06. Ngày thứ năm
...
.
.
Sáng hôm sau.
Tiếng dao cắt vào miếng bánh mì phát ra âm thanh khô khốc. Ánh sáng lọc qua lớp rèm, xám xịt như thể mặt trời cũng biết mà nín thở.
YeonJun ngồi thẳng lưng, ánh mắt đã rút hết sinh khí. Tay gã đặt lên bàn, ngón trỏ vạch vạch vào mặt gỗ một cách vô thức. Cả người như thể đã bị bọc kín bằng nilon, hút chân không, chôn giữa kho lạnh.
Đối diện, BeomGyu cắn răng. Cậu không đói, nhưng vẫn cầm thìa để cố giữ cho tay mình không run bần bật.
Cậu đã suy nghĩ cả đêm.
Tấm lưng gã hứng trọn tia điện. Câu nói run rẩy: "Anh đau quá, BeomGyu..."
Nhưng rồi liền sau đó là ngón tay vẫn không chịu rút ra. Là nụ hôn nghẹn nghẽo cướp lấy hết không khí. Là đôi mắt đỏ rực, như muốn nuốt chửng.
Là cái tát cậu giáng xuống, hoảng loạn mà bật ra từ bản năng sinh tồn.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Cậu đáng lẽ phải giận.
Đáng lẽ phải cảm thấy bị xâm phạm, bị đẩy đến giới hạn.
Nhưng cậu không giận.
Ngược lại, từng khung hình tràn về trong đầu, YeonJun lao vào bảo vệ cậu khỏi tia điện, ánh mắt gã run rẩy khi nằm trong vòng tay cậu, bờ vai gã lui dần trong nhà tắm, nước chảy không ngừng như muốn xóa sạch mọi tội lỗi,... tất cả khiến cậu thấy mình thật độc ác.
YeonJun không phải người xấu.
YeonJun chưa bao giờ bỏ mặc cậu. Khi ngã, là gã đỡ. Khi sợ, là gã dỗ. Khi hồ đồ, người lao ra chắn điện vẫn là gã.
Hai người... dù gì cũng đều là con trai. Độ tuổi này, hormone luôn sẵn sàng châm ngòi. Không khí quá ám muội. Chuyện "trượt tay" cũng chẳng phải điều gì quá khó hiểu. Đúng không?
Vậy thì...
Cậu có tư cách gì để oán trách?
BeomGyu nghĩ đến tiếng rên của chính mình, cơ thể đã mềm nhũn trong vòng tay người kia, cái cách cậu cong lưng, bám lấy gã như cọng cỏ cuối cùng giữa cơn lũ.
Không phải là cậu cũng... muốn sao?
Phải rồi. Là cậu khơi lên trước. Là cậu mời gọi. Là cậu gợi nên ham muốn ấy trong gã.
Nỗi sợ không tên dần dà lớn dần trong ngực. BeomGyu sợ YeonJun giận. Sợ gã thấy cậu rẻ mạt. Cũng dâm đãng thèm khát mà đòi lập đền thờ à? Sợ cái tát kia là giọt nước làm tràn mọi thứ và rồi ngày mai gã sẽ quay lưng bỏ đi.
Phải rồi. Là tại cậu. Không phải lỗi của YeonJun.
Hơn nữa, ngay khi nhận ra mình vượt giới hạn, YeonJun đã lập tức dừng lại. Vậy nên... cậu cũng không còn giận nữa. Trái lại, cú tát đó... cậu ra tay hơi nặng.
BeomGyu không nhịn được, lén liếc về phía đối diện. YeonJun trông khác hẳn thường ngày. Gã vốn luôn cười với cậu, dù không cười cũng vẫn là kiểu dịu dàng. Thậm chí nhiều khi trông còn ngố ngố, ngớ ngẩn.
Nhưng hiện tại gã ngồi đó, mặt lạnh tanh, mắt nhìn xuống, im lìm như tượng.
Thời gian chảy trôi trong im lặng. Đến đúng 12h trưa, giọng máy móc quen thuộc vang lên:
"Ngày thứ 5
A: BeomGyu rút 800cc máu của YeonJun
B: YeonJun xuất tinh bên trong BeomGyu."
Hai người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía màn hình. Sắc mặt... vô cùng phức tạp.
Hôm qua còn là 600cc, hôm nay tăng lên 800. Hiển nhiên, nếu bỏ qua một nhiệm vụ, nó sẽ cộng dồn sang hôm sau, mà A sẽ càng ngày càng tàn khốc, còn B vẫn giữ nguyên.
Điều này khác với thiết lập trong bản gốc của game.
YeonJun nhìn màn hình chằm chằm, âm thầm phân tích.
Khi cần chọn A phải chọn ngay. Kéo dài chỉ khiến nó càng khó hơn.
Còn B?
YeonJun siết chặt nắm đấm.
Gã sẽ không bao giờ làm gì có thể tổn thương BeomGyu nữa. Không bao giờ.
Trên bàn đã xuất hiện đầy đủ dụng cụ lấy máu: kim tiêm, hai túi 400cc, dây garo, bông sát trùng...
Chuyên nghiệp thật. Sao không tặng thêm cô y tá sexy cho đủ combo luôn đi.
YeonJun khịt mũi, ngồi xuống, bắt đầu xắn tay áo.
BeomGyu không chịu nổi nữa, bước tới phá tan bầu không khí trầm mặc suốt cả buổi sáng:
- Anh định rút thật à... 800cc lận đó!
Cậu nhớ rõ: rút 600cc thôi đã khiến cơ thể có triệu chứng rõ rệt.
800 đã là ngưỡng giới hạn rồi.
- Hay em muốn bị anh đè ra chịch rồi bắn vào tung tóe? - YeonJun đáp lạnh như băng.
BeomGyu cứng họng.
Cậu đỏ mặt, rồi lại tái đi. Muốn nói gì đó... nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng nổi.
YeonJun buộc dây garo lên tay trái. Máu bị ép, gân xanh nổi rõ. Gã sát trùng cẩn thận, rồi giật tay kéo BeomGyu lại, tháo nắp kim, nhét vào tay cậu.
- Em phải làm.
- Anh... em... em không làm được.
- Thấy mạch máu chưa? Chọc vào là xong.
- Em... em... á! Anh làm gì thế?!
Không chờ thêm một giây nào, YeonJun ép tay cậu xuống, tự cắm mũi kim vào cánh tay nhưng bị lệch, kim chọc thẳng vào bắp thịt.
BeomGyu rợn cả người. Nhìn thôi cũng thấy đau.
YeonJun vẫn không nhíu mày.
Rút ra, định đâm phát nữa.
- Thôi! Để em làm! - BeomGyu giằng lấy kim, không chịu nổi nữa.
Nhìn gã hành hạ cơ thể mình như thế khiến lòng cậu rất đau, rất hối hận.
Nếu hôm qua cậu yếu đuối hơn một chút, buông xuôi tất cả, để ván đóng thuyền, thì nhiệm vụ B này sẽ thật giản đơn.
- Lệch rồi. Đổi tay kia đi. - BeomGyu cố không khóc. Cậu gỡ dây, xắn tay phải của gã lên, làm lại từ đầu.
Chăm chú sát trùng, cột dây, tìm mạch. Lúc cắm kim, tay cậu run nhẹ, nhưng vẫn rất cẩn thận. Máu bắt đầu chảy ra, đỏ thẫm ống dẫn, cũng nhuộm đẫm góc nào đó trong lòng cậu.
BeomGyu cúi sát người, mặt gần như chạm vào cánh tay gã, vừa để quan sát, vừa để đảm bảo không làm sai. Thi thoảng còn thổi nhẹ vào vết kim.
Rất chuyên tâm. Rất dịu dàng.
YeonJun nhìn cậu, ánh mắt ban đầu lạnh lẽo dần trở nên ấm áp.
Nếu thời gian có thể dừng lại ngay khoảnh khắc này...
Gã chấp nhận để cậu đâm kim lấy máu cả ngàn lần, vạn lần.
Gã từng hiến máu một lần, 400cc thôi, khỏe re, tối còn đi bar với bạn.
Trẻ người non dạ thật.
Giờ đây, khi túi máu đầu tiên đầy, gã ra hiệu đổi sang túi thứ hai.
BeomGyu cũng từng hiến máu vì hoạt động cứu trợ.
Khi đó, cậu mới rút 300cc đã choáng váng, mất mấy ngày mới hồi sức.
800cc chiếm khoảng 1/6 lượng máu cơ thể người trưởng thành.
YeonJun chịu nổi không?
Cậu không dám nhìn quá kỹ, chỉ lặng lẽ đưa tay nắm lấy tay phải của gã.
Lòng bàn tay đó, lạnh toát.
YeonJun cảm nhận được.
Tay cậu thật ấm áp.
Nhưng đầu gã bắt đầu choáng. Đã mất 600cc, chân tay lạnh dần, khó tập trung.
BeomGyu phát hiện bất thường. Môi YeonJun đã tái nhợt.
Cậu gọi:
- YeonJun! Anh ơi!
Gã đáp, nhưng giọng chậm mơ hồ, BeomGyu không thể nghe rõ.
Rồi ngã gục xuống bàn.
- Không được! Không thể rút nữa! - Cậu hoảng loạn, định rút kim.
- Đừng... sắp xong rồi... nếu bỏ dở thì công cốc... - Gã thều thào, giữ chặt tay cậu.
- Nhưng mặt anh trắng bệch rồi! Nguy hiểm lắm!...YeonJun! YeonJun!
"Nhiệm vụ ngày 5 hoàn thành. Chúc hai vị nghỉ ngơi vui vẻ."
Tiếng máy móc vang lên, nhưng không ai còn để tâm nữa.
Giọt máu cuối cùng rơi xuống.
Đủ 800cc.
Kim tiêm, ống máu... biến mất.
YeonJun gục trong lòng BeomGyu, cánh tay còn rỉ máu.
Cậu vội lấy bông ép lại.
Phải làm sao? Gã có chết không?
Một cơn hoảng loạn khủng khiếp ập đến, khiến tim cậu như bị bóp nghẹt.
Nếu YeonJun chết... cậu phải làm sao?
Cậu không dám nghĩ.
Cậu dìu gã đặt lên giường, đắp chăn kỹ, tay run run.
Hình như... nhịp tim yếu đi rồi?
YeonJun quá gầy.
Lúc dìu đi mới thấy rõ, để comeback, gã ép cân khủng khiếp. Cơ thể 1m82, chỉ còn chưa đến 60 kg. Gầy đến mức cậu từng thấy gã tay run vì đói. Nhưng gã chỉ cười giả lả, xoa đầu cậu: "BeomGyu, đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều hơn một chút. Nhất định phải luôn mạnh khỏe."
Đồ khùng! Người ngợm cũng như cái móc áo mà bày đặt dạy đời kiểu ông chú!
Gã đã gầy như giấy rồi.
Và giờ gã vừa mất 800cc máu.
Cậu đang làm cái quái gì thế?
Tại sao không chọn B?!
Chỉ vì... cái gọi là tự trọng rẻ tiền của mình sao?
BeomGyu quỳ bên mép giường, cười chua chát.
Cậu đã vì cái gọi là thể diện, mà suýt lấy mạng người ta.
...
.
.
A/N: Ok tới gòi đó, tới gòi đó =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro