CHƯƠNG 1: Bất ngờ
Tâm trạng tôi dạo này rất kém. Sáng nay, thay vì đi học, tôi gửi cho thầy một cái mail xin đi học trễ, rồi đi thẳng đến rạp chiếu phim, mua vé xem một bộ phim có cái porter đẹp nhất. đến giờ chiếu phim, tôi không tài nào tập chung xem được. Ngồi trước tôi là hai bạn trẻ rất ồn ào. Phim vừa bát đầu , bạn nữ liên tục hỏi mấy câu vớ vẩn như: "Anh ơi, nhỏ đó bị sao vậy? Sao không chạy đi? ". Bạn nam rất nhiệt tình trả lời. Tôi ngồi xem phim mà có cảm giác mình đang được nghe thuyết minh trực tiếp bằng Tiếng Việt. Những câu hỏi tại sao cứ tuôn ra và luôn có câu trả lời (dù không cần thiết). Đến câu hỏi "Tại sao" lần thứ "n" thì tôi chịu hết nổi.
- Muốn biết tại sao thì im lặng xem hết phim thì biết.
Cặp đôi bên dưới ngạc nhiên quay lại phía sau. nhưng tôi thề là không phải tôi nói, tôi chỉ muốn vỗ tay khen người kế bên đã nói chính xác những gì tôi đang nghĩ. Cặp đôi kia sau khi bị nhắ thì im lặng được vài giây, rồi bạn nữ kia lại tiếp tục:
- Nhưng em xem không hiểu!
Tôi cáu tiết thầm nghĩ nếu thế thì ngủ đi, chờ tối lúc ra khỏi rạp rồi về nhà đọc Review là hiểu. Bên cạnh, người kia tiếp tục thuyết trình ý nghĩ của tôi:
- Vậy ngủ đi chờ về nhà xem Review là hiểu.
Lần này cặp đôi đó im hẳn. Tôi cảm thấy cuộc sống vô cùng kì diệu. Ở cái thế giới rộng lớn này mà vẫn có người nghĩ giống tôi. Tôi đưa mắt liếc người ngồi cạnh. Là một bạn nam, mặc áo sơ mi sắn đến cẳng tay, quần bò bó sát người tôn lên đôi chân thon, dài, trên cổ đeo một cái chuông nhỏ. Tôi ngồi thêm lát nữa rồi quyết định bắt chuyện:
- Phim này không hay như mình nghĩ!
- Ừm, hơi hối hận rồi.
Bạn ấy trả lời ngay
- Mình chọn phim vì porter đẹp
-Mình cũng vậy.
Chúng tôi ngồi im lặng một lát rồi cùng đồng thanh:
- Ra ngoài không?
Trong ánh sáng yếu ớt của rạp chiếu phim, tôi thấy bạn ấy mỉm cười. Nụ cười đẹp nhất tôi từng thấy. Thế là chúng tôi bỏ ra ngoài, bất chấp bộ phim mới chiếu được phân nửa.
- Bạn có biết gần đây có quán nào vừa đọc sách vừa uống cà phê được không?
- Có. Mình đang định đến đó đây, đi chung không?
- OK. Chờ bạn ngoài cổng nhé
Khi chúng tôi ra ngoài, trời bát đầu mưa lâm thâm. cái chuông nhỏ của bạn ấy reo lên theo từng nhịp chân. Nghe rất vui tai. Bạn ấy không xưng tên, nên tôi gọi bạn bằng tên cơn mưa đã đến vào ngày chúng tôi gặp nhau: Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro