1.
Này, vị thần mùa xuân mang đến ngàn đóa hoa nở rộ
Người làm gì trên tán cây đào đã trụi lá ấy?
Phải chăng người đăng chăm chú nhìn ngắm điều gì?
=======
Mùa xuân đã đi qua rất lâu trước đó, thu tới với những lọn gió mát mẻ xen lẫn những hơi lạnh.
Trong khuôn viên của bệnh viện, có một cây đào cổ thụ đã sớm trụi lá, từng nhánh cây nom thật gầy guộc xơ xác. Câu tiếc nuối vẫn đọng lại ở nơi đầu môi, rằng vào ngày mùa xuân, nó đã luôn rực rỡ nở rộ thu hút mọi ánh nhìn, thế mà giờ đây nhìn nó chẳng còn một chút sức sống nào.
Vị thần mùa xuân chớp chớp đôi mắt với hàng mi dài vẫn nhập nhèm sau giấc ngủ dài từ đầu hạ đến thu. Cũng chẳng hiểu sao, mọi năm sau khi xuân đã qua, nàng đều ngủ một mạch đến mùa xuân tiếp theo, vậy mà năm nay thức dậy lại đúng giữa ngày thu mát lạnh thế này.
Cây hoa đào cổ thụ này là nhà của nàng, là nơi mà nàng ở cả vài trăm năm nay, nàng trú ẩn ở đây vì thích an tĩnh, chẳng ai có thể làm phiền giấc ngủ dài hạn của nàng.
Vươn vai một cái lười nhác, nàng dõi đôi mắt vẫn còn mông lung phủ sương mù của mình lướt quanh khuôn viên bệnh viện. Và bất chợt bắt gặp một đôi mắt sáng trong đáp lại ánh nhìn của mình.
Đôi mắt vẫn còn mơ màng vì buồn ngủ của nàng liền lập tức thanh tỉnh, ngồi lại ngay ngắn trên cành câu nhìn có vẻ rất chắc chắn, nàng khẽ kéo cổ áo chiếc hoodie màu xanh nhạt che đến nửa gò má, né người muốn núp sau tàng cây nhưng chẳng thành. Đôi mắt long lanh sáng trong kia vẫn nhìn nàng chăm chút không rời một giây nào.
Chậc, nhân loại này đang nhìn cái gì không biết? Bộ lần đầu tiên thấy người ngồi trên cây hay sao?
Nàng chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của mình, người ngồi trên chiếc bàn đá dưới gốc cây cũng chớp chớp mắt đáp lại nàng.
Ủa nha, sao bắt chước nàng vậy
"Này!"
Nàng buông tay đang cầm vạt áo che mặt mình xuống, gọi con người ngồi dưới kia một tiếng.
"Sao ạ?"
Ai ngờ người dưới kia đáp lại thật, không phải cái quay mặt đi vì ngượng ngùng mà là sự hồ hởi cùng vui vẻ tràn đầy đáp mắt.
"Nhìn cái gì đấy?"
Vị thần mùa xuân phồng đôi má nhỏ, nghe giọng điệu có vẻ mất kiên nhẫn.
Hỏi thế mà người dưới kia lại không trả lời, chỉ đưa bàn tay lên gãi gãi mái tóc màu đỏ dài bị gió thổi rối bời. Khóe miệng người ấy cười rất tươi, trông ngượng ngùng nhưng không giấu nổi niềm vui.
Vị thần mùa xuân đột nhiên cảm thấy, nụ cười của người ấy hệt như làn nắng mùa xuân nhẹ trải khắp chốn nhân gian yên bình.
Chỉ một khắc ngắn ngủi như vậy, vị thần mùa xuân như bị nụ cười của người ngồi trên bàn đá phía dưới gốc cây hớp hồn.
Bất giác hồi thần lại thì đã thấy em ấy đứng dậy đi tới sát gốc cây rồi, khuôn mặt trắng nõn hơi hao gầy ngước lên nhìn chằm chằm nàng. Đôi mắt màu nâu đất sáng như sao.
Nàng ngồi trên tán cây cũng cúi thấp hơn một xíu nữa, lại hỏi
"Sao cứ nhìn mãi thế? Làm gì có thứ gì trên này mà nhìn?"
Kể cũng lạ, em loài người ấy cứ ngước nhìn lên đâu mà chẳng nói gì cả. Đôi mắt chăm chú ấy dõi theo từng động tác của nàng khiến nàng hơi luống cuống.
Vị thần mùa xuân cá chắc trên cái cây trụi lá xấu xí này ngoài nàng ra thì còn thứ gì đẹp đâu nhỉ? Những đóa hoa đào thì đến mùa xuân mới nở, tức là còn hơn ba tháng nữa.
Đang miên man suy nghĩ thì giọng nói hơi khàn nhưng trầm ấm ấy lại cất lên một lần nữa, kéo nàng trở về thực tại.
"Bao giờ hoa đào lại nở chị nhỉ?"
Ô hay, cái em loài người này bị thần kinh đấy à? Hỏi gì mà ngốc thế?
Thật ra đó chỉ là suy nghĩ của vị thần mùa xuân thôi, ai lại nói ra những lời nói như thế.
"Đương nhiên là vào mùa xuân rồi, hỏi lạ vậy"
"Vậy ạ? Hoa đào đẹp thật chị nhỉ?"
Em lại cười, nụ cười tưới tắn hệt như cái nắng hè. Khiến vị thần mùa xuân cứ nhìn mãi.
"Bệnh nhân Trịnh, mau đi vào phòng nghỉ thôi. Trời bắt đầu chuyển lạnh rồi đấy"
Vị thần chỉ kịp thấy đáy mắt màu nâu của em thoáng qua màu buồn, nhưng nụ cười lại một lần nữa ngự trị trên môi em. Em vẫy tay chào nàng, rồi sau đó xoay người theo tiếng gọi của y tá.
Vạt áo trắng của bệnh nhân lay nhẹ trong gió rồi khuất hẳn sau dãy hành lang bệnh viện.
Vị thần mùa xuân cứ nhìn mãi, cho đến khi mí mắt nàng lại sụp xuống một lần nữa.
Nàng ngáp một cái dày, tự nhủ phải trở lại giấc ngủ thôi, mắt nàng hôm nay tự dưng lại thấy cay quá.
============
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro