kiếm vũ, đàn say
Kỹ viện Tình Lạc như thường, ánh đèn lồng đỏ rực sáng treo đầy hai bên lối vào. Hương hoa thoang thoảng quyện trong không khí, tiếng đàn shamisen từ xa vọng lại như kéo dài những âm thanh của hoan lạc và hư ảo.
Itoshi Sae, một vị samurai nổi danh vì sự điềm tĩnh và uy nghiêm, bước vào với dáng vẻ nghiêm nghị như mọi ngày. Đám quan chức đi cùng chẳng ngừng khích lệ: "Ngài Itoshi, phải thử qua tay của Shidou Ryusei một lần! Hắn là kỹ nam nổi tiếng nhất khu này đấy!"
Sae liếc mắt qua, không nói gì. Lời khen nghe quen thuộc. Kỹ viện luôn có những người được tôn lên mây xanh, chỉ là để làm hài lòng khách. Nhưng khi Shidou Ryusei xuất hiện, Sae khựng lại trong một tích tắc.
Hắn hoàn toàn khác những gì Sae tưởng tượng.
Shidou chẳng phải kiểu mỹ nhân yếu ớt hay mong manh. Làn da ngăm rám nắng, cánh tay vạm vỡ lấp ló sau lớp kimono đắt tiền. Nụ cười ranh mãnh cùng đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy sức sống khiến hắn giống một con sói trẻ hơn là một kỹ nam cao quý.
"Ngài là Itoshi Sae đây sao?" Shidou nhếch mép, đôi môi cong đầy khiêu khích. "Nghe danh đã lâu, giờ mới có cơ hội diện kiến. Hân hạnh quá!"
Lời chào của hắn quá suồng sã nhưng chẳng hiểu sao Sae lại có cảm giác khác lạ thoáng qua.
"Hân hạnh" Sae trả lời ngắn gọn, giọng vẫn lạnh tanh.
"Ngài ít nói thật nhỉ?" Shidou nghiêng đầu, cười toe toét. "Thật tốt. Ta thích những người im lặng, không làm phiền khi ta chơi đàn."
"Ta không đến để làm phiền ngươi."
"Ồ, vậy ta phải cẩn thận rồi, kẻo chính ta làm phiền ngài" Shidou bật cười khúc khích.
Sae ngồi xuống, cố phớt lờ ánh mắt trêu ngươi của Shidou. Nhưng không lâu sau, hắn đã khiến Sae hiểu rõ một điều, sự bình tĩnh của anh không phải là bất khả xâm phạm.
Tiếng đàn vang lên, những ngón tay của Shidou lướt trên dây shamisen điêu luyện đến mê hoặc. Nhưng điều khiến Sae ấn tượng hơn cả là giọng điệu của hắn, mượt mà nhưng luôn ẩn chứa chút châm biếm.
"Ngài Itoshi, ngài thường đến đây để thư giãn hay vì bị ép buộc?"
"Không ai ép buộc ta cả."
"Vậy thì chắc ngài cô đơn lắm."
Sae ngước mắt lên trừng Shidou. Nhưng hắn chỉ mỉm cười vô tội.
"Không sao đâu. Những người như ngài thường cô đơn mà. Lúc nào cũng giữ vẻ lạnh lùng, ai dám đến gần"
"Ngươi nói hơi nhiều rồi đấy."
"Chỉ là sự thật thôi mà" Shidou nhún vai, rồi lại rót rượu cho Sae, nụ cười như thể chẳng hề để tâm đến sự uy nghi của vị samurai trước mặt.
Dần dà, những lời trêu chọc của Shidou khiến Sae từ chỗ im lặng chuyển sang phản bác lại. Và càng nói, anh càng nhận ra mình thường bị Shidou dồn vào thế bí.
"Ngài thua rồi."
"Ta không thua."
"Thua rõ ràng. Ngài chẳng phản bác được gì cả" Shidou chống cằm, đôi mắt sáng long lanh thích thú. "Ngài dễ bị trêu ghẹo quá."
"Im đi."
"Ồ, lạnh lùng thật! Ngài làm ta sợ quá đi mất." Hắn cười, nhưng ánh mắt đầy sự khiêu khích.
_________
Tần suất Sae ghé đến ngày một nhiều hơn. Lúc đầu, anh tự nhủ là do công việc áp lực cần một nơi thư giãn nhưng sau cùng, anh chẳng thể phủ nhận lý do thật sự, anh muốn gặp Shidou.
Đêm nọ, khi ánh trăng sáng chiếu qua cửa sổ, cả hai cùng ngồi trong phòng, không còn khoảng cách. Shidou tựa đầu lên vai Sae, giọng nói bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn thường lệ:
"Sae-sama, ngài có nghĩ ta nên ở lại đây mãi không?"
"Không nên."
"Ồ? Vậy ngài sẽ đưa ta đi chứ?"
"Ta sẽ chuộc ngươi."
Shidou ngồi thẳng dậy, ánh mắt hắn thoáng chút bất ngờ, nhưng chỉ trong giây lát, hắn cười buồn: "Ngài đùa à? Ta chỉ là một kỹ nam nhỏ bé, làm sao xứng với ngài được."
Sae lặng đi, rồi bất ngờ kéo hắn vào một cái ôm.
"Ta nói ngưới xứng! Kẻ nào dám phản bác cứ nói chuyện với lưỡi kiếm của ta!"
Shidou không nói thêm lời nào sau khi gật đầu đồng ý để Sae chuộc hắn. Thay vào đó, hắn chỉ mỉm cười đầy ẩn ý và kéo Sae lại gần hơn như muốn khắc sâu hơi ấm của người trước mặt vào mình.
Ánh trăng len qua khung cửa, rọi sáng một góc căn phòng. Sae tự nhủ rằng đêm nay sẽ thật nhẹ nhàng, vì anh không muốn làm đau người mình yêu. Nhưng mọi thứ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Khi Sae vừa định cởi bỏ chiếc ngoại bào của mình, Shidou đã bất ngờ đè anh xuống tấm đệm mềm, cánh tay rắn chắc của hắn khóa chặt lấy eo anh.
"Ngươi…" Sae mở to mắt, sửng sốt.
"Ngài nghĩ ai mới là người cầm quyền ở đây?" Shidou nhếch môi, giọng trầm ấm pha chút châm chọc.
Sae cố vùng ra, nhưng sức lực của Shidou hoàn toàn áp đảo. Bàn tay hắn luồn qua từng lớp vải, ánh mắt sắc bén như muốn nuốt trọn lấy Sae.
"Ngươi muốn làm gì?" Sae hỏi, giọng lạnh băng nhưng đôi tai đỏ ửng đã phản bội anh.
"Chẳng phải ngài nói muốn đưa ta đi sao?" Shidou nghiêng đầu, nụ cười nửa miệng đầy trêu ngươi. "Vậy thì ta phải chắc chắn ngài thật sự muốn ta, bằng cả… thân lẫn tâm."
"Ryusei, ngươi đừng-"
Những lời Sae định nói bị cắt ngang bởi nụ hôn đầy táo bạo của Shidou. Hắn không để anh có cơ hội phản kháng, chỉ dịu dàng nhưng cũng đủ mãnh liệt để khiến vị samurai nổi tiếng lạnh lùng này phải ngỡ ngàng.
Đêm đó, Shidou đã cho Sae hiểu rằng trong chuyện này, không phải cứ "người cao quý" là có quyền kiểm soát. Và cũng là lần đầu tiên Sae phát hiện ra rằng cơ thể của một người samurai, dù có rèn luyện bao nhiêu, cũng không thể chống lại sự dịu dàng đầy áp đảo của một "kỹ nam" ranh mãnh như Shidou Ryusei.
_____________
Khi ánh sáng đầu tiên của bình minh rọi vào căn phòng, Itoshi Sae khẽ mở mắt, toàn thân ê ẩm như vừa trải qua một trận chiến dài.
"Ngươi…" Sae thều thào, cố ngồi dậy nhưng cảm giác nhức mỏi từ lưng lan ra khắp người khiến anh không thể nhúc nhích.
"Chào buổi sáng, Sae-sama~" Giọng Shidou vang lên từ bên cạnh. Hắn đang nằm nghiêng, chống cằm nhìn Sae với nụ cười đắc thắng.
Sae nhíu mày, cố lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng cái đau âm ỉ ở eo không cho phép anh tỏ ra lạnh lùng.
"Ngươi dám…" Sae nghiến răng.
"Ta dám đấy. Và ta còn làm rất tốt nữa, đúng không?" Shidou vươn tay vuốt nhẹ má Sae, giọng nói ngọt ngào đầy trêu ngươi.
Sae cảm giác mặt mình nóng bừng, không biết là vì tức giận hay vì ngượng ngùng. Anh vùng dậy định đẩy tay Shidou ra, nhưng lại bị hắn nhanh chóng kéo vào lòng.
"Eo đau thế này, ngài không đi nổi đâu. Để ta bế nhé?"
"Ngươi!" Sae không nói được lời nào, chỉ trừng mắt nhìn hắn.
"Ngài trừng mắt đáng yêu thật. Ta thề, nếu ngài không phải một samurai, ta đã nghĩ ngài là một nàng tiểu thư kiêu kỳ rồi." Shidou cười lớn, làm Sae càng thêm khó chịu.
__________
Tú bà đã đứng sẵn ở cửa để tiễn hai người. Khi nhìn thấy Shidou bế Sae từ trên lầu đi xuống, bà chỉ biết há hốc miệng:
"Shidou… Con làm cái quái gì thế? Ngài Itoshi, ngài ổn chứ!?"
Sae giấu mặt vào ngực Shidou, không muốn đối diện với ánh mắt của bà lẫn những người xung quanh. Giọng anh trầm thấp, nhưng không giấu được sự ngượng ngùng: "Ta ổn."
"Ngài ấy không đi nổi, nên ta bế thôi. Có vấn đề gì sao?" Shidou cười toe toét, như thể việc này hoàn toàn bình thường.
Tú bà nhìn cả hai một lúc, rồi thở dài. "Thôi được. Ta biết kiểu gì con cũng được chuộc thân, nhưng thật không ngờ lại ra nông nỗi này. Ngài Itoshi, xin ngài chăm sóc tốt cho thằng nhóc này nhé."
"Ta biết rồi." Sae đáp cụt lủn, giọng cứng rắn hơn bình thường, nhưng không giấu được đôi tai vẫn đỏ bừng.
Khi rời khỏi kỹ viện, Shidou vẫn bế Sae, bất chấp ánh mắt tò mò của người đi đường.
"Thả ta xuống!" Sae thì thầm, giọng gấp gáp.
"Không được. Ngài không đi nổi mà." Shidou đáp tỉnh bơ. "Hơn nữa, ngài úp mặt vào ngực ta thế này, ai mà nhận ra ngài Itoshi Sae cao quý chứ?"
"Ngươi đừng có nói nhảm!"
"Nhảm gì đâu. Chẳng phải ngài đang tận hưởng sao?" Shidou cúi xuống, thì thầm vào tai Sae, khiến anh càng đỏ mặt hơn.
"Ngươi- ta sẽ giết ngươi!"
"Ngài sẽ không đâu. Ngài yêu ta mà." Shidou cười toe toét, hôn nhẹ lên tóc Sae trước khi bế anh lên kiệu.
________
Shidou chính thức về phủ sống cùng Sae, nhưng cuộc sống mới này không hề yên ả.
Ban ngày, hắn chăm chỉ tập luyện kiếm thuật dưới sự chỉ bảo nghiêm khắc của Sae, nhưng mỗi lần Sae chỉ dạy sai một chút là hắn lại chọc ghẹo: "Sae-sama, ngài có chắc chân ngài không run vì đêm qua không?"
"Im ngay, Ryusei!"
Ban đêm, hắn thường chơi đàn cho Sae nghe, nhưng khi thấy Sae thả lỏng, hắn lại cười nham nhở: "Chơi đàn chán quá. Hay chúng ta chơi gì khác đi?"
Dù Sae luôn tỏ ra lạnh lùng, uy nghiêm đôi khi còn phạt Shidou rất nghiêm khắc nhưng cả phủ đều biết ngài Itoshi luôn dùng ánh mắt dịu dàng nhất để nhìn hắn. Shidou Ryusei không chỉ là người hầu cận, mà còn là kẻ duy nhất khiến vị samurai cao ngạo này đỏ mặt, thẹn thùng và quan trọng nhất, là người duy nhất khiến ngài Itoshi thật sự hạnh phúc.
Kết thúc.
_______________
Ngoại truyện:
Shidou Ryusei: Sae-sama~ không biết đêm nay ngài có cần thiếp hầu hạ không-
Itoshi Sae: Không!
_________________
_mình xuyên không tới cổ đại chơi xíu he 👽✌️
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro