Chap 1

GTNV:Luhan là một chàng trai thông minh,tốt bụng có vẻ đẹp khiến cả trai lẫn gái xao xuyến nhiều lúc còn có thể "rụng tim".Đặc biệt là đám con trai luôn vây quanh Luhan còn Sehun thì say sưa quan sát cái cung cách Luhan khéo léo đẩy từng chàng ra một khoảng cách mà có lẽ mà Luhan cho là tạm đủ.

Sehun còn nhớ in ngày đầu Luhan được nhận học bổng chuyển lên Seoul học. Luhan như ngọn gió lành từ Bắc Kinh đến với KTX phòng 947 buồn tẻ, cằn cỗi của năm thằng "Đực Rựa "***

***gồm: Sehun,Chanyeol, Kris,Xiumin,Kai)
_________
..................
..................
Luhan lập tức bắt tay vào quét dọn, sắp xếp lại mọi thứ [Au:mấy thằng đực rựa ***này ở sạch quá mà, giờ để Luhan xử lý hết tội nghiệp ]

Sau đó Luahn ra ngoài kiếm một bó hoa Violet và mua về một ly trà sữa khoai môn, cộng với Tokbokki. Sau đó Luhan đi về nhà đem bó hoa cắm vào bình, đứng rẫb ngắm nghía xuýt xoa:
- Các anh nhìn xem, màu hoa hợp với căn phòng đấy chứ!
- Ừ, màu hoa đẹp thật, cứ rực lên như là............. màu máu ấy!
Sehun lạnh te đáp, trong cái vẻ là như vậy thôi chứ ai biết ông móm đó nghĩ cái gì trong đầu đâu. Hun móm nhìn thấy hoa Violet là lại tưởng tượng mơ mộng lung tung. Thấy Luhan hỏi định nói Luhan giống như hoa tím đó vậy, mà không dám nói ra.
- Ơ!!! Máu.... của.... anh màu tím?!
- Không, ấy là anh nói màu máu của... bạch tuộc!
Cả sáu người cùng cười vui vẻ

Chắc vì Sehun lớn hơn Luhan một tuổi nên luôn được Luhan nghe lời và quan tâm nhiều nhất và đặc biệt là lâu lâu lại cứ sờ hoặc nựng cằm Sehun xong rồi bỏ chạy chả biết làm sao. Có lần Luhan bảo:
- Trai phòng mình chỉ mỗi anh "móm già"là vẫn còn........ [Au:tới đây ai muốn nghĩ gì thì nghĩ ]không vậy mà dáng đi thì khật khừ, nét mặt càu cạu, ăn nói cắn cảu..... có mà...... ma nó thèm lấy......
- Luhan nó thèm lấy chứ ai?
[Au:thốt ra câu nói tỉnh bơ ]
- .....................

.
.
.
.
.
Hôm phòng Sehun được tặng cái gương [Au:ai mà ác vậy, tặng gì không tặng, tặng người ta cái gương.
Sehun:Au đó chứ ai
Au:.....................^~^]

Luhan thích thú ra mặt, cứ đứng ngắm nghía mãi. Một ý nghĩ chợt đến, Sehun chọc ghẹo Luhan:
- Soi vừa vừa thôi, em không sợ xấu à?
- Sợ xấu! -Luhan tròn xoe đôi mắt hiếu kỳ hướng về Sehun.
- Bọn anh khi nói gương chỉ để xem đã hoàn chỉnh chưa còn em thì... ôi, những mụn trứng cá chết tiệt, đôi môi nhợt nhạt quá, cặp mắt vô hồn... đâm ra sợ
****trong thâm tâm: thật rânnh chỉ muốn trêu em thôi. Em là một người xinh đẹp thì làm gì mà có mụn trứng cá, đôi môi hồng tự nhiên căng mọng nhìn là muốn cắn, cặp mắt nau vô cùng hút hồn người khác... anh nghĩ anh sẽ không thể nào chịu nổi khi gặp em.

- Em vẫn cứ soi đấy thì sao?Các anh không có phần đâu
- Thì ai cấm, em cứ nhìn kỹ vào gương mặt đi xem có phải gò má em bắt đầu sạm hơn không? Những nếp nhăn ở đuôi mắt vừa mọc ra hay sao,mà hình như có cả.... rìa mép nữa kìa... -
Sehun móm nhát rừng, mém làm cho Luhan bật khóc

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro