Chap 14-END:
Ta ngạc nhiên nhìn nữ nhân trước mặt.Là mẹ,mẹ của Xán Liệt.Ta phải nhân dịp này trổ tài con dâu ngoan hiền mới được,dẫu sao ta cũng rất quý Phác mẫu,mà Phác mẫu đối với ta cũng tốt,ta nên chăm sóc Phác mẫu một chút.
"Bạch Hiền,ta nhớ con quá!"
Nói xong,Phác mẫu liền lập tức tiến tới ôm chầm lấy ta.Hơi khó thở,nhưng là 'con dâu' mà được mẹ chồng yêu quý như ta không phải là dễ đâu nha,kkaepsong! Hạnh phúc quá đi!
"Mẹ,chúng ta vào nhà rồi hãy nói chuyện"
Xán Liệt thấy ta bị Phác mẫu ôm đến khó thở liền thông minh ra tay cứu giúp.Phác mẫu hình như cũng nhận thấy mình hơi quá,liền vui vẻ kéo tay ta vào nhà.
"Mẹ,mẹ có uống gì không?"
Ta cũng phải biết điều một chút a,phải chăm sóc Phác mẫu thật tốt.Dẫu sao đối với ta,Phác mẫu cũng là người phụ nữ tốt bụng và xinh đẹp nhất mà.
"A,Bạch Hiền,mau ngồi xuống nghỉ ngơi.Con đang mang tiểu bảo bối của Phác gia,phải cẩn thận chút"
Oa,ra là Phác mẫu biết ta có tiểu bảo bối rồi.Như vậy cũng đỡ,ta lần đầu có tiểu bảo bối,Phác mẫu ở đây sẽ trợ giúp cho ta.Như vậy sẽ không phải lo nữa.
"Mẹ,mẹ biết con có tiểu bảo bối sao?"
"Ta đương nhiên biết chứ.Nhưng công việc rất nhiều,mãi đến khi con sắp sinh ta mới có thể thu xếp để trở về được.À mà,ta có mang sang chút đồ để con tẩm bổ đây.Ăn nhiều vào,như vậy khi sinh mới có sức,sẽ rất đau đó"
Đau sao?Ai mà chả biết ta sợ nhất trên đời là đau đớn cơ chứ?Sinh con đau như vậy,sao ta chịu nổi đây.Thật ngưỡng mộ Phác mẫu đã chịu đau đớn mà sinh ra Xán Liệt mà.Không được,ta là phải cố gắng,phải quyết tâm.Vì tương lai của tiểu bảo bối,phải hy sinh thôi.Cái này người ta gọi là tình 'mẫu tử' thiêng liêng đó a~
"Bạch Hiền,con đã chuẩn bị đồ gì cho tiểu bảo bối chưa?Là con trai đó"
"A,nhắc mới nhớ.Lần trước Xán Liệt có đưa con đến trung tâm thương mại,nhưng ở đó đông quá nên lại ra về.Vào đấy con thực sự khó chịu lắm mẹ à"
"Ngày mai đi với mẹ,sáng mai thứ 4,sẽ không đông lắm.Sắp sinh rồi mà không chuẩn bị gì cả"
"Giờ cũng muộn rồi,để con đưa Bạch Hiền về phòng,sáng mai chúng ta sẽ đi.Mẹ cũng nên ngủ sớm đi"
Xán Liệt im lặng từ nãy giờ mới lên tiếng,sau đó cẩn thận dìu ta lên phòng.Đặt lưng lên giường,ta hạnh phúc vô bờ bến ôm lấy Xán Liệt thủ thỉ.
"Chồng à,có tiểu bảo bối,chồng có hạnh phúc không?"
"Đương nhiên là có rồi.Rất hạnh phúc!Sau khi sinh tiểu bảo bối,chồng sẽ chăm sóc cho em và tiểu bảo bối.Chúng ta sẽ là gia đình hạnh phúc nhất.Giờ thì ngủ đi,em thức muộn quá cũng sẽ ảnh hưởng đến tiểu bảo bối đó"
Xán Liệt ôn nhi đặt lên trán ta một nụ hôn nhẹ.Thật yên bình!Hạnh phúc như vậy,ở trong mơ mới có.Vậy mà ta lại hạnh phúc được hưởng,sống tốt mới thế a~Yên tâm ngủ rồi.Khẽ xoa bụng đã to,ta thì thầm.
"Tiểu bảo bối,mau ra đời.Ta và Xán Liệt rất mong chờ sự hiện diện của con"
.
.
.
Sáng hôm sau,như dự định,Xán Liệt đưa Bạch Hiền ta và Phác mẫu thẳng tiến khu trung tâm thương mại.Hôm nay vắng hơn nên không khí cũng thoáng mát,thoải mái chứ không nóng bức,khó thở như lần trước.Vào khu đồ dùng sơ sinh,Phác mẫu rất nhiệt liệt kéo ta đi mua hết thứ này đến thứ khác. Quần áo,bao tay bao chân,tã,khăn,cái gì cũng bé bé xinh xinh trông mà thích mắt.Ta thực sự rất mong chờ ngày tiểu bảo bối ra đời,được tận tay chăm sóc,dạy dỗ tiểu bảo bối.Chỉ cần như vậy,là đủ lắm rồi!
Sau một hồi đi loanh quanh mua đồ,cuối cùng Xán Liệt đành cực nhọc hai tay xách hai túi đồ nặng trịch,lẽo đẽo theo sau ta và Phác mẫu.Thật khổ thân cho Xán Liệt a,nặng như vậy chắc cực lắm.Nhưng Xán Liệt à,cố gắng lên,vì tương lai của tiểu bảo bối mà!
.
.
.
"Bạch Hiền,ăn nhiều một chút"
Trong quán ăn,Xán Liệt và Phác mẫu ân cần gắp đồ ăn cho ta.Nhiều thức ăn như vậy,ta ăn cả tuần cũng đủ a.Đành lòng là vì hai người kia lo lắng cho ta,nhưng ăn hết đống này thì bội thực mất.Thịt bò,thịt lợn,thịt gà,cá,cua,...Nhiều như vậy ai ăn hết cho nổi!
"Bạch Hiền,con định đặt tên cho tiểu bảo bối là gì?"
Nhờ Phác mẫu nhắc đến chuyện tên tuổi,ta và Xán Liệt mới giật mình nhớ ra chưa đặt tên cho tiểu bảo bối.May quá,suýt chút nữa quên thì con ta vô danh rồi!
"Cái này bọn con cũng chưa nghĩ tới"
Xán Liệt tiện tay xúc cho ta thìa cơm,trả lời Phác mẫu.
"Cái gì?Giờ vẫn chưa đặt tên?Xán Bạch có được hay không?"
A,cái tên này là ghép tên đệm của Xán Liệt và ta a.Hay quá đi!Tên này rất ý nghĩa nha,đặt luôn không phải suy nghĩ!
"Được đó ạ"
Ta gật đầu cái rụp,Xán Liệt cũng theo đó mà gật đầu theo.Người ta nói yêu nhau làm gì cũng giống nhau quả không sai mà!
.
.
.
Mấy tuần sau...
"AAAAAAA...Đau quá!Đau!...Đau chết đi được.Phác Xán Liệt chết tiệt!...AAAAAAA..."
Trong phòng sinh nở,ta đau đớn nằm sinh tiểu bảo bối.Đau chết người như vậy,ai dám sinh nữa!Ta thề tuyệt đối sẽ không sinh nở lần thứ hai.Phác Xán Liệt sao lại làm ta chịu đau đớn như vậy.Sắp chết rồi!Không sinh,tuyệt đối đến chết cũng không sinh nữa!
Đau đớn cũng phải qua đi,một lúc sau tiểu bảo bối cũng đã ra đời.Hạnh phúc dâng trào! Nhìn bé con nhỏ nhỏ nằm trong vòng tay ta,ta không khỏi xúc động mà rơi nước mắt. Xán Bạch,chào con đến với thế giới này!
.
.
.
50 năm sau...
Ta và Xán Liệt hạnh phúc cùng nhau ngắm nhìn hoàng hôn nơi cuối trời.Hạnh phúc là như vậy,yên bình như vậy,vậy là đủ rồi.Cùng nhau trải qua hạnh phúc từng ngày,nắm tay nhau vượt qua mọi khó khăn,vậy là đủ rồi.Đến bây giờ,ta vẫn chưa bao giờ hối hận khi ở bên cạnh Xán Liệt,và cả Xán Bạch nữa.Cảm ơn,vì tất cả đã đến bên ta!
_________________________
Vậy là đã end rồi,nhưng cái chap end có vẻ nhảm quá luôn.Cảm ơn những reader đã theo dõi ta đến hết truyện,đã ủng hộ ta.Mặc dù ta còn nhiều thiếu sót,nhưng trong tương lai ta sẽ cố gắng để hoàn thiện hơn.
Để cảm ơn,ta quyết định sẽ viết một Longfic,ngọt hay ngược thì các reader thoải mái lựa chọn nha.Các reader muốn viết couple nào.Ngoại trừ ChanBaek,HunHan ra nha.Muốn thể loại nào cứ comment,ta sẽ theo số đông :)
Love all~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro