Em biết nhưng vờ như không biết

I Hwa ngồi ở phía sau giảng đường, cuốn sổ tay mở ra trước mặt nhưng tâm trí cô không thể nào tập trung vào bài giảng của giáo sư về những phức tạp của não bộ con người. Cây bút trên tay cô lơ lửng trên trang giấy và những gì cô có thể viết chỉ là những hình vẽ nguệch ngoạc vô nghĩa.

Mỗi lần nói chuyện với Renjun, cô đều nghe thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của anh cùng sự căng thẳng mà anh đang chịu đựng. Và Seran— người chị em thân thiết của cô, người còn hơn cả một người bạn thân- rõ ràng cũng đang gặp chuyện gì đó khó khăn. I Hwa có thể nhận thấy điều đó qua cách mà những tin nhắn của Seran ngày càng ngắn gọn và cụt lủn. Cô luôn nỗ lực trấn an bản thân mình họ chẳng sao cả, nhưng rõ ràng là không phải vậy.

Khi buổi giảng kết thúc, bạn bè cô thu dọn đồ đạc, rôm rả bàn luận về việc sẽ đi ăn trưa ở đâu. I Hwa theo họ ra khỏi lớp, cố gắng bắt kịp những cuộc trò chuyện vui vẻ nhưng tâm trí vẫn cứ lang thang đâu đó.

"Vậy, thử đến quán cà phê mới bên thư viện đi? Nghe nói bánh ngọt ở đó rất ngon. Hwa, cậu nghĩ sao?"- Một người bạn đề nghị.

I Hwa miễn cưỡng nở nụ cười, "Được thôi, nghe có vẻ tuyệt đấy," cô trả lời, giọng điệu bình thản dù trái tim không hề cảm nhận được sự hứng thú đó.

Khi họ đi bộ, bạn bè của cô tiếp tục nói về các bài tập, kế hoạch cuối tuần, và những tin đồn mới nhất trên campus. I Hwa gật đầu, thỉnh thoảng thêm vào một vài lời nhận xét nhưng tâm trí của cô đang lang thang đâu đó. Cô không thể không nghĩ về Renjun, về gánh nặng không ai biết mà anh đang mang trên vai, và cảm giác bất lực của cô khi không thể giúp đỡ anh.

Tại sao mọi thứ lại cảm thấy nặng nề như vậy? Mình biết có gì đó không ổn. Mình đã kiểm tra hết mọi nguồn tin chưa? cô tự hỏi, ngay cả khi cô vẫn cười vui cùng bạn bè. Sau khi trở về từ Hàn Quốc, I Hwa đã tập mở lòng như lời Seran khuyên và kết giao được vài người bạn mới... Vậy nhưng bây giờ, cô có cảm giác như mình đang đóng vai trong một vở kịch mà bản thân không còn hiểu. Tiếng cười không chạm đến mắt cô, và nụ cười trên khuôn mặt cô mong manh như thủy tinh có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Khi cô cuối cùng cũng trở về căn hộ nhỏ sau giờ học, I Hwa được bao bọc trong sự im lặng đến choáng ngợp. Cô thả túi xuống gần cửa, cởi giày, và thực hiện những việc thường ngày— đun nước pha trà, thay đồ thoải mái hơn— nhưng tâm trí cô đang ở nơi khác.

Điện thoại của I Hwa rung nhẹ trên bàn và cô ngần ngại trước khi nhấc nó lên: đó là thông báo từ một diễn đàn fan hâm mộ mà cô từng xem qua vì tò mò và để cảm thấy gần gũi hơn với thế giới của Renjun. Cô đã không kiểm tra nó một thời gian, cố gắng giữ khoảng cách với những tin đồn và sự suy đoán thường tràn ngập trong các bài đăng. Nhưng có gì đó trong lòng mách bảo I Hwa nên xem lần này.

Cô mở khóa điện thoại và mở ứng dụng. Khi trang tải, trái tim cô chùng xuống. Chủ đề đang được quan tâm nhất là về scandal hẹn hò và khi cô cuộn qua các bình luận, dạ dày cô thắt lại.

Những bức ảnh. Những bức ảnh chụp cô và Renjun ở sân bay, được chụp từ một góc khuất, xuất hiện khắp nơi.

Người hâm mộ đang tranh cãi, phân tích từng chi tiết, cố gắng tìm ra cô gái đó là ai. Một số bảo vệ Renjun, nói rằng anh xứng đáng có quyền riêng tư, trong khi những người khác cảm thấy bị phản bội và mạt sát anh bằng vô số lời khó nghe.

Mình biết có gì đó không ổn, cô nghĩ chua chát, mắt cô dán vào màn hình. Đương nhiên là họ sẽ tìm ra. Không gì có thể giấu mãi mãi, đúng không?

Một bình luận thu hút sự chú ý của cô. Những câu từ nhảy múa khiến I Hwa lạnh sóng lưng đến ngỡ ngàng.

"Này hình như tôi có thể mò ra danh tính của cô ta kkkk. Xem đây, bài đăng XXX selfie trong concert gần nhất của Dream, Seran cũng có ở trong tấm ảnh. Chúng ta biết Seran đang hẹn hò với ai mà. Wow điên thật đấy!"

Bình luận 1: Ể? Seran? Producer Kang Seran ấy hả? Kang Seran, producer nữ duy nhất trong phòng thu của Hoseok á? Damn this rabbit hole is getting interesting

Bình luận 2: Đệt, có khi nào...

Bình luận 3: Eo ơi, cả Seran và bạn của cô ta... Cái thứ đào mỏ chưa xong còn rủ cả bạn mình theo.

Reply Bình luận 3: Não mày lúc nào cũng auto nghĩ hẹn hò với idol = đào mỏ hả? Ai dạy mà ngu v?

Bình luận 4: OP mày xoá cái ảnh dùm tao cái. Bố tổ sư cái con điên này, up ảnh người ta lên mà không che mặt hả? Rồi chắc gì người trong ảnh là bạn gái Renjun? Seran có liên quan gì?

Bình luận 5: Xoá ảnh đi má dòng cái thứ xâm phạm quyền riêng tư. Để tao report cho công ty S kiện loilchiensi mày.

Bình luận 6: Producer cũng là con người mà, có bạn thì dẫn đi cùng thôi???????

Đó là một bài đăng suy đoán về danh tính của cô, với ai đó đã ghép các manh mối lại với nhau và chỉ ra chính xác cô là ai. Họ tranh luận- một số ra chiều ghét bỏ, số còn lại ủng hộ. Cô có thể thấy họ đã nối các điểm với nhau như thế nào— chuyến đi gần đây của cô đến Seoul, những bài đăng trên Instagram của cô, những địa điểm mà cô đã gắn thẻ.

Họ biết rồi. Họ chỉ cần mình nhảy nhổm lên là sẽ đi đến kết luận ngay.

Cô nhanh chóng đóng ứng dụng lại, tay cô run rẩy khi đặt điện thoại úp mặt xuống bàn. Hiện thực của tình huống này thật ngột ngạt. Cô đã cố gắng hết sức để tránh bị kéo vào ánh đèn của công chúng nhưng giờ đây mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát của cô. Khuôn mặt của I Hwa đã bị lộ một phần, mối quan hệ của cô với Renjun sắp bị phơi bày, và cô biết cách gì để ngăn chặn nó xảy ra. Những giọt nước mắt mà cô đã kiềm chế suốt cả ngày cuối cùng cũng trào dâng. Cô vùi mặt vào tay và để những tiếng nức nở trôi tự do trong không khí.

Tại sao lại là bây giờ? Tại sao chuyện này lại phải xảy ra?

I Hwa đã biết những rủi ro khi cô yêu Renjun nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng nó sẽ đi đến mức này. Cuối cùng, cô với lấy điện thoại, thấy vài tin nhắn chưa đọc từ bạn bè và một tin nhắn mới từ Seran.

"Ngày hôm nay của em thế nào? Có gì mới không?" nội dung tin nhắn khiến I Hwa gần như có thể nghe thấy sự vui vẻ giả tạo trong lời nói của Seran.

Cô ngần ngại trước khi trả lời, ngón tay lơ lửng trên bàn phím. "Cũng ổn ạ, chỉ là những buổi học như mọi khi thôi. Còn chị thì sao? Mọi thứ vẫn ở chứ ạ?" cô gõ lại, biết rằng Seran có lẽ sẽ lại đưa ra lời nói dối trấn an như mọi khi.

Trong khi chờ đợi câu trả lời, I Hwa ngả lưng ra sau và nhắm tịt mắt lại. Cô có thể cảm nhận được những giọt nước mắt đang dọa trào ra lần nữa nhưng cô cố kìm lại bằng cách hít thở sâu. Khóc lóc sẽ không giải quyết được gì và nó cũng không giúp được Renjun hay Seran và cả anh Jeno. Cô phải mạnh mẽ, dù mạnh mẽ chẳng có ích gì vì cô như đang vỡ vụn từ bên trong vậy.

"Mọi thứ đều ổn, đừng lo cho chị," là tin nhắn của Seran và trái tim của I Hwa chùng xuống thêm một chút.

Chị ấy đang nói dối. Chắc chắn là vậy.

Không thể rũ bỏ cảm giác rằng có điều gì đó không đúng, I Hwa gọi cho Seran. Âm thanh quen thuộc của Seran cất tiếng chào mang lại cảm giác nhẹ nhõm tạm thời cho cô nhưng nó không kéo dài. Cô có thể nghe thấy sự mệt mỏi trong giọng của chị, cách mà chị cố gắng che giấu lo âu nhưng không thể.

"Công việc vẫn ổn chứ ạ?"- I Hwa hỏi, cố giữ giọng điệu thật tự nhiên.

"Ổn mà,"- Seran trả lời nhanh chóng, "Chỉ là... chị hơi bận rộn thôi. Mùa cao điểm comeback rồi."

"Giọng chị nghe có vẻ mệt mỏi,"- Cô nói nhẹ nhàng, "Chị chắc là ổn chứ?"

Có một khoảng dừng ở đầu dây bên kia và I Hwa gần như có thể mường tượng được khuôn mặt của Seran và đôi mắt mệt mỏi của chị, cách mà chị có lẽ đang xoa thái dương khi cố gắng nghĩ xem phải trả lời thế nào. "Chị đang xoay sở," Seran cuối cùng cũng nói, giọng chị yếu ớt và căng thẳng, "Đừng lo cho chị, I Hwa. Hãy tập trung vào việc học của em, nhé? Tốt nghiệp đã đến gần hơn bao giờ hết nên hãy chắc chắn rằng em dành 100% sự tập trung vào việc học."

Ngực của I Hwa thắt lại. Còn chị thì sao? Em cũng lo cho chị mà! cô muốn nói điều đó ra, nhưng lời nói như bị nghẹn lại trong cổ họng. Thay vào đó, cô nuốt khan, cố gắng giữ nụ cười trong giọng nói.

"Em ước gì có thể ở đó cùng chị, em biết rất khó để giả vờ mọi thứ đều ổn khi thực ra không phải như vậy."

Sự im lặng ở đầu dây bên kia thật đáng sợ, Cuối cùng, Seran lại lên tiếng với tông giọng nhẹ nhàng nghe gần giống như là sự chấp nhận.

"Cưng à, chị ổn mà. Khi nào thì em tốt nghiệp? Tháng 12 năm nay, đúng không? Ngày nào vậy?"

"Ngày 15 tháng 12 ạ."

"Tuyệt vời. Đó là tin chị muốn nghe nhất đấy. Chị sẽ chắc chắn đến Đức để chúc mừng em."

Sau khi cuộc gọi kết thúc, I Hwa ngồi một mình trong căn hộ nhỏ. Cô nhìn quanh những cuốn sách còn nằm rải rác trên bàn, cốc trà uống dở đã bị nguội lạnh từ lâu, và đống quần áo chất đống cô chưa đủ năng lượng để gấp lại hoặc đem đi giặt. Sự cô đơn này thật ngột ngạt. Cô với lấy cuốn nhật ký, cuốn mà cô đã viết cho Renjun và tình yêu của hai đứa. Cô chọn bừa một trang trống, nhìn chăm chăm vào đó với cây bút đã sẵn sàng nhưng không thể di chuyển. Cô có thể nói gì đây để làm cho mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn? Dù chỉ truyền đạt qua trang giấy với hi vọng vị thần nào đó sẽ giúp cô truyền tải điều mình muốn nói?

"Renjun thân yêu," cô bắt đầu viết nhưng những suy nghĩ của cô rối bời, cảm xúc của cô như một mớ hỗn độn. "Em ước gì có thể làm nhiều hơn cho anh, cho chị Seran. Em ghét việc em ở quá xa và không thể ở đó để giúp anh vượt qua chuyện này. Em sợ anh à. Em sợ rằng em không đủ mạnh mẽ để trở thành người mà anh cần. Em sợ em không thể thực hiện lời hứa với anh."

Cô dừng lại, tay cô run rẩy nhẹ khi cô nắm chặt bút hơn. Những giọt nước mắt mà cô đã kìm nén cả ngày cuối cùng cũng rơi xuống, làm nhòe mực trên trang giấy. "Em nhớ anh," cô tiếp tục, nét chữ run rẩy, "Em nhớ cái cách mà anh làm mọi thứ trở nên ổn hơn, ngay cả khi không phải vậy. Em cảm thấy cô đơn ở đây dù cho em có đang ở giữa đám đông và em đã cố gắng hết sức để mở lòng. Nhưng anh đừng lo, em đang cố gắng. Em đang cố gắng bám trụ, vì em đã hứa với anh rồi..."

Cô khép cuốn nhật ký lại, ôm nó vào ngực khi cuộn tròn trên ghế sofa. Những giọt nước mắt vẫn tiếp tục rơi nhưng lần này cô để chúng rơi một cách thoải mái nhất. Đó là cách duy nhất cô có thể giải phóng cơn bão đang tích tụ bên trong, nỗi buồn mà cô giữ kín trước mọi người, thậm chí cả chính mình. Khi đêm về khuya, I Hwa nằm đó, nhớ Renjun hơn bao giờ hết và lo lắng khoảng cách giữa họ dường như không thể chịu đựng nổi.

------

I Hwa nhìn chằm chằm vào điện thoại, ngón tay cô khẽ run lên khi gõ tin nhắn. Cô không thể giả vờ nữa, không thể hành động như thể cô không biết về chuyện này.

"Em biết chuyện đang diễn ra. Anh Renjun ổn chứ? Em đã nghe về tin đồn và em rất lo lắng. Làm ơn hãy cho em biết mọi chuyện ngay khi chị đọc được tin nhắn này."

Tim cô đập mạnh vì lo lắng khi chờ đợi phản hồi từ Seran. Cô đã cố gắng rất nhiều để giữ vững tinh thần để tránh bị cuốn vào hỗn loạn. Dù vậy, cô không thể phớt lờ nó thêm nữa. Những phút trôi qua dài như hàng giờ khi cô chờ đợi câu trả lời của Seran. Cuối cùng, điện thoại cô rung lên, phá vỡ sự im lặng nặng nề.

Tin nhắn của chị Seran hiện lên trên màn hình: "Gửi cho chị địa chỉ nhà em ở Đức. Chị sẽ đến đó sau 2 ngày nữa."

I Hwa cười nhẹ, hiểu tính cách bốc đồng của Seran—chị luôn là người hành động theo cảm xúc mà không suy nghĩ nhiều. Nếu Seran cảm thấy cần phải làm gì đó, chị sẽ làm ngay lập tức và bất chấp hậu quả. I Hwa ngưỡng mộ điều đó ở Seran nhưng điều đó cũng có nghĩa là cô phải chuẩn bị tinh thần cho cơn lốc sắp ập đến.

Cô nhanh chóng gửi địa chỉ, ngón tay cô di chuyển một cách thuần thục. Việc Seran sắp đến có nghĩa là cô sẽ phải đối mặt với mọi thứ mà cô đã cố tránh. Cô lo lắng về cách mà sự xuất hiện của chị sẽ bị các fan và truyền thông nhìn nhận sâu xa hơn vài dòng tranh luận của fan. Những fan theo dõi đã kết nối được các chi tiết, liên tục đưa ra giả thuyết về danh tính của "cô gái bí ẩn" trong scandal. Chuyến thăm của Seran sẽ chỉ làm tăng thêm sự tò mò của họ, và I Hwa biết rằng cô sẽ phải cẩn thận để xử lý tình huống phức tạp này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro