chap 2.

Ông bà có câu "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", dù có học cùng một lớp nhưng Asahi cũng chẳng thể theo bên cạnh Jaehyuk 24/24 được.

Đối với Hamada Asahi chuyện vào được kí túc xá của trường ở không hề khó, chung quy là vì cậu có tiền. Nhưng cái khó ở đây là làm sao để được ở gần Yoon Jaehyuk, càng gần cành tốt. Vậy chi bằng dọn đến ở cạnh anh, khiến học bá họ Yoon ngày ngày nhìn cậu đến mức quen cả mắt, không có cậu không chịu được.

Tự cảm thấy kế hoạch của mình quá sức hợp tình hợp lý, Asahi bắt tay vào làm ngay. Đầu tiên là phải tìm hiểu xem Jaehyuk đang ở phòng nào. Nhưng cậu sẽ không ngu ngốc đến độ chạy đến hỏi thẳng người kia đâu. Lí do thứ nhất, chắc chắn anh sẽ không bao giờ muốn cho cậu biết. Thứ hai, làm như vậy quá là tầm thường không hợp với con người như Hamada Asahi chút nào.

Nếu như cậu cứ im hơi lặng tiếng khoảng hai, ba ngày thì không phải sẽ làm học bá Yoon cảm thấy tò mò sao? Biết đâu chừng anh lại còn chủ động bắt chuyện với cậu.

Vậy thì làm sao để biết được số phòng của Jaehyuk? Đơn giản thôi, trùm trường Asahi chỉ cần cử đàn em đi theo dõi là được, không cần phải đụng tay dụng chân nhiều. Không những biết được số phòng, cậu còn có thế biết được thói quen, thời gian biểu của Jaehyuk. Asahi cảm thán.

"Cậu bạn này quả thực là điển hình cho những đứa chỉ biết học, học và học. Chán chết đi được."

"Vậy sao đại ca còn tán nó?"

"Không biết. Có thể là vì tôi thấy cậu ấy rất hợp mắt tôi."

Bọn đàn em nhìn đại ca của họ chìm đắm trong tình yêu, cảm thấy rất kì lạ. Trước giờ bọn họ đều nghĩ đại ca không khác gì một con robot, không có tình cảm, không cần bạn bè. Ai ngờ được có ngày cậu ta biết yêu, không những thế còn là gay.

Quay trở lại với học bá họ Yoon, theo dõi một chút liền biết ngay được chỗ ở của anh - phòng 207. Nhân tiện theo dõi luôn cậu bạn phòng bên cạnh, phải nắm được điểm yếu để còn đẩy cậu ta ra khỏi căn phòng đó, nhường chỗ cho Asahi.

"Đại ca! Tôi điều tra được rồi. Thằng nhóc ở phòng 208 thích nhất là Lego. Nó mê lắm, mỗi ngày đều tiết kiệm tiền ăn để mua một bộ phiên bản giới hạn."

Asahi bật cười, cười đến chảy nước mắt. Đơn giản vậy thôi sao? Ở nhà cậu hình như còn cả chục bộ còn mới nguyên chưa đụng đến.

Lúc nhỏ Asahi cũng có chút hứng thú với bộ môn này. Thế nên hồi sinh nhật mười tuổi được tặng rất nhiều, hầu hết là phiên bản giới hạn. Cậu chơi được vài bộ liền cảm thấy chán rồi, nêm cất toàn bộ số còn lại trong kho, từ đó đến giờ cuối cùng cũng có dịp đem ra dùng.

Hôm sau Asahi liền hẹn cậu bạn kia gặp nhau thương lượng một chút. Ban đầu cậu bạn có chút sợ sệt, nhưng khi nhìn thấy đống đồ chơi Asahi mang đến trao đổi mắt cậu lập tức sáng rực, như vừa tìm thấy kho báu.

"Tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện. Không muốn phải dài dòng nên tôi nói luôn. Cậu có thể nhường cho tôi căn phòng 208 mà cậu đang ở không? Đổi lại tôi sẽ đưa cậu hết những món đồ này."

Giọng nói Asahi vang lên nhẹ tênh, bình thản như là cậu đã chắc chắn rằng cuộc giao dịch này sẽ thành công vậy.

"Nhưng nếu chuyển đi thì tôi sẽ ở đâu?"

"Yên tâm tôi đã chuẩn bị sẵn phòng trống cho cậu rồi. Cậu chỉ cần gật đầu đồng ý rồi chuyển đi thôi, phần còn lại tôi sẽ lo liệu."

Asahi nở một nụ cười thân thiện, nhìn như thế này chẳng ai có thể nghĩ được cậu là trùm trường đâu.

Nhắc mới nhớ, tất cả các bạn học trong trường đều chưa từng thấy trùm trường Hamada nổi giận hay bắt nạt ai bao giờ. Nhìn bên ngoài Asahi không khác gì một nam sinh bình thường, không những thế lại còn siêu cấp đẹp trai. Thế nhưng họ chẳng biết vì sao cậu lại có thể nắm chắc vị trí trùm trường trong tay. Vậy nên để tránh gặp phải phiền phức không đáng có, bọn họ vẫn cứ nên tránh loại người như Asahi càng xa càng tốt.

Cậu bạn kia tất nhiên đồng ý, vừa có thể đổi qua căn phòng khác tốt hơn, vừa có thể thực hiện được mong ước bao lâu nay.

Sau vài ngày chuẩn bị, Asahi rất nhanh thu dọn đồ đạc, chuyển đến kí túc xá. Lần đầu ở một nơi xa lạ cậu cũng không biết nên chuẩn bị những thứ đồ gì, chỉ mang một chút quần áo, điện thoại, vật dụng cá nhân. Kĩ năng sinh tồn của Asahi cũng chỉ vỏn vẹn bằng con số không thôi. Nhưng bù lại cậu có tiền, thiếu cái gì thì mua cái đấy thôi.

Asahi cầm chắc ống pháo giấy trên tay, từng bước nặng nề leo lên cầu thang kí túc xá. Bỗng nhiên nhận được một tin nhắn, cây kẹo dâu trong miệng cậu vừa vặn lại ngọt hơn ngày thường.

|Chào cậu! Là tôi Yoon Jaehyuk đây|

Quả thật cậu đoán cấm có sai mà, cuối cùng Yoon Jaehyuk cũng đã chủ động bắt chuyện trước rồi này. Asahi hí hửng ngồi bệt xuống cầu thang, nhanh trí trêu đùa học bá một chút.

|Cậu gay rồi à?|

Tin nhắn bốn chữ thôi nhưng cũng vừa đủ làm Yoon Jaehyuk tức muốn phát điên. Cậu cảm thấy học bá này tính cách không hề tẻ nhạt, bên ngoài có vẻ thông minh, còn bên trong thì ngốc nghếch, thật sự đáng yêu. Làm người ta cứ muốn trêu đùa thêm chút nữa.

Nhắn một lúc cũng cảm thấy đủ rồi, vả lại chỗ này lại có quá là nhiều muỗi, Asahi bị đốt muốn sưng hết cả người mất rồi.

Đến lúc phải tạo cho Yoon Jaehyuk một bất ngờ thôi. Asahi đến trước cửa phòng 207 gõ cửa mấy cái, rồi liền chuẩn bị pháo giấy. Ngay lúc cánh cửa bật mở, tiếng pháo giấy vang trời, trên môi Asahi cong lên nụ cười đẹp nhất.

Đáp lại cậu là một giọng nói còn to hơn cả tiếng pháo nổ, vang vọng khắp dãy phòng kí túc.

"Hamada Asahi cậu dọn sạch hết chỗ này cho tôiiiiii."

Cậu chuyện tạo bất ngờ có Yoon Jaehyuk kết thúc như thế đó. Dọn dẹp xong cũng đã hết nữa ngày rồi, Asahi cũng chẳng buồn kiếm chuyện với anh nữa. Nhanh nhanh chóng chóng về lại phòng mình mà đánh một giấc đến sáng.

~~~~~
Sáng hôm sau, Yoon học bá từ lúc gà chưa kịp gáy đã nhanh chân đến lớp, chỉ đơn giản là muốn tránh mặt con người phiền toái kia. Cũng may cho anh là cậu không có thói quen dậy sớm. Đến khi Asahi lơ mơ tỉnh dậy thì đã quá hai tiết đầu, ba chân bốn cẳng vội vàng chạy đến lớp học.

Giờ giải lao, Jaehyuk không ngăn nổi sự tò mò của mình bèn quay qua bạn học hỏi chuyện.

"Này! Cậu có biết gì về Asahi không? Tại sao cậu ta như thế lại trở thành trùm trường?"

Bạn học có chút khó hiểu. Hỏi ngược lại.

"Như thế là như thế nào?"

Jaehyuk gãi gãi mái đầu xù.

"Có chút điên khùng, cũng có chút dở hơi."

"Hahaha! Bình thường cậu ấy không như thế, chỉ có điên khùng, ngốc nghếch với mình cậu."

Mặt học bá dần tối lại.

"Bỏ qua chuyện đấy đi. Cậu còn biết gì về cậu ấy không."

"Ờm có! Cậu ấy giàu, rất giàu."

Jaehyuk tặc lưỡi, nhăn mặt.

"Người giàu thì đâu có hiếm."

"Nhưng người giàu như Hamada Asahi thì hiếm. Nói sao ta? Giàu đến mức có thế mua đứt cậu. Còn có thể bao nuôi cậu cả đời."

"..."

Học bá Yoon chẳng biết làm gì khác ngoài cười chừ, cứ như thế mà gượng gạo kết thúc cuộc trò chuyện.

End chap 2.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro