[short fic] Tân lang,Ái [Junseob ver]

"Bất quá, JunHuyng nha, con cũng thật là,sau khi tốt nghiệp đại học không đến nhà bác chơi nữa, tuy rằng Yoseob đã qua nước Pháp, nhưng tốt xấu gì bác cũng là người nhìn con lớn lên mà, trước đó không đến thăm cũng không nói, từ khi Yoseob từ Pháp trở về, con cũng không xuất hiện qua, nếu lần này bác không đưa thiệp mời cho con, chắc con cứ như thế mà quên chúng ta rối!" Mẹ cậu oán giận nói.

JunHuyng cô đơn nhìn Yoseob, chua xót thản nhiên tràn ngập trong lời nói: " Làm sao con quên được? Khi Yoseob đi rồi, con cũng không dám đến quấy rầy....."

"Là chính anh bỏ đi mới đúng!" Người khác khi nghe lời này đều tưởng là lời nói vui đùa, chỉ có anh mới nghe được sự giận dữ trong đó, cay đắng trong lòng càng đậm, cậu đối với hắn vẫn luôn oán hận, cũng đúng, hắn xứng đáng bị như vậy....

Mẹ cậu nghe thấy sự thiếu thiện ý trong lời nói của con trai, cuống quít hòa giải: "JunHuyng có muốn đến nhìn cháu của bác không? Nói gì thì nói, bộ dàng của cháu trai rất giống với con đó nha!"

"Cháu trai?" Anh mờ mịt nhìn về đôi vợ chồng mới cưới, bọn họ không phải vừa mới kết hôn sao? Tại sao lại có con rồi? Hay là bọn họ đã 'ăn cơm trước kẻng?'

"Hai người đã có con rồi sao? Chúc mừng...." Hắn nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

Lời anh vừa mới nói ra làm cho cô dâu xấu hổ, mà Yoseob đứng bên cạnh lại thêm phẫn nộ, nếu không phải đây chính là hôn lễ của cậu, anh chắc chắn Yoseob sẽ ra tay hung tợn đánh mình một trận! Anh đã nói gì sai sao?

"Ai da, con hiểu lầm rồi, YoJun là...." Mẹ cậu gấp gáp mỡ miệng giải thích, chưa kịp nói xong đã bị Yoseob ngắt lời, cậu vội vàng thúc giục, "Mẹ. nơi này có con là được ròi, mẹ nên đi lo cho YoJun đi, con nhìn thấy nó đang buồn ngủ rồi,"

Anh hiểu được, cậu không muốn ở trước mặt anh mà nói quá nhìu chuyện riêng tự của cậu, anh gần như bị bài xích ra khỏi cuộc sống của cậu, chỉ còn là cái vòng luẩn quẩn bên ngoài!

"Chuyện này...." Mẹ cậu do dự một chút, nhìn về phía con trai, thấy con trai gật đầu, bà đành lên tiếng, "Được, mẹ dỗ YoJun ngủ xong lại đến."

Mẹ cậu đi rồi, anh lập tức cảm thấy chính mình giống như người dư thùa, không biết làm sao để đối mặt với vợ chồng bọn họ, đằng sau có mấy người bạn của cô dâu kéo đến bắt họ uống rượu, Yoseob liền kéo cô dâu đi tới. Anh nhìn cậu đùa giỡn, cười nói trong đám người, vui vẻ uống rượu, chồng cười, vợ cười, hắn cảm thấy chính mình cùng Yoseob bây giờ rất bất đồng.

Anh nên rời đi, nhưng ánh mắt vẫn cứ dán chặt trên người cậu, làm sao cũng không dứt khỏi, rõ ràng trong lòng đau đớn muốn chết, anh lại giống như đang tự ngược đứng ngây ngốc tại chỗ.

"Học trưởng, tại sao không qua bên đây uổng rượu?" Đột nhiên có một giọng nói ngại ngùng vang lên, anh nhìn về phía đó, người nam sinh trước mắt này có chút quen thuộc, chính là trong một khoảng thời gian ngắn không có cách nào nhớ ra được.

"Học trưởng không nhớ em sao?" Người nọ có vẻ uể oải, bất quá rất nhanh khôi phục lại tinh thần, cười thật tươi nói, "Em chính là LeeKiKwang, học dưới anh một khóa, trước kia chúng ta còn đá banh cùng nhau mà."

"A, tôi nhớ ra rồi, là cậu sao." Anh khách sáo nói làm cho LeeKiKwang lập tức trở nên hưng phấn, "Không nghĩ rằng học trưởng còn nhớ rõ em! Đi! chúng ta cùng đi uống rượu!"

Không đợi cho anh cự tuyệt, LeeKiKwang liền kéo anh đến nhập vào đám người, cùng mấy người đó ồn ào cụng ly, LeeKiKwang say bỉ tỉ cười muốn toét da mặt, nhưng khi thấy anh, lập tực khôi phục lại sắc mặt, vẫn cùng mọi người đùa giỡn uống rượu, nhưng thủy chung không thèm để ý đến anh.

Anh đương nhiên có thể nhận ra được, nhập trong đám người náo nhiệt, ngoài ý muốn cảm thấy chính mình thật cô độc, muốn quay đầu rồi rời đi thật nhanh, nhưng khi thấy cậu bị chuốc rượu đến say mềm, ngã trái ngã phải, anh lại không yên, vội vàng tiền lên chắn rượu cho cậu: "Tôi uống thay cho Yoseob."

Cậu không thèm liếc nhìn anh một cái, một phen đẩy anh ra, tiếp nhận ly rượu, uống còn lợi hại hơn trước, anh nhìn cậu đến đau lòng, biết rằng chính mình ở trong lòng cậu không còn là JunHuyng của lúc trước nữa, cho nên không có khả năng khuyên được cậu, càng khuyên lại càng phản tác dụng, thật sự anh nên rời đi thôi......

Anh ảm đạm thoát khỏi đám người đó, lại nhìn thấy mẹ cậu ở một bên ngoắc tay bảo hắn đi lại.

"JunHuyng, bác mang YoJun trở về trước, con trông nom Yoseob dùm bác, Yoseob cũng thật là, hôm nay làm chú rể hoàn toàn không biết chừng mực, một lát nữa con giúp bác đưa bọn họ trở về nha." Mẹ cậu nói xong, trong tay ôm một đứa nhỏ chừng hai tuổi, nhóc con đã ngủ rồi, cả người ghé vào trong lòng mẹ cậu nên hắn nhìn không rõ diện mạo, JunHuyng nghĩ rằng đây nhất định là con trai của cậu, không nghĩ rằng nó đã lớn đến thế này, anh cảm thấy trong lòng mình như xát muối?

Nhưng bởi vì mẹ cậu đã thỉnh cầu nên anh không thế cự tuyệt, gật đầu, ở một bên lẳng lặng chờ bữa tiệc ồn ào kết thúc, những vị khách dần dần ra về, cậu cùng cô dâu mới cưới say mèn, ngã trái ngã phải, hắn đã nhận trách nhiẹm đỡ bọn họ đến tận phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro