8.
8.
Miyano Shiho 27 tuổi, Edogawa Conan 16 tuổi.
Tại câu lạc bộ thám tử của trường trung học Teitan, có tổng cộng bảy thành viên đã đăng ký. Ngoài bốn thành viên cũ không thay đổi, còn có hai người thích tiểu thuyết và một người mê chương trình trinh thám. Dù được gọi là câu lạc bộ thám tử, nhưng thực tế lại giống như một hội những người yêu thích trinh thám hơn. Dù chủ tịch Yoshida Ayumi đã phàn nàn về việc này trong những cuộc họp câu lạc bộ, nhưng cô vẫn rất vui khi có thêm thành viên. Dù sao thì câu lạc bộ thám tử trong ba năm ở trung học cơ sở từng nhiều lần đứng bên bờ vực tan rã vì số lượng quá ít. Giờ đây, đội ngũ đã lớn mạnh, cô cũng có nhiều nhiệt huyết hơn trong việc lên kế hoạch cho các hoạt động trinh thám.
Biến số lớn nhất lại là Edogawa Conan, từng được xem như cứu tinh của câu lạc bộ thám tử. Cậu, người mà Genta gọi là kẻ phản bội, đã nộp đơn gia nhập câu lạc bộ bóng đá ngay khi vào năm nhất, từ đó sống cuộc sống bận rộn với hai câu lạc bộ. Đội bóng đá của trường Teitan không mạnh mẽ, nhưng họ tập luyện rất chăm chỉ, nên so với câu lạc bộ thám tử khá nhàn rỗi, phần lớn thời gian của Edogawa đều dành cho bóng đá. Khi câu lạc bộ thám tử kết thúc hoạt động và trên đường về nhà, Ayumi và những người khác thường đi qua sân tập của đội bóng, nơi có thể thấy các cầu thủ đang nỗ lực chạy tập. So với những tân binh năm nhất khác, ai nấy đều mệt mỏi và thở hổn hển, Edogawa luôn là người thư thái nhất, và thường bỏ xa những người khác. Khi nghe thấy tiếng cổ vũ đầy sức sống của Ayumi, cậu sẽ tự mãn giơ ngón tay cái lên trời.
— Với vẻ mặt mà rõ ràng là của một học sinh trung học.
Một năm sau vụ tai nạn, các chỉ số sức khỏe của Edogawa Conan cho thấy cơ thể của cậu đã ổn định, thậm chí là hoàn hảo. Mặc dù vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm, nhưng điều này cũng đủ để thở phào nhẹ nhõm. Vì vậy, Miyano Shiho, với tư cách là bác sĩ gia đình của Edogawa, đã đồng ý cho cậu tham gia đội bóng và tập luyện cường độ cao. Dưới sự năn nỉ mặt dày của cậu, cô đã đến xem trận giao hữu của đội bóng đá trường Teitan dưới ánh nắng đầu hè, mặc dù khả năng cao là cậu vẫn sẽ ngồi trên băng ghế dự bị.
Trên khán đài vắng vẻ, người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc sành điệu tự nhiên trở thành tâm điểm. Khi Miyano Shiho không kiên nhẫn đành che nắng bằng tạp chí, cô nhìn thấy Ayumi ở không xa đang vui vẻ vẫy tay gọi mình. Cô hơi ngần ngại, khóe miệng không thể không nhếch lên, rồi đi đến chỗ nhóm thám tử nhí cũng đang xem.
"Miyano-san, chị cũng đến xem Conan thi đấu ạ?" Ayumi hỏi. Miyano Shiho gật đầu bình thản, nói: "Nhưng hình như cậu ấy sẽ không ra sân."
"Dù sao thì cậu ấy cũng chỉ mới năm nhất mà." Ayumi đáp, dù người cô muốn xem nhất không có trên sân, nhưng cô vẫn hết mình cổ vũ cho các anh lớp trên. Miyano Shiho đã quen với sự năng nổ của cô, nhưng vẫn không nhịn được mà nói: "Chiến thắng được quyết định bởi sức mạnh, chứ không phải tuổi tác."
"Nhưng với người Nhật, tuổi tác rất quan trọng phải không?" Mitsuhiko thêm vào, mặt đỏ bừng vì mùi nước hoa nhẹ nhàng trên người phụ nữ. Sau khi vào trung học, cậu đã bỏ cặp kính đen giống Conan, chuyển sang kính áp tròng, và khi có người hỏi, cậu đã trả lời rằng "Câu lạc bộ thám tử chỉ cần một người đeo kính là đủ." Dưới sự tỏa sáng của Ayumi và Genta, cậu trông chững chạc hơn, hình dáng của một người lớn mờ nhạt đã hiện ra ở tuổi 15.
Miyano Shiho liếc cậu một cái, khuôn mặt hiện lên nụ cười hóm hỉnh. Sau một lúc, cô lẩm bẩm: "Thật buồn cười khi người Nhật lại như vậy." Ngoài Mitsuhiko đang ngạc nhiên, Ayumi và Genta đã hoàn toàn đắm chìm trong trận đấu mà không để ý đến lời tự thoại của cô.
Edogawa đã kết thúc trận đấu đầu tiên với hai pha kiến tạo và một bàn thắng. Cậu ra sân trong thời gian hiệp phụ, ghi bàn từ một cú đá phạt giúp đội bóng giành chiến thắng khó khăn 1-0 trước đội bóng năm ngoái vào vòng tứ kết. Đội bóng trung học không có nhiều quy định như các trận đấu chuyên nghiệp, vì vậy cậu, với tư cách là một tân binh, đã tùy tiện chọn số áo "0" – con số mà hầu hết các vận động viên không lựa chọn.
Sau khi ghi bàn, Edogawa vô thức giơ ngón tay cái về phía khán giả, ánh mắt cậu hướng về người phụ nữ không biểu cảm, đầy hào hứng hỏi: "Tớ đá hay không?"
Mặc dù chỉ là một cậu bé 16 tuổi, người ngợm dính đầy bùn đất, nhưng lại khiến trái tim Miyano Shiho đập mạnh. Nhìn từ khán đài, làn da mịn màng của cậu dưới ánh mặt trời như tỏa sáng. Cậu đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời.
"Cậu vẫn kém Ryusuke Higo nhiều lắm." Người phụ nữ mỉm cười nhưng không thực lòng, dùng ngón tay cái và ngón trỏ tạo thành hình chữ "L". Ayumi bên cạnh không vui nói: "Nhưng Ryusuke Higo lớn hơn Conan nhiều."
Vậy nên, với người Nhật, tuổi tác thực sự rất quan trọng.
Ngay cả trên sân, tuổi tác cũng không mang lại chút khoan hồng nào.
Tháng Sáu, khi học kỳ đã qua nửa chặng đường, Ran Mori trở về công việc sau thời gian học tập ở Anh. Dù đã xa cách một thời gian dài, cô vẫn là một giáo viên được học sinh khen ngợi, tận tâm và dịu dàng. Chỉ có điều, cô trông có vẻ mệt mỏi hơn trước.
Vào dịp Tết, Kazuha đã đưa cô và vợ chồng Mori đến chùa Kiyomizu ở Kyoto để cầu nguyện cho sức khỏe của mọi người. Sang năm mới, trạng thái của Ran dường như đã cải thiện nhiều. Thời gian quả thực là liều thuốc tốt nhất, hữu ích hơn cả những ngôi chùa linh thiêng hay những bác sĩ tâm lý tài giỏi; cô gái từng trải qua nỗi mất mát của người yêu giờ không còn mải miết tìm đến mộ phần tĩnh lặng để rơi nước mắt. Chuyến đi Kyoto thậm chí là ý tưởng của Ran, cô muốn cầu nguyện cho cha mẹ đã phải gánh chịu nỗi khổ vì mình.
Heiji Hattori trong lúc gọi điện cho Edogawa lại một lần nữa trách móc, nhưng khi nghe thấy giọng nói trầm thấp của cậu bé đang ở độ tuổi dậy thì nói: "Hãy chăm sóc họ thật tốt," thì cậu lại ngượng ngùng thu lại những lời phàn nàn.
Hattori bỗng nhớ lại một đêm hè nhiều năm trước, khi cậu dẫn Kudo Shinichi, người không biết vì sao lại đến Kansai vào mùa hè, tham gia lễ hội "Sen-nichi-mori" ở núi Atago. Theo truyền thuyết, nếu đến đền trên đỉnh núi vào đêm cuối cùng của tháng 7 và trước bình minh của tháng 8, bạn sẽ nhận được sự bảo vệ khỏi hỏa hoạn trong 1000 ngày. Nếu là trước đây, Hattori chắc chắn sẽ cho rằng thám tử nổi tiếng từ Tokyo bị điên mới tin vào những truyền thuyết nhảm nhí lừa người. Nhưng sau vụ việc Ran và nhóm thám tử nhí khó khăn lắm mới thoát khỏi đám cháy ngày đó, cậu đã ngừng phàn nàn và quyết định cùng bạn mình nghiêm túc leo lên đỉnh núi. Cậu cũng muốn cầu cho Kazuha một lá bùa bảo vệ.
Khi họ xuống núi, gặp Miyano Shiho cũng đến cầu nguyện. Lẽ ra cô phải ở nhà thu dọn hành lý đi du học, nhưng không hiểu sao lại có mặt ở đây. Lúc đó, trời bắt đầu mưa nhỏ, con đường gồ ghề càng trở nên lầy lội. Cách chân núi chỉ vài trăm mét, trú cùng nhau trong một cái lán, ba người gặp nhau. Không có những lời chế giễu hay chào hỏi dư thừa, Kudo Shinichi, tóc ướt đẫm mồ hôi, vẫy vẫy lá bùa trong tay về phía Miyano.
"Cậu leo núi an toàn nhé" cậu nói, khi nghe câu "Cậu cũng xuống núi an toàn" từ Miyano, cậu không nhịn được mà nở một nụ cười. Sau này, Miyano Shiho sẽ thấy lá bùa có chữ "Hỏa nãi yếu thận" được treo ở nơi dễ thấy nhất trên bàn học của Ran; còn lá bùa của Miyano, khi Kudo Shinichi dẫn một tên cướp vào nhà Beika, cũng có thể nhìn thấy ở trước cửa bếp.
Còn về phần Hattori, cô gái sau khi nhận được lá bùa từ người thầm thương, không khỏi xúc động, sẽ nhét lá bùa vào túi ở đáy ngăn kéo.
— Cùng với một mũi tên cứu mạng.
Tháng Mười, đội bóng đá của trường Trung học Teitan đã vào đến vòng tám đội xuất sắc nhất cấp tỉnh. Dù đã lập thành tích tốt nhất trong lịch sử, họ vẫn phải nhận thất bại với tỷ số 0:1 trước nhà á quân Đông Bản. Là tân binh, Edogawa Conan đã cố gắng vượt qua hàng phòng ngự kiên cố của đối phương trong những giây phút cuối cùng, nhưng không thành công. Cậu rời sân dưới sự vây quanh của các đàn anh, nước mắt ngậm ngùi của những cậu bé vừa không cam lòng vừa tự hào ướt đẫm trong buổi chiều đông se lạnh.
Teitan không phải là một đội mạnh, những người trong đội bóng đều là những người yêu bóng đá, kiên trì bám trụ qua những giai đoạn khó khăn dài đằng đẵng. Trước khi trận đấu diễn ra, Sasaki, một học sinh năm ba, đã cúi đầu khẩn cầu vị huấn luyện viên cứng nhắc cho Conan ra sân ngay từ đầu. "Để thắng, em nghĩ nên cho người có năng lực hơn ra sân," Sasaki, một chàng trai cao lớn với đôi mắt đỏ hoe, đã không thể khiến vị huấn luyện viên bảo thủ lay động. Người đàn ông gần bảy mươi tuổi vẫn kiên quyết giữ nguyên đội hình xuất phát như trước.
Kết quả cuối cùng là Conan, chỉ vào sân sau 65 phút, không thể cứu vãn tình thế đang đi xuống, và không thể ghi bàn gỡ hòa trong phút chót. Dù vậy, ánh mắt của các cầu thủ vẫn không thể tránh khỏi sự khó hiểu và thất vọng khi nhìn về phía huấn luyện viên. "Tại sao không cho Conan ra sân sớm hơn? Huấn luyện viên!" Một cô gái tóc ngắn trên khán đài gào lên, câu hỏi đã vang vọng đến tai mọi người, và Yoshida Ayumi đại diện cho tất cả đã hỏi câu đó. Nhưng khi ánh mắt của mọi người chạm vào đôi mắt xanh bình tĩnh của Edogawa, họ lại ngượng ngùng ngừng lại cơn giận.
Là người bình tĩnh đưa ra quyết định, huấn luyện viên Toda, người đã giảng dạy tại Teitan hơn ba mươi năm. "Xin lỗi, đó là lòng ích kỷ của tôi. Năm cuối cấp ba, tôi hy vọng các em ấy có thể cùng nhau chơi một cách trọn vẹn." Người đàn ông run rẩy tháo mũ ra, cúi đầu sâu chào Edogawa, người vẫn giữ vẻ mặt bình thản. "Nếu thầy để em ra sân sớm hơn, kết quả sẽ không như thế này."
Nhận thấy sự hối lỗi sâu sắc trong lời nói của huấn luyện viên, Edogawa bỗng mỉm cười. Cậu lắc đầu và trả lời với giọng vui vẻ: "Không phải đâu, các đàn anh đã rất cố gắng rồi." Dù đối mặt với đội bóng từng giành á quân năm ngoái, các học sinh năm ba, những người chăm chỉ nhất trong việc luyện tập, cũng chỉ để thủng lưới 1 bàn trong suốt 65 phút.
Sau khi tốt nghiệp năm ba, Edogawa Conan, mang theo tất cả hy vọng của mọi người, đã không phụ lòng mong đợi và trở thành cầu thủ chính thức. Lịch tập bóng đá tăng lên, trong khi hoạt động của câu lạc bộ thám tử lại bị bỏ rơi. Trong lễ hội trường, Ayumi đã đề xuất tổ chức một vụ án gi:ết người trong phòng kín, cho phép khách tham dự tham gia điều tra như thể đang ở hiện trường. Đề xuất của cô được Mitsuhiko và Genta đồng tình, ba người còn lại cũng không có ý kiến phản đối.
Khi Ayumi hăng hái cầm kế hoạch đến gặp Edogawa, cậu chỉ gật đầu mà không ngẩng đầu lên trong lúc nghỉ giữa giờ tập. "Đó là một ý tưởng hay, nếu cần giúp đỡ thì nhớ gọi tớ nhé." Cậu vẫy tay rồi vội vàng chạy trở lại sân tập, tiếp tục luyện tập thể lực. Nhìn bóng lưng gầy nhưng mạnh mẽ của cậu, Ayumi bỗng cảm thấy Conan, người đang cố gắng đến mức có phần lúng túng và không hề thoải mái, gần gũi với mình hơn bao giờ hết.
Lễ kỷ niệm trường Teitan được tổ chức vào thứ Bảy, như mọi năm với nhiều gian hàng và màn biểu diễn từ các câu lạc bộ. Vị trí của câu lạc bộ thám tử nằm ở góc trường, bên cạnh là câu lạc bộ karate đã rơi vào im ắng kể từ khi Mori Ran tốt nghiệp. Những ngày bình thường, nơi này rất vắng vẻ. Mặc dù các thành viên trong câu lạc bộ đã nỗ lực tạo ra một hiện trường vụ án chân thực với nguồn kinh phí hạn chế, nhưng khách tham quan vẫn rất thưa thớt.
Ngồi trên ghế tiếp tân, Ayumi cảm thấy chán nản. Dù Genta hóa trang thành Sherlock Holmes có cố gắng thế nào đi nữa, cô gái xinh đẹp cũng không thể vui vẻ. Có người chào hỏi cô, Ayumi chỉ liếc qua rồi lười biếng ghi lại một con số "ba" trong sổ. "Ayumi, là tụi chị đây, đến xem vụ án mà các em đã tổ chức!"
Giọng nói dịu dàng quen thuộc khiến Ayumi ngẩng đầu lên và đối diện với đôi mắt trong trẻo của Mori Ran. Cô vẫn như ngày nào, tay cầm món quà lưu niệm từ các đàn em karate. Mặc dù gầy hơn một chút, nhưng trông đã có thần sắc và mạnh khoẻ hơn so với lần gặp trước. Ánh mắt Ayumi bỗng sáng lên, cô ngọt ngào gọi: "Chị Ran!"
Bên cạnh Ran là Sonoko, người bạn ăn mặc thời trang, và một người phụ nữ có vẻ ngoài trung tính với tóc ngắn. Người phụ nữ lạ mặt tiến lại gần, nghiêm túc quan sát Ayumi từ đầu đến chân, rồi bất ngờ nắm lấy má cô, cười nói: "Thật sự rất dễ thương, giống hệt lúc Ran còn học trung học."
Ran thở dài, không đồng tình với hành động của bạn mình. "Sera, cậu thật vô ý." Cô mỉm cười xin lỗi Ayumi, rồi tiếp: "Đây là Sera Masumi, hiện giờ chị ấy là một thám tử tư nổi tiếng ở Anh."
"Vì vậy Ran đã đặc biệt mời chị, một chuyên gia, đến phá vụ án của các em. Dù là người quen, chị cũng sẽ không nương tay đâu," Masumi nháy mắt, tự mãn búng tay.
Sonoko bên cạnh bực bội nói: "Tớ cũng từng được gọi là Nữ Hoàng Ngủ Gật, có nhiều chuyên gia ở đây chứ không chỉ mình cậu đâu."
Ran chỉ mỉm cười nhìn hai người đang ồn ào. Cô vừa định nói gì đó với Ayumi, người đang háo hức, thì bỗng bị một giọng nam cắt ngang suy nghĩ. "Ayumi, mình đến giúp đây."
Cậu học sinh trung học trong giai đoạn thay đổi giọng nói, khi đi bộ còn cố tình cho hai tay vào túi quần để trông bảnh hơn. Đáng lẽ ra phải tham gia phỏng vấn với các phóng viên ở đội bóng, nhưng Edogawa Conan lại nhanh chóng chuồn đi. Khi thấy Ran, cậu bỗng dừng lại một chút, như thể đang cố giấu đi điều gì, và điều chỉnh lại chiếc kính trên mũi, chậm rãi bước tới.
Mori Ran bỗng nhiên run rẩy, người trước mặt giống như một ai đó trong ký ức, khiến cô suýt nữa đã kêu lên cái tên quen thuộc. Một lúc sau, cô ổn định lại cảm xúc, với vẻ mặt trắng bệch chào: "Conan, chào em." Dù có chút ngượng ngùng, nhưng phản ứng của cô đã kiềm chế hơn rất nhiều so với lần đầu tiên gặp lại Edogawa Conan. Lần đó, cô đứng như trời trồng trước mặt mọi người, nhìn vào gương mặt giống hệt với Kudo Shinichi thời trung học, mà không ngừng hoảng hốt. Trong tích tắc ngắn ngủi, cô đã muốn ảo tưởng tin rằng Shinichi thật sự trở lại. Cuối cùng, cô chỉ có thể khôi phục lại nụ cười chua chát, run rẩy nói: "Conan, em đã cao lên rồi." Dù chỉ nói những lời bình thường, nước mắt không ngừng rơi trên má cô.
"Chị Ran, còn chị Sonoko và anh trai này... đến tham gia phá án của câu lạc bộ thám tử sao?" Edogawa Conan mỉm cười nhẹ, chân nhanh chóng tiến lại gần hơn. Cậu rút tờ đăng ký dưới cánh tay của Ayumi, nhíu mày nhìn qua một lượt, rồi châm chọc nhìn về phía Genta mập mạp bên cạnh: "Cậu và Mitsuhiko không đi mời khách à? Sao chỉ có từng này người?"
Genta bực bội, hừ mũi hai cái, phản bác: "Ai nói chứ? Chính cậu mới là người không giúp được gì cả."
"Ai nói? Mình đã rất cố gắng quảng cáo cho đội bóng mà, chắc chắn họ sẽ đến thôi."
Edogawa nhún vai, tự mãn hừ một tiếng. Là ngôi sao của đội bóng, cậu luôn là tâm điểm chú ý ở bất kỳ đâu. Thực ra nếu không phải vì cậu nhanh nhẹn, giờ này có lẽ cậu vẫn bị bao vây bởi đám phóng viên không thể thoát ra. Thật kỳ lạ, khi Kudo Shinichi nổi bật, cậu luôn cảm thấy vui vẻ, giờ đây lại thấy phiền phức; nguyên nhân thay đổi có lẽ vì tâm lý tuổi tác thật sự của cậu đã gần ba mươi.
Bị Edogawa gọi là "anh trai này," Sera Masumi bĩu môi không hài lòng, đưa tay huých vào sau gáy của Edogawa. "Nhóc gọi ai là 'anh trai '? Nhóc con, gọi là chị Sera đi!" Edogawa cảm thấy đau, suýt nữa đã phản đối, nhưng khi nhìn vào đôi mắt buồn của Ran, cậu lại im lặng. Sera Masumi có phần muốn trút giận cho Ran, trong khi Edogawa, người không phải lần đầu bị đối xử như vậy, chỉ đành chịu đựng những cú đá lén lút từ người phụ nữ tóc ngắn này. Genta thì cười khúc khích, Edogawa trừng mắt nhìn cậu, châm chọc: "Cậu có thời gian thì đi phát tờ rơi đi, ngài 'Poirot' không có râu." Cậu cố tình nhấn mạnh chữ "Poirot," khiến Genta, người vừa thắng trong trò chơi, nổi cáu: "Cậu ghen tị với mình! Ayumi, nhìn Conan kìa, nhỏ mọn quá!"
Ayumi bị chọc cười, liền cố gắng hòa giải. Sau một lúc, cô mới nhớ đến ba vị khách đứng bên, may mắn là các chị đã tốt nghiệp chỉ mỉm cười nhìn họ đấu khẩu.
"Ba vị khách, chào mừng đến với hội thám tử trường Teitan!" Ayumi vỗ tay, một cách bí ẩn mở cửa phòng mật: "Trong một lễ hội vui vẻ như này, lại xảy ra một vụ án mạng ở ngôi trường yên bình. Nhiệm vụ của các thám tử là tìm ra đủ manh mối trong thời gian ngắn nhất để giải mã cách gi:ết người trong phòng kín. Chúc mọi người phá án vui vẻ!"
Cô định đóng cửa nhưng bị Sera Masumi gọi lại. Với vẻ tự tin của một thám tử tư nổi tiếng ở London, cô hỏi: "Khách trước đây đã mất bao lâu để giải quyết vụ này?" Edogawa, đang ghi chép, liếc nhìn cô, nhận ra sự cạnh tranh trong cô lại nổi lên. Ayumi ngẩn ra một chút, rồi không do dự trả lời: "Chưa ai vượt qua được cả." Cô quay sang Genta, chắc chắn: "Đúng không?" Genta gật đầu, định khoe khoang về hội thám tử thì Edogawa đã lên tiếng trước.
"Dù sao thì đây là phòng kín do em thiết kế, nếu dễ dàng giải được thì chẳng phải quá xấu hổ sao?" Cậu kiêu hãnh đẩy kính, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Sera. Cô thám tử hứng thú "ồ" lên một tiếng, chuẩn bị thể hiện tài năng thì lại có thêm khách mới.
Đó là bác sĩ của trường, Araide Tomoaki, người có nụ cười ấm áp và phong thái dịu dàng, dù đã qua tuổi 30 nhưng trông vẫn như thanh niên 20. Nhìn thấy Ran và hai người bạn lâu ngày không gặp, trên mặt anh không khỏi hiện ra vẻ bất ngờ.
"Rất lâu không gặp, Masumi, Suzuki, và Mori."
Khi nhắc đến cái tên cuối cùng, mặt anh bỗng đỏ lên. Sonoko nhanh chóng nhận ra, cười khúc khích đẩy nhẹ lưng bạn. Ran thoáng ngẩn người, định phàn nàn thì lại rơi vào ánh mắt dịu dàng như nước của Araide Tomoaki. Cô có chút bối rối, nhỏ giọng gọi: "Chào anh." rồi rơi vào im lặng không biết vì sao.
"Anh có thể tham gia cùng các em không?" Araide hỏi, Sonoko gật đầu lia lịa, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt không vui của Sera. Ran mãi đến khi bác sĩ lại gần mới có phản ứng, vô thức lùi lại một chút.
"Thầy Araide có tình cảm với chị Ran không nhỉ?" Sau khi khách đã vào phòng hết, Ayumi không nhịn được mà hỏi. Genta, người thường không quan tâm đến chuyện này, ngay lập tức lắc đầu, đẩy câu hỏi về phía Edogawa, người vẫn im lặng từ lúc bác sĩ Araide xuất hiện. Cậu, với vẻ mặt không cảm xúc, gõ ngón tay lên bàn vài lần, bình thản đáp: "Có lẽ."
Trước đây, cậu đã từng rất bực bội khi thấy bác sĩ Araide và Ran ở bên nhau. Nhưng giờ đây, cậu lại cảm thấy điều đó chẳng còn liên quan gì đến mình. Edogawa thường tự hỏi liệu mình có quá lạnh lùng không, khi so với phản ứng đau buồn của Ran và những người khác, cậu lại có vẻ quá lý trí, thậm chí không có loại cảm xúc vỡ òa đau buồn. Khi cậu đến thăm Ran, người vừa mất đi hôn phu, cậu vẫn lạnh lùng như một cỗ máy.
Dù ngay cả ba cậu cũng lén lau nước mắt, nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ đó, Edogawa cảm thấy như mình đang trong một giấc mơ. Trong mắt những người biết sự thật, cậu chắc chắn là người đáng thương nhất, phải từ bỏ mọi thứ tốt đẹp đã gầy dựng cả một đời người: tình yêu, sự nghiệp, danh tiếng... Cậu suýt có tất cả, nhưng lại mất đi tất cả trong một đêm. Nhưng đồng thời, cậu cũng là một kẻ tồi tệ, người thật sự dũng cảm để vứt bỏ mọi thứ mình từng có, như một s:át thủ tàn nhẫn, gi:ết ch:ết chính mình trong quá khứ.
Ngoại lệ duy nhất là Shiho Miyano, có lẽ vì phải ở nhiều năm trong tổ chức Áo Đen, cùng số phận teo nhỏ tương tự, cô ấy vẫn hiểu cậu hơn những người khác, đối xử với cậu một cách bình thường hơn. Giống như dòng nước, tự nhiên đến mức Shinichi quên mất từ lúc nào mình đã gọi Shiho là "Miyano" cũng như Shiho vô thức gọi cậu là "Kudo", rồi lại trở thành "Edogawa"...
Khi con người quen biết nhau quá lâu, sẽ có những vấn đề như vậy; những thay đổi nhỏ giữa hai người ban đầu không dễ nhận thấy. Những lần đầu vô tình gọi sai có thể khiến cả hai động lòng, nhưng dần dần, họ đã quen với những cái tên và danh tính mới. Chỉ có điều không thay đổi là sự ăn ý tiềm ẩn trong suốt thời gian dài bên nhau, đến cả Shinichi, một người thông minh xuất chúng, cũng không biết liệu điều đó có thể gọi là 'chemistry' giữa bạn bè hay không.
Giờ đây, cậu mỉm cười về phía bóng trong bóng tối của tòa nhà, khẽ vẫy tay. Dường như có thể nghe thấy tiếng thở dài bất lực, một lát sau, người phụ nữ xinh đẹp từ bóng tối bước ra, nở một nụ cười nhẹ nhàng về phía Ayumi và Genta, khiến họ ngạc nhiên.
"Chị Miyano, chị cũng đến rồi à!" Ayumi vui vẻ nói, vừa định mời cô vào căn phòng được trang trí tỉ mỉ thì nhớ ra bên trong đã có một nhóm khách. Cô không chắc liệu bác sĩ bận rộn này có thời gian và kiên nhẫn chờ đợi không.
"Muốn thử không? Nhưng phòng đó là tớ thiết kế đấy." Edogawa hứng thú, thì thầm chỉ về phía cánh cửa đóng chặt. Miyano Shiho im lặng, bất ngờ hỏi: "Họ còn bao lâu nữa mới ra?"
"Nếu có người mà cậu không muốn gặp, có lẽ khoảng mười lăm phút nữa," Edogawa nhìn đồng hồ và tự tin nói. Shiho nhướn mày, đáp lại một cách châm chọc: "Không phải cậu rất tự tin với căn phòng mình thiết kế sao?"
"Điều đó đúng với hầu hết khách bình thường, nhưng cô ấy dù sao cũng là một thám tử" Edogawa nhún vai, giải thích. "Nhưng có cố gắng cũng không giải được hết các câu đố mật đâu."
Nhìn về phía Genta và Ayumi đang nghi hoặc, cậu nháy mắt với Shiho, có phần khiêu khích hỏi: "Chị có muốn thử không, giáo sư Miyano?"
Đây là căn phòng mà cậu đã bỏ ra ba đêm thiết kế trong giờ tập bóng đá, và dĩ nhiên, càng nhiều người thất bại càng tốt. Cậu rất tự hào về những câu đố ẩn của mình, tự tin rằng ngoài Kudo Yusaku và bản thân ra, không ai có thể giải được. Và khi thấy những người khác đau đầu mà không suy luận được đáp án đúng, tâm trạng của cậu lại càng tốt hơn.
Miyano Shiho bình tĩnh gật đầu, trả lời "Đành chờ mười lăm phút nữa quay lại vậy" rồi rời đi. Edogawa không khỏi trầm trồ, cảm thán: "Thật là một người phụ nữ lạnh lùng," rồi sau đó mệt mỏi xoay bút.
Ayumi, người bị hai người kia bỏ rơi khỏi cuộc trò chuyện, nuốt một ngụm nước bọt, lén nhìn vào gương mặt tươi cười của chàng thám tử trẻ, trong lòng dấy lên nhiều cảm xúc phức tạp. Cô không biết tại sao mỗi lần nhìn Conan và chị Miyano bên nhau, cô lại cảm thấy không vui, như thể những điều cô có được, những khoảnh khắc bên Conan, bỗng trở nên vô nghĩa.
Trên sân đấu, thắng thua không liên quan đến tuổi tác.
Khi Ayumi chợt nhớ lại câu nói của Miyano Shiho, cô ấy đang bình tĩnh chỉ ra kẻ sát nhân trong vụ án gi:ết người trong căn phòng bí mật là Nishino của hội điều tra, lý do chỉ đơn giản là vì hắn có cùng họ với một nhân vật mà Conan ghét nhất trong các tác phẩm trinh thám. Hắn trở thành kẻ gi:ết người chỉ vì những lý do xã hội như xuất thân gia đình, thất nghiệp và bị phụ nữ lợi dụng. Trong sự phản đối của Edogawa rằng "Đó đâu gọi là suy luận", ngay cả chính bản thân Ayumi cũng quên mất mình đã tự hỏi:
Tại sao Miyano Shiho lại biết tên của nhân vật mà Edogawa Conan ghét nhất.
Đó chỉ là một câu nói vu vơ trong một cuộc trò chuyện nào đó giữa hai người bọn họ, và cô ấy đã ghi nhớ trong lòng, còn cậu thì nghĩ rằng cô ấy nhớ là điều hiển nhiên.
🎀 Mừng 20/10 các bác yêuuu, lịch dịch fic thường là chiều Chủ Nhật mỗi tuần, nhưng vì hôm nay là 20/10 nên dù bây giờ là 4h sáng rồi vẫn ráng edit một chương air trước tặng mấy cổ. Mong các gái iu mở mắt Chủ Nhật có chương mới đọc thì vui cạ ngày hehe, quà 20/10 í hãy nhận tấm lòng của em nhoé. Tối sẽ thêm 3 chương nữa ạ do chiều em vẫn đi làm ạ hic.
🎀 Em thực sự có tham vọng dịch thêm vì thực sự đang tồn rất nhiều draft, cả long cả oneshot (vì tối nào cũng đọc fic tới sáng, từ Anh qua Trung đủ kỉu các thứ các thứ lun). Kỉu mún biến profile Wattpad này thành 1 trong những trạm kỉu ai đu 2 em là sẽ bấm zô tìm đọc zậy á haha (mà em dịch toàn fic hay thui ah, nói thiệt không rỡn hic, em hơi bị có gu lun, lựa fic đọc cũng kĩ nữa). Ai ủng hộ sốp dịch thêm cho em xin 1 follow nhe, còm meng nói chiện càng tốt, rấc là iu. Chúc cả nhà mình cúi tuần zuiiii 💗🫶🏻
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro