10. Động lực

Shinichi tỉnh dậy sau giấc ngủ, anh tỉnh vì cảm nhận có giọt nước trên mặt. Anh mở mắt ra và nhận ra cơ thể mình đang nằm úp trên đường cao tốc và ai đó đang tưới nước trên người anh- đó là xăng. Anh lập tức đứng dậy, nhìn những kẻ đổ xăng lên người mình. Nhìn ngoại hình, anh đoán đám đó là những tên côn đồ.

"Các người là ai?" Shinichi nhìn thẳng vào mắt chúng hỏi một cách dữ dội

"TỤi tao là những thiên thần đến để tước bỏ sự sống của mày." Một tên trong đám đó trả lời, có vẻ đó là thủ lĩnh. Cầu trả lời của hắn vừa thốt ra, cả đám nở nụ cười xấu xa vang lên.

Một tên nở nụ cười toe toét, lấy ra một que diêm ra khỏi hộp. Nỗi sợ bao trùm lấy anh, anh im lặng rong một giây, trước khi quay lại và bắt đàu chạy thật nhanh để có thể giữ được mạng sống của mình. Tiếng cười của chúng lại vang lên.

Ngọn lửa từ que diêm đã bắt kịp với những giọt xăng trên cơ thể anh, lửa và xăng tiếp xúc nhau, bùng lên, giờ anh cảm thấy nóng và đau, lửa bắt đầu thiêu rụi quần áo của anh đang mặc. Shinichi vừa chạy vừa cởi từng đồ ra khỏi người. Anh không thể chết ở đây. Anh không muốn.

Shin cầu nguyện và tiếp tục chạy dù cơ thể rất đau, đặc biệt là đôi chân, may mắn lời cầu nguyện ấy đã được đáp úng, trước mặt anh là con sông nhỏ.Anh chạy hết mức có thể, lao xuống con sông.

Shinichi thở thào nhẹ nhõm. Nhưng tên côn đồ đã đuổi theo anh, chúng có thể đảm bảo anh đã chết, vì vậy khi thấy anh đa an toàn, chúng đã xuống đánh anh.

Anh vẫn cố chống trả, nhưng do sô lượng người đông, anh không thể nào đáp trả hết. Anh cảm thấy phía sau mình có một thứ gì đó đè lên lưng mình, hóa ra đó là cơ thể của nhưng tên côn đồ. Một lát sau, tụi nó đa gục hết.

Anh trỗi dậy từ dòng sông với cơ thể đau đớn và đầy bùn. Anh nhìn chằm chằm vào những kẻ tấn công mình đang nằm một cách bối rối, khi cởi bỏ quần áo của một tên trong chúng vì giờ trên gnuoiwf anh không có một mảnh. Sau khi mặc quần áo xong, anh đi lên bờ, anh không hiểu được sao mình đến đây được trong khi hồi nãy mình ngồi trên taxi đến căn hộ Ai. Giờ anh phải tìm cách trở về căn hộ Ai, trước hết phải làm sạch cơ thể khỏi bùn.

"Mặc dù tôi đến từ Osaka " người đàn ông tóc tím, đeo kính với giọng điệu càu nhàu, Aii mỉm cười thích thú

"Em xin lỗi, nhưng đây là trường hợp khẩn cấp, cảm ơn anh đã cứu anh ấy" Ai

"Rốt cuộc Kaito đâu rồi?" Người đàn ông khó chịu hỏi

"à, anh ta..."

"Đừng nói rằng là anh đã thả em khi em rời đi nhé" Người đàn ông nói với giọng không tin và khó chịu

"chà..." Ai không trả lời , n đó thất vọng

"Ojou-sama" Anh nói với giọng tuyệt vọng

"Anh có thể làm điều đó không? Anh ấy không bao giờ thích em, vì vậy e cũng không thể giữ anh ấy lại bên mình"

"Nhưng vẫn là không thể" anh kêu lên

"Cuôc sống em đã phức tạp lắm rồi và nếu giữ anh ấy chỉ làm mọi thứ phức tạp thêm thôi. Tại sao anh không hiểu?" Ai giận dữ. Và khi nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông, cô nhìn xuống tỏ vẻ hối lỗi vì tức giận. Cô biết anh chỉ lo lắng cho cô.

"Em xin lỗi", rồi cô ôm lấy người đàn ông ấy, anh ta ngạc nhiên" Tôi rất biết ơn khi gặp lại anh, Subaru-kun" Ai nói khi cô vùi mặt vào người anh

"ojou-sama...." Anh nói trong lòng, anh không biết nên giơ tay lên vì bối rối không biết Ai trả lời hay không. Nhưng cuối cùng, tình cảm chiến thắng, anh ôm chặt cô " tôi xin lôi vì không thể ở bên cạnh em mọi lúc, Ojou-sama" Subaru buồn bã nghĩ

Anh ngồi xuống khi thấy Ai buông tay, lau nước mắt. Cuộc sống của Ai không dễ dàng và sống một mình. Anh cảm thấy rất tức giận với kaito, nếu mà anh gặp lại Kaito, anh sẽ cho Kaito biết hậu quả.

"Em sẽ nấu cho anh, chắc hẳn anh đói lắm sau chuyến đi dài như vậy" Ai cất giọng vui vẻ tiến vào bếp

"Em không cần phải làm vậy đâu" anh đi theo Ai để tránh Ai làm đồ ăn cho mình

"Không sao đâu. Tại em cũng làm phiền anh." Ai kêu anh ngồi vào ghế

"Nhưng..."

"Không có nhưng gì hết, anh chỉ việc ngồi đấy. Đây là mệnh lệnh, hiểu chứ?" ai cười vui vẻ

Subaru không thể nói gì hơn nữa khi Ai nói đó là mệnh lệnh mặc dù anh cảm thấy tồi tệ khi để Ai làm đồ ăn cho mình

"Nhân tiên sao anh biết em ỏ đây?" Ai hỏi trong khi cô bận rộn trong bếp

"Tôi đã thấy em ở Osaka, nên sau đó tôi theo dõi em"

"Thật sao? Trình độ của anh rất giỏi, mới có thể theo giỏi em và thậm chí còn biết sự hiện diện của Kudo trong thời gian ngắn. Nếu em có thể, em cũng muốn trở thành một ninja như anh" Ai nói vậy làm Subara cười khúc khích.

" Em nên nhớ lại khoảng thời gian tôi đa dạy em lãng phí chừng nào" Subaru nói làm khuôn mặt cô hờn dỗi. Anh lại cười thầm.

:Anh chàng đó..trông rất giống Kaito. Tôi nghĩ anh ta là Kaito khi lần đầu gặp thấy anh ta" Subaru nói thay đổi chủ đề

"Hả?" Ai khá ngạc nhiên. Rồi đột nhiên cô nhớ lại lời nói của Yusaku " Chỉ cần nhìn một cái, tôi biết dòng máu đang chảy trong người cô là ai"

"Nhưng điều đó là không thể" Ai nói với chính mình, cảm thấy khá ngu ngốc với ý tưởng xuất hiện trong đầu, có lẽ nên hỏi subara.

"Này subaru-kun, anh có biết cha Kaito –kun là ai không?"

"Không biết ông ấy là ai. Chikage-san luôn giữ im lặng về điều đó. Sao vậy?"

"Không có gì. Em chỉ muốn biết" Ai nói với khuôn mặt trầm ngâm

Nói về Kaito, cơn giận của anh lại tăng lên " Tôi chắc chắn sẽ tìm thây Kaito và kéo cậu ta đến trước mặt em, tôi hưa" Subaru nói một cách giận dữ, Ai cười

"Không cần thiết, anh ấy sống ngày bên cạnh" Ai cười thích thú

"Cái gì?" Subaru nói với vẻ mặt bối rối làm Ai cười

"Anh ấy là bạn của Kudo-ku và làm việc tại một công ty của cha Kudo, giống như em, vì vậy anh ấy cũng sống ở đây. Căn hộ này ban đầu thuộc sở hữu của Kudo-kun, trước khi anh ấy đưa nó cho em lúc em làm việc tại đấy" Ai giải thích. Và khi thấy Subaru đứng dậy, cô lại nói

"Anh không thể can thiệp vào cuộc sống của anh ấy. Đây là mệnh lệnh, hiểu chứ"

"Ojou-sama" Anh nói với sự thất vọng

"Hãy hứa với em, anh sẽ không làm phiền anh ấy. Anh ấy là trách nhiệm của em, em sẽ tự chăm sóc bản thân, anh hiểu không?" Ai nói chắc chắn để anh có thể yên tâm.

Một lát sau, cô đưa cơm cà ri và nước cam cho Subaru. Subaru đã ăn nó khi Ai kêu anh ăn và anh không thể tự dối lòng mình nếu anh a hài lòng về tất cả điều này, mặc dù anh đã phá vư với tư cách là ninja.

"Cậu ta có gây rắc rối với thủ tướng không? Những tên đó đều là người của thủ tướng" Subaru nói sau khi ăn xong

" Anh không biết?" Ai ngạc nhiên

"Không " Subaru

" Đừng nói rằng nah không bao giờ thay đổi thói quen không muốn xem tv nhé" Ai

"Đó là sự thật, tôi chưa bao giờ xem tv" Subaru kiêu ngạo

Ai cười thích thú với hành vi không thay đổi của anh

"Nếu anh muốn xem, em đã có thể tìm thấy Kaito-kun từ lâu, anh ấy luôn xuất hiện trên tv"

"Tôi có thể tìm thấy cậu ta mà không cần xem tv"

"Uhm, đúng rồi"

"Vậy tốt hơn em nên tránh xa anh ta nếu anh ta có vấn đề với thủ tướng, vì điều này có thể gây nguy hiểm cho em" Subaru

"Em không thể làm vậy, vì em là người gây ra cho anh ấy và thủ tướng" Ai nói một cách bình tĩnh làm anh nhìn chằm chằm vào cô

"Thông đóc Tokyo hiện tại không xứng trở thành thống đốc, vì vậy em muốn thay thế nó. Bên cạnh đó, còn vài lí do khác, nhưng không thể nói với anh ngay bây giờ"

"Nhưng ojou-sama" lời nói của anh bị cắt ngang bởi tiếng chuông cửa

Subaru và Ai trao đổi ánh mắt, Ai đứng dậy

"o" Ai nói khi có người lập tức va vào cô. Ánh nắng ban mai chiếu vào căn hộ của cô qua cánh cửa. Cô mới nhận ra trời đã sáng.

"Kudo-kun" Shinichi lẩm bẩm bên tai Ai, Ai cảm thấy có lỗi

Ai vòng tay ôm lấy cơ thể của Shinichi và ôm anh

"Tôi biết rồi, xin lôi vì đã khiến anh trải qua sự việc đó"

Shinichi chỉ im lặng và vùi mặt vài cổ cô

Trong khi đó, Subaru nhìn trộm họ, có vẻ anh cũng đến lúc rời đi, nhưng anh khoog hiểu tại sao ngực lai thấy nhói khi Ahin ôm AI. Ngay sau khi trở về Osaka, anh vẫn chưa tìm ra câu trả lời

"Em có thể ngừng cười được không?" Shinichi bực bội

"Xin lỗi, xin lỗi, nhưng mà thật sự nó rất mắc cười, hãy tượng tương anh chạy trong tình trạng cơ thể đang bị cháy mà còn vừa chạy vừa cởi đồ ra để lao xuống dòng sông bùn.." Ai cười sặc sụa

"Đừng cười" Anh cảm thấy khó chịu mà ngại ngùng

"Được rồi, được rồi, xin lỗi" Ai vẫn cười khúc khích

Ai tiếp tục công việc của mình, bôi thuôc lên đôi bàn chân ửng đỏ của anh là loại thuốc mỡ do bác sĩ khuyên dùng. Ai đã buộc Shin đến bệnh viện nhưng anh không muốn nên cuối cùng Ai phải gọi bác sĩ gia đình đến. May mắn thay, vết bỏng không quá nghiêm trọng, vì vậy Shin không cần phải nhập viện.

Shin nhìn Ai bận rộn với đôi chân mình một lúc trước khi anh bắt đầu nhắm mắt lại. Anh rất mệt mói và toàn thân đau nhức, nhưng giờ anh lại cảm thấy thoải mái. Anh thậm chí còn không thấy khó chịu dù hiện tại đang nằm trên giường Ai mà không mặc quần áo. Cơ thể của anh được che lại bằng chiếc chăn của Ai

"Anh có buồn ngủ không" Ai hỏi làm Shin mở mắt ra

"Mmm" Shin buồn ngủ nói

"Đừng ngủ, anh phải ăn và uống thuốc đã. Sau đó anh mới có thế ngủ, đợi một chút, được chứ?" Ai nói rồi cô đứng dậy khỏi mép giường và đi vào bếp.

Ai đỡ Shin ngồi dậy, sau đó cho Shin ăn và uống thuốc. Đặt anh nằm ngửa để Shin có thể ngủ rồi cô tiếp tục bôi thuốc ngủ lên chân anh, cô nén những vết bầm tím trên cơ thể Shinichi

"Tôi xin lỗi, Kudokun" Ai nói thầm với chính mình, tay cô vuốt tóc Shin sau khi cô bôi thuốc xong. Rồi cô dọn chăn của SHinchi để đến văn phòng

Trước khi rời căn hộ, Ai không quên lấy tin nhắn được viết trên chiếc lá của Subaru đặt ở quầy. Ai mỉm cười trước tin nhắn và nhét nó vào sổ hẹn. Những chiếc lá từ nhưng cây họ thường dành thời gian cho nhau. Cô sẽ về nhà sau giờ ăn trưa để kiểm tra Shinichi

"Em nhớ anh" Với những lời nói đó đủ để Yusaku vội vã đến khách sạn nơi họ từng dành thời gian bên nhau trên giường. Và khi đôi tay người phụ nữ đó quấn quanh eo ông từ phía sau, ông biết mình sẽ không thất vọng. Vì vậy, Yusaku ôm người phụ nữ ấy lên giường, vuốt tóc sau khi họ tận hưởng cơ thể nhau.

"Em muố chúng ta có một bữa tiệc đính hôn càng sớm càng tốt"

"Đợi một chút. Không phải em nói rằng em nhớ tôi sao? Tại sao chúng ta lại nói về việc đính hôn> Anh không muốn nói với về điều này bây giờ"

"Yusaku, em nói nghiêm túc đấy" Người phụ nữ đánh vào ngục Yusaku

" ANh cũng vậy"

"Yusaku " Người phụ kêu lên, véo cánh tay của Yusaku với sự bực tức

"Tốt thôi, tốt thôi. Trước khi em lạm dụng tôi hơn nữa, tôi nên lắng nghe em. Em muốn gì xảy ra>? Tăng tốc độ đính hôn? Tại sao? Không lẽ Shinichi không đúng với mong đợi của em"

"Xin lỗi về điều đó" rồi người phụ cười " Thằng bé sẽ đạt được mong muốn nếu nó thực sự trở thành thống đốc Tokyo"

Khuôn mặt Yusaku trở nên chua chat

" Anh sẽ không để nó trở thành thống đốc Tokyo. Em phải biết điều đó, Eri" Yusaku lạnh lùng nói

"Tại sao không? Đừng ngu ngốc, Yusaku. Shinichi có cơ hôi tốt. Điều này đều có lợi cho chúng ta" Eri

"Nhưng cổ phần quá lớn" Yusaku

"Nỗi sợ hãi của anh không thể đưa chúng ta đến được đâu cả. Nếu Shinichi trở thành thống đốc Tokyo, điều đó có nghĩ là anh đã đánh bại kẻ thù lớn của mình? Điều đó tốt mà phải không?" Eri

"Tất nhiên, nhưng..." Yusaku nghi ngờ nói. Ông không thể nào nói với Eri rằng đằng sau tất cả điều này, tình hình rất phức tạp. Người tên Ai Haibara, đến bây giờ ông vẫn chưa biết được động cơ sau tất cả đó là gì. Vì vậy ông ta cảm thấy lo lắng và bế tắc.

"Em sẽ chuẩn bị mọi thứ. Người của em sẽ bảo vệ Shinichi kể từ bây giờ. Em sẽ nói Ran khuyên Shin trở thành Thống đốc để tụi trẻ kết hôn sớm"

Yusaku chỉ im lặng, Eri hôn ông "Làm ơn, anh yêu" Eri nũng nịu

Yusaku thở dài " Được rồi, tùy em" Yusaku nói để Eri mỉm cười hạnh phúc và qua lại hôn bà

"Chết tiệt, sao Shin lại dính líu đến cô ta?" Ông nói trong lòng giận dữ khi hôn Eri

"Tôi nghĩ điều này sẽ xảy ra. Các người đều thực sự ngu ngốc. Chỉ chăm sóc cho một con gián nhỏ mà không xong" Thủ tướng mậ giận dữ nìn đám người đó

"Tôi xin lỗi, sis" anh trai thủ tướng nói một chúng giọng sợ hãi. Tuy nhiên, cô ta chắc anh trai sẽ nổ ung nếu không được chứng minh. Anh ta có vẻ suy nghĩ khó khan.

"Chắc hẳn họ đã chuẩn bị tất cả. Họ chắc chắn sẽ bảo vệ nó chặt chẽ hơn kể từ bây giờ. Vì vậy tôi nghĩ chúng ta không cần bí mật làm vậy nữa."

"Ý em là sao?" Chị gái thủ tướng hỏi một cách bối rối

"Chúng ta sẽ khai chiến với họ. Tôi sẽ cho họ thấy sức mạnh của quyền lực" Bà ta nở nụ cười nham hiểm

"Tôi sẽ không ăn nếu em cứ bảo tôi về nhà" Anh giận dỗi làm Ai mở tròn mắt

"Thật đấy, kudo-kun. Anh phải ăn và về nhà" Ai nói với giọng khá khó chịu

"Tôi ko muốn"

"Nhưng bố mẹ và Mouri-san sẽ lo lắng cho anh"

"Họ có thể đến đây" Shin càu nhàu

"Họ không thể, anh phải về nhà" Ai lạnh lùng nói

"Tôi không muốn. Em quên là ai khiến tôi thành như thế này sao? Vì vậy em phải chăm sóc tôi, đó là lỗi của em" Shin

"Được thôi, tôi se gọi mẹ anh" Ai đứng dậy

Shin lập tức kéo Ai, lực anh khá mạnh nên Ai ngã vào vòng tay của anh.

"Em đừng đi đâu cả"

"Anh làm gì vậy? Để tôi đi" Ai giằng co nhưng Shin vẫn giư cô chặt, thay vào đó anh ấn cô xuống

"Em và tôi se không đi đâu cả, biết chưa?" Shin nhìn vào mắt Ai đang bên dưới mình, làm Ai ngày càng mở mắt to hơn vì bất ngờ.

Shin thực sự là con trai của Yusaku, đó là những gì Ai nghĩ. Shin có thể lạnh lùng và đáng sợ nếu Shin muốn, và bây giờ Ai có thể hiểu chuyện gì xảy ra với Shinichi.

"Anh phải về nhà, Kudo-kun. Anh không nên ở lại đây, anh phải đến cảm xúc của Mouri –san" Ai nói nhẹ nhàng

Shin biết Ai nói đúng, nhưng vấn đề là anh muốn ở cạnh Ai, anh không muốn nghĩ về bất cứ điều gì khác.

" Tôi không là gì của anh. Vì vậy, làm ơn đừng lãng phí thời gian ở bên tôi, được không?" Ai nở nụ cười, Shin mở mắt to hơn nhìn vào Ai

"Haibara, em"Shin im lặng nói, và bây giờ anh nhận thức được rằng những gì đang xảy đến với anh, anh đã trở thành một kẻ xấu xa.

"Anh xin lỗi, Haibara" Shin vùi mặt vào cổ Ai

"Không sao đâu" Ai bất ngờ khi anh xưng anh thay tôi, rồi cô Shin

Bên ngoài, tiếng chuông cửa Ai reo lên nên họ lập tức tách khỏi nhau. Mở cửa, Ai nhìn thấy Yusaku và hia tên vệ sĩ. Họ đến đón Shin

Shin nhìn Ai luyến tiếc rời khỏi căn hộ của Ai còn cô mỉm cười với anh. Shin cũng mỉm cười lại với cô và vẫy tay chào Ai. Trong xe limousine, bố anh đa nói điều gì đó và làm anh chết lặng

"Con phải tang tốc tham gia " Shin quay sang nhìn bố mình. "Chừng nào con trở thành thống đốc Tokyo thì hai đứa sẽ được tổ chức kết hơn sớm thôi"

"Cái gì?" Shin bắt ngờ, hoảng lên

"Vì vậy, nếu con muốn kết hôn sớm thì hãy mau chóng trở thành thống đốc Tokyo"

Anh chỉ im lặng. Anh thậm chí không biết liệu anh muốn kết hôn nhanh chóng với Ran trước khi gặp AI.

Trong khi đó, Ai ngồi lặng lẽ bên ghế sofa trong căn cộ khi mà Shin rời đi. Tình cảm của cô lẫn lôn, mặc dù cô không thực sự hiểu cảm giác của mình về anh nhưng cô biết việc buông tay Shinichi làm cô buồn. Cô không muốn trải qua mối quan hệ như vậy với Shinichi. Rootst cuộc cô vẫn không chắc mình hế yêu người đó hay chưa, ngừi đó là người thân yêu nhất thế giới trước ki người đó phản bội cô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro