Part 2 - Yêu anh, em thật đau lòng

Echida Karin xuất hiện năm họ 20 tuổi.

Karin là em họ của Naruto, từ Okinawa chuyển tới Tokyo, thế nhưng lại chẳng có quan hệ gì với Naruto hay gia đình cậu ấy hết. Nghe nói, mẹ cô ta-em gái Kushina đã từ bỏ gia tộc mình, đi theo cha Karin-một người đàn ông đã có gia đình, khiến cho gia tộc rất tức giận và từ bà. Thế nên, nói cho chính xác thì gọi Karin là con hoang cũng không hẳn là sai.

Ngay từ ngày cô ta chuyển đến, sự chú ý của cô ta đã đặc biệt đặt vào Sasuke.

Tuy là vậy, nhưng Karin lại chơi kiểu lạt mềm buộc chặt thay vì trực tiếp tấn công, tìm cách khiêu khích bản tính hiếu thắng của người đàn ông, khiến cho anh phải theo đuổi cô ta trước. Và quả thật, cô ta rất thông minh khi làm vậy, vì Sasuke đã thực sự quan tâm chú ý tới cô ta.

Những tin đồn về Sakura và Sasuke đã không còn nữa, vì bây giờ, Sasuke đã thực sự chính thức theo đuổi Karin.

Tặng hoa, đưa đón, ăn tối,... Tất cả anh đều đã làm với cô ta. Những bữa ăn không có anh, ngồi một mình trong căn phòng to lớn mà lạnh lẽo với những món ăn nóng hổi ngon lành, lại tưởng tượng tới cảnh anh và Karin cùng nhau dùng bữa tối lãng mạn... Nước mắt Sakura rơi xuống lã chã. Trái tim lại thêm một vết rạn.

Đêm đến khi về nhà, gần như ngày nào cũng vậy, khi nằm xuống bên cạnh cô anh luôn có mùi nước hoa phụ nữ, và nước mắt cô lại ướt gối.

Sakura tự nhủ với lòng mình rằng cô vẫn còn cơ hội, bởi vì anh chưa nói với cô rằng anh yêu Karin. Nhưng rồi cô lại nhận ra, trong các cô gái từng ở bên Sasuke, đây là lần đầu tiên cô thấy anh thực sự nghiêm túc. Mỗi khi nhắc đến cô ta, mắt anh lại sáng lên thấy rõ, trong giọng nói có một sự nhiệt tình hồ hởi không che giấu. Rồi cả cái ngày Karin nhận lời làm bạn gái anh, cô chưa từng thấy anh hào hứng vui vẻ hơn thế bao giờ, tựa như anh chỉ tiếc không thể gào lên với cả thế giới rằng họ yêu nhau.

Cả đêm hôm ấy anh không về, còn cô thức trắng, ngày hôm sau thức dậy với hai mắt sưng húp và một chiếc vòng vải che đi vết cắt nơi cổ tay.

Ngu ngốc thật đấy, nhưng đó là cách duy nhất khiến cô cảm thấy như bản thân mình còn đang sống, lấy nỗi đau thể chất để quên đi nỗi đau tinh thần.

Một đêm, sau rất nhiều đêm không về, khi anh về đến nhà, trên cơ thể lại là mùi nước hoa kia, cô mơ màng vòng tay ôm lấy anh, anh cũng ôm lại cô.

"Sasuke-kun... Tại sao anh không yêu em vậy? Em yêu anh rất nhiều anh biết không? Vậy mà tại sao anh lại làm em đau như vậy chứ? Tim em gần như đã vỡ nát rồi anh biết không? Tại sao vậy?..."

Một sự im lặng kéo dài. Rồi cô mơ màng nghe thấy: "Xin lỗi em, Sakura."

********
Ngày cô vẫn luôn sợ hãi cuối cùng cũng đã đến. Anh gọi điện cho cô.

"Sakura à, còn nhớ lời nói của anh năm chúng ta mười bảy tuổi không? Bây giờ anh đã tìm thấy người ấy rồi." Anh chợt ngưng lại, tựa như đang tìm kiếm phản ứng của cô, nhưng nào biết cô đã chết lặng từ lâu. Thở dài, anh nói tiếp. "Anh yêu Karin. Lần này là thật sự. Anh muốn ở bên cô ấy, muốn chăm sóc cho cô ấy, muốn được nắm tay cô ấy đi đến hết cuộc đời..."

Anh còn nói những gì nữa cô không rõ, cô chỉ biết rằng giờ này, phút này, trái tim của Haruno Sakura đã tan vỡ hoàn toàn.

Nước mặt lại lăn trào xuống hai má. Tai cô ù ù, thế giới xung quanh gần như biến mất.

Làm ơn, xin đừng nói nữa, đừng nói nữa Sasuke! Anh có biết anh đang giết em không? Anh có biết từng lời anh nói như những lưỡi dao đang cứa vào tim em không? Anh yêu cô ta, được thôi, nhưng đừng nói chuyện đó với em như thể em có trách nhiệm phải chia sẽ niềm vui với anh như vậy! Anh yêu cô ta, nhưng anh có biết ở đây còn có một người cũng rất yêu anh không?

Giọng nói của anh bên kia vẫn không dừng lại, "Sakura, em có nghe anh nói đấy chứ? Sakura?"

Hít một hơi thật sâu, cô bình tĩnh đáp, "Chúc mừng anh, anh trai của em. Cuối cùng anh đã tìm được người con gái khiến anh yêu hết lòng như vậy! Thực sự rất chúc mừng anh!"

"Cảm ơn em..."

"Em đang có chút việc bận, chúng ta nói sau nhé!" Nói rồi, cô nhanh chóng cúp máy.

Tựa như không còn chút dức lực, cô khuỵu xuống bức tường phía sau, nước mắt lã chã rơi không ngừng nghỉ. Bàn tay cô đang vò nát tờ giấy xét nghiệm thai.

"Con à, mẹ xin lỗi, xin lỗi con vì đã tạo ra con, cho dù biết con sẽ không được hạnh phúc. Mẹ có lỗi với con lắm..."

Về đến nhà, cô gọi điện tới trường cho viện trưởng Senju Tsunade, hai mắt nhắm chặt.

"Cô Tsunade, em quyết định rồi, em đồng ý. Em sẽ sang Mỹ làm cho chi nhánh bên đó của cô. Em đã học xong giáo trình đại học, đợi tuần sau sẽ xin thi tốt nghiệp luôn. Tháng sau em sẽ bay qua đó."

********
"Không muốn nói cho hắn sao?" Neji đẩy chiếc vali tới trước mặt cô, cau mày. "Cậu thực sự muốn đi? Thân lại đang mang thai, một mình bên đó..."

"Không sao đâu Neji, tớ ổn mà."

Sakura mỉm cười trước ánh mắt lo lắng của Neji, thầm nghĩ anh chàng này thường ngày tỏ ra lạnh lùng cao ngạo, hoá ra lại tốt bụng dịu dàng thế. Cô vươn tay ôm lấy cổ anh, ngay lập tức anh ôm lại, siết chặt.

"Tôi vẫn luôn yêu em, em biết mà sao tàn nhẫn quá vậy?" Anh nghẹn ngào, để lộ chút yếu đuối hiếm hoi.

Phải, cô biết chứ. Anh luôn tỏ ra lơ đãng, vô tâm, chứ thực ra anh mới là người quan tâm, để ý cô nhất trong mấy năm qua.

"Em xin lỗi, chỉ là em không thể đáp lại anh."

Lưu luyến buông cô ra, anh lại trở lại làm Hyuuga Neji cao ngạo thường ngày.

"Tên khốn kia quá may mắn mà sao chẳng biết giữ gì cả! Nếu là tôi, nhất định sẽ đánh cho hắn một trận rồi mới đi đâu thì đi! Em đúng là ngốc mà!"

Em biết chứ Neji, em rất ngốc. Em ngốc nên mới phải lòng anh ấy, em ngốc nên mới cứ chăm chăm giữ một tình yêu đơn phương như vậy, nhưng biết sao giờ? Em vốn ngốc mà.

Đứng trước quầy check-in, cô đặt tay lên bụng mình, rơi một giọt lệ cuối cùng.

Tạm biệt, Sasuke-kun! Em chỉ ích kỷ xin anh đứa con này thôi. Em sẽ chúc phúc cho anh và cô ấy.

********
"Cô ấy đâu?!!!" Sasuke gầm lên một cách điên cuồng, túm lấy cổ áo Neji lắc mạnh.

Neji hất mạnh tay anh, đấm cho anh một quả đủ để chảy máu, rồi khinh thường đáp. "Mày chính là người đã khiến cô ấy phải ra đi, giờ sao còn muốn hỏi tung tích cô ấy? Cút ngay trước khi tao giết mày ngay tại đây, Uchiha. Nể mặt Sakura, nếu không tao thề, nhất định Hyuuga tao sẽ giết sạch bọn Uchiha chúng mày!"

"Đừng lôi việc gia tộc vào đây! Tao hỏi mày, cô ấy đâu? Tại sao tao không liên lạc được với cô ấy?!"

"Không phải tao đã nói rồi sao, mày không có tư cách biết về cô ấy!"

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Neji chợt vang lên, anh nhìn vào màn hình điện thoại, chợt biến sắc liếc sang Sasuke. Sasuke dường như nhận ra sự chần chừ của Neji, lập tức lao người tới cướp chiếc điện thoại trên tay anh.

"Sakura? Sakura à? Là anh đây, Sasuke đây!"

"Sasuke?"

"Chúa ơi, là em, Sakura! Rốt cuộc em đã đi đâu?!

"...xin lỗi, em đang ở Mỹ. Em đã quyết định sẽ sang Mỹ làm việc. Xin lỗi vì không nói cho anh."

"Cái gì?! Em đang ở Mỹ? Một thân một mình sao em dám sang đó?! Anh không cho phép, Sakura, về đây ngay!"

Dường như sự kiên nhẫn đã chạm tới đỉnh điểm, người ở đầu dây bên kia gầm lên, "Đủ rồi! Anh chẳng là gì của em hết, Uchiha Sasuke! Đừng nói như thể anh quan tâm tới em lắm vậy! Anh chỉ là con trai của một người bạn của gia đình mà thôi, anh không có tư cách quản thúc em!!"

Nói rồi cô cúp máy, còn anh, chỉ lặng thinh, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại ngẩn ngơ...

*******
Bốn tháng sau,

Giáng sinh đã đến với Tokyo, tuyết rơi vương lại trên mũ áo của Sakura, cô bất chợt thấy hơi đau bụng, bèn cúi xuống, hơi mỉm cười, xoa xoa bụng. Con của cô giờ đã được sáu tháng, chỉ ba tháng nữa là sinh rồi. Bụng cô cũng bắt đầu lộ rõ, nhô cao.

Nói thực lòng, cô không hề muốn trở lại Tokyo này một chút nào. Nếu không vì tin cha cô đổ bệnh, hẳn cô sẽ ở lại bên New York luôn chứ không về đây nữa. Dù sao thì đứa bé này đã lộ rõ rồi, tuy lớp quần áo dày cộm này có thể che giấu nhưng cô cũng không muốn xuất hiện trước mặt anh, nhìn anh và Karin hạnh phúc mặn nồng chút nào.

Cô đã gọi cho Neji, anh nói cô cứ đến toà nhà Hyuuga ở phía Đông Nam thành phố tìm anh, nhưng cô không ngờ lại có thể tới đó để chứng kiến một màn kinh hoàng.

Khi cô đặt chân vào toà nhà, cảnh tượng đầu tiên cô thấy chính là Sasuke đang giương súng ngắm vào Neji. Giây phút kinh ngạc còn chưa qua đi, tiếng gầm của Sasuke đã cắt ngang.

"Khốn kiếp!! Hyuuga! Thả Karin ra! Mày định làm gì cô ấy hả? Tại sao mày lại bắt cô ấy?!"

Karin? Tại sao Neji lại bắt Karin? Mà từ lúc nào Sasuke lại được dùng súng vậy? Tại sao xung quanh có nhiều người áo đen chĩa súng vào nhau thế? Đầu óc cô quay mòng mòng, gần như không hoạt động được. Nhìn vẻ mặt Sasuke chắc hẳn anh lo cho cô ấy lắm, tim Sakura lại đau xót không thôi.

"Tao không bắt cô ta, là bọn Toshimoto bắt." Neji lạnh lùng đáp.

"Mày..."

Sasuke còn chưa kịp nói hết câu thì khoảng vài chục người từ cầu thang lao xuống, chĩa súng vào hai chục người dưới lầu, bao gồm cả Neji và Sasuke. Một gã đàn ông cao to mặt mũi bặm trợn đi sau bước vào, trong tay giữ chặt Karin đang không còn chút huyết sắc, nòng súng dí vào đầu cô ta.

"Karin!!" Sasuke hét lên muốn lao đến chỗ Karin.

"Đứng yên đi nhóc con, nếu mày không muốn một lỗ trên đầu con bé người yêu mày!"

Sasuke nắm chặt tay thành quyền, trừng trừng nhìn hắn.

"Bọn Toshimoto chúng mày chán sống rồi nên mới động vào Hyuuga hả?" Neji thản nhiên nói. "Nên biết cô ta chẳng có quan hệ gì với tao cả, muốn bắn muốn giết làm gì thì làm, tao không quan tâm."

"Hừ, hôm nay tao mượn tạm địa bàn mày để xử lí thằng nhãi Uchiha này, xong thì nước sông không phạm nước giếng!"

Neji hơi nhún vai, tỏ ý không quan tâm, lập tức mười người áo đen thu súng, cùng anh đứng gọn về một bên xem kịch hay.

"Toshimoto, mày muốn gì mới thả cô ấy?" Sasuke gầm gừ.

"Rất đơn giản, mày rút súng tự sát, tao thả nó ra."

Tim Sakura đập trật một nhịp.

"Mày thực sự quá có gan rồi đấy Toshimoto!!" Một người bên cạnh Sasuke gầm lên.

Toshimoto không để ý gì đến anh ta, hắn quay sang Sasuke. "Thế nào, muốn cứu mỹ nhân không? Đằng nào tao cũng chết, không hôm nay thì ngày mai. Mày đã bức tao tới đường cùng rồi! Ít nhất tao có thể đồng vu quy tận cùng mày!"

Đúng lúc này, một tiếng súng vang lên, Toshimoto hét thất thanh, vội buông Karin, Sasuke thấy thế vội lao tới đỡ cô ta rồi lùi xuống. Người vừa nổ súng bước tới, đôi môi mỏng nhếch lên, "Em trai, làm gì mà khổ sở quá vậy?"

Sakura nhận ra giọng nói này, là Itachi, vậy tức là mọi chuyện đều đã ổn rồi. Karin không sao, anh không sao, Neji không sao, vậy là đủ rồi.

Cô vừa định quay đi thì nhận ra Toshimoto đã gượng dậy, trên tay là khẩu súng vừa cướp được từ tay một kẻ bên cạnh, chuẩn bị lên đạn.

"Cẩn thận!!" Không suy nghĩ, cô lao tới, đẩy mạnh Sasuke và Karin trong tầm đạn, còn mình thì thế chỗ họ, nhưng rất may viên đạn bay tới chỉ sượt qua cô.

"Sakura!!" Neji hét lên.

"Sasuke, Karin, hai người không sao chứ?" Cô quỳ xuống bên hai người họ.

"Sakura..." Sasuke lẩm bẩm.

"Sakura, cẩn thận!" Lần này là tiếng của Itachi.

Viên đạn lần nữa xé gió bay tới, nhưng mục tiêu lúc này lại ở giữa Karin và Sakura. Sakura chưa kịp định thần, chỉ thấy bàn tay Sasuke vươn ra tóm lấy Karin kéo lại, chỉ còn mình cô là mục tiêu cho viên đạn.

Trong giây phút sinh tử ấy, cô chợt mỉm cười. Nụ cười đẹp như đoá anh đào mùa xuân rơi xuống, đẹp tuyệt mà sao thật bi thương. Anh sững lại.

Thời gian như ngừng trôi, trong lúc này, ánh mắt hai người chỉ có nhau, bi thương tột cùng trong đôi mắt. Anh như đắm chìm vào nụ cười của cô, còn cô ngắm nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng.

Thì ra là thế... Cũng không quá ngạc nhiên, sự lựa chọn của anh...

Xem ra, em và anh, chúng ta hữu duyên vô phận. Đơn phương, mãi chỉ là đơn phương...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: