chap 3.
Tiết sinh hoạt hôm nay lại xảy ra một sự kiện chấn động tới tinh thần của học bá họ Yoon. Khi cô giáo vừa bước vào, cánh tay của cậu bạn ngồi cuối lớp liền giơ cao. Đúng vậy! Asahi muốn phát biểu.
"Thưa cô! Em muốn đổi chỗ ngồi. Ở đây em không thấy được bảng."
Tất cả bạn học trong lớp đều sửng sốt, cậu bạn cuối lớp kia có phải là Hamada Asahi không vậy? Bọn họ đã cũng học với nhau cả một học kì và suốt khoảng thời gian đó cậu chưa một lần chú ý nghe giảng. Vậy mà hôm nay Asahi lại muốn đổi chỗ vì không nhìn thấy bảng sao? Thật không thể tin được.
"Vậy em lên bàn đầu ngồi đi."
"Em muốn ngồi cạnh bạn học Yoon Jaehyuk."
Câu nói của cậu như sét đánh đùng đùng bên tai Jaehyuk. Trong phút chốc anh đã ước gì mình không phải cái người mang họ Yoon tên Jaehyuk mà cậu vừa nhắc tới.
Tại sao cái tên nhóc Asahi đó lại như cái đuôi lẽo đẽo theo anh hoài vậy? Không những ở kí túc xá mà giờ đến trong lớp học cũng phải tìm cách để ở sát bên Jaehyuk. Anh thầm cầu mong rằng trước lời đề nghị vô lý đó cô giáo sẽ chẳng đồng ý đâu.
"Được rồi, bạn A đổi chỗ cho Asahi nhé!"
Sao mà dễ dàng quá vậy? Yoon Jaehyuk trong lòng lập tức đã đổ cơn mưa, níu lấy vạt áo của bạn học A.
"Dạ thưa cô, bạn A không muốn chuyển đâu ạ. Bạn ấy muốn ngồi cạnh em."
Bạn học A lia mắt về phía cậu, ánh mắt sắc lẹm từ Asahi truyền đến khiến nam sinh phải đổ mồ hôi hột.
"Cô ơi, cứ để Asahi ngồi đây đi ạ. Em muốn đổi chỗ ngồi lâu lắm rồi."
Bàn tay đang níu lấy vạt áo cứ thế bị đẩy ra không thương tiếc. Cuối cùng Jaehyuk cũng phải chấp nhận việc Asahi trở thành bạn cùng bàn của mình. Yoon Jaehyuk đen mặt nhìn đến chỗ ngồi bên cạch, trên trán hiện lên ba chữ "không cam tâm".
Asahi vừa đặt mông xuống chỗ ngồi mới, thì liền có một viên giấy lăn đến trước mặt.
/Cuối giờ gặp tôi ở sân sau trường/
_Yoon Jaehyuk_
Asahi bất giác mỉn cười, cũng nhanh tay viết hồi âm.
Viên giấy lại lăn đến chạm nhẹ vào tay Jaehyuk.
/Ok!!!/
Khi anh mở tờ giấy ra, một viên kẹo nhỏ nằm gọn trong lớp giấy, là vị dâu. Nơi đầu mũi anh liền thoang thoảng hương dâu ngọt ngào của ngày hôm ấy.
Yoon Jaehyuk tiện tay bỏ viên kẹo đường vào túi áo. Thật ra anh cũng không ghét kẹo dâu đến thế.
~~~~~
Tiết học nhàm chán cuối cùng cũng đã kết thúc. Jaehyuk đã bị giáo viên kéo đi từ trước mất rồi. Vì thế nên Asahi đành phải một mình xuống sân sau đợi anh.
Sân sau hôm nay có vẻ đông vui hơn ngày thường, bọn học sinh lớp trên tụ tập ở đây để hút thuốc. Asahi ban đầu cũng tỏ vẻ không quan tâm. Lấy ra một nắm kẹo đường, tìm kiếm hương vị dâu tây quen thuộc.
Chẹp! Viên cuối cùng đã cho Yoon Jaehyuk mất rồi. Đành chọn đại một viên cho vào miệng, hình như là hương nho. Đúng như dự đoán, hương dâu vẫn là ngon nhất, hương vị nhàm chán này chẳng thể lấn át được mùi thuốc lá khó ngửi kia.
Hết cách, Asahi bèn phải đi đến nhắc nhở đám học sinh kia một chút.
"Các bạn học có thể tắt thuốc không? Thật là khó ngửi quá mà!"
Cậu đưa tay bịt mũi, tỏ ra thái độ nửa phần khó chịu, nửa phần khinh bỉ. Tên to con trước mặt liền tức giận nắm lấy cổ áo cậu xốc lên.
"Ê thằng nhóc! Mày nói cái gì khó ngửi cơ? Nói lại xem nào."
Mấy đứa khác nhận ra người đối diện là Asahi lập tức xanh mặt lùi về phía sau. Riêng bạn học to con này vẫn giữ nguyên vẻ hùng hổ như thế, xem ra chưa nghe đến tên trùm trường Hamada Asahi rồi.
"Ý tôi nói ban đầu là mùi thuốc lá, nhưng giờ lại nhận ra không chỉ có thuốc lá hôi mà mồm cậu cũng hôi nữa."
Asahi nhét thẳng vỏ kẹo đang cầm trên tay vào miệng tên trước mặt, còn tiện tay tặng cho hắn thêm mấy cái tát. Mặt hắn lập tức chuyển đỏ, quăng mạnh cậu xuống đất. Rút từ trong túi ra con dao đa năng, trực tiếp vào cổ cậu.
"Thằng chó! Mày dám láo?"
Ánh mắt Asahi bình thản đến lạ, cũng chẳng thèm nhìn thẳng vào mặt hắn. Bàn tay trắng trẻo, mảnh khảnh cầm chặt tay hắn, dùng lực bóp mạnh. Gân tay của hắn nổi lên, tím ngắc, nhìn cũng đủ biết là lực của bàn tay trắng bóc kia mạnh đến thế nào. Asahi nhổ thẳng viên kẹo dở tệ vào mặt hắn.
"Tôi nghĩ người láo nhất ở đây là cậu mới đúng."
Con dao rớt khỏi tay hắn, tiếng kim loại chạm xuống nền đất vang lên lạnh lẽo, trong sự kinh ngạc của bọn đàn em.
Asahi gạt mặt tay của tên to con ấy ra khỏi cổ áo nhắn nhúm. Hắn còn chưa kịp hoàn hồn vì sức lực đáng sợ của thằng nhóc nhỏ còn này. Đường đường là đại ca của cả bọn mà lại để nhục nhã thế sao?
Hắn vung một cú đấm nhắm vào bụng Asahi, nhưng còn chưa kịp chạm tới thì đã có một cú đấm khác giáng thẳng vào mặt. Lực đạo không hề nhỏ khiến hắn ngã lăn ra đất, máu mũi chảy thành dòng. Bọn đàn em nhìn thấy vậy cũng rất sợ hãi mà xúm xít lại. Tên cầm đầu cảm thấy oan uổng mà gào lên.
"Con mẹ nó! Bọn mày đui hết rồi à? Không thấy đại ca bị đánh à?"
Asahi tiến đến nắm chặt mái tóc cụt ngủn, ép hắn nhìn vào mắt cậu.
"Bạn học à, thật tiếc quá. Bọn họ đều biết tôi là ai, còn cậu thì không."
"Chó chết! Mày là ai?"
"Các bạn học! Nói cho cậu ấy biết tôi là ai đi."
"Là Asahi. Chính là trùm trường Hamada Asahi."
Asahi gật đầu, tỏ ý rất hài lòng với câu trả lời này. Miệng tên đó càng ngày càng bị bóp chặt, cảm giác xương hàm của hắn muốn nứt ra đến nơi.
"Cậu nhớ cho kĩ tên của tôi. Cũng nên nhớ cho kĩ mặt của tôi."
Thấy như vậy cũng đã đủ rồi, Asahi buông tay ra thả hắn đi. Xem như dạy dỗ học sinh mới một chút vậy thôi.
Quay về phía sau liền thấy Yoon Jaehyuk từ xa chạy tới. Cậu giơ tay thật cao, như muốn nói to rằng cậu vẫn đang ở đây đợi anh.
Bỗng có một thứ cảm giác lành lạnh sượt qua sống lưng, Asahi quay lại liền thấy tên to con đó đang cầm dao lao đến. Nhanh tay bắt lấy cổ tay cầm dao của hắn bẻ ngược ra đằng sau, cậu thẳng chân đá hắn một cước văng ra xa.
Tên này đúng là điếc không sợ súng mà. Asahi tức giận nắm lấy cổ áo hắn, giáng thêm vài nắm đấm xả giận. Mặt hắn chẳng mấy chốc đã nhuốm đầy máu tươi.
Yoon Jaehyuk thấy ở xa có biến, hình như Asahi đang đánh người. Anh nhanh chân chạy đến, trước mắt đã nhuộm một màu đỏ rực.
"Asahi ngừng lại! Cậu đánh chết người ta mất."
Jaehyuk từ phía sau một tay ôm lấy người cậu, tay kia ngăn lại những nắm đấm nhuốm đầy máu. Asahi nghe được giọng nói ấm áp quen thuộc liền thoát khỏi cơn thịnh nộ, ly khai khỏi người kia.
Nhưng sao Jaehyuk thấy máu từ tay cậu vẫn cứ chảy xuống từng dòng. Lập tức cầm tay cậu lên để kiểm tra, viết rách ở tay sâu đến nhức mắt, hình như bị dao xẹt qua.
"Mẹ nó cậu điên à! Tay bị thương đến như vậy mà còn lo đánh đấm."
"Tôi chỉ tự vệ thôi."
Asahi nhìn chằm chằm mặt Jaehyuk, miệng cười ngốc. Thấy anh quan tâm đến mình như vậy, trong lòng liền đơn thuần mà vui vẻ.
"Cậu còn cười cái gì? Theo tôi về."
Asahi khựng lại, nếu cứ để một tay đầy máu thế này mà về kí túc xá thì sẽ bị chú ý mất.
"Để đi rửa tay cái đã."
Yoon Jaehyuk hiểu ý, cởi ra chiếc áo khoác ngoài, cẩn thận cuốn lại cánh tay cậu. Chỉ cần che như vậy thì sẽ không ai để ý đến.
"Theo tôi về. Tôi còn có chuyện muốn nói."
Asahi trong lòng đầy mãn nguyện, cũng không ý kiến gì thêm, theo Jaehyuk về kí túc.
~~~~~
Có thể nói đây quả là một bước tiến rất lớn trong quá trình bẻ cong bạn học họ Yoon. Mới có một ngày từ khi bắt đầu thôi mà đã được dẫn về tận phòng rồi.
Phòng của Jaehyuk phải nói là rất ngăn nắp, sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi. Asahi đưa mắt nhìn quanh căn phòng, quả là phòng của học bá có khác.
Yoon Jaehyuk cầm hộp dụng cụ y tế, ngồi xuống trước mặt cậu. Nhẹ nhàng tháo bỏ lớp áo dày. Anh nhìn thấy vết cắt sâu trong lòng bàn tay, liền tặc lưỡi.
"Cậu không thấy đau à?"
"Không đau. Ngược lại còn thấy rất vui."
Asahi nhín anh, mi mắt chớp chớp đáng yêu.
"Đánh nhau vui vậy sao?"
"Không vui. Được cậu quan tâm nên tôi mới vui."
Jaehyuk không nói gì nữa, chỉ tập chung sơ cứu cho cậu. Khi thứ dung dịch sát khuẩn đó chạm đến miệng vết thương, đau rát, Asahi mới bất giác kêu lên, xuýt xoa.
"Sao lúc nãy còn mạnh mồm la không đau?"
Cậu chột dạ, không nói gì nữa, nghiến răng chịu đựng từng cơn đau rát.
Động tác của Jaehyuk bỗng nhiên dừng lại, anh lấy ra một cái gì đó, bóc ra rồi đưa đến trước miệng Asahi. Là kẹo dâu.
"Ăn đi, thuốc giảm đau đó."
Lập tức ngậm lấy viên kẹo, đúng là vị dâu cậu thích rồi.
Jaehyuk cũng nhanh chóng hoàn thành sơ cứu, băng bó lại tay cậu thật cẩn thận.
"Cậu tìm tôi có việc gì?"
"Chỉ muốn nói là tôi thấy cậu rất phiền, vì thế nên đừng bám theo tôi nữa."
Yoon Jaehyuk vào thẳng vấn đề. Muốn một lần giải quyết xong xuôi con người phiền toái trước mặt.
"Cậu ghét tôi?"
"Không phải là ghét..."
Không đợi Jaehyuk nói hết câu Asahi đã tiến đến, dùng môi nhỏ khóa chặt miệng lưỡi người đối diện. Hai tay còn thuận tiện đặt lên cổ anh, kéo anh vào nụ hôn ngọt lịm. Asahi cảm thấy viên kẹo trong khoang miệng thật vướng víu, liền đẩy qua cho Yoon Jaehyuk cùng thưởng thức hương vị nồng nàn.
Kẹo vị dâu thực giống một chất gây nghiện.
Dứt khỏi nụ hôn vị dâu tây ngọt ngào, hai tay Asahi vẫn giữ yên trên cổ anh, lưu luyến không muốn rời.
Khoảng cách giữa hai người ban đầu không ngắn, chẳng biết từ lúc nào cậu đã ngồi gọn trong lòng Jaehyuk mất rồi. Asahi cười đến tít cả mắt, láu cá hỏi anh hai chữ không đầu không cuối.
"Ngon không?"
Tâm trí học bá Yoon đã bị vị ngọt của dâu tây lấn át từ lúc nào.
"Ngon!"
Chợt nhận ra có gì đó không đúng, anh liền lắc lắc đầu, lấy lại chút lý trí.
"Không! Ý tôi là kẹo ngon."
Asahi không nhịn được, cười thành tiếng.
"Thì tôi hỏi là kẹo có ngon không mà. Đầu cậu nghĩ cái gì đấy. Hay ý cậu là môi tôi...?"
Yoon Jaehyuk mặt đỏ như trái gấc, nhanh tay bịt miệng cái đồ gian xảo trước mặt. Không thể để Asahi nói nhăng nói cuội thêm nữa.
Coi bộ học bá Yoon muốn giải quyết xong xuôi cái đuôi Asahi thì cũng sẽ phải mất một thời gian dài đó.
"Không phải là ghét thì chính là thích rồi."
Tối hôm đó Asahi vì suy nghĩ này mà liên tục lăn qua lăn lại trên giường, cả đêm thao thức không tài nào ngủ được.
End chap 3.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro