2.
2.
Kudo Shinichi 21 tuổi, Miyano Shiho 22 tuổi.
Nhóm Thám Tử Trẻ không kết nạp thêm thành viên mới như hai bộ não thiên tài đã dự đoán, có lẽ vì ba đứa trẻ đã lên lớp và dần mất hứng thú với trò chơi thám tử. Ayumi có hội bạn gái mới, các cô bé thường cùng nhau đi học và về nhà, nói chuyện về các thần tượng nữ và các nhóm nhạc nam K-POP.
Genta béo lên một vòng, để giảm cân, mẹ cậu đã ép cậu tham gia đội bóng đá của trường. Mỗi buổi chiều sau tan học, khi Mitsuhiko đi học thêm, cậu sẽ thấy cơ thể tròn lăn của Genta đang đuổi theo quả bóng trên sân. Cậu bé đã bắt đầu học trước môn đại số cấp hai, thường xuyên đứng ngoài hàng rào lưới thép chào hỏi người bạn mập ú, còn cố tình chỉ đạo Genta đứng ở vị trí sao cho khoa học hơn... Nhưng lâu dần, cậu cũng quên mất việc này, khi đi ngang qua sân, cậu chỉ nheo mắt nhìn sân bóng sôi động qua ô lưới hình thoi, và khi thấy bóng dáng tròn trịa quen thuộc đó, cậu lại lặng lẽ ghi nhớ trong lòng "bóng đá không thể giảm cân". Khi lên lớp 5, Mitsuhiko cuối cùng đã đeo kính, cậu đặc biệt chọn một gọng kính đen mảnh, với tròng kính to làm cho khuôn mặt cậu trông càng nhỏ hẹp hơn. Ngày hôm sau, khi Ayumi thấy điều đó, cô bé không nhịn được mà mỉm cười.
"Trông hơi giống Conan."
Lúc đó, họ cùng nhận ra: đã lâu rồi họ không nhận được bưu thiếp từ người bạn ưa phiêu lưu của mình.
Việc gửi bưu thiếp cho bọn trẻ là đề xuất của Hattori Heiji, còn người thực hiện kế hoạch này là Kudo Yukiko. Cựu ngôi sao điện ảnh yêu thích du lịch vui vẻ nhận trách nhiệm này, mỗi khi đi du lịch cô đều dành thời gian để viết bưu thiếp. Cô bắt chước nét chữ và giọng điệu của con trai mình để viết một đoạn ngắn, thường là phàn nàn về thời tiết ở những nơi nhà Kudo chu du. Vì vậy, ba đứa trẻ ở Tokyo, ở độ tuổi mà các bạn đồng trang lứa chỉ mới đi tàu cao tốc Shinkansen, đã biết trước rằng ở vịnh hẹp Na Uy mưa suốt bốn mùa, và cháy rừng ở Úc có thể kéo dài hàng tháng trời.
Dần dần, do liên lạc một chiều mà không có phản hồi, Yukiko quên mất việc gửi bưu thiếp, và ba đứa trẻ cũng dần dần bỏ qua chuyện này. Lần cuối cùng họ nhận được báo cáo là nửa năm trước, khi cậu bé Edogawa, người đang đi vòng quanh thế giới, dừng chân tại Trung Quốc không xa Nhật Bản và gửi cho họ một bưu thiếp in hình gấu trúc, trên đó viết rằng mùa hè ở Thành Đô nóng như lò lửa... Thoáng chốc, kỳ nghỉ đông đã kết thúc cùng với tuyết tan.
Không lâu sau kỳ nghỉ đông là đến kỳ thi tuyển sinh, và sau đó hoa anh đào nở rộ, báo hiệu một năm học mới bắt đầu.
Miyano Shiho trở về cùng mùa hoa anh đào, khi cô xuống xe tại ga Beika thì hắt xì liên tục vì phấn hoa vô hình trong không khí. Tiến sĩ Agasa liếc nhìn cô, cảm thán rằng cây cối ở Washington vẫn còn quá nhân từ với con người.
Cô trở về để nhận một vị trí giảng dạy tại một trường đại học nào đó, một ngôi trường rất tốt và không từ chối hồ sơ xin việc của cô chỉ vì cô còn quá trẻ so với nghề giáo này.
Tiến sĩ nói rằng Kudo Shinichi, hiện là sinh viên năm ba, đã được cảnh sát đặc cách chấp nhận làm thành viên ngoài biên chế, và nếu không có gì bất ngờ, sau khi tốt nghiệp đại học, cậu sẽ trực tiếp gia nhập lực lượng cảnh sát, trở thành một nhân viên xuất sắc của cơ quan nhà nước. Ngoài ra, tình cảm giữa Kudo Shinichi và Mori Ran rất ổn định, mối quan hệ với cha mẹ cũng hòa thuận, và lần kiểm tra sức khỏe toàn diện gần đây nhất ba tháng trước cũng cho kết quả tốt. Mọi thứ đều tươi sáng và đầy hy vọng.
Rồi Tiến sĩ chuyển ánh nhìn sang chiếc gương chiếu hậu, nơi có hình bóng của người phụ nữ không nói một lời nào từ lúc lên xe - Miyano Shiho. "Ai-chan, cháu có gặp chàng trai nào thích hợp ở Mỹ không?", ông hỏi. Tiến sĩ với mái tóc bạc vẫn quen gọi cô là Ai-chan. Miyano Shiho thở dài, lắc đầu lạnh lùng.
"Mấy năm nay cháu không nghĩ đến chuyện yêu đương, sợ rằng có thể một ngày nào đó đột nhiên phát bệnh."
Giống như lứa chuột bạch cuối cùng mà cô đã thử nghiệm, những đối tượng uống thuốc giải APTX đã lần lượt qua đời trong vòng nửa năm, nguyên nhân cụ thể vẫn chưa rõ. Nhưng nghĩ kỹ lại cũng thấy điều đó là bình thường, việc trẻ hóa chỉ là một giấc mộng viển vông, đi ngược lại thiên ý thì tất phải trả giá. Dù Kudo Shinichi khi uống viên thuốc chưa hoàn thiện ấy, đã tỏ ra dũng cảm và nói rằng tỷ lệ thắng của mình thường rất cao, nhưng đánh cược bằng mạng sống thì ắt sẽ có sai số. 50/50, vì vậy những năm tháng trở lại thành người lớn, Miyano Shiho luôn có cảm giác mình đang mơ, như thể sau một giấc ngủ dài cô sẽ trở lại lớp học của trường tiểu học Teitan, bị buộc phải dùng bộ óc của một cô gái 18 tuổi để nghe những bài học của trẻ 8 tuổi. Hoặc tệ hơn, cô sẽ chết vào một ngày bất kỳ trong bốn năm qua...
Nhưng có lẽ tỷ lệ thắng của Kudo thật sự rất cao, hoặc lần này cô cuối cùng cũng gặp may. Cậu và cô đều bình an vô sự, các chỉ số sức khỏe cho thấy cuộc sống trưởng thành của họ vẫn sẽ tiếp tục, thậm chí đến khi bảy tám mươi tuổi.
Khi nhận được tin này, Miyano Shiho cảm giác như mình từ trên cao rơi xuống, chập chững bước chân lên mặt đất vững chắc. Vì vậy, cô đã gửi hồ sơ xin việc tới một số trường đại học ở Nhật Bản, và vào rạng sáng ngày được nhận lịch phỏng vấn, cô đã đặt vé máy bay trở về nước. Lúc này, chiếc xe chở cô đang rẽ vào góc đường XX, số 2, chome, quận Beika, đoạn đường mà bốn năm trước, ngày nào cô cũng đi bộ đến trường tiểu học Teitan. Nhưng đại học lại ở hướng ngược lại, cần phải chuyển tàu điện ngầm một lần. Có những cô bé học sinh tiểu học nắm tay nhau chạy ngang qua trước xe của họ, trên cặp sách của các cô bé đeo một chiếc huy hiệu siêu nhân giả vừa mới ra mắt.
Miyano Shiho đột nhiên tò mò về tình trạng hiện tại của Ayumi, Genta và Mitsuhiko. Đã lâu rồi họ không còn nói chuyện, Ayumi đôi khi gửi email cho cô và nói rằng sở thích hiện tại của cô bé là Ohmic Girl, một bộ phim hoạt hình thiếu nữ phép thuật được sản xuất bởi cùng công ty với Kamen Yaiba.
Tóm lại, đó đều là những thứ mà một người 22 tuổi như cô không hiểu và cũng không muốn hiểu, giống như chàng trai đang đứng tâng quả bóng ngu ngốc trước cửa nhà tiến sĩ.
Kudo Shinichi 21 tuổi nghe thấy âm thanh bánh xe thắng trên con đường rải đá, nhưng vẫn tiếp tục luyện tập đá bóng, miệng lẩm nhẩm đếm, đã đến lần thứ 245. Khi đến lần thứ 311, cậu dừng lại, thong thả ngẩng đầu nhìn Miyano Shiho, người vừa bước ra khỏi xe, và mỉm cười rạng rỡ dưới ánh nắng ấm áp.
"Mừng cậu về nhà, Haibara." Nói xong, cậu mới nhận ra mình đã gọi sai tên giống như tiến sĩ, nhưng không hề có ý định sửa lại mà chỉ nhún vai, "Thật vui vì cả hai chúng ta vẫn còn sống."
Nói xong, cậu đưa tay ra với người bạn lâu ngày không gặp, nhưng đối phương lại cau mày khó chịu. Khi nhìn thấy mồ hôi trên lòng bàn tay của chàng trai trẻ, Miyano Shiho bỗng nhiên từ bỏ ý định bắt tay.
"Ồ, tôi tưởng rằng thám tử lừng danh sẽ bận rộn lắm chứ."
Vừa nói cô vừa cầm hờ hững ngón tay của Kudo Shinichi lắc lắc hai cái, rồi nhanh chóng rút tay lại. Thám tử tài ba, khi nhận ra điều này, chỉ biết im lặng lau lòng bàn tay vào áo phông. Cậu đáp, "Trước đây có bận, nhưng bận đến cuối cùng nhận ra cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Nói xong, cậu thoải mái ném quả bóng lên không trung, rồi tung một cú sút mạnh khi bóng sắp chạm đất, đá bóng vào khung thành đơn giản ở góc sân. "Không có cách nào khác, mẹ tớ không cho đá bóng trong sân nhà," dù Miyano Shiho không hỏi, Kudo Shinichi vẫn quay đầu giải thích, đôi mắt sáng lấp lánh với cảm xúc tựa như đang ấm ức.
Trái tim Miyano Shiho đập lỡ một nhịp, không thể hiểu được tại sao Kudo Shinichi 21 tuổi lại có khả năng "làm nũng" vượt trội hơn cả Edogawa Conan 7 tuổi.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ ra câu trả lời, chàng trai trẻ trước mặt đã tới cầm lấy vali của cô và bước lại gần, gần tới mức, cô dường như có thể thấy sự phập phồng nhỏ nhặt ở cánh mũi của cậu ta.
"Đừng đứng ngẩn ra đó nữa, Haibara, tiến sĩ nói sau khi xếp hành lý xong sẽ mời chúng ta đi ăn."
Cậu ta có vẻ rất phấn khích, có lẽ đã tính toán sẵn sẽ ăn chùa một bữa thật no nê. Miyano Shiho câm lặng, trêu chọc Kudo Shinichi ngày càng trẻ con. Thám tử lừng danh đáng lẽ ra phải cảm thấy xấu hổ nhưng lại bình tĩnh chớp mắt, không chút bận tâm mà trả lời rằng: miễn còn sống là được. Sau bốn năm căng thẳng, xem mỗi ngày như ngày cuối cùng của cuộc đời, cậu đột ngột thay đổi suy nghĩ ban đầu, lối sống có chút tuỳ tiện. Khi cậu ta làm nũng với Ran trước mặt Sonoko, cô tiểu thư của tập đoàn lớn đã suýt phun cả ly trà sữa trân châu vào người cậu.
"Đôi khi có cảm giác như cậu bị một đứa trẻ nhập vào."
Sonoko đã phàn nàn như vậy, trong khi Ran, người đã quen với dáng vẻ này của bạn trai mình, chỉ nhếch mép một cách bất lực. Shinichi biết Ran cũng không thực sự thích dáng vẻ hiện tại của mình.
Có lẽ Miyano Shiho là người duy nhất không nói gì về sự thay đổi của cậu. Sau khi nghe xong lời giải thích kiểu làm nũng của Kudo Shinichi, cô chỉ nhíu mày nói rằng "Đừng nhập vai quá sâu là được."
— "Nghiện đóng vai học sinh tiểu học." Đây là đánh giá cuối cùng của Miyano Shiho về cậu, khi họ ngồi đối diện nhau và châm biếm nhau trong khi tiến sĩ Agasa buồn bã đi trả tiền, cảnh tượng này rất giống với bốn năm trước. Nhưng lần này, không có cô gái tốt bụng nào đứng ra hòa giải tranh chấp nữa.
"Đôi khi cũng có chút hoài niệm, làm học sinh tiểu học, mỗi ngày đều có thể đá bóng, gặp người lớn đáng ghét thì làm nũng là xong chuyện."
Kudo Shinichi không nhịn được mà thở dài, hiếm hoi lắm cậu mới tỏ ra đánh giá cao khoảng thời gian không mấy vinh quang đó. Trước giai đoạn phục hồi cơ thể, Haibara Ai từng làm một bài kiểm tra tâm lý và kết quả cho thấy Edogawa sẽ là người có khao khát và quyết tâm trở lại làm người lớn nhất trong tất cả những người đã uống thuốc. So với thám tử trung học có vô số mục tiêu phải thực hiện trong cuộc sống bình thường, thì cả cô và Akai Mary đều không có sự cố chấp quá lớn với việc trưởng thành lại. Lúc đó cô thậm chí còn nghĩ rằng, trưởng thành một lần nữa, bắt đầu lại cuộc đời, có lẽ là một điều không tồi.
Tất nhiên, hiện tại cũng rất tốt. Dù sao, một cô gái vị thành niên dù dễ thương đến đâu cũng không phải là người mẫu hoàn hảo cho những chiếc túi xách và quần áo hàng hiệu, và cũng quá nhỏ để làm những bộ móng tay mắt mèo sáng lấp lánh.
Trong ký ức, Edogawa Conan cũng đã nói với cô như vậy, rằng đừng chạy trốn số phận của mình. Ngay cả khi trở lại hình dáng trưởng thành và phải đối mặt với một mớ hỗn độn, thì đó vẫn là cuộc đời mà họ đã từng trải qua, là tiền đề để tạo nên con người bạn hiện tại. Thay vì vứt bỏ tất cả và bắt đầu lại, hãy bắt đầu từ việc sửa sai và tự hào nói với mọi người rằng bạn có khả năng đứng lên từ vũng bùn... Nghe xong những lời này, cô không thể không khen ngợi khả năng thuyết phục của cậu, có lẽ những kẻ làm thám tử này đã học được chút nghệ thuật nói chuyện. Rõ ràng là cô đã bị thuyết phục, trong khoảnh khắc đó, cô đã nghĩ rằng nếu mình chọn tiếp tục làm trẻ con sẽ đồng nghĩa với việc trở thành một kẻ hèn nhát chạy trốn.
Vì vậy cô cắn răng nói: "Tớ sẽ không chạy trốn."
Thế là bốn năm trước, họ cùng nhau trở lại làm người lớn, trong một tình huống giống như đánh bạc.
"Nếu cậu muốn làm học sinh tiểu học, có lẽ tớ sẽ bắt đầu nghiên cứu lại APTX."
Mặc dù biết người con trai trước mặt đang đùa, Miyano Shiho vẫn không thể không đáp lại, trong lòng như có một ngọn lửa giận dữ sắp bùng lên. Gần đây, cô đang bị ảnh hưởng bởi đồng nghiệp mà xem phim truyền hình, nên sau khi suy nghĩ, cô cười mỉm và thêm vào một câu.
"Szégyen a futás, de hasznos (Chạy trốn là đáng xấu hổ nhưng có ích)."
Kudo Shinichi im lặng, một lúc lâu sau mới trả lời một cách bực bội.
"Nếu chỉ có một mình tớ thì thôi, chán lắm."
Thật kỳ lạ, trước khi Edogawa Conan xuất hiện, trong suốt hơn mười năm, cậu không có nhiều bạn bè, nhưng lại không cảm thấy buồn chán chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro