Vấn đề được giải quyết

Kim Tuấn Miên có cái tính kì lạ lắm, đó là hễ suy nghĩ cái gì thì cho cái đó là đúng và nhất định phải làm cho bằng được mà không thèm suy xét hậu quả. Cái tình kì quái đó giống như con dao hai lưỡi. Một 'lưỡi' sẽ giúp bạn kiên quyết trong công việc, chớp được thời cơ tốt, còn 'lưỡi' thứ hai thì ngược và Tuấn Miên là người thuộc dạng thứ hai này đây. Cái 'lưỡi' thứ hai này không thể dùng trong tình cảm được, tuyệt đối không được, nó khiến cho ta mất đi những gì mà chúng ta đang có và sẽ có. 

Trong tình cảm, cái tôi của mỗi người rất quan trọng nhưng phải biết cách đặt nó ở đâu cho chính xác. Đừng cho rằng những gì mình nghĩ là sự thật, bởi bản thân chúng ta đâu phải là người đó, làm sao ta có thể chắc chắn họ giống mình.

Mặt nào cũng tốt, chỉ có mỗi cái 'ngốc hết thuốc chữa' và cái tình kì quái đó là Miên Miên nhà ta vẫn chưa thể khắc phục.

-------------------

Sau khi dọn dẹp xong những mảnh thủy tinh vỡ trên sàn nhà, thì cậu cũng lủi thủi về phòng. Trong đầu cậu đã nghĩ hàng ngàn câu xin lỗi với Thế Huân mong anh tha thứ, nhưng vẫn là không tài nào mở miệng nói được, đành viết thư xin lỗi sẵn viết luôn thư từ biệt, sau đó canh lúc trời còn chưa sáng đi luôn. Có như thế cậu mới không bị khó xử trước anh.

Nghĩ là làm, cậu về phòng thu dọn đồ đạc xong xuôi, viết cho anh một lá thư thật là ngắn gọn.  Nhìn mọi thứ đã đâu vào đó thì cậu cũng yên tâm phần nào mà đi ngủ và không quên vặn đồng hồ báo thức.

Nhưng người xưa có câu 'người tính không bằng trời tính', Tuấn miên làm sao mà biết được có một người tên Ngô Thế Huân cả đêm không thể chợp mắt được khi nghĩ về cậu. Trong lòng anh có sự tức giận khi nhìn thấy vẻ cứng đầu của cậu khi không trả lời câu hỏi của anh mà toàn lãng tránh, Thế Huân này có đáng sợ đến mức cậu không thể nói cho anh biết cậu đã đi sao? 

Nhưng bên cạnh đó anh cũng rất đau lòng khi thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu, anh biết cậu chắc chắn đã gặp chuyện gì đó, nhưng có cố cậy miệng cậu cũng chẳng được chút thông tin gì. 

Những cảm xúc đó cứ đan xen nhau khiến Thế Huân có muốn ngủ cũng chẳng thể nào chợp mắt được dù là một giây, nằm trên giường nhưng mắt thì không có dấu hiệu muốn nhắm lại. Tình trạng đó cứ diễn ra như thế cho đến sáng sớm, lúc Mặt Trời chỉ vừa lấp ló, thì anh đã ra khỏi phòng, nói là đi uống nước nhưng mục đích chính cũng là muốn xem tình hình bên cậu thế nào.

Ngay khi nhìn thấy cảnh tượng trước phòng cậu vào buổi sáng thì anh mới nhận ra việc mình thức trắng cả đêm là điều đúng đắn. 

Tuấn Miên một tay thì kéo vali, tay còn lại thì xách cái túi, trên lưng còn có balo nữa. Chẳng lẽ cậu muốn một lần dọn sạch sẽ không chừa thứ gì à?

- Em đi đâu?- anh lên tiếng hỏi khi cậu đang loay hoay đóng cửa phòng.

Khi nhìn thấy anh đứng đối diện mình, cậu thật sự đã muốn nhảy dựng lên. Cái gì mà, lúc cần không dậy sớm, lúc không cần thì lù lù xuất hiện? 

- Ờ.....Ờ..... thì.....thì......- cậu lắp bắp không biết phải nói như thế nào mới đúng.

- Thì sao?- Thế Huân mất hết kiên nhẫn tiến lại gần cậu hỏi.

Tuấn Miên nhận thấy Thế Huân càng đi càng gần mình thì cậu bất giác bước lùi, cố giữ khoảng cách với anh. Còn anh, khi thấy cậu cố né tránh mình thì cũng thôi bước lại gần cậu. Nhìn vẻ mặt lúc này của Tuấn Miên có thể nói là rất buồn cười, bởi nó thay đổi nhanh còn hơn chong chóng quay nữa. Ban đầu thì ngạc nhiên, rồi lại ngại ngùng như con mèo vừa bị chủ phát hiện ăn vụng, sau đó là dáng vẻ của đứa trẻ biết lỗi, muốn xin lỗi nhưng không biết mở lời như thế nào.

- Em định đi đâu?- hai chữ 'kiên nhẫn' bây giờ đối với Thế Huân là không tồn tại, lần này mà anh không giải quyết êm đẹp không chừng nay mai cậu biến mất tiêu mà anh không hề hay biết.

- Tôi dọn đi.- cậu bình tĩnh trả lời.- Cảm ơn anh trong thời gian qua đã giúp đỡ tôi rất nhiều. 

- Dọn đi? Đi đâu? Ai cho phép? Nói cho rõ ràng.- núi lửa chuẩn bị bùng nổ tiếp. Haizzz!

- Số tiền học phí, anh có thể cho tôi mượn không? Anh yên tâm, ngay khi đủ tiền tôi sẽ trả anh. Nếu như anh muốn tính tiền lãi thì có thể bớt cho tôi không?

Cậu cúi mặt nói với anh, vẫn là không trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của anh và dĩ nhiên là núi lửa phải phun trào khi nghe những lời này của cậu.

- Tiền bạc trước giờ đối với tôi không quan trọng, tôi còn có thể cho em nhiều hơn thế nữa.- Thế Huân đứng sát vào người Tuấn Miên, mặt hai người cách nhau không phải là xa nữa mà là gần quá mức cho phép của cậu.

- Chuyện quan trọng tôi muốn biết ngay bây giờ là em đi đâu? Mau nói cho tôi biết, đừng có lãng sang chuyện khác nữa. Tôi xin em đó, đừng giày vò tôi nữa.

- Giày vò? Anh nói cái gì vậy?- Tuấn Miên nhíu mày khi nghe câu nói đó từ Thế Huân.

- Những gì tôi nói với em ngày hôm đó, một chữ em cũng không để lọt vào tai sao?- đưa tay kéo cậu vào lòng mình, nhìn cậu bằng ánh mắt mà chưa bao giờ cậu được thấy.

Trong mắt Thế Huân giờ đây tràn ngập sự đau thương và cả sự yếu đuối. Yếu đuối? Đúng vậy, anh cảm thấy mình bây giờ không còn là Chủ tịch quyền thế ngút trời nữa, bây giờ chỉ là người đàn ông đang đứng trước người mình yêu nhưng không có cách nào khiến người đó yêu mình. 

Tuấn Miên nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, cậu muốn kiếm một chút gì đó gọi là trêu đùa trong anh, để chứng tỏ những gì cậu nghĩ về anh là đúng. Nhưng có tìm kĩ đến cỡ nào thì cậu cũng chẳng tìm ra, mà thay vào đó là vô vàn sự chân thành cậu nhận được từ anh.

- Chẳng phải lúc đó anh đang say sao? Người say nói chuyện có bao nhiêu phần là giả, bao nhiêu phần là thật đây?- đáp lại ánh mắt chân thành đó lại là đôi mắt lạnh lùng. Nhìn vào đó Thế Huân có thể thấy cậu đã thất vọng về anh như thế nào.

- Say?- một tay anh nâng mặt cậu lên, tay còn lại thì siết chặt cậu hơn nữa, giọng nói kiên định vang lên bên tai cậu.- Tôi nói cho em biết, ngày hôm đó đúng là tôi có uống vài ly, nhưng nhiêu đó không là gì với tôi cả và tôi cũng chẳng có gì gọi là say?

- Anh.....

- Tôi có thể thề những lời tôi nói ngày hôm đó không có chữ nào là giả, tất cả đều là thật tâm của tôi.- "Thì ra con thỏ này đang suy nghĩ lạc hướng."- Cho em thời gian suy nghĩ câu trả lời thì em lại đi nghĩ bậy bạ cái gì vậy hả?

- Nghĩ bậy bạ gì chứ? Sáng ngày hôm sau thái độ của anh là bình thường, tôi không nghĩ anh đang trêu tôi thì tôi là người không biết thực tế là gì rồi.- trở lại bộ dáng xù lông thỏ như thường ngày cãi lại anh.

- Thì tôi..... tôi....- lần đầu thấy anh ấp úng như vậy thật buồn cười, cậu nhanh chóng cướp lấy cơ hội này hỏi dồn anh, để anh biết cảm giác của cậu qua nay ra sao.

- Thì sao? Sao không nói? Hay là biết mình sai rồi không còn gì để nói?- thấy anh vẫn không có động tĩnh gì, cậu lớn tiếng thúc giục.- Anh mau nói đi chứ. Hôm qua la tôi dữ lắm mà.

- Ờ thì... thì ngày hôm qua tôi có hơi to tiếng với em, cho tôi xin lỗi.- vừa nói anh vừa cúi đầu nhìn xuống, ra vẻ nhận lỗi, nhưng anh lại có phát hiện mới mà lần này còn khiến anh lo lắng nhiều hơn nữa.- Chân em bị làm sao vậy? Bị từ khi nào? Đã bôi thuốc chưa? Mau nói tôi biết.

- Hả?- anh hỏi bất chợt như vậy làm cậu quên mất vết thương ở chân của mình.- Cái này hả? cũng không rõ nữa.

(Xạo quá đi ông tướng ơi! Ông muốn che dấu tội đồ của chồng ông à?)

- Bản thân bị thương mà cũng không biết là sao?- tuy là trách móc nhưng giọng nói ấy lại chứ đa phần là ôn nhu.- Qua đây ngồi tôi bôi thuốc cho em.

- Không cần đâu. Mấy ngày nữa sẽ tự động khỏi.- Tuấn Miên nhìn xuống chân mình rồi nhìn Thế Huân, cậu bây giờ rất vui vì anh đối với cậu là thật lòng.

- Sao mà khỏi được? Nhanh lại đây.

Anh kéo cậu đến phòng khách, bảo cậu ngồi ngay ngắn trên sofa còn mình thì đi lấy hộp y tế. Thế Huân nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương ở chân của Tuấn Miên, còn cậu thì ngồi im ngắm anh. Từ đôi mắt, cái mũi đến bờ vai, bàn tay..... cậu cứ ngây người ra đó, anh xong việc khi nào cũng không hay. Khi hai ánh mắt chạm nhau thì cậu mới đỏ mặt xấu hổ thu lại ánh nhìn của mình trên người anh.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #hunho