CHƯƠNG 2 : Gặp mặt

             Mãi sau này tôi vẫn nghĩ, có lẽ ông trời thật sự có mắt vì đã gửi Vũ đến cho tôi vào khoảng thời gian u ám nhất của cuộc đời. Chúng tôi không xin số điện thoại hay facebook, nhưng vẫn có duyên với nhau một cách kì lạ. Một tuần sau, lần gặp đầu tiên, tôi lại gặp Vũ trên xe buýt. Lúc đó tôi đang đeo tai nghe, mắt nhắm hờ, ngả đầu hẳn ra ghế để chuẩn bị ngủ thì có một luồng hơi nóng phả vào tai. Tôi giật mình mở mắt thì trông thấy Vũ, tôi reo lên :

- A!! Là bạn hôm trước.

- Tụi mình hay gặp nhau nhỉ.

- Công nhận.

             Rồi chúng tôi bắt đầu nói chuyện rôm rả, quên cả trời đất. Rất nhiều chuyện bạn ấy nói trùng khớp với suy nghĩ của tôi. Chúng tôi có khá nhiều sở thích giống nhau. Vũ thích mặc áo sơ mi trắng, tôi cũng vậy. Vũ thích ngâm chân trong nước biển vào những ngày nắng, tôi cũng vậy. Vũ thi thoảng lại thấy minh lạc lõng, không biết mình đang về đâu, tôi cũng vậy. Tôi hỏi bạn ấy đeo chuông là vì thích mèo phải không ? Bạn ấy cười, bảo tôi là người con trai đầu tiên nghe cậu ấy nói mà không cười. Tôi bảo đơn giản vì tôi cũng thích mèo mà!!!

- Nghe đồn kiếp trước ngoái nhìn nhau một trăm lần, kiếp này mới được một lần tương ngộ _ Vũ nói

- Vậy chác kiếp trước chúng ta ngoái lại nhìn nhau đến soái cả cổ luôn quá!! _ Tôi tủm tỉm

              Vũ bật cười, chiếc chuông nhỏ kêu leng keng

- Quá trạm dừng của tớ rồi. Chắc là cũng quá trạm rồi phải không ?

- Ừm. Gần bến có một quán ngon lắm.

- Ngon lắm hả ?

- Đảm bảo. Nhưng có điều đi rồi là không bắt được xe buýt về nhà nữa đâu.

- Không sao.

- Không về nhà kịp nữa đâu đấy!!

- Tớ biết một gầm cầu kín gió lắm.

               Vũ nhe răng cười, tôi cũng cười, vì tôi không chỉ biết một gầm cầu kín giómà còn biết một quán cà phê mở suốt đêm nữa. Bọn tôi đi bộ đến quán ăn đó. Vũ gọi một phần cơm gà. Và đúng y hệt như tôi đoán, bạn ấy có thói quen ăn hết canh trước sau đó mới ăn cơm. Aưn xong, chúng tôi bàn về những món ăn trong thành phố. Cuối cùng, không một ai phải ngủ dưới gầm cầu vì chúng tôi vẫn còn thừa tiền đi xe ôm về nhà. Trước khi tạm biệt nhau, bọn tôi không hề xin số điện thoại của nhau nhưng tôi nghĩ chác chắn chúng tôi sẽ còn gặp lại nhau. Cũng bởi vì...

         ...Tôi bắt đầu nghĩ sự xuất hiện của Vũ không còn chỉ là tình cờ...

         Hơi sến một chút, nhưng tôi nhĩ tôi đã cảm nắng Vũ mất rồi!!

               Tôi nghĩ việc gặp một chàng trai lịch lãm, có phần đáng yêu và một chiếc chuông trên cổ sẽ sẵn sàng cùng tôi làm những điều điên khùng, hiểu tôi hơn bất kì người nào khác chính là định mệnh. 

            Mặc dù là hai thằng con trai với nhau : ))

           

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #đammỹ