Chap 18
Shortfic : Này nhóc tôi thích cậu rồi đấy!
Author: Yuli
Chap 18
Ryan bước vào nhà, lên thẳng phòng mình. Căn phòng của cậu vẫn vậy, hai màu chủ đạo đen và trắng. Có chút gì đơ u ám trong căn phòng. Ryan bước đến chiếc giường, nằm phịch xuống lộ rõ vẻ mệt mỏi. Đặt tay lên trán, cậu nhíu mày suy nghĩ.
"Hơn hai tháng trước..... um... sao mình vẫn chưa thể nhớ ra....hình như ngày hôm ấy đã xảy ra tai nạn....umh.... lúc mình tỉnh dậy chỉ có cha bên cạnh. Ông ấy là cha nuôi của mình thật ư?? Cảm giác bên cạnh ông ấy thật ấm cúng, giống như bên cạnh người thân thật sự vậy.... Vậy chắc những gì cha nói là thật... Nhưng điều kì lạ.... có vẻ như Roy gặp tai nạn cùng lúc với mình.... Thật tội cho cậu ấy, trạc tuổi mình mà lại..... Nhưng sao mọi người đều nói mình trông giống cậu ấy, rồi cha còn nhắc nhở tất cả mọi người không được nhắc về Roy cũng như tai nạn ngày hôm ấy.... Tại sao?? Không lẽ có điều gì uẩn khúc đằng sau việc này...
Đầu cậu lại nhức.... mỗi khi cố gắng nhớ về một chuyện trước đây, cậu luôn bị đau đầu. Khép mắt lại, Ryan thả lỏng người để cơn đau bớt đi.
Cộc... cộc..
- Mời vào
- Là ta đây Ryan - Ông Kiệt bước vào
- Vâng, cha có gì căn dặn?? - Ryan nhanh chóng đứng dậy, lễ phép mời cha vào phòng
- ha... cũng không có gì quan trọng. Biểu hiện hôm nay của con rất tốt, ta rất hài lòng. - Ông Kan vỗ vai khen đứa con trai của mình
- Cha quá khen. Đều do cha chỉ bảo thôi ạ. - Ryan cúi đầu
- Hum... con khiêm tốn thật. Khoong hổ danh là con trai ta. Haha
- Cha, con có điều này muốn hỏi.
- Con cứ nói
- Là về Roy....
- Ta đã nói rồi... không được nhắc đến Roy nữa. - Ông Kan nghiêm mặt. Trán khẽ nhăn lại
- Nhưng con có điều thắc mắc - Ryan can đảm lên tiếng
- Chúng ta không bàn về vấn đề này nữa. Chút nữa ta có việc phải đi. Con hãy xuống dưới kêu bà Jane nấu ăn nhé. Ta ra ngoài đây. Con hãy nhớ, khoonv được nhắc về Roy nữa. - Ông Kan quay bước đi, khuôn mặt có chút gì đó buồn bã.
- .... Ryan cúi đầu " mình lại làm cha buồn lòng rồi. haizzzz"
06.00 pm
- Bác Jane ơi, con không ăn tối đâu nhé. Con có việc ra ngoài. - Ryan nói vội với người quản gia rồi nhanh chóng ra ngoài. Cậu muốn đi dạo
- Vâng.... cậu chủ.- Bà Jane cúi chào Ryan. "Thật là giống Roy ..."
Đường phố Wasington D.C ban đêm thật đẹp. Từng làn xe đi trên con đường rộng rãi, anhs đèn sáng lấp lánh. Từng bảng hiệu đèn LED nhấp nháy, ánh đèn từ các nhà hàng sáng choang, tạo nên vẻ đẹp lung linh huyền ảo.
Ryan mặc áo thun màu xám in hình đầu lâu đen, kết hợp thêm chiếc dây chuyện hình thánh giá màu trắng có đính đinh tán, kèm theo một áo khoác đen ngoài. Cậu mặc một chiếc quần jeans rách gối màu đen, đi giày Nike high dunk. Nhìn vẻ ngoài của Ryan rất chi bụi bặm và cực chất.
Mải ngắm nhìn xung quanh, Ryan đặt chân vào góc tối của con phố lúc nào không hay. Cậu vừa định quay trở ra thì đã có 2,3 tên côn đồ chặn lại. Cậu quay ra phía trước, thêm một nhóm 5,6:tên nữa. Bọn chúng đều đang hút thuốc, tiến lại gần Ryan, cợt nhả:
- Ôi, toàn hàng hiệu không kìa bọn mày
- Haha, con nhà giàu. Hôm nay chúng ta gặp may rồi. Hahahaha - một tràng cười khả ố vang lên
- Thằng oắt kia, muốn sống thì đưa hết tiền bạc ra đây. Không thì đừng có trách. - một tên lên tiếng với giọng hách dịch
- Hừ, là ta phải cảnh cáo các ngươi mới đúng. Nếu muốn sống thì đừng dại dột đụng vào tao. - Ryan nhếch mép cười mỉa
- Thằng nhãi này, rượu mừng không muốn lại muốn uống rượu phạt à?- tên vừa rồi trừng mắt, sấn sổ bước tới nắm lấy cổ áo Ryan, lớn tiếng.
- Tao nhắc lại. Bỏ ra trước khi quá muộn. - Ryan lườm tụi côn đồ bằng nửa con mắt
- Yahhh.... thằng nhãi này. Tụi bây, cho nó một bài học . Yahhhh .......
- Bụp..... hự...... bịch.... rầm.....
- A..... đau..... Hự.... Huỵch..... rầmmm
Ryan ngẩn mặt nhìn cảnh tượng trước mắt. Là ai vừa mới xông vào đánh tụi kia. Cậu chưa kịp động thủ gì mà. Hơn 5p sau, cả đám người đó bò lăn ra rồi lồm cồm bò dậy, chỉ thẳng vào mặt Ryan :
- Hừ thằng nhóc kia, hôm nay là ngày may mắn của mày. Sẽ không có lần sau đâu. Cả mày nữa, thằng oắt thích chõ mũi vào chuyện người khác. Bọn mày hãy nhớ lấy lời tao nói. Chúng ta đi thôi tụi bay - Tên cầm đầu lớn tiếng đe dọa rồi nhanh chóng chạy đi như những con rùa rụt cổ
- Hey, lại gặp nhau rồi Ryan - Tyler nháy mắt , cười chào Ryan
- Quen biết gì mà chào hỏi.... Bụp... - Ryan đi ngang qua Tyler, tặng cho anh một cú đấm rõ đau
- Aida....tôi cứu cậu mà cậu lại đánh tôi thế à?? Một câu cảm ơn khó lắm hay sao?? - anh khẽ nhăn mặt, xuýt xoa, thầm nghĩ "lực tay cậu ta mạnh thật đấy"
- Tôi có nói là cần anh cứu không?? - Ryan cười nhếch mép, nhưng lại suy nghĩ "võ công của tên này cũng khá đấy, nhìn tổng quát thì chủ yếu là Taekwondo"
- Cậu.... Thôi được rồi. Chúng ta không nói về vấn đề này nữa. - Tyler tỏ ra bất lực, anh cứng họng không biết nói gì trước thái độ của cậu
- Hì. Không có gì thì tôi đi. - Ryan bỗng nhiên bắt chước Tyler nháy mắt cười, vẫy tay chào rồi rảo bước, khiến trái tim anh đập lỗi một nhịp.
- Ê này, khoan đã. - Tyler gọi với theo, chân chạy tới chỗ Ryan
- Hum??? Còn có chuyện gì??? - Ryan quay đầu lại, thắc mắc
- À thì ... cậu ăn tối chưa?? Chúng ta cùng đi ăn
- Tôi... ăn rồi - Ryan trả lời. Nhưng ngay lúc đó, một chuỗi âm thanh... ọc..... ọc ..... ọc vang lên khiến cậu đỏ mặt, cúi đầu xuống, hai vàng tai đỏ ửng
- ....... Hahaha, sao cậu lại dối lòng mình vậy nhỉ, bụng cậu đã phản chủ rồi kìa. Thôi chúng ta cùng đi ăn. - Tyler mỉm cười
- Sao tôi phải đi với anh chứ?? Có quen biết gì.... - Ryan vẫn đang còn đỏ mặt
- Hì, vậy thì coi như đây là dịp để chúng ta làm quen đi. - Tyler nở nụ cười tươi rói
- Ok. Cứ vậy đi. - Ryan vẫn cúi gằm mặt, hai bên tai đã bớt đỏ
- Chúng ta cứ đi thêm một đọan nữa rồi tôi sẽ lấy xe chở cậu đi ăn. Ok?- Tyler cúi đầu xuống hỏi
- Um... sao cũng được
10p sau
Khu phố người Trung Quốc ở Mĩ
Nhà hàng Trung Quốc
- Này, sao lại đến đây?? - Ryan kéo tay Tyler hỏi, sau khi hai người đã yên vị
- Món ăn Trung Quốc ngon lắm, với lại lâu rồi tôi cũng chưa ăn.
- Món Trung thì tôi biết ngon rồi. Nhưng tại sao...??? Không lẽ anh là người Trung Quốc???
- tách.... đúng rồi đấy. Thực ra tôi là con lai- Tyler búng tay, quay sang Ryan cười tươi
- um...thảo nào.... nhìn khó có thể nhận ra được - Ryan gật gù
- Mà khoan, sao cậu biết đồ ăn TQ ngon???- cậu là người Mỹ mà
- Thì cha nuôi tôi là người Trung mà. Với lại gần đây ông hay cho nhà bếp làm món ăn TQ để tẩm bổ cho tôi, hình như trước giờ tôi chưa ăn - Ryan trả lời, ánh mắt nhìn đi đâu đó vẻ nghĩ ngợi nhiều lắm- mà tôi hỏi cái này, tôi nhìn giống Roy lắm hay sao?
- ừm thì lúc mới nhìn qua, thì có vẻ giống. Nhưng nhìn kĩ lại thì vẫn có nét khác.... Không hiểu tại sao lại như vậy. Chắc là người giống người thôi. - Tyler cười
- Hm....... - Ryan vẫn băn khoăn.
- Cậu đậm chất phương Tây, còn Roy thì nét Á Đông vẫn còn....
- Thôi kệ vậy.
- Um.... thôi đồ ăn ra rồi, ăn nóng cho ngon - Tyler tươi cười
*Bên Trung Quốc*
- Nhanh thật đấy, mới đó đã hơn 2 tháng rồi - Hoành ngồi cạnh , than thở với Tỉ
- Thôi được rồi đấy. Ngày nào cậu cũng càm ràm như vậy, cũng đâu phải cách. Hết cậu lại đến cái thằng điên kia nữa. Tôi nghe hai người than thở chắc chết mất. -Tỉ thở dài, bất lực
- Chứ giờ anh nói tôi phải làm sao?? - Hoành xụ mặt xuống, buồn rầu
- Đi chơi với tôi đi. Tôi sẽ làm cậu vui. - Tỉ ngay lập tức quay sang Hoành, lắc lắc tay
- Này, anh học cái điệu bộ đó ở đâu ra vậy? - Hoành lườm Tỉ
- Hehe đi đi rồi cậu sẽ thấy vui như thế nào.- Tỉ vẫn với thái độ tưng tửng, cười cười
- Thôi được rồi, chúng ta đi đâu bây giờ?? - Hoành chán nản
- Cứ đi rồi biết. Đợi tôi đi lấy xe nhé. - Tỉ mỉm cười, nhanh chóng chạy đi
10p sau
Khu vui chơi
- Hơ, chúng ta đến đây ư?? Đến đây có thể vui được à?? - Hoành rầu rĩ nói
- Hì, chúng ta cứ vào chơi đi đã. - Tỉ nhanh chóng mở cửa xe, kéo Hoành đi chơi
- Rồi được rồi, đi thôi
- Ưm.... chơi tàu lượn trước nhá. - Tỉ đưa ra ý kiến
- Ok. Sao cũng được. - Hoành bước theo Tỉ
.
.
.
.
- Aaaaaaaaaa..... đã qua
-Húuuuuuu
- Này cậu hét lên cho vui đi chứ, giống như mọi người này. - Tỉ quay qua nói với Hoành, tươi cười
- Được rồi.... aaaaaaaa.... Vương Nguyên.... hãy sống tốt nhé.....aaaaaaa
Tỉ nhìn qua Hoành, khẽ mỉm cười
Hai người chơi thêm vài trò
~~~ Qua nhà ma~~~
- Aaaaa... bụp.... hự
- Aaaaaa....á.... rầm
Ra khỏi nhà ma
- Này, nhìn cậu vậy mà sợ ma hả??? - Tỉ quay sang nhìn Hoành, cúi người cười sằng sặc
- Ai....sợ...sợ chứ. Hứ. - Hoành bối rối, đỏ tai, cúi gằm mặt
- Hahaha tức cười quá đi...... mấy con ma đó có làm gì cậu đâu mà cậu đánh đấm tơi tả vậy hả??.... Haha- Tỉ cười nắc nẻ
- Ai kêu mấy con ma đó hù tôi làm gì. - Hoành cứng họng, phân bua
- Hahaha nhiệm vụ của người ta là dọa ma. Nên mới có nhà ma chứ. Hahaha - Tỉ vẫn không nén nổi cười
- Anh....anh ....còn cười nữa là tôi giận luôn. Hứ. - Hoành quay mặt đi phụng phịu, giận dỗi
- Thôi được rồi, tôi đi mua cái này một lát. Cậu đứng đây chờ nhé. - Tỉ ghé sát tai Hoành nói nhỏ, rồi vỗ vai cậu, chạy đi
1p sau
- Tada...- Tỉ giơ ra một cây kẹo bông to ra trước mặt Hoành
- Woa... to quá, mà sao có 1 cây??
- Thì mua cho cậu thôi mà . hì - Tỉ đưa cây kẹo cho Hoành, cùng ra ghế đá ngồi
Mấy chị đi qua cứ nhìn chằm chặp vào Tỉ Hoành, lâu lâu lại khen nức nở , gì mà đẹp đôi, đẹp trai, hợp quá .... khiến 2 nguời có chút xấu hổ (toàn hủ nữ=))))
- Cậu ăn đi- Tỉ mỉm cười
- Tôi không khách sáo đâu nha - Hoành cười tươi
- Um. ..
Hoành ăn được 2 miếng, Tỉ lén cắn 1 miếng rồi cười. Hoành ngạc nhiên, hỏi
- Sao anh kêu không ăn mà
- Thấy cậu ăn ngon nên tôi ăn thử thôi . hehe - Tỉ cười tưng tửng rồi quay đi - Cậu cứ ăn tiếp đi.
- Hm..hmm.hmm
- Nghe tôi nói này, người ta nói rằng, nếu hai người cùng nhau ăn hết một cây kẹo bông thì sẽ bên nhau trọn đời đấy - Đợi đến khi Hoành ăn xong miếng cuối cùng, Tỉ lên tiếng
- Cái gì cơ??? - Hoành tròn mắt nhìn
- Hehehe.... vậy nên , tôi và cậu đã cùng ăn.... Cho nên..... , thì là tôi muốn nói.... à....ừm..... TÔI THÍCH CẬU - Tỉ quay sang, nói với cái con người đang mắt chữ A mồm chữ O kia rồi nhanh chóng quay mặt lại, xấu hổ
- Ơ...... - Hoành vẫn chưa thể nói nên lời
P/s : Có vẻ hường phấn
Các bạn có lẽ sẽ nhầm lẫn =))), nhưng mình thích sự nhầm lẫn ấy =)))
*dạo này bị bơ* T_T
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro