Có thể OOC Minato, cân nhắc trước khi đọc!
******************************************************************************
Gương mặt của vị thiên tài tóc vàng biểu lộ rõ sự khó hiểu cùng một nụ cười khổ bất đắc dĩ khi chủ nhân mái tóc đỏ kia hết lần này đến lần khác đi chệch lại hướng cậu đi đến. Và chắc chắn cậu sẽ còn nghĩ "cô không thấy mình" nếu không có chuyện người con gái ấy ngang nhiên đi ngang qua cậu như thể cậu là người dưng đối với cô.
Minato thoáng ngạc nhiên, cậu liếc mắt nhìn theo mái đầu đỏ cho đến khi chủ nhân của nó đã hoàn toàn không còn trong tầm mắt của cậu nữa. Người cậu khẽ động. Cậu ngay lập tức biến mất khỏi nơi đang đứng và xuất hiện ngay phía sau lưng rồi đưa tay nắm lấy cổ tay của người con gái tóc đỏ mới thản nhiên đi qua mình. Chủ nhân mái tóc ấy liền ngừng di chuyển. Vì không muốn cho cô có cơ hội giằng tay ra, cậu khẽ siết cổ tay đó lại trong cẩn thận không để cô đau, đôi mắt kiên định tỏ vẻ khó hiểu nhìn đăm đăm vào bóng người đằng trước. Cậu đang muốn biết tại sao cô gái này lại né chạm mặt mình suốt từ sáng giờ, khiến cậu vì đuổi theo cô mà đã lượn được mấy vòng quanh Konoha.
Vài giây sau cô liền quay xuống lườm cậu đầy sát khí.
Thịch-
Minato rùng mình, cậu có cảm giác tim mình như vừa lỡ đi một nhịp.
Ngay lúc này, cô mở miệng, buông ra một câu với chất giọng lạnh băng:
- Cậu đang làm phiền tôi đấy, Namikaze, -dattebane!
Đoàng!
Sét đánh qua tai, hoàn toàn không khác gì sét đánh qua tai cậu a.
Cậu bỗng chốc cảm tưởng rằng mọi thứ xung quanh cậu, cả không gian và thời gian bỗng chốc dừng lại một cách vô lí do. Tai cậu như bị ù đi, não không ngừng lặp lại câu nói của cô như một chiếc máy cùng các câu hỏi xoay vòng quanh nó.
Minato đờ người ra, đứng chôn chân bàng hoàng với đôi mắt mở lớn như không thể tin vào tai mình. Cậu sốc!
Một cảm giác kì lạ bất giác dâng lên trong cậu. Cái cảm giác hụt hẫng ấy bây giờ thực sự khiến cậu cảm thấy khó chịu và phẫn uất hơn bao giờ hết. Cậu bỗng cảm thấy tức giận nhưng lại lực bất tòng tâm vì dù cho có phẫn uất thì lúc này cậu có thể làm gì được? Bởi lẽ, cậu bây giờ đâu thể làm gì khác ngoài nhìn chăm chăm người con gái ấy bằng đôi mắt biểu lộ sự ngỡ ngàng tột độ.
Cậu đã vô tình trong vô thức tự mình đắm vào dòng suy nghĩ mà không để ý rằng bàn tay cậu đang nắm chặt cổ tay cô đã bị nới lỏng.
Còn cô nàng Uzumaki ngay khi cảm thấy bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình bị nới lỏng liền lập tức giằng tay ra. Việc làm ấy đã thành công làm vị thiên tài đang đứng đờ người trước mặt giật nảy người, rời khỏi sự đắm chìm vào dòng suy nghĩ của chính mình và nhìn về phía cô, tìm kiếm bóng dáng của cô nhưng chẳng thấy. Chỉ còn thấy phần đuôi của mái tóc đỏ ấy đang dần khuất bóng trên một nóc nhà cao gần đấy mà thôi. Chắc có lẽ vào lúc đó, cô đã nhảy lên ngôi nhà gần đó chạy đi mất tiêu rồi.
Nhìn về phía người thiếu nữ ấy biến mất, đôi mày cậu khẽ chau lại, đôi mắt vẫn còn thể hiện sự bàng hoàng nhưng xen đâu đó chút khó hiểu, thắc mắc và buồn bã hiếm có.
.
.
.
Sải bước đến sân tập số 3, cậu vừa đi vừa nghĩ về hành động sáng nay của Kushina. Thiết nghĩ chắc mình đã làm gì đó khiến Kushina giận rồi nên cô ấy mới cứ hễ thấy mình là né như né gì ấy và câu nói của cô gái ấy trước khi cô nhảy đi.
Cậu đang làm phiền cô sao? Dựa vào chất giọng thì chắc vậy rồi.
Tự nhiên cậu cảm thấy hối hận vì mình đã đuổi theo cô lòng vòng cả buổi bình minh.
Nhưng còn gọi cậu bằng họ, từ khi nào cô lại trở nên xa cách với cậu như vậy? Hồi qua còn gọi thẳng tên mà, sao tự nhiên hôm nay lại thành họ rồi? Hơn nữa, tính từ lúc gặp nhau theo trí nhớ của cậu thì đây chắc là lần đầu tiên cô gọi cậu bằng họ.
Và, nếu hôm nay cô bận hay không muốn gặp cậu thì tại sao không nói thẳng cho cậu nghe từ lúc lần đầu nhìn thấy nhau đi? Lúc nào ấy thì cậu không nghĩ "cô nhìn thấy cậu" nhưng bây giờ cậu có thể chắc chắn rằng vào lần đầu tiên cậu rẽ hướng đến chỗ cô, cô đã nhìn thấy cậu. Sao lại cứ phải đi lòng vòng như thể đang ránh né cậu trong khi có thể một đối một nói chuyện? Với ai, Minato không biết nhưng đối với cậu mà nói thì Kushina thuộc dạng "thích là nói, không thích là nói hoặc làm gì đó ẩn ý để cậu tự hiểu ra". Thế thì tại sao...?
Ủa khoan!
Bỗng một tia sáng loé lên trong đầu cậu.
Ẩn ý? Đúng rồi nhỉ, cô hẳn là muốn nói gì đó với cậu thông qua hành động a!
Ngay lập tức, cậu liền quay qua ngẫm nghĩ xem cô muốn ẩn ý với cậu cái gì.
Việc đầu tiên cậu phải làm bây giờ để tìm ra được đáp án là nhớ lại xem, ban sáng cô đã làm những gì với cậu. Hm, để coi... đầu tiên là né như né shuriken, thứ hai là vờ như người dưng, thứ ba là buông giọng lạnh, thứ tư là câu nói và thứ năm là cách xưng hô tỏ vẻ xa cách đó... Cậu xâu chuỗi các hành động của Kushina lại và cảm thấy cực kì khó hiểu, bồn chồn muốn đi tìm một nhẫn thuật thời không nào đó có thể giúp đưa người thi triển về quá khứ ngay lập tức khi đã xâu chuối xong. Vì tất cả đều quy về một điều duy nhất là Uzumaki Kushina - cô đang Muốn, Cạch, Mặt cậu!
Tại sao lại muốn cạch mặt cậu? Cậu thực sự không nhớ rằng mình đã từng làm một việc gì đó khiến Kushina giận đến như này. Cậu thực sự không nhớ! Và vì vậy nên, cậu phải đi tìm.
Minato cười khổ. Quy ra quy vào là vẫn phải đi hỏi vòng vòng và lục lại trí nhớ a.
Dù cho đang đi tìm hiểu lí do vì sao Kushina cạch mặt mình, cậu nhóc với mái tóc vàng nắng nào đó vẫn không quên đi tập luyện những chiêu thức mới của mình. Chỉ khổ nỗi, dù có cố gắng đến đâu thì cậu vẫn chẳng thể tập trung được. Trong đầu cậu khi này chẳng hiểu sao chỉ toàn hình bóng Kushina và câu hỏi: "Tại sao Kushina giận mình?" mà thôi. Vì vậy mà cậu đã khiến cho cả buổi luyện tập trở nên như có như không, "có" cho theo lệ, mà nói "không" cũng hoàn toàn không phải.
.
.
.
Lúc này, cậu đang ngồi nghỉ giữa buổi tập của mình-
Sột soạt!
Nghe động, Minato ngay lập tức cảnh giác nhìn qua rồi ngạc nhiên khi biết đó là ai.
- Jiraiya - sensei? - Cậu nhìn hỏi.
Người mới đến ấy là người hướng dẫn cho đội của cậu thời lúc cậu tốt nghiệp học viện và bây giờ là sư phụ của cậu - Jiraiya - một trong Sannin Huyền Thoại.
- Yo! - Người đàn ông ấy đưa tay lên chào cậu.
Cậu gật đầu như đáp trả rồi nhìn đi chỗ khác, cất giọng:
- Thầy đến đây có chuyện gì không?
Cậu khá ngạc nhiên khi ông có mặt ở làng vào lúc này vì trừ phi làng có chuyện gì xảy ra hoặc có lệnh triệu về thì ông thường ít khi ở làng. Hơn nữa, ông mới rời làng cách đây nửa tháng thôi! Và từ trước đến giờ làm gì có chuyện ông về làng chỉ sau nửa tháng rời đi nếu không phải rời đi vì nhiệm vụ?
- Cũng không có gì, chỉ là ta muốn đi coi ngươi hôm nay có chuyện gì thôi - Ông khoanh tay trước ngực trả lời thằng học trò thân thương của mình - Mà ngươi hôm nay có chuyện gì sao?
- Dạ, không có gì... - Cậu trả lời với vẻ lơ đễnh rồi lắc đầu cười trừ, quay ra hỏi thầy mình - Còn gì không ạ?
- Còn ngươi, Minato!
Ông chỉ thẳng tay vào mặt cậu với ánh mắt nghiêm nghị làm cậu cau mày thắc mắc.
- Hôm nay ngươi bị gì vậy? Thân xác ngươi ở đây còn tâm hồn ngươi lơ lửng phương nào rồi? - Ông nói với giọng càm ràm.
Lơ lửng phương nào? Chắc là nơi Kushina...
Minato giật mình vì câu trả lời tức thời xuất hiện lên trong đầu. Tuy vậy nhưng cậu lại không thể phủ nhận nó được vì nó rất đúng. Bởi có một sự thật là từ lúc bị cô nàng tóc đỏ có biệt danh "Ớt Đỏ Hung Hãn" vang dội khắp Konoha kia cạch mặt một cách không rõ nguyên do từ lúc ở trên đường làng đã khiến cho cậu nhóc tóc vàng được mệnh danh là thiên tài Konoha nào đó không thể ngừng được suy nghĩ về cô. Nhưng có điều chắc chắn, có chết cậu cũng chẳng nói cho Jiraiya nghe trong đầu cậu đang nghĩ gì đâu! Bởi lẽ, nếu biết, ông ấy sẽ có cái cớ để trêu cậu suốt cả ngày mất thôi! Và nếu ông biết cậu đã luôn xao nhãng suốt cả buổi tập hôm nay thì chắc hẳn ông đã đứng coi cậu luyện từ lúc cậu bắt đầu rồi.
Cậu cười trừ thay cho câu trả lời của mình.
Người đàn ông tóc trắng thấy vậy chỉ khẽ thở dài chán nản rồi nhìn cậu học trò được mệnh danh "thiên tài bẩm sinh" của mình bằng nửa con mắt.
Nói trắng ra là nó chắc lại liên quan đến cô nhóc Kushina chứ gì?! Ông dám cá luôn vì theo kinh nghiệm dạy dỗ đứa học trò thiên tài này sau bao năm của ông thì chỉ có mỗi Kushina mới có đủ khả năng làm cho cậu ta "đầu óc lơ lửng chín tầng mây" như này thôi. Mà một khi có chuyện gì liên quan đến cô nhóc đó ngoài nhiệm vụ ra thì dù cho có hỏi đến mai, thằng nhóc tóc vàng này cũng chẳng chịu mở miệng thừa nhận dù chỉ nửa chữ đâu. Thay vào đó cậu ta sẽ khẽ cau mày cười rồi bắt đầu chuyên mục "đánh trống lảng", lèo lái qua chuyện khác ngay và luôn của mình.
Vị Sannin - Jiraiya đưa tay lên xoa đầu nghĩ gì đó rồi nhìn Minato hỏi:
- Hôm nay ra ngoài ngươi có coi lịch không thế nhóc?
- Dạ có - Cậu gật đầu.
- Thế nay ngày gì?
- Hai lăm tháng một.
Tiếp theo sau là một bầu không khí im lặng như tờ.
- Và? - Ông cất tiếng.
- Và? - Cậu nhìn thầy mình, cau mày lặp lại câu hỏi của ông như một câu hỏi của mình.
Cốc!
- Nhái theo ta à?
Jiraiya vừa nói vừa tặng cho cậu một cú vào đầu.
- A....
Cậu ôm cái đầu mới bị ăn một cú, nhăn mặt tỏ vẻ đau đớn nhìn Jiraiya.
Còn thầy cậu thì đang đứng thổi những cọng tóc nhỏ vàng dính trên nắm tay của mình:
- Phù...
rồi liếc qua cậu như đợi chờ gì đó.
- Thì nay sinh nhật con thôi mà?
Cậu vừa xoa đầu vừa chán nản trả lời.
- Vẫn nhớ à? -Jiraiya tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Vâng. - Cậu vừa đứng lên vừa bình thản trả lời.
- Thế tại sao hôm nay ngươi không tự thưởng cho mình một buổi nghỉ ngơi đi?
- Hm...kh-, chẳng phải ta đang nghỉ ngơi giữa buổi tập sao? - Cậu nhìn ông nghiêm túc hỏi.
Cậu làm như cậu chỉ nghe thấy mỗi "thế tại sao ngươi không nghỉ ngơi đi?".
Dù ngoài mặt là vậy nhưng trong tâm cậu đã nghe rõ cả câu hỏi của sư phụ mình.
Hm.. tự thưởng sao? Cậu chưa từng nghĩ đến việc này hôm nay. Với lại nếu có, chẳng phải cậu đã "tự thưởng" cho mình một dàn câu hỏi "Tại sao hôm nay Kushina lại lơ cậu đi" rồi sao? Còn một buổi nghỉ ngơi thì... ở một mình chán lắm, mà chán thì cậu lại tiếp tục đi luyện tập hoặc đi kiếm sách đọc. Cũng vì vậy, cậu đã đọc hết các quyển sách có ở trong thư viện của Konoha rồi, chỉ trừ những cuốn sách không phù hợp với lứa tuổi ra thôi.
Bỗng trong đầu cậu hiện lên nụ cười mang đậm vẻ vui tươi và hồn nhiên của Kushina, nó làm cậu bất giác cười ngây ngốc. Nhớ lại thì từ ngày giải cứu thành công cô gái mang mái tóc đỏ chói thuộc tộc Uzumaki kia khỏi làng Mây, cậu đã có Kushina đi nói chuyện cùng mỗi ngày khiến những giờ nghỉ ngơi của cậu bớt nhạt hơn. Ngày qua ngày, cậu càng ngày càng thích nói chuyện với cô hơn, dù hầu hết cả buổi nghe là cô lải nhải chuyện gì đâu đó mà cậu phải tập trung lắng nghe mới hiểu được vấn đề Kushina muốn truyền đạt. Vì vậy nên cứ hễ ngày nào cả cậu và cô đều không có nhiệm vụ để đi làm, cả hai đều cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm hoặc vừa luyện tập vừa nói cả buối từ sáng đến tối. Và hầu hết những ngày đó đều là Kushina chủ động đến tìm cậu... Ấy vậy mà giờ cô lại chủ động cạch mặt cậu. Cậu không biết cậu đã làm gì khiến cô giận nhưng cậu có thể chắc chắn đó là chuyện khiến cô không thể tha thứ được. Thế nên cậu phải đi tìm hiểu, lục lại trí nhớ xem mình đã làm gì khiến cô nàng tộc Uzumaki ấy không thể nào dung tha - một việc làm đối với người ta rất dễ nhưng với cậu thì ngược lại. Cũng bởi lẽ, cậu chưa từng làm cô ấy giận đến mức này, nhiều nhất chỉ vờ hờn để ăn vạ cậu thôi. Vì vậy mà cậu luôn cảm thấy rất khó chịu, bứt rứt, áy náy và tức bản thân mình mỗi khi nghĩ đến nó.
Với lại bây giờ cậu đang luyện tập để hoàn thiện một loại chiêu thức đẩy biến đổi Hình thái Chakra lên "cảnh giới cao nhất" cùng một loại nhẫn thuật dịch chuyển mà cậu vừa vô tình "tìm" ra được.
Jiraiya nghe xong câu hỏi của Minato liền tối sầm mặt lại.
Thằng nhóc này đích thị là đang giả vờ với ông!
- Oi!
Có một giọng nữ vang lên làm cậu lẫn Jiraiya đều giật mình rời khỏi dòng suy nghĩ. Hai thầy trò cùng quay ra nhìn chủ nhân giọng nói.
Một người con gái đồng tuổi cậu với mái dài màu nâu được buộc thành kiểu đuôi ngựa thấp với ba lọn tóc ngắn rũ xuống khuôn mặt hình trái xoan hơi bầu bĩnh có làn da hơi rám vàng, đôi mắt to tròn, đen láy mặc trên người một chiếc áo có thêu gia huy gia tộc Nara ở sau lưng nhảy xuống từ một cái cây.
- Chào ngài, ngài Jiraiya. - Người con gái tóc nâu khẽ cúi đầu chào Jiraiya.
Ông gật đầu chào lại.
- Chào, Minato.
Cậu gật đầu.
Đợi cô nàng nhà Nara chào cả hai người xong, Jiraiya lập tức nhìn cậu dõng dạc cất tiếng:
- Ngươi nghe đây, Minato, vì hôm nay là ngày đặc biệt nên ta cho ngươi nghỉ sớm.
- Tại sao ạ?
Ông vừa dứt lời, Minato đã nhanh nhảu cau mày thắc mắc hỏi. Một sự nhanh nhạy đến bất ngờ.
- ...
Không có tiếng hồi đáp, cả Jiraiya và người con gái tộc Nara kia đều đang nhìn cậu bằng ánh mắt kì lạ.
Minato có cảm giác hình như cậu mới hỏi một điều không nên hỏi a.
Thở dài, người đàn ông tóc trắng nói:
- Thứ nhất, ta cảm giác dường như hôm nay ngươi không thể tập trung luyện tập được.
Minato bị nói trúng tim đen, đành cười gượng. Nói sao chứ, khỏi cần thầy nói, cậu cũng biết mà...
Yoshino thoáng ngạc nhiên.
- Thứ hai, hôm nay là ngày đặc biệt một năm mới có một lần của ngươi nên ta quyết định tặng cho ngươi một ngày nghỉ ngơi là hôm nay.
Minato gật đầu như đã hiểu. Cũng được thôi, dù sao cậu cũng đang định vậy. Và cậu càng có thời gian để vừa đi lục lại trí nhớ vừa đi tìm hiểu xem: Vì sao từ sáng giờ Kushina lại cạch mặt cậu.
- Với lại hôm nay ta cũng không rảnh đi tập cho ngươi nên cứ tốt nhất là nghỉ hôm nay đi!
- ...
Không tiếng trả lời.
Cái cớ vô lí nhất cậu từng nghe là đây!
- Vâng - Minato gật đầu.
- Cuối cùng, chúc ngươi sinh nhật-
Bỗng một làn khói chắc hiện ra, Jiraiya đang cười nói tự nhiên biến mất.
Cậu khẽ lắc đầu.
- Sử dụng ảnh phân thân là phong cách chiến đấu của Kushina nhỉ?
Giọng nói của Yoshino lần nữa vang lên.
- Ừm - Cậu gật đầu.
Rồi như nhớ ra gì đó, cậu quay ra hỏi Yoshino:
- Cậu đến đây có chuyện gì không?
- Hửm? À, cậu có biết Kushina đang ở đâu không?
"Kushina?!"
Cậu bỗng cảm thấy bồn chồn.
- Không.
Kìm nén và giả như mình đang bình thường nhất có thể, cậu lắc đầu.
- Ủa, cậu ấy hay đi với cậu mà?
- Cậu thử đến chỗ chị Mikoto xem. - Cậu khẽ nghiêng đầu cười trừ và đưa ra ý kiến.
- Chị Mikoto a?
- Ừm. - Minato gật đầu.
- Uh, cảm ơn.
- Không chi.
Sau đó, Yoshino nhảy lên cây, toan định rời đi thì quay lại nhìn cậu:
- À mà-
- Thật là... cậu đây rồi, - Từ bụi câu sau lưng Minato, một cậu nhóc đồng tuổi với cả cậu và Yoshino có buộc một chỏm tóc cao lởm chởm giống lá dứa bước ra - Yoshino.
- Shikaku? - Minato quay ra nhìn người mới đến.
Đó là Nara Shikaku - con trai của trưởng tộc Nara, đồng tộc với Yoshino.
- Chào.
Cậu ta chào cậu rồi nhìn lên cô gái tóc nâu đang đứng trên cành cây.
- Có chuyện gì? - Yoshino khẽ cau mày nhìn cậu ta.
Shikaku không nói gì cả, chỉ chép miệng rồi khẽ liếc về phía Minato. Điều ấy khiến cậu cảm thấy rất khó hiểu. Nhưng cậu cũng chẳng quan tâm, vì đó là việc của người ta chứ chẳng phải của mình.
- Ừm.
Yoshino gật đầu, chào tạm biệt hai người họ rồi nhảy đi đâu đó.
Lúc chỉ còn lại hai người thì-
- Con gái thật là phiền phức!
Shikaku cất giọng than vãn. Trên gương mặt điển trai ôn hòa của Minato xuất hiện một nụ cười trừ.
- Có chuyện gì sao? - Minato cất giọng hỏi thăm.
- À thì... - Cậu ta có vẻ lảng tránh - ... có gì đâu!
Minato gật đầu.
- Mà thôi, tớ về trước đây.
Nói rồi cậu ta đi thẳng về phía trước.
- Ừm.
- À này, Minato! - Shikaku bỗng dừng lại, quay về phía cậu nói.
- Hửm?
- Coi bộ hôm nay cậu phải cẩn thận với màu đỏ, đặc biệt là ớt đỏ Habanero rồi nhỉ? - Cậu ta khẽ nhếch mép cười.
Cậu cau mày cười trừ.
- Đó cũng là lời nhắc tớ dành cho cậu đấy, chàng thiên tài trăm năm hiếm gặp của Konoha!
- Hm? - Minato khó hiểu.
- Vậy thôi, về trước đây, bye.
Sau đó cậu ta nhảy lên cây rồi chạy đi.
- Tạm biệt - Minato chào lại.
________________________________________________________________________
"Cẩn thận với màu đỏ sao?"
Trên con đường dẫn ra khỏi khu rừng của khu luyện tập số 3 hiện hữu bóng dáng của một cậu thiếu niên 15 tuổi với mái tóc vàng nắng là điểm nhận dạng rõ nhất. Đôi mắt cậu xanh thẳm như màu viên đá Dark Blue Sapphire. Ngũ quan cân đối tạo nên cho cậu một gương mặt điển trai, ưa nhìn. Cậu đeo băng trán có in biểu tượng của làng Lá ngay trên trán, mặc chiếc áo chống đạn màu lam bên ngoài một chiếc áo dài tay kết hợp với quần dài và xăng-đan màu lam. Cậu đang vừa đi vừa suy ngẫm gì đó, đôi mày đôi chút lại khẽ cau vì khó hiểu, gương mặt lộ rõ vẻ điềm đạm, nghiêm túc. Và điều này chắc chắn sẽ khiến rất người tự hỏi xem: cậu đang suy tư cái gì?
Cậu đang vừa đi vừa nghĩ suy về câu nhắc nhở của Shikaku lúc ban nãy.
Cậu đã và đang cảm thấy rất khó hiểu.
Ý của cậu ta là gì khi nói câu đấy? Tại sao phải cẩn thận với màu đỏ, đặc biệt là đỏ ớt?Tại sao phải tránh đụng chạm đến màu đỏ, đặc biệt là đỏ ớt Habanero?
Khi đã là một người bạn của cô nàng hậu duệ tộc Uzumaki thì một khi nhắc đến màu đỏ ớt Habanero, trừ những người không biết và chả chút quan tâm thì ai lại chẳng không nhớ đến thiếu nữ tóc đỏ chói với biệt danh "Ớt Đỏ Hung Hãn" - Uzumaki Kushina cả. Vì thế cậu có thể chắc chắn, ý của Shikaku trong câu nói ấy là bảo: cậu tốt nhất hôm nay nên tránh đụng đến Kushina. Nhưng tại sao phải tránh đụng đến cô ấy... trong hôm nay?
Dù từ sáng giờ Kushina luôn tránh né, không có ý muốn gặp cậu và có ý muốn cạch mặt cậu luôn - việc cô hay làm với người cô không thích - thật đấy! Nhưng cậu chỉ nghĩ đơn giản là do cậu đã làm gì đó khiến Kushina giận mà cậu không biết thôi chứ chưa nghĩ đến bất kì trường hợp nào khác... mà còn có khác sao? Vậy cậu lại phải đi lục lọi lại "bộ nhớ" mang tên "Não Bộ" của mình rồi a.
Mải suy nghĩ, cậu đã ra khỏi sân tập tựa khi nào không hay.
Cười khổ một cái, hm... đã đến lúc đi tìm hiểu nguyên do cô nàng mái tóc đỏ ấy cạch mặt cậu, và nguyên lý của câu nhắc nhở của Shikaku rồi. Mà nói đi tìm vậy thôi chứ giờ cậu đã biết nên bắt đầu từ đâu đâu! A... thôi thì, vừa đi vừa nghĩ vậy.
________________________________________________________________________
P/s 1: Cái khúc "Khi đã là người dân Konoha..." và vụ "Rasengan, Phi Lôi Thần Thuật" đấy là tui tự liên hệ ra âu. Au liên hệ từ bộ trang phục, tuổi ác trông qua ngoại hình từ anime ra đấy ._.
P/s 2: Cái khúc "phong cách chiến đấu của Kushina" là vì trong M-A từng có đoạn Tsunade nói "phong cách chiến đấu của Naruto giống mẹ cậu" mà phong cách chiến đấu của Naruto theo tui là "sử dụng ảnh phân thân" nên là vậy ó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro