V: Tái ngộ ( p2 )

Chỉ trong một khoảnh khắc. Mắt đen mở to kinh ngạc khi bắt gặp mắt vàng lạnh lẽo. Nghiến chặt răng, Liên đẩy thanh kiếm săn sâu hơn với bàn tay đẫm máu và mồ hôi. Khoảnh rừng đột ngột im lặng, âm thanh duy nhất còn lại là tiếng máu nhỏ giọt và hơi thở phập phồng. Mảnh kim loại tỏa sáng chói lọi dưới ánh mặt trời, đối lập với đôi mắt mờ mịt của con gấu – giờ đã bớt đi đe dọa và tràn đầy ngây thơ; thậm chí còn giống như ánh mắt của những đứa trẻ.

Con gấu nghẹn ngào thốt ra âm thanh cuối cùng, pha giữa tiếng thở và tiếng rên. Liên căng thẳng theo dõi từng cử động dù chỉ là nhỏ nhất của nó, nước chảy ra từ mắt nàng (vì đau hay cái gì khác, nàng không muốn biết, không muốn suy nghĩ vì cơ thể đã tê liệt mất rồi). Nàng buông kiếm, và nhìn nó cùng với con vật mềm nhũn rơi xuống đất sau tiếng "uỵch" gọn ghẽ.

Cô thợ săn đứng đó câm lặng như một bức tượng. Chỉ đến khi chú chó săn trung thành của nàng khập khiễng đi tới dụi đầu vào đôi chân run rẩy, nàng mới cứng ngắc quay lại. Tiểu Bao đánh hơi bàn tay phải đầy máu của chủ nhân, nhẹ nhàng liếm những giọt máu đọng trên đầu ngón tay. Liên phải gắng gượng nén đau hết mức mới có thể vỗ nhẹ lên đầu nó trấn an.

Ở phía bên kia, một nhân vật khác xuất hiện. Máu chảy thành các vệt đan nhau trên bộ lông nâu vàng, vết thương sâu đã tạm ngưng rỉ máu, và Liên nhắm mắt mệt mỏi khi cảm nhận được chiếc mũi ướt của chú hươu lướt nhẹ dọc cánh tay đầy vết cắt. Có cú chạm mềm đáng ngạc nhiên lên lớp vải nàng quấn vội trên trán, dù vậy Liên vẫn nhăn mặt vì cơn choáng váng đe doạ sẽ đánh gục nàng ngay tại đây, ngay lúc này.

Mắt hổ phách khẽ chớp, và ánh nhìn đờ đẫn của Liên loé lên trong chốc lát khi chú hươu dụi mũi của mình dưới cổ tay không bị thương của nàng, sau đó chậm rãi nâng lên bằng đầu nó. Cổ tay nàng lúng túng gác trên mũi nó, nhưng Liên cố vươn các ngón tay để vuốt ve bộ lông mềm giờ bê bết máu. Mắt chớp mệt mỏi, chú hươu cúi đầu, buông tay cô thợ săn.

Nó nhìn nàng với ánh mắt chẳng thể phân biệt nổi cảm xúc trước khi quay đi tiến tới cây mộc lan tuyệt vọng. Nữ thần rừng run rẩy đứng dậy khi nó đến gần, chật vật trèo lên lưng nó từ thân cây vỡ nát. Nàng liếc nhìn con người bất động trong giây lát rồi ngoái sang các chị em của mình ở bên kia cánh rừng. Chú hươu bắt đầu chạy, và chỉ mất vài giây họ đã biến mất khỏi tầm nhìn của Liên, bước vào vòng bảo vệ an toàn của rừng cây.

Còn một mình giữa khoảnh rừng, Liên ngã gục xuống mặt đất, hai tay yếu ớt chống đỡ nửa trên cơ thể. Cơn đau nhấn chìm toàn bộ nàng, và Liên suýt lỡ mất tiếng rên hoảng hốt của Tiểu Bao khi ai đó đang đi tới. Với hơi thở nặng nề, nàng chậm rãi ngẩng đầu về phía tiếng sủa xa lạ, bắt gặp gương mặt quen thuộc của người thợ săn từng gặp tỏ rõ vẻ sợ hãi.

...

...

...

Đế giày mềm trượt qua các bụi hoa, lách giữa những cái rễ gồ ghề của cây sồi ngàn năm tuổi. Hai đôi chân nệm thịt nhanh nhẹn bám sau, hào hứng đi trên con đường quen thuộc về phía bắc. Khu rừng hôm nay khá ồn ào; tràn đầy bản giao hưởng của những loài chim biết hót và tiếng gọi bạn tình của thú rừng – mùa xuân đã thực sự quay lại.

Cô thợ săn cố phớt lờ những âm thanh sống động của khu rừng, nhưng các bài học đã ăn sâu vào tiềm thức và thói quen vẫn buộc nàng di chuyển với sự im lặng. Suy nghĩ và sự tập trung của nàng hôm nay chẳng hề có chỗ cho cuộc đi săn, nhưng mỗi tiếng lá khô vỡ giòn (cố ý) dưới chân đều khiến nàng nhăn mặt, đầu ngoảnh đi ngoảnh lại để kiểm tra xem có bất kỳ mục tiêu tiềm năng nào trong khu vực lân cận có thể đã nghe tiếng bước chân của mình hay không.

Khi Liên vòng tay ra sau lưng, tìm kiếm cây cung – thứ đáng lẽ phải ở đó (cũng lại là do cố ý), nàng thở dài phiền toái, lơ đãng đưa tay chạm nhẹ lên trán. Những ngón tay miết trên làn da sần sùi, dọc theo vết sẹo dài vạch ngang bên trên mắt.

Dải băng cuối cùng mà người vợ tốt bụng đã quấn cho nàng đã được gỡ bỏ từ lâu, nhưng nàng sẽ không bao giờ quên lòng tốt và sự hào phóng của hai vợ chồng họ – những người đã chăm sóc cho nàng trong những ngày khủng khiếp đầu tiên. Tấm da gấu để lại bên ngoài ngôi nhà của họ khi nàng trở về không bao giờ bày tỏ đủ lòng biết ơn của nàng, nhưng Liên hy vọng nó có thể là sự khởi đầu.

Nàng chỉ rời đi hai tuần mà căn nhà nhỏ đã bám đầy bụi mốc. Những ngày tiếp theo được dành để dọn dẹp từ trong ra ngoài. Ngoại trừ lúc Liên vấp vào chiếc rương gỗ, công việc tạm thời bị lãng quên và Tiểu Bao sẽ dành phần còn lại của ngày để lắng nghe những giai điệu hoài cổ.

Vết thương của họ hồi phục một cách nhanh chóng, và sự sống trong khu rừng sớm trở về bình thường. Nhưng chấn thương của chú chó săn biến mất hoàn toàn, còn nàng thì không. Các vết rạch sâu hoắm trên chân, tay và khuôn mặt của nàng không bao giờ rời khỏi, và mỗi sáng thức giấc, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là những vết sẹo trên lòng bàn tay và cảm giác xù xì của làn da trên cánh tay. Ông nội và anh trai nàng hẳn sẽ nổi đoá nếu cả hai người có thể thấy tình trạng hiện tại của nàng, khoé miệng Liên khẽ co giật, bàn tay buông thõng xuống ngang túi quần.

Tâm trí nàng ngần ngại thì thầm (Y có lẽ sẽ nổi đoá nếu nhìn thấy ngươi như thế này.) và nhanh như khi xuất hiện, vẻ thích thú biến mất khỏi khuôn mặt nàng.

Cuộc chia ly đột ngột ở bờ hồ từ nhiều tháng trước đã gây ra sự rạn nứt mà Liên không biết phải làm sao để nối lại và càng không chắc liệu mình có thể hay không, chưa kể đến lần cuối cùng nàng bắt gặp khuôn mặt y, chuyện đã thay đổi theo chiều hướng rất xấu, ngay cả việc nhìn vào mắt y cũng trở nên quá khó khăn. Tuy nhiên, sẽ là nói dối nếu nàng thừa nhận rằng mình không muốn gặp lại y, không muốn nghe giọng y mềm mại và tiếng vĩ cầm thân thuộc, rằng nàng không muốn gạt hết những bụi cây chắn đường chỉ để ngắm hồ nước trong như pha lê thêm một lần nữa.

Giá mà mọi chuyện dễ dàng như vậy.

Nàng chỉ chịu dừng lại khi tìm thấy một khoảnh rừng trống được bao bọc bởi những bụi cây ken dày gần một con dốc, thưa thớt cây thân gỗ. Gió ngâm nga dễ chịu, nàng cẩn trọng ngồi lên thảm hoa bồ công anh đung đưa còn Tiểu Bao cuộn tròn thoải mái giữa các bụi cây non, đuôi vẫy vui vẻ khi nàng rút ra một đồ vật thanh mảnh bọc da mềm.

Liên tĩnh lặng ngắm nhìn cây sáo trúc trước khi đặt nó lên môi, nốt nhạc đầu tiên thốt ra êm dịu và ngọt ngào, vang dội giữa khoảnh rừng. Không phải một bài hát chính xác, nàng để mặc tâm trí mình bay bổng, thổi lên bất cứ giai điệu nào mà nàng nhớ được.

Thị lực tạm thời vô hiệu, các giác quan còn lại trở nên vô cùng mẫn cảm; nàng có thể nghe Tiểu Bao tò mò đánh hơi những thân cây bồ công anh xanh mướt, cảm thấy từng lá cỏ chạm vào làn da mình, mùi gỗ thoảng trên môi, nhưng đặc biệt là nàng đang cố nắm bắt mọi âm thanh lửng lơ trong bầu không khí mát lành.

Những làn gió mang theo tiếng nhạc bay xa, và nàng thầm cầu nguyện bằng cách nào đó chúng sẽ vươn tới chỗ y, mang y đến với nàng như những gì y đã làm trong lần đầu gặp gỡ, hoặc ít nhất cũng để y biết, biết rằng nàng đang ở đây, đã giữ đúng lời hứa sẽ có một ngày thổi sáo cho y nghe – bởi sau tất cả nàng chỉ là kẻ hèn nhát luôn luôn trốn chạy, luôn luôn tránh né bất cứ điều gì khác lạ. Kẻ hèn nhát luôn sợ bị tổn thương khi nàng hiểu rõ vị trí của họ, sợ cái cách y sẽ nhìn nàng khi đã có rất nhiều thay đổi xảy ra, rất nhiều sự xấu xí thêm vào.

(Nàng không nao núng khi chọn từ đó, bởi vì những vết sẹo là có thực, và nàng không bao giờ hối tiếc vì những gì mình đã làm. Giá như kết quả có thể khác đi một chút, có lẽ nếu nàng đã cẩn thận hơn...)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro