1. Ai Haibara
Người phụ nữ trẻ với mái tóc nâu đỏ nhìn chằm chằm vào dòng sông ngay bên dưới cây cầu, nơi cô đang ngồi trong sự im lặng. Cô không muốn sống nữa, thật khó để cô nghĩ về cuộc sống của cô ấy sau này sẽ như thế nà. Cho nên, cô muốn kết thúc mọi thứ ngay bây giờ.
Shinichi ngồi một mình trên chiếc ghế dài bên bờ sông Temuzu một cách chậm chạp. Anh rất mệt mỏi vì mẹ vợ tương lai của mình từ chối, anh thở dài. Anh với cô bạn gái của mình – Ran Mori, họ đã quen nhau từ thuở ấu thơ và anh cũng đã hẹn hò với cô lúc học trung học. Anh đã 24 tuổi và anh sẵn sàng mời Ran cùng anh định cư ở nước ngoài. Với tư cách là một thám tử anh cũng có một khoản thu nhập khá lớn, nhưng chính vì điều đó mà mẹ vợ tương lai của anh – Bà Eri chưa chấp nhận mối quan hệ của anh. Và lí do duy nhất đó là bà không muốn con gái mình lấy một thám tử.
Shinichi hiểu lí do của bà, vì chồng bà – Kogoro Mori cũng là một thám tử. Khi Ran còn nhỏ, Bố mẹ cô ấy đã ly hôn sau những trận cãi vã liên miên. Sau này, Ran luôn bận rộn với công việc kinh doanh lớn của gia đình, còn bố cô trở thành một kẻ nát rượu. Tuy nhiên cô thì thích ở chung với bố hơn là với mẹ. Không lâu sau đó, bố cô ấy đã mất do bị suy gan, thận vì uống quá nhiều rượu, nên Ran cũng theo mẹ.
Anh đã cố gắng thể hiện cho mẹ Ran rằng anh khác hẳn với chồng bà, nhưng vẫn vô dụng. Ran cũng đồng ý với mẹ mình, cô sẽ kết hôn với anh nếu anh trở thành một doanh nhân giàu có hoặc quan chức lớn của chính phủ. Đó là điều kiện nếu như anh muốn cưới cô: PHẢI bỏ nghề làm thám tử.
"Bỏ làm thám tử ư" Anh lẩm bẩm, nở nụ cười nham hiểm. Ước mơ duy nhất của anh, anh đã bỏ qua mong muốn của bố mình, người muốn anh tiếp tục công việc của gia đình, bây giờ nếu muốn cưới Ran phải làm như thế. Anh thực sự không thích làm quan chức hay doanh nhân gì đó, anh chỉ muốn trở thành một thám tử.
Đôi mắt Shinichi đang nhìn chằm chằm vào cây cầu trước mặt mình, đột nhiên, có cái gì đó rơi xuống làm anh kinh ngạc mở to mắt nhìn, phát hiện có người tự sát làm anh sợ hãi. Theo bản năng, anh nhảy xuống sông để cứu người, ban đêm nước sông lạnh lẽo, làm cơ thể anh cũng theo nhiệt độ của dòng sông. Cuối cùng sau 15 phút, anh cũng đưa người đó lên bờ, nhìn kĩ lại hóa ra đó là một cô gái, anh nhanh chóng bế cô lên xe của mình rồi chở cô vào bệnh viện.
Sau khi cấp cứu xong, anh thở dài nhìn người anh vừa cứu nằm trên giường bệnh. Khi đã có được ý thức, cô gái ấy rất bực bội vì anh đã cứu mình, hay đúng hơn " đồ bao đồng". Cô bực bội cố gắng gỡ chai nước truyền dịch trên người mình để rời khỏi giường nhưng bước được vài bước về phía cửa thì cô ngất đi. May mắn thay, anh đã kịp ôm cơ thể cô gái ấy trước khi cô ngã xuống sàn nhà.
Bác sĩ và y tá vừa rời khỏi phòng cô sau khi gắn kim tiêm lên tay cô. Bác sĩ nói rằng tình trạng của cô ổn định và không có vết thương nào, sau vài ngày có thể xuất viện.
Shinichi lại thở lại, anh biết điều này không tốt nhưng cũng dám mạo hiểm. Anh lấy cuộn băng trên bàn mà anh yêu cầu từ y tá, anh bắt đầu trói tay và chân của cô lại vào mép giường, rồi khóa cửa phòng và đặt mình lên ghế sofa ngồi nghỉ. Nếu bây giờ tình trạng này mà không phải ở bệnh viện thì nó trông anh giống như một kẻ BD.
" Khi nào anh bỏ cái này ra khỏi người tôi?"
Anh vẫn tiếp tục đọc cuốn tiểu thuyết Sherlock Holmes mà mình yêu thích, vừa đọc rồi lại nhìn khuôn mặt của người đang nói chuyện với mình.
" Cho đến khi tôi chắc chắn cô không muốn làm điều ngu ngốc đó một lần nữa" Shinichi trả lời.
" Tại sao anh phải làm thế? Trong khi chúng ta không biết nhau" Cô gái cất giọng mỉa mai.
" Tôi đã nói với cô là..." Lời của anh bị cô cắt ngang.
" Vâng, vâng, anh là một thám tử.... bla bla.." cô cắt lời với giọng điệu mỉa mai của mình.
" Thật tốt khi mà cô hiểu" Shinichi nói nhại lại với giọng điệu của cô. Sau đó, anh tiếp tục đọc sách
" Nè..., hãy thả tôi ra" Sau một hồi im lặng, cô lên tiếng
Shinichi không quan tâm đến lời của cô.
" Tôi hứa sẽ không tự sát lần nào nữa đâu" người này vẫn tiếp tục nói dù anh vẫn cứ im lặng
" Còn có lần sau sao" Anh nhếch mày, mỉa mai cô rồi anh chuyên tâm việc đang làm.
Cô gái thở dài khi nhìn thấy mình trong tình trạng cổ tay phải bị trói lại ở mép giường bằng cuộn băng. Nhìn qua bên trái nó cũng y chang bên phải.
" Cô tên gì?" Anh hỏi cô gái đang nhìn về phía mình
" Tại sao tôi phải nói tên của mình cho một kẻ tôi không quen chứ" Cô trả lời cộc lốc với vẻ tức giận.
Anh nhìn vào khuôn mặt cô
" Đương nhiên là liên lạc với người nhà để họ đến đón cô rồi. Sau đó tôi sẽ thả cô ra" Shinichi trả lời.
" Tồi không có gia đình" Im lặng một hồi, cô thốt lên.
" Vậy là cô không muốn thoát khỏi nó sao" Anh nhìn cô rồi liếc về cuộn băng mà anh trói cô. Anh đóng cuốn tiểu thuyết Sherlock Holmes lại, đặt nó lên bàn rồi tiến về phía cửa. Bây giờ anh cảm thấy rất đói nên muốn ra căn tin bệnh viện ăn chút gì đó. Mặc dù anh mới ăn bữa tối cách đầy vài giờ, nhưng không hiểu sao anh lại thấy đói.
" Anh đi đâu đó" Cô hỏi.
Anh vẫn không trả lời và tiếp tục bước ra cửa, khi tay anh cầm vào nắm cửa, cô cất tiếng trả lời
" Ai Haibara" Anh lập tức quay nhìn cô gái
" Đó là tên của tôi" Cô tiếp tục nói, nhưng ánh mắt nhìn về chỗ khác.
Anh không nói mà nhìn chằm chằm vào cô.
—————————————————
" Cảm ơn anh vì tất cả, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền để trả lại cho anh" Ai nói với Shinichi tại bệnh viện sau khi cô được phép xuất viện.. Cô cúi chào anh và bước đi.
" Cô tính đi đâu? Cô có nơi để ở không?" Shinichi cất giọng với vẻ quan tâm.
" Chà, chắc tôi sẽ kiếm một nơi để ở lại hôm nay" Ai nhún vai trả lời anh.
" Đi với tôi, tôi sẽ cho cô tá túc tại nhà tôi đến khi nào tôi tìm cho cô một nơi khác để ở" Anh mỉm cười nhìn với cô.
" Để tiện cho anh trói tôi trên giường chứ gì, đồ thám tử hư hỏng" Ai nói với giọng mỉa mai xen một ít trêu chọc, làm mặt anh đỏ bừng.
" Không ... không phải.. Cô nghĩ tôi là ai chứ... Sao ... sao tôi lại phải làm vậy..." Lời anh bị Ai cắt
" Just kidding, tôi biết rồi" Ai nở nụ cười nhỏ với vẻ thích thú nhìn Shinichi với vẻ bực bội
" Thôi, tạm biệt" Ai nói sau khi cô ngừng cười, rồi quay đi bỏ anh lại đó.
Shinichi không biết tại sao mình phải làm điều này. Trong khoảng thời gian này anh không hề liên lạc với Ran thay vào đó anh lại rất quan tâm và bận rộn với việc theo dõi Ai. Lúc này trông anh chẳng khác gì stalker hay giống như một tên biến thái. Phải, anh đang theo dõi người mà anh đã cứu tối hôm đó. Anh đã đuổi theo Ai ngay khi Ai tách mình ra khỏi anh. Theo bản năng anh cho rằng Ai có thể sẽ tự tử một lần nữa sau khi Ai bỏ đi, vì vậy mà anh cải trang để tiện theo dõi cô. Tận sâu thẳm, anh biết anh chỉ đang lấy cớ để thôi nghĩ về vấn đề của mẹ Ran và Ran.
Sau khi Ai tách khỏi Shinichi, Ai quay lại chỗ bờ sông Temuzu nhưng không phải tự sát mà chỉ ngồi trên chiếc ghế dài đó ngắm bờ sông cả buổi sáng. Đến giờ ăn trưa, Shinichi để ý thấy Ai nhìn chằm chằm vào burger kẹp thịt của những người qua đường tại các nhà hàng bán thức ăn nhanh. Anh mỉm cười vì anh biết giờ Ai rất đói nhưng lại không có tiền. Anh lại một nhà hàng mua một burger và trả cho đứa bé một cây kem để nó đưa burger đến cho Ai.
Ai rất ngạc nhiên với cậu bé khi cậu bé đặt burger lại chỗ cô rồi nhanh chóng bỏ chạy. Ai mỉm cười, vui vẻ khi cầm burger trên tay. Cô định mở burger nhưng bất ngờ một người ăn xin chìa tay cầu xin cô.
Cô nhìn người ăn xin, rồi nhìn lại chiếc bánh trên tay mình. Cô mỉm cười rồi đưa cho người ăn xin chiếc burger đó. Người ăn xin rất hạnh phúc vẻ mặt mừng rỡ cúi đầu cảm ơn Ai. Còn shinichi bất ngờ với hành động của cô, anh không ngờ trong hoàn cảnh thế này mà cô lại tốt bụng với người khác như thế. Lúc ở bệnh viện, anh cứ nghĩ Ai trông giống như những người phụ nữ khác 'phiền phức'.
" Baka, Ai- chan" Shinichi lầm bầm trong miệng, nhưng trên môi anh lại hiện lên nụ cười nhỏ. Anh lại nhà hàng hồi nãy mua cho cô burger lần nữa, nhưng cô đã đứng dậy và bước đi làm Shinichi từ bỏ ý định của mình và anh nhanh chóng bước theo Ai.
Shinichi thấy Ai đi ra từ cửa hàng, là nơi làm việc của Ai, nên shinichi đứng ở một góc gần đó rình rập Ai. Trời đã về đêm, sau khi Ai di chuyển từ bờ sông Temuzu, cô nhanh chóng đi tìm việc. cuối cùng Ai có công việc để cô có bữa ăn trưa và tối.
Theo phỏng đoán của anh, Ai sẽ tìm một nơi để ở. Có lẽ Ai sẽ kiếm một phòng trọ rẻ tiền gần đó để tiện ngày mai đến làm việc. Vì vậy, anh muốn bảo đảm rằng Ai ở lại đó tối nay, sau đó anh sẽ trở về nhà. Mặc dù anh an ủi với lòng mình, anh cũng mệt mỏi và hơi buồn ngủ nên anh muốn nhanh chóng về đến căn hộ của mình.
Shinichi cau mày khi nhìn Ai đi vào khu giải trí đêm. Anh biết đây là nơi có thể kiếm được rất nhiều phòng rẻ nhưng những phòng đó để phục vụ với mục đích bán dâm. Dù Ai không có nhiều tiền, nhưng không thể nào ở lại một nơi như vậy được. Không ai lo lắng cô ấy được coi là người "nghệ sĩ" ở giải trí hay sao?
Shinichi không tin nổi vào mắt mình, nhìn Ai bước vào đó với tấm ám phích trên tay bên cạnh lối vào. Amh há hốc miệng. Nhiều câu hỏi chợt hiện lên trong đầu anh " Tại sao Ai lại vào đó? Ai thích đến clb đêm này hay sao? Hay do anh không biết gì về Ai? Liệu mình có nên vào trong đó tìm hiểu hay không?"
Trước khi Shinichi quyết định, anh thấy ai đó bước ra khỏi hộp đêm với bộ trang phục thỏ trên tay với một cái giỏ. Đó là Ai, anh lại ngạc nhiên thêm một lần nữa. Mặt anh bắt đầu đỏ lên khi trông thấy Ai với bồ đồ thỏ gợi cảm, sexy, thoải mái mà cô đang mặc. Trang phục của cô rất mát mẻ dù cho đêm rất lạnh.
Shinichi thấy Ai đưa khăn giấy cho những người qua đường. Anh nhớ câu nói của Ai ' Để tiện cho anh trói tôi trên giường chứ gì, đồ thám tử hư hỏng', " trói Ai trên giường ư" anh vừa nghĩ vừa tưởng tượng khiến cơ thể bắt đầu nóng lên. Anh bắt đầu lắc đầu, bởi anh sợ cô nhìn anh với ánh mắt ghê tởm và bị Ai gọi là " thám tử biến thái".
Nụ cười biến thái của anh biến mất khi anh thấy một người đàn ông lại gần cô trêu chọc, hắn giữ Ai sát vào người và cô thì cố gắng né tránh. Một nhân viên bảo vệ hộp đêm nhanh chóng bước ra đuổi tên đàn ông đó đi, nhưng hắn ta tức giận. Hắn ta đe dọa nhân viên bảo vệ, sau đó thêm 2 tên khác xuất hiện vào tham gia cùng. Một tên giữ cánh tay Ai ra sau lưng, cô bất lực chống lại, giỏ trên tay cô rớt xuống và đồ trong đó rớt ra ngoài.
Tên cầm đầu tức giận với bảo vệ hộp đêm ngay lập tức đánh lạc hướng anh ta khi tên giữ Ai gọi hắn. Có vẻ như lũ đó là bạn bè hay cấp dưới. Một tên đàn ông bước về phía Ai, trong khi tên đàn ông kia đang đe dọa bảo vệ.
Hắn ta vuốt lên khuôn mặt của Ai, sau đó hạ xuống vai rồi đến ngực khiến Ai giùng giằng. Trước khi anh nhận ra hành động của mình, thì anh đã chạy đến đấm một phát vào tên đàn ông đang đụng chạm thân thể Ai, nắm đấm của anh làm hắn ngã xuống đất. Không dừng lại ở đó, anh tiếp tục đánh tên đang giữ tay Ai trong sự ngạc nhiên.
Một lát sau, tên đó thả Ai ra và lao đến Shinichi cùng với tên còn lại. Chúng cố gắng ngăn Shinichi lại, nhưng Shinichi giống như kẻ nổi điên, ra tay đánh như thể anh bị chúng lấy đi báu vật quý giá vậy. Những thứ mà anh ngụy trang để theo dõi Ai đều rơi xuống, Ai đứng đó nhìn chằm vào Shinichi.
Một tên trong đám đó, rút con dao gấp tấn công từ đằng sau Shinichi. Má Shinichi bị rạch nhẹ qua khi anh cố gắng né. Con dao tiếp tục đấm trúng cánh tay trái của anh, nhưng như thể anh không cảm thấy gì cả, cứ liên tục đáp trả lại bọn trúng, tên cầm dao bị Shinichi đánh ngã xuống, con dao trượt khỏi tay hắn. Shinichi đánh cho đến khi bọn chúng bỏ chạy.
Ai dừng một lúc, cô nhặt khăn giấy nằm rải rác trên mặt đất, mở nó ra. Cô tiến lại gần, lau vết máu đang chảy ra trên khuôn mặt của anh. Lúc đó Ai chưa nhận ra rằng cánh tay trái của anh đã bị thương.
Shinichi hướng mắt nhìn về phía Ai khi Ai bước đến gần anh. Anh biết cô định làm gì, khi Ai lau vết thương trên má thì anh cúi xuống để cô dễ lau vì anh cao hơn Ai. Vô tình, đôi mắt anh rơi lại trên người ai. Mặt anh đỏ lên và anh cố gắng kiểm soát bản thân mình để không nhìn chằm chằm vào những nơi gợi cảm của Ai. Anh lập tức cởi áo khoác trên người mình và khoác lên người cô. Anh nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi theo anh.
"Tôi không quan tâm việc trói cô trên giường, nhưng cô phải đi với tôi" Shinichi nói tiến về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro