Part 4 - Rồi nắng sẽ lại lên
Bởi vì rồi nắng sẽ lại lên...
Thế nên, hãy để anh là ánh nắng của em...
Karin hẹn gặp Sakura.
Giọng cô ta run rẩy, có vẻ rất đau khổ.
Sakura đồng ý chẳng chút do dự. Cũng chẳng còn quan trọng gì nữa hết, viên đạn ngày hôm ấy đã chấm dứt hoàn toàn quan hệ rối rắm của ba người bọn họ.
Bây giờ đứa bé của cô đã không còn, sự ràng buộc giữa cô và Sasuke chỉ còn là mối quan hệ giữa hai người bạn chẳng thân thiết. Anh và Karin đã không còn gì có thể ngăn cản họ ở bên nhau, vì ngay từ đầu chỉ có cô là kẻ thứ ba chen ngang vào giữa đôi uyên ương là họ.
Cô cũng mệt mỏi rồi, quá mỏi mệt với tình yêu đơn phương này. Dù bây giờ anh nói anh yêu cô, nhưng không phải anh cũng đã từng nói anh yêu Karin sao? Đã quá trễ cho anh và cô rồi.
"Cô tìm tôi có chuyện gì?"
Karin cắn chặt môi, hai tay nắm chặt đặt trên đùi.
Nếu bây giờ anh có ở đây, không chừng anh sẽ mắng té tát vào mặt cô vì cho rằng cô đang bắt nạt cô gái của anh mất. Cô nở một nụ cười trào phúng nhàn nhạt.
"Đã mười phút rồi đấy thưa cô Echida. Tôi không có nhiều thời gian thế đâu. Còn nữa, đừng nhìn tôi như vậy. Tôi không muốn người ta nghĩ tôi đang bắt nạt cô."
"...Là chuyện của tôi và Sasuke..." Cô ta run rẩy chực bật khóc. "Anh ấy nói muốn chia tay..."
"Và cô cho rằng đó là vì tôi, thế nên mới tới tìm tôi, muốn tôi khuyên anh ấy?" Sakura bình thản. "Tôi biết chuyện tôi là tình nhân của anh ấy suốt thời gian hai người hẹn hò là sai, nhưng đó là vì anh ấy muốn. Mà khi ấy, tôi đang yêu anh ấy, thế nên cũng không phản đối gì. Tình yêu luôn mù quáng, tôi biết nếu là cô thì cô cũng sẽ làm giống tôi thôi. Thế nhưng tất cả đã kết thúc rồi, anh ấy yêu cô, nên tôi từ bỏ."
"Không đâu... Người anh ấy yêu là cô..."
"Oh." Sakura thản nhiên nhấc tách cà phê lên nhấp một ngụm.
"...Tôi cũng không muốn nhờ cô khuyên anh ấy gì hết, mà tôi chỉ muốn tới để nói rõ mọi chuyện cho cô biết..."
"Anh thực sự muốn chia tay ư? Là vì Sakura? Cô ấy đã mất đứa bé của anh nên anh thấy có lỗi..."
"Không, Karin, đúng là vì Sakura, nhưng chuyện đứa bé chỉ là một phần. Anh đã hiểu ra tất cả rồi. Tình cảm anh dành cho em không phải tình yêu, chỉ là một rung động nhất thời, không thể nào sâu sắc tới mức gọi là yêu. Chúng đã có những ký ức tốt đẹp về nhau, anh tin không phải là anh thì em vẫn sẽ được hạnh phúc. Nhưng còn cô ấy thì khác. Tổn thương chồng chất, những gì anh gây ra cho cô ấy, có lẽ cả đời này bù đắp cũng không hết. Nhưng anh đã quyết rồi, cuộc đời này, anh chỉ yêu một người con gái duy nhất, cho dù cô ấy có không tha thứ cho anh đi nữa. Đó là Haruno Sakura."
"Đây là những gì cô muốn nói?" Những ngón tay run run, Sakura cố gắng trấn tĩnh.
"Anh ấy thực sự rất yêu cô, Sakura. Với tôi, có lẽ chỉ là sự mù quáng nhất thời, nhưng với cô thì đó là tình yêu đích thực được vun đắp từ rất lâu. Sự xuất hiện của tôi có lẽ chỉ là một thử thách cho tình yêu của hai người. Tôi biết cô sẽ không tin, với những vết sẹo chồng chất vết mới đè lên vết cũ ấy thì nếu là tôi tôi cũng không đủ can đảm để tin. Nhưng những điều tôi nói là thật. Tôi đã nhìn thấy điều ấy trong mắt anh ấy." Từng giọt nước mắt lăn dài trên má Karin, từng lời từng lời nói ra đều khiến cô đau tới thấu tim gan, nhưng cô vẫn phải nói. Vì hạnh phúc của anh ấy. Vì hạnh phúc của cô gái trước mặt cô đây. Cô có thể làm lại từ đầu, vì tình yêu của cô chưa đủ sâu sắc, đúng như Sasuke nói. Nhưng cô gái này thì khác. Cô ấy đã không còn con đường khác để đi rồi.
"Hãy suy nghĩ kỹ những gì tôi nói, Sakura."
Sakura lặng yên nhìn theo bóng dáng xiêu vẹo của Karin bước đi, trong lòng nặng trĩu những sầu muộn.
Xin lỗi, Karin, rất xin lỗi.
Giá như chúng ta gặp nhau ở một hoàn cảnh khác, giá như hai ta không cùng yêu một người đàn ông, nhất định tôi và cô sẽ là những người bạn tốt.
Thế nhưng, không có giá như...
Cũng như tôi và anh ấy đã không còn có cơ hội nữa rồi...
Sakura nhắm chặt hai mắt.
Trong ba người chúng ta, cô mới là người đáng thương nhất, Karin...
Còn anh, là kẻ tàn nhẫn nhất.
*******
Cô thông báo sẽ đính hôn với Naruto.
Khi vừa nghe tin từ miệng Itachi, anh không chút suy nghĩ, ngay trong cuộc họp ban lãnh đạo xông thẳng ra ngoài, phóng xe tốc độ 300km/h tới phòng khám của cô.
Lúc cô nhìn thấy anh, tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch, cà vạt nút lỏng, câu đầu tiên anh nói khiến cô không kịp trở tay.
"Nếu em mà lấy thằng đó, anh nhảy lầu cho em xem."
Sau ba phút im lặng, cô dí một ngón tay lên trán anh, di đi di lại, rồi lại đặt cả bàn tay lên.
"Không nóng mà... Sao lại như thế nhỉ? Có cần em đo nhiệt kế không?"
Anh đẩy tay cô ra, nắm chặt lấy bả vai cô. Trong mắt anh có gì đó giống như...ấm ức? Giận dỗi?
Anh...đang ghen đấy hả? Cô dở khóc dở cười.
"Này Sakura, đã ba năm rồi! Ba năm rồi đấy em biết không?! Anh chạy đi chạy lại đôn đáo vì em ba năm, anh lo cho em từng li từng tí suốt ba năm! Em ốm, anh lập tức có mặt chăm sóc em. Em chán, anh lập tức bưng bê một đống sách báo đĩa đến cho em coi. Tuy chỉ là ba năm thôi, so với mười mấy năm thì chưa là gì, nhưng sao em chẳng động lòng chút gì thế? Anh biết là trước đây anh sai, anh ngu ngốc, anh không biết suy nghĩ, nhưng mà anh đang cố sửa sai đấy thôi! Thậm chí anh còn phải hỏi Itachi nên làm thế nào để em vui, khiến em hài lòng, làm thế nào để cưa đổ trái tim của em! Anh đang cố gắng làm lại từ đầu, tìm cách khiến em lại yêu anh lần nữa kia mà! Sao tim em vẫn sắt đá vậy hả? Vì em, anh thủ thân như ngọc suốt ba năm, thế mà em lại muốn lấy Naruto là sao? Em muốn anh tức chết đúng không? Thế thì chúc mừng, em thành công rồi đấy!!"
Tuôn ra một tràng, mặt anh càng lúc càng đỏ gay, trông như thể muốn khóc đến nơi. Sakura thiếu nữa là phụt cười.
Phải, đã ba năm qua rồi. Phiên bản này của Sasuke đã xuất hiện trước mặt cô cũng khá nhiều lần. Lần nào cô cũng làm mặt lạnh quay đi, nhưng thật ra thì đang cố nín cười. Cái tin đính hôn lần này hẳn là do Itachi và Naruto bày kế. Tốt thôi, cô cũng sẽ diễn cùng.
Cô nghiêm mặt, hất tay anh. "Phải, mới ba năm thôi mà. Thế thì chứng minh được gì? Em đính hôn với Naruto thì sao? Em nói em yêu anh ấy thì sao? Có phải việc của anh đâu?"
"Anh yêu em, anh đang theo đuổi em, thế nên tất nhiên là việc của anh!!" Cái gì? Cô nói yêu thằng đần kia hả? Anh tức chết mất, nhủ thầm nhất định phải đi băm vằm tên kia ra cho hả dạ!
Tảng lờ sự rung động trong tim, cô cười nhạt, "Ba năm nay anh vẫn luôn nói câu đó. Thế còn em? Còn em thì sao? Mười ba năm từ khi yêu anh, mười tám năm từ khi quen anh, em nói gì anh có quan tâm sao?"
Như một đứa trẻ biết nhận lỗi đúng lúc, anh cúi đầu, bĩu môi phụng phịu. "Anh đang thay đổi, anh đang sửa chữa mà..."
Anh đã thay đổi rất nhiều. Cô biết chứ. Thế nhưng, trong lòng cô vẫn tồn tại mối lo âu...
"Anh vẫn đang sửa sai đấy thôi. Cái gì cũng nghe em tất, nhưng mà đừng có lấy thằng đó... Em chỉ được gả cho anh thôi!"
Rất nhanh, đôi môi anh áp chặt vào cô, hai cánh tay chắc khoẻ vòng quanh eo cô siết chặt. Lúc đầu còn kháng cự, nhưng sau đó cô đáp lại anh. Bàn tay anh rời khỏi eo cô, mò mẫm khắp cơ thể, luồn lên trên tách mở vài chiếc cúc áo sơ mi.
"Không được..."
Không quan tâm tới lời phản đối của cô, động tác của anh càng nhanh hơn, giật chiếc áo ra khỏi vai cô, đôi môi di chuyển xuống phía dưới.
"Sasuke..."
"Em là của anh, Sakura, chỉ có thể là của anh..."
*******
"Chúc mừng, cô Haruno, cô đã có thai, hai tháng rồi."
Cầm tờ giấy kết quả trên tay, cô vô hồn bước đi trên con đường nắng vàng dịu nhẹ, đầu óc bỗng hỗn loạn.
Lại nữa sao? Thêm một đứa trẻ nữa sẽ phải chịu số phận giống như cũ?
Đứa bé này, cô chưa từng nghĩ sẽ có nó, đứa trước cũng vậy.
Bây giờ, phải làm sao đây?
Anh đã thay đổi thật, có lẽ anh cũng thực lòng yêu cô. Nhưng mà bóng ma tâm lý vẫn đè nặng trĩu.
Ngày hôm ấy...
Một viên đạn, máu chảy lênh láng, đứa bé không còn...
Thực lòng, cô rất sợ.
Có nên nói cho anh không? Tha thứ và bắt đầu lại từ đầu? Nếu như có thêm một Karin nữa xuất hiện? Trái tim lại tan vỡ thêm lần nữa thì sao?
*******
"Bỏ đi?!!!!" Sasuke đứng bật dậy, kích động gào lên. "Tại sao?"
Naruto ngồi nhàn nhã trước bàn làm việc, cười khẩy. "Thì là đi chứ còn sao nữa. Hỏi gì hỏi nhiều thế?"
"Đi đâu?!!!"
"Tôi cũng chẳng biết, cô ấy chỉ nói là đi thôi."
"Cậu nói cho rõ ràng..."
"Hinata, tiễn ngài Uchiha, xong chúng ta đi ăn tối."
Để lại một câu như thế, Naruto vỗ vỗ vào vai Sasuke rồi khoác vai Hinata bỏ đi.
Anh đứng đơ người.
Anh đã nói rằng anh đang sửa chữa mà... Sao lại đi nữa rồi?
******
Bốn năm sau,
Lại bốn năm nữa trôi qua, bây giờ Sarada cũng đã gần bốn tuổi. Sakura quyết định đưa con về Nhật.
Lúc mẹ con cô về đến sân bay, Naruto và Hinata ra đón, còn dẫn theo cả nhóc Boruto bằng tuổi Sarada. Hinata còn đang mang thai nữa, một bé gái. Họ đưa cô về nhà cũ của cô.
Trong cuộc nói chuyện của họ hoàn toàn không có anh.
Nghe Naruto nói Karin giờ cũng đã kết hôn với Suigetsu. Cuối cùng cô gái ấy cũng đã được hạnh phúc.
Sakura cũng chẳng để ý, giờ đây cô cần chăm sóc cho con.
Ba ngày sau, anh xuất hiện.
Anh ngang nhiên bắt cóc Sarada mang về nhà mình, khiến cô phải đến tận đó đòi con.
Vừa đến cửa, cả nhà Uchiha đã lao vào ôm cô sụt sùi đủ thứ, Sarada đang chơi game với bác Itachi, nhìn thấy mẹ nó vẫy tay cười toe toét.
Cô chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Anh, người vẫn luôn đứng im lặng quan sát cô, bỗng xông tới túm lấy tay cô, lôi xềnh xệch lên phòng.
Trước khi khuất bóng hẳn, cô còn nghe thấy tiếng Sarada hỏi. "Cha đưa mẹ đi đâu vậy bác?"
Itachi cười bí hiểm, xoa xoa đầu con bé, "Chuyện người lớn, chuyện người lớn nhóc ạ! Cha, con đang nghĩ là hình như cái giường ở phòng Sasuke hơi nhỏ quá, chắc mai nên gọi đặt cái mới kingsize cho tiện!"
Vừa mới bước vào phòng, anh đóng sập cửa cái rầm, tiện tay khoá trái cửa, vứt chìa khoá lên bàn làm việc rồi ném cô xuống giường. Cô vừa lồm cồm bò lên lại bị anh ấn xuống, đè chặt dưới thân.
Anh không làm gì hết, chỉ yên lặng ngắm cô.
Trước bầu không khí quỷ dị này, cô khẽ húng hắng vài cái.
"Sasuke, em..."
"-kun!" Anh ngắt lời.
"Hả?"
"Gọi anh Sasuke-kun!"
"Sasuke-ku..."
Chưa kịp nói hết lời, đôi môi anh đã ụp xuống, chặn mọi lời nói của cô.
Hôn cô tới khi đôi môi cô đỏ mọng, hai mắt mơ màng, hơi thở hổn hển anh mới buông ra, lại nhìn cô chằm chằm.
"Bốn năm..." Anh mở miệng. "Bốn năm, em không nói lời nào, bỏ anh đi bốn năm."
Mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, cô cười khan, "Em..."
"Em bỏ đi không nói lời nào cho anh biết, em mang thai con của anh mà vẫn dám bỏ đi. Anh như thằng điên đi tìm em mà chẳng thấy em đâu. Anh vẫn đang sửa chữa lỗi lầm của mình, thế mà em lại không quan tâm tới sự cố gắng của anh." Hai mắt anh nheo lại nguy hiểm. "...em bảo anh nên phạt em thế nào?"
"Sasuke à... Anh cứ bình tĩnh, không phải em về đây rồi sao?"
"Em có nghĩ tới bốn năm qua anh sống thế nào không? Không có em ở đó, ý nghĩa cuộc sống của anh là gì? Em nói đi!!!!"
Anh ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào gáy cô, hít hà mùi hương quen thuộc trên mái tóc cô.
"Đừng bỏ anh đi nữa, Sakura à! Bảy năm thế là đủ rồi, anh thực sự không chịu nổi thêm nữa đâu... Những lỗi lầm kia, để cả phần đời còn lại anh bù đắp được không? Chứ bây giờ, anh không thể chịu đựng thêm nữa. Đừng bỏ anh lại nữa nhé... Chúng ta đã có Sarada rồi, em bỏ đi là vì em sợ có chuyện gì xảy ra với con bé đúng không? Bây giờ tất cả đều ổn rồi, em và con có thể ở bên anh rồi phải không?"
Giọng anh nghẹn ngào như một đứa trẻ sợ hãi. Lòng cô mềm nhũn, bàn tay đưa lên, vuốt tóc anh dịu dàng. Cô nhận ra anh đang khóc.
"Em ở đây, Sasuke-kun, em ở đây..."
Bảy năm qua anh đau khổ, em cũng chẳng vui sướng gì.
Em biết mình còn yêu anh rất nhiều, chưa bao giờ hết yêu anh cả. Chỉ là trái tim em vẫn còn lo sợ mà thôi. Nhưng thời gian đã minh chứng cho em thấy rằng đã đến lúc có thể bỏ lại những ký ức đau buồn kia và bước tiếp.
Anh đưa tay lên, móc từ trong áo mình ra một sợi dây chuyền kim cương đang đeo trên cổ, cho cô thấy dòng chữ bên trong.
"Anh yêu em, mãi mãi."
Rồi anh lại chìa ra thêm một sợi dây chuyền nữa, giống y hệt của cô, nhưng bên trong lại là dòng chữ khác: "Thank you, for not giving up love"
Cảm ơn em, vì đã không từ bỏ tình yêu này. Cảm ơn em, vì đã kiên trì với anh suốt bao nhiêu năm.
"Bảy năm trước, thứ này đã cứu mạng em, cũng là cứu cả anh. Nó đã khiến anh nhận ra em quan trọng với anh tới mức nào. Bây giờ hãy để anh đeo nó. Còn sợi dây chuyền này, anh đã tự tay làm nó. Làm rất nhiều lần, suốt năm năm mới hoàn chỉnh như thế này đấy. Anh chưa kịp mua nhẫn cầu hôn, nên thôi tạm đưa em cái này, coi như thay lời cầu hôn được không?"
Hai tay đang bụm miệng bỏ xuống, nước mắt cũng theo đó lăn trào. Đôi mắt cô lấp lánh nước, nước mắt hạnh phúc.
"Em..."
End.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro