Chương 4
Cơn sốt kéo dài hai ngày hai đêm đã vắt kiệt sức lực của Tanyong. Dẫu chìm trong mê man, gương mặt nàng vẫn phảng phất vẻ trăn trở, tựa như đang cố níu giữ một hình bóng chẳng bao giờ trở lại.
Bên giường bệnh, Thongdee và Chuen thay nhau túc trực. Ánh sáng từ chiếc đèn dầu mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Tanyong, khiến không gian càng thêm u tịch. Thongdee không nề hà, tận tay đắp khăn ướt lên trán Tanyong, rồi cẩn thận thoa thuốc lên vết thương vẫn còn sưng tấy.
Chuen lặng lẽ thay nước, giặt khăn, thi thoảng lại thoáng nhìn Tanyong, lòng trĩu nặng. Trước đó, nàng đã đến tìm Vương Phi Indradevi theo lời dặn của Vương Hậu, nào ngờ lại thấy Thongdee chật vật cõng Vương Phi giữa đêm lạnh. Dẫu hỏi mãi về chuyện đã xảy ra, Thongdee chỉ lặng im, không nói một lời.
Giữa những phút tĩnh lặng, ánh mắt Thongdee dừng lại trên chiếc tráp nhỏ mà Chuen luôn mang bên mình. Tráp làm bằng gỗ mun, được chạm khắc tinh xảo với những hoa văn cổ điển. Suốt những ngày qua, Thongdee đã mấy lần thấy Chuen khẽ vuốt ve nắp tráp, ánh mắt nàng ánh lên vẻ thương nhớ xen lẫn day dứt.
Thongdee cuối cùng không nhịn được nữa. Khi Tanyong đã tạm ổn định, tỷ mở lời.
"Chiếc tráp ấy... là gì? Tại sao ngươi luôn giữ nó khư khư như thế?"
Chuen thoáng sững người. Ánh mắt nàng lộ rõ vẻ cảnh giác, nhưng trước ánh nhìn kiên định của Thongdee, nàng trầm ngâm hồi lâu rồi khẽ gật đầu.
"Đây là di vật cuối cùng của Vương Hậu. Người để lại cho ta trước khi... trước khi.."
Câu nói phía sau, Chuen không cách nào hoàn thành. Chính nàng cũng không muốn chấp nhận sự thật đau thương đó, rằng chủ nhân của nàng đã không còn trên thế gian này nữa.
Thongdee hiểu được nỗi đau của Chuen, nàng cũng tựa như tỷ mỗi lần nhìn thấy Tanyong của hiện tại. Tỷ đã từng chứng kiến Vương Phi nàng ngã quỵ trước thân xác Vương Hậu, từng chứng kiến nàng bất chấp thương thế nắm lấy cọc tre. Như sợ rằng mưa to gió lớn, những gì còn xót lại của người nàng yêu sẽ bị cơn gió đêm quật ngã.
Đã hai ngày trôi qua, khi Tanyong vẫn còn chìm trong mê loạn, ngoài cửa xuất hiện bóng dáng nhỏ bé của một đứa trẻ. Đôi mắt sáng ngời, cử chỉ rụt rè nhưng lại toát lên vẻ chững chạc hơn tuổi, Vương Tử Phra Srisin rụt rè nắm tay Chuen bước vào.
"Chuen tỷ ơi... Vương Phi Indradevi bị ốm ạ?" Cậu bé ngước nhìn Chuen, đôi mắt long lanh đầy mong đợi.
Chuen khẽ gật đầu đáp lại. Trước mặt nàng không phải là một vị Vương Tử cao quý, mà chỉ là một đứa trẻ đang tìm kiếm chút hơi ấm quen thuộc giữa những mất mát quá lớn lao.
Không đợi thêm, Phra Srisin vội chạy đến bên giường Tanyong, đôi bàn tay nhỏ chạm vào bàn tay lạnh lẽo đầy thương tích của nàng. Rồi như không thể kìm nén được, cậu bé nhào vào lòng Tanyong, dụi đầu vào bờ vai nàng.
Thongdee bước tới định can ngăn, nhưng ánh mắt khẩn cầu của Chuen đã khiến tỷ khựng lại.
"Vương tử luôn coi Vương Phi là người thân thiết nhất sau mẫu thân của ngài ấy... Tỷ cứ để ngài ấy ôm đi, sau tất cả mọi chuyện, ngài đã không còn ai bên cạnh nữa rồi."
Trong giấc mê, Tanyong khẽ trở mình, như thể cảm nhận được vòng tay nhỏ bé đang ôm lấy nàng. Chẳng lâu sau đó, Tanyong liền nhíu mày, đôi mắt nhắm nghiền của nàng như thể đã thấy một thứ gì quá sức khủng khiếp.
Trong không gian mờ ảo của giấc mơ, hồ sen thơm ngát chẳng còn, bóng dáng Jinda cũng biến mất. Thay vào đó, màn đêm dày đặc bao trùm lấy mọi thứ. Khung cảnh trước mắt giống hệt nơi Jinda từng bị xử tử.
"Không ..không.. không được.."
Phía xa, một bóng dáng quen thuộc hiện ra. Jinda đứng đó, vận y phục trắng thuần, mái tóc dài bay nhẹ theo gió. Nụ cười của nàng vẫn như xưa, dịu dàng và ấm áp, khiến trái tim Tanyong thắt lại.
"Jinda!"
Tanyong cất tiếng gọi, giọng nàng như nghẹn ngào trong mơ. Nàng lao về phía Jinda, đôi tay vươn ra muốn chạm vào hình bóng ấy, nhưng mỗi bước đi chỉ khiến khoảng cách giữa họ càng xa thêm.
Jinda mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương, nhưng lại chứa đựng sự lưu luyến không lời.
"Đã đến lúc rồi Mae Noi... Muội phải chăm sóc tốt cho bản thân mình. Nhất định không được để mình chịu thêm bất kỳ thương tổn nào nữa."
Giọng nói của Jinda như vọng đến từ một nơi rất xa, mơ hồ nhưng vẫn đủ rõ ràng để khắc sâu vào lòng Tanyong.
"Đừng rời bỏ ta... Ta xin tỷ, đừng bỏ lại ta một mình!"
Tanyong khàn giọng kêu lên, nước mắt trào ra từ khóe mắt dù nàng vẫn đang say ngủ trong thực tại.
Jinda tiến lại gần, đặt tay lên má Tanyong như muốn lau đi những giọt lệ đau thương ấy. Nhưng đôi tay của Jinda dường như chỉ là ảo ảnh, nhẹ như gió thoảng, không để lại bất kỳ hơi ấm nào.
"Tỉnh dậy thôi, Tanyong. Muội không thuộc về nơi này. Và ta, thân xác này dù không còn bên muội, nhưng từng nơi muội bước đến, linh hồn ta vẫn sẽ mãi dõi theo, bảo hộ muội."
Những lời cuối cùng ấy văng vẳng như tiếng chuông ngân giữa không gian tĩnh mịch. Cảnh vật xung quanh mờ dần, bóng dáng Jinda cũng phai đi cùng cơn gió. Tanyong như bị một vật thể vô hình kéo mạnh về phía sau, nàng đưa tay cố nắm lấy bóng hình của Jinda, thế nhưng không cách nào chạm được tới nàng.
Bóng dáng Jinda mờ dần, biến mất theo cơn gió. Tanyong choàng tỉnh giữa ánh sáng ban mai. Mồ hôi lạnh thấm đầy trán, trái tim nàng nặng trĩu nỗi cô đơn. Nàng đưa mắt nhìn quanh. Ngay bên cạnh nàng, Phra Srisin đang cuộn mình ngủ say, bàn tay nhỏ vẫn nắm lấy tay nàng. Tanyong khẽ nhếch môi, nở một nụ cười yếu ớt.
Thongdee bước vào, thấy Tanyong đã tỉnh, liền vội vàng dâng một bát cháo nóng. Sau khi giúp nàng dùng chút cháo, Thongdee chỉ về phía góc phòng, nơi có chiếc tráp nhỏ của Jinda được đặt ngay ngắn.
"Thưa Vương Phi, đây là vật mà Vương Hậu muốn trao cho người. Chuen đã cất giữ nó cẩn thận suốt thời gian qua, không dám tự tiện mở ra."
Ánh mắt Tanyong lập tức sáng lên khi nhìn thấy chiếc tráp. Những kỷ niệm về Jinda ùa về như dòng nước lũ, tràn qua tâm trí nàng. Với đôi tay run run, nàng mở nắp tráp, từng chút một như sợ rằng ký ức bên trong sẽ vỡ vụn.
Chiếc vòng tay vàng lấp lánh ánh sáng dịu dàng, nằm yên trong lòng tráp. Đó chính là món quà mà năm xưa Tanyong đã tự tay trao cho Jinda. Cùng với nó, lọ hương liệu nhỏ vẫn còn thoang thoảng mùi hoa nhài – mùi hương quen thuộc gắn liền với bóng dáng nàng.
Tanyong đưa chiếc vòng lên, đôi mắt cay xè. Đôi tay nàng run run áp chiếc vòng vào ngực, như thể muốn ôm cả Jinda vào lòng mình một lần nữa.
Ánh mắt nàng rơi xuống mặt trong của vòng tay. Mặt bên trong của chiếc vòng, dòng văn tự được khắc chìm, khiến nàng sững người.
"Tình yêu của ta, âm thầm tựa ánh trăng, vĩnh viễn như dòng Chao Phraya"
Tanyong tưởng như vạn vật bỗng chốc ngưng đọng trong khoảnh khắc ấy. Những hình ảnh trong cơn mê man chợt ùa về.
Hồ sen, Jinda, chiếc vòng...
"Không phải là mơ.."
"Jinda..." Nàng khẽ gọi tên, nước mắt không tự chủ được mà lăn dài trên má.
Bên trong tráp không có thư, không có bất kỳ lời nhắn nhủ nào từ Jinda. Chỉ có những kỷ vật nhỏ bé này, đã thay nàng nói lên tất cả.
Thongdee và Chuen đứng lặng bên cạnh, không ai dám quấy rầy. Phra Srisin bị tiếng động khẽ làm thức giấc, dụi mắt nhìn thấy chiếc vòng, liền reo lên.
"A.. Đây là vòng tay của mẫu thân!"
"Vương Phi Indradevi ơi, mẫu thân của con đã đi đâu rồi?"
"Có phải là vì Srisin không ngoan, không chịu nghe lời mẫu thân, nên người mới bỏ lại Srisin đúng không ạ?"
Giọng nói bập bẹ của đứa trẻ mới vừa mất cha, giờ đây còn mất cả mẹ cứ thế líu lo bên tai nàng. Từng câu chữ khiến nàng nghẹn lòng, Phra Srisin còn quá nhỏ, thằng bé chỉ tưởng rằng mẫu thân đang phạt nó vì nó đã không nghe lời. Tanyong cũng không biết phải đáp lại những câu ấy như thế nào, vì chính nàng cũng không biết bản thân mình nên làm gì. Khi mà Jinda, tình yêu cả đời của nàng, giờ đây đã chẳng còn cạnh bên nữa rồi.
"Vương phi Indradevi ơi, người cũng yêu mẫu thân như con phải không ạ?"
Câu hỏi ngây ngô của Phra Srisin như tiếng sấm xé ngang bầu trời tĩnh lặng trong lòng Tanyong. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo ấy, nơi phảng phất bóng hình của Jinda, trái tim nàng thắt lại.
"Phải." Nàng cất tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng chắc nịch, tựa một lời thề khắc sâu vào cõi lòng.
"Mẫu thân của con, ta yêu nàng hơn tất thảy mọi thứ.. Kể cả bản thân ta"
Chuen chờ đợi đến khi Tanyong bình tĩnh lại, rồi khẽ cúi đầu.
"Thưa Vương Phi, Vương Hậu còn phó thác một điều. Vương Hậu mong rằng nếu có mệnh hệ gì, người sẽ chăm sóc cho Vương Tử Phra Srisin và công chúa nhỏ. Đó là nguyện vọng cuối cùng của người."
Tanyong lặng đi, như thể cả thế giới đang đè nặng lên đôi vai nàng. Nhưng ánh mắt của Phra Srisin, đôi mắt long lanh như tạc ra từ mẫu thân, như tiếp thêm cho nàng sức mạnh.
Nàng ôm lấy đứa nhỏ vào lòng, giọt lệ vô thức rơi xuống nơi khóe mi. Thanh âm của Jinda như vọng lại trong tâm trí nàng.
"Hãy sống, Tanyong. Hãy đợi đến ngày ta có thể tìm thấy muội, một lần nữa."
"Jinda... ta hiểu rồi." Nàng thì thầm, giọng nhẹ như gió.
"Ta sẽ sống, sẽ bảo vệ tất cả những gì tỷ đã yêu thương. Nhưng ta cũng sẽ không quên... không bao giờ quên... ngày nào đó, ta nhất định sẽ tìm được tỷ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro