Chương 5
Hạn nộp nguyện vọng tốt nghiệp đã tới. Đôi đồng tử tím sẫm của cô dán chặt vào những con chữ nằm thờ ơ trên nền giấy trắng. Những tháng cân đong đo đếm xem quyết định như thế nào mới phải cũng chẳng có nghĩa lý gì so với một phút ngắn ngủi mà cô đã dành ra lấp đầy những chỗ trống trong hồ sơ. Quyết định này cô không nói với ai, kể cả anh hay Nokoru cũng vậy. Từ sau cuộc nói chuyện qua điện thoại tuần trước, Nokoru không còn tìm đến cô nữa. Giờ nghỉ hay giờ ăn trưa của cô cũng không có cậu ở bên. Mỗi khi cô định chủ động bắt chuyện thì cậu lại lẩn tránh với những cái cớ hợp lý như những cuộc họp của ban cán sự lớp với giáo viên, đội kịch của trường cần người giúp đỡ chuẩn bị đạo cụ cho vở kịch cuối năm hay một giáo viên nào đó cần mang dụng cụ thực hành trả lại cho phòng thí nghiệm. Dần dà, cả chính cô cũng bỏ cuộc.
Mười phút cuối cùng của tiết Tiếng Anh chìm trong âm thanh những tờ giấy bị kéo ra khỏi ngăn bàn hay từ trong cặp kêu sột soạt. Có đứa đã viết nguyện vọng của mình bằng bút chì vì sợ sẽ đổi ý nên giờ phải đồ lại bằng bút máy. Vài hồ sơ đã bị bôi xóa, gạch đi không biết bao nhiêu lần. Đứa khác lại vội vã đưa ra quyết định cuối cùng vào phút chót mà viết đè lên những dòng cũ. Cô đưa mắt nhìn về phía cậu – dù ngồi cạnh nhau nhưng chưa bao giờ cô thấy cậu xa vời như thế. Nokoru bình thản tì khuỷu tay lên bàn gỗ trầy xước, đôi mắt xanh ngời nhìn quanh quẩn quan sát mấy đứa trong lớp đang nhốn nháo tẩy xóa, ghi chép. Tờ nguyện vọng của cậu vẫn nằm im lìm với mặt in chữ úp xuống. Dù không cố ý tọc mạch nhưng cô vẫn nheo mắt tìm kiếm những vết bút hằn trên lưng giấy, cố tìm xem quyết định của cậu là gì.
Lần trước cậu bảo sẽ đợi cô rồi mới đưa ra lựa chọn của mình có lẽ là nói đùa. Cô cũng chưa từng đề cập với cậu chuyện người mẹ đang thương của mình và mối hận của bà với nghệ thuật. Cô không muốn nhận lời khuyên nào của cậu vì biết chắc rằng cậu sẽ luôn đúng. Và nếu nghe theo, cô có lẽ sẽ hạnh phúc, và có lẽ cũng sẽ dành cả đời tự trừng phạt mình vì điều đó.
"Lớp trưởng hãy đi thu hồ sơ của các bạn nhé?"
Nokoru đứng dậy theo lời yêu cầu của giáo viên, cầm theo tờ giấy của mình trên mặt bàn và bước tới đầu dãy bàn cạnh cửa ra vào để bắt đầu công việc được giao. Nghe từng bước chân của cậu mỗi lúc tiến gần mình hơn, Tomoyo chợt thấy bồn chồn. Một góc linh hồn cô như muốn nắm lấy từng con chữ mà kéo chúng ra khỏi mặt giấy trắng. Những tưởng mọi chuyện đã chắc như đinh đóng cột nhưng phút cuối cùng cô vẫn xao xuyến. Trong cơn hoang mang không ngờ tới, cô chọn nhắm mắt lại, như thế thì cô sẽ không thể nhìn thấy niềm tiếc nuối đợi chờ trên trang giấy, thế nên cũng sẽ không mềm lòng mà xuôi theo trái tim ngu dốt của mình.
Thật chậm rãi, những ngón tay dài gầy guộc của cậu đặt trên mặt giấy mịn mà cô cứ tưởng như cậu đang chạm vào tâm hồn của chính cô. Khác như những gì cô mong đợi, cậu không bước tiếp nữa. Chẳng có tiếng bước chân nào cất lên. Trong cơn tò mò, cô thôi nhắm mắt và ngước lên. Chỉ để rơi vào một màu xanh lạnh lẽo tột độ trong đôi mắt cậu. Cậu lướt qua tờ nguyện vọng của cô một lần nữa rồi ghim chặt ánh nhìn vào gương mặt bối rối của cô. Bờ môi cậu mím chặt. Thật buồn cười làm sao khi lúc cậu không nói một lời chính là lúc cô đọc được nhiều điều trên nét mặt cậu nhất. Nỗi Kinh ngạc bất chợt, cơn giận dữ nhen nhóm và hơn hết là một niềm thất vọng não nề.
Cô chỉ nở một nụ cười dịu dàng quen thuộc cứ như nó có thể thay thế cho một lời bào chữa. Nokoru chưa bao giờ phán xét bất kì điều gì nơi cô. Cho tới lúc này.
Tiết học cuối cùng của học kì đầu tiên kết thúc chóng vánh trong mơ hồ. Nắng bao ôm ấp lấy cô như muốn an ủi, nhưng cũng không thể xóa được nỗi cô quạnh trong lòng. Trong thoáng chốc, cô chợt nhận ra dáng hình cao khều quen thuộc đang quay người đối diện về phía cô từ giữa sân trường vắng như đang đợi chờ.
"Tớ tưởng cậu đã về rồi," Tomoyo mở lời khi cô đã bước tới đủ gần.
Nokoru vẫn không nói gì. Cái nhìn của cậu làm cô thấy xốn xang và thậm chí đau lòng. Sự dịu dàng, ân cần mà cô đã quá quen thuộc bấy lâu đã tan vào không khí từ lúc nào. Cô từng tin tưởng rằng mình có thể làm bất kì điều kinh khủng gì trên đời và cậu vẫn sẽ mãi ở bên cùng với niềm bao dung vô tận và sự ấm áp miên man. Có lẽ cô đã luôn mù quáng mặc định rằng sự có mặt của cậu trong cuộc đời cô là điều hiển nhiên, cậu là thiên thần mà Chúa Trời ban cho cô; để rồi cô quên mất cậu cũng là con người mà thôi, với một trái tim và kiên nhẫn có giới hạn.
"Tại sao cậu lại đối xử với bản thân mình như vậy?" Giọng cậu nhẹ tênh mà khiến lòng cô nặng như chì.
"Cậu đang nói tới chuyện nguyện vọng tốt nghiệp sao?" Cô đáp bằng thái độ bình thản nhất có thể cùng một nụ cười lơ đễnh. "Cậu có vấn đề gì với việc tớ chọn kinh doanh?"
"Ồ, đừng đùa với tớ, Tomoyo Daidouji. Đó đâu phải là điều cậu muốn làm. Ngồi trong văn phòng từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều, mặc những bộ âu phục tối màu buồn tẻ, dự những cuộc họp gò bó, viết báo cáo tài chính thay vì bình luận nghệ thuật, lao mình vào giữa những con người mà chính cậu luôn cho là buồn tẻ mười mấy năm qua. Cậu thực sự có thể sống như vậy mọi ngày trong đời sao? Ước mơ của cậu là như thế sao?" Dù đã cố không làm giọng gay gắt nhưng cậu vẫn không thể ngăn nỗi bất bình dậy sóng trong tâm hồn. Từ ngày thơ ấu cậu đã luôn cố gắng bảo vệ cô, luôn chắc chắn rằng cô được hạnh phúc. Nhưng làm sao cậu có thể bảo vệ cô khỏi chính bản thân cô được.
"Cậu đừng nhắc đến chuyện mơ ước vớ vẩn nữa và cũng đừng làm như cậu hiểu tớ," cô nói không chút lưỡng lự. "Người làm gì cũng tốt, quyết định gì cũng đúng như cậu sẽ không hiểu được đâu."
Ngay lập tức, cô biết mình đã lỡ lời vì gương mặt đẹp đẽ của người con trai đối diện trở nên méo mó vì sửng sốt và tổn thương. Từng câu từng chữ cậu nói như muốn luồn lách khắp ngõ ngách linh hồn cô, buộc cô phải chấp nhận sự thật rằng cậu không sai. Có lẽ có nhiều chuyện về cô, cậu không biết – như là chuyện mẹ cô không đời nào chấp nhận đứa con duy nhất của mình trở nên giống người cha phản bội của nó, nhưng chưa có một ai hiểu cô như cậu. Đó là điều cô ghét nhất ở cậu.
"Vậy hãy giúp tớ hiểu cậu đi. Kể cho tớ nghe những gì tớ chưa biết. Có gì tại sao không nói với tớ? Tớ thật sự chỉ muốn..."
"Chỉ muốn tớ hạnh phúc chứ gì? Tớ biết rồi! Tớ biết rồi!" Tomoyo vội vàng ngắt lời, nước mắt chực trào. "Người nào cũng nói với tớ rằng họ biết điều gì là tốt nhất cho tớ. Mẹ tớ, Eriol Hiragizawa và cả cậu. Mọi người muốn tớ phải làm thế nào mới vừa lòng đây?"
Nắng chiều làm những giọt nước mắt của cô lấp lánh như những ngôi sao. Hai tay cậu siết chặt, vẫn giữ nguyên vị trí ở hai bên mình cho dù cậu chỉ muốn kéo cô vào lòng vỗ về. Cái tên Hiragizawa thoát ra khỏi đầu môi cô đã nhắc nhở cậu về vị trí của mình. Người cô yêu thương nhất đâu phải là cậu.
"Vậy rồi sao?"
Tomoyo ngước nhìn Nokoru trong ngạc nhiên sau lời cậu vừa thốt ra. Gương mặt cậu cương nghị, cứ như thể dù cô có khóc đến khô mắt cậu cũng sẽ không giang tay vỗ về cô nữa đâu. Cái hồn nhiên non nớt của tuổi mười bảy biến mất trong chớp mắt để lại trước cô một người con trai – à không, một người đàn ông – trưởng thành đầy chín chắn. Cái nhìn kiên quyết của cậu làm cô thấy hoang mang, thậm chí có chút sợ hãi và hổ thẹn bởi trông cô lúc này chẳng khác nào một đứa trẻ lên ba đang ăn vạ dưới đất.
"Vậy là cậu sẽ sống cả đời nghe theo người khác rồi trách móc họ sao?" Cái cách đôi mắt cậu lạnh lùng xoáy vào cô làm cô thấy như cả linh hồn bị bóc trần, không còn được cái tôi và sự ích kỉ che chắn nữa. "Cậu luôn đợi người khác đưa ra quyết định cho cậu. Cậu lúc nào cũng muốn đóng vai nạn nhân của các vở bi kịch phải không Tomoyo? Đến cả chuyện tình cảm của cậu, cậu còn tìm tới và yêu cầu tớ hãy bảo cậu phải làm gì. Như vậy là tàn nhẫn lắm, Tomoyo à. Cậu đâu phải là không biết bản thân mình muốn gì, chỉ là cậu quá hèn nhát và luôn tìm cớ để khỏi phải chịu trách nhiệm cho quyết định của mình bằng cách đổ lỗi cho người khác."
Tomoyo cảm thấy đau điếng như có ai tát vừa vào mặt. Nước mắt khô dần trên gò má hồng hào. Cô chỉ biết đứng như trời trồng để cho lời lẽ của Nokoru vạch trần con quỷ ích kỉ trong cô. Cậu nói mà không cần dè chừng, cũng chẳng màng đến cảm xúc của cô nhưng chẳng có cơn thịnh nộ nào xuất hiện trong đầu cô. Cô như con nhím bị bóc hết gai nhọn – trần trụi, yếu đuối và đáng xấu hổ.
"Tớ thật sự... rất thất vọng về cậu, Tomoyo Daidouji. Cuộc đời cậu là của cậu, hãy một lần làm chủ nó đi."
Cậu quay gót bước đi không chần chừ. Chiếc xe ô tô đen chậm rãi nhưng dứt khoát đưa chàng trai mười bảy tuổi năm đó rời xa dần. Và cô biết rằng đường về bây giờ sẽ chỉ còn mình cô. Đó là cái giá của sự hèn nhát và ích kỉ đó phải không?
Mùa hè đến cùng với sự trống rỗng không tên. Không có một tin nhắn hay cuộc gọi nào của cậu nữa. Và những lần cô dám thu hết can đảm nhấc điện thoại lên bấm số cậu thì cũng chẳng ai nhấc máy. Những lần cố tình đi ngang qua căn biệt thự nhà Imonoyama cũng chẳng thấy cậu ngồi trước hiên như những mùa hè trước, thư thả uống trà đá, nghe tiếng chuông gió kêu lanh canh, hít hà cái mùi hương nhang diệt muỗi thoát ra từ chiếc lồng con heo ở vườn – thưởng thức cái mà cậu thích gọi là "mùa hè đậm chất nhất Nhật Bản". Nghe người quản gia nói cả nhà họ kéo nhau đi du lịch rồi.
Những cung đường vàng nắng mà cô hay đi qua mỗi chiều rảnh rỗi làm lòng cô quặn thắt. Màu nắng hệt như màu tóc cậu và màu trời mùa hè xanh trong cao vút chẳng khác nào bản sao của đôi mắt mà cô đã quen ngắm nhìn bao lâu nay. Có lẽ là cậu chán ghét cô thật. Tomoyo thèm được kể chuyện cho cậu nghe ghê gớm. Chuyện mẹ cô, chuyện cô đã tìm thấy chiếc chuông gió giống cái lồng nhang diệt muỗi hình con heo, và cả chuyện của Eriol Hiragizawa. Cô chấp nhận niềm nuối tiếc vì đã giấu cậu thật nhiều chuyện trước đây, cứ cho rằng cuộc sống của cô quá phức tạp để cậu hiểu và giờ cô đánh mất người hiểu cô nhất trên cả thế gian. Là tự mình cô chuốc lấy. Cô không còn có thể đổ lỗi cho ai nữa.
Mùa thu năm đó là mùa thu trôi qua nhanh nhất đời Tomoyo. Bọn học trò lớp Mười Hai lao đầu vào ôn thi tốt nghiệp ráo riết, chẳng còn thời gian đùa nghịch nữa. Cô cũng đành lao vào guồng quay bài vở, như một cách để thôi suy nghĩ về những việc đã xảy ra. Nhưng có đôi lần cô vẫn vô thức nhìn qua Nokoru đang ngồi bàn bên cạnh. Cậu vẫn chưa nói với cô lời nào kể từ khi vào học kì thứ hai, luôn tìm cách tránh mặt và còn chẳng nhìn cô lấy một lần mỗi khi bước qua nhau. Cô tự nhủ hay là thôi cô hãy cứ chấp nhận tình bạn của cả hai rạn nứt và sẽ không thể hàn gắn lại đi. Nhưng mỗi lần định từ bỏ thì những lời cậu nói chiều mùa hè hôm đó liền quay lại ám ảnh cô. Từ bỏ cậu, cô có thể sẽ ngủ yên hằng đêm với niềm tin rằng chính cậu đã quay lưng bước rời xa cô hôm đó rồi tự trấn an rằng đó không phải là lỗi của cô – như những gì nạn nhân trong các vở bi kịch luôn làm. Nhưng như vậy là cậu đã luôn đúng phải không – rằng cô thực sự là một đứa hèn nhát luôn trốn tránh. Một lần nữa cô rơi vào một mớ bòng bong mâu thuẫn giằng xé trong lòng.
Gió đông đem mùa thi lại gần và tạm thời giải thoát Tomoyo khỏi mối bận tâm của cô. Thanh xuân dần qua đi cùng với những bài thi căng thẳng. Cô bận trăm bề lo học bài ráo riết đến nỗi gần như quên cả chuyện cậu còn giận cô và cứ thế lao đi tìm cậu sau mỗi lần thi xong để hỏi han cậu có làm bài được không hay cùng dò đáp án. Nhưng lúc nào cô cũng chỉ đi được nửa đoạn đường từ phòng thi của cô đến phòng thi của cậu vì sực nhớ ra đến nhìn cô cậu còn không muốn thì làm gì có chuyện cậu sẽ giả vờ như không có gì xảy ra mà trò chuyện cùng cô. Cứ lặng lẽ như thế, cô nhìn theo bóng cậu lướt qua nhẹ nhàng như chẳng hề thấy cô tồn tại.
Thời gian đó là một khoảng lặng cần thiết để một tâm hồn non nớt trưởng thành hơn. Sau thi, đám học sinh lại càng xôn xao hơn khi bàn tán về đề tài mới: lễ tốt nghiệp. Chưa gì đã có mấy đứa con gái dễ mủi lòng trong lớp ôm nhau khóc trước rồi. Tụi nó nói không nói về chuyện tương lai, chuyện Đại học hay việc làm như hồi viết nguyện vọng tốt nghiệp. Tụi nó thường nhắc về quá khứ. Bất cứ cuộc bàn tán nào trong lớp cũng thường bắt đầu bằng: "này, còn nhớ hồi đó tụi mình...". Tụi nó làm thế như muốn níu kéo thời thanh xuân sắp qua đi ngay đây thôi. Chẳng còn đứa nào háo hức ra về sau tiết học cuối ngày như trước. Cả thế giới như chìm trong hoài niệm.
Rồi bỗng một ngày, Tomoyo Daidouji chợt thấy mình cũng đang dần bị thế giới đầy hoài niệm đó gặm nhấm. Khi người ta càng cận kề bên bờ vực đánh mất thứ gì đó, người ta mới nhận ra nó quan trọng tới mức nào. Suy nghĩ của cô trôi dạt về quá khứ, về lại một mùa xuân dưới gốc cây anh đào, một mùa hè với chiều rợp nắng và một bài thơ quen thuộc. Cánh Đồng Trắng như hiện ra trước mặt, sẵn sàng để cô viết lên những nỗi niềm nuối tiếc trong lòng như người lữ hành kia. Lời của Eriol nói về những người văn sĩ và văn chương chất chứa niềm hoài niệm ân hận vì sự hèn nhát trong quá khứ của họ hiện về trong cô. Những kẻ hèn nhát, cô và họ. Thà chết trong tương lai cùng hoài niệm chứ không dám sống cho hiện tại. Những kẻ đáng khinh. Những kẻ đáng thương.
Một ngày đầu đông lạnh buốt, khi mặt trời khuất nhanh hơn để nhường chỗ cho đêm tối. Tomoyo nhận ra rằng cô đã quá mệt mỏi để tiếp tục trốn tránh rồi. Có lẽ cậu đã nói đúng, cô hãy nên một lần làm chủ cuộc sống của mình thôi.
Chiều hôm đó sau khi tan học, cô đã lấy hết can đảm để đưa bàn tay run run nắm lấy tay áo của người cô đã biết bao lần tự nhủ sẽ từ bỏ mà nói, với tất cả sự chân thành và hy vọng:
"Này Nokoru, ngày mai cậu chở tớ đi học nhé?"
***
(A/N: Rốt cuộc thì đây cũng chưa phải là chap cuối. :)) )
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro