6.Bộ nhớ
"Shinichi, Shinichi..!!!!" Ran gọi anh- người đang mơ màng khó chịu.
"Xin lỗi, anh không nghe em nói gì cả. Em nói gì vậy" Anh hỏi lại, vi thấy Ran thở dài khó chịu.
" Có chuyện gì với anh vậy? Anh phải nên vui mừng vì anh trở thành nhân viên tốt nhất của tháng chứ? Em đã mời anh vào bữa tiệc tối nay để ăn mừng. Nhưng anh thậm chí còn đang mơ mộng lúc đó. Là bạn gái của anh, nếu mà Aoko không nói với em chắc em cũng không biết gì" Ran mắng
"Anh xin lỗi, Ran. Anh có rất nhiều suy nghĩ nên không thể tập trung được" Shinichi nhăn nhó
Trước đó, Shinichi đến phòng Ai để nói chuyện về bức ảnh của anh vụ hôm trước, nhưng anh không tìm thấy Ai trong phòng. Anh có hỏi mọi người và cuối cùng anh phát hiện, bố anh mời Ai đến vài dịa điểm chụp. Ai đã không không quay trở lại văn phòng của cô cho đến khi hết giờ làm việc, nên anh lo lắng đến giờ. Mọi người nói rằng Ai ra ngoài vì Bố anh rất biế ơn Si vì cô đã giúp anh trở thành nhân viên tốt của tháng. Nhưng không hiểu sao theo bản năng của mình anh lại thấy có điều gì đó không hay, anh sợ bố mình mời Ai ra ngoài vì anh đa ở lại với Ai trong căn hộ lần nữa mặc dù đã bị cấm.
" Vây janh nói lên suy nghĩ của anh cho em nghe đi. Như vậy anh sẽ không mơ mộng nữa" Ran nói
" Anh không thể nói với em được. Giờ cũng muộn rồi, anh sẽ đưa em về nhà." Shinichinói
"TẠi sao không? Giờ cũng không quá muôn" Ran thắc mắc
" Anh se đưa em về nhà ngay bây giờ" Shinichin nói rồi đứng dậy ngày, như thể anh không nghe thấy lời Ran vừa nói.
"SHINICHI" Ran gào lên, khó chịu
" Tôi mệt mỏi và rất nhiều suy nghĩ, em hiểu không?" Shinichi cũng cất lên giọng khó chịu
" Em luôn muốn hiểu mọi lúc, nhưng anh cứ đối xử với em như thế này. Anh luôn để tôi tự làm việc, không bao giờ nói anh se làm gì, hay lên kế hoạch gì . Anh không bao giờ nói với tôi bất cứ điều gì mặc cho tôi là bạn gái anh. Anh nghĩ gì về tôi?" Ran kêu lên với đôi mắt đãm lệ, giọng cô nức nở.
Shinichi thở dài, anh thật sự rất mệt mỏi với nhiều suy nghĩ trong đầu mình. Nhưng anh không muốn thấy Ran khóc vì Ran đã chịu rất nhiều chuyện đau buồn kể từ khi bó cô và mẹ ly hôn. Vì thế, từ nhỏ anh hứa với bản thân sẽ không để Ran khóc nữa. Anh sẽ làm Ran vui vẻ dù có chuyện gì đi nữa.
"Anh xin lỗi" Shinichi ôm Ran
"Em chỉ muốn biết về cuộc sống của anh, Shinichi. Em muốn ở trong cuộc sống của anh". Ran nói nức nở trong vòng tay của Shinichi.
Shinichi chỉ im lặng ôm Ran thật chặt. Anh là một thám tử từ thời trung học, dù anh biết đây là một việ nguy hiểm. Vậy làm htees nào anh có thể để Ran gặp nguy hiểm được? Anh chỉ muốn Ran được an toàn và hạnh phúc. Đó là cách anh yêu Ran.
Shinichi thả Ran ra, khuôn mặt cả 2 ửng đỏ khi họ thu hút sự chú ý của du khách đến công viên. Họ cũng cảm thấy lúng túng.
" Thôi nào, anh đưa em về" Shinichi phá vỡ bầu không khí khó xử cả 2, Ran cau mày nhugnw anh không chú ý, ngay lập tức đưa Ran đi khỏi đó.
" Cuối cùng anh vân đối xử với em vậy, Shinichi" Ran nói thầm, cô buồn bã nhìn vào lưng Shinichi.
" Đẹp quá" Yusaku nói sau khi ông ta nhấm nháp rượu. Ông nhìn Ai mãnh liệt trog khi mỉm cười nhẹ.
"Cảm ơn thưa ngài" Ai lúng túng, đỏ mặt.
Thành thật mà nói, Ai thực sự rất lo lắng. Trước khi cô được giao đến một số địa điểm chụp, Yusaku đưa cô đến Spa, dường nhưu nó thuộc tập đoàn Kudo, và cô vâng lời người phụ nữ hình như là quản lí spa. Cô cũng được chăm sóc tại spa, mặc trên người bộ đồ váy dạ hội đẹp và khá cởi mở. Sau đó, người ái xe limousine Yusaku, đón cô đến nhà hàng, nơi mà ông ta đang đợi cô. Yusaku dường như thuê bao trọn cả nhà hàng Pháp này nên không có ai khác ngoài họ.
" Tôi nghĩ chúng ta nên gọi món rồi" Yusaku nói với Ai, rồi gọi phục vụ.
Bữa tối của họ diễn ra trong im lặng. Ai không biết phải nói gì với Yusaku, trông ông có vẻ thích bữa tối của mình và phớt lờ Ai đang ngồi trước mình. Kết thúc bữa tối, ông rót rượu vào ly Ai và mời Ai nướng bánh mì, Ai vâng lời và nhấm nháp rượu của mình.
"Tôi đã biết vì sao mà Shinichi bị cám dỗ" Yusaku nói vậy làm Ai lập tức mở miệng, nhưng ông nhanh hơn " Tôi hầu như cũng không kiềm chế được bản thân" Yusaku tiếp tục, cười toe toét, càng làm mắt Ai trở nên to hơn. Rồi ông thở dài.
"Nếu chỉ có cô là nhân viên bình thường, chúng ta sẽ ở trong phòng khách sạn này ngay bây giờ" Ông nói. Những lời của ông đủ làm Ai đứng dậy khỏi ghế và nhìn ông ta một cách giận dữ. Nhưng trước khi Ai nói bất cứ điều gì, hai người đằng sau xuất hiện, buộc Ai phải ngồi lại.
" Cô không cần tức giận. Nó chỉ lãng phí năng lượng của cô thôi. Tôi chỉ muốn nói, từ giờ trở đi tôi không cấm Shinichi qua chơi với cô nữa" Ông ta nói
Ai nhíu mày bối rối mặc dù cô vẫn nhìn ông sắc sảo đến mức ông ta cười thầm.
"Cuối cùng Shinichi cũng sẽ cưới Ran theo kế hoạch. Vì vậy tôi sẽ cho phép cô và nó chơi với nhau đến khi thằng bé thấy hài lòng. Càng sớm hài lòng ,càng tốt, vì vậy nó có thể ngay lập tức quay trở lại thực hiện sứ mệnh của nó. Nó luôn tò mò về điều gì đó, Càng tò mò, hài lòng, nó sẽ trở lại như thường lệ." Yusaku nói
" Ông..." Ai nói
"Tôi thậm chí sẽ gửi hai người đến Osaka vào cuối tuần để thực hiện nhiệm vụ chính thức, không phải tôi hào phóng lắm sao?" ông cười.
Ai không trả lời và chỉ buồn bã nhin Yussaku.
" Cô có thể tiếp tục qua lại với nó bao nhiêu tùy thích, nhưng đừng hy vọng cô sẽ là một phần của cuộc đời nó vì tôi sẽ không để nó hiểu đâu, cô hiểu chứ?" Yusaku tiếp tục nói.
"Vây sao? Giờ tôi có thể rời đi chưa?" Ai lạnh lùng vì cô không thể nào chịu đựng với giọng điệu của ông.
" Tại sao? Cô đang nghĩ tôi không biết kế hoạch của cô và người cha xảo quyệt của cô ú?" Yusaku nói rồi nở nụ cười mỉa mai nhìn cô, Ai bất ngờ khi ông biết đến cha mình.
"Bố tôi? Ai ngập ngừng, cô không hiểu tại sao ông ta lại nhắc đến cha mình. Họ biết nhau ư? À không chính xác hơn, họ có phải là kẻ thù của nhau không?
" Cô có nghĩ là tôi biết không? Thật xấu hổ nếu cô nghi sai. Chỉ cần nhìn vào nó một lần, tôi biết dòng máu chảy trong người cô là ai. Và cô cũng giống như bố cô vậy"
Ai chỉ im lặng và không trả lời câu hỏi của Yusaku vì cô không biết nói thế nào , nên Yusaku nghĩ cuộc trò chuyện kết thúc.
" Được rồi, giờ cô có thể đi ngay. Tài xế của tôi sẽ đưa cô về nhà"
Ai không còn lựa chọn nào khác nên đành nghe theo lời Yusaku vì hai người đằng sau cô cũng lôi cô đi.
Ai ngồi trên chiếc dài ở rìa sông Temuzu với cái nhìn sâu xa. Trước đó, cô kêu tài xế lái xe limousine đưa cô trở lại Spa vì cô muốn trả lại chiếc váy đang mặc, và thay lại cái của cô. Sau đó, cô nói với tài xế rằng cô sẽ đi taxi về. Vì thế, mà cô ngồi ở đây trong sự cô độc khi đêm đã muộn.
Ai mỉm cười, cô nghi rằng mình có thể sống một cách lặng lẽ nhưng dường như nó không thể theo ý cô. Cô chỉ muốn làm bạn với Shinichi vì Shinichi là người bạn rất tốt. Shinichi là người đầu tiên mà cô gặp kể từ khi cô đặt chân trở lại Nhật Bản này. Nhưng ngay cả một mong ước đơn giản như vậy cũng không thể nào thực hiện được.
Đây không phải là lần đầu tiên cô bị xúc phạm, nên cô không cần phải đau buồn. Người từng thích xúc phạm cô trước khi họ ở bên nhau , cô đánh người đàn ông trong kì thi tuyển sinh clb, đó là người tuyệt với nhất ở clb. Vì sự cố nào đó, người này bị chế giễu và trêu chọc bởi các thành viên trong clb. Có lẽ người luôn khoe khoang trước. Cuối cùng, người đó trút sự bực tức của mình bằng cách bắt nạt cô mỗi khi cô có ở trường.
" Lúc đó, anh ấy rất xấu hổ, bị đánh bại bởi những sinh viên học bổng nhỏ hơn anh 5 tuổi, mặc dù lúc đó tôi chỉ may mắn" Ai nói với chính mình trong mỉm cười thích thú. Cô biết khả năng bắn súng của cô vẫn thua kém người đó.
Sau khi họ ở bên nhau, Ai biết người đó là người rất tốt bụng và dịu dàng. Người đó có khát vọng lớn, nhưng không tự tin vào khả năng của mình, vì vậy người đó trở nên giật mình và lo lắng. Cô cảm thấy hạnh phúc khi người đó bắt đầu có được sự tư tin khi ở bên cô. Đến môt ngày người đó nói với cô rằng giấc mơ của anh không có giá trị hơn cô , và cô lập tức hôn người đó. Cô cũng nói rằng cô sẽ tiếp tục hỗ trợ người đó nhận ra lí tưởng của mình, vì vậy người đó không cần phải chọn một trong hai.
" NHưng có vẻ như anh ấy hài lòng khi ở cùng với tôi, như bố của Kudo-kun đã nói, sau khi tốt nghiệp anh sẽ kết hôn với người phụ nữ khác, trong khi tôi học xong mà không biết điều gì xảy ra" Ai cay đắng. Cô thậm chí cố tự tử bằng cách dìm mình xuống sông trước mặt vì một ngày đó cô sẽ gặp lại người đó. Cô không biết phải làm sao khi họ gặp lại nhau, tốt hơn là cô nên chết để không phải gặp lại người đó nữa.
RỒi Ai nhớ đến bố mẹ mình vì lời của ông Yusaku. Bố mẹ cô cũng học ở Mỹ và cũng là học sinh thông minh nhất trường nên họ trở thành thành viên clb bắn súng, clb ưu tú nhất trong trường cô. Một trong những điểm đặc biệt của các thành viên clb bắn súng là họ đều có biệt danh riêng trong trường. Nhà khoa học điên là biệt danh của bố cô, Hell Angle là của mẹ cô. Sau đó cũng có hai học sinh từ Nhật đến có biệt danh là Cold Guy và Sweet Kill cùng tuổi với bố mẹ cô. Nếu không nhầm, tên họ là....
Đôi mát Ai ngày càng mở lớn hơn, cô đứng thẳng dậy
" Sau mình không nhận ra sớm hơn?" Cô phàn nàn với chính mình.
Ai quyết định quay trở về căn hộ của mình. Sau khi biết được sự thật từ trí nhớ của mình, cô nhận ra hôm nay mình thực sự rất mệt mỏi. Cô sẽ đi thẳng lên giường nghỉ ngơi.
Lúc này, Shinichi đang đứng đợi trong căn hộ của Ai, anh lo lắng vì chưa thấy Ai về nhà. Anh đã đến đây ngay khi đưa Ran về nhà. Ai không đổi mật khẩu của căn hộ để cho Shinichi có thể đến những lúc anh muốn, mặc dù anh không làm thế. Anh thường sẽ nhấn chuông chờ cô ra mở của, nhưng hôm nay anh nhấn chuông liên tục không có ai ra mở, nên anh quyết định đi vào.
Làm thế nào Shinichi không lo lắng? Trước đó, anh nghe lén các nhân viên khác buôn chuyện với nhau. Họ đồn rằng bố anh từng mời các nhân viên nữ, những người thu hút được sự chú ý của bố anh sẽ được mời đi dạo rồi ăn uống. Sau đó, họ sẽ qua đêm cùng nhau ở khách sạn. Họ se xuất hiện những đồ trang sức bằng vàng đắt tiền mà với lương của họ thì không thể nào mua được. Vì vậy, họ kết luận Shi sẽ có số phận tương tự như những người đó. Họ chỉ đợi ngày mai là biết liệu Ai có đồ trang sức đắt tiền đột ngột hay không.
Shinichi thở dài rồi thả người lên chiếc ghế sofa, sau đó anh thấy một số cuốn tạp chí ở dưới bàn.
" Đó không phải là bộ sưu tập tạp chí của Haibara sao" Anh nghĩ. Anh mở các cuốn tạp chí xem để đánh lạc hướng cái vấn đề anh suy nghĩ. Sự chờ đợi này làm anh phát điên lên được.
"Tốt hơn là không có gì cả" Anh nói lặng lẽ khi anh lấy một cuốn tạp chí từ đống tạp chí để gọn ra xem.
Ngay khi nhìn thấy bìa, anh lập tức lật ra thấy bức ảnh cận cảnh của thống đốc Osaka, anh cau mày nhìn vào tạp chí.
" Hóa ra cô áy cũng đọc tạp chí kinh tế. Mình cứ nghĩ cô ấy đọc tạp chí thời trang" Shinichi nói thầm với nụ cười nhỏ.
" Chắc đây là lí do tại sao cô ấy biết về thống đốc Osaka" Shinichi nghĩ vậy.
Shinichi bắt đầu đọc bài phê bình về thống đốc Osaka, trang bìa tạp chí, anh không thể thừa nhận rằng anh ta là một thống đốc giỏi và thành đạt, khác hẳn với thống đốc Tokyo- anh trai là của thống đốc Osaka. Họ giống như hạt cát và vũ trụ.
"Huh? Harvard University? Có vẻ mình nghe qua đâu đó rồi. Rốt cuộc nghe ở đâu nhỉ?" Anh tự hỏi mình sau khi đọc về lịch sử giáo dục của vị thống đốc đó.
Shinichi vắt óc để nhớ lại và cuối cùng anh nhớ ra vì bố anh từng kêu anh tốt nghiệp cấp 3 thì qua đó học, nhưng anh từ chối vì không muốn rời Ran. Ngôi trường đó rất đặc biệt, chủ yếu dành cho những người có IQ cao từ khắp nơi trên thế giới, ngôi trường này ở Mĩ. Mặc dù vậy, với yêu cầu là trí thông minh, nếu không đủ khả năng thì không thể vào và nhận học bổng. Dù cho gia đình có giàu đến mức nào nếu không đủ sự thông minh thì anh không thể vào trường.
Với lại anh biết Ran chắc chắn sẽ không thể vượt qua kì thi tuyển sinh mặc dù nhà Ran rất giàu. Thành tích của Ran chỉ ở mức khá trung bình, vì vậy không thể nào vào trường được. Thế là Shinichi quyết định học trong nước, nhưng không phải là ngôi trường tại Đại học Tokyo nổi tiếng hàng đầu Nhật Bản, mà anh học theo Ran một trường đại học tầm thường. Từ nhỏ, Ran yêu cầu anh hứa sẽ không rời xa cô, vì vậy đó là những gì mà anh hứa với cô.
Cũng lúc đó, bố anh biết chuyện thì rất bực, một tháng không gặp anh. Bố anh từng học tại nơi đó, vì thế ông muốn anh bước theo con đường của ông. Nhưng đáng tiếc không được, anh đã vẽ nên con đường cho cuộc mình, lấy Ran và trở thành một thám tử. Cho nên những thứ khác không đáng quan tâm. Chính điều đó làm anh cảm thấy đam mê trong cuộc sống hơn trong sự sợ hãi. Cũng giống như mọi người trên trái đất này, anh sợ sẽ có ngày mình thay đổi.
Những suy nghĩ của anh lập tức biến mất khi anh nghe thấy tiếng cửa mở. Anh lập tức rời khỏi ghế, lao ra cửa trước
" Em có ổn không?" Shinichi giữ vai Ai hỏi. Anh quan sát cả người cô, cảm thấy hụt hẫng khi nhìn thấy những vết trang điểm còn trên khuôn mặt Ai. Anh không biết phải làm sao nếu mọi việc xảy ra giống như tin đồn với Ai, có lẽ anh sẽ về bóp cổ bố mình.
Ai chợp mắt nhìn Shinichi vì sốc Cô chỉ đóng cửa và quay lại, rồi Shinichi đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, giữ lấy vai cô. Shinichi có vẻ rất hỗn loạn, và lo lắng nhìn cô nên cô mỉm cười trong nội tâm. Đó là Shinichi, người luôn làm cô cảm thấy ấm áp. Không có gì ngạc nhiên khi cô yêu Shinichi rất nhiều và thái độ của bố Shinichi sẽ không bao giờ có thể thay đổi tình cảm của cô với Shinichi.
"Anh đang nói gì vậy? Lạ thật" Ai nói rồi kéo tay Shinichi ra khỏi vai cô. Cô tiến đến ghế sofa ngồi, Shinichi cũng bước theo
"Em đã không ở văn phòng cả ngày, anh hỏi họ, họ nói em đi cùng bố anh, vì vậy..." Giọng anh ủ rũ, một ít sợ hãi
"Đó là sự thật. tôi đi xem xét một số địa điểm chụp, sau đó ăn với bố anh" Ai nói
"Chỉ có vậy thôi sao?" Anh mừng rỡ nhìn cô
" Chỉ có vậy thôi. Chứ không anh muốn gì ngoài điều đó nữa?" Ai mỉm cười hỏi anh
" Nhưng trời đã khuya rồi?" anh lo lắng hỏi
" À, tôi chỉ ghé qua sông Temuzu một lúc để tìm gió" Ai nói
" Thật không?" Anh nghi ngờ hỏi lại, Ai mỉm cười
" Anh đang lo lắng bố anh trách mắng tôi sao" Ai
"Có phải ông ấy mắng em vì anh ở lại đây không?" Anh ngạc nhiển hỏi
"Không. Ông ấy nói anh đã rất tiến bộ sau khi làm bạn với tôi, vì vậy ông ấy không ngăn cản tình bạn của chúng ta nữa" Ai trả lời anh
" Thật chứ?" Anh vẫn còn nghi ngờ
"Nếu anh không tin, anh hỏi bố anh đi. Anh có thể ở lại đây nếu anh muốn, miễn là không thường xuyên quá là được. Anh phải tập làm quen sống tại nhà chính của mình để không khó xử sau khi kết hôn với bạn gái" Ai trêu chọc anh
"Có thật không?" Anh lẩm bẩm, vẫn hoài nghi, mặc dù lời giải thích của Ai rất thuyết phục, cách đi đứng của Ai cũng bình thường, vì vậy những tin đồn anh nghe được văn phòng chắc là trò bịp. Nhưng nghĩ vậy, theo bản năng anh vẫn cảm thấy có cái gì đó không hề ổn chút nào.
" Nhân tiện, anh có thấy bức ảnh của anh treo trên tường không" Ai vui vẻ nhìn anh, lúc này anh mới nhận ra, tự vỗ trán mình. Chiều anh đi tìm cô cùng là vì chuyện này.
"Làm thế nào mà em có thể làm được như vậy?" Shinichi khá càu nhàu hỏi
"Không phải tôi đã cho anh gợi ý rằng tôi sẽ giúp anh trở thành nhân viên tốt nhất của tháng này sao?" Ai
"Nhưng..." Shinichi khăng khăng
" Vậy là anh không thích nó?" Cô hỏi, nhưng miệng vẫn cười
" Chà..." Anh nhìn chằm chằm vào cô. Ai cười không thể không thú nhận, cảm giác khi anh nhìn thấy bức tranh của mình trên tường, lời chúc của các đồng nghiệp. Anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đây nên anh thực sự thấy bàng hoàng.
Anh ròi khỏi mắt cô
"Không phải như vậy, tôi chỉ hơi sốc. Đó là tất cả. Nếu đó là vấn đề đánh giá cao, tôi cùng là thám từ nên tôi thấy bình thường" Shinichi cao ngạo nói, nhưng trên mặt xuất hiện vệt đỏ.
Ai mỉm cười thích thú. Cô biết Shinichi rất hạnh phúc nếu Shinichi có bộ mặt như vậy. Cũng giống như người đó, Shinichi cũng có cái tôi cao.
" Anh đã làm gì với cá đồng nghiệp sau lời khen đó?" Ai hỏi shinichi quay lại với cô.
"hih, anh đã mời họ vào quán cà phê gần văn phòng sau giờ làm việc. Sau đó, anh đi hẹn hò với Ran. Sao em hỏi vây? Em cũng muốn một phần sao? Ngày mai sau giờ làm việc thế nào?" Shinichi cười rạng rỡ
"Hmm, cuối tuần này thì sao" lam anh bất ngờ
Bình thường Ai sẽ tránh nếu Shinichi muốn đưa cô đi chơi vào cuối tuần, nhưng bây giờ cô đề nghị làm anh khá ngạc nhiên.
" Tất nhiên là được rồi" Anh đáp lại lời cô nhanh chóng
"và chúng tôi đã đồng ý" Ai mỉm cười với câu nói ý nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro