#1. Ngày 25 tháng 1 là...?

Trời đang lúc choạng vạng. 

Trên nền trời mang một màu lam thăm thẳm được tô điểm bởi những áng mây trắng xen đâu đó màu cam của buổi chiều tà đang nhẹ trôi cùng một vầng trăng màu bạc ở đằng đông và những đường màu cam nhạt ở nơi chân trời phía Tây, những chú chim đương sải cánh tung bay về nơi gọi là "nhà". Có vài chú khi bay qua những ngôi làng ninja liền sà xuống, chúng bay đến đậu kế bên những cô cậu đang ngồi vắt vẻo trên những cành cây cao để cùng ngắm trời buổi hoàng hôn. Khung cảnh người cùng thú, chim và người ở cạnh nhau ung dung ngắm nhìn cùng một phong cảnh thiên nhiên thật khiến người nhìn bất giác liên tưởng đến một bức tranh phác họa lại một buổi chiều tà thời bình.

Hoàng hôn - một cảnh sắc thiên nhiên đã tồn tại từ thời xa xưa vẫn mãi mang nghĩa vụ đánh dấu cho sự kết thúc của một ngày dài. Cái khoảng khắc Mặt Trời chiếu những tia sáng cuối cùng xuống nơi Nhân Thế tạo nên một vùng trời màu cam trước khi hoàn toàn khuất sau những dãy núi cao tưởng chừng vô vị ấy hóa ra lại có thể đem đến cho con người ta cảm giác bình yên hiếm có nơi tâm hồn mặc rằng đáy lòng kia vẫn đang không ngừng dậy sóng.

Một ngày nữa lại sắp kết thúc trên mảnh đất tồn tại "chakra" này.

Ở công viên Konoha...

Nơi đây đã chẳng còn ai ngoài hai người con gái đang ngôi trên xích đu nói chuyện với nhau vì đám trẻ con vừa được ba mẹ chúng đến đón về vì trời đã gần tối rồi. Một trong hai người con gái đó có mái tóc đỏ dài đặc trưng của Uzumaki tộc.

- GÌ CƠ?

Tiếng hét lớn đầy kinh ngạc của cô gái Uzumaki vang lên phá vỡ khoảng không tĩnh lặng xung quanh mình chỉ trong chốc lát. Nó làm cho bao người đang say sưa làm việc giật nảy cả mình, kinh động chim chóc làm chúng hoảng hồn cất cánh bay loạn tứ lung tung...

- C-Chị không đùa em chứ, -tebane?

Như không tin nổi những gì vừa nghe, thiếu nữ được mệnh danh "Ớt Đỏ Hung Hãn" vang danh khắp Konoha vì tính cách nóng nảy, hay đập nhừ tử thằng nào chọc mình và suối tóc đỏ dài của mình tròn mắt hỏi lại như thể cần được một lời chắc chắn.

Đang ngồi nói chuyện với cô là một người con gái có mái tóc đen dài đến chấm lưng đang mặc một chiếc áo màu chàm đen có in một cây quạt mang hai gam màu nửa trắng nửa đỏ - gia huy của Uchiha tộc.

- Minato chưa nói em sao? - Giọng cô gái Uchiha biểu lộ một sự ngạc nhiên khó hiểu.

Sau vài giây im lặng, cô nhóc tóc đỏ như hiểu ra vấn đề, cuộn tay lại thành nắm đấm giơ lên với vài dấu thập nổi trên mu bàn tay, gằn gọng như thể hận mình không thể hét lên cho cả thế giới biết mình đang rất tức giận:

- Chưa, hoàn toàn chưa! Cậu ta không hề hé miệng dù chỉ nửa chữ, -tebane!

- Hưm...ừm....

Người con gái tóc Uchiha trông lớn hơn cô vài tuổi kia kinh ngạc.

Cô gái tóc đỏ đương tức sôi máu bỗng như điềm lại rồi cất giọng vu vơ:

- Mà nhắc mới nhớ-

- Hửm?

- Tính ra mỗi lúc nói chuyện với cậu ta, cậu ta nói được nhiều nhất chưa đến được... - Cô đưa tay lên đếm, ngẫm nghĩ gì đó rồi xoè đủ mười ngón tay ra với cô bạn tộc Uchiha - ... 1000 câu.

- ... Ha ha...

Tính kiểu gì trừu tượng vậy trời!

Cô gái Uchiha cười trừ, rồi cất tiếng:

- Chủ yếu toàn Kushina nói đúng không?

Cô gật đầu, bĩu môi:

- Nhiều chuyện cậu ta còn chỉ ậm ừ cho qua luôn thôi, còn hay cắt ngang câu nói của em nữa!

- Giống Fugaku thế?

- Fugaku?

- Uchiha Fugaku ấy, Kushina không nhớ cậu ấy sao?

- Uchiha Fuga-, cái ông mặt hầm hầm á?

- Mặt hầm hầm? - Cô nàng tóc đen cau mày liếc xéo nhóc con tóc đỏ nào tên Kushina.

- Thì là cái mặt khi nào cũng kiểu nghiêm nghị, khó gần đó! Em thật sự không hiểu tại sao chị ưa anh ta cho nổi luôn ấy!

- Còn chị thì đang không hiểu sao Minato cưa đổ nổi em đó?

- Hả? Làm gì có!

- Chị lại không nghĩ vậy.- Cô gái Uchiha lắc đầu cười.

- Tại sao? - Kushina cau mày khó hiểu.

- Chị đang mong có cái gương ở đây để em soi lại mặt mình đấy! - Cô nàng tóc đen nháy mắt tinh nghịch.

- ... - Kushina quay liền mặt đi chỗ khác - Không có hoàn không có, -dattebane!

- Uh, thật không đó?

- Thật!

- Vậy chị hóng đến ngày Kushina bị cậu ta rước về.

- Ơ...

- Xin chào. - Bỗng có một giọng nam vang lên ngay phía sau hai người con gái, là giọng của thiếu niên tóc màu vàng nắng hai người đang nói đến.

"!!"- Bọn họ giật mình.

- Hửm? - Lần này là trước mặt.

Họ không trả lời mà cùng nhau nhìn lên bầu trời.

- Trời nay sẽ có bão, -tebane! - Cô gái với mái tóc đỏ rực khẽ mở miệng.

- Ừm. - Người con gái Uchiha đáp.

- Hai người đang nói chuyện gì vậy? - Người con trai đang đứng phía trước bọn họ cất giọng hỏi.

- Nói chuyện bão sắp đổ bộ. - Cô gái Uchiha đáp.

- Bão lớn luôn ấy! - Kushina tiếp lời với cánh tay giơ lên phụ hoạ.

- Xuân về thường có mưa phùn thôi, Kushina - Cậu trai tóc vàng cười giải thích rồi ngước lên trời - Với lại với thời tiết hôm nay, trời khá quang.

- Vậy mới có câu "Trước bão, trời quang" đó? - Kushina bĩu môi tỏ vẻ không cam.

- Khá quang chứ không phải quang-

- Quang với khá quang khác gì nhau?- Cô nàng "Ớt Đỏ Hung Hãn" không biết từ khi nào đã quay ngoắt lại nhìn cậu cau có.

Cậu bất giác giật mình, nhìn gương mặt bầu bĩnh đang nhăn nhó tức giận trước mặt, cậu lùi lại một bước rồi mới mở miệng giải thích:

- Chữ "khá".

- Khá? - Kushina khó hiểu - Là sao?

- Trời khá quang có độ quang tạnh thấp hơn trời quang - Cậu cười từ giải thích.

Cậu vừa dứt lời, Kushina liền đưa tay xoa cằm tỏ vẻ suy tư rồi như nhận ra gì đó, cô hạ tay xuống.

- Ra là vậy, -dattebane! - Cô vừa nói một cách chán nản vừa quay lên trước, để lưng hướng về phía cậu bạn đồng trang lứa có mái tóc màu vàng nắng mai kia - Nhưng chẳng phải có nhiều mây sẽ dễ có mưa sao?

- Cậu thật sự muốn trời đổ bão sao, Kushina?

- Nghĩ sao thế? Tớ chưa muốn mùa xuân mỗi năm chỉ đến một lần của tớ bị một cơn bão phá hỏng đâu, -dattebane!

"Vậy sao?" - Cậu cười trừ.

Bầu không khí xung quanh bốn người bỗng trở nên yên tĩnh.

Như nhớ ra gì đó, cô gái Uchiha quay lên nhìn hai người con trai mới từ đâu xuất hiện kia hỏi:

- Hai người đến đây có gì không?

- ...

Không trả lời, chỉ thấy họ im lặng cúi gằm mặt.

- Minato? - Kushina quay ra sau nhìn người con trai tóc vàng đang đứng phía sau lưng họ.

- Fugaku? - Cô gái Uchiha nhìn người con trai trước mặt.

- Đi thôi, Minato - Fugaku không trả lời câu hỏi của cô gái Uchiha kia, thay vào đó, anh nhìn lên cậu nhóc tóc màu nắng.

- Vâng - Cậu gật đầu như thể đã hiểu và đồng ý.

- Đi đâu? - Hai cô gái cùng chau mày khó hiểu đồng thanh.

Với phong cách nhanh gọn lẹ của mình, Minato đã biến mất rồi xuất hiện ngay kế bên Fugaku ngay khi câu hỏi của hai cô cùng kết thúc. Cậu nhìn hai người con gái trước mặt, bình thản trả lời:

- Báo cáo nhiệm vụ.

Kushina sực nhớ. Đúng rồi nhỉ, Minato và Fugaku mới vừa rời làng làm nhiệm vụ mấy ngày trước mà?

- Nhớ về nhà đúng giờ, Mikoto.

Câu nói của Minato vừa dứt, Fugaku liền hướng mắt về phía cô gái Uchiha đang ở trước mặt mình kia nói.

- Cậu về trước đi! - Cô gái Uchiha nghe xong liền ngay lập tức nghiêm giọng.

- Tôi còn nhiều việc.

Fugaku nói xong rồi quay lưng, đi về phía cổng công viên đối diện cả bốn người.

- Nhiều việc cũng-

- Tạm biệt hai người, mai gặp, Kushina.

Minato cất lời chào tạm biệt hai cô gái đang ở trước mặt mình, đồng thời cắt ngang luôn câu nói của cô gái Uchiha tên Mikoto rồi quay lưng đi theo Fugaku.

- Này-!

Mikoto toan định gọi nhưng lại thôi, hai người đó đang vừa đi vừa nói chuyện gì đó trông rất thú vị... chắc chỉ với họ thôi.

Họ đi ra khỏi công viên.

Đợi khi bóng bọn họ đã khuất bóng sau mấy cái cây, cô nhóc tóc đỏ mới cất giọng thắc mắc:

- Hai người ấy... có niềm đam mê với việc cắt ngang lời nói của người khác sao?

- Chị không biết - Mikoto lắc đầu.

Hai người con gái, một tóc đỏ một tóc đen không hẹn cùng quay sang nhìn nhau rồi cùng quay ra thở dài chán nản.

Bỗng trên gương mặt bầu bĩnh của Kushina xuất hiện một nụ cười gian, cô bỗng cất giọng nói:

- À mà, không hứa là lúc nào nha, -dattebane!

- Kushina nói với ai thế? - Mikoto khó hiểu.

Vừa dứt câu hỏi, cô nhìn thấy nụ cười gian trên mặt nhóc tóc đỏ. Cô có hơi bất ngờ. Nụ cười ấy luôn mang lại cho cô một cảm giác bất an không nhẹ. Bây giờ cũng không ngoại lệ. Bởi lẽ, chỉ khi nào trong đầu cô nàng ấy đang có suy mưu tính kế gì đó khiến cô nhóc thích thú muốn được thực hiện ngay, nụ cười ấy mới xuất hiện. Đồng thời, các mưu kế ấy của Kushina chưa bao giờ là một màu và khi thực hiện xong luôn không chỉ có một kết cục ngoài mong đợi cả, dù người nghĩ ra nó chỉ nghĩ đến một kết cục duy nhất trong và ngoài mong đợi mà thôi.

- Câu tạm biệt của Minato đó!

Kushina quay qua cô cười đáp lại rất hồn nhiên, một nụ cười tươi khiến người khác không thể nào nghĩ đó lại là chủ nhân của "nụ cười gian" ban nãy cho được a.

- Minato?

- Hehe, em không nghĩ mai em sẽ gặp cậu ta như thường lệ đâu, -tebane!

- Hình như em khá thích thú khi nói đến ngày mai nhỉ? - Như hiểu ra, Mikoto vui vẻ hỏi.

- Mai là sinh nhật Minato và em sẽ tạo cho cậu ta một bất ngờ, -dattebane!

- Oh, vậy sao? - Mikoto ngạc nhiên rồi cau mày lắng lo - Nhưng chị không nghĩ-

- Em biết mình em sẽ làm không kịp trong một ngày đâu.

Kushina cắt ngang câu nói của Mikoto bằng một giọng buồn.

Rồi cô bỗng quay lên nhìn thẳng vào Mikoto với ánh mắt mong đợi cất giọng hỏi:

- Nên chị sẽ giúp em chứ?

- Hửm? Hm...

Cô nàng Uchiha làm điệu bộ như đang suy nghĩ rồi nhìn xuống cười từ với cô gái tóc đỏ.

- Ừm, chị thì được thôi!

Kushina nghe vậy vui sướng ra mặt, cô cười cảm ơn Mikoto.
________________________________________________________________________

- Mà ngoài chị ra, Kushina định nhờ thêm ai thế?

Mikoto hỏi Kushina.

Cả hai đang ở trong quán mì ramen nổi tiếng ngon nhất Konoha - Ichiraku ngồi đợi mì.

- Hưm... Chắc là có cậu ấy, cậu ta, thêm anh ấy, thêm chị ấy, thêm cậu ấy, chắc có cả-

Kushina vừa nghĩ vừa nói.

- À, hm, dừng lại đã, Kushina!

Bị Mikoto cắt ngang lời nói làm cô hơi cau mày khó hiểu.

- Em có ý định nhờ thêm bao người thế? - Mikoto tò mò.

- Chắc khoảng là... một, hai, ba, năm, à không, bỏ đi, năm,... - Kushina lẩm nhẩm tính toán.

1'

2'

3'

- Kushina nè - Mikoto bỗng ghé sát vào tai mái đầu đỏ để gọi cô.

Cô giật mình quay qua nhìn Mikoto.

Cô gái Uchiha thấy cô nhìn qua mình rồi liền nhìn về phía trong quán cười nói:

- Ăn đi trước đã!

Cô ngơ ngác nhìn về phía trước.

Ngay lập tức đập vào mắt cô gái Uzumaki là một bát ramen nóng hổi vừa ăn vừa thổi vừa được bác chủ quán đưa ra. Mắt Kushina vô thức sáng lên như sao sáng trong đêm tối.

- Đây, mì của hai đứa đây! - Bác vui vẻ đặt bát mì đến trước mặt hai người - Chúc quý khách ngon miệng!

- Cảm ơn ạ! - Cô và Mikoto đồng thanh.

Sau đó, cô gái họ Uchiha vươn tay lấy hai đôi đũa, một cho cô, một cô nhóc đang ngồi bên cạnh rồi đưa cho nhóc ấy. Theo lẽ thường, cô nàng này sẽ nhận lấy, mời rồi ăn ngay, nhưng bây giờ, cô ấy lại đang ngồi ngâm. Điều này khiến Mikoto cảm thấy sắp có "bão".

Bỗng thiếu nữ mang danh "Ớt Đỏ Hung Hãn" cất tiếng nói cười khúc khích:

- Mikoto này, em biết nhờ những ai rồi, -dattebane!

- Oh, um, ai-

Cô tự ngắt câu hỏi của mình khi nhìn thấy Kushina cứ khúc khích không thôi. Cô buông một lời nhắc nhở tựa câu hỏi khi đưa tay đặt một đôi đũa xuống bát mì của nhóc ấy kèm theo một ánh nhìn nghiêm nghị:

- Thế giờ Kushina có định ăn không đây?

- Dạ có! - Nói rồi cô nhóc tóc đỏ vội cầm đũa lên rồi nhìn lên cô.

- Itadakimasu!

Mikoto và Kushina đồng thanh mời rồi bắt đầu ăn, vừa ăn vừa trò chuyện.
________________________________________________________________________

Cạch!

Kushina sau khi mở cửa phòng xong liền quay lại cười nói với những con người đang đứng đợi ở phía sau - Mọi người cứ tự nhiên nha.

- Vậy chúng tớ không khách sáo nữa nhé, Kushina? - Cô bạn có mái tóc vàng dài tới vai, một chỏm chỉa xuống, đôi mắt màu xanh lục bảo duy nhất trong đám bạn và cũng đang đứng gần thiếu nữ tóc đỏ nhất cười hỏi cô.

- Uh - Kushina gật đầu.

- Xin phép a.

Sau đó, bắt đầu bằng cô bạn tóc vàng ấy, những người khác lần lượt đi vào nhà cô gái Uzumaki. Khi ở ngoài không còn ai ngoài cô và cô gái tóc đen mặc áo có thêu gia huy của tộc Uchiha sau lưng thì-

Rầm!

Dường như mới có người té ngã do vấp phải gì đó thì phải? Khung cảnh trong phòng giờ cực kì náo loạn.

- Kushina!

Bỗng có người réo tên "Ớt Đỏ Hung Hãn".

Nghe có người gọi, thiếu nữ Uzumaki vội nhìn vào trong phòng, giật mình rồi hét lên khi thấy có người đang cầm một trong những cấm thuật phong ấn cô có được từ phu nhân Hokage Đệ Nhất kiêm đồng tộc với cô - Uzumaki Mito:

- Hả-?! Đừng động vào cuốn trục đó, -dattebane!

- À, uh.

Người đó gật đầu xong liền đem quyển trục cất lên trên một trong những tủ sách có trong phòng.

- Mikoto này... - Chủ nhân căn phòng kiêm cô nhóc đang đứng kế bên cô nàng tóc đen họ Uchiha nhìn vào căn phòng của mình, khẽ ngập ngừng.

- Hm?

- Em đang không biết, quyết định mời họ về nhà của em, liệu có đúng đắn không, Mikoto a?

- Chắc năm mươi-năm mươi nhỉ - Cô gái Uchiha nghiêng đầu nhìn Kushina.

- Ưm hưm... - Kushina bĩu môi.

Chuyện là ban nãy, cả hai quyết định tối nay sẽ đi tìm hết những người Kushina muốn nhờ để nhờ và kéo hết cả đám về nhà Kushina để dành cả tối ngồi nghe kế hoạch của cô nàng tóc đỏ. Kushina khá ngạc nhiên khi biết Mikoto không về quận Uchiha vì bình thường cô ấy rất hay nghe theo Fugaku. Khi hỏi thì cô gái Uchiha đã nói với cô rằng: "Chị không nhớ là chị đã đồng ý đấy!" và bảo Kushina đừng lo nữa. Vâng, ờm... ừm... ừ thì cô cũng "nghe" theo: không lo nữa.

.
.
.

Cạch!

Khi mọi người đã vào phòng hết, Kushina liền quay ra khoá chốt cửa lại rồi mới an nhiên bước vào phía trong.

Mikoto trong lúc đợi cô nhóc tóc đỏ khoá chốt cửa lại đã đi ổn định chỗ ngồi cho đám người đang ngang nhiên đi qua đi lại trong phòng Kushina một cách tự nhiên như ở nhà. Và họ tất nhiên sẽ không ngang nhiên như vậy nếu như trước đó, nữ nhân tóc đỏ nào đó không bảo: "Mọi người cứ tự nhiên như ở nhà đi!" vì sợ mọi người khách sáo khi đến nhà "Ớt Đỏ Hung Hãn" và không có vô vàn những cuộn giấy lạ được phong ấn lại nằm rải rác lung tung khắp phòng cô gái Uzumaki làm khơi lên sự tò mò của những con người kia.

.

.

.

Sau khi đã ổn định xong chỗ ngồi cho cả gần chục đứa nhóc khoảng chừng 15 tuổi xong, cô gái tóc đen họ Uchiha liền đi lại đứng quanh tay trước ngực, nhắm mắt dựa vào một bức tường gần với đám nhóc đó với một tờ giấy ghi chú và một cây bút trên tay.

Hm... cái tác phong này... dù không muốn nhưng cũng không thể phụ nhận rằng nó rất giống với "ai kia" a!

- Chị Mikoto ơi... - Cô gái có mái tóc nâu, mặc trên người một chiếc áo có thêu gia huy của gia tộc Nara bỗng cất tiếng.

- Hửm?

- Chúng em không có rủ anh Fugaku đến đây chị ơi! - Cả bọn cùng giương con mắt cá chết lên nói.

- Ừm, chị biết, chị trốn đến đây mà.

Cô gái Uchiha vừa cười vừa nói vừa ngồi xổm xuống.

- Cứ như vậy đi chị! - Bọn nhóc đồng thanh rồi quay lại bắt đầu nói chuyện xoay quanh lí do bọn họ đến nhà Kushina đêm nay

- ??

Cô gái Uchiha bỗng chau mày khó hiểu.

Đám trẻ này có ý gì vậy?

.

.

.

- Quyết định vậy nhé? - Cô gái Uchiha sau khi ghi lại nội dung cuộc bàn luận của đám nhỏ này rồi liền hỏi.

- Cái chủ chốt là Kushina thôi.

Cậu con trai có buộc cái tóc lên cao trông lởm chởm như quả dứa nói rồi vươn vai than:

- Hmmmmm... thật phiền phức! Oáp...

- ...

Mọi người cạn ngôn nhìn người con trai mới than. Người thì cười trừ bất lực, số còn lại thì lại rất... bình thản, chủ vì "đã quá quen rồi".

- Cậu không cần lo đâu!

Bỗng có tiếng nói của một người con gái vang lên.

Tất cả con người có mặt trong phòng đều đồng loạt nhìn về phía người đó.

- Dù sao, nó cũng nằm trong dự định của tớ, -datebane!

Người đó cười toe toét nói với mọi người.

Mọi người mỉm cười lại với người con gái đó.

- Ừm, vậy làm thôi!

- Uh.

Sau đó, mọi người tản ra đi làm việc của mình. Kushina cũng vậy.

.

.

.

Bình minh đã đến.

Một góc trời đằng Đông đã ánh lên những tia sáng loé như xé tan một mảnh trời đêm, ông Mặt Trời đang dần tỉnh giấc. Bầu trời đang từ từ thay áo, khoác lên chiếc áo màu lam tươi sáng buổi mới ngày xuân thay cho màu tím than lấp lánh ánh sao trời đêm.

Trên con đường làng mới lác đác vài người xuống đi bộ, hiện hữu bóng dáng của một cô nhóc với suối tóc dài đỏ rực đang chạy về phía cổng làng.

Hôm nay - ngày 25/1, vừa là ngày sinh nhật Namikaze Minato vừa là ngày Nanh Trắng Konoha - Hatake Sakumo về làng sau một thời gian đi làm nhiệm vụ ngắn hạn. Cô được tin anh về làng ngày hôm nay mới hồi tối qua, khi cô than với Mikoto rằng: còn thiếu mỗi Sakumo nữa là đủ hết rồi, Mikoto đã ngẫm nghĩ hồi rồi bảo rằng: hình như trước đấy không lâu, cô nghe Fugaku bảo hôm nay anh ta về làng. Lúc đấy, cô có hơi nửa tin nửa ngờ nhưng dù sao ít nhất có được thông tin thuộc dang năm mươi - năm mươi như vầy cũng còn hơn việc không có cái nào.

Mái tóc đỏ đang bồng bềnh tự do bay theo gió và chiều chạy của người chủ nhân kia bỗng dừng lại. Người con gái có mái tóc đỏ dài đang chạy bỗng ngừng lại. Cô đứng ở chỗ đấy, khẽ chau mày rồi ngay lập tức quay đi chỗ khác. Cô quyết định đi đến cổng làng bằng đường khác, hôm nay phải tránh đụng mặt cậu ta càng nhiều càng tốt, làm cậu ta nghĩ cô muốn cạch mặt cậu ta luôn cũng được. Miễn sao kế hoạch diễn ra hoàn hảo là cô mãn nguyện rồi, để sau giải thích lại cho cậu ta là xong!

Bỗng cô có cảm giác mình mới đưa ra một quyết định sai lầm khi vừa quay gót đi được mấy bước. Nói sao chứ vào cái thời khắc mà cô nhìn thấy cái đầu màu vàng xù chỉa ra tám phương tứ hướng đặc chưng ấy thì hình như cũng chính là lúc cậu ta đang đi về phía cô đứng. Nói là "hình như" là vì đó là cảm giác của cô, cô có cảm giác cậu ta đang đi về phía mình nên mới quay gót chạy về phía khác. Nói là "hình như" vì cô không bao giờ mong nó trở thành sự thật vào ngày hôm nay. Nhưng theo kiến thức về cậu ta sau hơn một năm làm bạn của cô thì nguy cơ lúc cô nhìn thấy bóng dáng của cậu cũng là lúc cậu đang rẽ hướng về phía cô là rất cao. Và một khi đã nhìn thấy cô rồi thì cậu ta sẽ bám theo cô đến khi nào cô dừng và quay lại nói chuyện với cậu mới ngừng.

Ôi, vấn đề đến rồi! Nhưng không sao cả, vì chuyện gì cũng có cách GIẢI quyết của nó, chỉ cần chịu động não suy nghĩ là ra hết.

Cô tự an ủi mình và tìm cách giải quyết vấn đề đang hiện ra ngay trước mặt.

Bỗng một tia sáng loé lên trong đầu cô nhóc tóc đỏ.

Cắt đuôi! Đúng rồi nhỉ, chỉ cần cắt đuôi cậu ta thôi! Chỉ cần như vậy, cậu ta sẽ không thể bám theo cô nữa vì đã mất dấu cô rồi.

Và chuyện sẽ rất miễn mãn với điều kiện cô có tốc độ và khả năng di chuyển nhanh hơn người con trai ấy. Namikaze Minato- cậu con trai tóc vàng cô đang ra sức né chạm mặt như né shuriken kia được coi là người sở hữu tốc độ nhanh nhất trong thế hệ của cô, và tương lai có thể là nhanh hơn rất nhiều nữa, nhiều kinh khủng khiếp luôn. Tuy không có chứng cứ xác đáng nhưng cô có cảm giác tiên đoán là như vậy. Cũng vì thế mà đã có một sự thật trước mắt đã nói rõ cho cô biết rằng cô không hề có khả năng di chuyển nhanh hơn cậu ta được, dù cho có khả năng sử dụng thuật phong ấn giỏi hơn cậu rất nhiều.

Cho nên bây giờ, nếu muốn cắt đuôi cậu ta cô chỉ còn cách đi vào điểm mù của cậu ta rồi thoát mà thôi.

.
.
.

Cứ thế, mỗi lần nhìn thấy bóng dáng người con trai tóc vàng ấy, cô đều rẽ sang hướng khác mà đi. Cứ như vậy,

Một lần,

Hai lần,

Ba lần,

...

Hơn cả chục lần rồi đấy, Minato!

Cô tức, hận không thể quay lại mà hỏi: "Cậu mắc cái gì mà cứ hễ xuất hiện là bắt tớ đi ngược lại mãi thế?!", chỉ vì cậu ta mà cô đã đi được mấy vòng quanh làng rồi đó! Nhưng cô không tức chuyện đó, vì được vừa đi ra ngoài cổng làng vừa ngắm hết cảnh quan làng đối với cô mà nói thì khá là thú vị. Cái khiến cô tức là nãy giờ cô đã đi được mấy vòng quanh làng rồi mà vẫn chưa đến được cổng làng a! Cứ vòng vo, lòng vòng đi hết chỗ này đến chỗ kia, từ những ngóc ngách đến khu trung tâm của Konoha, cậu ta bắt cô đi đến muốn gần hết cái làng luôn rồi còn đâu!

Cô nàng tóc đỏ rực đang cau có bước đi trong cơn nộ khí xung thiên không hề nhỏ. Người qua đường mỗi lần đi qua cô đều phải thì thầm tự hỏi: "Ai đang chán đời đến mức chọc cho "Ớt Đỏ Hung Hãn" đến nộ khí xung thiên như thế này?", ai cũng đoán người này người kia và chẳng ai đoán thiên tài với vẻ ngoài hiền lành và ưa nhìn trăm năm hiếm gặp của Konoha - Namikaze Minato trong khi chính cậu ta là "hung thủ" gây ra. Cũng đúng thôi, bởi lẽ, cô và cậu rất thân nhau từ sau vụ "Uzumaki Kushina bị jonin làng Mây bắt cóc". Chuyện này nổi khắp Konoha rồi. Và cô cũng không tức cậu, dù cậu là nguyên do khơi lên tất cả.

- Kushina!

Bỗng có tiếng gọi, và nó đang ở ngay trước mặt cô. Ngước lên xem chủ nhân của nó là ai, tim cô bỗng chốc đập nhanh khi nhận diện được người đấy. Một cậu con trai tóc vàng đang đứng cách cô không xa cười từ vẫy tay. Bao sự tức giận ban nãy bỗng trào lên cùng một thứ cảm xúc kì lạ mỗi khi gặp cậu, cô đều có, một thứ cảm xúc không tên mà cô không thể chối bỏ được. Và bây giờ chúng đang hoà quyện vào nhau, tạo nên cho Kushina một sự rối bòng bong không hề nhỏ. Cô đang nửa muốn lại đập cậu ta, nửa muốn né ngay... cô nên làm gì bây giờ?

Cô gái Uzumaki dừng bước, toan định xoay gót chuyển hướng thì-

Cơ mặt cô bỗng giãn ra, cô khẽ cười mỉm, thầm tự trách.

Sao cô không nghĩ ra cách này sớm hơn nhỉ?

--------------------------------------------------

P/s 1: Ai đã từng ngắm hoàng hôn rồi cho tui biết hoàng hôn là vậy đúng không? Thực lun là sống hơn chục năm rồi mà chưa từng ngắm hoàng hôn .-.

P/s 2: Ngoại trừ với Mikoto thì các mối quan hệ trong chap hầu hết do Au tự lên ý tưởng và viết ra, có những mối không hề được đề cập đến trong M-A.

P/s 3: Quan hệ giữa đám thế hệ của Kushina và Sakumo cũng chả được đề cập trong M-A nhưng vì cả đám đều đã là những ninja chính thức và Sakumo thì rất tốt bụng và dễ gần nên cả hai có thể quen nhau và thân nhau qua đường "đồng nghiệp" (Au tự suy), Au dựa vào lập luận vô căn cứ đó của mình để viết ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro