CHAP 4:

 

 

Yoseob nhận ra ngay người con gái đó, lòng cậu lo lắng, tay vẫn nắm chặt lấy tay anh không buông. Cậu khẽ cắn môi, tại sao anh lại nhìn người đó lâu như vậy? Tại sao không quay qua nói với cậu rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, rằng cô ấy chỉ là một người quen ? Tại sao tay anh không siết nhẹ tay cậu như lúc nãy nữa? Tại sao vậy? Cậu muốn hét vào mặt anh hàng ngàn câu hỏi nhưng cổ họng cứng lại khi nhìn thấy anh bước lại phía người đó. Cô ấy đang khóc. Liệu anh sẽ bỏ cậu để bước đến lau nước mắt cho cô ấy sao? Hay anh sẽ ôm cô ấy rồi nói anh sẽ không bao giờ rời xa cô ấy nữa?Yoseob cứ đứng im như vậy, bàn tay vô thức cảm nhận được sự lạnh lẽo khi không còn tay anh ở bên nữa.

 

 

JunHyung cảm thấy rối bời, anh không muốn làm người con gái đó khóc. Cô đẹp nhất khi cười và anh muốn nhìn thấy nụ cười đó. Anh không biết phải làm sao với tình cảm hiện tại của mình. Anh muốn giải thích với cô và mong cô sẽ hiểu, rằng trái tim anh thực sự đã yêu một người. Hara ôm chầm lấy anh ngay khi anh bước lại. Điều đó làm JunHyung thoáng bối rối. Anh không thể đẩy cô ra, cũng không thể đáp lại cái ôm đó. Bởi vì sau lưng anh vẫn còn một người yêu thương anh thật lòng. Cậu ấy, không phải là mối tình đầu…nhưng là hiện tại của anh và sẽ mãi là tương lai của anh.

 

 

 

Yoseob bỏ chạy thật nhanh. Cậu muốn thoát khỏi cơn ác mộng này nhanh nhất có thể. Làm ơn ai đó nói với cậu rằng cậu đã nhìn nhầm chứ không phải anh đang ôm cô gái đó trước mặt cậu.Nước mắt cậu như những hạt ngọc lấp lánh cuốn theo gió chiều.

 

 

-         Yoseob, việc gì lại bỏ chạy thục mạng như vậy? Gương mặt lại còn rất khó coi.- HyunSeung kéo tay cậu lại, trong lòng lo lắng trước thái độ đó.

 

 

 

 

-         Kh-không có gì…..Chỉ là muốn đi ngủ thôi!- Yoseob ấp úng, tay quẹt nhanh nước mắt.

 

 

Khó có điều gì qua mắt được HyunSeung. Cậu ôm Yoseob vào lòng, tay vỗ nhẹ lên mái tóc mềm mại của cậu rồi trấn an:

 

 

-         Hãy hứa là cậu sẽ bình tâm nhé! Đừng có suy nghĩ lung tung rồi gặm nhấm nỗi buồn một mình.

 

 

 

-         Ừm, mình biết rồi.- Yoseob nhắm mắt lại, cậu muốn ngủ một giấc thật sâu để không còn gì phải nhớ nữa.

 

.

.

.

.

.

 

-         Yong JunHyung, nói chuyện đi!- HyunSeung đá cửa xông vào phòng của JunHyung một cách thô bạo và nhận ra cậu ta cũng đang có tâm trạng rối bời.

 

 

 

-         Muốn gì nói nhanh đi.- JunHyung thật sự không biết phải làm sao, đem hết bực dọc trút vào lời nói.

 

 

 

-         Rốt cuộc bản thân cậu muốn chuyện này như thế nào? Người ngốc nhất trên đời cũng biết rằng tình cảm hiện tại với quá khứ rõ ràng là khác nhau.- HyunSeung nôn nóng nói một tràn.

 

 

 

-         Tôi chưa bao giờ nói là sẽ quay lại với người đó cả. Cậu không cần phải nói những lời như vậy.- Anh biết là do cậu lo cho Yoseob nên mới nổi nóng.Nhưng bản thân anh cũng có hơn gì. Lo lắng nhưng cậu lại không chịu gặp anh, đến điện thoại cũng không bắt.

 

 

 

-         Nực cười. Bản thân đang phân vân, tất cả hiện rõ trên mặt như vậy mà lại còn chối. Nếu cậu cảm thấy mình không chắc chắn thì hãy nói thẳng một tiếng, tôi không muốn Yoseob phải đau khổ vì tên khốn như cậu.

 

 

 

-         Yoseob sao rồi?- JunHyung hỏi vội. Trong đầu anh bây giờ chỉ có mỗi cậu, ngay cả lời nói của HyunSeung cũng không hề màng tới.

 

 

 

-         Tự đi mà tìm hiểu.- HyunSeung bực dọc ném một cái lườm rồi bỏ đi.

 

.

.

.

.

.

JunHyung đứng trước cửa nhà Yoseob gọi tên cậu nhưng không có tiếng đáp trả. Anh thật sự rất mệt mỏi, điều duy nhất anh muốn lúc này là được ở bên cạnh cậu- người anh yêu nhất. Nhưng sao cậu lại không hiểu cho anh? Cậu có phải là đang né tránh anh không? Ghét anh đến như vậy sao?

 

 

-         Yoseob, nếu em không bước ra đây, anh thề sẽ ngồi ngoài này đợi em.

 

 

Yoseob lăn qua lăn lại trên chiếc giường ngập tràn gấu bông mà anh tặng, mắt nhắm tịt lại và hai tay bịt chặt tai. Cậu không muốn nghe giọng anh, bởi vì nếu nghe được nó nhất định cậu sẽ mềm lòng mà chạy ra ôm anh mất.Cậu không muốn ôm anh đâu, cậu ghét anh lắm. Nằm im một hồi lâu, Yoseob đạp chăn rồi rón rén bước xuống nhà. Chắc anh cũng đã về rồi, nãy giờ không còn nghe thấy giọng anh nữa. Chỉ là cậu muốn xuống để kiểm tra cho chắc ăn thôi. Bụng tự nhủ như vậy nhưng sao đầu óc cứ âm thầm mong anh vẫn còn ở ngoài đó.

 

 

 

Cánh cửa khẽ hé ra, một khe sáng lọt vào ngôi nhà tối om như mực. Yoseob ôm chặt lấy con gấu mà cậu thích nhất ( cũng do anh tặng), quả đầu vàng chóe ló ra ngoài nghe ngóng.

 

 

Đi rồi sao? Đáng ghét!!! Vậy mà nói là sẽ đợi ngoài này suốt đêm làm cậu lo lắng. Đáng ghét đáng ghét.

 

 

-         JunHyung, anh là đồ con bò chết bầm.- Cậu lẩm bẩm trong khi định đóng cửa lại.

 

 

Bỗng nhiên có một cánh tay chặn mạnh cửa lại làm cậu hoảng sợ ngồi thụp xuống đất khóc lóc:

 

-         Huhu m-ma….>”<

 

 

Anh bật cười trước dáng vẻ đáng yêu của cậu. Bàn tay bất giác vò rối những lọn tóc vàng hoe.

 

 

Yoseob ngước đôi mắt to ngấn nước lên nhìn con người yêu thương trước mặt, đôi môi nhỏ xinh khẽ trề ra, giọng nói pha chút hờn dỗi:

 

 

-         Anh là đồ đáng ghét.

 

 

 

-         Vậy…em có ghét anh không?- JunHyung trêu cậu.

 

 

 

-         Ghét ghét gh-gh….

 

 

Không đợi cậu nói hết câu nữa, anh nhẹ hôn lên môi cậu.

 

 

Yoseob vòng tay ôm chiếc eo thon gọn của anh, niềm vui sướng tròng lòng khó mà che giấu nổi.Một lát sau, cậu buông anh ra rồi vui vẻ, gương mặt trong sáng như chưa từng có chuyện buồn:

 

 

-         Junnie về cẩn thận! Em đi ngủ đây.

 

 

JunHyung ngạc nhiên, trong lòng vẫn là lưu luyến không muốn về liền càu nhàu:

 

 

-         Bỏ mặc anh sao?

 

 

 

-         Không lẽ tối rồi bắt em ở ngoài này với anh?- Yoseob phụng phịu, hai tay nghịch ngợm con gấu trong tay.

 

 

 

-         Nhất định không được!! – Anh quả quyết.

 

 

 

-         Vậy phải làm sao?- Yoseob mở to mắt nhìn anh.

 

 

 

-         Cho anh lên phòng em nhé?- JunHyung cười gian, ánh mắt dán vào bộ đồ ngủ xinh xắn trên người cậu.

 

 

 

-         Tuyệt đối không được!!! – Yoseob hung hăng hét lớn.

 

 

 

-         Vậy không cho em đi!- Anh ôm chầm lấy Yoseob, khẽ đặt lên trán cậu một nụ hôn.

 

 

 

-         Thôi…thôi được. Nhưng cấm anh giở trò.- Yoseob nhất thời vì cái ôm mà yếu lòng, hai má còn hơi phớt hồng rất dễ thương.

 

 

 

Cả hai rón rén bước nhẹ lên cầu thang rồi tới phòng Yoseob. Đó là một căn phòng cực kì gọn gàng với đồ đạc được sắp xếp cẩn thận. Không gian bên trong tương đối thoải mái, giường cũng rộng rãi. JunHyung nhìn quanh phòng một lượt rồi trêu chọc Yoseob:

 

 

-         Con heo! Phòng của em hệt như một đứa con gái.

 

 

 

-         Nói gì chứ?- Yoseob đỏ mặt lấy gối ném vào mặt JunHyung. Phòng cậu quả có hơi nữ tính…nhưng nó nữ tính vì toàn chứa đồ anh tặng cậu. Người đâu tặng quà cho con trai mà cứ lôi gấu bông với mấy món đồ dễ thương. Sở thích của cậu, tất cả cũng đều do anh mà ra.

 

 

JunHyung khẽ nhếch môi, trêu chọc cậu quả thật rất vui. Nhìn gương mặt ngây thơ đó hờn dỗi không hiểu sao luôn làm anh thấy thú vị. Anh ngả đầu lên giường cậu, cảm nhận hương thơm của tóc cậu còn vương trên gối. Mùi hương này…không hiểu sao anh lại rất thích, có lẽ vì nó là mùi của cậu chăng?

 

 

Yoseob quấn chăn bông quanh người rồi nằm cuộn tròn bên anh như một con sâu. Người anh ấm lắm !! Yoseob hai mắt mơ màng, đầu dụi dụi vào ngực anh xem chừng là buồn ngủ lắm rồi.

 

 

Anh chăm chú nhìn cậu ngủ, mắt, mũi, miệng đều hoàn hảo. Trong vô thức, tay anh ôm chặt lấy người cậu rồi cũng dần chìm sâu vào giấc ngủ.Nếu có thể như thế này mãi thì tốt quá. Nếu có thể được nằm bên cạnh cậu mỗi đêm như vậy thì sẽ rất hạnh phúc.

.

.

.

.

.Nắng sớm len lỏi qua ô cửa sổ, rọi xuống chiếc giường ấm áp đang chứa hai kẻ ôm nhau ngủ ngon lành. Yoseob khẽ nhíu mắt vì chói, đôi mắt to tròn từ từ mở ra và điều đập vào mắt cậu đầu tiên là gương mặt điển trai của anh. Một nụ cười dịu dàng nở trên môi, cậu khẽ rướn người tới hôn lên môi anh. Đó không hẳn là một nụ hôn hoàn chỉnh, chỉ có cảm giác mềm mại khi hai đôi môi chạm vào nhau.

 

 

-         Bắt quả tang hôn trộm người khác nhé!- JunHyung vẫn còn nhắm mắt nhưng có vẻ rất tỉnh táo, khóe môi kiêu ngạo nhếch lên đắc ý.

 

 

 

Yoseob lúng túng vì bị anh phát hiện lập tức quay người sang hướng khác rồi vờ ngủ. Nhưng không lâu sau lại bị cánh tay mạnh mẽ của anh kéo về phía đối diện. Cậu nhìn anh, mặt cố dấu đi nụ cười nhưng lại bị anh nhìn thấy hết.

 

 

-         Seobie ! Sau này có việc gì cũng phải tin tưởng ở anh, được chứ?- Giọng anh bỗng nhiên trầm xuống, thanh âm dịu dàng nhưng cương quyết.

 

 

 

Cậu khe khẽ gật gật quả đầu vàng hoe của mình. Nhất định vậy….em tin anh!

.

.

.

.

.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro