12.
12.
Miyano Shiho 32 tuổi, Edogawa Conan 21 tuổi.
Thời gian trôi qua một cách vô tâm, những sinh viên đại học trải qua ba năm uể oải cuối cùng cũng cảm nhận được sự lo lắng. Trong bối cảnh xã hội già hóa và tỷ lệ sinh giảm, họ vẫn gặp khó khăn trong việc tìm việc làm, thậm chí là sống độc lập.
Edogawa Conan nhớ lại lúc Kudo Shinichi一, sinh viên năm ba trường luật, trong một môi trường xin việc tàn khốc cách đây mười năm. Khi ấy, anh đã được cảnh sát định trước, tốt nghiệp sẽ khoác lên mình bộ đồng phục cảnh sát mới tinh và điển trai. Anh tự hào về điều đó, dù Mori Kogoro châm chọc rằng ở tuổi đó, ông đã là cha, nhưng anh vẫn không mảy may để tâm. Dù tự tin vào bản thân, 21 tuổi, Kudo Shinichi一 vẫn không nghĩ rằng đó là độ tuổi đủ trưởng thành để xây dựng gia đình.
Thực ra, ngay cả đến 24 tuổi cũng chưa hẳn, anh bận rộn, miệt mài, dồn hết tâm sức vào những vụ án ly kỳ đầy hấp dẫn. Khi Mori Ran, người yêu của anh sau bảy năm, nhẹ nhàng gợi ý về kế hoạch kết hôn, phản ứng đầu tiên của anh lại là sự bực bội.
"Con gái nhỏ nhà giáo Narita dễ thương quá, phải không, Shinichi?"
Mori Ran hào hứng cho anh xem bức ảnh trong điện thoại của cô, đó là hình ảnh của một bé gái 6 tháng tuổi với khuôn mặt đầy nước dãi. Thay vì nghĩ đến những từ như "dễ thương" hay "xinh đẹp", từ đầu tiên hiện lên trong đầu Kudo Shinichi là "kinh quá". Nhưng anh không nỡ làm mất mặt Ran, nên chỉ hờ hững gật đầu đồng ý rồi cúi đầu tiếp tục lướt điện thoại của mình. Không ngờ rằng, Ran lại tức giận, sau khi đi làm, tính khí của cô trở nên tệ hơn trước.
"Anh chẳng hề quan tâm đến cuộc sống của em, chỉ lo mấy vụ án của anh thôi!"
Cô kìm nén nước mắt mà hét lên, như một cái ấm sắp bùng nổ, phát ra âm thanh chói tai. Đó là cảm xúc bị dồn nén từ lâu, đang gần như đến điểm giới hạn, cần phải được giải tỏa. Với kinh nghiệm từng trải, Kudo Shinichi không nổi giận đáp trả. Anh hiểu rõ sự bất mãn của bạn gái, liền nhẹ giọng nói: "Là lỗi của anh, em nghỉ ngơi sớm đi." Cuối cùng, Mori Ran nhìn anh thật lâu, buồn bã quay vào phòng.
Vài phút sau, điện thoại của anh nhận được tin nhắn từ bạn gái. Cô gái vừa giận dữ không lâu trước đó đã gửi lời xin lỗi đầy áy náy: "Xin lỗi anh, Shinichi. Là do em quá nóng tính." Khi Kudo Shinichi ngạc nhiên bước vào căn phòng tối om, Ran đang nằm co ro trong chăn, cố kìm nén tiếng khóc. Anh ôm cô gái đang run rẩy trong chăn, vừa bối rối vừa cảm thấy có lỗi, nhưng trong một góc tối mà anh không muốn đối mặt, là nỗi lo lắng gần như bùng nổ.
Trong bóng tối, anh nghe thấy Ran thì thầm hỏi nhỏ, chỉ đủ để hai người nghe thấy: "Shinichi, anh có phải không muốn kết hôn với em không?"
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi nhưng dài đằng đẵng như cả thế kỷ, anh cười buồn, lắc đầu phủ nhận: "Làm sao có thể chứ."
Ngày hôm sau, anh đến cửa hàng trang sức, khi chiếc nhẫn lạnh lẽo đặt nặng trĩu trong lòng bàn tay, anh mơ hồ cảm thấy hai chiếc nhẫn đó chẳng khác gì còng tay. Nhưng khi anh thực sự nói với Shiho Miyano, người có gương mặt không chút cảm xúc, rằng mình "bị ràng buộc", anh lại cảm thấy một nỗi xấu hổ và hối hận không thể kiềm chế. Đó là điều anh không nên nói ra, cho dù với người phụ nữ lạnh lùng đó, điều đó có thể là lời chế giễu hoặc là sự thật.
Thời gian trôi qua, mọi chuyện đã thành quá khứ, những gì Kudo Shinichi để lại trên thế gian này chỉ như vết chân hằn trong tuyết. Ran đã trả lại chiếc nhẫn cho Shinichi, nó bị chôn vùi cùng những di tích khác trước bia mộ của anh. Anh không bao giờ nói những lời ngu ngốc dễ gây hiểu lầm với Shiho Miyano nữa, nếu có thể, anh thậm chí sẽ dâng hiến cả trái tim mình.
Đối với phần lớn con người, bằng chứng cho sự tồn tại của họ trên thế gian này chính là con cháu. Khi thấy Ran và Sonoko cười đùa vui vẻ trong công viên, say mê chơi đùa với bé trai đáng yêu tên Kyogoku Kazu, Edogawa Conan không thể không nghĩ như vậy. Cơ thể hành động trước cả suy nghĩ, anh đã bước tới.
"Chị Ran, chị Sonoko, lâu rồi không gặp."
Edogawa Conan, 21 tuổi, cúi xuống mỉm cười với cậu bé đang mơ màng, rồi nhẹ nhàng chào cậu một tiếng: "Xin chào." Bé trai mũm mĩm, ba tuổi, đã thể hiện rõ nét mặt giống hệt người cha tài giỏi của mình. Cậu bé vung cây gậy trên tay một cách mạnh mẽ, đầy dũng khí.
Ba người yên lặng nhìn cậu bé biểu diễn, như thể đang thấy hình ảnh cậu tỏa sáng trên sân khấu karate nhiều năm sau. Trong khoảnh khắc nào đó, có lẽ họ cũng thấy lại hình ảnh của chính mình nhiều năm trước, trong buổi hoàng hôn ngập nắng, khi cả ba người cùng về nhà và, dưới sự kiên trì không ngừng của Suzuki Sonoko, bắt đầu nói về những tưởng tượng về con cái trong tương lai.
"Thôi nào, điều đó ít nhất cũng phải mười năm nữa... Hay là tiểu thư nhà Suzuki đã đến tuổi muốn lấy chồng rồi?"
"Cậu nói gì vậy đồ ngốc?! Bổn tiểu thư rất được săn đón đấy"
"Thôi mà, các cậu, dù sao thì cũng chỉ là tưởng tượng thôi... Không sao đâu"
"Còn tớ, nhất định sẽ chọn một anh chàng đẹp trai, nên con trai của tớ chắc chắn cũng sẽ rất đẹp trai"
"Trọng nam khinh nữ, thật là."
"Shinichi, im đi! Còn tớ, chỉ cần con khỏe mạnh là đủ rồi"
"Tsk tsk, không hổ là Ran. Cậu có nghe thấy không, Shinichi?"
"Liên quan gì đến tớ đâu chứ"
......
Cuối cuộc trò chuyện, cậu ấy đỏ mặt quay đi, ngượng ngùng khi nghĩ về những điều xa xôi trong tương lai. Không ngờ rằng, tương lai xa ấy đã đến ngay dưới chân họ, dù cậu đã lùi lại một bước như gian lận. Nhưng những cô gái từng cùng cậu trò chuyện không đầu không đuôi, giờ đây đã thực sự trở thành hình ảnh mà họ từng tưởng tượng.
Sonoko tự hào quay đầu lại, nhướng mày với Edogawa: "Thế nào? Con trai của chị rất cừ phải không!"
"Đúng vậy, rất tuyệt vời." Edogawa Conan trả lời, khóe miệng hơi cong lên không dễ nhận ra.
Họ bắt đầu những câu chuyện rời rạc, như những ngày xưa, với Sonoko là người dẫn dắt câu chuyện. Qua lời nói lắm chuyện của bà mẹ Kyogoku Hinata, Edogawa Conan biết được rằng Kyogoku Makoto đã đạt được chiến thắng thứ 1.500, mỗi ngày một chiến thắng cũng cần hơn 4 năm. Tiệm hoa của Sonoko làm ăn phát đạt, ở tuổi hơn 30, cô cuối cùng đã đạt được sự độc lập về kinh tế, không còn phải phụ thuộc vào gia đình, dù chỉ có gia đình Suzuki mới có thể chịu đựng những lần thử sai liên tục của cô. Còn Ran, sau hai năm rưỡi trở thành vợ của Araide, cuối cùng cũng đã bắt đầu kế hoạch mang thai. Dù chưa biết giới tính của đứa bé chưa chào đời, vợ chồng Araide đã quyết định trước cái tên của con. Itsuki, vừa là mặt trăng vừa là cây cổ thụ, người phụ nữ trẻ hy vọng con mình sẽ trở thành người trong sáng như ánh trăng và thẳng thắn như cây cối.
Giống như Shinichi đã khuất.
Khi Ran nói câu này, khóe miệng cô nhếch lên một cách tự nhiên, không hề có chút buồn bã hay đau khổ nào. Không chỉ Edogawa Conan mà cả Sonoko, người rất thân quen với cô, cũng ngạc nhiên. Họ mở to mắt nhìn người phụ nữ trước mặt với biểu cảm bình thản, trong khoảnh khắc đó cả hai đều không thốt nên lời. Ran nhìn họ, thoáng mỉm cười tinh nghịch.
"Mình nghĩ mình đã tha thứ cho anh ấy rồi, mặc dù anh ấy đúng là một kẻ ngốc."
Cô nói, ánh mắt xa xăm dõi theo mặt trời đang dần lặn, bầu trời và mặt đất chìm trong ánh hoàng hôn vàng úa.
"Mặc dù anh ấy không một lời từ biệt đã bỏ rơi mình để đi trước, nhưng mình cũng đã ép buộc anh ấy kết hôn. Mình nghĩ, đối với cả hai, đó đều là sự giải thoát." Ran từ tốn nói, ánh mắt vô cùng chân thành: "Lúc đó mình rất không thích công việc giáo viên, cứ nghĩ rằng chỉ cần kết hôn thì mọi thứ sẽ tốt hơn. Thực ra, mình biết anh ấy không muốn ổn định sớm như vậy, nhưng Shinichi chưa bao giờ từ chối bất cứ điều gì."
Giờ đây, Ran - người đã trở thành giáo viên được yêu thích nhất ở trường Teitan - đã thẳng thắn thổ lộ, không dừng lại chỉ vì có sự hiện diện của Edogawa, một người ngoài. Có lẽ trong mắt cô, cậu bé từng sống chung nhà này chưa bao giờ là người ngoài. Cô từng nhầm lẫn cậu với Shinichi, cho đến khi nhận ra họ giống nhau nhưng cũng rất khác nhau. Edogawa Conan sẽ không vội vàng cắt ngang lời cô bằng những câu chuyện lạc đề, rồi bỗng dưng nói về chủ đề của mình. Kudo Shinichi có sự trưởng thành của một cậu thiếu niên, còn Edogawa Conan là cậu thiếu niên với sự trưởng thành vượt bậc.
Họ cách nhau mười năm, một khoảng cách xa xôi.
"...Đôi khi tớ nghĩ đó là số phận, Ran à, tớ không thể tưởng tượng được hình ảnh Shinichi khi về già."
Sau một lúc lâu im lặng, Sonoko ôm đứa con trai đang ngủ, nhẹ nhàng đáp lại. Ran nhìn cô, mỉm cười rạng rỡ vì nhận ra rằng cô bạn đã thấu hiểu tâm trạng của mình.
"Đúng vậy, Shinichi thật sự khiến người ta cảm thấy anh ấy sẽ không bao giờ già đi, mặc dù anh ấy rất giống chú Kudo. À, có lẽ vậy cũng tốt, anh ấy mãi mãi trẻ trung."
Cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm, lờ đi cậu trai trẻ tuổi đang đứng im lặng bên cạnh. Trong khoảnh khắc mà không ai để ý, Edogawa Conan khẽ nhếch mép, không bày tỏ ý kiến gì.
"Chỉ có người đã khuất mới không già đi."
Cậu thì thầm với âm lượng mà chỉ mình cậu có thể nghe được.
Vào dịp Giáng Sinh năm đó, gia đình Kudo lâu ngày không về Nhật Bản đã hiếm hoi có dịp đón kỳ nghỉ ở Tokyo. Dù con trai đã trưởng thành và không muốn đi, nhưng cuối cùng cũng không cưỡng lại được mẹ, miễn cưỡng đến nhà hàng Michelin để cùng ăn bữa tối Giáng Sinh.
Đi cùng còn có Tiến sĩ Agasa. Ông lão gần bảy mươi tuổi đã ăn mặc tươm tất, mặt mày hớn hở, gần như nhảy chân sáo ra khỏi nhà.
"Kể từ lần hẹn hò đầu tiên cách đây năm mươi tư năm, đây là buổi hẹn hò đầu tiên của bác ấy với cô Fusae."
Khi Edogawa Conan hỏi, Miyano Shiho đáp lại một cách thờ ơ, như thể chẳng liên quan gì đến mình. Kể từ lần hai người tái ngộ ở nơi cũ bốn năm trước, họ đã trao đổi thông tin liên lạc. Ban đầu, họ rất cẩn thận, sợ làm phiền đến cuộc sống gia đình của nhau, mãi đến bốn năm sau họ mới dám nói rõ, vui vẻ đón nhận buổi hẹn hò đầu tiên. Miyano Shiho nhận xét rằng, chuyện tình hoàng hôn của hai ông bà nửa thế kỷ tuổi đời lại ngọt ngào như mối tình trong sáng của học sinh cấp hai.
Khi tiến sĩ rời đi, căn nhà rộng lớn của ông trở nên yên ắng, chỉ còn lại Miyano Shiho đơn độc. Dù đêm Giáng Sinh chỉ có một mình, cô không hề cảm thấy bản thân đáng thương. Ít nhất, vẻ ngoài của cô cũng không thể hiện điều đó.
"Cậu chắc chắn không muốn đi ăn cùng nhà tớ sao? Bố mẹ tớ chắc chắn sẽ không phiền đâu."
Edogawa lại đề nghị, nhưng vẫn nhận được câu trả lời từ chối từ người phụ nữ.
"Tớ không thích ồn ào. Một mình ở nhà thoải mái hơn."
Cô lơ đễnh cắt rau, mặc dù chỉ có một mình nhưng cô vẫn chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu. Edogawa nhớ rằng cô có một nghi thức kỳ lạ vào dịp Giáng Sinh, nhưng việc bận rộn chuẩn bị cho đêm Giáng Sinh yên bình mà chỉ có một mình thì dù nhìn kiểu gì cũng thấy buồn bã.
Nếu là cậu trước đây, chắc chắn cậu sẽ kéo cô gái bướng bỉnh này đi cùng mà chẳng màng đến ý kiến của cô, chỉ khi nào kéo được cô ngồi vào bàn ăn mới chịu dừng lại. Nhưng bây giờ, cậu chỉ lặng lẽ thở dài, ân cần dặn dò:
"Nhớ tắt ga, đừng nấu nhiều quá, tớ và bác tiến sĩ không muốn phải ăn đồ thừa suốt mấy ngày liền đâu."
Nói xong, cậu khoác áo khoác lên, không ngoái đầu lại mà bước vào khung cảnh nhộn nhịp đầy ánh sáng của Tokyo. Qua khung cửa sổ bếp, Miyano Shiho nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của Tháp Tokyo ở phía xa, không kiềm được nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt xinh đẹp thoáng hiện nét mơ màng.
Nơi đó quá cao, quá sáng, cho đến tận bây giờ vẫn không thật sự phù hợp với cô.
Điều mà Miyano Shiho không ngờ tới là khi tiếng chuông đêm Giáng Sinh còn chưa vang lên và chương trình truyền hình vẫn đang phát sóng cảnh phỏng vấn nhộn nhịp trên đường phố Tokyo, Edogawa Conan, người mà cô nghĩ đang cùng bố mẹ thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn, đã bất ngờ trở về sớm.
Anh không bấm chuông, mà dùng chìa khóa của mình để mở cửa. Trong khoảnh khắc đó, Miyano Shiho, với thính giác nhạy bén, đã lầm tưởng rằng có kẻ trộm đang đột nhập vào nhà.
Cô nhanh chóng ẩn mình vào góc tối trong phòng khách. Vì lười không muốn bật đèn, trong phòng chỉ có ánh sáng xanh nhấp nháy từ màn hình TV. Miyano Shiho điều chỉnh chiếc đồng hồ gây mê cải tiến trong tay, chuẩn bị ngắm vào cánh cửa mở hờ và tên trộm sắp bước vào, thì đột nhiên đèn sáng rực lên.
"Không bật đèn à, định thức đêm hay sao?"
Giọng nói lười biếng của một người đàn ông vang lên, trầm ấm như tiếng đàn cello cao cấp, khiến toàn thân căng thẳng của Miyano Shiho đột ngột thả lỏng. Cô lặng lẽ bước ra từ phía sau cửa, liếc nhìn Edogawa Conan đang đầy bụi bặm với ánh mắt giả vờ khó chịu và thì thầm hỏi, sao anh lại về sớm. Niềm vui bất chợt trong giọng nói của cô thậm chí chính cô cũng không nhận ra.
"Nhà hàng sang trọng ấy quá tệ, thà về nhà ăn tạm đồ cậu nấu còn hơn."
Edogawa Conan trả lời đầy tự nhiên, rồi tiện tay ném áo khoác lên lưng ghế. Anh quay đầu nhìn Miyano Shiho, người vẫn giữ vẻ bình thản, rồi với vẻ mặt tự tin, anh tiếp lời: "Còn đồ ăn thừa chứ? Cậu nấu nhiều như vậy mà. Mau lên, tớ đói muốn ch:ết rồi."
Bị thái độ ra lệnh của anh chọc tức, Miyano Shiho không kiềm được cười lạnh: "Nếu chỉ là 'tạm', thì không ăn cũng được. À, tớ nhớ trong tủ còn mì gói."
"Cậu đành lòng để tớ ăn mì gói trong đêm Giáng Sinh à?"
Edogawa Conan bĩu môi đầy tội nghiệp, khiến Miyano Shiho không khỏi bật cười. Cô làm như không nghe thấy anh nũng nịu, lặng lẽ ngồi lại trên ghế sofa, giả vờ chăm chú xem TV.
"Tớ không phải lao động giá rẻ của cậu đâu. Hôm nay là đêm Giáng Sinh, ông già Noel còn bận rộn như vậy, cậu cũng không có lý do gì để ăn chực cả."
"Nếu tớ nói là mình không ăn chực thì sao?"
Edogawa Conan trả lời, và trước khi Miyano Shiho kịp phản ứng, anh đã như làm ảo thuật, từ sau lưng lấy ra một chiếc hộp bánh ngọt tinh xảo. Anh nhẹ nhàng mở nắp hộp, mùi kem và sô cô la lan tỏa trong không khí. Miyano Shiho liếc nhìn logo trên hộp, đó là cửa hàng cô gần như mua bánh hàng năm, nhưng năm nay vì quá đông người xếp hàng do quảng cáo trên TV, cô không còn hứng thú để xếp hàng nữa, mà những chiếc bánh Giáng Sinh từ các cửa hàng khác thì lại không làm cô hứng thú.
Miyano Shiho nghĩ, năm nay có lẽ sẽ là một đêm Giáng Sinh không có bánh, nhìn chằm chằm vào hai hình người bằng đường trên chiếc bánh mà ngẩn ngơ.
"Cậu có thấy thú vị không, mặc dù nhà hàng đó tệ, nhưng hôm nay mỗi khách hàng đều được tặng miễn phí một chiếc bánh 'Septem'. Tớ nghĩ nếu không có cái này, nghi lễ của cậu sẽ thiếu đi một chút gì đó đúng không?"
Edogawa Conan nói, rồi châm ngọn nến tuần lộc đi kèm. Anh tắt đèn, trong ánh lửa chập chờn, gương mặt thanh tú của anh hiện lên vẻ dịu dàng. Điện thoại anh phát bài "Jingle Bells", anh mỉm cười nhìn Miyano Shiho đang sững sờ.
"Sao hả? Có thấy không khí lễ hội ngay lập tức không?"
Họ ngồi đối diện nhau, không ai nói gì.
Cho đến khi ngọn nến cháy đến sừng của con tuần lộc, mùi hương thơm của nến khiến Miyano Shiho hắt xì. Edogawa Conan bất lực cười rồi đưa cho cô một tờ giấy ăn.
"Cậu có đói không? Tớ đi hâm nóng thức ăn nhé."
Miyano Shiho vừa xì mũi vừa nói. Trước hành động chu đáo và thậm chí lãng mạn của anh, cô cũng không tiện từ chối nữa. Tuy nhiên, lý do sâu xa hơn là cô cần rời khỏi căn phòng khiến người ta nóng bừng đầu óc này, để một mình vào bếp yên tĩnh. Trong ánh sáng mờ ảo của nến, khuôn mặt cô đỏ lên gần như có thể sánh với quả mâm xôi rực rỡ trên bánh Giáng Sinh.
Edogawa Conan hơi sững người, chống cằm cười nhếch miệng: "Sao vậy? Giáo sư Miyano chỉ cần một chiếc bánh là có thể bị mua chuộc rồi à."
Người phụ nữ trừng mắt nhìn anh một cách dữ dội, yếu ớt đe dọa rằng anh có thể tự ch:ết đói. Edogawa Conan cười khẩy, trong đôi mắt phản chiếu ánh sáng nhấp nháy của ngọn nến, tình cảm dường như đang dần lan tỏa. Một lúc sau, anh nhẹ giọng hỏi: "Cậu có biết 'Septem' nghĩa là gì không?"
Miyano Shiho nhìn theo hướng ánh mắt anh, thấy logo hoa mỹ trên hộp, chữ "Septem" lấp lánh trong ánh sáng. Cô nhíu mày, tự tin trả lời: "Nó là từ tiếng Latinh có nghĩa là '7', sao vậy, thám tử đại tài muốn kiểm tra tôi à?"
"Không, tớ chỉ đột nhiên nhớ ra trước đây từng đọc được, rằng toàn bộ tế bào trong cơ thể người sẽ được thay mới sau bảy năm. Vì thế, từ một góc độ nào đó, con người sau bảy năm có thể hoàn toàn khác với trước đây."
Edogawa Conan nói, trên mặt anh nở một nụ cười đầy ẩn ý. Miyano Shiho vừa động lòng muốn nói gì đó, nhưng đã bị người đàn ông kín tiếng trước mặt cắt ngang.
"Đã hơn bảy năm kể từ khi tớ trở lại thành Edogawa Conan."
Anh nói, dùng ngón tay chọc vào đầu hai hình người bằng đường trên chiếc bánh, làm cho hai hình người đó dựa sát vào nhau như một cặp tình nhân. Phải, đêm Giáng Sinh là dịp để dành cho những người yêu nhau. Cô nghĩ, thật buồn cười khi hai người như họ, không còn là thầy trò theo nghĩa thông thường, không phải là bác sĩ và bệnh nhân vì mối quan hệ đó đã kết thúc từ lâu, thậm chí ngay cả tình bạn cũng khó mà định nghĩa, lại ngồi đây cùng nhau đón lễ. Miyano Shiho bất giác mím môi.
"Cậu chỉ nói về mặt sinh học, nhưng khái niệm 'con người' đại diện cho tập hợp của ký ức. Cũng có một thám tử tài ba từng nói rằng, mọi trải nghiệm mà bản thân đã trải qua đều tạo nên con người mình hiện tại."
"Cậu nhớ rõ nhỉ." Edogawa Conan quay đầu nhìn cô, có chút cảm giác bị phản bác mà không thể phản đối. Anh ngừng lại, rồi đột nhiên bật cười nhẹ, trong ánh mắt như có chút trêu chọc: "Vậy có phải điều đó có nghĩa là cậu rất quan tâm đến tớ không?"
"...Tớ chỉ là trí nhớ tốt thôi, đừng tự mình đa tình." Miyano Shiho khẽ ho một tiếng.
"Tớ mặc kệ, cậu chính là rất quan tâm đến tớ." Edogawa Conan nũng nịu nói, rồi đầu anh tiến lại gần người phụ nữ đang cố giữ bình tĩnh. Dưới ánh sáng của ngọn nến, cả hai khuôn mặt đều được nhuộm một màu sắc dịu dàng. Miyano Shiho nghẹn lời, cô cảm thấy ngọn lửa của cây nến bỗng chốc bùng lên vô hạn, như một vụ nổ siêu tân tinh với nhiệt độ khủng khiếp, khiến cô không thể không lùi lại. Vừa mới cử động, bàn tay run rẩy của cô lập tức bị một bàn tay ấm áp khác phủ lên. Ánh mắt rực lửa của Edogawa Conan dõi theo cô, trong đó chứa đựng một cảm xúc như một trận sóng thần sắp nhấn chìm cả thế giới. Trên đời này, hầu hết những việc xảy ra đều khó có thể chống lại.
"Tớ cũng rất quan tâm đến cậu, cậu biết điều đó mà, đúng không?"
Edogawa thì thầm, như sợ rằng âm thanh quá lớn sẽ làm ngọn nến bùng lên. Miyano Shiho muốn rút tay lại, nhưng lực trên tay càng lúc càng mạnh. Khác với những ám chỉ đùa cợt thường ngày, lần này không phải là tình huống có thể qua loa cho qua. Miyano Shiho khựng lại, không thể kiềm chế được sự rối bời trong lòng.
"Ồ, có thể lắm, dù sao Ran cũng nói với tớ rằng cậu bảo Miyano Shiho là người mà cậu tin tưởng nhất."
"Không chỉ có vậy đâu, đối với Edogawa Conan." Có vẻ như nhận ra sự chống đối trong lời nói của người phụ nữ, Edogawa từ từ thả lỏng tay. Anh nhìn Miyano Shiho rụt tay lại với tốc độ nhanh chóng, không khỏi cười khổ. Kudo Shinichi có thể không phải là người dễ dàng bị kích động, nhưng Edogawa Conan chắc chắn kiên nhẫn hơn nhiều so với Kudo Shinichi ở tuổi 21. Anh khẽ mỉm cười, lấy dao chia đôi chiếc bánh nhỏ. Hai hình người nhỏ làm từ đường được đặt cạnh nhau đã được đặt vào đĩa của Miyano Shiho. Trong khoảnh khắc mơ hồ, chàng trai khẽ nháy mắt với cô gái.
"Em biết đấy, tôi rất giỏi nói dối," anh nói, đẩy chiếc đĩa về phía người phụ nữ với vẻ mặt vô cảm, "Nhà hàng đó thực ra rất ngon... nhưng tôi về nhà chỉ vì muốn dành thời gian đêm Giáng Sinh với người mình thích."
Bên ngoài ngôi nhà ở số 22, phố Beika, quận 2, Tokyo đã bắt đầu rơi những bông tuyết nhỏ trong đêm Giáng sinh.
Miyano Shiho đã 33 tuổi.
Khi Miyano Shiho đến bệnh viện, Edogawa Conan đã nằm trong phòng cấp cứu được hai tiếng đồng hồ.
Sự việc xảy ra vào nửa đêm, khi buổi tiệc của những sinh viên sắp tốt nghiệp đang ở giai đoạn cao trào nhất. Có người đề nghị tiếp tục cuộc vui, và Kato, người từng học chung nhóm với Edogawa, đã hỏi thăm anh khi thấy anh bảo rằng mình muốn nghỉ ngơi vì say rượu. Khi vừa chạm tay vào người đàn ông đang bất tỉnh, Edogawa đột nhiên rơi khỏi ghế dài, da trở nên xanh tái, nhiệt độ cơ thể giảm đột ngột. Những người có mặt tại hiện trường nghĩ rằng anh bị ngộ độc rượu và lập tức gọi 119.
Các bác sĩ cấp cứu cũng xử lý trường hợp của anh như ngộ độc rượu cấp tính, và đã tiêm một liều naloxone ngay trên xe cứu thương. Thế nhưng, tình trạng của bệnh nhân tiếp tục xấu đi, xuất hiện các triệu chứng dị ứng nghiêm trọng và rơi vào trạng thái sốc trước khi đến bệnh viện. Sau khi Edogawa được đưa vào phòng cấp cứu, nhóm bạn mới nhớ ra phải liên lạc với người thân của anh. Trong đó, Takasaki, người bình tĩnh nhất, đã bấm số điện thoại của người liên lạc khẩn cấp. Người phụ nữ ở đầu dây bên kia khi nghe tin này, phản ứng đầu tiên của cô là hỏi về thực đơn của họ tối nay.
"Không có gì đặc biệt, chỉ là thịt nướng thông thường, kèm với bia... À, Sena có mang theo một chai rượu Trung Quốc, gọi là baijiu... à? Không phải nó chứ? Nhưng chúng tôi đều không sao mà."
Sau khi Takasaki trả lời, người phụ nữ ở đầu dây bên kia gần như ngay lập tức ra lệnh: đưa điện thoại cho nhân viên y tế ngay, cô có chuyện quan trọng cần dặn dò.
Takasaki làm theo, y tá sau khi nghe máy vài giây đã nhanh chóng nhấn chuông gọi, biểu cảm của cô lập tức trở nên nghiêm trọng. Vài phút sau, y tá bước ra từ phòng cấp cứu với vẻ mặt nghiêm nghị và đưa điện thoại trả lại cho nhóm bạn. "Người nhà bệnh nhân nói cô ấy sẽ đến ngay, có thể phải phiền các bạn ở lại ít nhất một người để theo dõi tình hình," cô nói, giọng lạnh lùng mang tính chất công việc. Cuối cùng, cả bốn người quyết định ở lại, bởi vì việc kéo Edogawa, người đã nhận được thư mời của viện nghiên cứu, đi uống rượu là ý tưởng chung của họ.
Không khí trong bệnh viện có mùi thuốc khử trùng, nặng nề và ngột ngạt, đèn trên cửa phòng cấp cứu liên tục nhấp nháy khiến cả bốn người càng thêm lo lắng. Sau một khoảng thời gian dài im lặng, cuối cùng, Sena, không thể kiềm chế, lên tiếng hỏi: "Người ở trên điện thoại, có phải là mẹ của Edogawa không?"
"Giọng đó không thể trẻ như vậy được, có lẽ là chị gái của cậu ấy."
"Cậu ấy chưa bao giờ nói mình có chị gái mà."
"Cũng có thể là... bạn gái."
"Dù là ai, hy vọng cô ấy sẽ đến nhanh."
Họ lại rơi vào im lặng.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, phòng cấp cứu lúc nửa đêm vẫn không ngừng người ra người vào. Âm thanh bước chân dồn dập vang lên trong hành lang, một người phụ nữ vừa trở về từ hội nghị khoa học ở Osaka, trông đầy bụi bặm và mệt mỏi, khuôn mặt toát lên vẻ căng thẳng còn đáng sợ hơn cả bệnh nhân. Sau khi trao đổi vài câu với y tá trực, Miyano Shiho nhanh chóng dùng nước lạnh rửa mặt, khử trùng xong liền lao vào phòng phẫu thuật, sợ rằng chỉ cần chậm trễ một giây thôi cũng sẽ gây ra hậu quả không thể cứu vãn. Mấy người bạn còn lại của Edogawa, bị cô bỏ rơi không thương tiếc, đứng sững sờ như cây cột, chưa kịp chào hỏi giáo sư Miyano, đã lúng túng nhìn theo bóng lưng cô biến mất sau cánh cửa phòng phẫu thuật khép lại một lần nữa.
Edogawa Conan 22 tuổi.
Trên đời này không tồn tại vòng quay ánh sáng, Kudo Shinichi, giờ đây là Edogawa Conan, từng nghĩ như vậy một cách kiên định.
Khi anh 17 tuổi, bị Gin đánh ngất và bị tiêm APTX, hoặc khi 24 tuổi hoàn toàn từ biệt Kudo Shinichi, trong những khoảnh khắc hôn mê đó, anh không hề thấy ánh sáng nào. Chỉ còn lại một khoảng tối tăm, có thể nghe thấy tiếng bíp như đang đếm ngược. Sau đó, anh mở mắt, sống sót sau cơn hoạn nạn, đầy may mắn, như thể vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng dài.
Không đúng, điều đó chỉ chứng tỏ rằng hai lần ấy anh không thực sự cận kề cái chết, Conan nghĩ. Khi anh đổ mồ hôi lạnh, ngất xỉu trên ghế trong nhà hàng, hình ảnh vụt qua trước mắt, là những khoảnh khắc từ cuộc đời anh. Một số hình ảnh mà anh tưởng đã quên, giờ lại hiện về, rõ ràng hơn cả những thước phim điện ảnh.
Anh thấy mình bốn tuổi chơi bóng trong công viên, vì sút quá mạnh nên ngã ngửa ra, Yukiko lúc đó trẻ trung hơn rất nhiều đứng bên cạnh cười lớn. Anh thấy hình ảnh mình mặc đồng phục trung học, cùng Ran đi dạo trên bờ sông vào buổi chiều, từ xa vọng lại tiếng hát du dương. Anh thấy nhóm thám tử nhí đi dã ngoại, Ayumi, Genta và Mitsuhiko vui vẻ hát những bài đồng dao, anh không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn thấy nụ cười thoáng hiện nơi khóe miệng của Haibara Ai... Anh thấy khu rừng đêm tối tăm, hít thở gấp gáp, không quản ngại mà chạy, cho đến khi ngã xuống. Ngẩng lên, cuối cùng anh thấy Miyano Shiho trong bộ đồ giản dị. Ánh lửa sáng lên nửa gương mặt cô, nửa còn lại chìm trong bóng tối. Nhìn thấy hình ảnh thê thảm của anh, cô nhướn mày tỏ vẻ không kiên nhẫn, phàn nàn: "Chậm quá."
Quả thực chậm quá, chậm đến mức đã trôi qua lâu như vậy, thế giới này đã thay đổi nhiều đến thế, mà anh mới lảo đảo đến nơi. Giống như một kỵ sĩ không giữ lời hứa, trễ hẹn bao nhiêu năm mới đến bên nữ hoàng. Cô cần không phải là Kudo Shinichi toàn năng, mà là Edogawa Conan luôn chậm một bước, nhưng không sao, cô có thể tự mình giải quyết mọi thứ. Cô chỉ cần anh ở đó, như cách anh cần cô bên cạnh...
Nếu anh chết vào lúc này, ít nhất anh cũng có thể nhìn thấy cô lần cuối trong vòng tay ánh sáng.
Trong màn sương mù, Edogawa Conan nghĩ. Có lẽ như vậy cũng tốt, vì cuộc sống con người thật mong manh, từ khi tuyên thệ gia nhập cảnh sát đã chuẩn bị tâm lý... "Không vì bất kỳ sự kiện nào mà sợ hãi, không ghét bỏ vì bất kỳ ai, bằng lương tâm của mình, thực hiện nhiệm vụ của một cảnh sát, không thiên vị, công bằng chính trực"... Và anh không cảm thấy xấu hổ hay hối tiếc về nửa đời mình đã trải qua.
Đó là một cuộc đời thật rực rỡ, thậm chí như thể đã trải qua hai tuổi trẻ khác nhau. Edogawa Conan khẽ cười châm biếm, vô thức bước vào sâu hơn. Đột nhiên, anh dừng lại, nhíu mày khi thấy hình ảnh cuối cùng xuất hiện trước mắt.
— Miyano Shiho đang khóc, cô ấy mặc áo blouse trắng, với khuôn mặt trẻ trung hơn bây giờ. Cô nhìn về phía anh, người đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh, đầy ống tiêm, đôi mắt xanh đẹp của cô ngập tràn nước mắt.
"Tất cả đều tại tớ."
Anh nghe thấy Miyano Shiho nghẹn ngào nói, giọng như khói mỏng nhanh chóng tan vào không khí. Có người mở cửa kiểm tra tình hình, cô lập tức lau nước mắt, quay trở lại vẻ điềm tĩnh của một người làm việc: "Bệnh nhân vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại."
Thật sự quá kiêu ngạo, Conan nghĩ, trong lòng cảm thấy vừa chua xót vừa mềm mại. Anh quay người đi theo hướng ngược lại.
Sau đó, anh sẽ nói với Miyano Shiho rằng lý do anh có thể tỉnh lại, chính là lỗi của cô:
— Bởi vì cô thực sự khiến người ta không thể yên tâm.
Edogawa Conan từ từ mở mắt.
Hattori Heiji đến sau một tuần. Ban đầu, anh định đưa Kazuha cùng đi, nhưng vì đứa con nhỏ vừa khỏi cúm, lo sợ cô lại bị lây, cuối cùng Heiji đã đến thăm một mình, thay mặt gia đình.
Sau khi trở thành cha, anh hoàn toàn biến thành người cuồng con gái, ngay cả trong thời gian ngắn ghé thăm cũng phải dành một nửa để gọi video cho con gái, vui vẻ chỉ vào Edogawa đang nằm trên giường bệnh, nói: "Con xem, nếu không ăn rau chân vịt thì sẽ giống chú Conan của con, bị bệnh và phải tiêm thuốc đấy."
"Không, Waka không muốn tiêm, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ và ăn hết rau chân vịt!"
Cô bé bên kia màn hình sợ hãi, nước mắt ngắn dài nhào vào lòng mẹ. Kazuha bất đắc dĩ nhíu mày, nói với chồng vài câu, trước khi kết thúc cuộc gọi, cô nhắc nhở: "Để Conan nghỉ ngơi cho tốt, anh đừng làm phiền, nhanh chóng về nhà nhé. Hôm nay mẹ mang về ít hải sản tươi, tối nay có thể ăn sashimi."
Heiji tắm mình trong hạnh phúc gia đình, vui vẻ cất điện thoại, vừa lúc chạm phải ánh nhìn khinh bỉ của Edogawa Conan. Anh không để ý, dạn dĩ lấy một quả táo từ giỏ trái cây trên tủ đầu giường và hài lòng cắn một miếng.
"Chưa rửa, nhưng vừa nãy còn bảo Waka rằng bệnh viện toàn virus." Edogawa châm chọc, liếc nhìn người cha không đủ năng lực trong việc làm gương cho con gái. "Dạ dày của tôi khác với dạ dày trẻ con, không sợ virus... À, mà cũng khác với của Kudo, cậu thật sự quá yếu đuối."
Một tay cầm táo, tay kia chỉ vào người bạn đã thoát chết. Trong nhận thức của Heiji, sự cố của Edogawa chỉ đơn giản là dị ứng rượu, và thực tế, ngoài vợ chồng Kudo và Miyano Shiho, người khác cũng nghĩ như vậy. Khi anh vừa tỉnh lại và nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy gần như xám xịt của Miyano Shiho, người đàn ông yếu ớt thở dài đưa ra mệnh lệnh.
Không cần để người khác biết, dù sao tôi cũng không sao cả, đúng không? Anh nói, và Miyano Shiho miễn cưỡng đồng ý với điều đó. Điều này không quá khó khăn, Edogawa tin rằng ngay cả khi anh yêu cầu một cách vô lý về việc kết hôn, người phụ nữ sắp tan vỡ cũng sẽ run rẩy đồng ý.
Nhưng dù sao thì anh cũng không phải là người lợi dụng như vậy.
"Vâng vâng, chú Conan khiến Waka lo lắng rồi." Edogawa thở dài, đáp lại trong tâm trạng buông xuôi. Hattori Heiji cười to đến nỗi gần như bị sặc nước táo, lần đầu tiên gặp Waka, Edogawa đã kiên quyết phản đối cái gọi là "chú". Nhưng giờ đây, trước cô bé mỗi lần gặp mặt đều gọi mình là chú, anh cũng ngại ngùng không sửa lại. Hattori Heiji từng tự hào nhận xét: Không ai có thể từ chối cô con gái đáng yêu của tôi. Edogawa không phản hồi.
"Chậc, nói thật nhé, hy vọng đây là lần cuối cùng tôi thấy cậu nằm trên giường bệnh. Cậu thật sự đã gặp nhiều tai ương trong mấy chục năm qua, Kudo." Hattori Heiji thở dài, tốt bụng lấy một quả táo khác và bắt đầu gọt vỏ. Edogawa im lặng nhìn anh, không khỏi cười khẩy.
"Yên tâm đi, tôi còn trẻ hơn cậu tận mười tuổi. Có lẽ tôi sẽ có thể phát biểu trong lễ tang của cậu."
Anh nói, khiến người bạn không phục nhướng mày. Hattori Heiji bực bội chửi một câu "gian lận" rồi cắt quả táo đã gọt thành từng miếng nhỏ. Có lẽ vì đã quen làm vui lòng con gái, anh vô tình tạo hình một vài con thỏ bằng táo. Edogawa nhìn anh, trong mắt cũng hiện lên nụ cười.
"Cậu thật là miệng mồm nói gở. Nhưng cũng được, coi như tôi trả ơn cho bài phát biểu xuất sắc của cậu." Hattori Heiji nhún vai, đẩy đĩa có bốn con thỏ táo về phía Edogawa. "Cậu không biết lúc đó tôi muốn vạch trần cậu trước công chúng và đánh cho cậu một trận như thế nào, Ran đã khóc đến mức suýt ngất đi."
"Vậy thì tôi phải cảm ơn sự kiềm chế của cậu vào khoảnh khắc đó rồi." Edogawa lắc đầu, dù khó chịu nhưng vẫn cố tình cho anh một chút thể diện, nhét một con thỏ táo vào miệng.
"Thôi, chuyện đã qua rồi. Ran cũng đã làm mẹ, tôi còn phải đi xem cô ấy và đứa trẻ nữa." Hattori Heiji thở dài, không để ý đến vẻ mặt bất ngờ của Edogawa.
"Cô ấy sinh rồi? Thời gian dự sinh không phải là tháng sau sao?" Không hề nhận ra mọi chuyện xung quanh, Edogawa không thể không chống tay dậy. Hattori Heiji nhún vai, ân cần đẩy người đang kích động xuống giường, trả lời một cách có phần tinh quái:
"Sinh sớm đó mà, nói thật nhé, Kudo. Nếu cậu không qua khỏi, chắc phải đầu thai làm đứa trẻ của Ran rồi."
Edogawa trợn mắt nhìn anh, người bạn tự mãn làm mặt hài hước. Có những người dù đã làm cha nhưng vẫn trẻ con như trước, trong khi những người khác thì không có con lại toát lên vẻ từng trải. Tiếng gõ cửa vang lên, nhắc nhở thời gian thăm bệnh đã hết. Nhìn thấy Miyano Shiho bước vào với vẻ mệt mỏi không thể giấu, Hattori không kìm được thở dài, trong lòng trách móc người bạn cũ.
"Tôi đi đây, cậu giữ gìn sức khỏe nhé. Tôi biết rằng Araide-san làm cha chắc chắn tốt hơn một người nào đó."
"Đi đi, nói nhiều quá. Chắc chắn tốt hơn cậu, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể đoán ra."
Edogawa lầm bầm, Hattori vẫy tay rời khỏi phòng bệnh. Cánh cửa kêu cọt kẹt khép lại, Miyano Shiho quay đầu nhìn Edogawa đang ăn táo thỏ với vẻ giận dữ.
"Các cậu nói chuyện gì mà lại kích động vậy?" Cô hỏi, rút ghế ngồi bên giường. Edogawa liếc nhìn cô, không trả lời mà hỏi lại: "Ran sinh rồi à?"
"Ừ, sáng hôm qua. Một bé trai nặng hơn 3kg, mất nhiều thời gian lắm." Cô nhẹ nhàng nói, nén cơn mệt mỏi trong mắt. Khi gặp nhau buổi sáng, cô cố tình không nhắc đến việc này, giờ bị vạch trần lại tỏ ra bình thản. Edogawa nhíu mày, không vui hỏi: "Cậu đã tới giúp à? Có phải bác sĩ sản khoa đâu."
"Tớ chỉ đi xem một chút, Sonoko không về kịp, Ran không có ai bên cạnh."
Miyano Shiho ngáp dài, đôi mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi. Edogawa nhớ lại cảnh cô đến thăm sáng nay rồi vội vã rời đi, không khỏi cảm thấy tức giận. Để không để lộ việc cô đã thức trắng đêm, cô còn cố ý thay bộ đồ khác với hôm qua. Dù đã nhận ra nếp nhăn bất thường trên trang phục của cô lúc đó, anh vẫn cố tình lờ đi.
Cô vẫn yêu thích sự cố chấp, và kiên quyết không để bản thân nhận ra điều đó.
"Cậu liên quan gì đến chuyện này? Cô ấy có cha mẹ, có chồng, cần gì cậu phải lo lắng?"
Edogawa tức giận nói, bất chấp sự phản đối của người phụ nữ, anh kiên quyết ngồi thẳng dậy. Cơ thể anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cảm thấy mệt mỏi, mỗi khi nổi giận lại thấy tối sầm trước mắt. Miyano Shiho thở dài, giúp anh điều chỉnh góc nghiêng của giường để anh có thể nhìn thẳng vào cô một cách thoải mái hơn. Cô nhất thời không rõ nguyên nhân khiến anh tức giận.
"Tớ là phù dâu của cô ấy, hơn nữa cô ấy là... cậu nghĩ chuyện này không liên quan đến tớ à?"
Cô ngập ngừng, rụt lại nửa câu sau. Đến lúc sắp nói ra, cô chợt cảm thấy nói cũng chẳng có ý nghĩa gì, đã qua bao năm, xa vời như thế kỷ trước. Danh phận "vị hôn thê của Kudo Shinichi" có lẽ chính Ran cũng không muốn nhắc lại. Chỉ có cô là vẫn còn ám ảnh về điều đó. Còn đối với Edogawa, có lẽ anh tức giận vì sự im lặng của mình, cho rằng mình cố tình che giấu thông tin Ran hạnh phúc. Mặc dù anh đã từng nói thích cô, nhưng thật hư, anh dành cho Ran tình cảm chân thành...
Nhìn thấy vẻ mặt Miyano Shiho chìm vào suy tư, Edogawa không khỏi nhíu mày, bó tay trước hành động lại một lần nữa không dứt ra được của cô. Cuối cùng, anh miễn cưỡng dừng cơn giận, giọng điệu nén lại hỏi: "Cậu đã bao lâu không ngủ một giấc tử tế?"
Miyano Shiho hơi ngẩn ra, có vẻ không ngờ lý do khiến anh tức giận lại kỳ lạ như vậy.
"Cũng không lâu lắm... Tớ đã uống cà phê."
Cô lúng túng nói, nhưng sắc xanh dưới mắt lại tố cáo sự thật. Edogawa càng tức giận hơn, vì nhớ đến việc cô uống cà phê như nước, càng cảm thấy đau đầu. Trong suốt một năm qua, khi anh không ngừng tìm cách tiếp cận Miyano Shiho, thổ lộ tình cảm một cách công khai lẫn kín đáo, anh thật sự nhận ra quá nhiều thói quen xấu của cô. Không chỉ trái ngược với những phương pháp chăm sóc sức khỏe mà cô từng nhắc nhở anh, mà còn hoàn toàn đối lập. Cô là một người cuồng công việc, có thể liên tục làm việc không ngủ trong nửa tháng, trong người chảy tràn caffeine. Đôi khi, vì quá bận rộn mà quên ăn, lại đau dạ dày và sau đó phải dùng thuốc dạ dày để cầm cự.
— Giống hệt như những năm tháng anh làm cảnh sát, khi đó mỗi ngày nhìn Miyano Shiho tưới cây trong khu vườn, lòng anh không khỏi dâng lên cảm giác về một thời bình yên tươi đẹp.
"Đi ngủ đi."
Edogawa không cho phép cô phản đối, Miyano Shiho theo phản xạ gật đầu. Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ phản bác lại, cãi nhau với Edogawa một trận. Nhưng trước người đàn ông một tuần trước còn phải nằm trong phòng cấp cứu với đủ loại ống dẫn, cô cảm thấy ngượng ngùng mà không còn tâm trạng cãi cọ.
"Được rồi, tớ về nhà ngay bây giờ."
"Cậu ngốc à, sao có thể lái xe được? Ngủ ở đây đi, nhanh lên, tớ sẽ canh chừng cậu."
Edogawa định đứng dậy, nhưng đã bị Miyano Shiho đè xuống giường bên cạnh. Cô cảm thấy đầu đau nhói, vội vàng ngăn cản hành động tự sát của bệnh nhân. Cô bất đắc dĩ gật đầu, ngoan ngoãn nằm thẳng trên giường, cuộn chăn lại che kín cơ thể. Rèm cửa điện từ từ hạ xuống, trong căn phòng tối dần, khoảng cách vài mét giữa Edogawa và đôi mắt sáng của Miyano Shiho trở nên gần gũi hơn.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, cô tháo bỏ lớp băng giá lạnh lùng, như một chú mèo mệt mỏi ngáp dài. Giọng nói cô yếu ớt và mềm mại.
"Hôm nay cậu nóng tính thật"
Miyano Shiho nói, trong giọng có chút uất ức. Edogawa, người vừa còn tức giận, không nhịn được mà mỉm cười, nhìn bóng dáng cô cuộn tròn trên giường dưới ánh đèn mờ, giống như một ngọn đồi nhỏ. Tim anh ngay lập tức mềm mại lạ thường. Anh quay lại tắt đèn bàn.
"Người không ngủ mà làm người khác tức giận là ai chứ? Đã lớn như vậy còn tưởng mình là siêu nhân sao?"
"......cũng không......lớn......."
Tiếng thì thầm nhỏ nhẹ bên tai khiến Edogawa quay đầu lại, phát hiện Miyano Shiho không biết từ khi nào đã ngủ, phát ra những tiếng ngáy nhẹ. Thật giống mèo, anh nghĩ, và từ từ nằm xuống giường. Nằm nghiêng, ánh mắt anh dịu dàng nhìn người phụ nữ đang say giấc gần kề. Cô ngủ thật ngoan ngoãn, không còn dáng vẻ của Miyano giáo sư quyết đoán, mà lại ôm chặt chăn trước ngực như một cái kén tằm, khiến người ta không thể không muốn đưa tay ôm chặt lấy cô.
Bị suy nghĩ của mình làm cho có chút ngại ngùng, Edogawa không khỏi đỏ mặt. Bỗng nhiên, anh nhận ra ý nghĩa trong những lời lảm nhảm của Miyano Shiho, không kìm được thở phào nhẹ nhõm.
"Sao em lại nhớ rõ những gì tôi nói đến vậy...?"
Edogawa lẩm bẩm, lật người, nhìn lên trần nhà, tâm tư lắng xuống. Trong một khoảnh khắc, anh bỗng nhận ra điều gì đó, khóe miệng cong lên một nụ cười mê hoặc, rồi quay đầu nhìn Miyano Shiho, người vẫn không hay biết gì.
"Này, khi nào em tỉnh dậy, chúng ta ở bên nhau nhé? Nếu em không nói gì, tôi sẽ coi như em đồng ý."
Đáp lại anh là tiếng thở đều đều, trong bóng tối, nụ cười trên mặt anh càng lúc càng lớn.
Khi tỉnh dậy, ánh trăng đã lên cao, Miyano Shiho duỗi người, không khỏi phát ra tiếng rên thoải mái. Quay đầu lại, cô nhận ra trong căn phòng tối có một người khác. Edogawa đang nhìn cô với vẻ thích thú, khiến mặt cô bỗng đỏ bừng.
Đèn điện bật lên, ánh sáng làm cô phải nhắm mắt lại. Khi mở ra lần nữa, cô cố tỏ ra bình tĩnh, thanh thản chỉnh lại bộ đồ nhăn nhúm của mình.
"Ngủ ngon quá, cảm ơn Edogawa đã cho tôi nghỉ lại."
Cô nói, người chủ phòng VIP chỉ nhướng mày mà không đáp.
"Không có gì, nhìn cậu ngủ ngon như vậy thì tớ cũng thấy vui."
Anh cười có ý, Miyano Shiho có chút lúng túng, trong lòng tự trách mình đã mất hình tượng khi ngủ say.
"Nếu không có việc gì thì tớ về trước."
Cô nói, tiện tay cầm lấy túi ở cạnh giường. Edogawa ho nhẹ, ngăn cô lại.
"Chờ một chút."
"Có chỗ nào không thoải mái à? Có cần gọi bác sĩ không?"
Nhận thấy sự bất thường của anh, Miyano Shiho lo lắng, tưởng rằng anh không khỏe. Edogawa thở dài trong lòng, nắm lấy bàn tay đang áp vào trán mình của cô. Nhiệt độ cơ thể anh bất ngờ nóng hơn bình thường vài độ.
"Tôi có chuyện muốn nói với em, em phải nghe hết." Anh quyết định không để cô phản bác, nắm chặt tay cô với cảm giác nóng bỏng: "Em có biết tôi là ai không?"
Câu hỏi của anh khiến cô đầy nghi hoặc, nhưng trực giác lại mạnh mẽ trỗi dậy. Miyano Shiho ngẩn ra, trong lồng ngực như có vô số bướm bay lượn, tai gần như có thể nghe thấy tiếng cánh vỗ. Giọng cô trở nên khàn khàn:
"Ôi, vừa ngủ dậy mà quên mình là Edogawa Conan sao?"
"Em nói đúng, tôi là Edogawa Conan, không phải bất kỳ ai khác."
Như thể đã nắm được điểm yếu của cô, anh không kiên nhẫn tiếp lời. Ánh mắt anh chứa đựng cảm xúc có thể thiêu đốt mọi thứ, lại có sức nóng làm tan chảy băng giá ngàn năm; anh chính là ngọn lửa đẹp đẽ và tội lỗi, khiến người ta không thể kìm chế mà lao vào, như một con bướm bay vào lửa. Miyano Shiho ngẩn ngơ, trong giây phút mơ màng thấy vô số bướm từ cơ thể mình bay ra, vây quanh Edogawa Conan. Họ ngồi đối diện nhau, xung quanh là hàng trăm đôi cánh bướm phát sáng, có lẽ cô vẫn đang trong một giấc mơ chưa tỉnh.
"Edogawa Conan nói, đây là lần đầu tiên anh thổ lộ với người phụ nữ mình yêu. Anh yêu Miyano Shiho, từ rất lâu trước đây và sẽ yêu mãi mãi. Anh hy vọng khi cuộc đời mình đến hồi kết, người bên cạnh chính là em."
Người đàn ông trước mặt nhấp nháy môi, giọng điệu cứng rắn và áp đảo, rõ ràng là bên chờ câu trả lời, nhưng lại tràn đầy tự tin không hiểu sao. Thực ra, anh lẽ ra đã phải nói điều này từ lâu, lẽ ra đã phải kết thúc mối quan hệ mơ hồ giữa hai người, hoặc ít nhất là phải thêm một dấu gạch ngang, vì anh biết rõ mối quan hệ giữa họ có thể kéo dài vô hạn.
— Kể từ lần đầu tiên Edogawa Conan nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp và kiên cường của Miyano Shiho giữa ngọn lửa, anh đã gieo hạt giống trong lòng. Trước đó, anh chưa từng nhìn Ayumi bằng ánh mắt của một người đàn ông; sau đó, anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai trên thế giới về việc Miyano Shiho là một người phụ nữ tốt như thế nào. Nhiều năm qua, anh đã chơi trò gian xảo, tự cho rằng chỉ mình có thể mang lại hạnh phúc cho cô, chỉ vì anh sợ cô thực sự sẽ bị người khác cướp đi.
"Em có thể suy nghĩ về tôi, tôi cho em năm phút. Nhân tiện, tôi không nghĩ mình có số mạng tốt đến mức có thể sống sót lần nữa, nên lần tới có lẽ sẽ là lần cuối."
Edogawa buông tay, giả vờ nhìn vào cổ tay không đeo đồng hồ. Miyano Shiho nhìn anh ngơ ngẩn, một lúc sau không nhịn được mà bật cười, nhưng giọng nói lại có chút khàn.
"Cậu thật là một kẻ vô lại." Cô nói, dù trong lời nói có chút tức giận nhưng vẫn không quay lưng bỏ đi: "Cậu đang đe dọa tôi à?"
"Có thì sao, tôi là bệnh nhân."
Edogawa đáp lại một cách đường hoàng, giả vờ dọa dẫm: "Còn ba phút nữa."
"Cậu đang đếm ngược à?"
"Còn hai phút bốn mươi hai giây, bốn mươi mốt, bốn mươi..."
"Ôi, cậu nghĩ vậy thì tôi sẽ hoảng hốt và đồng ý sao?"
"Hai phút hai mươi bảy, hai mươi sáu, hai mươi lăm..."
Người đàn ông nghiêm túc đếm ngược, không bị ảnh hưởng bởi sự chất vấn của cô. Những con số liên tục giảm xuống, nhịp tim của anh cũng nhanh hơn, dù tràn đầy tự tin, nhưng lúc này anh vẫn cảm thấy căng thẳng, giống như một con bạc ở vào đường cùng đang đặt cược tất cả, không thắng thì cũng thua.
Anh vốn là một con bạc có tỷ lệ thắng rất cao.
Miyano Shiho cuối cùng thở dài bất lực, cô đưa tay bịt miệng Edogawa đang ồn ào.
"Tôi hoàn toàn không có tư cách từ chối, phải không?"
Từ lời cô, Edogawa nhất thời không đoán được là vui hay tức giận, hoặc là sự giải tỏa sau cảm giác bất lực. Dù anh có tất cả kỹ năng mà một thám tử xuất sắc cần có, anh vẫn khó lòng đoán được tâm tư của phụ nữ. Nhưng đó cũng là điều thú vị ở Miyano Shiho, anh nghĩ, cô như một bí ẩn không thể giải, vì vậy mà cô trở nên bí ẩn và cuốn hút, suốt đời khiến người ta không thể rời mắt.
"Vậy em đồng ý rồi?"
"Không thì có người nào đó sẽ phải dùng tính mạng để ép buộc mất."
Miyano Shiho lầm bầm, để cho Edogawa ôm chặt cô trong vòng tay đầy nồng ấm. Bị sự ấm áp của cơ thể đàn ông bao quanh, cô ngơ ngẩn mất đi khả năng suy nghĩ. Cảm giác như trái tim lơ lửng trên cao nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, trong khoảnh khắc mất trọng lượng ấy là sự nhẹ nhõm không thể tin được. Bao nhiêu năm tâm tư rối ren như gió bão, giờ đây bỗng chốc bị quét sạch. Ý thức của cô theo cơn gió trôi dạt, đưa cô trở về đêm hôm qua, khi cô ngơ ngẩn nhận đứa bé vừa chào đời từ tay nữ y tá. Khi tiếng khóc vang lên, cô mới nhận ra không biết từ lúc nào mình đã rơi nước mắt.
Trong tay là một em bé mềm mại, nhăn nheo, mới sinh ra đã tò mò nhìn quanh. Người mẹ xinh đẹp của đứa trẻ thở phào nhẹ nhõm trên giường sinh, rồi mỉm cười với Miyano Shiho, người đang ngẩn ngơ.
"Shiho, cuộc sống thật kỳ diệu."
Ran nói, đưa tay nhận lấy đứa con mà mình đã mang nặng chín tháng mười ngày, ánh mắt dịu dàng và tập trung, đó là ánh nhìn của một người mẹ. Miyano Shiho nhìn cô, như thấy hình ảnh mẹ mình, Elena Miyano, mỉm cười. Mẹ cô cũng từng trong cuốn băng dài dằng dặc khẳng định rằng bà sẽ luôn đứng về phía cô. Bà chính là thiên thần hộ mệnh của cô.
— Đối với phần lớn các bà mẹ, khoảnh khắc đứa trẻ ra đời, điều đầu tiên họ nghĩ là: hãy để nó sống hạnh phúc.
"Mẹ, con cũng có thể có hạnh phúc, đúng không?"
Trong vòng tay của Edogawa, Miyano Shiho từ từ nhắm mắt lại. Dòng ấm áp chảy qua lòng cô khiến khóe miệng cô không tự chủ mà cong lên. Cuộc sống thực sự là điều kỳ diệu, ở đây, cô mãi mãi mất đi Kudo Shinichi, nhưng lại đón nhận Edogawa Conan. Dù là ai, cũng đều là người đàn ông thông minh nhưng đôi khi lại nói những điều ngớ ngẩn, giỏi lừa dối nhưng lại cuồng nhiệt tìm kiếm sự thật, cứng đầu, mạnh mẽ, thích thể hiện, hay can thiệp vào chuyện người khác, và có tinh thần chính nghĩa hơn bất kỳ ai... Đó là người mà cô bất lực nhất nhưng cũng yêu nhất.
Khoảnh khắc này, anh lại ngốc nghếch, buông cô ra rồi nhìn chăm chú vào mắt cô, hỏi dồn dập những gì cô vừa thì thầm.
Miyano Shiho cười khẽ, dựa trán vào trán Edogawa, mạnh dạn và quyết đoán hôn lên môi anh. Đối diện với khuôn mặt đỏ bừng của anh, nụ cười của cô càng rạng rỡ hơn.
"Em nói, không phải là người con thích hồi mười một tuổi sao?"
Edogawa ngạc nhiên, cuối cùng cũng nhớ ra những nội dung trong cuốn băng mà anh từng nghe. Trong đó, người mẹ lo lắng, bằng giọng điệu như chuyện trò, hỏi về đứa con gái chưa bao giờ gặp mặt, liệu cô bé mười một tuổi có chàng trai nào làm cô rung động. Cuốn băng đó cuối cùng đã đến tay Miyano Shiho, mặc dù chậm trễ bảy năm, nhưng vẫn không quá muộn.
Edogawa cười, đưa tay véo má cô. Ánh mắt anh tràn đầy tự mãn: "Vậy em thích thằng nhóc nào, lần đầu biết yêu là khi nào chứ?"
Quả thật, anh là người đàn ông mặt dày, một khi đã thẳng thừng bày tỏ mối quan hệ thì không còn kiêng dè gì nữa. Miyano Shiho thở dài, mặc dù ở trên giấy tờ cô lớn tuổi hơn anh mười tuổi, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi cái tay nháo nhác của anh. Biểu cảm của cô dần dần trở nên dịu dàng hơn.
"Có lẽ là, khi tám tuổi."
"Không phải quá sớm sao! Là tên nhóc vô ý tứ nào mà ngay cả tâm tình của đại giáo sư cũng không nhìn ra?"
"Đúng vậy, con cái nhà ai đây? Thật sự là một tên nhóc đáng ghét mà."
Miyano Shiho cười, không chịu thua mà giơ tay lên, giả vờ cười rồi vỗ nhẹ vào mái tóc xù của Edogawa, như thể đang dỗ dành một đứa trẻ. Tên nhóc đáng ghét mà cô nói đến, nay đã trưởng thành sau hơn mười năm, tự cười mỉa chính mình rồi lại ôm chặt lấy thân hình mảnh mai của người phụ nữ. Cái ôm của anh mang theo hơi thở đàn ông, như muốn che chắn cho cô trước mọi mưa bom bão đạn. Dù cô không phải là một nàng công chúa yếu đuối, không cần được bảo vệ như vậy.
"Bây giờ còn kịp không, mối tình đầu đến muộn của Miyano Shiho?"
Edogawa hỏi, bàn tay phủ lên tay cô hơi run. Có những tình cảm không biết từ đâu mà sinh ra và sâu sắc mãi mãi, nhưng cũng có những tình cảm chỉ do sớm chiều kề cận mà không thể thiếu nhau. Anh luôn tranh đấu để đứng đầu trong mọi việc, nhưng duy chỉ có chuyện tình cảm là đến muộn màng.
Có lẽ nhiều lần chỉ cần lệch một chút, anh sẽ lướt qua cô. May thay, Miyano Shiho cũng là một người phụ nữ cố chấp và kiên cường, cô bướng bỉnh đứng ở nguyên điểm mà chờ đợi một người có lẽ sẽ không bao giờ đến, như chơi một trò chơi bắt ma không hồi kết. Cuối cùng, cô chờ được điều kỳ diệu, hoặc có lẽ, cô chính là người tự tạo ra kỳ diệu ấy.
— Sự sống là một điều kỳ diệu, đồng thời lại mong manh biết bao. Thứ cô sở hữu là dũng khí để giữ chặt sự sống trong tay. Cô và anh, theo một nghĩa nào đó, Miyano Shiho chính là thiên thần hộ mệnh của Edogawa Conan.
"Không sao, Edogawa Conan cuối cùng vẫn đã đến. Dù là rất muộn."
"Vì giữa đường phải đi vòng một chút... suýt chút nữa mất cả mạng."
"Không sao, cho dù bao nhiêu lần, em vẫn sẽ cứu anh trở về."
Edogawa sững sờ, dưới ánh đèn, đôi mắt của Miyano Shiho lấp lánh. Cô cười, như thể đã giải thoát cho sự muộn màng của anh, cũng như giải thoát cho chính tính cách bướng bỉnh phức tạp của mình, mặc cho thời gian như cát chảy qua kẽ tay, do dự và để lỡ cơ hội.
Thật ra ngay từ đầu, cô đã có lựa chọn sẵn rồi. Cô không hề có bất kỳ lý do nào để từ chối Edogawa Conan.
"Vậy nhờ cả vào em nhé, giáo sư Miyano. Hay em muốn anh gọi em là, bạn gái?"
Edogawa nghiêng đầu, nở nụ cười đầy tự mãn, ranh mãnh. Miyano Shiho trừng mắt nhìn anh, ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng.
"Đợi anh tốt nghiệp rồi nói sau nhé, giờ chúng ta tạm thời vẫn là... mối quan hệ thầy trò."
"Ý em là sau khi tốt nghiệp thì có thể kết hôn? Có phải sẽ dọn đến sống cùng anh không?"
Người phụ nữ ngạc nhiên chớp mắt, chưa kịp phản ứng thì đã bị hôn một cái. Edogawa cười nham hiểm, nâng cao lông mày, nắm chặt tay cô trước khi cô kịp nổi giận. Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua ngón áp út mịn màng của Miyano Shiho, vừa nhẹ nhàng vừa đầy ẩn ý. Miyano Shiho trừng mắt nhìn anh, tai bỗng dưng đỏ ửng.
"Anh bao nhiêu tuổi chứ, nhanh quá rồi đấy."
Cô vẫn có thể chờ, đã trải qua bao nhiêu năm rồi, cô không cần phải vội vàng. Nhưng Edogawa lại phủ nhận, quyết liệt lắc đầu.
"Không, đã quá chậm rồi."
Chậm đến tận mười lăm năm.
🎀 Đã dịch được tới đoạn tỏ tình rồiiiiiii 😭😭😭 chap này 10k chữ tôi dịch xong thấy mình như siu nhân, mọi người đọc chắc xỉu vì dài hâhha mà cũm xỉu vì quá iu tình thì thôi nhé 🤭 cách mở bát chủ nhật cúi tuần tuyệt vời là đọc chap mới dài vl tỏ tình quắn quéo, không ngược không drama, hơi sớm để đọc đoạn context Giáng Sinh but cant wait các môm ơi chap này iu vl 🫠
🎀 Ban đầu expect em Shin sẽ chọn nơi nào để chốt đơn nhà gái kỉu lãng mạn này kia hoá ra vẫn là bệnh viện :))))))))))))) nhưng chắc phải vậy mới đúng kỉu phải random như vậy mới đúng là ảnh kaka.
🎀 Art ở trên mình sưu tầm Lofter, hợp với đoạn tỏ tình ở nhà nên up cho mng xem. Mình dùng tấm này làm cover cho profile Wattpad lun. Sau này nhìn lại mới thấy tên @Waitaminutepls cũng có nằm trong thoại phía trên luôn kiểu random trùng hợp, mà giờ bị sao sao muốn đổi tên mà không được (môm nào đổi được chỉ êm với huhu). Acc này ngày xưa sốp tạo để đọc fic zui à không có xài, ngày xưa có dịch fic mà quên pass nên giờ lấy cái này xài phụ ne 😭 join 8 năm r đó háhaa, lâu khủm khíp, giờ đi làm r vẫn đam mê dịch fic
🎀 Nếu em siêng chìu Chủ Nhật này sẽ pick 1 oneshot mới để đăng, mí cổ nhớ đọc!! Chắc là 'Mùa mưa bay', gấc tình, gấc thơ 🥺
Update lại là — 'Mùa mưa bay' out now 🫶🏻
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro