11.5
Miyano Shiho 31 tuổi, Edogawa Conan 20 tuổi.
Conan, sinh viên năm hai đại học, có ít tiết học hơn so với năm nhất. Sau mỗi buổi học, nếu còn sớm, cậu sẽ đứng chờ trước tòa nhà giảng dạy của khoa Khoa học, hai chân dài dựa vào cột tường, tay cầm cuốn tiểu thuyết trinh thám đọc say sưa.
Thường thì, trước khi Shiho kịp lên tiếng, cậu đã như có mắt ở phía sau, đột nhiên ngẩng đầu lên, mỉm cười tươi sáng vẫy tay chào người giảng viên nghiêm khắc.
"Cậu không phải sinh viên khoa Khoa học."
Shiho thở dài, không thể hiểu tại sao sinh viên khoa Kinh tế lại kiên nhẫn đợi mình tan học mỗi ngày, không quản ngại thời tiết, ngay cả khi cô có vẻ mặt nghiêm túc cũng không đuổi được.
"Nhưng chúng ta là hàng xóm."
Conan nói, nhét cuốn tiểu thuyết vào túi, một cách tự nhiên giành lấy túi xách của cô và đeo lên vai. Họ đi cùng nhau giữa dòng người tấp nập, ngay cả khi đứng gần nhau cũng bị xem như là học sinh và giảng viên đang thảo luận vấn đề học tập. Họ thật sự đang nói về các chủ đề liên quan đến học tập, mặc dù Shiho không hiểu cậu chàng học giỏi mọi lĩnh vực này có điều gì không hiểu mà phải hỏi cô.
"Trang web của trường nói rằng cậu không định mở thêm lớp 'Thi thể biết nói' trong học kỳ này, thật đáng tiếc, tớ nghe đàn anh học cùng nói rằng khóa học đó đã đông kín chỗ."
"Nhà vệ sinh sau giờ học cũng đông kín, hầu như mọi người đều ói ra vì slide bài giảng của tớ."
Shiho bình thản đáp, suy nghĩ về những vấn đề trong bức ảnh hiện trường mà mình đã tìm được. Trước khi thực sự đưa vào, cô còn đặc biệt viết mail hỏi Yoshida Ayumi, hy vọng cô ấy có thể đưa ra ý kiến từ góc độ sinh viên chuẩn bị vào đại học. Sau khi xem xong, cô gái tốt bụng đã phản hồi rằng "Hoàn toàn không có vấn đề gì, thậm chí có thể táo bạo hơn một chút!" Shiho đã nghe theo lời Ayumi, thêm chi tiết về xác ch:ết vào bức ảnh, và do đó đã đánh giá sai khả năng tiếp nhận của sinh viên đại học bình thường.
— Không phải ai cũng có kinh nghiệm quen với xác ch:ết từ khi học tiểu học.
"Cần tớ giúp cậu sửa slide bài giảng không? Tớ đã thuyết trình nhiều ở trường tiểu học."
Edogawa đề nghị với tâm thế rất tốt, nhưng không nhận được sự tán thành hay cảm kích từ Miyano Shiho. Cô lạnh lùng liếc anh một cái, thẳng thắn chỉ trích: "Tớ sẽ không vì thế mà cộng thêm cho cậu điểm đâu."
"Keo kiệt." Edogawa chu môi, theo sát bước chân của cô khi cô tăng tốc. Cậu không phục nói: "Nhưng cậu có tin tớ sẽ là sinh đứng đầu lớp không?"
"Cái đó gọi là gian lận, thưa cựu cảnh sát."
"Đó là sử dụng kinh nghiệm đi làm một cách hợp lý."
"Nếu không đứng đầu lớp, cậu sẽ làm gì?"
Cô đột ngột dừng lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt cười toe toét của cậu sinh viên. Nghe xong câu hỏi, Edogawa ngẩn ra, sau đó háo hức nhìn về phía cô.
"Đánh cược không?"
"Cược gì?"
"Ai thua sẽ phải đáp ứng một yêu cầu của người kia."
Cậu giả vờ tự nhiên nói, cố gắng kiềm chế nhịp tim đang đập nhanh. Miyano Shiho nhìn cậu với ánh mắt suy tư, trong ánh mắt lẫn lộn sự nghi ngờ: "Có vẻ như cậu không có ý tốt."
"Cậu không dám cá cược với tớ?"
Chàng trai ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nhướng mày. Cô gái bị khiêu khích tức giận, trong lúc khó lòng kiềm chế, đã giật lấy chiếc túi từ vai cậu.
"À, vậy cậu có thể bắt đầu nghĩ xem làm sao để kiếm đủ tiền mua chiếc túi hiệu phiên bản giới hạn rồi."
"Yêu cầu của cậu chỉ có vậy thôi?"
Không ngờ, Edogawa có vẻ thất vọng về điều đó. Miyano Shiho càng thêm sốt ruột, mất kiên nhẫn đáp lại rằng "Vậy cậu muốn gì? Chẳng lẽ muốn tớ ám sát thủ tướng sao?" Chưa đầy một chút, cô không thể tin nổi quay đầu lại, vì câu nói quá ngớ ngẩn của cậu khiến cô đứng như trời trồng.
"Làm bạn gái của tớ."
Edogawa Conan nói, bình thản cúi người, gương mặt điển trai chỉ cách cô vài chục centimet. Hơi thở ấm áp phả lên má, Miyano Shiho lúc này mới từ từ tỉnh ngộ.
"Cậu đang đùa gì vậy?"
Cô cắn chặt hàm, giọng nói run rẩy, những ngón tay trắng nõn vì nắm chặt quá mức mà nổi lên sắc đỏ bất thường. Nhìn biểu cảm phức tạp giữa xấu hổ, sụp đổ và tức giận của cô, Edogawa không kìm được một tiếng cười khẽ.
"Tớ chỉ đùa thôi." Edogawa nói, nhẹ nhàng giúp cô chỉnh lại dây đeo bị tuột. "Tớ vẫn chưa nghĩ ra, sẽ nói cho cậu sau khi nghĩ xong."
Cậu nói, ung dung bước đi. Trong lúc cô trách móc với giọng giận dữ rằng "Đùa không vui", ánh mắt cậu thoáng qua một chút u ám. Nhưng rất nhanh, cậu lại khôi phục vẻ tự tin của tuổi trẻ.
Còn nhiều thời gian.
Edogawa nghĩ, trong góc khuất mà không ai để ý, cậu khẽ mỉm cười.
Lớp "Thi thể biết nói" của phó giáo sư Miyano là một lớp học công khai nổi tiếng tại trường T. Với tỷ lệ đỗ chỉ khoảng 68%, gần một phần ba sinh viên phải thi lại. Thêm vào đó, những hình ảnh trong slide bài giảng được cho là rất m:áu me và đáng sợ, khiến nhiều người cảm thấy khiếp đảm.
Tuy nhiên, gần như tất cả sinh viên không đăng ký đều mong chờ khóa học này. Không chỉ vì đây là một trong số ít khóa học liên quan đến điều tra hình sự tại các trường đại học bình thường, mà còn vì nó kết hợp nhiều trường hợp thực tế, tạo sự tương phản với những nội dung giảng dạy nhàm chán khác. Hơn nữa, giảng viên Miyano Shiho với vẻ đẹp cuốn hút, gần như là mộng tưởng của tất cả các sinh viên nam ở các khoa khác. Chỉ có sinh viên khoa Khoa học tự nhiên mới biết rằng, cô giáo có vẻ ngoài hiền hòa này lại rất tàn nhẫn khi chấm điểm.
"Thi thể biết nói" là cơ hội duy nhất để sinh viên các khoa khác tiếp xúc với Miyano Shiho. Không có gì bất ngờ khi 45 lớp của khóa học này bị chiếm hết trong vòng 30 giây ngay khi tên khóa học xuất hiện trên hệ thống đăng ký, trong khi danh sách chờ vào lên tới 2400 người. Trang web suýt bị sập vì lượng truy cập.
Miyano Shiho biết tin này từ đồng nghiệp, và ngay lập tức nghĩ đến hình ảnh kiên định của Edogawa, không khỏi nhíu mày. Đồng nghiệp nữ, là một fan bóng đá, vẫn để bức ảnh Edogawa Conan mặc đồng phục đội bóng trường Teitan trên bàn, với vẻ mặt ngạc nhiên vì bị chụp lén, có chút ngốc nghếch, tương phản rõ rệt với chữ ký bên cạnh.
Khi đồng nghiệp nhận ra ánh mắt của Miyano, cô ta cũng quay lại nhìn khung ảnh trên bàn mình. Là một người đã có gia đình, cô ta ngại ngùng xoay bức ảnh hướng về bức tường trống rỗng và nhẹ nhàng chuyển chủ đề: "Cũng nhờ cô giúp tôi mới xin được. Nói về Edogawa, cậu ấy cũng học ở trường chúng ta đúng không?"
"Đúng vậy, khoa Kinh tế. Cậu ấy không chơi bóng, sao lại giữ ảnh đó? Sẽ không còn giá trị nữa đâu." Miyano chế nhạo, nhưng đột nhiên không nhớ mình đã bỏ bức ảnh ký tên bị nhồi nhét đó vào đâu. Chắc là ở sâu trong ngăn kéo, cùng với nhiều thứ lộn xộn khác. Cô không muốn vứt đi nhưng cũng thấy phiền phức, cuối cùng chỉ có thể để nó ở đó và phủ bụi. Đồng nghiệp nhìn cô, bình tĩnh đáp: "Vì tôi thích cậu ấy lúc còn ở trường trung học, rực rỡ trên sân bóng. Sau đó cậu ấy trở thành người như thế nào, có quan trọng không?"
"Con người không thể tắm trên cùng một dòng sông hai lần. Cô thật phóng khoáng."
Miyano Shiho suy nghĩ và rơi vào trạng thái ngắn ngủi suy tư. Có một khoảnh khắc, cô thậm chí nảy ra ý nghĩ vô lý rằng Edogawa Conan và Kudo Shinichi không phải là cùng một người.
Đừng ngốc nghếch như vậy, đó chỉ là một cái cớ đáng xấu hổ để trốn tránh trách nhiệm của bản thân, nó hoàn toàn không có giá trị gì cả.
Ngay sau đó, cô không thể chịu đựng được và tự phản bác lại mình, trái tim như bị một vết sẹo cũ lại một lần nữa rỉ máu. Mọi người đều nói thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, nhưng đối với cô, theo thời gian trôi qua, gương mặt của Edogawa Conan và ký ức về Kudo Shinichi ngày càng giống nhau, nỗi đau của cô cứ như sóng lớn dâng cao, cuối cùng nuốt chửng cả trái tim. Thậm chí, chỉ cần nhìn thấy cái tên "Edogawa Conan" quen thuộc đến mức không thể quen hơn, cô đã cảm thấy một nỗi đau nhói.
Mọi người đều quên rằng cô cũng sẽ nhớ, cái tên đó đáng ra phải được viết là "Kudo Shinichi".
Một Holmes của thời Heisei, người cứu thế của cảnh sát Nhật Bản, người bạn thời thơ ấu của Mori Ran, con trai mà Kudo và Mori tự hào... Miyano Shiho, một người lạ không liên quan.
Nhưng anh ấy nói cô là người mà anh ấy tin tưởng nhất. Khi Kudo Shinichi còn tồn tại, anh chưa bao giờ nói câu này với cô.
"Quả nhiên rất đáng tin." Miyano Shiho thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn lên gương mặt tự mãn của Edogawa Conan. Anh giơ máy tính lên, chỉ vào dòng chữ "Đăng ký khóa học thành công" trên màn hình để khoe khoang với cô, người đang không có biểu cảm gì: "Mạng ở đây thật sự tốt hơn nhà tôi."
Anh nói, không hề biết rằng lời nói của mình như những ngọn lửa tàn nhẫn đột ngột châm ngòi cho ngọn lửa rừng trong trái tim cô. Mãi đến rất lâu sau, nó vẫn không ngừng cháy.
Slide bài giảng đã được sửa lại và lược bớt nội dung đã không gây ra phản ứng ói mửa như lần trước, mặc dù vẫn còn một số chi tiết gây kinh hoàng, đủ để làm cho các sinh viên trong lớp phải sốc. Ngoại lệ duy nhất là sinh viên năm hai của khoa Kinh tế, người mà Miyano Shiho gọi là "kẻ gian lận", dù thấy hình ảnh máu me đến đâu vẫn tỏ ra bình thản, thậm chí còn không ngần ngại sửa lỗi cho giảng viên sau giờ học, nói với cô rằng thực tế hiện trường vụ án không phát hiện dấu vân tay.
"Đây là vụ án đầu tiên tớ xử lý ở Đội điều tra số một, tôi chắc chắn sẽ không nhớ sai." Edogawa nói nhỏ, nhẹ nhàng nhấp chuột vào bức ảnh: "Dấu vân tay được tìm thấy cách hiện trường hai mươi mét, trên một lon nước ngọt bị bỏ đi. Ban đầu, nhóm giám định cho rằng nó không liên quan gì đến vụ án, mà là do những khách du lịch khác bỏ lại. Cậu đoán xem, cuối cùng tớ phát hiện nó liên quan đến vụ án như thế nào?"
Edogawa đặt câu hỏi, ánh mắt sáng lên nhìn Miyano Shiho. Không biết tại sao, người phụ nữ cảm thấy bồn chồn, quay đầu lại và bình thản đáp: "Bởi vì vết thương trên tay nạn nhân."
Một vết cắt nông trên ngón cái, đã đóng vảy nên có màu nâu vàng. Các chuyên gia pháp y ban đầu không thể xác định nó có phải do tranh đấu với kẻ giết người hay không, nhưng thực tế là nạn nhân bị bóp cổ, ngay cả khi vật lộn cũng khó tạo ra vết thương ở vị trí đó, chưa kể hiện trường không phát hiện dấu hiệu máu.
"Đúng vậy, vì vậy tớ suy đoán đó là vết thương do lon nước ngọt gây ra. Nạn nhân chưa uống hết đồ uống đã bị kẻ giết người mang đi, sau khi sát hại vì lo lắng đã cảm thấy khát, uống xong rồi tiện tay vứt lon vào bụi cỏ. Không ngờ, lại trở thành sơ hở duy nhất của hắn."
"Người bình thường cũng sẽ không nghĩ đến việc liên kết rác sinh hoạt với vụ án giết người."
Miyano Shiho thở dài, bình thản gập laptop lại. Bên cạnh, Edogawa vẫn nhìn chằm chằm vào cô, một lúc sau, anh không khiêm tốn mà lịch sự nói: "Cũng không hẳn, tớ chỉ muốn thử vận may thôi."
"Cậu thật sự rất thích đánh cược." Miyano Shiho nói, lời nói không mang màu sắc nào khiến Edogawa cảm thấy khó hiểu.
"Điều đó không tốt sao?"
"Tớ không nói vậy."
Người phụ nữ đáp lại.
Khi bài học tiếp tục, nội dung vụ án càng trở nên quen thuộc, Edogawa ngạc nhiên nhận ra hơn nửa số vụ án đều liên quan đến Kudo Shinichi, và khi Kudo Shinichi còn sống, anh thường mặt dày yêu cầu giảng viên đại học bận rộn giúp đỡ, sai khiến cô làm đủ thứ.
Nếu tiếp tục như vậy, bản thân cậu thực sự đã phạm quy rồi.
Edogawa thở dài, chán nản lật qua cuốn sổ. Anh đã quyết tâm phải đạt điểm cao nhất trong kỳ thi cuối kỳ, để thắng cược, đã mua một cuốn sổ dày nhất, mong ghi đầy cả cuốn. Nhìn lại nửa học kỳ đã trôi qua, hơn trăm trang giấy mà vẫn chưa sử dụng đến một phần tư, càng lật càng thấy những trang trắng hoang tàn.
Miyano Shiho liếc anh một cái, nói với giọng chế nhạo: "Yên tâm đi, nội dung thi không trùng lặp với giáo trình đâu."
Edogawa ngạc nhiên nhìn cô, mãi sau mới lắp bắp thốt ra: "Tàn nhẫn." Nhưng nhanh chóng, anh lại lấy lại tinh thần, hai tay vung lên trời, hô to rằng mình nhất định sẽ thắng.
"Cậu mong muốn chiến thắng đến vậy sao?" Miyano Shiho hỏi, thở dài bất lực.
"Đương nhiên, thi cử thì phải thắng chứ." Edogawa đáp, cau mày tiến lại gần người phụ nữ đang chấm bài: "Cậu không định cố tình bịa đề thi để cho tớ thua chứ? Chẳng hạn như đề bài thi về mỹ phẩm thời trang gì đó?"
"Này, cậu muốn tớ bị các sinh viên khác khiếu nại sao?" Miyano Shiho đưa tay chạm vào trán Edogawa, nhưng ngay khi nhận ra mình đang làm gì, cô lập tức rụt tay lại. Cô bỗng nhận ra người trước mặt không còn là "em trai" nữa, anh đã trưởng thành thành một người đàn ông mạnh mẽ, mùi hương nam tính tỏa ra gần kề, cô cố gắng bình tĩnh, giơ quyển bài tập lên, che chắn giữa hai người.
"Miyano-sensei, xin hãy nương tay!" Edogawa vẫn ngây ngô trước sự không thoải mái của cô, giơ tay cầu xin. Đôi mắt xanh lấp lánh như chứa đựng những vì sao. Phải thừa nhận rằng anh là người rất biết cách làm nũng, tự nhiên vận dụng vẻ ngoài cuốn hút của mình. Miyano Shiho trong lòng hơi chấn động, nhẹ thở dài.
"Cậu nghĩ làm nũng với tớ có tác dụng không?"
"Có tác dụng hay không thì phải thử mới biết."
Anh cười, khuôn mặt trẻ trung tràn đầy sự ngông cuồng, không hề biết trời cao đất dày.
Nhưng đến ông trời cũng tàn nhẫn với cậu sinh viên. Vào ngày thi, khi Edogawa vật lộn để dậy khỏi giường với cơn sốt, anh không thể không mắng một câu. Nhiệt kế chỉ 38.7°, và vì sốt cao, trước mắt anh tối sầm lại. Trong cơn mơ hồ, Edogawa nhớ lại thời gian mình vẫn khao khát biến thành Shinichi, mỗi lần sốt đều giống như một cơ hội đau đớn nhưng đầy vui vẻ, cho phép anh dũng cảm biến thành Kudo Shinichi, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
"Lúc đó mình thực sự còn trẻ và liều lĩnh" anh nghĩ trong khi mặc áo khoác, dù bề ngoài giờ anh cũng còn trẻ. Ngón tay anh run rẩy không kiểm soát được, thử vài lần mới bóp được kem đánh răng. Khi đánh răng trong trạng thái mơ màng, nhìn vào gương thấy mình mặt mày tái nhợt, anh bỗng có ý nghĩ thà chịu thua còn hơn.
Khi gặp Miyano Shiho ở cửa nhà, anh bất ngờ xua tan ý nghĩ đó. Người phụ nữ như một con mèo cười khúc khích, phô trương vỗ vào túi xách đầy đặn. "Cậu chờ đi, ví tiền của cậu sẽ đau lòng đấy," Miyano Shiho nói, bước trước anh tới ga tàu điện ngầm. Edogawa thở phào nhẹ nhõm, cố gắng tạo ra biểu cảm bình thường, vội vàng theo kịp bước chân của cô.
"Yên tâm đi, tối qua tớ đã ôn bài tới 12 giờ" anh nói, giọng khàn đặc khiến anh vô thức kéo cổ áo. Miyano Shiho nhíu mày nhìn anh, lo lắng hỏi: "Cậu không ngủ đủ nên mặt mày ỉu xìu vậy à?"
"Vậy nên tớ sẽ nộp bài sớm, rồi về nhà ngủ một giấc cho đã" Edogawa nhướn mày trả lời, vẻ mặt không coi thi cử ra gì. Người phụ nữ bị xem nhẹ tức giận, quay lại lạnh lùng nói: "Nếu cậu có thể làm xong tất cả câu hỏi thì đã là khá lắm rồi." Trong toa xe đông đúc, khi dừng lại, dòng người đẩy nhau khiến Miyano Shiho bị đẩy sang bên Edogawa. Cô loạng choạng suýt ngã, thì bỗng nhiên một sức mạnh từ phía vai đỡ lấy cô. Người đàn ông cao hơn cô nửa cái đầu đứng yên, nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế của cô rồi nhanh chóng buông tay. Miyano Shiho ngỡ ngàng, qua lớp vải mỏng, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của Edogawa cao hơn bình thường.
Edogawa lúng túng quay đầu, lợi dụng sự đông đúc trong tàu điện mà lùi lại nửa bước, tránh xa cử động của Miyano Shiho. Cuối cùng cũng tới trạm, cả hai cùng nhau chen chúc trong dòng người để xuống tàu. Mồ hôi lạnh lăn trên trán, Edogawa chưa kịp thở phào thì cánh tay anh đã bị siết chặt, kéo anh đi nhanh về góc sân ga. Bàn tay mềm mại áp vào trán đầy mồ hôi của anh, người phụ nữ đang nhìn anh với ánh mắt dữ dằn.
"Đùa à? Hay thật sự cậu rất thích học? Sắp sốt muốn điên rồi mà còn chen lấn tàu điện? Người như thế này còn muốn thi cử gì?"
Cô ả mắng như súng liên thanh, nắm chặt tay Edogawa. Người đàn ông vốn đã ngất ngây vì bệnh tật giờ chỉ biết cười gượng, đôi mắt mờ đi khiến anh không thể không khuỵu xuống đất. Sự yếu đuối của anh đã khiến Miyano Shiho dịu lại.
"Không sao đâu, cậu quên rồi à, tớ đã miễn dịch với cơn sốt rồi. Để tớ ngồi một lát, sẽ ổn thôi," Edogawa khản giọng nói, nhắm mắt lại cố gắng làm cho mọi thứ trước mắt trở nên rõ ràng. Khi anh mở mắt lần nữa, bắt gặp đôi mắt xanh trong suốt của Miyano Shiho, cô cũng đã quỳ xuống bên anh, đôi môi vô thức cắn chặt.
"Thật sự cậu muốn thắng đến vậy sao?" Miyano Shiho hỏi, giọng run rẩy. Cô không hiểu tại sao mình lại cảm thấy đau khổ hơn cả người đang bệnh, nhìn anh với vẻ mặt thận trọng, lúng túng, Edogawa bỗng chốc bị chững lại.
"Chẳng lẽ cậu định nương tay với tớ sao, Miyano-sensei?" Anh cười một cách bất cần, mặc dù khuôn mặt tái nhợt nhưng đôi mắt anh sáng rực hơn bao giờ hết. Miyano Shiho nhìn anh như thể muốn khóc.
"Chỉ là một ván cược ngu ngốc thôi, nếu cậu muốn, bây giờ tớ có thể thừa nhận thua."
"Cậu phải hiểu rằng, mạng sống của cậu quan trọng hơn mọi thứ trên đời." Miyano Shiho lúng túng, cuối cùng nuốt lại những lời này. Dù rằng những lời đó như những mũi gai đâm vào trái tim cô, chảy máu và đau đớn, nhưng cô không có quyền nói ra sự thật trước mặt người đàn ông này. Đó là hình phạt mà cô phải chịu, giống như nhân loại mang tội nguyên sơ.
Edogawa bình tĩnh nhìn cô, cơ thể run rẩy dần dần ổn định lại. Một lúc lâu sau, anh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gò má cô.
"Phải có tinh thần quân tử chứ, sensei. Hơn nữa, như tớ đã nói, tỷ lệ thắng của tớ rất cao." Anh thở phào, đứng dậy, bàn tay ấm áp kéo Miyano Shiho dậy theo. Có lẽ một chút nghỉ ngơi thực sự đã giúp anh hồi phục sức lực, anh vung tay như thể không có chuyện gì, quyết tâm nói với Miyano Shiho: "Đi thôi." Nhìn vẻ kiên quyết của anh, Miyano Shiho cảm thấy không thể ngăn cản được, chỉ biết im lặng. Cô thậm chí không có lý do để ngăn cản, nghĩ trong lòng thấy chua chát. Cô chỉ có thể tăng nhiệt độ điều hòa, để gió vốn dĩ thổi về phía hàng ghế sinh viên nam đầu tiên lại thổi về phía mình. Những câu hỏi trên bài thi ngay cả sinh viên tốt nghiệp cảnh sát cũng cảm thấy khó khăn, huống chi là một sinh viên kinh tế đang sốt và choáng váng, thấy gương mặt Edogawa tái nhợt hơn cả khi ở ga, Miyano Shiho khổ sở nhắm mắt lại.
Cô hoàn toàn không đáng để bất kỳ ai tin tưởng, chứ đừng nói là Kudo Shinichi.
Mùa hè, nơi nào cũng đông đúc. Trong làn nước xanh biếc nổi lên những cái đầu đen kịt, các ô dù xếp chồng lên nhau trên bãi biển, nhìn từ xa giống như những chiếc nấm rực rỡ sau cơn mưa. Dù không hiểu nổi sự nhiệt tình của mọi người đối với chuyến đi, Miyano Shiho vẫn miễn cưỡng bị Edogawa kéo lên chuyến tàu đến biển, và khi nhìn thấy ba gương mặt quen thuộc sau thời gian dài, khóe miệng cô không tự chủ được mà cứng lại. Ayumi, Genta và Mitsuhiko, những thành viên của đội thám tử nhí, cuối cùng cũng tụ tập được trong kỳ nghỉ, nhưng họ lại cảm thấy có chút bối rối với "khách không mời" đi cùng.
"Đã không muốn làm bạn gái của tớ, thì cùng nhau đi biển được chứ?" Edogawa nói với vẻ bình thản trong hồi ức, khiến giảng viên thông minh không thể xác định được anh đang đùa hay nói thật. Cô không thể không tức giận, nhưng điểm số rõ ràng trên bài thi không thể làm giả, trong số 45 người chỉ có 15 người đạt yêu cầu, mà gã bị sốt kia lại giành được 89 điểm, đứng đầu lớp. Nếu không vì một câu hỏi lớn trả lời sai vị trí, điểm số có thể còn cao hơn. Sau khi chấm bài, ngay cả Miyano Shiho cũng phải thừa nhận, Kudo Shinichi là một thiên tài thực thụ.
"Cậu lại có âm mưu gì, chẳng hạn như đến nơi rồi phát hiện phải chạy đua thuyền hay những công việc vất vả khác chờ đợi tớ?" Miyano Shiho thở dài, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trêu chọc. Edogawa cười nhạt, vừa nghiêm túc vừa đùa giỡn rằng mùa hè ở biển là lãng mạn nhất.
Vì vậy, cô đến, nhưng khi đến nơi mới biết còn có những người bạn khác đi cùng. Nếu Edogawa thông báo trước, thì dù có mang tiếng vi phạm hợp đồng, cô cũng sẽ từ chối chuyến đi này.
— Cô sợ phải gặp mặt đội thám tử nhí ngây thơ, với tư cách là người bảo trợ cho câu lạc bộ, việc giữ khoảng cách đã là giới hạn của cô.
Có người lớn ở đây luôn cảm thấy không thoải mái, mặc dù đã là sinh viên độc lập, nhưng với tư cách là bác sĩ gia đình của Edogawa trước đây, giờ là giảng viên đại học, Miyano Shiho vẫn cảm thấy mình không hòa nhập được. Trong giao tiếp, cô không thể tránh khỏi một chút ngượng ngùng. Ngoài Edogawa, người khơi mào mọi chuyện, anh ta lặng lẽ lắp ghép chiếc ô dù thuê, còn chỉ huy Genta làm việc này việc kia. Một lúc sau, Ayumi cười tươi với Miyano Shiho, khen ngợi bộ đồ bơi của cô. Miyano Shihou cũng đáp lại một câu, rồi nhận lấy đồ uống từ Mitsuhiko, gật đầu về phía cậu sinh viên nông nghiệp đang đỏ mặt. Trong lòng cô, vì sự xa lánh vô thức của những người trẻ tuổi mà cảm thấy khó xử, không thể không mắng mỏ Edogawa, kẻ tự mãn.
Khi lều được lắp xong, dưới lời mời của những khách nghỉ mát bên cạnh, Ayumi kéo theo vài cậu trai đi chơi bóng chuyền trên cát. Những sinh viên mỹ thuật nhiệt tình cũng mời Miyano Shiho tham gia, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cô, vài chàng trai trẻ không khỏi rùng mình, ý đồ bị dập tắt hơn phân nửa. "Tôi không đi đâu, cảm ơn," Miyano Shiho từ chối một cách xa cách, lấy một cuốn sách ra đọc chăm chú, khiến nhóm người kia thất vọng rời đi. Edogawa nhìn họ với vẻ mặt chán nản, khóe miệng nở một nụ cười. Khi trận đấu đang diễn ra, anh giả vờ bị say nắng, nhường chỗ cho Genta, rồi thong thả quay về.
Khi chui vào dưới chiếc ô dù mát mẻ, Miyano Shiho nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn Edogawa một cái rồi lại cúi xuống đọc sách. Edogawa thở dài, kiên trì tiến lại gần cô.
"Không đi chơi à? Cơ hội hiếm có để nghỉ ngơi mà" anh nói, cố tình dùng thân mình chắn ánh sáng. Miyano Shiho nhíu mày, từ sách quay lại, trả lời một cách không mặn mà: "Có thể với người trẻ thì đúng, nhưng với tớ, kỳ nghỉ là để phát triển bản thân."
"Nghe như cậu già lắm vậy." Edogawa cười châm chọc, ngồi thẳng tắp trước mặt cô. Khoảnh khắc yên tĩnh của việc đọc sách bị phá vỡ, Miyano Shiho thở dài, không hiểu tại sao người đàn ông này cứ liên tục làm phiền mình thay vì đi chơi với những người cùng độ tuổi. Cô không phải là một bạn đồng hành thú vị, và sau khi những người bạn lần lượt kết hôn, công việc tư vấn tình yêu mà cô giỏi nhất cũng đã thất nghiệp. Bây giờ, ngoài việc tham gia các hoạt động nhóm trong phòng thí nghiệm, cô gần như không có hoạt động xã hội nào khác. Cô khá thích sự yên tĩnh, nhưng chàng sinh viên hàng xóm thích náo nhiệt rõ ràng không chịu buông tha cho cô.
"Nếu tớ ở đây, họ sẽ cảm thấy không thoải mái. Tớ đã là một bà cô rồi (ý chỉ tuổi tác chứ không phải ngoại hình), không hiểu nổi các bạn trẻ bây giờ." Miyano Shiho nói, nhẹ nhàng đóng sách lại. Edogawa ngạc nhiên, có vẻ như không ngờ cô lại thẳng thắn bày tỏ những lo lắng của mình như vậy. Anh nhíu mày không đồng tình: "Chênh lệch tuổi tác có đáng kể gì đâu, cần gì phải tự ti. Hoàng đế Minh Hiến còn yêu một mỹ nhân lớn hơn cả chục tuổi cơ mà."
"Đó không phải là tình yêu, mà là tình mẹ con, theo lý thuyết của Freud" Miyano Shiho phản bác, tựa lưng vào ghế với chiếc kính mát, rõ ràng không muốn nói nhiều với Edogawa. Người đàn ông bị cô lạnh nhạt chỉ biết cười khổ, đưa tay lấy quyển sách ở trước đầu gối cô—"Thác Nước Im Lặng" của Mishima Yukio, anh từng đọc qua trong thời gian rảnh rỗi ở trường trung học, biết rằng đó là một câu chuyện tình buồn.
"Tớ không biết là cậu cũng đọc tiểu thuyết tình yêu" Edogawa thốt lên, cảm giác dưới tay là chất giấy thô ráp của cuốn sách. Người phụ nữ đằng sau cặp kính đen bình thản nhìn anh, một lúc không nói gì.
"Phụ nữ lúc nào cũng có khát vọng về tình yêu, thật tiếc, tớ cũng là phụ nữ." Sau một lúc lật qua những trang sách, Edogawa nghe thấy giọng nói bình thản của Miyano Shiho. Anh không kìm được, người chợt run lên, nhịp tim bất chợt tăng nhanh.
"Vậy tại sao, Miyano-sensei quyến rũ như vậy, đến hôm nay vẫn chưa có bạn trai? Có nhiều ứng cử viên như vậy, hẳn sẽ có một hai người lọt vào mắt xanh chứ." Edogawa hỏi một cách thoải mái, như đang bàn về những tin đồn chẳng liên quan đến mình. Anh nhớ lại một ngày xuân nhiều năm trước, khi tuyết rơi, anh đã khuyên cô, người dường như chỉ quan tâm đến khoa học, hãy thử yêu đương, nhưng cô lạnh lùng trả lời không phải ai cũng quan tâm đến tình yêu... Thời gian trôi qua, anh vừa ngạc nhiên vì mình vẫn nhớ rõ từng cử chỉ nhỏ của cô khi nói, vừa cảm thấy bối rối, như thể có một cơn địa chấn làm mọi thứ vốn tưởng chắc chắn trở nên không còn đáng tin. Câu trả lời của cô càng làm gia tăng sự chao đảo đó.
"Nhưng khi thực sự ở bên nhau, mới nhận ra không như mong đợi." Miyano Shiho thở dài, chỉnh lại chiếc kính mát. Cô không biết những lời bình thường ấy đang tạo ra một cơn bão trong lòng người đàn ông, như thể quên rằng cả Kudo Shinichi lẫn Edogawa Conan đều là những người đàn ông mang tư tưởng nam quyền mạnh mẽ.
"Là ai... người đó?" Edogawa hỏi một cách không cảm xúc, nhưng gương mặt điển trai của anh lại bỗng trở nên ảm đạm. Miyano Shiho ngẩn người, không hiểu ý nghĩa của câu hỏi. Cô thở dài, trả lời một cách chậm rãi: "Là người không thể gặp lại, tôi cũng không muốn nhắc đến."
Mặc dù người đó có vẻ ngoài giống Kudo Shinichi, là một nhà vật lý trẻ tuổi người Nhật, thông minh, lý trí, giỏi suy nghĩ. Nhưng anh ta không phải là Kudo Shinichi, giống như cảnh tuyết ở dãy Andes dù đẹp đến đâu cũng không thể thay thế được núi Phú Sĩ. Họ chỉ ăn cùng nhau hai lần rồi không có gì thêm, sau đó anh ta trở về Mỹ. Một đêm nọ, cô nhận được cuộc gọi từ một thám tử trẻ, người đàn ông vốn không thay đổi vẫn yêu cầu cô thu thập thông tin về nghi phạm. Cô khó chịu, la lớn vào điện thoại, sau khi cúp máy không kìm được mà cảm thấy chua xót, cuối cùng nhắn tin từ chối người vật lý mà cô đang tìm hiểu.
"Tôi nghĩ mình tạm thời không có hứng thú với tình yêu, xin lỗi anh."
Cô nhắn, tự nhủ như thể đang thuyết phục bản thân tin vào cái cớ đó. Cô thường nhớ về năm ấy, khi vừa từ Mỹ trở về, công việc mới thú vị và mới mẻ, Kudo Shinichi nổi tiếng khắp nơi. Họ ít gặp nhau, nên mỗi lần gặp đều đầy mong chờ, tự hỏi thám tử bận rộn sẽ xuất hiện ở chỗ nào, và sẽ mang đến cho cô rắc rối mới nào... Năm đó, cô cảm thấy mọi thứ tràn đầy hy vọng.
Khi hồi tưởng kết thúc, cô giật lấy quyển sách từ tay người đàn ông không có biểu cảm. Thực ra cô đã biết rõ cốt truyện, Miyano Akemi từng đầy ngưỡng mộ nói với cô về vẻ lạnh lùng và nóng bỏng của Mishima, mỗi câu thoại như một cơn lốc cuốn hút.
——Cô đơn không tốt, nỗi đau đớn của sự kéo dài thời gian vẫn không bằng nỗi cô đơn vô tận. Họ hầu như gặp nhau mỗi ngày, và mỗi lần gặp gỡ lại khiến cô đau khổ hơn lần trước. Giờ đây, qua lớp kính màu tối nhìn vào đôi mắt xanh dương đang dậy sóng của người đàn ông, Miyano Shiho không khỏi cảm thấy nỗi buồn sâu hơn cả đại dương, tương lai như đôi cánh nặng nề cùng cô rơi xuống đáy biển.
"... Cậu rất thích anh ta, phải không?" Edogawa hỏi, giọng nói bất giác rung lên. Biểu cảm của anh vẫn bình tĩnh như thường, giống như đang phân tích một vụ án, nhưng thực ra, trái tim anh đang ghen tị đến co thắt. Nếu không phải vì chưa đến mức khiến anh hài lòng, anh gần như đã buột miệng nói ra những lời khiến cô phải kinh ngạc.
"Ôi, cậu quan tâm sao?" Miyano Shiho không trả lời mà hỏi lại, đẩy mâu thuẫn về phía người đàn ông đang bối rối. Họ luôn như vậy, khi đối mặt với tình huống tiến thoái lưỡng nan, thường lẩn tránh câu trả lời, giả vờ không nghe thấy, như thể làm vậy có thể xóa bỏ nguồn cơn phiền muộn. Cả hai đều không muốn trở thành người phá vỡ sự im lặng, và những hệ lụy ầm ĩ mà nó mang lại.
Edogawa quyết định chuyển chủ đề. Đè nén cảm giác chua xót trong lòng, anh cố gắng bình tĩnh hỏi: "Gặp họ có khiến cậu cảm thấy không thoải mái không?"
Anh không chỉ ra "họ" là ai, nhưng người phụ nữ thông minh chắc chắn sẽ hiểu ý anh. Miyano Shiho chần chừ, cười khổ lắc đầu: "Tớ đã nói rồi, là Ayumi và họ sẽ không thoải mái đâu"
"Thế sao cậu biết? Có thể tụi nhóc rất muốn làm bạn với cậu."
"Không ai muốn làm bạn với một người lớn hơn mình nhiều tuổi như vậy, bạn bè của họ là Haibara Ai, không phải Miyano Shiho."
Người phụ nữ nói, khi nhắc đến cái tên lâu không ai nói đến, cô chợt cảm thấy bối rối. Cô nghi ngờ rằng họ đã quên Haibara Ai, quên cô gái lập dị, lạnh lùng và khó gần, người mà trong một câu chuyện ngẫu hứng không có hồi kết. Edogawa lặng lẽ nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên là nỗi thương cảm hay sự không hiểu. Không khí nóng bức, bàn tay trắng mảnh của Miyano Shiho bị bàn tay lớn và ấm áp của anh nhẹ nhàng bao phủ, trong âm thanh nhịp tim đột ngột tăng tốc, cô thấy gương mặt mà mình không thể tìm ra lý do để thuyết phục bản thân không thích đang mỉm cười an ủi.
"Không sao cả, con người vẫn có thể kết bạn mới, giống như bắt đầu một cuộc sống mới."
Giống như khoảnh khắc anh cuối cùng chấp nhận rằng mình sẽ tiếp tục sống với danh tính Edogawa Conan, một cảm giác nhẹ nhõm và may mắn bất ngờ ập đến. Anh không chờ Miyano Shiho phản bác, kéo cô đứng dậy từ chiếc ghế bãi biển mềm mại, không cho phép cô từ chối: "Tớ đưa cậu đến một nơi."
Họ đi vội vàng, người trước người sau, bất chấp những câu hỏi liên tục của cô nhưng không nhận được câu trả lời nào từ anh. Hình bóng của hai người dần dần biến mất dưới ánh nắng chói chang. Một lúc sau, tiếng ồn ào vẫn vang lên, và người luôn lẩn trốn trong góc là Tsurubaya Mitsuhiko chậm rãi bước vào dưới chiếc ô tối tăm, nhặt cuốn tiểu thuyết rơi bên cạnh, cẩn thận phủi đi những hạt cát.
Khi anh lật mở trang sách, những chữ trong đó giống như những con sâu đen đang bò trên võng mạc của anh. Anh không biết nội dung của những con sâu đó, nhưng vì sự tưởng tượng ngốc nghếch của mình, anh lại cười. Trong lòng, một viên đá nặng nề rơi xuống, vang lên âm thanh của một cái gì đó chìm vào đáy vực.
—— Tuổi trẻ chính là trạng thái chưa đạt được một điều gì đó, là trạng thái khao khát, ngưỡng mộ và cũng là trạng thái có khả năng. Trước mắt họ hiện ra cánh đồng rộng lớn của cuộc đời và nỗi sợ hãi, mặc dù họ vẫn chưa có gì, nhưng đôi khi họ cũng cảm thấy mình như đang sở hữu mọi thứ trong những giấc mơ.
Mitsuhiko nhận ra, đó chính là âm thanh của tuổi trẻ cậu đã hoàn toàn kết thúc.
Edogawa dẫn Miyano Shiho đến nghĩa trang, chỉ cách bãi biển vài trăm mét, âm thanh xung quanh vẫn là tiếng ồn ào của du khách. Những bia mộ xếp hàng ngay ngắn dưới bầu trời trong xanh hiện lên vẻ nghiêm trang như những người lính.
Người đàn ông nắm chặt cổ tay người phụ nữ, dừng lại trước một bia mộ xám xịt. Trên đó khắc dòng chữ "Mộ gia đình Inoue", rõ ràng có người thường xuyên đến chăm sóc, làm cho nó trông rất sạch sẽ.
"Cậu có nhớ không? Gã trong đội điều tra đặc biệt với cái giọng to oang oang, hắn luôn bắt mọi người xem ảnh con trai mình cho bằng được. Thằng nhóc khó coi đến mức không thể tưởng tượng nổi" Edogawa Conan nói bình thản, tay dài của anh chạm vào bia mộ đã bị nắng làm nóng.
Inoue đã được chôn cất ở mộ phần tổ tiên của gia đình sau khi hy sinh, vợ và con của anh ta cũng đã trở về quê. Anh từng đến thăm họ dưới danh nghĩa "học sinh trung học đang đi ngoại khoá", và khi thấy gương mặt gầy guộc của chị dâu, anh không thể không trải qua một đêm ác mộng. Khi tỉnh dậy, anh gần như đã bấm gọi số điện thoại quen thuộc, vô thức muốn nói với Mori Ran, người trong giấc mơ của anh cũng mệt mỏi và thất thần, tất cả sự thật.
Rồi anh mở cửa, thấy Miyano Shiho, không ngủ suốt đêm, ngả vào sofa với một cái gối, gương mặt trắng trẻo có dấu vết của nước mắt. Anh biết cô gần như mỗi đêm đều khóc trong bóng tối tĩnh lặng, cơ thể mỏng manh run rẩy như ngọn nến trước gió.
Cô mắng anh là đồ khốn quyết định giấu diếm, kể cho anh nghe nhiều câu chuyện đau khổ của Mori Ran, cô nói anh nên cho Ran quyền lựa chọn... vậy còn cô thì sao?
Khi Kudo Shinichi lại một lần nữa trở về trạng thái teo nhỏ, nằm trên giường bệnh và suy nghĩ về vấn đề này, trong đầu anh hiện lên hình ảnh Miyano Shiho đang khóc thầm ở góc phòng bệnh. Lúc đó, cô mong manh đến nỗi chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể dập tắt, khiến anh không thể kiềm chế được mong muốn nhảy xuống giường bệnh, ôm chầm lấy cô và nói: "Hoàn toàn không phải lỗi của cậu." Anh quyết định từ bỏ việc trở thành một Kudo Shinichi hoàn hảo.
Anh nghĩ, nếu anh thật sự nói với Ran, cô gái tốt bụng và dịu dàng ấy chắc chắn sẽ chấp nhận, mặc dù cô không thể đối xử với anh như trước. Họ có thể tiếp tục sống cùng nhau, hoặc có thể chia tay, nhưng dù thế nào, Miyano Shiho cũng sẽ phải chịu đựng nỗi đau.
— Khi hạnh phúc, cô sẽ nghĩ rằng họ lẽ ra nên hạnh phúc hơn; khi bất hạnh, cô sẽ nghĩ rằng họ lẽ ra phải hạnh phúc.
Anh muốn trao quyền lựa chọn cho Miyano Shiho, vì vậy giữa "Kudo Shinichi tạm bợ" và "Edogawa Conan hoàn chỉnh", anh không chút do dự chọn vế sau. Ngoài Edogawa Conan, không ai khác có thể mang lại hạnh phúc cho Miyano Shiho. Bởi từ rất sớm, cuộc đời của họ đã được gắn bó với nhau, từ một viên thuốc nhỏ đã nhen nhóm mối liên kết. Vào năm 17 tuổi, khi Kudo Shinichi bị ép uống APTX4869 và sống sót, anh đã định mệnh gặp được người phát minh ra loại thuốc, Miyano Shiho. Trong thời gian họ cùng nhau lớn lên và lầm tưởng rằng những ngày tháng đó sẽ tồn tại mãi mãi, anh từng nghĩ, dù là Haibara Ai hay Edogawa Conan, họ chỉ là những người khách qua đường trong cuộc sống của tất cả mọi người, cuối cùng sẽ bị lãng quên.
Nhưng giữa họ, là những người quen cũ trong thời gian dài, định mệnh đã đưa Edogawa Conan và Miyano Shiho gặp lại nhau.
Là Edogawa Conan, trong quá trình lớn lên lần nữa, anh sẽ nói với người phụ nữ hay suy nghĩ lan man ấy. Thực ra, vào khoảnh khắc đó, cô hoàn toàn không cần phải khóc.
"Gin chắc chắn có nhiều cách khác để gi:ết tớ, đám người đó cũng có thể xử tớ như Inoue... nhưng tớ vẫn sống, và tớ nghĩ đó là nhờ có cậu."
Edogawa Conan quay lại, nhìn vào người phụ nữ với biểu cảm lạnh lùng và đôi mắt đỏ hoe. Anh không tiếp tục nói nữa, chỉ hiện lên nụ cười tự tin có thể vượt qua mọi thứ. Năm nay anh chỉ mới 20 tuổi, thời gian làm Edogawa Conan còn chưa đến một nửa so với Kudo Shinichi. Nhưng anh luôn rực rỡ và chói sáng, tiến về phía trước, bất chấp mọi trở ngại. Chỉ cần anh đứng trước Miyano Shiho, như thể đang nói: "Cậu thấy không, ngay cả những con cá mập trong đại dương sâu thẳm cũng có thể nhìn thấy ánh mặt trời."
Bởi vì mặt trời sẽ bị sức hút của em thu hút, bất chấp tất cả mà tiến về phía em.
Nhưng lúc này, chàng trai giống như mặt trời đã kịp dừng lại, không nói ra những lời có thể khiến cô cảm thấy rối rắm hơn. Ai bảo anh ta là một con cá mập cẩn thận và nhút nhát, dễ dàng lặn xuống đáy nước khi lơ đãng. Anh cười, dùng giọng điệu trêu chọc để làm nhẹ bầu không khí căng thẳng. Một cơn gió thổi qua, bóng mây lớn đổ xuống bao trùm cả anh và cô. Dưới ánh sáng mờ mịt, cả hai trông như cùng độ tuổi, thời gian dường như không chảy trôi qua họ.
"Nhưng nghĩa trang bên bờ biển vào mùa hè thì không hề lãng mạn chút nào."
Ngay cả Edogawa, người biết mọi thứ, cũng không hiểu rằng đôi khi chỉ cần ở bên người đó là đã có một sự lãng mạn vô song trên thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro