[Shortfic] Don DREAM - Chap 1

Author: .:Love_[13]:.

Pairing: 2MIN onlyWarn: OOC
Rating: T
Category: general
Disclamer: chẳng ai là của tôi, trừ em :')
Beta-reader: Én đen aka suthuytinh_ed, Son yêu Én  

Note:
– Viết vì mình bấn loạn *lạy trời, mình yêu cái lyrics, hay đúng hơn chỉ yêu một vài câu*
– Give me real comment! Đừng comment đòi chap, hay là nhận xét kiểu chung chung, vì mình nghĩ mình cần nhiều hơn một lời nói thích. Okie? ^^
– Và như những gì mình đã cảnh báo *Out Of Character*, đừng thắc mắc vì sao lại như thế, mình xin miễn trả lời.

Summary:Em cần tiền, và cần cả tình nữa.

Tặng em...
Và tặng cô bé son.bờm.chong.xáng
A~ sinh nhật 15 tuổi
Hạnh phúc nhé ^^

Chap 1.Ta mê, ta say, ta đắm chìm

Người đẹp ơi!.  

– 20,000 won!

Min Ho giật mình vì có giọng ai đầy vẻ tức tối vang lên sau mình. Anh quay lại, và ngay lúc đó tưởng mình đã chết ngạt. Gương mặt ấy quá hoàn mĩ. Anh nghĩ mình đang gặp thiên thần.

– Anh còn nhìn tôi sao? Trả tiền cho tôi đi!

Nhưng thiên thần trông có vẻ chẳng đáng yêu chút nào với giọng nói cao và hậm hực. Mà vì sao anh lại bị đòi tiền nhỉ? Anh hết nhìn người ta, rồi lại nhìn quanh quất. Anh là kẻ tội nghiệp, không phải là kẻ tội đồ. Anh vừa bị phá hỏng giấc mơ tuyệt đẹp của mình – thưởng thức nho giữa vườn nho – bởi một kẻ xinh đẹp mà anh đoan chắc rằng mình chưa từng gặp qua. Người ta thậm chí chẳng rời mắt khỏi anh dù cho anh có ngơ ngác thế nào, với đôi mắt nâu giận dữ nhưng vẫn đẹp hút hồn. Anh nhìn người ấy, giọng có thừa ngạc nhiên:

– Tôi sao?

Người ấy cắn môi, đứng khoanh tay hục hặc:

– Nho tôi trồng ra, anh ăn thì phải trả tiền.

Nhưng anh gần như chẳng để ý người ta vừa nói gì, anh mải bận ngắm nhìn gương mặt ấy – gương mặt bầu bĩnh có đôi phần trẻ con nghịch ngợm, ửng hồng đôi gò má đang nóng lên dưới cái nắng choi chang của mặt trời. Làn môi ấy, thực chẳng khác gì trái cherry đang mùa chín tới, đỏ và căng mọng.

Anh bỗng giật thót mình khi ánh mắt người ta tiếp tục xoáy sâu, vừa bất mãn vừa chán chường. Anh lúng túng, lặp bặp mãi mới thành câu:

– T... Tôi sao?

– Đưa tiền đây.

Người ta chẳng trả lời câu hỏi của anh mà tiếp tục ra lệnh, đôi mắt như thể đã không chờ đợi được nữa. Min Ho cho tay vào túi, định bụng sẽ giải quyết nhanh vấn đề này với người đẹp. Nhưng khi bàn tay anh vừa chạm đến những tờ giấy bạc mới cứng đang nằm sâu trong túi, tâm trí anh chợt lóe lên một ý nghĩ. Anh cười giả lả, xòe bàn tay trống trơn ra trước đôi mắt bỗng tắt phụt mọi hy vọng của người ta:

– Tiền ư? Tôi không có.

– Anh tưởng anh đùa tôi được sao? – Người ấy ngồi xuống trước mặt anh, khóe môi căng mọng nhếch thành nụ cười nhưng giọng thì gằn từng tiếng, ánh mắt trừng lên giận dữ – Cậu chủ Choi. Làm ơn đưa-tiền-đây!

Min Ho hơi ngạc nhiên khi người ta biết mình. Nhưng anh sực nhớ ra. Đúng rồi. Anh có chút công việc cần giải quyết ở đây. Công ty nhập khẩu rượu có tiếng tăm của cha anh vừa mới cử người xuống để chọn ra dòng rượu nho ở làng này. Nhưng anh nghĩ mình sẽ chẳng phải mất công đi đâu xa nữa, vì có lẽ anh đã tim ra rồi.

– Tôi không có! Thề đấy!

– Vậy ư?

Người ta lại hỏi, giọng chất vấn, gương mặt bất chợt kề sát vào Min Ho như thể làm thế sẽ khiến anh sợ hãi mà chịu xòe tiền ra. Còn Min Ho, lúc đó, anh tưởng như có ai đó đang bóp nghẹn hơi thở mình. Vây lấy anh là sự dịu ngọt thoang thoảng đặc trưng của nho tòa ra từ thân mình nhỏ bé kia. Người ta vẫn tiếp tục "khiêu khích" bản năng ham muốn đàn ông đang trỗi dậy trong anh với đôi mắt thuần khiết trong veo, với làn da trắng nõn mềm mịn, với bờ môi đỏ son đang mím lại chờ đợi.

Anh đáp lại bằng cái nhún vai, quay mặt đi để bản thân không phải choáng váng bởi vẻ đẹp kia nữa.

Min Ho không phải là kẻ ăn trộm nhà người ta. Chỉ là anh đã đi một quãng đường dài để đến được đây, trong cái nắng oi ả của mùa hạ. Anh cũng chẳng phải kẻ không có lòng tự trọng mà ăn xong rồi bỏ đi, chỉ là... anh cảm thấy có chút vui vui khi trêu người đẹp nổi giận. Nét mặt xinh đẹp luôn sẵn sẵng cáu giận với anh thật sự đáng yêu hơn những gì anh tưởng.

– Được rồi. – Người ta tặc lưỡi, đứng lên và kéo mạnh tay Min Ho, không hay rằng anh vừa giật nảy mình vì những ngón tay mát rượi mềm mại đang siết lấy mình – Giờ anh sẽ là con nợ của tôi. Không phải bàn cãi gì nữa.

Min Ho bật cười thích thú nhưng chợt im bặt khi thấy người ta đang nhìn anh với đôi mắt cảnh cáo. Con nợ của người đẹp ư? Min Ho tiếp tục cười thầm. Đành rằng điều đó chẳng hay ho tẹo nào. Nhưng nếu vì thế mà được gặp người đẹp mỗi ngày thì đó không phải là một cái giá quá đắt đâu.

Min Ho cứ cười hềnh hệch như một gã ngốc một lúc lâu rồi mới vội vã đứng theo, đuổi theo khi nhận ra người ta đang bỏ mặc anh, miệng vẫn í ới gọi "người đẹp".

Si mê, anh thật sự si mê rồi.

.
.
.

Min Ho nhìn mãi vào cái thân mình nhỏ bé đang loay hoay ở phía bếp, quay lưng về anh. Trời ạ, nhìn từ sau, em cũng hấp dẫn lạ thường. Em làm anh cảm thấy rạo rực – một cảm giác lạ lẫm đáng ngạc nhiên. Min Ho bật ra câu hỏi:

– Vườn nho này của em sao, người đẹp?

Cốt để nghe được cái giọng đáng yêu của em. Nhưng có ai ngờ...

– Nếu anh còn nhắc đến từ đó một-lần-nữa – Tae Min đặt dĩa bánh xuống bàn đánh cộp, lắc nhẹ mái tóc vẫn còn đẫm nước và thoảng mùi hương hoa dại – Thì tôi sẽ tăng tiền nợ lên. Biết chưa?

Min Ho nhún vai, cố nén cười trước vẻ mặt nghiêm túc dọa dẫm có đôi phần giả tạo của Tae Min. Trông em có vẻ đang muốn đùa giỡn với anh hơn. Dù sao anh cũng không quan tâm đến số tiền đó. Đối với anh, vài chục ngàn won không thể gọi là nhiều được. Anh chỉ làm vậy để được nghe em nói, được chọc em phát điên lên mà thôi. Những việc như vậy thật chẳng có gì vui thú bằng.

Điều làm anh để tâm lúc này hơn, là gương mặt Tae Min cứ gần mình như thế, và những hơi thở đó cứ nóng bỏng làm anh phát điên lên. Anh còn có thể thấy làn da em trắng đến mê hoặc thấp thoáng bên trong cổ áo rộng thùng thình.

Anh không thể thở được nữa.

– Đây là gì? – Min Ho nhìn vào cái chén với cái chất sền sệt màu tím bên trong mà Tae Min vừa đặt xuống. Anh thừa biết Tae Min sẽ cười mình vì câu hỏi ngớ ngẩn như thế. Anh chỉ là không muốn mình mất kiểm soát trước Tae Min thôi.

– Mứt nho. Ăn đi.

Giọng nói Tae Min lúc này chẳng khác gì đang ra lệnh Min Ho. Min Ho trông không có vẻ gì là phiền lòng.

– Có ăn được không?

Mặt Tae Min sầm xuống:

– Không ăn đúng không? Tôi cũng chẳng tha thiết anh ăn đâu. Tôi bỏ thuốc độc vào rồi.

Min Ho bật cười trước cách đối đáp trẻ con của Tae Min. Anh khẽ lắc đầu, phết một ít mứt lên miếng bánh sandwich đang mở ra trước mặt. Anh hỏi, mắt không rời khỏi miếng bánh:

– Em cần gì ở tôi, Tae Min?

– Tiền. Anh vừa ăn trộm nho của tôi. – Ánh mắt Tae Min thoáng chút tiếc nuổi khi Min Ho không dùng từ "người đẹp" nữa. Quả thực nghe như vậy cũng có chút thích thú, nhưng quan trọng là em có thể "phạt" tiền anh.

– Thế thôi sao? – Min Ho nheo mắt.

– Tất nhiên là nhiều hơn, anh đừng có mà ngớ ngẩn.

– Vậy ư? – Min Ho nhếch mép cười – Hóa ra em cũng như hàng vạn người khác. Nhưng sao...

Anh tiến đến gần Tae Min, nhẹ nhàng nâng cằm em, để mặc đôi mắt mình lạc trong màu nâu sắc sảo đó:

– Tôi không thể rời mắt khỏi em được.

Gần hơn. Gần hơn chút nữa. Trong mắt anh lúc này chỉ còn một màu dịu ngọt của tình si mà thôi.


End chap 1.Preview: Đâu phải đơn giản là có được. Đưa tiền cho tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro