Ngoại truyện 2 (End)

Vùi mặt vào đôi bàn tay, Eunbi nức nở  không cách nào ghìm lại được. Tại sao vậy? Phụ nữ có thai là sẽ hành xử vậy sao? Rõ là quá đáng. Vấn đề này lúc trước ba Wheein cũng từng nói rồi, chỉ là lúc đó em vẫn còn vướng bận Sowon nên chưa thể. Bây giờ muốn đi thì lại không được là thế nào? Hay là do ba nên mẹ không chấp nhận?

Bên ngoài vẫn đang còn tiếng cãi nhau của hai người, thật chất chỉ có mỗi Moonbyul làm lớn chuyện còn Wheein thì đang ra sức xoa dịu. Cơn bực tức không còn khống chế được, sẵn ngay đó chiếc cốc đôi mà Sowon mua lúc trước cho hai đứa Eunbi nhất thời không nhịn được mà cầm lấy ném vào chiếc gương lớn.

Tiếng cãi nhau đã không còn, không còn nghe một thứ gì hết. Lúc này Eunbi mới bình tĩnh được đôi chút, quỳ xuống nhặt lại từng mảnh vỡ. Lại nghĩ đến kỷ niệm lúc trước Eunbi bật khóc. Bàn tay siết chặt lấy mảnh vỡ, máu đã chảy từng giọt xuống nhưng em lại không thấy đau gì cả. Tấm gương vỡ vụn, lẫn chung với chiếc cốc khi nãy. Hiểu cảm giác đó không?

Cảm giác đau đớn nhưng vẫn không muốn buông, càng đau mới càng thức tỉnh được con người thật. Trong bóng tối, một mình đơn độc chảy máu mà chẳng ai hay biết. Cũng tốt, ít ra không phải nghe những lời thừa thãi. Vệt sáng yếu ớt len mình vào giữa tấm rèm, nếu lúc này mà thấy bộ dạng trong gương chắc thảm lắm!?

Bỏ đi thôi, một giấc ngủ sẽ tốt hơn bây giờ.

Tự bản thân nhắc nhở, Eunbi nhếch nụ cười lạnh rồi thả từng mảnh vỡ hòa lẫn với máu, chậm rãi nằm dài trên tấm niệm trắng lạnh lẽo mà thở dài.

"Eunbi à, không sao chứ?"

Wheein lo lắng, cố gắng gõ cửa để nghe tiếng con bé vì không cách nào mở cửa được. Chìa khóa dự phòng đã không còn thấy, chắc Eunbi đã giấu. Moonbyul có chút hoảng sợ vì nghe tiếng vỡ, đáng ra cô không nên xé to mọi thứ ra như vậy. Wheein vì không muốn cả hai giáp mặt nhau rồi lại cãi vã nên đã đưa Moonbyul về phòng.

"Con không sao, ba đi đi. Con muốn một mình."

"Khi nào con mở cửa thì ba mới đi!!"

Đầy đanh thép, Eunbi biết người ba này ngoan cố đến mức nào. Lê lết tấm thân mệt mỏi ra cửa, em mở nhưng chỉ hé mỗi khuôn mặt mình ra. Chán nản, chán ghét và mệt mỏi không cách nào giấu nên mặc kệ.

Cánh cửa chỉ hé một chút, Wheein cố gắng nhìn vào trong nhưng chỉ toàn là bóng tối, có chút gì đó lóe lên. Nhìn Eunbi lúc này xem, con gái cô sao lại thảm đến mức này chứ. Khuôn mặt trắng bệch, mắt thâm quầng rồi lại còn sưng to nữa. Con bé có thể đã khóc quá nhiều.

"Con ổn chứ? Thật ra mẹ..." Lời chưa kịp xong SinB đã chen vào, đầy mỉa mai.

"Không sao cả, ba cũng thấy cả rồi nên ở với mẹ thì hơn. Con đâu phải con của ba." Dứt lời, SinB hất cằm về phía phòng kia, nơi mẹ mình đang ở rồi đóng sập cửa lại.

Eunbi cười lạnh một cái, thả cả người xuống tấm nệm. Phải rồi, một đứa con riêng không cần sự quan tâm đó. Nên dành cho đứa bé chưa ra đời thì hơn, vì nó quan trọng hơn.

Đôi mắt lơ đãng dán chặt vào khoảng trắng trước mắt, chẳng bao lâu Eunbi chìm vào giấc ngủ mà quên mất bàn tay đầy đau đớn đã nhuộm đỏ một mảng trắng.

Giật mình tỉnh giấc vì cơn đau, Eunbi bật dậy nắm mạnh phía cổ tay để ngăn chặn bớt cơn đau. Khá hơn một chút, SinB mới bỏ ra sau đó mở cửa ra ngoài vì biết bây giờ vẫn còn quá sớm.
Màn đêm đen kịt vây lấy mọi thứ, phòng khách, bàn ăn vẫn còn đọng lại cuộc cãi vã đêm qua. Những thứ âm thanh mơ hồ cứ lẩn quẩn, SinB cố gắng xua đuổi nó ra khỏi đầu và tìm hộp y tế. Cầm chiếc kẹp trên tay, liếc nhìn mảnh cắt đã không còn chảy máu nữa mà đã đông lại còn một vài mảnh còn cắm ở đó, SinB bình thản rút phăng nó ra. Máu lại chảy!

Em mặc nó chảy, một chút rồi ngừng lại. Thuốc sát trùng, cồn, được thoa lên. Đau, rát đến chảy nước mắt nhưng SinB tuyệt không chút cảm xúc chỉ lẳng lặng chịu đựng cơn đau. Sau đó cuốn một lớp gạc bên ngoài, cố định lại vết thương một lần nữa.

Mở tủ lạnh, chẳng có gì ngoài một ổ bánh mì còn đang ăn dở, em cắn một miếng, một miếng nữa cho đến khi hết. Trở lại phòng, sách vở, bút thước đã nằm sẵn chỉ chờ được mang đi.

Thay cho mình bộ đồng phục, SinB rời khỏi nhà. Tuyết đổ trắng xóa, có lẽ đêm qua là tuyết đầu mùa. Buồn nhỉ, năm ngoái còn được đón cùng Sowon vậy mà hôm qua còn cãi nhau với mẹ.

Bây giờ còn khá sớm, chắc đợi một chút là Yuju sẽ đến. Thường là Yuju đợi em rồi cả hai cùng đến trường, hôm nay là lần đầu Eunbi đợi người mà mình cho rằng sẽ không bao giờ muốn bước vào cuộc đời mình nhất.

Khi Yuju đến đã thấy Eunbi ở đó đợi sẵn thì không khỏi bất ngờ, nhìn dáng vẻ đờ đẫn gục đầu cạnh bên trạm đèn đường kia phần nào cậu đoán được lý do. Yuju đi đến, chạm nhẹ vào vai Eunbi. Có chút ngạc nhiên vì độ mắt thâm quầng, bọng mắt sưng to và cả nụ cười gượng gạo.

"Hey nhóc, lần đầu em đợi chị?"

"Ừ, là lần đầu. Đi thôi."

Eunbi khi thấy Yuju thì ngoảnh mặt đi ngay. Cả hai lại cùng đến trường, mặc dù rất muốn biết vì sao bộ dạng kia lại thảm đến vậy nhưng Yuju lại không dám hỏi, vì sợ chạm đến nỗi đau. Món quà cậu tặng, em vẫn chưa đeo nhưng cũng không nói vứt bỏ nên vẫn yên tâm là Eunbi đang giữ.

"Yah Kim Eunbi!! Lâu ngày không gặp, bộ dạng cậu thảm quá nhỉ?"

Tiếng nói cất lên từ phía sau, không cần quay lại thì cả hai cũng biết là ai. Cậu và em đều ăn ý không quay đầu thế nhưng người kia không có vẻ là buông tha, từ sau vòng lên trước mắt cả hai.

"Tay cậu bị thương? Haha chắc cũng đau lắm nhỉ? Trời lạnh mà còn bị thương thì còn gì bằng chứ hả?"

Eunbi siết chặt tay lại, có vẻ đường cắt kia lại một lần nữa bị tổn thương nên máu thi nhau nhuộm đỏ mảng băng trắng. Lúc này Yuju mới nhìn thấy, cậu tự trách mình tại sao từ đầu lại không nhìn thấy cơ chứ.

Vẻ mặt đằng đằng sát khí từ Eunbi khiến Eunha thôi ngay cái vẻ giễu cợt vừa nãy, nuốt khan một cái.

"Biến khỏi mắt tôi ngay lập tức Jung Eunha!!"

Cậu ta nghe vậy bật cười ha hả, SinB tiến lên phía trước mặt cậu ta trong khi Yuju chưa kịp phản ứng. Bàn tay đỏ thẫm màu máu kia giơ lên rồi dừng lại ở không trung vì bị một người giữ lại. Người hất ngay tay SinB ra rồi ân cần hỏi han Eunha đang há hốc chực chờ ăn cái tát đó.

"ĐỦ RỒI KIM EUNBI."

Eunbi nhếch môi cười một cái, quăng cái nhìn khinh bỉ về phía hai người rồi nắm tay Yuju rời đi.

"Người đó là ai?"

"Liên quan gì đến chị? Kim Sojung?"

"Hẳn rồi, người mới tất nhiên sẽ thay thế được người cũ. Tôi chắc không còn là bạn em nữa?"

SinB khựng lại, mím môi một cái, kìm ngay nỗi thất vọng lại. Người này đã không còn là Kim Sowon mà em biết nữa rồi.

"Từ bao giờ tôi là người dưng đối với chị? Chị là gì mà cấm tôi có người mới? Vốn dĩ chính chị đã có Eunha trước chứ không phải tôi."

Sowon định nói gì đó rồi lại thôi, nuốt những lời đó trở lại. Đúng như SinB nói, chính cô mới là người xem em như người dưng trước chứ không phải em. Cô cười bất lực, đứa nhóc này lớn thật rồi.

"Em thay đổi rồi Kim Eunbi."

"Không phải, chính chị mới là người thay đổi Kim Sowon. Nếu không có cậu ta xen vào tôi và chị vốn dĩ đã khác."

Eunbi ngoảnh mặt đi mất trong khi tay vẫn nắm chặt lấy tay Yuju. Cậu không biết phải nói gì vì biết em đang rất đau, không từ ngữ nào có thể nói được cảm xúc của cả hai lúc này. Đúng như người ta nói, điều buồn nhất trên đời chính là người thương hóa người dưng.

...

Nhờ có sự trợ giúp của Yong Sun và Wheein, cuối cùng cũng thuyết phục được Moonbyul để Eunbi du học. Chuyện này bà ngoại lẫn bà nội đều biết nên trước ngày đi, hai bên đã làm buổi tiệc chia tay nhỏ cho em.

Ai cũng bất ngờ nhưng vì tương lai phía trước nên chấp thuận. Những lời chúc tốt đẹp đến từ các dì, cả những giọt nước mắt của bà ngoại nữa. Cũng nhờ bữa tiệc này mà hai bên mới có dịp gặp mặt nhau, bà Kim ân cần hỏi han sức khỏe của con dâu mình nữa.

Ngày Eunbi đi, Yong Sun, Chorong, Wheein, Moonbyul và cả Yuna đều đến. Giờ khởi hành sắp đến, những cái ôm từ mọi người, lời dặn dò cùng những nụ cười thay vì nước mắt luôn hiện diện trên môi mỗi người.

Đến khi rời cái ôm từ Yuna, Eunbi lấy ra hộp quà mà cậu đã tặng ra.

"Đeo cho em được chứ?"

Yuju có chút ngỡ ngàng nhưng rồi cũng đeo cho Eunbi. Nhìn chiếc lắc tay lấp lánh trên tay em, vẻ thuần khiết và tinh tế kia khiến cậu hài lòng.
"Eunbi à, cứ đi tìm niềm vui phía trước, kỷ niệm để chị giữ. Khi nào em về chúng ta lại mở nó ra. Xin em đừng vướng bận điều gì. Bình an nhé."

Eunbi gật đầu mỉm cười, thông báo chuyến bay đến Canada vang lên. Em tạm biệt mọi người rồi bước vào trong, ngoảnh lại thì vẫn là những nụ cười quen thuộc nhưng có điều là không có người đó xuất hiện. Không sao cả, người đó vốn dĩ không cần chờ. Ở một góc khuất, Sowon khẽ rơi nước mắt khi nhìn Eunbi đang dần biến mất khỏi tầm mắt.

"Tạm biệt và xin lỗi."

........

5 năm sau

Hàn Quốc đang khoác lên mình màu vàng của mùa thu, gió có chút lạnh khi ngang qua dòng người tập nập trên con phố. Ở một ngã tư đường, Eunbi đã bắt gặp một người.

Nhịp đập nơi tim có chút nhanh nhưng không còn mãnh liệt như trước. Vẫn là người đó, mái tóc đã dài hơn và mang một màu vàng không còn là màu đen thuần khiết khi xưa.

Kỷ niệm ùa về, có chút vui cùng chút buồn đan xen nhau. Một khoảng thời gian không dài không ngắn nhưng đủ để thôi rung động vì người từng thương năm đó. Hai đường thẳng vốn đã từng cắt nhau, chạm nhau ở một điểm rồi lại tiếp tục thẳng tắp không cơ hội chạm nhau lần nữa.

Bàn tay nhét trong túi áo vì lạnh, nay được thêm một bàn tay nữa nắm lấy. Eunbi nhìn sang, là một nụ cười. Hàn Quốc chào đón em bằng một nụ cười.

"Chào mừng trở về, Eunbi."

Nụ hôn đặt lên trán em, cùng lúc đó đối diện nơi hai người đang đứng cũng là một cặp đôi. Họ cũng đang nhìn về hướng này. Đèn xanh, cả hai cùng nhau khoác tay nhau bước trên con đường. Ánh mắt chạm nhau đôi chút, nụ cười nhẹ cả hai dành cho nhau rồi ngang qua như chưa có chuyện gì xảy ra.

Con đường đá đã cũ, hướng tới nhà của Eunbi. Tiếng cười đã tắt hẳn, Eunbi nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của người kia thì không khỏi buồn cười.

"Chị sao vậy? Sao lại không cười rồi hả Choi Yuna?"

"Lúc nãy... Em cười với người ta còn gì.. Hứ."

Yuju bĩu môi, giận dỗi không thèm nắm tay Eunbi nữa mà đi thẳng một mình. Tất nhiên mọi cảm xúc và hành động khi thấy Sowon cô đều thấy cả rồi, có mù đâu mà không thấy chứ. Đáng ghét thật, hay là em vẫn chưa quên được?

SinB chạy đến và ôm chầm lấy Yuju từ phía sau trong khi Yuju không thèm gạt ra mà cứ đi vậy đó. Gò má em chạm lấy tấm lưng cô, hạnh phúc nở nụ cười. Cảm giác bình yên này đã lâu lắm rồi SinB không thấy được. Choi Yuna sao lại dễ thương đến vậy chứ.

"Thôi nào, dẫu sao cũng là người quen thì nên chào một cái chứ. Nghe em nói đi nè."

Yuju dừng bước, SinB vòng qua và đứng thẳng trước mặt người đang dỗi này. Bờ môi mỏng kia vẫn còn đang bĩu ra, nhìn ai oán cực kì.

"Sowon thì chỉ để nhìn thôi còn Choi Yuna chị mới là để yêu. Đi nào, về ra mắt ba mẹ em đã."

Yuna nghe vậy không còn giận dỗi nữa, Eunbi đưa tay nhéo lấy bờ môi vừa bĩu ra rồi chạy đi. Yuna bật cười rồi đuổi theo, dại gì bỏ qua Kim tổng mà đã chờ 5 năm rồi chứ.

"Mối tình đầu luôn là mối tình đẹp nhất, khó quên nhất nhưng không có nghĩa là người sẽ cùng mình đi đến cuối con đường. Choi Yuna, không là tình đầu, tình thứ mấy cũng được chỉ cần mình bên nhau là được."

End.
[22.3.2020 - 22:30] hí hí hết rồi nè, cảm ơn các bác đã ủng hộ em nó trong thời gian vừa rồi. Hẹn mọi người ở fic khác nhe 😁

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro