Note: Chủ tuyến của chương này là Thẩm Mộng Dao x Vương Dịch. Viên Nhất Kỳ chỉ xuất hiện một phần nhỏ.
---
1.
Thẩm Mộng Dao buổi sáng thức dậy chỉ thấy trong người uể oải. Kỳ sinh lý đến, hôm qua còn quay đến tận tối muộn, sáng nay lại phải thức sớm quay phim, Thẩm Mộng Dao cảm thấy cơ thể có chút chịu không nổi.
Với lịch trình công tác của hiện tại, nếu đổi lại là lúc trước, có lẽ Thẩm Mộng Dao đã không cảm thấy mệt mỏi. Nhưng là ở hiện tại, Thẩm Mộng Dao thật sự cảm thấy được chuông cảnh báo của bản thân mình đang được kéo vang.
Từ khi sinh xong Trừ Tịch, sức khoẻ của nàng có thể cảm nhận được suy giảm rất rõ ràng. Nàng không thể chịu được cường độ công tác quá cao, cơ thể lại thường xuyên xuất hiện cảm giác choáng váng, toàn bộ đều do di chứng của lần sinh con đó không.
Thẩm Mộng Dao thở dài, không thể không thừa nhận, sinh con là thật sự rất mệt.
Đêm qua cùng dì Tạ nói xong điện thoại, lại nhìn thêm Trừ Tịch một chút, Thẩm Mộng Dao mới có thể đi ngủ.
Nàng là thật sự nhớ Trừ Tịch, từ lúc sinh Trừ Tịch đến nay nàng dường như chưa từng để Trừ Tịch tách mình quá lâu. Nhưng hiện tại vì đã thật sự trở lại công tác, phim mới cũng đã được bấm máy, nàng cũng không thể vì chuyện này mà từ bỏ công tác, cho nên chỉ có thể chịu đựng một chút. Để dì Tạ chăm sóc Trừ Tịch nàng là vô cùng an tâm, lại thêm Viên Nhất Kỳ mỗi khi có thời gian đều chạy đến chơi cùng Trừ Tịch, nàng cũng không còn quá mức lo lắng.
Nghe dì Tạ nói Viên Nhất Kỳ mỗi tối đều đến, lúc đến trên mặt vẫn còn mang một lớp trang điểm dày, cả người nhìn vô cùng mệt mỏi nhưng cùng Trừ Tịch đùa đều là mười phần tinh thần.
Thẩm Mộng Dao nghe xong còn cảm thấy rất vui vẻ, Trừ Tịch không có mama bên cạnh, ít nhất vẫn còn có mami.
Nghĩ một lúc, Thẩm Mộng Dao cũng rời khách sạn, đúng giờ có mặt tại phim trường.
Vương Dịch hôm nay cũng có cảnh quay sớm cùng nàng. Buổi chiều toàn bộ đều là cảnh của Thẩm Mộng Dao.
Vào đoàn mười lăm ngày, Vương Dịch cùng nàng quay mười ngày, nàng cũng đã sớm quen với sự có mặt của Vương Dịch.
Vương Dịch đối với nàng cũng chưa từng vượt qua ranh giới đồng nghiệp, ngoại trừ giao lưu trên phim trường, cả hai cũng rất ít khi riêng tư mà nói chuyện.
Ảnh ở đoàn phim cũng lục tục được thả ra, mục đích là tạo nhiệt cho phim. Tên của Thẩm Mộng Dao bắt đầu được gắn liền cùng tên của Vương Dịch.
Thẩm Mộng Dao cùng Vương Dịch tiếp xúc qua một tổng nghệ, trong chương trình cả hai tương tác tự nhiên tạo tiền đề cho sự thành lập của fan chung của cả hai. Từ lúc Thẩm Mộng Dao phục xuất, đây là người đầu tiên được mọi người ghép đôi của nàng, gọi là Dao Dịch Dao.
Thẩm Mộng Dao đối với Vương Dịch không nóng không lạnh, nàng sợ chính mình sẽ đột nhiên biến không khí trở nên ngượng ngùng, vậy nên nàng vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định giữa cả hai.
Đến được phim trường mọi người gần như đã hoàn thành cho việc sắp xếp cảnh quay, đạo diễn vừa thấy Thẩm Mộng Dao đã đi đến bên cạnh nàng dặn dò cho phân đoạn sắp tới.
Hôm nay buổi sáng đều là nàng cùng Vương Dịch đáp kịch. Trạng thái hôm nay của Thẩm Mộng Dao không tốt, Vương Dịch quay đến một nửa đã lập tức nhận ra.
"Chị còn ổn sao? Muốn hay không trở về nghỉ ngơi một chút?" Vương Dịch tranh thủ lúc nhân viên thu dọn đổi cảnh, lập tức chạy đến hỏi Thẩm Mộng Dao.
Thẩm Mộng Dao hai má ửng hồng, đầu có một chút choáng váng, hai chân nàng đã bắt đầu có cảm giác không đứng vững.
"Chị không sao, còn có thể." Thẩm Mộng Dao nói xong còn cười một chút, cậy mạnh muốn lập tức rời khỏi nơi này.
Thẩm Mộng Dao vừa đi một bước, hai chân loạng choạng, theo quán tính mà ngã về phía sau, hoàn hảo ngã vào người Vương Dịch.
"Chị có đúng là không sao không?" Vương Dịch đỡ lấy nàng, giọng nói có phần hơi tức giận, "Chị đang cậy mạnh cái gì vậy Thẩm Mộng Dao?"
Thẩm Mộng Dao cũng không vội vã trả lời, nàng hiện tại trong đầu chỉ có một mãnh trống rỗng, trước tiên chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi lồng ngực của Vương Dịch.
Thẩm Mộng Dao muốn đứng dậy, người lại bị giữ chặt lấy, là Vương Dịch không để nàng rời đi.
Hiện tại cả hai đang đứng trong một góc khuất của phim trường, cũng không phải quá mức riêng tư, lại đứng một lúc ắt hẳn sẽ có người chú ý đến.
"Em biết mình đang làm gì sao?" Thẩm Mộng Dao lấy lại một chút sức lực, gắt nhẹ với Vương Dịch.
"Em biết." Vương Dịch nhỏ giọng đáp, lại hít sâu một hơi, nhỏ giọng hỏi Thẩm Mộng Dao, "Vậy chị biết chính mình đang làm gì sao?"
Thẩm Mộng Dao cử động một chút cũng đẩy được Vương Dịch ra, lúc này nàng đã bắt đầu cùng Vương Dịch đối diện.
"Em có ý gì?"
Vương Dịch tiến lại gần nàng, thấp giọng nói: "Em không có ý gì, em chỉ rất muốn biết mà thôi."
Thẩm Mộng Dao mày nhíu chặt lại với nhau, nàng bỗng nhiên nhìn không ra Vương Dịch hiện tại đang muốn làm gì.
"Em thật sự thắc mắc, Viên Nhất Kỳ có điểm nào để chị hết lần này đến lần khác mở lòng tha thứ cho chị ấy chứ?"
Đầu Thẩm Mộng Dao nổ vang một tiếng, hai mắt nàng cũng đanh lại, chăm chú nhìn Vương Dịch.
"Chuyện của chị, chị nghĩ chính mình không có nghĩa vụ phải cùng em nói đi? Chúng ta duy nhất chỉ có mối quan hệ đồng nghiệp, mong em nhớ kĩ điều này."
"Còn về Viên Nhất Kỳ, em ấy như thế nào chị đều biết được, cảm ơn em đã để mắt đến, nhưng chị cũng không cần một người khác đến thay mình đánh giá, em có lẽ là hiểu được, đúng chứ?"
Thẩm Mộng Dao nói xong còn nở một nụ cười, vẻ yếu đuối vừa rồi hoàn toàn biến mất, thay vào đó là mười phần quật cường. Trên gương mặt Thẩm Mộng Dao khi nhắc đến Viên Nhất Kỳ có một vẻ dịu dàng đặc biệt, Vương Dịch nhìn một chút, lòng lại nhói một cái.
Vương Dịch hít sâu một hơi, cũng không tiếp tục che giấu, dứt khoát cùng Thẩm Mộng Dao nói.
"Em thích chị, chị nhìn không ra sao?" Giọng Vương Dịch rất bình tĩnh, nhưng tay đã bắt đầu trở nên run rẩy, hai mắt chưa lúc nào rời khỏi gương mặt Thẩm Mộng Dao, tiếp tục nói, "Thẩm Mộng Dao, chị là thật sự nhìn không ra hay là cố ý nhìn không ra đây?"
Vương Dịch vốn dĩ không tính toán đem chuyện này cứ như vậy mà nói ra, nàng lẽ ra trong lòng có kế hoạch, đợi phim quay xong rồi, nàng sẽ cùng Thẩm Mộng Dao nói rằng nàng thích chị ấy. Nhưng diễn biến có phần ngoài ý muốn, khi Vương Dịch nghe thấy Thẩm Mộng Dao che chở cho Viên Nhất Kỳ, lòng nàng lại bắt đầu sinh ra cảm giác ghen tị, chỉ muốn đem lời trong lòng toàn bộ nói ra.
"Em thích chị như vậy, chị tại sao đến một lần cũng không quay đầu nhìn em chứ Thẩm Mộng Dao?"
Vương Dịch càng nói càng đau lòng, cảm giác này không ai có thể hiểu được, vì cái gì cả thế giới này đều chỉ quay quanh Viên Nhất Kỳ chuyển động, vì cái gì Vương Dịch nàng điều gì cũng không có.
"Em có điểm nào không bằng Viên Nhất Kỳ sao? Chị nói, chỉ cần chị muốn, em liền có thể làm được, thậm chí chuyện Viên Nhất Kỳ làm không được, em cũng có thể thay chị ấy làm."
"Viên Nhất Kỳ có gì tốt? Là chị ấy bỏ rơi chị, là chị ấy không cần chị, hiện tại chị ấy mang một bộ dáng vô tội xuất hiện, chị vì cái gì đã lập tức mà tha thứ, đồng ý cùng chị ấy quay lại chứ?"
Vương Dịch không cam tâm, nàng trong lòng luôn tự hỏi tất cả là vì cái gì chứ? Vì cái gì Viên Nhất Kỳ luôn có được sự ưu ái của mọi người, vì cái gì chỉ cần Viên Nhất Kỳ xuất hiện chính mình đã ngay lập tức trở nên mờ nhạt. Thậm chí vì cái gì rõ ràng là nàng trước tiên biết đến Thẩm Mộng Dao, nhưng cuối cùng Viên Nhất Kỳ mới là người được sánh vai bên cạnh chị ấy.
Vương Dịch trong lòng không phục, tất cả đều là công bằng sao?
Thẩm Mộng Dao nhìn Vương Dịch, nàng biết hiện tại Vương Dịch vô cùng kích động, nàng cũng muốn nói rõ cùng Vương Dịch, nhưng lúc này thật sự không thích hợp, các nàng hiện tại đang ở phim trường, lập tức sẽ có người đến gọi các nàng, lại tiếp tục dây dưa thì không phải là biện pháp tốt.
"Vương Dịch, chị biết hiện tại tâm trạng của em không tốt, nhưng đứng ở nơi này nói chuyện cũng không phải cách hay, chúng ta trước tiên ra ngoài đi, chuyện đợi có thời gian chị làm cùng em nói, được sao?"
Giọng Thẩm Mộng Dao rất dịu dàng, êm ả lại mềm mại, ngữ khí còn mang theo mấy phần an ủi, nhưng hiện tại Vương Dịch một chút cũng nghe không vào, nàng trong đầu chỉ muốn nhận được câu trả lời từ Thẩm Mộng Dao.
"Em hiện tại muốn nghe, chị cùng em nói đi."
Thẩm Mộng Dao thở dài, mở miệng muốn nói thì trước một bước đã bị người khác cắt ngang.
Trợ lý Vương Dịch cùng trợ lý đạo diễn cùng lúc chạy đến, hai mắt vừa nhìn thấy Thẩm Mộng Dao đã lập tức tỏa sáng.
"Thì ra là em ở đây sao? Đạo diễn có chuyện tìm em, em hiện tại tiện sao?"
Thẩm Mộng Dao như bắt được sợi dây cứu mạng, nhanh chóng gật đầu.
"Em hiện tại lập tức cùng anh đi qua."
Thẩm Mộng Dao nói xong cũng nhấc chân bước đi, còn không quên chào tạm biệt Vương Dịch và trợ lý.
Trợ lý của Vương Dịch là người nhỏ nhất trong đây, lại là người rất nhanh nhạy, đã sớm cảm giác được không khí kì lạ ở đây, đợi Thẩm Mộng Dao cùng trợ lý đạo diễn rời đi mới vỗ vỗ lên vai Vương Dịch.
"Chị ổn không? Hôm nay chị chỉ còn một cảnh thôi, chị có muốn hoàn thành trong hôm nay luôn không?"
Trợ lý cẩn thận mà hỏi Vương Dịch, qua thật lâu cũng không nhận được câu trả lời.
"Hay em trở lại cùng đạo diễn xin cái phép, chị quay về nghỉ ngơi được chứ?"
Vương Dịch lúc này mới chậm chạp mà phản ứng, gật nhẹ đầu cùng trợ lý, lúc này mới sải bước rời đi.
Nàng hiện tại không thể lập tức cùng Thẩm Mộng Dao tiếp tục đáp kịch được nữa.
2.
Buổi tối Thẩm Mộng Dao quay xong trở về khách sạn, nàng hôm nay cùng Phùng Tư Giai ra ngoài dùng bữa tối. Cửa tiệm này trước kia nàng cùng Viên Nhất Kỳ đến ăn một lần lúc đến Trường Sa, hiện tại quay lại, hương vị cũng không thay đổi, nhưng nàng ăn vào trong miệng đều cảm nhận không đến khẩu vị gì.
Trong đầu tái hiện lại hình ảnh buổi sáng cùng Vương Dịch, Thẩm Mộng Dao chỉ biết thở dài, vội vã hoàn thành bữa ăn sau đó trở về nghỉ ngơi.
Thẩm Mộng Dao ngâm mình một lúc, khi ra ngoài nàng nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ từ Viên Nhất Kỳ, kéo xuống một chút lại thấy em ấy gửi đến cho nàng hai đoạn phim ngắn
Ở đoạn đầu tiên, toàn bộ hình ảnh đều là Trừ Tịch. Trừ Tịch đi lại một vòng, a a kêu lên, trong đó còn nghe được tiếng nói của Viên Nhất Kỳ.
"Trừ Tịch nhanh biểu diễn cho mama xem, không được để mama xem thường bảo bối."
Thẩm Mộng Dao thật cũng nhìn không ra rốt cuộc là muốn biểu diễn cái gì, còn không phải chỉ là đi thôi sao? Trừ Tịch đã sớm đi được, hiện tại Viên Nhất Kỳ nói muốn biểu diễn, là muốn khoe khoang gì chứ?
Thẩm Mộng Dao mỉm cười, cảm thấy người này đúng thật là rất ngốc.
Đoạn phim thứ hai Trừ Tịch đã được Viên Nhất Kỳ bế lên, cả hai đối diện với camera, cùng Thẩm Mộng Dao chào hỏi, không thể không nói, Trừ Tịch đúng thật là bản sao của Viên Nhất Kỳ.
"Trừ Tịch nhanh nói nhớ mama để mama nhanh một chút trở về đi."
Trừ Tịch nghe xong dường như cũng rất hưởng ứng mà kêu mama, còn vỗ tay hai cái.
"Chị nghe thấy rồi sao, Trừ Tịch đều nhớ chị rồi."
Viên Nhất Kỳ nói xong còn mỉm cười thật tươi, cười rộ lên trông có phần ngốc ngốc.
"Trừ Tịch bobo mama một cái đi." Viên Nhất Kỳ nói xong đưa điện thoại gần hơn với Trừ Tịch, Thẩm Mộng Dao thật sự còn nghe được 'bo' một tiếng rất lớn.
Sau đó điện thoại lại được đưa đến trước mặt Viên Nhất Kỳ, Viên Nhất Kỳ cười một chút lại nói: "Mami cũng bobo mama một cái."
Còn chưa kịp đợi Thẩm Mộng Dao phản ứng, trong điện thoại vang lên một tiếng 'mua' rất vang, đều ăn đứt cả Trừ Tịch.
Thẩm Mộng Dao vì hành động này mà bật cười thành tiếng.
Đang chuẩn bị gửi lại tin nhắn cho Viên Nhất Kỳ, cửa phòng vang lên một tiếng, Thẩm Mộng Dao đặt điện thoại sang một bên, chạy đến mở cửa.
Cửa mở ra một khe nhỏ, Thẩm Mộng Dao nhìn thấy Vương Dịch đứng ngay ngắn trước mặt nàng.
"Em có chuyện cùng chị nói, có thể vào trong sao? Bên ngoài hành lang không tiện."
Nàng âm thầm thở dài một tiếng, kéo cửa rộng hơn một chút. Vốn dĩ muốn cùng Vương Dịch nói nếu có chuyện gì có thể đứng nói ở đây, nhưng bên ngoài có vài người qua lại, nàng cảm thấy có chút bất tiện, chỉ đành để Vương Dịch vào trong.
"Có thể, em vào đi."
Thẩm Mộng Dao nghiêng người để Vương Dịch vào trong, chính mình đem cửa đóng lại.
3.
Đợi đến lúc nàng mang nước đưa đến trước mặt Vương Dịch, Vương Dịch vẫn còn đang ngẩn người.
"Em có chuyện gì tìm chị sao?"
Vương Dịch lúc này mới lấy lại tinh thần, nhận nước từ tay Thẩm Mộng Dao, nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn.
"Buổi sáng em không khống chế được cảm xúc của mình, thật xin lỗi chị."
Thẩm Mộng Dao lắc nhẹ đầu, cũng không so đo tính toán, rất thoải mái cùng Vương Dịch nói.
"Không sao cả, đều là ngoài ý muốn, chị không để ý đâu."
Vương Dịch thấy Thẩm Mộng Dao dễ dàng cho qua như vậy, lòng cũng thở phào một hơi.
"Cảm ơn chị."
Không khí giữa cả hai lại bắt đầu trở nên ngượng ngùng, Vương Dịch không mở lời, Thẩm Mộng Dao cũng không biết làm sao nói chuyện.
Vương Dịch do dự một lúc, vẫn là đem chuyện lúc sáng ra nói rõ một lần nữa.
"Thẩm Mộng Dao, chị hẳn là biết được tình cảm của em mà, đúng không?"
Vương Dịch dùng ánh mắt vô cùng chân thành nhìn Thẩm Mộng Dao. Lúc sáng nàng không nhịn được mà đem lời nói ra, hiện tại lại lần nữa cùng Thẩm Mộng Dao nói. Thật sự tình cảm lại giấu trong lòng nàng chịu không được nữa, hôm nay nhất định sẽ cùng Thẩm Mộng Dao một lời nói rõ.
"Em biết chị có rất nhiều chuyện để ý, nhưng chị không cần lo lắng, đó đều không phải là vấn đề lớn."
"Thẩm Mộng Dao, chị có thể suy nghĩ đến việc bắt đầu cùng em không?"
"Vương Dịch," Thẩm Mộng Dao thấp giọng gọi, "Thật sự xin lỗi em."
Vương Dịch muốn lên tiếng, lại nghe thấy Thẩm Mộng Dao đều giọng nói.
"Em rõ ràng mọi chuyện đều biết, hà cớ gì phải cố chấp như vậy chứ?"
Thẩm Mộng Dao nhìn Vương Dịch, khóe môi rộ lên một nụ cười: "Chị thật sự không đáng để em phải cố chấp như vậy."
Vương Dịch lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chị xứng đáng."
Thẩm Mộng Dao lại âm thầm mà thở dài, dứt khoát cùng Vương Dịch nói.
"Em biết chị từng mang thai, đúng chứ?" Thẩm Mộng Dao cười nhẹ, "Vậy em cũng biết, con là của Viên Nhất Kỳ, đúng không?"
Vương Dịch mở to hai mắt nhìn Thẩm Mộng Dao, trong đầu đã trở nên hỗn loạn. Bên tai lại nghe thấy giọng nói Thẩm Mộng Dao không ngừng mà vang lên.
"Thời điểm chị ở nước ngoài, chị biết em luôn ở phía sau chị."
4.
Trực giác của phụ nữ là thứ khó lý giải nhất trên đời, đôi lúc đến một tín hiệu nhỏ cũng nhận không được, nhưng đôi lúc cũng thật sự là rất nhạy bén.
Lần đầu tiên Thẩm Mộng Dao phát hiện được phía sau mình có người, nàng trong lòng vô cùng sợ hãi. Ở một đất nước xa lạ, không người thân bên cạnh, chính mình lại còn đang mang thai, Thẩm Mộng Dao không thể không nâng cao cảnh giác.
Nàng thả nhẹ bước chân, lúc bước qua một cửa hiệu, thông qua cửa kính mà quan sát người theo sau mình.
Dáng dấp gầy gầy, đường nét trên gương mặt hiện lên nét đẹp của người châu Á, Thẩm Mộng Dao càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.
Buổi tối hôm đó nàng trở về nhà, lại suy nghĩ một hồi lâu mới nhận ra người theo sau mình chính là Vương Dịch.
Chính mình và Vương Dịch trước kia chưa từng có quá nhiều giao lưu, tất cả đều thông qua Viên Nhất Kỳ. Từng có một lúc, trong lòng Thẩm Mộng Dao cho rằng Vương Dịch là thay Viên Nhất Kỳ đến đây tìm nàng, nàng lại đợi một lúc nữa, nói không chừng có thể rất nhanh sẽ được nhìn thấy Viên Nhất Kỳ.
Thẩm Mộng Dao từng ôm ấp rất nhiều dự định, cũng từng hân hoan mà suy nghĩ, đợi lúc Viên Nhất Kỳ đến, nàng sẽ cùng Viên Nhất Kỳ nói gì, có nên hay không lại trách mắng em ấy thêm hai câu, lại nghĩ là nên như thế nào trước mặt Viên Nhất Kỳ bảo vệ đứa con trong bụng nàng.
Nàng nghĩ qua rất nhiều rất nhiều, còn cố tình để lộ rất nhiều tin tức trước mặt Vương Dịch, nàng nghĩ kiên nhẫn một chút, rồi Viên Nhất Kỳ sẽ đến.
Thời tiết dần chuyển từ thu sang đông, mỗi lần nàng ra ngoài, phía sau đều chỉ có một người là Vương Dịch.
Thời tiết nước ngoài không giống như ở trong nước. Thẩm Mộng Dao từ nhỏ lớn lên ở Thượng Hải, nàng rất ít khi nhìn thấy tuyết rơi, cơ thể cũng không chịu nổi được thời tiết quá lạnh lẽo.
Mùa đông ở đây lại lạnh lại có tuyết, Thẩm Mộng Dao thời gian đầu không cách nào thích ứng được.
Nàng từng nghĩ hay là thôi đi, chính mình cũng không nhất định mỗi ngày đều phải đi ra ngoài như vậy, nhưng nàng lại sợ rằng mình lại không ra ngoài, Viên Nhất Kỳ sẽ không tìm được chính mình, vậy nên Thẩm Mộng Dao vẫn nhấc lên kiên trì, mỗi ngày đều đi qua đường cũ.
Bước chân của Thẩm Mộng Dao in trên tuyết, theo sau còn có dấu chân của Vương Dịch in hằn bên cạnh.
Đợi cho đến lúc nàng được đẩy vào bệnh viện, thời tiết vẫn là lạnh như vậy. Thẩm Mộng Dao đau đến mơ hồ, trong lòng lại không nhịn được mà nghĩ đến Viên Nhất Kỳ.
Viên Nhất Kỳ vì cái gì không đến chứ? Nàng đều đã để lại nhiều dấu vết như vậy, Viên Nhất Kỳ lại rất thông minh, nhất định sẽ tìm được nàng, nhưng vì cái gì nàng đợi lâu như vậy em ấy vẫn còn không xuất hiện chứ?
Thẩm Mộng Dao từng nghĩ, chỉ cần hiện tại Viên Nhất Kỳ xuất hiện, nàng sẽ lập tức bỏ mặc tất cả mà chạy vào lòng em ấy. Chỉ cần Viên Nhất Kỳ một lần nữa đứng trước mặt nàng, nàng thật sự cảm thấy những thứ xung quanh đã trở nên không còn quan trọng nữa.
Thẩm Mộng Dao đã đợi thật lâu thật lâu, đợi đến khi nàng nhìn thấy hi vọng, lại dần dần dập tắt đi hi vọng.
Viên Nhất Kỳ rõ ràng biết nàng không chịu được lạnh, vậy tại sao em ấy lại không đến ôm nàng chứ? Có phải hay không đã thật sự không cần nàng nữa rồi.
Thẩm Mộng Dao trong cơn đau đớn đầu óc cũng đã mơ màng, nàng giống như lần nữa đợi được người thiếu niên trong lòng mình, em ấy trên người phủ một tầng tuyết dày, gấp gáp nắm lấy bàn tay nàng, lại dịu dàng mà nói.
"Để chị đợi lâu như vậy, em hiện tại đến rồi."
Nhưng khi nàng tỉnh dậy, tiếng khóc của trẻ con bên cạnh đánh thức nàng ra khỏi giấc mộng, nàng lần nữa đối mặt với hiện thực. Nàng cũng ý thức được, Viên Nhất Kỳ là chưa từng xuất hiện.
Cho nên ở thời điểm đó, nàng đem vọng tưởng của bản thân toàn bộ mà đốt sạch, nàng cũng không còn tin tưởng những lời hứa hẹn đến vĩnh viễn, cũng sẽ không ngây ngốc mà đợi chờ một thứ vốn dĩ đã biết trước kết quả.
5.
Vương Dịch lúc này trở nên mất kiểm soát, nước mắt cũng không còn nghe theo nàng, từng giọt từng giọt mà rơi xuống.
"Chị tất cả đều biết, vậy tại sao chị không ngoảnh đầu một lần chứ? Chị vì điều gì đến một lần cũng không chịu nhìn em chứ Thẩm Mộng Dao?"
Thẩm Mộng Dao nhìn Vương Dịch, muốn lên tiếng an ủi, lại không biết nên như thế nào mở lời.
"Viên Nhất Kỳ đối xử với chị như vậy, hiện tại chị ấy vừa xuất hiện chị đã quên mất bản thân tổn thương như thế nào, lập tức hướng chị ấy chạy đến." Vương Dịch càng nói càng lớn giọng, tức giận đều viết rõ lên mặt, gằn giọng cùng Thẩm Mộng Dao nói, "Viên Nhất Kỳ xứng đáng để chị hi sinh lớn như vậy sao?"
"Chị cho em một lý do được chứ? Cho em một lý do để em biết được rằng tại sao chị hết lần này đến lần khác nhất định phải là Viên Nhất Kỳ."
"Em biết sao Vương Dịch, tình yêu vốn dĩ không có lý do."
Chính bản thân nàng đều không lý giải được, nàng như thế nào có thể nói cùng Vương Dịch chứ? Hệt như là một thứ bản năng, Thẩm Mộng Dao mỗi lần đứng trước Viên Nhất Kỳ đều không ngăn được lòng mình. Nàng nói nàng không muốn yêu nữa, nhưng nàng lại không ngăn được chính mình rung động, vậy phải làm sao bây giờ?
Thẩm Mộng Dao vừa nói, miệng lại vừa nở một nụ cười. Giống như mỗi lần nhắc đến Viên Nhất Kỳ nàng đều sẽ thật vui vẻ mà mỉm cười. Dù Viên Nhất Kỳ từng tổn thương nàng, dù rằng nàng từng hận qua Viên Nhất Kỳ, nhưng khi Thẩm Mộng Dao đem tất cả đặt xuống, nàng lại quay về mà yêu Viên Nhất Kỳ.
Vương Dịch nhìn nụ cười của Thẩm Mộng Dao, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót. Thẩm Mộng Dao cười rộ lên xinh đẹp, trong mắt Vương Dịch nó có lẽ là thứ xinh đẹp nhất trên thế gian này, nhưng hiện tại nó cũng trở nên vô cùng chói mắt.
Hệt như Vương Dịch thích mặt trời, nàng nghĩ thời điểm mặt trời xuất hiện là rực rỡ, mặt trời sẽ chiếu rọi mọi thứ, sưởi ấm muôn vật, nàng thích đắm chìm dưới ánh ban mai của ngày mới, nhưng nàng cũng chưa từng nhìn rõ được mặt trời, bởi vì nó quá mức lóa mắt, nàng chạm không được, cũng không có được.
Vương Dịch cúi đầu xuống, lại nghẹn ngào lên tiếng.
"Nếu lúc trước em dũng cảm mà xuất hiện trước mặt chị, chị có thể hay không sẽ yêu em?"
"Chị không biết."
Thẩm Mộng Dao rất nhanh đã trả lời, vì nàng là thật sự không biết được, cuộc sống có quá nhiều biến số, nàng lại bình phàm như vậy, không thể đem mọi chuyện đều an bài thỏa đáng.
Nhưng nàng biết rằng, nàng đối mặt với hiện tại, dù như thế nào đi chăng nữa, sự lựa chọn của nàng vẫn sẽ là Viên Nhất Kỳ.
"Thật sự xin lỗi em."
Thẩm Mộng Dao cúi đầu biểu đạt xin lỗi, lòng có mấy phần áy náy. Nàng sinh ra cảm giác áy náy vì sự thẳng thắn của mình có thể làm Vương Dịch tổn thương. Bản thân Vương Dịch thật sự rất tốt với nàng, nàng đã từng biết ơn Vương Dịch, cảm động vì những gì em ấy làm cho nàng, nhưng nàng không muốn nhầm lẫn giữa sự cảm động và tình yêu. Nàng không thể vì một phút xuất hiện cảm động mà đáp ứng Vương Dịch. Nếu là như vậy, chính nàng về sau sẽ hối hận, mà đối với Vương Dịch là không công bằng.
Hơn nữa nàng hiện tại thấu hiểu lòng mình, bản thân hướng về ai, nàng sớm đã biết được.
Thẩm Mộng Dao lại nói: "Chị biết ơn em, điều này chị không phủ nhận, nhưng đó không phải là tình yêu."
Vương Dịch ngẩng đầu đối diện Thẩm Mộng Dao, nàng hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, trên môi cố gắng mà nở một nụ cười, kết quả nàng đã sớm dự đoán được, chỉ là thử vận may của mình mà thôi. Nhưng xem ra, bản thân là thật sự không may mắn.
"Em hiểu rồi, chị không cần nói xin lỗi, em mới là người nên nói xin lỗi."
Thẩm Mộng Dao hơi nhíu mày, lắc đầu: "Không phải lỗi của em, thích một người vốn dĩ không phải là lỗi lầm, nó là niềm hân hạnh."
Vương Dịch nhìn Thẩm Mộng Dao, nàng thật sự rất thích rất thích Thẩm Mộng Dao, nhưng nàng cũng thật sự không có cách nào có được người này.
"Thẩm Mộng Dao, cảm ơn chị."
Thẩm Mộng Dao tiến tới, vỗ nhẹ lên vai Vương Dịch.
"Chuyện ngày hôm nay chị không để trong lòng, em cũng không cần suy nghĩ nữa, sớm một chút trở về nghỉ ngơi."
"Vậy em trở về đây." Vương Dịch nói xong cũng xoay người rời đi. Đến khi cửa phòng Thẩm Mộng Dao dần khép lại, Vương Dịch nghe thấy Thẩm Mộng Dao dịu dàng cùng nàng nói.
"Vương Dịch, cảm ơn em vì tất cả."
Vương Dịch cúi đầu, đưa tay che khuất tầm mắt, nước mắt cũng mất đi tự chủ, tràn mi mà đến, ướt đẫm lòng bàn tay.
"Thẩm Mộng Dao, nếu có thể, em thật sự hi vọng có một lần, em được đứng bên cạnh chị."
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro