Chap 9: Con đường tôi đi

"Bây giờ và cả sau này, cho dù có chuyện gì cũng hãy nói với em nhé Doyeon unnie. Em không biết sẽ giúp được gì, hay chỉ làm mọi chuyện thêm rắc rối, nhưng em mong mình có thể là nơi để chị tin tưởng. Xin hãy tin tưởng và ở bên em"

Từng câu từng chữ em nói ngày nào tôi vẫn nhớ như in, rằng em cần tôi, rằng mong tôi sẽ mãi ở bên như này. Vậy mà, hôm nay đây, đứng dưới cơn mưa lạnh lẽo này, tôi với em lại phải đối diện với nhau trong trạng thái khó xử như vậy, thật sự có chút đau lòng.

"Em sẽ không chối bỏ việc trước đây từng có tình cảm với chị. Nhưng tất cả đều là quá khứ rồi, Doyeonie ạ"- Yoojung giọng nhẹ thoát ra từng tiếng, mặt em cúi gằm không dám nhìn thẳng vào tôi.

Tôi cười nhẹ, quay gót chân bước tiếp trong cơn mưa rào nặng hạt. Không quan trọng đó là bây giờ hay trước đây,  đã từng có, vậy là được rồi.

Tôi bước vào nhà, chiếc sơ mi đen ướt sẫm, nồng nặc mùi rượu. Tôi thở từng hơi yếu ớt, bước chân như ngã gục trên sàn nhà, tôi nằm đấy, nước mắt lăn dài thiếp đi.

Ánh mặt trời, ngày có hay không có em đều như vậy. Cứ tự nhiên chiếu thẳng những tia nắng gay gắt vào đôi mắt tôi. Hóa ra ngày em đi, mọi thứ vẫn thế, chỉ có chúng tôi là đổi thay.

Tôi khi tỉnh dậy, trên người mặc bộ quần áo ngủ gọn gàng, người bớt mùi rượu, tuy còn hơi đau đầu xong đã hạ sốt nhờ chiếc khăn ai đó đặt lên trán. Ngồi dậy thôi mà toàn thân tôi đau ê ẩm. Cơ mà đau thế nào cũng phải ngồi dậy thôi. Hồi còn là học sinh trung học, mỗi lần thế này mẹ sẽ mắng nhiếc tôi không ngừng, sau đó sẽ tận tụy chăm sóc tôi. Còn giờ xa vòng tay mẹ rồi, mọi thứ đều là tự túc, đều là một tay tự làm. Nhắc mới nhớ, lâu rồi tôi cũng chưa về Hàn, chưa gặp mẹ. Thế nên quyết định sẽ cố gắng hoàn thành xong công việc từ sớm về gặp mẹ.

Một ngày làm việc của tôi bắt đầu lúc 7h sáng, thật ra là 8h45 mới là giờ hành chính song tôi quen giờ giấc dậy đi học bên Hàn rồi nên là cứ giờ đó là bật dậy khỏi chăn màn. Tôi sửa soạn và bận quần áo cho ra dáng một vị tổng tài đúng nghĩa. Ngồi thật soang choảnh lên chiếc xe mercedes phóng tới công ty. Vừa bước tới đại sảnh liền có hai dãy nhân viên dài tới tận tầng 28 cúi đầu chào. Tôi bảo họ không cần thiết, nhưng họ cứ nhất nhất đòi làm, họ bảo để thể hiện lòng thành với tôi. Tôi là người hoạt ngôn, công ty chúng tôi còn có một tổng đài chuyên tư vấn, giảm stress áp lực cho nhân viên tên là: Moochi Mochii. Tất nhiên cái này là do tôi đảm nhận, họ sẽ để lại thư thoại hoặc email, tôi sẽ đọc hết và cho họ lời khuyên. Sau này bị phát hiện, họ trêu tôi chút ít tuy nhiên lại vô cùng cảm kích. Thấy mọi người như vậy, trong lòng bỗng thấy vui lây.

Phòng làm việc của tôi ở tầng 20, không phải là cao nhất, chỉ vừa đủ để ngắm những ngôi nhà mọc san sát nhau, nhìn dòng người qua lại đẹp đến nao lòng về đêm, không khí trong lành, vừa đủ để sống. Làm một vị "tổng tài" thật ra khó khăn vô cùng. Bao thứ đều đến tay mình xem xét, luôn muốn tự mình khảo sát mọi thứ, nghĩ các kế hoạch và chiến lược tốt nhất để phát triển công ty, không ngừng học hỏi, không ngừng tìm kiếm, xong việc khó nhất là thống nhất ý chí và được cả triệu con người tin tưởng dốc toàn tâm toàn sức làm việc cho mình, cùng mình từng bước khẳng định vị trí. Có tôi của ngày hôm qua thế này, thật không để đâu cho hết sự biết ơn với gia đình Yeunjung, ở nơi đây đã cho tôi tất cả. Từ niềm vui cho đến sự nghiệp, mọi thứ họ cho tôi, không phải nói trả là có thế trả hết. Vậy nên dùng cả mạng này, một đời nguyện bên thương yêu người con gái của họ, chăm lo cho những bậc làm cha làm mẹ của em, tất cả đều là tự nguyện, và tôi cũng hạnh phúc vì được làm điều đó.

20:01 PM

_Tổng tài chưa về ạ?- Tôi mỉm cười khi nghe thấy giọng cô gái nhỏ của tôi, Yeunjung thường đến thăm hỏi nhân viên và chăm sóc tôi cả ở nhà lẫn công ty.
_Cảm ơn em

_Vì gì ạ?

_Vì đã là người tôi thương yêu

Yeunjung đỏ mặt đánh yêu một cái vào vai tôi. Tôi cười tươi rói kéo em vào lòng. Nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai:" Mình đi ăn đi, tổng tài của em đói rồi"

BUSKIN OTTAWA

Chúng tôi sánh vai bên nhau bước vào một nhà hàng lớn ở khu trung tâm thành phố sầm uất. Gọi hết món này đến món kia, dù là tổng tài Đô Nghiên hay học trò quậy phá Doyeon thì có một thứ vẫn mãi không thay đổi, đó là cái bụng như thùng không đáy của tôi. Với tôi, ăn là hạnh phúc, ăn là tới thiên đàng. Trong khi đợi món, tôi xin phép em vào nhà vệ sinh rửa cái mặt cho tỉnh. Vừa rửa qua loa được chút thì nghe thấy tiếng xì xào bàn tán

_Mày ạ, CEO Đô Nghiên đang ăn ở đây đấy?

_Thế á, chắc lại đi lân la kiếm quan hệ đây mà

_Ừ, lần trước đọc báo nghe đâu cô ta làm lỗ vốn mất 100 triệu USD của tập đoàn vào một mảnh đất vô tri ở ven sông nào đó. Thế mà cũng lên làm CEO cho được, chẳng hiểu sao.

Tôi nghe thấy thế chỉ lắc đầu cười trừ đi ra ngoài. Không quên "vô tình" nói một câu:" Miếng đất vô tri ven sông đó giờ đã có giá hơn 200 triệu USD rồi đấy ạ"

Tôi xắn tay áo bước ra ngoài thì tiếng máy ảnh của cánh phóng viên chụp liên hồi làm tôi vừa điếc tai vừa lóa mắt. Nhưng quen rồi thì biết sao, thật ra mồm nói vậy thôi nhưng trong lòng vô cùng cảm kích họ vì luôn dành thời gian chạy theo tôi. Nhưng thời gian đó, lo cho gia đình, có lẽ sẽ tốt hơn. Tôi chỉ là đi ăn một bữa cơm bình thường chứ có mở họp báo hay gì đâu cơ chứ. Suy nghĩ kia còn chưa kịp dứt, phía trước đã thấy hai bóng dáng quen thuộc đứng gần bàn Yeunjung ngồi.

_Yeunjungie?

Tôi gọi em, Wooseok và Yoojung đồng thời quay lại nhìn. Tôi mới hơi sững người vì lại gặp họ ở đây. Yeunjung mời họ vào bàn ngồi, tôi thấy thế cũng kêu họ dùng chung bữa với hai bọn tôi luôn.

Suốt bữa ăn không khí ngột ngạt cứ mãi bao chùm. Cho đến khi tên Wooseok CHết tiệt kia mở miệng

_Doyeon à không, CEO Đô Nghiên không biết đã có dịp về thăm Đại Hàn thân yêu chưa ạ

_Vì tính chất công việc, nên tôi chưa có dịp

_À quên mất, Doyeon của chúng ta giờ đã là một vị CEO tiếng tăm vang dội khắp thế giới với một bên là tập đoàn IMAC, một bên là Tourlips, hỏi sao lại không muốn về lại Đại Hàn. Hahaa

Nghe đến đó không kìm chế được tôi đứng bật dậy

_Ý anh là gì?

Yeunjung thấy thế bảo tôi là nén lại, gương mặt Yoojung có vẻ lo lắng cũng thì thầm kêu Wooseok thôi không nói nữa. Xong hắn vẫn chứng nào tật đấy, hắn càng giễu cợt tôi thêm. Tôi không kìm được đấm hắn một phát, hắn mất đà lao vào bàn ăn nhà khác. Một cuộc xô xát xảy ra, Yoojung chạy lại xem xét khuôn mặt Wooseok, ra vẻ rất lo lắng. Em bảo tôi:" Chị bị điên rồi". Tôi cười nhạt, hóa ra trong đầu em kể cả lúc tôi ở Hàn hay đã rời đi, thì Wooseok vẫn là người quan trọng nhất ư? Hahaa, nực cười. Bao năm qua, tôi đang cố gắng vì điều gì? Không biết nữa, chỉ là vừa nãy trong một khoảnh khắc bỗng cảm thấy những thứ đó đã sụp đổ. Con đường tôi đi, cho đến bây giờ vẫn chưa thấy một lần bằng phẳng :)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Halo mọi người, mình là Cyyeeon đây? Mọi người vẫn đang chòe và đọc fic của mình đó chứ? Mình vui lắm, mới ngày nàp còn chập chững viết từng câu từ vùn về một, mà giờ đã có thể để mọi người tin tưởng và đón nhận fic rồi.

Đến nay đã có 90 thần dân theo mình, mình cảm thấy vui hết sức hà. Bởi lẽ 1 lượt follow trên wattpad với mình không giống như các MXH khác, mỗi 1 lượt follow với mình đều thể hiện sự hài lòng qua mỗi fic của Cyyeeon với reader. Thế nên càng thấy đáng quý, đáng trân trọng hơn.

Dù sao cũng cảm ơn mn thật nhiều, à mình có một blog nhỏ tên là Without You( =I). Nơi đây sẽ dành cho mình tâm sự với các bạn, kể cho các bạn nghe chính những câu chuyện mình trải qua. Đôi lúc sẽ cùng các cậu thảo luận xây dựng nv, thế nên nếu rảnh rỗi thì ghé qua nói chuyện với mình nhá. Ok iuuuuuu 💓💓💓

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro