13.


13.

Miyano Shiho 34 tuổi, Edogawa Conan 23 tuổi.

Khi nhận bằng tốt nghiệp đại học từ tay hiệu trưởng, Genta cũng không khỏi xúc động. Ayumi nhảy lên vui sướng, còn Mitsuhiko, hiện tại đang là sinh viên cao học, lại rất điềm tĩnh, liếc nhìn Miyano Shiho bên cạnh đang giữ vẻ mặt không biểu lộ gì, bắt chước cô vỗ tay. Sau năm năm, thành viên cuối cùng của nhóm thám tử trẻ cuối cùng cũng tốt nghiệp đại học, từ đây, trình độ trung bình của nhóm tăng lên một bậc.

Edogawa Conan không hề thích điều này.

Cách đây một năm, anh vẫn đang nằm viện. Khi biết mình chắc chắn sẽ bỏ lỡ buổi bảo vệ luận văn và không có cơ hội làm lại, anh không thể không ngửa mặt lên trời than vãn. Miyano Shiho, người thông báo tin xấu cho anh, lại vui vẻ nhìn vẻ mặt đau khổ ấy, không khỏi mỉm cười.

"Vậy thì tạm thời không thể kết hôn rồi."

Khi nghe được lý do thật sự khiến Edogawa tức giận, nụ cười của Miyano Shiho đông cứng lại trên mặt. Cô hơi ngại ngùng gõ nhẹ lên đầu Edogawa, giả vờ bình tĩnh nói: "Anh nên lo việc tốt nghiệp trước đi."

"Tốt nghiệp không có gì đáng lo... nhưng ai biết được đại giáo sư đây sau một năm nữa có đổi ý không, hay lại tùy tiện tìm ai đó kết hôn."

"Chẳng lẽ trong mắt anh, em là người tùy tiện như vậy sao?"

Miyano Shiho tức giận hỏi, tay cô chạm vào má Edogawa. Dưới tay cô là làn da đầy collagen, khiến cô vừa ghen tị vừa giận dữ, không khỏi tăng thêm lực nhéo.

"Đừng hỏi anh, em đi mà hỏi cái giáo sư vật lý đẹp trai người Mỹ đi, họ Yagi hay Yaguchi gì đó."

Miyano Shiho bất lực buông tay ra. Không ngờ anh lại hay ghen như vậy, cô thầm nghĩ, nhìn Edogawa, người đang thở phì phò xoa xoa má mình, ánh mắt đầy bất lực. Người đàn ông gần đây đã lôi lại quá khứ hàng trăm lần liếc nhìn cô với vẻ tội nghiệp, buột miệng nói: "Anh chỉ là có cảm giác không an toàn thôi."

Miyano Shiho bật cười, không còn tức giận, hỏi: "Vậy làm thế nào để nâng cao cảm giác an toàn của bạn trai nhỏ bé của tôi đây?"

Edogawa Conan, rất hài lòng với danh xưng mới này, tự hào ngẩng cao đầu, hít một hơi và trả lời một cách dứt khoát: "Chỉ cần chuyển đến sống cùng anh là được."









Thế là, vào đêm trước sinh nhật lần thứ 23 của Edogawa Conan, họ đã từ hàng xóm biến thành bạn cùng phòng. Dưới ánh mắt mỉm cười, châm chọc của tiến sĩ Agasa và bà Fusae, Miyano Shiho cắn môi đóng gói món hành lý cuối cùng, chuyển đến nhà Edogawa.

Sau đêm đó, cô dường như hiểu Edogawa hơn một chút.

Một năm sau, kế hoạch kết hôn vẫn còn nằm trên giấy, nhưng bằng tốt nghiệp nặng trĩu của đại học Tokyo cuối cùng cũng được trao tận tay cho sinh viên xuất sắc của khoa kinh tế. Ban đầu, trường định mời Edogawa phát biểu tốt nghiệp, chia sẻ những trải nghiệm cảm động về cuộc chiến không ngừng với bệnh tật trong suốt một năm qua, nhưng kế hoạch này đã bị chính anh từ chối. Vì bị dị ứng với rượu mà phải bỏ lỡ buổi bảo vệ luận văn và kéo dài thời gian học, điều này không có gì đáng làm gương, mà ngược lại, còn có thể coi là bài học tiêu cực. Edogawa nói vậy, khiến các lãnh đạo trường ngạc nhiên và nhanh chóng từ bỏ ý định.

Vì thời gian phù hợp, đúng vào cuối tuần, đội thám tử nhí cũng đến để tham gia buổi tiệc ăn mừng. Họ đều bước vào giai đoạn mới của cuộc đời; ngoài Mitsuhiko tiếp tục lên cao học, hai người còn lại đã có công việc đi làm ổn định. Những người đã đi làm thì tài chính cũng dư dả hơn, nên khi Edogawa nhận bó hoa từ Ayumi, do nhóm bạn cùng góp tiền mua, anh không khỏi bật cười. Trong cửa hàng hoa có nhiều loại, nhưng họ đã chọn loại đắt nhất. Edogawa ôm chặt bó lan đầy tay, chân thành cảm ơn các bạn. Anh lén nhìn Miyano Shiho bên cạnh, thấy cô không có phản ứng gì, anh thầm thở phào.

Sau lễ tốt nghiệp, họ cùng nhau đi ăn. Bó hoa khổng lồ trong tay Edogawa quả thực thu hút ánh nhìn của mọi người. Vì cửa quán nhỏ quá, anh đã phải thử nhiều lần để đưa bó hoa vào mà không bị hỏng. Vợ chồng ông Kojima không khác nhiều so với lần gặp đầu, nhưng Genta thì khác, khi anh tự tin buộc tạp dề và nói lời chào khách, trông có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều so với vẻ ngoài. Ayumi mỉm cười, còn chàng trai mập được khen ngợi thì ngại ngùng cười. Anh không thể cao lớn như mẹ mong đợi, không trở thành chàng trai gầy gò đẹp trai như cha, nhưng kỹ thuật xử lý lươn thì đã vượt trội hơn hẳn cha mình. Dù sao, những bát cơm lươn mà Genta đã ăn trong suốt nhiều năm qua không phải là vô ích, Mitsuhiko cười nói, và họ cùng nhau nâng ly dưới ánh đèn ấm áp.

"Chúc mừng Conan tốt nghiệp thành công!"

"Cảm ơn các cậu, cuối cùng mình cũng không kéo lùi mọi người."

Miyano Shiho, người luôn im lặng quan sát nhóm bạn trẻ, không khỏi mỉm cười trước sự năng động của họ. Dường như cô đã quen với việc Edogawa kéo mình vào những cuộc gặp gỡ như thế này, và sau vài ly rượu, không khí càng trở nên thoải mái hơn. Ayumi, với vai trò nhân viên văn phòng, dường như cảm thấy mình đã ngang hàng với giáo sư đại học Miyano Shiho, bất ngờ mời cô uống vài ly. Cô không chỉ có sức uống của một người phụ nữ trẻ, ngay cả khi Mitsuhiko và Genta đã đỏ mặt vì say, Ayumi vẫn tỏ ra nhẹ nhàng, vui vẻ cụng ly với Edogawa, người đang đầy ngưỡng mộ.

"Thật sự sợ rằng cậu sẽ trở thành một kẻ nghiện rượu, Ayumi."

Edogawa nói, dù chưa uống rượu nhưng đầu óc cũng trở nên choáng váng. Dưới sự kiên quyết của Miyano Shiho, chỉ có cốc của anh chứa nước trái cây, và vì thế, Genta đã châm chọc anh vẫn còn là trẻ con. Ayumi lè lưỡi, rót đầy cốc trống, gương mặt cô cuối cùng cũng ngà ngà say.

"Chỉ uống chút cho vui thôi, hơn nữa thỉnh thoảng mình cũng uống với bố. Ông ấy rất thích uống một ly khi ăn cơm."

"Không giống như Ran... cô ấy rất ghét chú Mori uống rượu."

"Chắc vì bác Mori bị cao huyết áp, thật sự nên uống ít rượu một chút."

Edogawa ngạc nhiên, nhìn lên Ayumi, người vừa thốt ra câu đó. "Cậu làm sao mà biết được bác ấy bị cao huyết áp?" anh hỏi, ngón tay vô thức mân mê thành cốc. Ayumi nhíu mày, tự nhiên trả lời: "Lần trước gặp mặt, không lâu sau bác ấy đã thở hổn hển, ra mồ hôi lạnh, mặt cũng tái nhợt, chắc là triệu chứng cao huyết áp. Mình đã thấy mô tả tương tự trong tiểu thuyết trinh thám."

"Thật tuyệt vời, thám tử Ayumi" Edogawa khen ngợi, Ayumi tự hào chớp mắt: "Dĩ nhiên, mình cũng là một thành viên của đội thám tử nhí mà."

"Nhưng giờ đây chúng ta không còn là 'trẻ con' nữa," Mitsuhiko cảm thán, thở dài đầy u sầu vì tác dụng của rượu. Genta bên cạnh vỗ vai anh ta, tự tin đáp: "Người lớn nhất ở đây chính là cậu, giờ mình còn đang trong độ tuổi vàng son!"

"Không sai, độc thân vàng ngọc, chủ quán rượu!" Edogawa trêu chọc, mọi người đều cười ầm lên, ngay cả Miyano Shiho luôn im lặng cũng không khỏi mỉm cười.

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, các cậu có hứng thú không? Nếu mình nói rằng mình muốn tiếp tục phát triển đội thám tử nhí?"

Sau một lúc ồn ào, Edogawa bất ngờ lên tiếng, khiến mọi người ngớ ra không hiểu ý. Miyano Shiho, với tư cách là bạn gái, cũng nhíu mày, cô nhớ lại những hành động bất thường gần đây của anh, dù cùng một phòng nhưng anh thường không có mặt. Khi cô gọi điện tìm anh sau giờ làm, câu trả lời luôn mập mờ không rõ ràng. Cô đã nghĩ rằng anh đang chuẩn bị cho cuộc sống du học sắp tới và không để tâm nhiều, vì Miyano Shiho luôn dành cho Edogawa một trăm phần trăm sự tin tưởng. Ngược lại, anh cũng vậy.

Người phản ứng đầu tiên là Ayumi, cô suýt nữa nhảy lên từ chiếu tatami. "Cái gì? Conan muốn làm thám tử à?"

Edogawa không xác nhận cũng không phủ định, chỉ ậm ừ một tiếng, chỉnh lại cặp kính: "Nhưng như cậu nói, muốn biến đội thám tử trẻ thành hội nhóm nổi tiếng nhất cả nước." Anh chỉ vào Ayumi, giọng điệu đầy tự tin không có lý do. Như thể với anh, điều đó không phải là một giấc mơ viển vông của cô gái tuổi teen mà là mục tiêu chắc chắn sẽ đạt được. Genta, Mitsuhiko và Ayumi nhìn anh không thể tin nổi, như thể thấy một con đường bê tông vững chắc bị một bó hoa rực rỡ đột ngột phá vỡ, trong khu rừng xám xịt bằng thép và bê tông, ánh sáng của lý tưởng lấp lánh nhẹ nhàng.

"Phát hiện ra bản thân vẫn rất thích cảm giác phá án, nên, làm một Sherlock Holmes của thời đại này cũng không tồi."

Trong im lặng, Edogawa nói một cách bình thản. Ngón tay anh trượt trên vành cốc, tạo ra âm thanh trong trẻo. Tất cả đối với anh dường như là điều hiển nhiên, như chỉ cần nói ra là có thể làm được. Điều duy nhất thay đổi chỉ là năm tháng không quan trọng, Miyano Shiho nghĩ, trái tim lại không ngừng đập mạnh vì người đàn ông kiêu ngạo và tự phụ này.

Thời gian trôi qua, người đàn ông đã chôn vùi "Sherlock Holmes của thời đại Heisei" mỉm cười với ba người bạn cùng trang lứa, giọng điệu thoải mái hỏi:

"Vậy mình có thể tiếp tục dùng tên 'Đội thám tử nhí' không? Mặc dù chúng ta không còn trẻ nữa."

"Đương nhiên rồi! Nếu Conan cần vốn đầu tư, cứ nói với mình, mình có thể trở thành cổ đông."

Chưa dứt lời, Ayumi đã hớn hở tiến lại gần. Dù không phấn khích như cô, Genta và Mitsuhiko cũng gật đầu đồng ý. Genta thậm chí còn đề nghị có thể cho Edogawa thuê căn nhà ba tầng trống của mình với giá rẻ để làm văn phòng ban đầu.

"Giá như Ai-chan cũng ở đây thì tốt, nhưng mình nghĩ Ai cũng sẽ đồng ý." Ayumi không khỏi thở dài vì nuối tiếc. Edogawa phụ họa, ánh mắt vô tình liếc về phía người phụ nữ tóc ngắn có vẻ bình tĩnh. Mitsuhiko cúi đầu cười, nâng cốc uống một ngụm rượu.

"Thật ra, mình không cần đầu tư tiền hay địa điểm. Nếu có thể, các cậu hãy giúp mình nhé."

Sau một hồi lâu, Edogawa tự nhiên nói, Genta lập tức lắc đầu mạnh, cho biết mình không thể bỏ bê việc kinh doanh gia đình. Edogawa nhìn anh ta, phàn nàn rằng hãy để anh nói xong đã.

"Chắc chắn không phải là yêu cầu các cậu từ bỏ công việc đâu, mình không đủ khả năng trả lương cho bốn người. Các cậu đã xem Sherlock Holmes chưa, Sherlock có 'đội quân phi chính thức trên Baker Street', vậy tại sao chúng ta không thể có 'tiểu đội hành động ở phố Beika' nhỉ? Bình thường là người bình thường, nhưng khi cần thiết có thể đứng ra, giải quyết các vụ án hóc búa."

"Giống như Kamen Yaiba ấy hả?"

Mitsuhiko hỏi với vẻ hài hước, nhưng Edogawa lại gật đầu rất nghiêm túc.

"Đúng rồi, Kamen Yaiba thật ngầu!"

"Vậy Conan cần chúng mình làm gì? Chỉ cần thu thập thông tin thôi sao? Nhưng như vậy có vẻ quá mơ hồ, Beika rộng và có nhiều người lắm."

Ayumi hỏi, trông đầy nghi ngờ. Edogawa lắc đầu, phủ nhận: "Tất nhiên là phải có mục tiêu, nếu không thì giống như mò kim đáy bể. Yên tâm, nếu cần hành động, mình sẽ giải thích cụ thể hơn."

"À, có lương không? Cậu không định để bọn trẻ làm không công chứ? Còn sẽ không có nguy hiểm gì chứ, thám tử Holmes?"

Edogawa vừa nói xong, thì Miyano Shiho, người từ đầu đến giờ vẫn im lặng, bỗng lên tiếng. Cô nhìn người đàn ông đang nhiệt tình kể về kế hoạch, ánh mắt sâu thẳm chứa đựng cảm xúc khó hiểu. Bị cô nhìn chăm chăm, Edogawa vô thức cảm thấy ngại ngùng và khẽ rụt cổ lại.

"Đương nhiên, yên tâm, mình sẽ không để các cậu thiệt thòi, kể cả em, à không...chị Miyano."

"Không dám, tôi không phải là thành viên của Đội thám tử trẻ mà."

"Đừng khách sáo, người nghe cũng có phần mà."

"Vậy để thể hiện sự chân thành, tối nay chắc thám tử Edogawa sẽ mời khách nhỉ?"

Người đàn ông bị chặn họng liếc nhìn một lượt các món ăn trên bàn, nghiến răng nói "Được."

Tại cửa tiệm rượu Koizumi, khi chia tay, mấy người đàn ông không uống nổi đã đi vào nhà vệ sinh. Dưới bầu trời trong vắt như rửa, Miyano Shiho và Yoshida Ayumi đứng bên nhau, trong tay Ayumi ôm một bó lan lớn, trên đầu họ là bầu trời bị ô nhiễm bởi ánh đèn neon, nhưng thỉnh thoảng vẫn lóe lên vài ngôi sao.

Thời tiết cuối tháng Ba, hơi lạnh vẫn còn. Yoshida Ayumi mặc váy ngắn, đạp chân, không nhịn được hắt hơi, Miyano Shiho phản xạ nói "Nhớ giữ sức khỏe." Ayumi nghe thấy, nhỏ nhẹ đáp lại một câu cảm ơn.

"Chị Miyano thật sự có cảm giác như người nước ngoài nhỉ."

"Chắc do ảnh hưởng, trong phòng nghiên cứu của chúng tôi có vài người nước ngoài."

"Có anh chàng ngoại quốc nào đẹp trai không?"

"Rất tiếc, toàn là những ông lão tóc bạc như bác Agasa thôi."

Ayumi bật cười, ánh mắt sáng lên nhìn người phụ nữ lớn tuổi hơn mình mười tuổi nhưng trông lại như chị em. Cô thán phục nói: "Chắc vì chị Miyano quá giỏi, còn trẻ đã có thể nghiên cứu cùng những người làm nghề mấy chục năm."

Lần này, Miyano Shiho nhẹ nhàng đáp lại "Cảm ơn." Ayumi mỉm cười, ngẩng đầu từ tốn nói:

"Đôi khi nhìn chị, em lại nghĩ đến Haibara Ai, cô bé mà chúng ta thường nhắc đến, người đã tách khỏi Đội thám tử trẻ. Em đoán cô ấy cũng sẽ giống như chị, trẻ tuổi mà có thành tựu học thuật, cố gắng nghiên cứu vì hạnh phúc của nhân loại. Ôi, nói như vậy có vẻ không lịch sự không? Nếu nói vậy làm phiền chị thì cho em xin lỗi."

Nói xong, cô gái có phần lúng túng sờ mũi. Miyano Shiho mỉm cười trấn an, nhẹ nhàng đáp "Không sao."

"Cô bé đó, Haibara Ai, chắc chắn sẽ rất vui khi biết em nghĩ như vậy về cô ấy."

Miyano Shiho nói, biểu cảm trên mặt ngày càng dịu dàng. Cô đột nhiên cảm kích Ayumi, vì những suy nghĩ mãi mãi tích cực và dịu dàng đó, thậm chí lý tưởng đến mức người tạo ra hình tượng đó cũng cảm thấy xấu hổ. Dường như, Haibara Ai không bao giờ là một nhân vật bị bỏ rơi. Ngược lại, trong một dòng thời gian nào đó, cô ấy cũng có một cuộc đời rực rỡ, hết mình, không ngừng nghỉ, và cuối cùng sẽ có được cái kết viên mãn cho riêng mình.

Trong thế giới của Yoshida Ayumi, Haibara Ai sẽ mãi mãi tồn tại một cách đẹp đẽ.

"...Em có thể hỏi chị một câu cuối cùng không, Miyano-san?"

Trước khi những người khác bước ra, Ayumi bỗng hỏi. Miyano Shiho quay đầu lại, gương mặt bị bó lan lớn che khuất, lộ vẻ bối rối. Dưới ánh đèn đêm, cô gái quyết tâm cắn răng.

"Chị và Conan có đang hẹn hò không?"

Khoảnh khắc im lặng, trong gió đêm chỉ còn lại tiếng tim đập của hai người. Một lúc lâu, như bị thuyết phục bởi sự nhạy bén của cô gái, Miyano Shiho thở dài.

"Em nhìn ra được à? Rõ ràng vậy sao?"

"Cũng không hẳn... chỉ là ánh mắt của cậu ấy khi nhìn chị, khác hẳn với lúc nhìn em. Có thể nói là, đó là trực giác của phụ nữ."

Ayumi mỉm cười đơn độc, trên thực tế, từ nhiều năm về trước, Ayumi nhận ra Edogawa Conan đã luôn nhìn Miyano Shiho bằng ánh mắt ngập tràn tình ý. Ánh mắt ấy vừa sáng rực vừa đầy niềm tin, như một lời khẳng định, chỉ cần nhìn vào đó, dường như anh có thể tìm thấy sức mạnh vô hạn, chỉ vì người mà anh trân trọng sẽ luôn ở đó, và anh như một con sư tử đã no nê, tìm thấy sự an toàn.

Nhiều năm trước, khi còn là một cô bé, cô cũng có trực giác tương tự. Bạo dạn và táo bạo hơn, cô từng thẳng thắn đối mặt với "đối thủ" lớn hơn mình mười tuổi, chỉ có điều khi đó, cô không hề nghĩ rằng Mori Ran sẽ vượt qua được khoảng cách tuổi tác mười năm.

Nhưng Miyano Shiho đã làm được điều đó. Cô chấp nhận thất bại một cách tâm phục khẩu phục, không hề buồn bực. Không biết từ lúc nào, cô đã nhận thức rằng, có lẽ với Edogawa Conan và Miyano Shiho, mười năm chỉ là khoảng cách ngắn ngủi. Dù là mười năm, hai mươi năm, hay năm mươi năm, họ chắc chắn sẽ vẫn ở bên nhau, bất chấp mọi đổi thay của thời gian.

— Cô chỉ là, không có chỗ để chen vào.





"... Trực giác nhạy bén thật, không hổ danh là thành viên của Đội thám tử nhí"

"Nhưng em vẫn cảm thấy hơi có lỗi với chị, nếu biết trước thì đã không chọn hoa này... Ừm, mà thôi, em không nói gì cả."

Ayumi ngại ngùng quay đi, cảm thấy mặt mình ửng đỏ vì lỡ lời. Miyano Shiho nhìn vẻ mặt lúng túng của cô, không nhịn được mà bật cười. Cô tăng giọng lên một chút, giả bộ nghịch ngợm.

"Sao lại thế? Hoa lan có gì không tốt sao?"

"Không, không có gì đâu, chỉ là cảm giác chị có thể không thích hoa lan. Dù sao cũng là tặng Conan, nhưng cũng nên để ý đến bạn gái cậu ấy một chút, sợ sẽ phiền lòng chị..."

Ayumi cảm thấy tim đập mạnh khi nhớ lại câu nói đầy tự tin của Genta lúc đưa hoa: "Conan chắc chắn sẽ thích hoa mà chúng ta chọn." Miyano Shiho không phản đối, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve những cánh hoa mềm mại, lông mày cô cuối cùng cũng cong như trăng khuyết.

"Chị rất thích hoa lan." Cô nghiêng đầu, ánh mắt như mèo con ánh lên ánh sáng mơ hồ: "Và em không thấy sao, nhờ có những trải nghiệm trong quá khứ mới tạo nên em của hiện tại."

Dưới ánh nhìn khó hiểu của Ayumi, cô nhẹ nhàng thở ra. Gió xuân làm người ta say mê, và cảm giác mê say nhất chính là sự thoải mái toàn thân. Miyano Shiho cười, ôm chặt bó hoa trong tay:

"Chị cũng rất thích Edogawa Conan, có lẽ bây giờ còn hơn cả trước đây, mỗi ngày trôi đi đều thích hơn ngày hôm qua."

Lời nói của cô bay theo gió vào tai người đứng sau cánh cửa, khiến Edogawa đỏ mặt giả vờ ho vài tiếng dưới ánh nhìn lén lút của Genta.















Ngày khai trương văn phòng thám tử, hầu hết những người quen đều có mặt. Ayumi và Genta, tự nhận là cổ đông đầu tiên, nhìn vào những chữ "Văn phòng Thám Tử DS" lấp lánh trên cửa sổ với vẻ tự hào. Tiến sĩ Agasa đọc tên văn phòng, gương mặt già nua cũng nở nụ cười. Genta nắm tay bạn gái, tự hào khoe rằng "DS là viết tắt của detective shounen — Đội thám tử nhí," nói đi nói lại không dưới mười lần. Bạn gái của anh, Ose, là một cô gái mập mạp và dễ thương, vì làm thêm ở quán rượu nhà Koizumi mà quen biết con trai chủ quán. Đối diện với việc bạn trai liên tục nhắc lại, cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu và đáp "Anh đã giải thích lúc nãy rồi." Nhìn vào sự ăn ý của họ, Edogawa không khỏi mỉm cười.

Tiến sĩ Agasa đã rời đi sớm, ông có cuộc hẹn thường niên với bà Fusae. Tiếp theo là đám bạn học từ đội bóng đá trung học và đại học, sau vài câu đùa vui, họ đã chọc ghẹo Edogawa về việc anh tán tỉnh Miyano Shiho, người đã lớn hơn anh đến mười tuổi và từng là giảng viên của mình, rồi rời đi dưới cái nhìn không hài lòng của cô.

Hattori Heiji đến cùng vợ, không chỉ đưa theo con gái Waka tràn đầy năng lượng mà còn mang theo một bức tượng mèo tài lộc lớn, mỉm cười giơ tay trái lên, nói rằng điều này báo hiệu sẽ thu hút khách hàng.

"Cậu sẽ không cố tình gửi những thứ bị nguyền rủa để làm hỏng công việc của tôi chứ?" Edogawa hỏi với vẻ hài hước, mắt lướt qua Waka và Miyano Shiho đang nhìn nhau chằm chằm. Khi Hattori bế cô bé, đôi mắt tròn vo của cô vẫn không rời khỏi Miyano.

"Trong mắt cậu, tôi là người như vậy à?"

"Không dám chắc, đặc biệt khi biết rằng đối phương chắc chắn sẽ cướp mất danh hiệu thám tử hàng đầu Nhật Bản của cậu."

"Kudo, cậu không thay đổi gì cả."

Hattori cười và lắc đầu, bế con gái tò mò từ tay vợ. Sau khi họ ra ngoài, cô bé vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Miyano, khiến người phụ nữ cảm thấy không thoải mái dưới ánh mắt hài hước của Edogawa và từ từ quay đi.

"Có vẻ em rất được trẻ con thích nhỉ."

Edogawa nói, tay vừa chạm vào bàn tay trái của bức tượng mèo tài lộc, phát hiện nó có thể di chuyển lên xuống. Miyano thở dài bất lực, đáp lại một cách hờ hững: "Cũng có thể là chúng ghét em thôi."

"Tin anh đi, con bé thích em. Nhìn em là vì muốn em chơi cùng. Đó là suy luận của thám tử hàng đầu Nhật Bản... mặc dù là của tương lai."

"Ôi, vậy thì con bé sẽ thất vọng. Em không biết cách chơi với trẻ con."

Miyano vừa dứt lời đã bị bạn trai cắt ngang. Edogawa tự tin lắc đầu, phản bác:

"Nhưng bọn họ trong đội thám tử nhí, bao gồm cả anh, cũng từng là trẻ con mà? Em đã làm rất tốt."

Ngoài cửa sổ, trời thu cao trong sáng, với tầm nhìn 15 km, bước đi vui vẻ, Ayumi, Genta và bạn gái của Genta, Ozawa, cùng với Mitsuhiko vừa trở về từ chuyến khảo sát thực địa ở Ehime. Mitsuhiko, bị bạn bè "bắt cóc" từ ga tàu, đã bị rám nắng khá nhiều, nhưng trên gương mặt mệt mỏi vẫn nở nụ cười. Chỉ một lúc sau, tiếng chuông gió trước cửa nhẹ nhàng vang lên, bốn người mang theo tiếng cười trẻ con bước vào văn phòng lạnh lẽo.

Edogawa đứng dậy, vẫn ôm chú mèo tài lộc đáng yêu trong tay. Anh chào bốn người vừa vào, trong khi tay kia vẫn tiếp tục nghịch nghịch với bàn tay trái của mèo. Quả thật, sau tiếng "cách" vang lên, chú mèo tại văn phòng thám tử DS chỉ tồn tại được một ngày đã gặp nạn. Edogawa ngượng ngùng nhìn bộ ba đang cố nhịn cười là Ayumi, Genta và Mitsuhiko, không khỏi cảm thấy chột dạ.

"Ôi, xem ra có người mở hàng ngày đầu tiên đã bị mất vận tài rồi."

Miyano Shiho không thương tiếc châm chọc, cả phòng vang lên tiếng cười. Nhận ra mình sai, Edogawa ủ rũ thở dài, cố tỏ ra đáng thương:

"Nếu phá sản đành phải quỳ gối xin giáo sư Miyano bao nuôi."

"Chưa bắt đầu đã nghĩ tới làm ăn thua lỗ sao?"

"Làm sao có thể thua lỗ được?! Anh vừa đẹp trai vừa khỏe mạnh, lại còn có khả năng phá án."

Nói xong, anh tự nhiên ôm vai Miyano Shiho, vừa định 'phát cơm chó' thì bị tiếng huýt sáo của Genta cắt ngang. Không chịu thua, Genta ôm chặt bạn gái, tức giận nhìn Edogawa, không vui nói:

"Cấm cậu phát cơm chó!"

Anh hôn nhẹ lên má Ose như một hành động biểu tình. Ngoài Ose vẫn cười hiền hòa, bốn người còn lại đều giả bộ nhăn nhó làm mặt kỳ quặc.





Tối đó, bọn họ tổ chức tiệc lẩu tại văn phòng. Vì tình hình kinh tế gặp khó khăn do tiền thuê mặt bằng và phí sửa chữa, Edogawa quyết định tổ chức bữa tiệc theo cách khá lạ. May mắn thay, cả Ose và Genta đều là những đầu bếp tài giỏi, đặc biệt Genta còn mang theo món lươn nướng đắt tiền, khiến cho món lẩu bình dân có phần lạc lõng.

Chú mèo tài lộc được dán bằng băng keo trong suốt đứng vẫy tay trên kệ góc phòng, ánh mắt sáng của nó phản chiếu hình ảnh của nhóm thám tử trẻ giờ đã trưởng thành đang vui vẻ đùa giỡn. Sau vài ly rượu sake, Mitsuhiko vốn điềm tĩnh bỗng chốc trở nên hào hứng, nói liên tục về trải nghiệm của mình khi nghiên cứu môi trường sống của đom đóm ở Shikoku do biến đổi khí hậu. Ayumi, đang say nhẹ, cười tươi nghe theo, rồi không giúp ích gì liền đề nghị: "Sao cậu không nghiên cứu bướm nhỉ..", "Cũng có thể nghiên cứu lươn nữa!" Genta lẩm bẩm, rồi ngã vào lòng bạn gái, giống như một chú chó con liên tục quấn quýt, Osé đành phải giúp anh đắp khăn ướt lên mặt...

"Mình bảo, hôm nay rõ ràng là tiệc khai trương văn phòng của mình mà?"

Sau một lúc, Edogawa, nhân vật chính nhưng lại bị lãng quên, phàn nàn, nhưng những người khác không để tâm.

"Cậu thật may mắn, cả sự nghiệp lẫn tình yêu đều viên mãn."

Ayumi nói với giọng hơi ngọng, khuôn mặt đỏ bừng thể hiện sự ghen tị. Edogawa hơi ngạc nhiên, vô thức nhìn sang Miyano Shiho bên cạnh, người phụ nữ điềm đạm chỉ nhẹ nhàng nâng ly chúc mừng anh.

"Ayumi chắc chắn sẽ gặp được người tốt."

Mitsuhiko an ủi, mặt đỏ ửng vừa uống trà giải rượu. Những người còn lại đều có chút say, trừ Edogawa, người bị cấm uống rượu, chỉ nhún vai không bận tâm.

"Công việc chỉ mới bắt đầu; còn về tình yêu, cô ấy không muốn bao nuôi mình đâu. Mình còn có thể bị tổn thất tài chính vì phá hỏng linh vật mèo thần tài nữa."

"Không, không sao! Văn phòng DS là công việc chung của chúng ta, hãy nâng ly cho sự nghiệp của chúng ta!"

Ayumi phấn khởi nâng ly, ngửa cổ uống cạn. Dưới sự lo lắng của Miyano Shiho, cô cười ngây ngô tựa vào vai người phụ nữ.

"DS, detective... shounen, thật tuyệt, đội thám tử nhí vẫn còn ở đây."

Cô lăn ra sofa trong khi vẫn còn tỉnh táo, làm cho những người còn lại phải nhìn nhau bất lực, không khỏi thán phục sức mạnh của rượu sake Nhật Bản—dù vị giác có vẻ dịu dàng như một thiếu nữ, nhưng sức mạnh lại như cơn thịnh nộ của một sumo.

"Có lẽ còn ẩn chứa nhiều ý nghĩa hơn như thế..."

Mitsuhiko lẩm bẩm một câu, mỉm cười và bóp nhẹ trán. Edogawa vừa định hỏi gì đó thì Mitsuhiko đã xin phép rời đi, bảo rằng mình ra ngoài hít thở không khí để tỉnh rượu. Edogawa quay sang nói chuyện với Ose về việc kinh doanh quán rượu.

Miyano Shiho nhìn hai người rõ ràng chỉ mới quen nhưng nói chuyện rất vui vẻ, không tự chủ được mà mỉm cười. Trong điện thoại, một sinh viên tiến sĩ trong phòng thí nghiệm hỏi cô khi nào sẽ nộp báo cáo. Cô đi ra ngoài tìm sóng trước khi rời đi. Trước khi đi, Edogawa đã lén lút nắm tay cô dưới bàn.

Mặt cô hơi đỏ vì rượu, nhưng gió lạnh thổi qua khiến đầu óc cô trở nên tỉnh táo hơn. Trên ban công của cầu thang, cô tựa vào lan can sắp xếp công việc cho sinh viên tiến sĩ, rồi ngẩng đầu nhìn thấy ánh lửa nhỏ nhưng sáng phía dưới. Mùi nicotine xộc vào mũi, và khi nhìn thấy Mitsuhiko đang hút thuốc, không hiểu sao cô cảm thấy như một người giám hộ nhìn thấy đứa trẻ phạm lỗi.

"Thuốc lá là chất gây ung thư loại 1 đấy."

Nghe thấy bước chân từ phía sau, Mitsuhiko tự nhiên quay đầu lại. Dưới ánh trăng, người phụ nữ xinh đẹp như một nàng tiên quyến rũ.

"Là Miyano-san sao, bữa tiệc đã kết thúc rồi ạ?"

"Ra ngoài nhận điện thoại thôi, sinh viên học lấy bằng tiến sĩ của chị đang gấp rút tốt nghiệp."

Cô đáp một cách thờ ơ, cảm thấy vai Mitsuhiko bỗng cứng lại. Chàng trai có tính cách ôn hòa lắc đầu một cách bất lực.

"Học tiến sĩ thật vất vả."

"Đặc biệt là dưới trướng chị... nhưng em rồi cũng sẽ trải nghiệm thôi."

"Xin hãy tha cho em."

Đối mặt với Miyano Shiho, Mitsuhiko, hiện đang là sinh viên nghiên cứu sinh ngành côn trùng học, không khỏi thở dài. Mặc dù không trực tiếp đáp lại lời cảnh báo về sản phẩm nicotine của Miyano, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn dập thuốc, có lẽ vì biết rằng khói thuốc lá thụ động còn nguy hiểm hơn.

Anh ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng sáng, thở dài một hơi dài.

"Văn phòng DS, detective shounen... cũng có nghĩa là Dear Shiho nhỉ... Edogawa thực sự rất thích chị."

"À, có lẽ em nghĩ nhiều quá rồi."

Mặc dù nói vậy, nhưng vành tai cô vẫn không tự chủ được mà đỏ lên. Thực ra, lần đầu tiên nhìn thấy dòng chữ lớn trên kính cửa sổ của văn phòng đang sửa sang, cô đã hỏi Edogawa về ý nghĩa. Nhưng đối phương, người giỏi giữ bí mật, chỉ trả lời mập mờ rằng đó là món quà dành cho cô. Thông minh như cô, ngay lập tức hiểu ra, dù hơi xấu hổ nhưng vẫn bí mật nắm tay bạn trai nhỏ hơn mình mười tuổi giữa chốn đông người.

"Thật sao? Em đã rất hài lòng với suy luận đó của mình." Mitsuhiko cười, gãi đầu: "Nhưng phần sau chắc chắn là đúng"

"Ayumi đã nói điều tương tự, các em quả thật là một đội giỏi."

Miyano Shiho đáp lại một cách nhẹ nhàng, không hề có sự xấu hổ khi tình cảm bị nói công khai. Có lẽ cũng bị sự dạn dĩ của Edogawa di truyền sang, cô nghĩ và không khỏi mỉm cười.

"Vậy em phát hiện ra từ khi nào, khi chị tới xem trận bóng của Edogawa à?"

"Lúc cả nhóm học cấp 3, lúc đó em không hiểu rằng đó thực sự là ánh mắt 'thích' một người... Đúng là em không đủ nhạy bén để trở thành một thám tử xuất sắc như cậu ấy nhỉ? Dù tụi em cùng lớn lên và ở cạnh nhau mỗi ngày."

Miyano Shiho đột nhiên quay đầu, đôi mắt đẹp phản chiếu khuôn mặt dịu dàng của Mitsuhiko. Chàng trai đã trở thành đàn ông mỉm cười, cúi đầu nhìn khoảng trống giữa hai người: Miyano đứng, Mitsuhiko ngồi, khoảng cách giữa họ chỉ một bước, nhưng là khoảng cách mà ai cũng không thể vượt qua. Sau một khoảng im lặng dài, Mitsuhiko nhẹ nhàng nói:

"Em về trước, chị Miyano hãy thỉnh thoảng quên đi những lo lắng công việc nhé. Hôm nay là cuối tuần, cũng nên nghỉ ngơi một chút."

Anh vẫy tay, bước đi thanh thoát lên cầu thang, để lại một hình ảnh cực kỳ đẹp trai—không chỉ bản thân anh cảm thấy vậy mà ngay cả Miyano Shiho cũng phải công nhận.

Những nhịp tim ồn ào dần lắng lại trong làn gió thu mát mẻ, và khi đồng hồ trên tầng thượng của cửa hàng Kou bấm 11 giờ, văn phòng DS mới mở đã đón chào vị khách cuối cùng.













Khi Miyano chuẩn bị quay lại văn phòng, một chiếc xe hơi màu đen đột ngột dừng lại trước cửa. Một ông lão xuống xe, mang theo một giỏ hoa lớn, mặt không biểu cảm đưa cho Miyano, người đang ngơ ngác.

"Chúc mừng khai trương."

Ông Odagiri Toshiro, tóc đã điểm bạc, nói, người cảnh sát trưởng có tiếng tăm trong sở, hiếm khi nở nụ cười.

"Bác không lên xem một chút sao?"

Miyano hỏi khi nhận giỏ hoa, nhưng trưởng phòng Odagiri kiên quyết lắc đầu.

"Cảnh sát không nên liên quan quá nhiều với thám tử tư."

"Nhưng vẫn cảm ơn bác về giỏ hoa."

Odagiri gật đầu, chậm chạp ngồi lại vào xe. Ông là người có vẻ ngoài hoàn toàn trái ngược với hình ảnh hiền lành, nhưng Miyano lại cảm thấy nhìn ông trước biển hiệu văn phòng DS có nét tương tự như cha cô.

"Gửi lời tới bạn trai của cháu đến gặp ta sớm vào ngày mai, có chút chuyện cần trao đổi."

"Cháu cứ tưởng cảnh sát không nên liên quan đến thám tử tư... trừ khi đó không phải là cảnh sát thực hiện công vụ và thám tử tư tìm chó mèo lạc."

"Hừm, những người thông minh thật đáng ghét." Odagiri nói với giọng mỉa mai trước khi kéo kính xe lên, dù đối mặt với một cô gái không liên quan, ông vẫn có vẻ ra lệnh: "Nói với Kudo Shinichi, địa điểm gặp mặt ở nơi cũ."

"Cháu sẽ nói với Edogawa Conan, còn chuyện gì khác cần nhắn không?"

Trước khi kéo kính lên, Odagiri Toshiro nhìn sâu vào người phụ nữ không đổi sắc mặt, trên khuôn mặt có dấu ấn thời gian của ông hiện lên nụ cười.

"Nói với cậu ta, gu chọn phụ nữ cũng không tệ."

"Cháu nghĩ gu chọn đàn ông của cháu còn tốt hơn nữa... Dù sao cũng cảm ơn bác về giỏ hoa."

Miyano Shiho nói, khóe miệng cô cũng khẽ nhếch lên dưới màn đêm.















🎀 Mình cũng không chắc dụng ý của tác giả về đoạn Ayumi ngại khi tặng hoa lan cho Conan. Lí do sợ Shiho nghĩ nhiều là vì ý nghĩa tặng hoa lan tượng trưng cho tình yêu thuần khiết. Ayumi đã không còn thích Conan ở thời điểm hiện tại, nhưng tình cảm thời thanh xuân có lẽ vẫn là một kí ức đẹp, luôn ở đó, chúc phúc cho cậu bạn thành công trên con đường phía trước. Có những người dù không đủ duyên phận đến với nhau, nhưng vẫn thầm mong người kia hạnh phúc, gặp được tri kỷ của đời mình.

Về Mitsuhiko, mình cũng đoán cậu bé đã phần nào suy luận ra được mối quan hệ giữa Conan và Shiho, cũng như thân phận thật sự của cô ấy, từ đợt chap 11 đi biển ấy, đoạn 2 đứa dắt nhau đi viếng mộ. Trong đội thám thử nhí, thật ra Mitsuhiko đã là đứa trẻ suy luận có phần xuất sắc, chắc cũng phần nào nhìn ra. Chỉ là, cũng giống như Ayumi, Mitsuhiko khi nhìn Edogawa Conan và Haibara Ai đứng cạnh nhau, chỉ có thể từ xa chúc phúc, mối quan hệ giữa hai người đó, thật sự không một ai có thể xen vào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro