Chương 4


Hai người nhanh chóng đuổi tới phòng cấp cứu bệnh viện, Vương Tuấn Khải liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vương Nhược Kiều kinh hoảng đứng ở ngoài phòng cấp cứu.

"Kiều Kiều!"

"Cậu!"

Vương Nhược Kiều khóc chạy vào trong lòng Vương Tuấn Khải, nhìn thấy người thân, cô không nhịn được khóc lớn.

"Cậu...... Mẹ có thể có việc gì hay không? Ô...... Cháu sợ lắm......"

"Đừng sợ." Vương Tuấn Khải dùng sức ôm cô, nhẹ giọng trấn an Vương Nhược Kiều.

"Có cậu ở đây, đừng sợ! Ba cháu đâu......"

"Không biết." Vương Nhược Kiều lắc đầu.

"Cháu không liên lạc được với ông ấy, cháu, cháu vừa rồi nghe điện, mới từ trường học tới......"

"Để anh gọi điện đến công ty."

Vương Nguyên vội vàng lấy di động ra.

"Lưu thư ký, ba tôi đâu? Có nói đi nơi nào không?"

Nghe thư ký nói không biết, cậu nâng tầm mắt, nhìn thấy Vương Tuấn Khải sắc mặt xanh mét, cậu thở sâu một hơi.

"Nếu ông ấy trở lại công ty, bảo ông ấy lập tức gọi cho tôi."

"Kiều Kiều, mẹ cháu tại sao xảy ra tai nạn xe cộ?"

Nghe thấy tên đàn ông đáng chết kia không ở đó, Vương Tuấn Khải sắc mặt lại càng khó coi, lúc này, tên hỗn đản kia ở đâu?

"Cháu không biết...... Nghe cảnh sát nói là lúc đèn xanh bị người lái xe say rượu đụng vào......"

"Mẹ cháu một mình đi ra ngoài? Không để tài xế đưa đi?"

Vương Nhược Kiều khóc lắc đầu: "Bà, bà hình như là muốn mang cơm trưa đến công ty tìm ba, cháu gọi về nhà, quản gia nói rằng mẹ nói bà một mình tự đi cũng được, cho nên......"

Tốt lắm, mang cơm trưa cho tên đàn ông đáng chết, mà tên đàn ông đáng chết không ở công ty, ngay cả thư ký cũng không biết đi đâu. Vương Tuấn Khải sắc mặt trầm tư.

"Gọi di động cho ba cháu không được sao?"

"Gọi không được." Vương Tuấn Khải trả lời

"Tôi gọi vài lần, di động vẫn tắt máy." Cậu lo lắng cắn môi, nhìn đèn đỏ trên cửa phòng phẫu thuật. Nghĩ đến mẹ kế đang cấp cứu ở bên trong, lòng của cậu cũng hoảng.

"Cậu...... Mẹ không có việc gì? Đúng không?" Vương Nhược Kiều sợ hãi nhìn Vương Tuấn Khải, toàn bộ thân mình sợ hãi mà run run.

"Sẽ không, chị sẽ không có việc gì." Vương Tuấn Khải giúp Vương Nhược Kiều lau đi nước mắt.

"Ngoan, đừng sợ, cậu cháu mình cùng ngồi chờ ở đây. Anh đỡ cháu gái cùng ngồi vào ghế.

"Dạ!"

Vương Nhược Kiều gật đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay Vương Tuấn Khải, cả người tiến vào trong lòng anh, một đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm phòng cấp cứu. Vương Tuấn Khải ôm chặt Vương Nhược Kiều, âm trầm quét mắt về phía Vương Nguyên.

Vương Nguyên nhanh cầm lấy di động, nhìn thấy lửa giận trên con người đen của anh, cậu mím môi, tay không ngừng bấm điện thoại, cố gắng tìm kiếm ba. Nhưng mặc kệ cậu tìm như thế nào, nhưng vẫn không thấy người.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Vương Nguyên cũng buông tha cho việc tìm người, cậu dựa vào tường, nhìn đèn đỏ, trong lòng càng lo lắng sâu sắc.
Cấp cứu lâu như vậy, tình trạng của mẹ kế có phải tệ lắm hay không?

"Kiều, đói bụng sao?"

Thấy thời gian đã tối muộn, Vương Tuấn Khải thấp giọng hỏi. Vương Nhược Kiều lắc đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm phòng cấp cứu.

"Cậu đi siêu thị mua vài thứ, không đói bụng ít nhất cũng phải uống hộp sữa, được không?"

Vuốt tóc cháu gái, Vương Tuấn Khải không cho cô cự tuyệt. "Ngoan, nghe lời."

Vương Nhược Kiều liếc mắt nhìn Vương Tuấn Khải một cái, gật gật đầu.

Vương Tuấn Khải đứng dậy, ánh mắt không nhìn Vương Nguyên, cũng không mở miệng hỏi, thẳng cất bước rời đi.

Vương Nguyên nhắm mắt, cậu biết trong lòng anh lúc này rất giận, sau khi cậu không liên lạc được với ba, anh cũng không nhìn cậu. Cậu nghĩ, anh muốn đem tội lỗi đổ trên đầu cậu? Thở sâu, cậu đứng thẳng thân mình, đứng rất lâu, chân của cậu sớm đã tê rần, ý nghĩ cũng hơi hơi choáng váng, cậu chờ choáng váng qua đi, mới đi đến gần Vương Nhược Kiều, ngồi xổm xuống trước người cô.

"Kiều Kiều, mẹ kế không có việc gì."

Nắm tay Vương Nhược Kiều, cậu dịu dàng nói, "Mẹ kế tốt như vậy, ông trời sẽ phù hộ cho bà."

Vương Nhược Kiều chậm rãi đem ánh mắt đặt lên trên người cậu.

"Ba đâu? Liên lạc không được sao?"

Vương Nguyên không nói gì, chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu.

Đột nhiên, hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

"Kiều Kiều!" Vương Chí Đức sốt ruột đến bên cạnh cậu.

"Khả Lệ sao rồi?"

"Ba!" Nhìn thấy ba, Vương Nguyên đứng lên.

"Ba, ba đi đâu vậy? Con tìm ba cả một ngày, nhưng không thể liên lạc được."

"Ba......"

"Làm sao, phải đi đâu?" Tiếng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến.

"Cậu!"

Nhìn Vương Tuấn Khải, Vương Nhược Kiều nhanh chóng đứng dậy chạy về phía đó, tiến sát vào trong lòng anh, cũng không thèm liếc mắt nhìn ba cậu một cái.

"Kiều Kiều......" Thái độ con gái nhỏ làm cho Vương Chí Đức ngạc nhiên.

"Vương Chí Đức, nói đi! Cả ngày hôm nay ông đi đâu?"

Vương Tuấn Khải lạnh lùng nhìn, theo dõi thái độ ông ta.

"Sao? Không dám nói sao? Muốn tôi giúp ông nói hay không?"

"Cậu......" Ánh mắt lợi hại của Vương Tuấn Khải làm Vương Chí Đức cảm thấy chột dạ.

Vương Tuấn Khải xả ra một chút cười lạnh.

"Có phải cùng đàn bà quấn quýt một ngày ở khách sạn không?"

Anh đưa tay lấy tờ báo vứt vào người Vương Chí Đức.

"Đặc sắc như thế nào, báo viết hết cả rồi."
Anh đến siêu thị mua mấy thứ, trong lúc vô tình lại nhìn thấy mảng tin tức muộn trên tờ báo. "Tổng tài xí nghiệp Vương thị cùng đi tân hoan bước vào khách sạn." Vương Tuấn Khải đọc tiêu đề trên tờ báo lên. "A...... Khó trách tìm không thấy người, nói vậy ông đang vui vẻ trong khách sạn, căn bản là không biết có người mang cơm trưa đến công ty ông muốn hai người cùng ăn với nhau, nhưng trên đường lại gặp tai nạn xe cộ, ở phòng cấp cứu đợi một ngày, đến bây giờ còn không biết sống hay chết."

"Ba......"Vương Nguyên không thể tin được nhìn ba, cậu cầm lấy tờ báo, nhìn thấy ảnh chụp ba ôm một cô gái trẻ đi vào khách sạn.

"Tôi......" Vương Chí Đức muốn giải thích.

"Tôi không biết Khả Lệ sẽ tới công ty tìm tôi, nếu tôi biết, tôi căn bản sẽ không......"

"Đủ rồi!" Vương Tuấn Khải cắt ngang, xông lên nắm lấy cổ áo ông ta.

"Vương Chí Đức! Chị tôi nếu có chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông!"

"Mọi người đang làm cái gì? Nơi này là bệnh viện, cấm huyên náo!" Nghe thấy tiếng khắc khẩu, y tá thấp giọng trách cứ.

"Cậu......" Vương Nhược Kiều ngơ ngác đứng ở tại chỗ, cô nghe những lời cậu vừa nói, mặt tái nhợt không có chỗ nào dựa vào.

"Kiều Kiều!" Vương Chí Đức đẩy Vương Tuấn Khải ra, muốn ôm con gái nhỏ, ai ngờ con gái nhỏ lại đẩy ông ra, lại lần nữa lao vào trong lòng Vương Tuấn Khải.

Hành động của con gái nhỏ làm ông bị tổn thương, Vương Chí Đức thoáng chốc nói không ra lời
.
Vương Tuấn Khải ôm cháu gái, con ngươi đen lạnh lùng nhìn Vương Chí Đức.

Cửa phòng cấp cứu vào lúc này mở ra, bác sĩ đi ra.

"Bác sĩ!"

Bọn họ nhanh chóng đi lên trước, đã thấy bác sĩ lắc lắc đầu. "Thật có lỗi."

"Không......" Vương Nhược Kiều lắc đầu, vội vàng chạy vào phòng cấp cứu.

"Mẹ......"

"Kiều......" Vương Khả Lệ mở mắt suy yếu, miễn cưỡng nở nụ cười nhìn con gái.

"Ngoan, đừng khóc." Bà nâng tay muốn chạm vào mặt con.

"Mẹ!" Vương Nhược Kiều cầm tay bà, "Mẹ đừng bỏ con đi...... Mẹ......

Vương Khả Lệ mỉm cười.

"Kiều Kiều ngoan, mẹ không còn nữa, con phải ngoan ngoãn nghe lời......"

Bà dừng một chút, nhắm mắt.

"Con không cần......" Vương Nhược Kiều lắc đầu
.
"Kiều...... Đừng làm cho mẹ lo lắng." Vương Khả Lệ mở mắt ra, tiếng nói suy yếu. Vương Nhược Kiều cắn môi, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Vương Khả Lệ nâng tầm mắt nhìn về phía em trai.

"Khải...... Đừng trách ông ấy, ông ấy không có lỗi......" Bà nhìn chồng, cố gắng cười một chút.

Vương Tuấn Khải nhếch môi. "Em muốn mang Kiều Kiều rời đi."

"Không được!" Vương Chí Đức lập tức mở miệng.

"Kiều Kiều là con gái tôi. Cậu dựa vào cái gì mang con bé đi?"

"Con muốn cùng cậu......" Vương Nhược Kiều khóc nói: "Con muốn ở cùng cậu."

"Kiều Kiều......" Vương Chí Đức không thể tin được nhìn cô.

"Đủ rồi!" Vương Nguyên chịu không nổi, cậu đánh gãy tranh chấp.

"Mọi người đừng ầm ỹ, có gì nói sau...... Để mẹ kế nói chuyện được không?"

Vương Khả Lệ cảm kích nhìn cậu,lại hiền lành nhìn con.

"Kiều Kiều, đợi sau khi tốt nghiệp đại học được không? Tốt nghiệp rồi ở cùng cậu, được không?"

Thấy con gái muốn cự tuyệt, bà lại nói: "Mẹ xin con, được không?"

Vương Nhược Kiều cắn môi, không thể không gật đầu.

"Ngoan." Vương Khả Lệ yêu thương vuốt tóc con, nâng tầm mắt nhìn về phía em trai.

"Khải...... Đừng như vậy, đây là ngoài ý muốn, không phải lỗi của ai......"

Vương Tuấn Khải không nói chuyện, anh không thể tha thứ cho Vương Chí Đức, chị căn bản không biết tên chết tiệt này làm cái gì, lúc chị gặp chuyện không may, ông ta đang ở cùng người đàn bà khác.

Mà chị lại một chút cũng không cảm kích, lúc này còn nói giúp ông ta, anh vì chị cảm thấy không đáng!

Nhìn thấy em trai hai mắt phẫn nộ lạnh lùng, Vương Khả Lệ khẽ thở dài, đôi mắt mệt mỏi chậm rãi nhìn về phía Vương Nguyên.

"Nguyên, cháu lại đây." Vương Nguyên đi về phía bà.

"Đến đây! Đem lỗ tai tới gần dì."

Vương Nguyên làm theo lời bà, Vương Khả Lệ dùng tiếng nói chỉ hai người nghe được, nói nhỏ bên tai cậu.

"Nguyên...... Đừng áp lực bản thân, phải vui vẻ...... Còn có......"

"Mẹ kế......" Câu cuối cùng làm cho Vương Nguyên trợn to mắt, kinh ngạc nhìn bà.

Vương Khả Lệ nở nụ cười, sờ sờ mặt cậu, cuối cùng nhìn về phía chồng, nhìn thấy trên mặt ông áy náy, ánh mắt bà dịu dàng, "Mẹ muốn ở một mình cùng Chí Đức......"

"Chị!" Vương Tuấn Khải mở miệng, lại nhìn thấy khẩn cầu trên mặt chị, anh trừng mắt nhìn Vương Chí Đức, không thể không thỏa hiệp.

"Kiều, đi thôi." Anh nâng cháu gái dậy.

"Mẹ......" Vương Nhược Kiều cắn môi, liếc nhìn mẹ một cái, rồi mới xoay người cùng cậu rời đi.
Vương Nguyên đi cuối cùng, Vương Khả Lệ đột nhiên gọi cậu lại.

"Nguyên......"

Vương Nguyên quay đầu, Vương Khả Lệ diụ dàng cười với cậu. "Liền phiền cháu rồi."

Vương Nguyên đỏ hốc mắt, xoay người ra khỏi phòng cấp cứu, cậu thấy Kiều Kiều ôm Vương Tuấn Khải khóc, hai mắt cô chống lại anh.
Ánh mắt của anh lạnh lành, thản nhiên cúi đầu, không hề nhìn cậu.
Cậu nhắm mắt lại, nhưng ánh mắt của anh vẫn làm cho cậu bị thương, không phải lỗi của cậu, bọn họ đều biết, nhưng, anh cần một người để trút giận.

Bọn họ cùng đợi, cho đến khi bên trong truyền đến tiếng khóc Vương Chí Đức.

"Mẹ!" Vương Nhược Kiều cả kinh, nhanh chóng vọt vào phòng cấp cứu.

Vương Nguyên chưa đi vào, cậu nhìn Vương Tuấn Khải, anh vẫn lẳng lặng đứng ở tại chỗ.

Nghe tiếng khóc cháu gái, Vương Tuấn Khải nắm tay, đấm một đấm thật mạnh vào tường.

"Anh làm gì thế!" Cậu cả kinh, muốn tiến lên nhưng lại dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cố gắng duy trì lãnh đạm, tiếng nói lạnh hơn. "Anh như vậy sẽ chỉ làm mẹ kế không thể yên lòng."

Vương Tuấn Khải không nói chuyện, anh rũ tay xuống, con ngươi đen lóe lên khinh bỉ, lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái, anh không đi vào nhìn Vương Khả Lệ, ngược lại cất bước rời khỏi bệnh viện. Nhìn anh rời đi, Vương Nguyên dùng tay vuốt vết máu trên tường, đó là dấu vết anh lưu lại sau cú đấm vừa rồi, phẫn nộ...... Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Cậu tựa trán vào tường, nhắm mắt lại. Cậu vẫn nhớ rõ ánh mắt khi anh rời đi, bi thương, thống khổ như vậy, cậu biết, anh đau đến nỗi không khóc được...... Mà cậu, khóc thay anh.

Từ sau ngày đó ở bệnh viện, Vương Nguyên không nhìn thấy Tuấn Khải nữa, anh không đi học, ngay cả lễ tang mẹ kế anh cũng không xuất hiện.

Cậu nghe nói Kiều Kiều có đi tìm anh, cô bé đi khắp nơi tìm cậu.

Nhưng cũng tìm không thấy người, Kiều Kiều gấp đến độ mỗi ngày đều hai mắt đẫm lệ lưng tròng, Vương Nguyên không thể không thừa nhận, cậu cũng thực lo lắng. Cậu biết Vương Tuấn Khải cùng mẹ kế tình cảm rất tốt, cái chết của mẹ kế đả kích rất lớn đến anh, nhưng cậu không nghĩ tới anh sẽ biến mất như vậy, cũng không nghĩ anh không xuất hiện để nhìn mặt mẹ kế lần cuối.

Chẳng lẽ anh hận mẹ kế ngốc sao? Vương Nguyên thở dài, mẹ kế đã qua đời hơn một tháng, ba ảm đạm một thời gian, nhưng gần đây lại chứng nào tật nấy, tang chưa xong thì liền thấy ông ta ôm một người phụ nữ khác. Cậu nghĩ, nếu Vương Tuấn Khải có để ý tới báo chí, nhất định cũng sẽ thấy được? Anh nhất định sẽ càng tức giận? Cũng nhất định sẽ càng hận người Vương gia, nghĩ vậy, Vương Nguyên cười một chút, đối với hành vi của ba cậu không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lựa chọn coi thường.

Nhưng...... Đối với Vương Tuấn Khải, cậu không cách nào làm được.

Dừng lại cước bộ, Vương Nguyên nhìn nhà trọ trước mắt, cậu tìm ra nơi anh ở, tuy rằng Kiều Kiều đã tìm đến rất nhiều lần, nhưng chưa hề thấy người, nhưng cậu vẫn quyết định tới nơi này trước tìm anh.

Nếu nhà trọ không có người, cậu ngay cả quán đêm anh thường xuyên lui tới cũng điều tra ra, cậu có nhiều thời gian, có thể từ từ tìm.

"Tiểu Khải...... Cầu xin cháu......"

Đây là câu cuối cùng mẹ kế nói với cậu, cậu kinh ngạc nhìn về phía mẹ kế, lại nhìn thấy sự hiểu rõ tất cả trong mắt bà.

Mẹ kế đã sớm đã nhìn ra sao? Khi cậu còn không biết, còn trốn tránh, mẹ kế đã đem tất cả thu vào trong mắt, chỉ không nói ra mà thôi, dịu dàng canh giữ ở phía sau.

Cậu nghĩ tới nụ cười cuối cùng của mẹ kế, trong lòng không khỏi đau xót.

Thở sâu, Vương Nguyên nhịn xuống chua xót trong lòng, ấn chuông cửa, đợi trong chốc lát, cậu bắt đầu gõ cửa.

"Vương Tuấn Khải, anh ở đâu? Vương Tuấn Khải"

Gõ vài cái, nhưng vẫn không có lời đáp, cậu vẫn không hết hy vọng.

"Vương Tuấn Khải Anh ở bên trong thì mở cửa đi, Vương Tuấn Khải!" Cậu đẩy cửa ra, tay phải tiếp tục gõ.

"Vương......" Tiếng của cậu dừng lại, nhìn cửa bị đẩy ra. Cửa không có khóa......

Cậu trong lòng vui vẻ, có người khác ở bên trong?

Cậu chạy nhanh đẩy cửa ra, bước vào trong phòng. Bên trong một mảnh hắc ám, rèm nặng nề che kín cửa sổ, khiến cho cậu không nhìn thấy gì.
Mím môi, tay cậu sờ vào vách tường, chạm đến công tắc bật đèn, mới ấn nút bật, một lực đạo nặng nề đột nhiên áp về phía cậu.

"A!" Vương Nguyên hoảng sợ, đèn cũng sáng lên, cậu nhất thời chưa thích ứng được ánh sáng, dùng một tay che mặt, mũi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

"Cậu tới đây làm gì?" Vương Tuấn Khải vây cậu trong cánh tay, con ngươi đen vẩn đục nhìn cậu chằm chằm, mùi rượu trên người nặng đến mức ngay cả lúc nói chuyện cũng có hương vị của cồn.

Thích ứng với ngọn đèn, Vương Nguyên nhìn về phía anh, nhìn khuôn mặt sạch sẽ tuấn mỹ lúc này đầy râu ria, tóc đen hỗn độn, quần áo trên người nhăn nhúm, cả người giống kẻ lang thang lôi thôi lếch thếch.

Mùi rựợu trên người anh rất đậm, cậu thấy trên sàn nhà toàn là vỏ chai rượu, anh đã uống bao nhiêu rồi?

Nhấp mím môi, cậu nâng tầm mắt cùng anh nhìn nhau, thanh âm lạnh nhạt, không bởi vì bị nhốt giữa anh và tường mà khiếp đảm, "Tôi đến xem anh đã chết chưa."

"Ồ?" Anh cười, "Thấy tôi còn sống rồi, cậu có thể đi." Anh buông tay, xoay người đi về hướng sô pha, tiện tay cầm lấy một chai rượu, đem cả người ném vào ghế sô pha, ngửa đầu uống.

Nhìn bộ dáng anh suy sụp, Vương Nguyên cắn môi, đi lên phía trước đoạt lấy chai rượu trong tay anh.

"Cậu làm gì hả!"

Bị đoạt rượu, Vương Tuấn Khải nâng tầm mắt trừng cậu, lại thấy cậu há miệng đem số rượu còn lại uống hết.

"Khụ khụ......" Cậu uống quá nhanh, không cẩn thận bị sặc, rượu làm cho cậu nhíu mày, cậu lau miệng, đem chai rượu rỗng vứt lên sàn nhà.

"Anh cho là uống rượu có thể thay đổi tất cả sao?"

"Không phải chuyện của cậu." Vương Tuấn Khải muốn lấy một chai rượu khác.

Vương Nguyên nhìn thấy, vội vàng đoạt lấy, sau đó mở nắp ra, đem đổ toàn bộ vào trong miệng.

"Vương Nguyên!" Động tác của cậu chọc giận anh, Vương Tuấn Khải đứng dậy bắt lấy tay cậu, ai ngờ cậu lại cúi đầu cắn anh, anh đau đến mức phải buông tay ra.

"A!"

Vương Nguyên thừa cơ ôm lấy toàn bộ rượu, chạy đến cửa, đem rượu quăng hết ra bên ngoài, sau đó dùng lực đóng cửa lại.

"Vương Nguyên!" Không nghĩ tới cậu dám làm như vậy, Vương Tuấn Khải trừng lớn mắt, tức giận đánh về phía cậu, đem cậu đặt ở trước cửa.

"Sao?" Vương Nguyên nâng cằm lên, lạnh lùng nhìn anh.

"Muốn đánh tôi sao? Dùng tay đi!"

"Cậu!" Khiêu khích của cậu khiến Vương Tuấn Khải giơ lên tay phải, nhìn khuôn mặt cậu lạnh lùng nhỏ nhắn, tay lại chậm chạp không thể hạ xuống.

Anh rất tức giận, thằng nhóc này dựa vào cái gì quản anh? Cậu ta nghĩ cậu ta là ai? Tự tiện tiến vào địa bàn của anh, tự tiện vứt bỏ rượu của anh, hiện tại, lại tự tiện dùng cái loại ánh mắt thương hại này nhìn anh.

"Đừng dùng cái loại ánh mắt này nhìn tôi!" Anh hướng cậu rống.

"Bằng không thì sao? Lúc này anh chỉ là kẻ vô dụng đáng thương, tôi cảm thấy khổ sở thay mẹ kế, vì đã có loại em trai vô dụng như thế này." Cậu chê cười, vẻ mặt lộ vẻ đồng tình.

"Câm miệng! Cậu dựa vào cái gì nói như vậy? Bà ấy chết không phải do người Vương gia các người làm hại hay sao!"

Anh căm tức cậu, khuôn mặt đến gần cậu. "Bà đến chết cũng không biết, lúc bà đang thống khổ, người đàn ông bà yêu nhất đang ở cùng với người đàn bà khác!"

Anh vì Vương Khả Lệ ngốc mà cảm thấy phẫn nộ, càng tức tên Vương Chí Đức đáng chết, chị vứt bỏ hết thảy đi theo ông ta, ông ta lại không quý trọng tốt.

"Ít nhất mẹ kế cũng hạnh phúc."

"Hạnh phúc?" Vương Tuấn Khải cười nhạo, "Ngay cả hôn lễ cũng không có, không danh không phận, cái này gọi là hạnh phúc?"

"Ít nhất ba yêu bà......"

"Phải không?" Anh lấy cầm cầm một đống báo chí quăng cho cậu. "Nhìn mấy thứ này xem, sau đó nói lại câu cậu vừa nói một lần nữa!"

Vương Nguyên cúi đầu nhìn báo chí rơi trên mặt đất, đều là những tin đồn tình cảm của ba mấy ngày nay, cậu thoáng chốc không nói gì.

"Sao? Không phản đối sao?" Vương Tuấn Khải cười lạnh, thô lỗ bắt lấy cậu, anh mở cửa ra, dùng sức đẩy.

"Cút!"

"Không cần!" Thấy anh muốn đóng cửa lại, Vương Nguyên đưa tay vào khe cửa.

"A!" Cánh cửa làm kẹt ngón tay của cậu.

Vương Tuấn Khải vội vàng buông tay ra, bắt lấy tay cậu, "Có làm sao hay không......" Vừa nói quan tâm xong, anh lập tức im bặt, tức giận bỏ tay cậu ra.

Đáng chết! Anh đang làm gì? Anh vuốt tóc, phiền chán trừng mắt nhìn cậu.

Vương Nguyên nắm tay bị thương, nhìn ngón tay ửng đỏ, lắc đầu. "Tôi không sao, anh đừng tự trách."

"Cậu......" Vương Tuấn Khải nhắm mắt, "Về đi!" Giọng nói lạnh lùng, anh xoay người đi vào phòng khách, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân đi theo.

Đáng chết? Anh rủa thầm, chịu không nổi xoay người bắt lấy cậu, thô lỗ đem cậu đặt ở trên tường, con ngươi đen căm tức nhìn cậu.

"Vương Nguyên! Cậu không đi còn ở đây làm gì?"

Cậu không nói gì, không thể thành thực nói cậu không thể bỏ lại anh vào lúc này. Anh giống như con hổ bị thương ở đầu, cậu không thể để anh một mình liếm miệng vết thương, không thể để anh một mình chấp nhận sự thật người thân qua đời, cậu muốn cùng anh......

Bởi vì...... Bởi vì cậu yêu anh.

Cậu không thể không thừa nhận, cậu yêu anh! Yêu một người vĩnh viễn sẽ không yêu cậu.

"Nói chuyện đi" Anh rống, mà cậu lại vẫn im lặng, mở to một đôi mắt to nhìn anh, ánh mắt như nước kia làm cho anh cảm xúc dao động.

Vương Tuấn Khải nheo mắt, cười một chút. "Một mình đến đây, cậu không sợ tôi sẽ làm gì cậu sao?" Anh uy hiếp gần sát cậu, bàn tay dán sát vào thắt lưng của cậu, hướng lên trên hoạt động, cơ hồ muốn sợ xoạng người cậu.

Anh dọa cậu, muốn cậu sợ hãi mà chạy đi.

"Không sợ." Cậu trả lời, đối với anh, cậu chưa bao giờ sợ, cậu sợ bản thân mình yêu anh, một khi thừa nhận, chính là vạn kiếp bất phục. Nhưng giờ phút này cậu cam tâm tình nguyện, cho dù bị thương cũng không sao, cậu tự nguyện trầm luân...

"Cậu......" Anh trừng cậu, lời của cậu làm cho anh phẫn nộ, bình tĩnh của cậu làm cho anh phát điên, anh tức giận chế trụ cằm cậu.

"Đây là cậu tự tìm!" Anh lớn tiếng cảnh cáo, cúi đầu thô lỗ hôn trụ cánh môi cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro