biết sẽ gọi cậu là chú hay là anh?"

Nói xong, Edogawa cũng cười, hào hứng đáp: "Có thể nhận tôi làm cha nuôi." Hattori liếc cậu với vẻ khinh bỉ, phản bác: "Người không có đối tượng thì đừng có nghĩ đến chuyện đó."

"Vậy thì tôi phải nhanh chóng tìm một đối tượng rồi." Edogawa gật đầu, bước đi trên con đường tuyết vừa tan, âm thanh rõ ràng và vang vọng.






Đám cưới của Hattori và Kazuha được ấn định vào ngày lễ thiếu nhi, đúng lúc kết thúc phỏng vấn cuối cùng ở Đại học T. Dù đối tượng rất tự tin, nhưng Miyano Shiho, với tư cách là giáo sư ở T, đã từ chối cách gọi "cô giáo" gần như sến súa của Edogawa. "Cậu thi đâu phải khoa lý, không có tư cách gọi mình là cô giáo," thậm chí trên tàu Shinkansen đi Osaka, Miyano còn phàn nàn.

Bên cạnh, cậu sinh viên tương lai vẫn không nghe thấy, tiếp tục gọi như trước. Tiến sĩ Agasa vui vẻ xem cuộc trò chuyện. Miyano đặt sách xuống, định mắng một câu thì gặp ánh mắt của Sonoko từ hàng ghế sau.

Người phụ nữ đã đổi họ thành Kyougoku sau khi kết hôn nháy mắt với Miyano, rồi đứng dậy ngồi giữa ba người. Cô đặc biệt chọn chỗ bên cạnh Miyano, đẩy Edogawa ra ngoài. Cậu thiếu niên bất ngờ bị nhắm đến định lên tiếng phản đối, nhưng khi thấy bụng Sonoko nhô lên, cậu bỗng ngừng lại. Cậu ngồi xuống đối diện một cách ngoan ngoãn.

"Thật trùng hợp, chúng ta đi cùng chuyến xe," Sonoko nói, nói chuyện với Miyano như thể không có ai khác.

"Chồng cậu đâu? Không đi cùng à?" Miyano Shiho hỏi, Sonoko bĩu môi không vui. Người phụ nữ mang thai cần được chăm sóc lắc đầu, tức giận trả lời rằng chồng cô có trận đấu và sẽ đến muộn. "Kiếm tiền chăm con cái cũng không dễ dàng gì," Tiến sĩ Agasa an ủi. Ngay khi câu nói vừa dứt, Edogawa bật cười chế nhạo, nói rằng con gái nhà Suzuki chắc chắn không thiếu tiền. Dưới đất, Miyano Shiho mạnh mẽ đạp vào chân cậu, tỏ thái độ.

"Cậu nhóc thì biết gì chứ, có biết trách nhiệm của một người cha lớn như thế nào không?"

Sonoko khinh bỉ liếc cậu, thay đổi vẻ mặt từ giận dữ sang tự hào, kiêu hãnh ưỡn bụng bầu. Miyano Shiho nhíu mày, không đồng tình nói rằng như vậy cũng không thể để cậu không được chăm sóc. So với sự lo lắng của mình, người phụ nữ mang bầu lại tỏ ra rất thoải mái: "Không sao đâu, Ran đi cùng tớ mà."

Vừa dứt lời, chưa kịp phản ứng, một người phụ nữ từ phòng vệ sinh bước ra lặng lẽ đến trước mặt họ. Cô, người lẽ ra phải đến Osaka sớm để làm phù dâu, ngại ngùng cười, chào ba người với vẻ mặt ngạc nhiên, rồi ngồi xuống ghế đối diện. Dù sao thì chỗ ngồi bốn người đã không còn chỗ trống.

Không khí bỗng trở nên ngượng ngùng, bốn người còn lại, trừ Sonoko, đều giữ im lặng một cách ăn ý. Một lúc sau, Tiến sĩ Agasa không nhịn được định đề nghị đổi chỗ với Ran thì Miyano Shiho đã lên tiếng trước.

"Edogawa, đứng lên đi đổi chỗ với Ran đi."

Cô ấy không cho cậu cơ hội phản bác, ánh mắt sâu thẳm như giếng cổ. Mori Ran ngại ngùng nói không cần, nhưng ngay sau đó, bóng đen chợt bao phủ lấy cô. Cậu thiếu niên cao lớn đẩy kính, thái độ tự nhiên nói: "Nhanh lên, không thì sẽ rất nguy hiểm." Mori Ran lơ đãng ngồi xuống, khi nhìn sang gương mặt nghiêng đang im lặng nghe nhạc của cậu, bỗng nhiên cô cảm thấy mình đã nhầm lẫn cậu với Shinichi trong quá khứ, thật sự như một giấc mơ buồn cười.




Lễ cưới diễn ra rất suôn sẻ, ngoài việc Mori Kogoro say xỉn và bật khóc khi nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, mọi người đều rất vui vẻ. Lễ cưới mang phong cách phương Tây, tổ chức tại khách sạn sang trọng nhất Osaka. Trong phần phát biểu, bạn bè của Hattori đại diện là những người cùng học ở câu lạc bộ kiếm đạo hồi trung học. Anh ta ban đầu định mời Edogawa, nhưng cậu thiếu niên trông như học sinh cấp ba đã từ chối lời mời một cách không bất ngờ.

Tiệc ăn mừng kéo dài đến tận đêm khuya, các bậc sinh thàmh lịch sự để lại không gian cho những người trẻ tràn đầy năng lượng. Nam thám tử đã nổi danh trên toàn quốc đã thuê toàn bộ tầng của khách sạn, nhằm để bạn bè và người thân cảm nhận được sự nhiệt tình của người Osaka. Mặc dù cô dâu không thích việc này nhưng khi nghe câu "Cuộc đời chỉ có một lần, tất nhiên phải dành cho em điều tốt nhất", cô đã đỏ mắt gật đầu.

Rượu đã được uống ba vòng, những người không uống tốt đã say mèm. Cô dâu bên cạnh đang vui vẻ uống rượu với Mori Kogoro. Edogawa, người dường như không hợp với không khí say sưa này, thở dài nhận ra bạn mình đã cưới được một cô dâu tuyệt vời. Cậu chán nản đi ra ban công, định hít thở không khí trong lành. Khi vừa chạm tay vào tay nắm cửa, cậu bỗng nhìn thấy Mori Ran và Miyano Shiho đang nói chuyện thầm thì trên ban công. Ánh đèn lấp lánh phía sau và đêm tối bên ngoài, hai người như bị đặt trong một không gian nửa sáng nửa tối, khiến Edogawa trong giây lát tưởng mình say đến nỗi nhìn nhầm.

Cậu tập trung, tâm trạng phức tạp nhìn về phía hai người phụ nữ đang trò chuyện bên ngoài. Cậu không hiểu tại sao mình lại cảm thấy lạc lõng, thậm chí việc quấy rầy họ cũng trở nên tội lỗi. Nhìn đôi mắt đỏ ửng của Mori Ran và vẻ mặt kích động hơn bình tĩnh của Miyano Shiho, cuối cùng cậu lặng lẽ quay người rời đi.

Có lẽ lễ cưới là một dịp khiến người ta cảm thấy nuối tiếc, Edogawa vừa đi vừa nghĩ, không biết từ lúc nào đã bước vào phòng chuẩn bị vắng vẻ. Những bàn ghế thừa trong tiệc được xếp tạm ở đây, căn phòng tối om không bật đèn. Tiệc tùng náo nhiệt bên ngoài, nhưng nơi này lại yên tĩnh đến lạ — một sự yên tĩnh dễ chịu. Edogawa thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ngồi xuống một chiếc ghế.

Chưa kịp ngồi xuống, đột nhiên một âm thanh vang lên từ xa, tiếng bật lửa kêu "tách". Cửa sổ không hiểu sao lại mở, làn gió xuân ấm áp thổi làm rèm bay lên, khuôn mặt nghiêng của người đàn ông trong góc bỗng trở nên sắc sảo hơn dưới ánh lửa nhấp nhô.

Edogawa giật mình, hoàn toàn không nhận ra trong phòng còn có người thứ hai. Oda Toshiro, người vừa châm điếu thuốc, nhẹ nhàng thổi ra một vòng khói và nhìn Edogawa với ánh mắt đầy trêu chọc.

"Thị lực của cậu kém đi rồi, thám tử Kudo, đến cả tôi ở đây mà cũng không biết."

Ông ta vừa nói vừa gõ gõ đầu thuốc vào cốc trà trong tay. Bị người từng là cấp trên chỉ trích, Edogawa cũng cảm thấy hơi ngượng. Cậu lắc đầu, cảm thấy xấu hổ trả lời: "Có lẽ là do đã lâu không rèn luyện." Giữa âm thanh chói tai của điệu nhạc disco, Edogawa, với vẻ mặt đau khổ, tiếp tục: "Cũng không phải thám tử nữa, khi Kudo Shinichi đã ch:ết."

Odagiri Toshiro im lặng, không khí tràn ngập mùi nicotine khó chịu. Một lúc lâu, ông ta bình thản đánh giá: "Trong miệng cậu, Kudo Shinichi đã 'ch:ết' rồi nhỉ." Nói xong, ông ta dập tắt mẩu thuốc lá vào đáy cốc trà, khuôn mặt già nua không hiện rõ cảm xúc. Là một trong số ít người biết sự thật về cái chết của Kudo Shinichi, ông cũng đã từng cảm thấy tiếc nuối cho người thuộc cấp dưới của mình gặp phải biến cố lớn, nhưng những nỗi tiếc nuối đó không thể nào so sánh với câu nói của người đã biến thành Edogawa, trong đó Edogawa Conan và Kudo Shinichi thực sự là hai con người hoàn toàn khác nhau.

"Cách nghĩ như vậy sẽ tốt hơn cho bất kỳ ai." Dường như hiểu được ẩn ý của ông, Edogawa vô tư quay đi. Cậu gãi gãi tóc mình, chỉ vào biển hiệu mờ mờ bên cửa: "Ở đây hình như không cho phép hút thuốc."

Odagiri Toshiro lặng lẽ nhìn cậu thanh niên cố tình giả khờ, tâm trạng ông bỗng trở nên phức tạp. Ông vốn không giỏi đối phó với giới trẻ, nhất là người trước mặt lại còn đặc biệt khó chịu. Không còn cách nào khác, ông chỉ có thể ừ một tiếng theo lời cậu.

"Chắc sắp vào đại học rồi, có dự định gì không?"

Odagiri hỏi, gạt bỏ ý định châm thêm điếu thuốc. Trong căn phòng tối tăm, ánh mắt ông lại sắc bén như diều hâu. Bị ánh nhìn như vậy chiếu rọi, ai cũng không tránh khỏi cảm thấy căng thẳng. Edogawa, vừa thoát khỏi cơn ác mộng của kỳ thi nhập học, thở dài một hơi, thành thật trả lời: "Khoa Kinh tế, Đại học T."

"Khác với trước đây nhỉ." Odagiri Toshiro nói, hồi tưởng lại tâm trạng mong chờ khi nhận được hồ sơ sinh viên luật gần như hoàn hảo của Kudo Shinichi. Một lúc sau, ông ta bình thản hỏi: "Có phải muốn đến Phố Wall kiếm tiền lớn không?"

"Có thể là để sau này dễ dàng bắt tội phạm kinh tế," Edogawa đáp, nhanh chóng thêm vào câu "chỉ đùa thôi" khi thấy Odagiri không phản ứng ngay. Đối diện với gương mặt không thể đoán được ý nghĩa của người từng là sếp, cậu không khỏi cảm thấy bối rối.

"Về làm cảnh sát thì sao?" Sau một khoảng thời gian dài, người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc hỏi. Edogawa khựng lại, lòng tự dưng đau nhói.

"Vẫn chưa nghĩ tới." Anh trả lời, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà tối tăm, nhẹ nhàng nói: "Đôi khi, cảnh sát thật sự làm được quá ít việc."

"Câu này không giống như lời của một người từng làm cảnh sát, mà giống lời của kẻ tự cho mình là chính nghĩa trong truyện tranh," Odagiri khẽ cười, khiến Edogawa chỉ lẩm bẩm: "Có thể đúng."


Một khoảng thời gian dài, họ không nói gì thêm, để cho tiếng nhạc từ xa ngày càng lớn, tiếng cười của khách mời nhộn nhịp tạo thành sự đối lập kỳ lạ với sự tĩnh lặng ở đây. Bộ trưởng Odagiri luôn như vậy, ít nói, với phong thái của người đàn ông thế hệ trước, thường thì ông thích kiềm chế cảm xúc hơn là bộc lộ. Giống như khi họ khó khăn lắm mới bắt được kẻ giết người trong vụ án ở Saitama, chỉ để phát hiện ra đó là một cựu cảnh sát đã bị trả thù bởi băng đảng, gia đình ông bị sát hại, ông sống ẩn dật 30 năm chỉ để báo thù hắn - kẻ đã được thả vì thiếu chứng cứ. Ngày đó, Odagiri cũng như vậy, lặng lẽ ngồi trong văn phòng, hút thuốc, ánh mắt trống rỗng nhìn món đồ kỷ niệm có biểu tượng cảnh sát. Khi Kudo Shinichi gõ cửa bước vào, ông chỉ nghiêm túc nói: "Phải khắc ghi vụ án hôm nay."

Thời điểm đó, Kudo Shinichi đứng trang nghiêm, cúi đầu chào. Trong khoảnh khắc đó, viên cảnh sát trẻ đã quyết tâm trở thành một người cảnh sát tốt.

Thời gian trôi qua, hoàn cảnh đã thay đổi đột ngột, khi họ lại một lần nữa đối mặt trong căn phòng chật hẹp này, ký ức như một cơn gió mạnh ập tới, giống như một ngọn núi nặng nề đè lên họ. Đè nén không chỉ là quá khứ từng tỏa sáng, mà còn là tương lai mà họ không thể nào thực hiện được nữa. Những viễn cảnh mong manh yếu ớt dựa trên ký ức, theo tiếng vo ve khi đèn bật sáng, tan biến như khói mỏng. Với sự thô bạo, Hattori Heiji ấn nút bật công tắc, ánh sáng chói mắt khiến hai người đàn ông trong im lặng vô thức nhắm mắt lại, khi mở ra lại là thực tại tàn nhẫn.

"Kudo, cậu ở đây." Hattori chào hai người, biết rõ danh tính của người còn lại mà không ngần ngại gọi cái tên đã trở thành quá khứ.

"Tiệc đã kết thúc rồi à?" Edogawa hỏi, đứng dậy chỉnh lại bộ vest nhăn nhúm. Hattori trước mặt nhẹ lắc đầu tiếc nuối.

"Tôi đi tìm cậu bàn chút chuyện nhưng không thấy. Tiện thể tìm cớ nghỉ ngơi một chút." Chú rể mặt mũi mệt mỏi nói, xoa xoa trán nhức mỏi. Nhìn vẻ mặt khổ sở của anh, Edogawa không kìm được cười thỏa mãn. "Đã không chịu nổi à? Sau này còn nhiều điều cậu sẽ phải chịu nữa," anh nói, quay sang Odagiri với ánh mắt hứng thú, hỏi: "Đúng không?"

Bộ trưởng bộ hình sự Tokyo, người có nhiều kinh nghiệm về đời sống hôn nhân, khẽ cười và đáp: "Đúng vậy." Bị sự đe dọa của hai người này làm cho rùng mình, Hattori Heiji không thể không làm một bộ mặt kỳ quái. Nhưng tránh trách nhiệm không phải là việc của đàn ông, anh do dự một lúc rồi quyết định trở lại buổi tiệc. Trước khi đi, anh chân thành cảm ơn Odagiri Toshiro, người quen với ba mình, vì đã đến dự đám cưới.

"Ba cháu nói chú chưa có kế hoạch nghỉ hưu, thật vất vả cho chú rồi."

"Không còn cách nào khác, ai bảo không tìm được người kế nhiệm chứ." Odagiri Toshiro nói, nhắm mắt nhìn về phía hành lang, nơi Edogawa đang đợi Hattori với vẻ không kiên nhẫn, cuối cùng mỉm cười với sự thả lỏng.






Lễ tốt nghiệp của trường trung học Teitan, bầu trời bắt đầu rơi những cơn mưa nhỏ. Hát đồng ca, diễn văn của học sinh tốt nghiệp, diễn văn của hiệu trưởng, vào khoảnh khắc nhận bằng tốt nghiệp từ tay hiệu trưởng, họ chính thức khép lại cuộc đời học sinh của mình.

Sau lễ tốt nghiệp là những bức ảnh kỷ niệm và lời tạm biệt theo thông lệ. Nhân vật nổi bật của lớp ba, Edogawa Conan, chiếc cúc áo thứ hai trên đồng phục của anh không nghi ngờ gì đã trở thành chiến lợi phẩm được các cô gái trong trường thi nhau tranh giành. Nhưng bất kể họ tấn công thế nào, chủ nhân của chiếc cúc vẫn bình thản, chỉ cười đáp lại khi họ đề nghị chụp ảnh cùng.

Được bao quanh bởi đám học sinh khóa dưới đông đúc, xung quanh Conan tạo thành một bức tường bảo vệ kiên cố. Bối rối và nóng lòng muốn thổ lộ trong ngày đặc biệt này, Ayumi lo âu cắn móng tay, liên tục từ chối lời tỏ tình của các chàng trai khác. Khi cô đang suy nghĩ cách nào để chen vào dòng người đông đúc, mưa bất ngờ đổ xuống, rơi ào ào làm cong cả cành cây mới đâm chồi. Những cô gái xinh đẹp hoảng hốt kêu lên, lập tức tản ra rời bỏ Conan.

Đột ngột, trong màn mưa dày đặc chỉ còn lại Conan đang bước đi chậm rãi và Ayumi ngẩn ngơ nhìn anh. Những giọt mưa lạnh rơi vào mũi, Aoyama mới nhận ra mình đã mang ô. Cô đỏ mặt lấy chiếc ô gập từ túi ra, mở ra và ngại ngùng, phấn khích tiến gần đến Conan, người đã ướt nửa người.

"Conan, có muốn về cùng không?" cô hỏi, tim đập nhanh đến mức có chút đau. Conan liếc nhìn cô không cảm xúc, mỉm cười hỏi liệu không cần đợi Genta và Mitsuhiko sao?

"... Họ đã mang ô rồi." Aoyama cẩn thận đáp, cố gắng kìm nén những cảm xúc sắp trào ra. Cô tích cực lấy dũng khí, vừa định nói câu "Mình có chuyện muốn nói với Conan", thì cậu thiếu niên bên cạnh bỗng lên tiếng.

"Vào trong ngồi một chút nhé? Cùng chờ hai người họ." Anh chỉ vào cánh cửa có biển "Câu lạc bộ thám tử" ở cuối hành lang, nhẹ nhàng đề nghị.

Họ cùng nhau bước vào phòng sinh hoạt câu lạc bộ vắng vẻ. Những chiếc cúp trên kệ được các đàn em lau chùi bóng loáng, kèm theo những bức ảnh kỷ niệm vẫn giữ nguyên hình dáng như khi họ rời đi. Conan lặng lẽ ngồi ở ghế giữa, ánh mắt sáng rực nhìn về phía bức ảnh của đội thám tử, lẩm bẩm: "Tốt nghiệp rồi nhỉ."

Ayumi cắn môi dưới, ừm một tiếng, đồng ý rằng Conan cũng đã về lâu rồi. Chàng trai nghiêng đầu nhìn cô, lâu lắm, nở nụ cười và nói: "Vậy là kết thúc thật rồi." Anh ngẩng đầu, không ngừng lắc lư chiếc ghế của mình, không hiểu sao tâm trạng hiện tại của mình không phải là sự nhẹ nhõm mà lại tràn đầy nỗi buồn. Vào ngày tốt nghiệp trung học của Kudo Shinichi, sau khi xử lý xong một vụ án mạng, anh đã vội vàng chạy đến trường, và khi đến nơi, chỉ còn lại Ran tức giận, ném chiếc bằng tốt nghiệp bình thường vào tay anh.

"Thật là, Shinichi, cậu không hề trân trọng thời gian học cấp 3." Lúc đó, Ran đã nói như vậy, ngay cả khi anh cố gắng lấy lòng bằng cách tặng chiếc cúc thứ hai của mình cũng không thể làm cô bớt giận.

Hiện tại, chiếc cúc thứ hai của anh vẫn nguyên vẹn, kiên cường giữ vững trên bộ đồng phục. Có lẽ đây là việc cuối cùng có ý nghĩa trong thời học sinh, nhưng Edogawa lại không cảm thấy tiếc nuối. Anh bật cười khi nhớ lại, không nhận ra Ayumi đang ngại ngùng nhìn chiếc áo đồng phục của mình.

"Conan, cậu không định tặng chiếc cúc thứ hai cho ai sao?" Sau một lúc lâu, Ayumi hỏi với giọng nói nghẹn ngào vì lo lắng. Edogawa nhìn cô, giọng điệu bình thường không hề có chút cảm xúc: "Mình chưa nghĩ ra sẽ tặng cho ai."

"Thường thì sẽ tặng cho cô gái mình thích chứ." Ayumi cẩn thận trả lời, tay cô siết chặt vạt váy đồng phục. Nhận ra sự lo lắng của cô, Edogawa không khỏi hạ giọng, hỏi với vẻ dịu dàng như đang dỗ em gái: "Thật vậy à?"

"Bởi vì nghe nói đó là chiếc cúc gần trái tim nhất, ai có được nó tức là đã chiếm được trái tim của người đó."

"Nếu trái tim của con người dễ dàng như vậy để có được, thì trên thế giới này đâu có nhiều câu chuyện tình bi thương như vậy."

"Conan, cậu... không tin những điều đó sao?" Aoyama cẩn trọng hỏi, trái tim đang đập rộn ràng như một con nai hoang chạy nhảy. Cô cảm thấy như có điều gì đó đè nén trong lồng ngực, không thể thở được.

"Ý cậu là gì? Tình cảm thích một người vốn dĩ rất dễ bị lừa dối." Edogawa khoanh tay, giả vờ suy nghĩ gật gù. Tình cảm thích một người là điều đẹp đẽ, nhưng nó luôn dễ dàng biến thành hình dạng khác, chưa kể đến tình cảm trung học, nó thật mong manh và nhẹ nhàng, chỉ cần một cơn gió thoảng là có thể dính lại với người khác như những chiếc lông vũ.

Thái độ đánh trống lãng của anh khiến Ayumi không hài lòng, cô gái trẻ bỗng nhiên lớn tiếng như thể nếu không nói ra ngay sẽ mất hết sức lực. Cô khẳng định: "Nhưng vẫn có những tình cảm không bao giờ lừa dối!" Edogawa thoáng ngạc nhiên khi nhìn cô, bất đắc dĩ đồng tình.

Chưa kịp để Ayumi nói hết câu, anh đã giơ ngón tay dài chỉ vào bức ảnh chụp nhóm của Thám tử nhí, với nụ cười ấm áp nhưng cũng đầy sự tàn nhẫn: "Nhưng mình nghĩ, đó là mối quan hệ đáng tin cậy hơn cả tình cảm nam nữ."

Anh quay lại nhìn cô gái, nụ cười vừa ấm áp vừa lạnh lùng. Anh nhìn cô bạn "cùng tuổi" nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều, với giọng điệu chân thành nói: "Cảm ơn cậu, Ayumi."

Cảm ơn cô vì những tình cảm đẹp đẽ kéo dài nhiều năm, cảm ơn sự kiên định thậm chí ngốc nghếch của họ, đã dành cho anh cơ hội để trưởng thành một lần nữa, dưới một danh phận khác, theo một cách khác, trải nghiệm một tuổi trẻ khác. Anh đã cảm nhận được những điều mà Kudo Shinichi chưa từng trải qua, những điều nếu không gặp sẽ khiến tương lai thêm phần tiếc nuối.

— Rất bình thường, rất giản dị, nhưng là niềm hạnh phúc vô bờ.

Vì ba đứa trẻ bình thường, giản dị nhưng rực rỡ ánh sáng ấy, Kudo Shinichi luôn ngại thừa nhận rằng mình cũng đã nhận được rất nhiều từ chúng. Chính nhờ có đội Thám tử nhí mà sự tồn tại của Edogawa Conan trở nên hợp lý. Tại đó, anh mãi mãi chỉ là một cậu nhóc kiêu ngạo, hãnh diện khoe khoang tài năng suy luận của mình. Trước áp lực kỳ vọng từ mọi người, anh đã chiếm được lòng tin của ba đứa trẻ, hoặc có thể là bốn "đứa trẻ."

Edogawa Conan nghĩ, lần đầu tiên cảm thấy may mắn vì không phải là "anh Shinichi" cao ngạo, điều này cho anh đủ lý do để nói ra những lời chân thành như vậy, và từ tận đáy lòng, anh cảm thấy cái tên "Edogawa Conan" phù hợp hơn cả với mình, hơn cả "Sherlock Holmes của thời Heisei" hay "người cứu rỗi của cảnh sát Nhật Bản."

Mưa bên ngoài vẫn rơi lộp độp, tạo thành bản nhạc trong trẻo trên mái hiên. Trong phòng hoạt động chỉ còn tiếng mưa, Yoshida Ayumi dần dần thấy mắt mình đỏ hoe, cô lắp bắp không thể phát ra tiếng.


Một lúc sau, dường như không chịu nổi sự im lặng này, Edogawa thở dài, đứng dậy mở cửa sổ. Gió mát tràn vào căn phòng ngột ngạt, nhưng tâm trạng rối ren của cô gái vẫn không vì vậy mà dịu lại.

"Mưa đã nhỏ lại rồi."

Edogawa nói, tự nhiên đeo lên vai chiếc cặp sách của mình. Anh không giải thích ý nghĩa câu nói đó, vì biết rằng cô gái đã hiểu. Đây là ngày cuối cùng của đời học sinh, khi bước ra khỏi cánh cửa này, họ sẽ chia tay nhau, khép lại quãng thời gian thanh xuân thuộc về câu lạc bộ thám tử của trường Teitan, giống như mười một năm trước, khi họ chụp bức ảnh cuối cùng ở cửa nhà bác Tiến sĩ. Bức ảnh đó nằm cạnh khoảnh khắc cuối cùng của mười sáu người cùng một người trong lễ hội trường, khi nhìn thấy gương mặt đẹp tươi cười bất ngờ của Miyano Shiho, Edogawa không khỏi cảm thấy trong lòng xao xuyến. Anh mỉm cười, tay cho vào túi quần, giả vờ điềm đạm chào tạm biệt cô gái đang run rẩy:

"Ayumi, mình về trước nhé. Tạm biệt."

Âm điệu vẫn lên cao, vì biết chắc họ sẽ gặp lại.


Edogawa Conan bước ra khỏi cửa câu lạc bộ thám tử, đưa ngón tay cái ra hiệu cho hai cậu bé bên cạnh với nét mặt phức tạp. Sau đó, anh bước nhanh vào cơn mưa, tay nắm chặt chiếc nút thứ hai, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Hai chân vô thức tăng tốc.

Nhìn theo bóng lưng anh dần xa, Mitsuhiko thở dài một hơi. Cậu khổ sở mỉm cười, mạnh mẽ rút chiếc ô duy nhất từ tay Genta, cúi xuống thì thầm bên tai cậu: "Tớ để quên đồ trong lớp." Nói xong, cậu chạy vào mưa, không quay đầu lại.

Khi Ayumi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô thấy một cảnh tượng: cậu bé mập mạp co rúm một mình dưới mái hiên hẹp, thấy cô ra liền háo hức, nhưng cũng run rẩy nói:

"Tớ không mang ô."

Cậu co cổ lại, dáng người to lớn so với bạn nữ cùng trang lứa Aoyama ngạc nhiên, khi nhận ra thì nhẹ nhàng nói: "Vậy chúng ta cùng đi nhé." Mắt cô vẫn còn đỏ hoe, tay cầm ô run rẩy không kiểm soát.

Genta cắn răng, không cho phép từ chối, giật lấy cán ô từ tay cô. Ayumi nhìn cậu ngạc nhiên, vừa định nói gì thì cậu bé mặt đỏ bừng ngắt lời, với sự dũng cảm, cậu hỏi một cách lắp bắp: "Tớ có thể tặng nút áo thứ hai cho cậu được không?"

— Mặc dù nó không thể thay thế cho người khác, cũng không chắc làm hài lòng hầu hết các cô gái.

Chỉ chốc lát, Genta, người đang căng thẳng đến mức cứng đơ, nghe thấy bên cạnh có tiếng cười nhẹ nhàng. Cậu từ từ quay đầu lại, nhìn thấy cô gái với nụ cười rạng rỡ đang ngắm nhìn cậu. Trong khoảnh khắc như chìm trong sương mù, Genta nghe Ayumi nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.

Cậu cũng cảm thấy sắp khóc.






Tối hôm đó, Miyano Shiho nhận một chiếc nút trắng nhỏ từ tay Edogawa Conan. Cô ngẩng lên, đầy thắc mắc, vừa định hỏi gì đó thì chạm phải gương mặt dửng dưng của Edogawa.

"Chiếc nút thứ hai phải tặng cho người mà mình muốn cảm ơn nhất, vào ngày tốt nghiệp."

Anh nghiêm túc, tốt bụng giải thích về truyền thống của Nhật Bản cho Miyano Shiho, người chưa bao giờ trải qua cuộc sống học sinh trung học kiểu Nhật. Miyano nhướn mày, không tin nổi hỏi: "Tớ có gì đáng cảm ơn đâu?" Đột nhiên, sắc mặt Edogawa trở nên nghiêm túc, nhìn cô với ánh mắt sâu lắng.

"Cảm ơn vì luôn tin tưởng ở bên cạnh, không ngại mệt mỏi, như hình với bóng, giống như kẹo cao su."

"Tớ cũng muốn cảm ơn câu tương tự."

Cô lườm anh một cái, dù khó chịu nhưng vẫn trân trọng cất chiếc nút vào ngăn kéo. Khi cô quay đi, Edogawa lầm bầm điều gì đó, nhưng cô không nghe thấy.

Edogawa nói: "Có phải sự tin tưởng của cậu lớn hơn cả tình yêu không?"

Nói xong, anh bật cười lắc đầu, tự phủ nhận câu trả lời của mình. Cuối cùng, anh thì thầm với giọng chỉ mình nghe thấy:

"Có lẽ là tình yêu của tớ lớn hơn..."

Câu trả lời tạm thời chỉ là, có lẽ mà thôi.
















🎀 Đoạn tỏ tình của Ayumi tôi muốn gào lên, văn tả rất hay, rất động lòng người, hic. Có thể sẽ luỵ chap này rất lâu 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro