[Shortfic] Don DREAM - Chap 4
Chap 4.
Là những giọt nước mắt của em
Và trái tim tôi biết thế nào là đau đớn ..
Min Ho thôi việc giáp mặt Tae Min. Điều này thật sự làm anh khổ tâm hết mức. Anh biết mình khao khát bờ môi, thân hình nhỏ bé luôn có thể ở trọn trong vòng tay anh. Nhưng nghĩ lại đôi mắt lúc nào cũng sẵn sàng nhìn anh với vẻ "đòi nợ" thế kia, anh thật sự không chịu nổi, dù cho lúc này, Tae Min mới là kẻ nợ anh nhiều hơn.
Min Ho thở dài, chưa từng thấy cảm thấy bản thân mình rắc rối như lúc này. Anh đơn giản là không muốn phải bỏ ra quá nhiều tiền mà không có được Tae Min. Số tiền đó sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả nếu em không yêu anh. Đến một ngày nào đó, khi tìm được tình yêu của đời mình, có khi em lại bỏ mặc anh với cái phòng nghiên cứu vớ vẩn kia, để cùng người ta đi đến chân trời góc bể. Lúc đó hối hận thì cũng đã quá muộn rồi. Min Ho là một kẻ biết nghĩ, vẫn còn đầu óc, anh không thể làm chuyện đó.
Anh không phải là một kẻ si tình. Hoàn toàn không phải.
Nhưng tất cả suy nghĩ đầy sáng suốt kia trong thoáng chốc bay vèo đi đâu mất, khi ánh mắt anh chạm phải em, người vừa cười tình với anh, rồi lại quay ngoắc đi như thể không quen.
Ngần ấy thôi là đủ khiến Min Ho phát điên rồi.
Min Ho bước đến, ôm lấy em, cướp mất tiếng cười còn chưa vụt ra trên bờ môi nhỏ nhắn. Tae Min cũng chẳng ngần ngại mà đẩy đưa theo sự dẫn dắt của anh. Tất cả những ve vuốt của em một lần nữa khiến Min Ho mất hết lý trí.
Anh không muốn bị kìm hãm nữa. Anh cắn nhẹ lên bờ môi ấy, rồi mạnh mẽ hơn trong việc đẩy sâu nụ hôn của mình. Bàn tay anh trượt trong những lọn tóc mềm mượt của em, tuột xuống vai, xoa nhẹ bờ vai trắng nõn mịn màng lộ qua cổ áo rộng thùng thình. Tự lúc nào, bàn tay anh chợt luồn vào áo em, xoa nhẹ lên vùng eo thon nhỏ. Anh như chẳng muốn dừng lại, mọi suy nghĩ đã tê liệt vì làn da mềm mại của em.
Tae Min giật mình, mở đôi mắt tròn to sững sờ trước hành động lỗ mãn của Min Ho. Em nhíu mày, ngừng việc đáp trả nụ hôn của anh, xô mạnh anh ra. Chẳng chần chừ thêm một giây nào nữa, em tát mạnh Min Ho.
Min Ho chau mày trước hành động của em, nhanh đến nỗi anh không kịp phản ứng. Thậm chí trong mắt em, chẳng có chút gì gọi là hối lỗi. Nó còn chất chứa sự khinh bỉ và tổn thương cực độ.
– Anh làm gì vậy chứ?
Min Ho tưởng rằng em sẽ gắt ầm lên như mọi khi nhưng không, em chỉ nói nhỏ, đôi mắt thất thần đẫm nước. Rồi trước sự im lặng của anh, em bỗng òa khóc, giọng nức nở không liền nhau:
– Anh... Anh định làm gì tôi vậy?
– Anh... – Min Ho chợt lúng túng, cảm thấy mình như kẻ có tội trước ánh mắt em.
– Anh đừng có chối. – Tae Min gào lên, giọng nhòe nhoẹt nước. Em giận, thật sự rất giận khi nhìn vào Min Ho – Anh cố ý, đúng không?
– Anh... anh không có ý đó. Chỉ là anh...
– Chỉ là anh thèm khát tôi, đúng không? – Tae Min thút thít, cúi gằm mặt. Nước mặt rơi làm gương mặt em ướt đẫm – Là vì anh sợ tôi. Anh sợ rằng tôi sẽ không trả lại anh số tiền đó, nên anh tìm cách chiếm lấy tôi cho bằng được.
– Em thôi đi. – Min Ho gắt lên trước lời kết tội của Tae Min. Anh không có ý như vậy, hoàn toàn không. Anh chỉ muốn em, thứ anh cần chẳng phải tiền. Anh cũng chẳng sợ số tiền đó rơi vào tay em và không thể nào hoàn lại. Anh chỉ sợ... chỉ sợ bản thân mình mất em mà thôi.
– Anh biết là tôi không yêu anh, vậy mà anh vẫn...
Min Ho sững người. Anh biết là em không yêu anh, anh biết điều đó rõ hơn ai hết. Nhưng yêu và ham muốn, nó vẫn cách xa nhau lắm chứ. Anh không phải là kẻ kiên nhẫn quá lâu. Anh biết mình cần có được em, ngay từ lần đầu gặp gỡ. Và anh biết mình không dễ dàng có được tình yêu của em. Nhưng làm ơn đi, giữa ranh giới quá mong manh đó, anh không thể cưỡng lại bản thân mình nữa.
Anh biết mình yêu, và anh biết mình đau...
– Làm ơn! Anh xin em... – Min Ho kéo Tae Min vào lòng, ngạc nhiên khi em hoàn toàn không đẩy anh ra mà có vẻ muốn tựa vào khuôn ngực rắn chắc của anh. Anh nói, giọng run rẩy – Đừng khóc nữa. Anh xin lỗi...
Min Ho thở dài, nghe như có ai đó chất đá vào khoảng trống nơi trái tim mình.
Hey baby... I hear you cry, cry for love.
.
.
Thái độ lạ lùng của Tae Min những ngày gần đây khiến Min Ho không khỏi suy nghĩ. Em dường như đã quên mất sự cố ngày hôm đó. Hễ thấy anh, là em lại mỉm cười. Nụ cười em thật thánh thiện và hiền lành, khác hẳn vẻ giả tạo mỗi lần anh muốn gần gũi em. Min Ho quả thực không muốn suy nghĩ như thế, kể từ khi quen em. Em chẳng phải thiên thần, hoàn toàn không.
Nhưng nó thật sự rất khác. Và điều đó làm Min Ho nghĩ đến một điều mà anh không thể tưởng nổi.
Em đang yêu chăng? Mà lại yêu anh?
Min Ho thoáng ngẩn ngơ khi nghĩ về điều đó rồi lại giật mình. Đừng có điên, Choi Min Ho à, em sẽ không bao giờ thích anh, em chỉ thích tiền của anh mà thôi. Vì em yêu màu sắc của chúng, em yêu mùi hương của những tờ giấy bạc.
– Min Ho à...
Min Ho giật nảy mình, mất một lúc lâu mới nhận ra Tae Min đang nhìn mình, với gương mặt hạnh phúc hiếm thấy. Vẻ mặt như đang chờ đợi điều gì đấy. Min Ho chau mày. Lại trò gì nữa đây?
– Có chuyện gì...
– Mình đi chơi đi anh. Ở đây có một ngọn đồi và có một trang trại trên đó. Không khí thật sự rất tuyệt.
Mình? Đi chơi? Ở đồi? Với không khí trong lành?
Min Ho ngồi thừ người, mặt đần thối với lời nói của em vẫn còn vang vọng khắp tâm trí. Là em vừa mời anh đi chơi. Việc em mỉm cười, nói chuyện vui vẻ với anh sau ngày hôm đó thật sự đã khiến anh kinh ngạc lắm rồi, giờ thì đến cả đi chơi. Bàn tay em vẫn siết chặt lấy anh, chờ đợi:
– Nhé? Mình đi anh nhé?
Và giọng nói thật sự rất ngọt ngào nữa. Min Ho bỗng đâm ra có chút hoảng sợ. Anh rõ ràng không quen một Tae Min như thế này. Không phải là anh không muốn thấy em như thế, vì mục đích của anh, không chỉ có được em mà còn làm em thay đổi. Nhưng mọi hành động dịu dàng và đáng yêu của em đều làm anh khó xử.
Một nửa anh muốn quát rằng em hãy thôi cuốn anh vào trò chơi mà chỉ mình em có thể làm chủ, nửa còn lại, anh chỉ muốn ở mãi trong sự ngọt ngào chẳng biết thật giả của em mà thôi.
Ánh mắt em vẫn nhìn anh, lấp lánh mong chờ.
– Được... được rồi. Mình đi.
.
.
.
– Chậm lại một chút đi Min Ho.
Tae Min hét lớn. Tim em lúc này như đã nhảy ra khỏi lồng ngực vì hồi hộp, những ngón tay trong vô thức đã bám lấy Min Ho, mồ hôi bắt đầu túa ra.
– Ôm anh đi. Anh sẽ không ngừng lại đâu.
Min Ho cười, có chút thỏa lòng khi bàn tay Tae Min không còn ngại ngần khi ôm chặt lấy anh nữa. Anh có thể cảm thấy tóc em mơn man trên cổ mình, nhột nhạt nhưng lại khiến anh thích đến phát điên. Anh thúc người, dần tăng tốc độ.
– Một lần nữa nhé, cậu nhóc.
– Ôi không! Ah...
Tae Min hét lên một lần nữa, khe khẽ, trước khi cùng Min Ho chạm đến đỉnh cao của sự thích thú. Em vẫn ôm chặt lấy anh. Không còn ngọn gió nào có thể len vào khoảng trống giữa em và anh nữa. Cảm giác ấm áp ở bên anh, em chợt thấy mình thích nó, thật sự nhiều hơn những gì mình tưởng.
– Em không ngờ cưỡi ngựa lại thích như thế đó!
Tae Min bật cười, nằm ngửa ra thảm cỏ xanh mướt thoang thoảng mùi đất dễ chịu. Min Ho mỉm cười vì vẻ mặt của em. Nó có gì đó là mơ mộng, là bình yên. Nó không còn là em những ngày đầu gặp gỡ.
Thay đổi rồi sao?
– Anh ăn đi Min Ho. – Tae Min đặt vào tay Min Ho một mẩu bánh mì. Em phì cười khi thấy anh vẫn cứ mải nhìn mình ngơ ngẩn – Anh sao vậy?
Tae Min cắn một mẩu bánh nhỏ trước khi nhoài đến, hôn lên môi Min Ho. Min Ho giật mình, ngồi im đón nhận mẩu bánh từ miệng em chuyển sang cho mình. Khi Tae Min dứt khỏi nụ hôn của mình, anh vẫn còn một màu hồng e ấp trên má em.
– Tae Min... – Min Ho lên tiếng một cách khó khăn – Em thật sự rất lạ. Có ch...
– Bên đó có một bờ suối đó. – Tae Min chợt đứng phắt dậy, nhìn ra phía xa – Mình đi mau đi.
.
.
.
Min Ho đánh mắt về phía Tae Min, người lúc này vẫn ngồi trên mỏm đá giữa dòng suối, bàn chân trắng trẻo vẫn quậy tung dòng chảy bên dưới, làm dòng nước không ngừng văng tung tóe. Tất cả những hành động của em từ lúc sáng thật khác thường. Min Ho đã nghĩ là đó chỉ là một trò chơi.
– Nước mát lắm đó, ra đây đi Min Ho.
Min Ho thở dài, bối rối nhìn xuống đất. Anh thật sự không muốn mình bị mê hoặc bởi em lúc này, tâm trí anh đang rối tung lên. Mặc dù vậy, anh không thể rời mắt khỏi thân hình quyến rũ đó. Hôm nay vẫn là một ngày em đẹp tuyệt vời như mọi ngày khác.
– Là anh sợ em. Việc em đối xử tốt với anh làm anh nghĩ rằng em đang có một kế hoạch trong việc lợi dụng anh.
Min Ho giật mình vì giọng nói Tae Min vang lên đột ngột. Nó như là một lời tổng kết cho tất cả suy nghĩ của anh từ hôm ấy đến giờ. Dù anh rất muốn thừa nhận, nhưng anh lại lắc đầu:
– Không phải đâu. Chỉ là hôm nay...
– Nó đâu đáng để anh nói dối em. – Tae Min mim cười, nắm tay anh – Thay vì nghĩ vớ vẩn những chuyện đó, sao không cùng em chơi đùa một chút.
Và em đẩy anh xuống nước.
Dòng nước mát lạnh như phần nào cuốn đi những suy tư của Min Ho. Anh đã cười, vui vẻ đuổi theo Tae Min. Anh không muốn chút giây phút hạnh phúc này bị mất đi nữa.
– Này... – Tae Min kêu lên khi bị anh ôm chặt. Một thoáng chần chừ, em kéo anh ngã luôn xuống giữa dòng. Bên trên mình, em có thể cảm nhận được bờ môi anh ấm nóng chạm vào em.
Vẫn ngọt như lúc nào, nhưng em bỗng thấy mình không còn thích nó nữa.
.
.
.
– Có chuyện gì sao?
Min Ho vừa đẩy cửa bước vào đã đứng chết giấc. Anh phải cố gắng lắm mới ngăn mình nuốt nước bọt một cách thèm muốn. Con người kia, chính con người kia, cái người đang nằm trên giường ấy mà, thật sự khiến anh khó chịu khi phải kìm nén mọi cảm xúc. Người ta vẫn là người ta của thường ngày mà thôi, vẫn quần áo đầy đủ chỉnh tề, nhưng rõ ràng Min Ho đang hiểu vấn đề theo một hướng khác.
– Lại đây đi.
Nhưng người ta có vẻ không hiểu lắm anh lúc này. Người ta cứ thản nhiên đưa tay vẫy vẫy, lăn một vòng trên giường, làm mái tóc trở nên rối bù và quần áo bỗng chốc xộc xệch. Min Ho chớp chớp mắt, cắn môi khẽ nhưng vẫn bước đến. Anh ngồi xuống bên em, cố điều hòa hơi thở thật nhịp nhàng:
– Chuyện gì...
– Nằm xuống đây đi. – Tae Min chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình, môi nhoẻn thành nụ cười đầy quyến rũ, với ánh mắt nài nỉ.
Min Ho chỉ biết lớ ngớ làm theo. Anh nằm xuống bên cạnh, ngoan ngoãn như một đứa bé, chỉ im lặng nhìn lên trần nhà, nghe trái tim đập liên hoàn trong lồng ngực.
– Anh đọc truyện cho em nghe đi, Min Ho.
– Truyện? – Min Ho hỏi lại ngạc nhiên, nhưng vẫn không dám nhìn Tae Min.
– Truyện cổ tích.
Min Ho thoáng sững người ra rồi mới che miệng cười. Tae Min đáp lại anh chỉ bằng cái bĩu môi, rồi nhét vào tay anh một cuốn truyện bìa cứng hình vẽ rất rõ ràng – một hoàng tử đang hôn một nàng công chúa. Bất giác, Min Ho đỏ mặt, cảm giác mà anh chưa từng bắt gặp trước đây mỗi lần cầm trên tay một cuốn truyện cổ tích. Anh hắng giọng, cố che lấp xúc cảm phức tạp của mình:
– Em lớn rồi đó, Tae Min.
– Người ta – Giọng Tae Min bất chợt mơ màng – Đôi khi cũng cần một điều gì đó... thật nhẹ nhàng và đáng yêu.
Min Ho chỉ mỉm cười khẽ, mở quyển truyện trên tay trước đôi mắt háo hức chờ đợi của Tae Min. Anh cất tiếng, với giọng kể ấm áp và trầm lặng:
– Ngày xửa ngày xưa...
Nàng chợt nghe lúc đó tiếng chuông gõ vội vã, ngân vang khắp mọi ngõ ngách cung điện như thúc giục. Hoàng tử của nàng chỉ lặng lẽ nhìn theo, đôi mắt vừa hối tiếc vừa khổ đau. Chàng không thể giữ nàng bên cạnh nữa. Mùi hương nàng vẫn vấn vương chẳng rời. Chàng nhớ, chàng đau, chàng xót thương. Chàng, hoàng tử này đã yêu, một cô công chúa chưa từng gặp mặt...
...
– Hãy để ta là hoàng tử của đời em, hỡi nàng Cindrella xinh đẹp. Hãy để ta chăm sóc em trọn đời.
Lúc đó, nàng nghe trái tim mình đã vang vọng mãi câu yêu người. Chiếc giày thủy tinh trong veo, lấp lánh trong ánh nắng mai của tình yêu ngập tràn hạnh phúc. Như ánh mắt nàng lúc này – chỉ dành cho mình chàng, hoàng tử bạch mã mãi mãi muôn đời mà thôi.
– Thật sự rất đáng yêu – Tae Min mỉm cười khi Min Ho gấp quyển truyện lại – Và ngọt ngào nữa.
– Tae Min.
Min Ho thật sự không hiểu những gì mình đang nghĩ lúc này. Anh gần như không thể kiểm soát được hơi thở của mình sau một câu chuyện cổ tích dài, bởi Tae Min chẳng hề để tâm đến cảm xúc của anh, chỉ hướng đôi mắt nâu mơ màng tuyệt đẹp về phía anh. Giống như em đang mong chờ tình yêu của mình cũng tuyệt vời như thế.
Nhưng Min Ho biết điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, với gương mặt quyến rũ hoàn hảo hơn Cindrella gấp vạn lần của em, và với một đầu óc không khi nào ngưng toan tính như những gì anh có thể cảm nhận được từ em lúc này.
Tae Min thôi vẻ ngẩn ngơ của mình về một miền phù du xa xôi, trở về với thực tế là Min Ho đang nhìn mình với ánh mắt dò hỏi. Em lại cười, cố tình ngả hẳn lên người anh sau một nụ hôn thoảng qua như một cơn gió chơi đùa.
Và tất cả ngần ấy thôi, đủ khiến Min Ho chau mày. Anh xoay người, đè nghiến tay em xuống giường, bàn tay mơn man trên mái tóc mềm mượt như tơ:
– Nói anh nghe, em có yêu anh không?
Tae Min giật thót mình trước hành động bất ngờ của anh, nhưng em nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên đầy quyến rũ. Em cười tình, kéo anh lại gần hơn với bờ môi mình:
– Yêu? Em yêu? Anh? Tất nhiên...
Và em thấy ánh mắt anh tràn ngập một niềm hi vọng. Em chỉ nhếch mép, nụ cười nhanh đến nỗi chỉ mình em nhận ra.
.
.
.
– ... là không. – Mặt Tae Min chợt đanh lại. Tất cả sự dịu dàng bao ngày qua biến mất trong phút chốc, chẳng để lại chút gì – Anh nghĩ tình yêu dễ dàng thế sao?
Min Ho khựng lại, vẻ mặt vừa sửng sốt vừa đớn đau:
– Vậy tất cả những ngày qua...
– Những ngày qua anh có vui không, Min Ho? – Tae Min cắt ngang lời anh, em hất mái tóc hỏi.
– Tất nhiên là anh... rất vui.
Tae Min nở một nụ cười hoàn hảo, đôi mắt em cong lại.
– Anh phải trả tiền cho niềm vui đó. – Em đánh mắt nhìn anh – Không phải sao?
Min Ho sững sờ, không thể thốt nổi nên lời nữa. Anh thực sự không ngờ, thật sự không lường hết được em lại là người tàn nhẫn đến thế.
– Em cần tiền, Min Ho, thật sự rất cần.
Tae Min nói, thản nhiên bấu lấy cánh tay anh, nhìn anh với đôi mắt long lanh suốt những ngày qua anh mê đắm. Nhưng sao giờ Min Ho chỉ nghe buốt giá trong trái tim mình. Anh lặng thinh nghe những lời nói ngọt ngào của em sượt qua tai mình không cảm xúc. Em cần tiền, lại cần tiền nữa. Anh không phải là máy rút tiền, sao em vẫn thản nhiên như thế. Em không biết tất cả những hạnh phúc đó, những điều giả tạo đó không bằng được nỗi thất vọng em mang lại cho anh lúc này. Anh nghe trái tim mình thắt lại, và có ai đó đã nghiền nát nó mất rồi. Ai đó chính là em, kẻ làm anh mê mẩn bao ngày qua và giờ chỉ nói đó là điều không tưởng.
Vì anh ngốc, anh tưởng rằng em yêu anh.
– Em cần tiền ư? – Cuối cùng Min Ho cũng lên tiếng. Anh tối mặt, gằn từng tiếng – Làm gì? Chỗ tiền đó đã quá đủ.
– Nhưng em vẫn cần. Min Ho – Tae Min thì thầm, giọng cố ra vẻ mê hoặc nhất – Em tin là anh hiểu điều này.
Min Ho không nói một lời nào nữa. Anh nhấn em vào nụ hôn của mình. Nụ hôn có gì cuồng say và mạnh bạo. Anh chẳng còn là anh của những ngày qua, luôn ôm ấp em thật nhẹ nhàng. Anh thậm chí không nhận ra mình nữa. Anh chỉ thấy mình muốn có em, sau những tổn thương em mang lại. Anh đã tự dặn rằng có thể đây là trò đùa của em, nhưng sao anh lại cảm thấy khó chịu như thế này, rằng sự ngọt ngào của em bao ngày qua chỉ là che lấp cho mục tiêu của em – tiền.
Tiền. Chỉ một chữ tiền thôi. Anh ghét em.
– Dừng lại Min Ho. – Tae Min thở hổn hển khi thấy bờ môi Min Ho không còn dừng lại nơi bờ môi em. Nó bắt đầu di chuyển xuống thấp hơn, vội vã và dồn dập. Nó lại làm em sợ. Sự ướt át và nhớp nháp của lưỡi anh, thật sự khiến em lo lắng – Dừng lại đi mà.
– Vậy khi em làm như thế với tôi... – Min Ho ngước lên, ánh mắt đã ngập tràn đau đớn – Em có biết rằng tôi sợ hãi như thế nào không? Sợ rằng đối với em, tôi chỉ là trò đùa không hơn. Em có hiểu, có hiểu không hả?
Min Ho gần như quát lên ở câu hỏi cuối cùng. Đáp lại anh là giọt nước trong veo trượt dài trên má em. Em không gào lên như lần đầu tiên nữa, cũng chẳng khóc lóc ầm ĩ. Em chỉ quay đi, tránh ánh nhìn làm em rối bời tâm trí. Em biết đây chỉ là một phần trong kế hoạch của em thôi, nhưng nhìn gương mặt anh lúc này, em cảm thấy bản thân mình sao rắc rối quá.
Em nhắm mắt, để mặc hàng mi mình ướt đẫm nước. Vì em không yêu anh, nên em khóc.
Min Ho thở dài, dùng tay gạt vội đi những giọt nước làm tim anh đau nhói. Anh bỏ đi, cánh cửa đập lại sau lưng đầy lạnh lùng.
Ta khóc, vì ta đau...
Ta khóc, vì ta không nhận ra mình đau....
.
.
Min Ho dường như không ra khỏi phòng kể từ hôm ấy. Nghĩ đến việc giáp mặt Tae Min, rồi em lại cười, rồi em lại quyến rũ anh, anh thật sự không thể chịu nổi. Ánh mắt em, anh không thể nào quên được. Nhưng anh thấy lòng mình đã phần nào nguội lạnh, và anh đau.
Anh vẫn nhớ em da diết.
– Min Ho à...
Tiếng gọi của em ngoài cửa làm Min Ho giật mình. Nhưng anh không đáp lại, chỉ trùm kín chăn im lặng. Anh không muốn nghĩ đến em nữa.
– Em xin lỗi.
Min Ho cười khẩy, lại nghe tim mình nhói lên, nhức nhối. Xin lỗi. Rồi lại tiền. Rồi lại xin lỗi. Và vẫn cứ là tiền. Em xem anh chỉ là một con rối, chỉ là một trò chơi mà kết thúc, chiến thắng phải thuộc về tay em, chỉ có tiền mà thôi.
– Đi đi.
Min Ho giật mạnh cánh cửa, hét lớn, rồi đóng sập lại. Anh trượt dài theo cánh cửa, thở hắt ra mỏi mệt, bàn tay vò rối mái tóc. Anh thật sự không biết mình nghĩ gì nữa, khi anh bắt gặp gương mặt sững sờ và ngạc nhiên của em.
Anh nhớ em. Thật sự rất nhớ.
.
.
.
– Anh đừng có như thế nữa. Ăn chút gì đi.
Tae Min chỉ đến, gõ cửa, nói vài câu rồi bỏ đi. Em cảm thấy chán nản. Người gì mà như con nít, có chút chuyện thế thôi mà cũng dỗi ầm ĩ. Em tử tế thì không muốn, đến lúc em giở trò thì lại đóng cửa giận hờn. Hừ, nếu không phải vì số tiền Min Ho có trong tay quá lớn, em đã đá anh ta ra khỏi nhà từ lâu rồi, chứ làm gì có chuyện hôm nào em cũng đến hầu hạ, với bánh mì và mứt nho luôn sẵn sàng trên khay.
Em thoáng thấy một bóng người trước khi hắn ta kịp lên giọng:
– Bị anh ta đá rồi sao nhóc?
– Đồ nhiều chuyện. Anh im đi. – Tae Min cáu kỉnh nhìn Ji Jung – Tôi đã nói là nó không liên quan đến anh mà.
– Mày đã có cái phòng nghiên cứu đó rồi, sao lại còn vòi vĩnh anh ta lắm thứ thế?
Tae Min nhắm mắt, cắn môi bỏ đi. Em thật sự không muốn nghe cái kẻ lắm lời kia nữa.
– Cái nhẫn của mày... đáng giá lắm! – Ji Jung nhún vai, nhấn mạnh từ "nhẫn" nhưng giọng lại làm như vô tình – Bán nó đi. Tao cá là đủ để mày sống trong tiền cả đời.
– Đừng nói quá! – Tae Min khinh khỉnh – Một viên kim cương làm sao đủ, nhất là đối với kẻ như tôi. – Rồi em gằn giọng quát – Anh đi đi. Nhà tôi mà sao anh tự tiện thế?
– Đã bao giờ mày hối hận với việc mày đang làm chưa, Tae Min?
Tae Min hơi khựng lại trước câu hỏi của Ji Jung. Em đứng yên, cúi đầu và rồi ngẩng lên, mỉm cười – nụ cười tự tin và đắc thắng:
– Chưa từng.
.
.
.
Min Ho đứng từ xa nhìn Tae Min vẫn say sưa chăm sóc những hàng nho xanh tốt. Em thích được tắm giữa ánh mặt trời ấm áp, giữa vườn nho xanh mướt mờ của em. Đam mê của em, lòng nhiệt huyết của em, tình yêu của em đối với rượu nho có lẽ là một trong những lý do còn sót lại để Min Ho có thể chịu đựng em. Anh không thể chịu nổi vẻ trắng trợn xảo trá của em, nhưng anh vẫn bên em, như để ngắm em mê say với công việc của mình, như để nhận được chút thỏa lòng khi em mê hoặc anh.
Min Ho thấy mình điên, và anh chấp nhận sự điên cuồng của mình, chỉ để Tae Min nhìn anh mà thôi...
Hoặc là nhìn thấy tiền của anh. Sao cũng được. Thứ gì cũng có cái giá riêng của nó.
– Anh đã chịu ra khỏi phòng rồi sao? – Tae Min đặt thúng nho lên chiếc bàn gỗ, hỏi với giọng quan tâm. Đáp lại em là gương mặt không tin tưởng lắm của Min Ho. Em chỉ nhún vai, thở dài trước sự nghi hoặc của anh. Em quen rồi – Nằm mãi một chỗ đã thấy ê người rồi đấy.
– Tae Min...
Min Ho chợt kéo em vào lòng. Hít một hơi căng lồng ngực chỉ với mùi hương của em dịu dàng, anh khẽ thì thầm:
– Anh yêu em.
Tae Min thoáng giật thót mình, bàn tay em vô thức bấu lấy áo anh, đôi mắt sững sờ như không tin vào những lời anh nào. Anh chưa từng nói anh yêu em, mặc dù em chắc chắn rằng anh đã biết đến cảm giác gọi là yêu đó từ lâu. Anh chưa từng nói yêu, chưa từng nói.
Và khi anh nói ra, em lại nghe lòng mình nhẹ tênh. Em đâu có yêu anh.
– Cho tiền em đi, Min Ho.
Tae Min lúc lắc mái tóc, đôi mắt lúng liếng nhìn anh, nói như đùa. Min Ho phì cười. Vẻ mặt trẻ con của em chẳng nghiêm túc chút nào. Anh không nói gì, siết chặt vòng tay mình, rồi hôn em, nhẹ nhàng.
– Anh đâu có nhiều tiền để cho em như vậy.
– Vậy thì tránh xa em ra. Hiểu chứ?
– Được thôi. – Min Ho trả lời mà nghe tim mình nhói lên – Rất sẵn lòng.
Tae Min chau mày. Em cảm thấy ngạc nhiên trước câu trả lời của Min Ho. Em cứ tưởng anh sẽ không bao giờ nói những lời lạnh lùng như thế. Dù không muốn ở bên anh cả đời nhưng em thật sự không thích nghe những lời nói như thế.
Lúc Min Ho buông tay, anh thấy đôi mắt em đầy vẻ thất vọng. Anh chỉ cười khinh thường, thương thay cho kẻ chỉ biết sống vì tiền như em. Anh nấn ná một chút nơi bàn tay em với chiếc nhẫn lấp lánh. Ngẩng lên, anh thoáng giật mình khi thấy em cũng đang nhìn chăm chú tay mình. Chẳng lẽ...
– Vậy thì chào anh.
Tae Min ngúng nguẩy quay đi, để lại Min Ho giờ làm người ngạc nhiên.
.
.
.
Tae Min xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, nhìn nó với vẻ nuối tiếc. Em đang định làm gì thế này? Gã chủ cửa tiệm nữ trang vẫn nhìn em với ánh mắt thúc giục đầy chán chường. Gã có vẻ thích chiếc nhẫn trên tay em. Suy cho cùng, gã biết em có ý định bán đi, chẳng đời nào em sẽ chuộc lại nó. Ai trong làng này cũng biết em, ít nhiều là với cái tính ham tiền của em.
Gã nhìn chằm chằm, làm như cái nhìn của gã sẽ làm em quyết định nhanh chóng hơn. Tae Min thở dài, chầm chậm tháo chiếc nhẫn ra khỏi tay. Đôi mắt gã chủ tiệm sáng lên chờ đợi. Dù gã biết cái nhẫn rất đắt, nhưng ở cái vùng quê hẻo lánh này đào đâu ra một cái nhẫn bạch kim nạm kim cương tuyệt vời như thế. Rồi chẳng hiểu thế nào, em lại đẩy nó vào trong ngón tay. Trước vẻ bực tức vì mãi chờ đợi của gã, em chỉ tặc lưỡi tiếc nuối, mắt vẫn không rời khỏi chiếc nhẫn.
Lúc em đặt chiếc nhẫn xuống bàn, gã chủ tiệm chưa kịp cười hớn hở, cánh cửa gỗ đã mở ra đánh rầm. Gã hoảng sợ trốn đi, tưởng cái cửa tiệm xập xệ của mình đã sập từ lúc nào. He hé mắt nhìn lên, gã thấy Tae Min đứng sững người, cái nhẫn từ lúc nào đã lại được em đeo vào, đôi mắt em nhìn trân trân vào người đứng trước mặt. Nếu gã không nhầm đó thì chính là Choi Min Ho – người làm cả làng này xôn xao ai sẽ nhận được hợp đồng từ công ty nhập khẩu rượu nho. Trông anh ta vừa chạy một quãng đường dài đến đây, vẻ mệt mỏi không che được đôi mắt đục ngầu giận dữ. Anh ta thậm chí chẳng nói một lời, đi vội ra ngoài, nhanh như lúc đến, cánh cửa đóng mạnh khiến gã chủ tiệm một lần nữa phải hụp xuống.
Khi gã ngóc đầu lên, Tae Min đã hớt hải chạy đi, giọng nói vẫn còn vọng đến tai gã:
– Min Ho... Min Ho chờ em...
Mặc cho Tae Min có kéo lại, Min Ho vẫn giật mạnh tay mình ra khỏi em. Anh không muốn em nhìn thấy anh lúc này, và anh cũng chẳng muốn nhìn em nữa. Anh sợ, anh sợ sự giận dữ của mình có thể làm tổn thương em. Và anh sợ gương mặt giả dối của em. Tất cả, tất cả những việc này là do anh gây ra thôi đúng không? Là vì anh điên đảo vì em, là vì anh không thể ngừng thích em được nữa. Khi ta muốn điều gì, ta phải trả giá cho nó. Giờ cũng vậy thôi. Việc anh thích em đến điên người như thế thì anh phải nhìn thấy điều đó sao.
Anh xem chiếc nhẫn đó như là một lời tỏ tình, như một lời cầu hôn, còn với em nó chỉ là thứ lúc nào có thể bán đi, vì tiền.
– Thôi đi Lee Tae Min. Tôi chưa từng nghĩ rằng em sẽ mang nó, chính chiếc nhẫn đó, vào trò chơi của em. Nhưng em rõ ràng không thế...
Min Ho quay lại, gắt lên. Anh chẳng còn nhận ra giọng mình nữa rồi. Tae Min buông thõng tay, nhìn anh trân trân. Nét mặt có lẽ là bình thản của em lúc này khiến Min Ho chẳng kìm nổi xúc động. Anh nhào đến, nắm chặt lấy vai em. Cái siết tay mạnh làm em nhăn mặt, nhưng em chẳng đẩy anh ra. Em rút chiếc nhẫn ra khỏi tay mình, đưa lên trước mặt anh:
– Nó ư?
Min Ho luôn cảm thấy mềm lòng trước đôi mắt em khi nó đẫm nước. Lần này cũng vậy. Cơn giận chợt xẹp xuống, để lại trong anh nỗi buồn vắng tênh. Tae Min bối rối lên tiếng khi không gian bỗng chìm vào im lặng ngột ngạt:
– Nếu thế thì, em trả anh. Nhưng...
– Em thôi đi. – Min Ho cắt ngang lời nói của em bằng cái hất tay. Bị bất ngờ, Tae Min giật mình, chiếc nhẫn văng ra khỏi tay em. Tae Min như không tin vào mắt mình. Trời đất, chiếc nhẫn đó phải đến mấy trăm triệu won.
– ... đừng đi được không?
Min Ho thoáng sững lại trước phản ứng của Tae Min. Em đang cầu xin anh đấy ư? Thật sự là đang cầu xin ư?
Nhưng sau tất cả những ngày dối trá của em, anh không muốn ở lại nữa.
Min Ho thở hắt ra một hơi, quay đi. Anh không muốn nhìn thấy em nữa, không muốn phải nghe giọng nói lúc nào cũng liên quan đến tiền của em, không muốn bản thân lại đắm chìm vào em. Một lần nữa.
– Em xin anh, Min Ho. Đừng bỏ em đi mà. Làm ơn...
Tiếng em gào lên, xé toạc cả buổi chiều im lặng đang ngả màu tím u buồn. Tae Min quỵ xuống, khóc nấc lên. Bóng anh từ lúc nào chỉ là chấm đen nơi cuối cánh đồng. Anh không quay lại, dù chỉ một lần.
Em vẫn khóc, vẫn để người ra đi.
– Cái này... trả mày.
Tae Min giật mình ngước lên, đôi mắt ráo hoảnh từ lúc nào tối sầm lại khi thấy Ji Jung đang đưa chiếc nhẫn về phía mình, vẻ mặt tỏ vẻ quan tâm thật sự. Em giật mạnh chiếc nhẫn trên tay hắn, giọng lạnh lùng:
– Anh đã nói với Min Ho sao? Về việc tôi định bán chiếc nhẫn?
– Tao đâu có nói gì...
Chát
Ji Jung chưa kịp kết thúc câu nói của mình đã nhận ngay cái tát của em, nhanh đến nỗi hắn không nhận ra em vừa đứng dậy và vung tay.
– Này! Chính tao đã giúp mày tìm lại cái nhẫn mà m...
– Chẳng phải tôi đã nói anh nên tránh sang một bên sao? – Giọng Tae Min còn lạnh hơn lúc nãy, chỉ toàn sự khinh bỉ dành cho những kẻ không biết điều mà ngáng đường – Đừng để tôi điên lên. Lúc đó thì anh không yên đâu.
Ji Jung cười hắt ra, hắn thấy chiếc nhẫn lại lấp lánh trên tay em.
– Cái kiểu người gì kì cục vậy chứ... – Ji Jung tự lầm bầm vài câu rồi bỏ đi, tay xoa trên má – Người nhỏ con mà tát đau quá chừng.
.
.
.
Tae Min chống cằm nhìn chiếc nhẫn trên bàn. Bây giờ em mới để ý rằng mặt bên trong chiếc nhẫn có khắc vài chữ gì đó. "Min Ho" sao? Tae Min mỉm cười. Anh chàng này thật đáng yêu quá. Em nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, rồi lại đeo nó vào ngón trỏ của mình.
Đêm dài. Thật sự rất dài.
End chap 4. Preview:Em nhớ anh... Anh không tin em sao?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro