chap 3
Nước mắt Nguyên chảy ra lúc nào không hay. Vậy mà cậu đã trách Khải không quan tâm đến cậu, trong khi đó, anh bị bệnh nặng mà cậu cũng không biết. Cậu thật là một đứa chẳng ra gì. cậu là một thằng tồi,cậu đã mắng mình như thế......Các trang sau, bệnh tình của Khải tăng lên rõ rệt..... Nhật kí, ngày.......tháng........năm........ Hẹn Bảo bối ra ngoài canteen ăn lại quên mua đồ ăn. Đầu óc mình thật là.....Đành để cho em ấy đợi vậy, chạy tý ra mua . Mình không thể tin vào mắt mình nữa, Linh về nước rồi, còn đến trường mình lúc nào không hay. Con bé này, về mà cũng chẳng cho anh trai nó biết. Hai đứa ra sân sau nói chuyện. Hỏi ra mới hay, vì biết bệnh của mình mà nó đang học bên Việt Nam bỗng phóng về Trung Quốc. Khổ thân con bé. Nói chuyện với nó, nó vẫn cười nhưng nhìn qua mình biết là nó đang buồn. Mình là anh nó cơ mà. Nó giống mình cái điểm ấy. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa thì vẫn cười. Mình và nó được thừa hưởng sự mạnh mẽ của bố. Vì vậy, bất cứ ai, khi ở bên Linh (hay bên mình cũng thế, hehe) luôn có cảm giác bình yên, an toàn ngay cả lúc buồn. Bất chợt, Linh quay lại ôm mình. Mình đoán không có sai. Nó lại khóc rồi. mỗi lần muốn khóc trước mặt ai, nói đều ôm người ấy để không ai nhìn thấy mặt nó lúc khóc (chắc là xấu lắm nên mới không cho nhìn). Nước mắt nó rơi vào áo mình, làm vậy không cần là người hiểu nó cũng biết tỏng nó đang khóc. Thương con em gái ngốc nghếch của mình quá đi thôi! Mình chẳng biết làm gì cả, chỉ biết ôm thật chặt nó...Mải "ôm" Linh mình quên mất cái nhiệm vụ của mình, vội giục Linh về và chạy đi mua đồ ăn. Vừa về đến canteen, Nguyên có hỏi mình đã đi đâu mà lâu thế. Đang định giải thích với Nguyên thì cơn chóng mặt của mình lại kéo đến. Không thể để Nguyên biết được. Mình liền đặt hộp thức ăn xuống bàn,mắng Nguyên rồi chạy ngay đi. Quả thật mình không muốn to tiếng với Nguyên một chút nào, nhưng vì tình thế bắt buộc nên mình mới phải làm thế. Bảo bối, Anh xin lỗi...... - Hoá ra đó là em gái của Khải à? Vậy là mình đã nghĩ nhầm cho Khải ư.....? Nhật kí, ngày..........tháng..........năm....... Đi qua phòng Linh, mình thấy nó khóc ghê quá. Mình biết nó khóc vì lý do gì. Mình không dám vào vì sợ càng làm nó buồn thêm. Không thể làm gì giúp nó, mình chỉ biết đứng tựa lưng vào cửa. Mình là một thằng anh tồi.Mình tự trách mình vì không thể làm gì cho Linh trong những lúc như thế này, đã thế lại làm lỡ việc học tập của nó. Linh ơi! Anh xin lỗi... Nhật kí, ngày.........thắng.............năm.......... Hôm nay ngồi cạnh Nguyên, mình muốn nói chuyện với em ấy quá. Đã lâu rồi mình và em ấy chưa nói chuyện một cách vui vẻ. Nhưng mãi mà mình chả mở mồm ra được. Hai đứa cứ im lặng như vậy. Mình rất sợ, sợ khi em ấy biết sự thật, sợ khi nhìn vào đôi mắt của em ấy,mình sẽ không kìm được lòng mà nói ra hết sự thật.....mình quay mặt đi. Mình phải làm em ấy quên mình.... Em ấy hỏi mình có phải mình đã có người khác hay không, mình rất muốn nói với em ấy, mình chỉ có em ấy mà thôi. Biết em ấy đang khóc, rất muốn quay lại an ủi, lau nước mắt cho em ấy...Nhưng mình không thể, mình phải làm cho em ấy quên mình. Vậy là mình lại làm cái việc ấy, cái việc khiến lòng mình đau thắt.......Mình lại quát mắng em ấy. Lần này thì hết thật rồi.Mình nói em ấy không ra gì cả, mình mắng em ấy thậm tệ.Vậy đấy Khải, mày đã đoạt được mong muốn của mày rồi, sao mày lại buồn? Sao mày lại khóc? Nhật kí, ngày..........tháng............năm.......... Vừa mới sáng dậy mà mình thấy chóng mặt quá, đầu óc quay cuồng. Đưa tay lên mũi, máu lại chảy. Vào nhà tắm để rửa mặt thì mình ngất lúc nào không hay, chỉ biết khi tỉnh dậy đã ở trong bệnh viện, bên cạnh là mẹ và Linh. Bố đang nói chuyện với bác sĩ, chắc mình chẳng còn sống được mấy hôm nữa đâu. Nhìn mẹ già đi nhiều quá, còn Linh, mắt nó sưng vù lên. Mình biết nó đã khóc rất nhiều. Mình không biết làm gì, chỉ im lặng. Nằm một lúc thì Nguyên nhắn tin đến. Đọc xong tin mình không biết nên khóc hay nên cười nữa. Em ấy muốn chia tay - đúng ý nguyện của mình, nhưng không đúng với trái tim mình. Mình rất ghét ở trong bệnh viện. Nơi đâu cũng toàn mùi thuốc, nơi đâu cũng lạnh lẽo. Mình muốn ra ngoài. Còn sống được mấy ngày nữa đâu, sao mình không được sống những ngày còn lại này một cách vui vẻ nhỉ? Mình muốn về nhà, tự nấu cho bố mẹ một bữa, đèo Linh đi ăn vặt, và đưa Nguyên đi ngắm sao. Anh xin lỗi Linh, con xin lỗi bố mẹ. Con là đứa con bất hiếu, không thể sống để phụng dưỡng bố mẹ. Xin lỗi Vương Nguyên, anh không thể thực hiện lời hứa với em được... Nhật ký, ngày..........tháng.........năm........ Mệt thật đấy. Mình như không còn sức sống nữa. Cái Linh nó ở với mình từ sáng đến tối, không rời một bước. Nếu bước vào đây, chắc mọi người tưởng Linh mới là bệnh nhân mất. Nhìn nó gầy đi hẳn. Mình đã xin bố mẹ mang mình về Việt Nam an táng và không báo cho bạn bè ở đây biết. Bố mẹ đồng ý rồi......Tự dưng lại nhớ đến Nguyên, không biết em ấy sao rồi nhỉ. Lại bắt đầu chóng mặt rồi...
————————————-END CHAP 3—————————————
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro