Chương 16
"Tôi đã nghiên cứu hồ sơ của cô, Miyano-san. Tôi và đội ngũ bác sĩ thực sự ngạc nhiên với kỹ thuật chỉnh sửa gen này," bác sĩ nói.
Lúc đó, Shinichi đang đưa Shiho đi kiểm tra định kỳ.
"Tôi cũng đã tìm hiểu, cô đã áp dụng kỹ thuật này rất tốt cho thực phẩm và chăn nuôi khi ở đảo Tristan," bác sĩ nói thêm.
Shiho gật đầu.
"Kỹ thuật đó có vấn đề gì sao, Sensei?" Shinichi hỏi.
"Chuyện là thế này. Nếu chờ đợi hiến tặng giác mạc, sẽ mất rất nhiều thời gian, vì danh sách chờ rất dài và hiếm có người qua đời đồng ý hiến tặng đôi mắt của mình. Tôi và đội ngũ muốn thử áp dụng kỹ thuật chỉnh sửa gen để phục hồi thị giác cho Miyano-san. Cụ thể, chúng tôi sẽ thay thế DNA bị tổn thương trong mắt bằng DNA mới,"
"Vậy nếu sử dụng kỹ thuật này, Shiho sẽ nhìn thấy lại sao?" Shinichi hỏi.
"Chúng tôi hy vọng vậy, nhưng vẫn chưa ai từng thử nghiệm kỹ thuật này trên con người. Rủi ro khá lớn. Tôi để quyền quyết định cho Miyano-san," bác sĩ nói.
Shiho đưa tay ra. Shinichi liền đưa giấy và bút cho cô viết. Shiho bày tỏ rằng cô sẵn sàng thử nghiệm chỉnh sửa DNA và chấp nhận mọi rủi ro.
"Em chắc chứ, Shiho?" Shinichi hỏi.
Shiho gật đầu kiên định.
"Được rồi, chúng tôi sẽ chuẩn bị cho ca phẫu thuật này," bác sĩ nói.
***
Mất ba tháng để đội ngũ y bác sĩ chuẩn bị cho ca phẫu thuật sử dụng kỹ thuật chỉnh sửa gen này. Vì đây là một kỹ thuật mới đối với họ, họ đã nghiên cứu cẩn thận các ghi chép và bài báo khoa học của Shiho. Họ quyết tâm thực hiện ca phẫu thuật thành công, không chỉ vì Shiho mà còn như một bước đột phá cho nền y học. Sự tỉ mỉ của người Nhật có lẽ là vô đối trên thế giới, ngay cả những lỗi nhỏ nhất cũng đã được dự đoán trước. Họ thiết lập kịch bản phẫu thuật thật hoàn hảo và quyết tâm không mắc bất kỳ sai lầm nào.
Gia đình Kudo lo lắng chờ đợi bên ngoài phòng mổ. Shinichi đi đi lại lại không ngừng. Nếu ca phẫu thuật thành công, họ dự định sẽ từng bước phục hồi thính giác và khả năng nói cho Shiho để cô có thể hồi phục hoàn toàn.
Khoảng năm tiếng sau, ca phẫu thuật hoàn tất. Shiho được đưa về phòng hồi sức. Đôi mắt cô được băng kín và phải ba tuần sau mới có thể tháo băng. Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng tựa như ba thế kỷ.
"Hãy mở mắt từ từ, Miyano-san," bác sĩ yêu cầu.
Ánh sáng trong phòng đã được giảm xuống mức tối thiểu, rèm cửa cũng đã kéo lại để mắt Shiho không bị sốc với ánh sáng.
Chậm rãi, Shiho mở đôi mắt có hàng mi dài của mình. Cô hơi cau mày rồi đưa tay che mắt.
"Sao vậy, Shiho? Đau à?" Shinichi lo lắng hỏi.
Yusaku và Yukiko cũng nín thở chờ đợi.
Shiho chớp mắt nhìn Shinichi, mắt cô ngấn lệ nhưng lại cau mày. Vẫn còn điều gì đó chưa hoàn chỉnh.
"Miyano-san, cô nhìn thấy được chứ?" bác sĩ hỏi.
Chậm rãi, Shiho gật đầu.
Gia đình Kudo thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Shiho vội viết gì đó vào lòng bàn tay Shinichi.
Đen - trắng.
"Đen trắng? Ý em là em không thấy được màu sắc sao?" Shinichi nhìn Shiho hỏi.
Shiho gật đầu.
"Tại sao lại thế, Sensei?" Shinichi quay sang bác sĩ.
"Chúng tôi sẽ tiếp tục quan sát, nhưng theo phỏng đoán ban đầu, DNA gốc của Miyano-san vẫn đang thích nghi với DNA mới từ protein Cas9. Hãy chờ xem liệu màu sắc có dần xuất hiện hay không. Nếu không, chúng tôi sẽ cố gắng tìm giải pháp khác," bác sĩ giải thích.
Shinichi nhìn Shiho, "Em hãy kiên nhẫn nhé, Shiho."
Shiho lắc đầu, mỉm cười trấn an Shinichi rồi đưa tay chạm vào gương mặt cậu. Với cô, dù chỉ là trắng đen nhưng thế này đã là đủ. Ít nhất, cô có thể nhìn thấy gương mặt người cô yêu thương nhất. Sau đó, Shiho nhìn về phía Yukiko và Yusaku.
"Shiho-chan," Yukiko bước tới bên cô.
Shiho chạm vào gương mặt Yukiko, cô cũng nhớ khuôn mặt xinh đẹp này.
Yukiko xúc động ôm chầm lấy Shiho, "Ôi, Shiho-chan!"
"Dù sao thì vẫn có chút tiến triển hơn là không có gì," Yusaku bình thản nói.
"Eh," Shinichi gật đầu.
"Hakase chắc chắn sẽ vui mừng khi biết tin này," Yusaku tiếp lời.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro