chap 8

Chap 8

Sáng

-Ưm....mệt quá!! – Nguyên mở mắt ra, đưa tay dụi dụi đôi mắt, lười biếng ngồi dậy,  kiểu như vẫn còn buồn ngủ lắm.

Bỗng cậu thấy tay trái mình là lạ. Nhìn qua, cậu giật mình. Là Vương Tuấn Khải đang nắm chặt tay cậu, đầu anh đang tựa lên cánh tay còn lại, ngủ bên thành giường, bên cạnh cậu.Nhớ lại chuyện hôm qua, Nguyên bất giác rùng mình. Không lẽ tất cả mọi người đã biết hết chuyện rồi hay sao?? Lục lại trong trí nhớ, Nguyên giật mình. Trước mặt Hoành nhi, cả hai người kia nữa, cậu đã hành động như một con người khác, một sát thủ ẩn giấu sau khuôn mặt đáng yêu của mình. Nguyên thật sự không biết bây giờ phải làm sao. Chuyện đó cậu đã điều tra từ năm 10 tuổi và giấu kín với tất cả mọi người, với cả cha mẹ, cả Hoành là người bạn thân nhất của mình. Điều này thật khó xử..... Thở dài một tiếng, Nguyên nhẹ nhàng rút tay ra, cố gắng không để Khải thức dậy. Nhưng cậu vừa rút ra, anh đã mở mắt, ngước lên nhìn cậu. Khuôn mặt mới thức dậy của anh trông thật đẹp, thật quyến rũ khiên Nguyên chợt đỏ mặt. Bốn mắt nhìn nhau không chớp, thời gian như ngừng lại........

- Nhóc tỉnh rồi đấy à? Còn mệt không?? – Khải lên tiếng trước, anh vội đứng dậy, quay lưng lại với cậu, vò vò mái tóc , ngáp một cái rõ to.... rồi chép chép miệng... như một con mèo (thật ra đoạn này dễ thương lắm mà không biết tả  như thế nào ^^ )

- Ơ...à ... tôi ổn- Nguyên bỗng đơ người trước hành động đáng yêu  ấy

- Thôi, dậy được là tốt rồi, nhóc cũng không cần nói thêm điều gì đâu.- Khải cúi đầu nói thật khẽ

- À... tôi biết rồi... Cảm ơn anh , Khải. – Nguyên cũng cúi đầu, nhìn chăm chăm vào đuôi giường, rồi mãi một lúc sau đó mới nói “cảm ơn” , và vành tai cậu đã đỏ lên từ bao giờ.

- Huh?? Nhóc nói gì cơ?? – Khải nghiêng đầu, vờ đưa tay ra trước tai, làm bộ nghe không rõ

- Tôi nói.... cảm ơn anh. – Nguyên cúi đầu, mặt đỏ bừng

- Vì chuyện gì thế??- Khải cười nhẹ nhàng “Sao cậu nhóc này đáng yêu vậy chứ, chỉ có chút xíu vậy thôi đã đỏ bừng mặt rồi, đáng yêu thật”

- Thì là........chuyện tối qua đó.........Cảm ơn anh đã ngăn cản tôi kịp thời.- Nguyên lí nhí trong miệng

- Ra là chuyện đó. Ha . Có gì đâu mà phải cảm ơn chứ . “Chỉ cần em an toàn mà thôi”- Câu này, suýt chút nữa Khải đã nói ra, may mà kìm lại được. . Anh lắc đầu, rũ bỏ cái suy nghĩ ấy “Tại sao mình lại nghĩ vậy chứ, Khải, điên thật rồi:”

- Nếu không cảm ơn thì tôi sẽ khó chịu lắm. Tôi ghét mang ơn người khác mà. Hì. – Nguyên quay về phía Khải, cười một cái thật tươi khiến

trái tim anh bỗng lỡ một nhịp

Anh quay qua phía cửa, định bước ra ngoài. Vừa mở ra, Tỉ Hoành vội chạy ùa vào, còn lôi kéo anh quay trở lại nữa.

-A Nguyên tử, cậu tỉnh rồi. Ôi thật vui mà. Cậu có biết tớ lo cho cậu lắm không?- Hoành chạy vọt đến chỗ Nguyên, nắm nắm cánh tay cậu mà lắc

lắc

- Vương Nguyên, cậu khỏe rồi chứ.- Tỉ ân cần hỏi

- Hì. Tôi khỏe rồi, cảm ơn anh, Thiên Tỉ. –Nguyên nhìn Tỉ cười tươi

-....

- Aida, cái tên tiểu tử này. Cậu cứ làm như tớ sắp chết rồi ấy. Ngẩng đầu lên, bỏ cánh tay tớ ra đi Hoành nhi, nhàu hết áo tớ rồi này....- Nguyên quay qua mắng yêu tên bạn, rồi thấy có cái gì đó không đúng.Sao cậu lại mặc áo sơ mi??? Lại còn rộng thùng thình...

Suy nghĩ mất vài giây, Nguyên mới lên tiếng hỏi

-Hoành này, cái áo này , đâu phải hôm qua cái tớ mặc trước khi đi đúng không?

- Ừ đúng rồi. – Hoành đáp, mặt tỉnh bơ

- Thế....thế... cậu...là cậu thay áo cho tớ đúng không- Nguyên lắp bắp hỏi, môi mấp máy

- A~ Không phải là tớ, là nam thần a~.- Hoành cứ trả lời vô tư

BỊCH

Một tảng đá như rơi xuống đầu Nguyên khi cậu nghe Hoành nói vậy. Khuôn mặt cậu lại đỏ bừng

.

.

.

-Mà có lẽ.... nam thần lấy nhầm áo của anh ấy mất rồi, to thế này cơ mà....- Hoành cứ thao thao bất tuyệt, còn nhấc cánh tay Nguyên lên xem

xét, mà không biết người bên cạnh mặt đang xám dần

- HOÀNH NHI, lúc đó cậu đang ở đâu hả? Sao lại để anh ta thay đồ cho tớ??- Nguyên cố kìm giận, gằn giọng hỏi

- AA....À lúc đó.... tớ cũng đang bị thương mà.... Phải rồi, là đang bị thương- Hoành ấp úng rồi nhanh chóng toe toét cười.

- aisssh....thật là- Nguyên cúi đầu ra vẻ bất lưc. Rồi cậu ngước nhìn Khải đang đứng đó cười. Nói:

- Này Vương Tuấn Khải, đêm qua.... anh.... thay đồ cho tôi hả??

- Ừ ,sao thế??- Khải vẫn cười, như sắp có chuyện thú vị xảy ra

- Thế.... tại sao anh lại lấy áo anh đưa tôi mặc. ?- Nguyên đỏ bừng mặt lẫn hai vành tai

- Ờ...thì trong lúc vội quá, chắc tôi lấy nhầm.- Khải vẫn dửng dưng trả lời, ra vẻ thích thú lắm

- Anh..... có thấy gì không??- Nguyên cúi đầu, khuôn mặt đỏ như quả cà chua chín

-Ờ thì....da nhóc cũng trăng trắng, mềm mềm, đẹp, và rất chi là “QUYẾN RŨ”. Còn phần dưới.......- Khải nhe răng cười, nói liền một mạch khiến Nguyên mặt đỏ bừng, và hai người kia cười nắc nẻ

- yahhhh.... tên biến thái nhà anh.... ngậm mồm lại cho tôi.- Nguyên tức giận, mặt đỏ hơn cả mặt trời, cầm gối ném vào mặt Khải.

- Hahahaha, nhóc à, tôi chỉ đùa chút xíu thôi. Làm gì mà phản ứng thái quá như vậy?- Khải, tuy bị cái gối to đùng ném vào mặt , nhưng anh vẫn

cúi xuống cười, cười như chưa từng được cười

- Hả??? Này Vương Tuấn Khải, anh muốn chết không đấy hả???- Nguyên đơ ra mất mấy giây, rồi lại tức giận cầm thêm cái gối ném vào Khải

- Hahahaha thôi được rồi, nhóc con. Không đùa nhóc nữa. Hôm qua lo quá tôi chỉ thay áo cho nhóc thôi, không để ý cái gì hết. Còn ở dưới.....thì vẫn để yên thôi. – Khải cố nhịn cười, nói cho Nguyên

- cái đồ...... – Nguyên ức chế.

- Hahaha , hai người này, có vẻ hợp nhau đấy. Ôi mới sáng ra đã được cười no như thế này rồi. CHắc không cần ăn sáng đâu nhỉ?- Tỉ nhe răng

cười, nhìn hai người “ Khải, Nguyên sẽ là người thích hợp cho mi đấy”

- Mi/ anh....- Cả KHải và Nguyên đều lên tiếng, rồi lại nhìn nhau.

- Thôi hai người nhìn nhau cả đêm rồi. Giờ đi ăn sáng đi, đói lắm rồi ấy. Nguyên tử à, cậu đi thay đồ đi. Nam thần a, em ra ngoài trước đây.- Hoành cười tươi nói, rồi vội lôi Tỉ ra ngoài.

Nguyên đơ mặt ra, rồi lại nhìn Khải bằng ánh mắt đầy căm thù “uổng công lúc nãy mình cảm ơn hắn ta. HỪ. Oan gia”. Nguyên vùng vằng bật

dậy, vào phòng tắm thay đồ, làm VSCN. Khải vẫn đứng đó cười một mình (như bị tự kỉ =]] ).

10p sau, cả hai cùng bước ra. Nguyên vẫn nhìn Khải bằng ánh mắt căm thù đó, Khải thì vẫn cứ mỉm cười

Phòng khách

-Nguyên nhi, ngồi xuống đây này. Tớ cho cậu cái này- Hoành vội lôi kéo Nguyên về phía mình, đưa cho cậu gói bim bim

- Hehe cảm ơn Hoành nhi cute. – Nguyên quay sang cười

- Mà Hoành nhi này, sao hôm nay chúng ta không đi học?- Nguyên vừa ăn vừa hỏi

- Là nam thần xin cho chúng ta nghỉ đấy. Hehe cậu thấy nam thần tốt bụng không??- Hoành mắt sáng rực lên khi nhắc đến nam thần của mình

- Nam thần cái đầu nhà cậu, tốt bụng cái con khỉ ấy. Xùy.- Nguyên phẩy tay, dường như cậu không có chút thiện cảm gì với Khải cả (Sai lầm rồi

Nguyên ơi =)) )

- Này, tôi với khỉ không có họ hàng gì với nhau nhé. Đừng nói bừa. – Khải bước đến, tự nhiên ngồi cạnh Nguyên, nhe răng cười, tay cầm hai lon nước cam. – cho cậu này, Chí Hoành *đưa lon nước cho Hoành*, của nhóc *đưa cho Nguyên*

- Hihi, cảm ơn nam thần, anh là người tuyệt với nhất – Hoành tít mắt cười, đưa ngón tay cái lên

- Xùy, cảm ơn khỉ nhá- Nguyên vẫn không chừa cơ hội xỉa xói Khải

Cả ba người đều cười trước lời nói của Nguyên

Và sau đó mọi người lại tiếp tục vừa xem TV, vừa nói chuyện, ăn uống vui vẻ.

(  rồi sau đó làm gì nữa thì au không biết)

11.00 Am

-.... Tút....tút..... Wei- giọng trầm ấm của một người đàn ông vang lên

- Chào cha- Nguyên cất tiếng

- Vương Nguyên, con dạo này thế nào rồi. Vẫn khỏe đúng không con trai.– Người đàn ông kia- chính là Vương Kiệt- cha của Vương Nguyên vui vẻ

- Vâng, con vẫn ổn cha à. Cha vẫn khỏe chứ. Công việc của cha có vấn đề gì không ạ?- Nguyên lễ phép

- Haha, làm sao có ai làm gì được ta. Con cứ yên tâm nhé. – Vương kiệt trả lời con trai, giọng cười đầy sảng khoái

- Cha.... con....- Nguyên ấp úng

- Có chuyện gì vậy con trai?- ông ấy tò mò

- Bạng Hổ......, tên đó, con đã xử lí rồi, cả bang Destiny...., thưa cha

- Con...con nói cái gì?- Vương Kiệt giật mình, lo lắng hỏi

- Dạ.... chuyện này, mong  cha đừng giấu con nữa, con đã biết hết rồi ạ. Chuyện 18 năm trước..... gia đình chúng ta.... – Nguyên nghẹn ngào

- con trai.... ta thật có lỗi không để cho con biết. Con còn quá nhỏ. Nhưng bây giờ mọi việc đã như thế này,..... mong con tha lỗi cho ta.- Vương Kiệt cũng nghẹn ngào khi nhớ về 18 năm trước, cái quá khứ đau buồn đó

- cha, là con có lỗi. Mong cha đừng nói chuyện này với mẹ, mẹ đã chịu khổ nhiều rồi ạ.- Nguyên sụt sùi

- Ôi con trai ta, con lớn thật rồi. – Vương Kiệt mắt đỏ hoe. Dù không nhìn thấy nhau nhưng cả hai đều có thể biết được người bên kia đầu dây

tâm trạng như thế nào

.......

...

..

Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục diễn ra.

.

.

.

 Chiều

-Oa oa sao chiều nay phải đi học chứ? Huhu nam thần, sao anh không xin Cô Hiệu Trưởng cho nghỉ cả ngày luôn đi- Hoành than bù lu bù loa

- Tên nhóc này, phiền phức thật nha. Đi học là phải đi, cứ thích đi chơi là sao?- Tỉ đưa tay cốc đầu Hoành một cái đau điếng

- aida đau nha, không không anh cốc đầu người khác vậy à?? – Hoành quay ngoắt sang Tỉ túc giận, đưa tay xoa đầu

- Không đau đánh làm gì?- Tỉ nhe răng cười

Tỉ Hoành cứ như vậy cãi lộn trên đường đến trường

Còn Khải Nguyên thì chẳng nói chẳng rằng. Khải thì cứ cười trong lòngmà không biểu hiện ra ngoài mặt. Nguyên thì vẫn cứ nghĩ đến cha mình,

rồi lại nghĩ đến cuyện tối qua. Hai người cứ len lén nhìn nhau rồi lại im lặng (=]] )

Đến trường

-A,aaaa, bốn Hoàng tử đã đi học lại rồi- Lũ học sinh trong trường lại hú hét ầm ĩ

- aaaaaaaaaaaa

- Sao chỉ mới một ngày không gặp mà ai cũng đẹp trai lên là sao ?- một nữ sinh ngẩn ngơ ( Đẹp trai lên mới lạ ấy, đi đánh nhau xong may chưa

bầm dập, sao lại đẹp lên được =)) )

Mọi tiếng hét bỗng nhỏ dần rồi im bặt.

Một cô gái chạy ra, ôm chầm lấy Khải, trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu người

-Thư??- Khải ngạc nhiên

Nhân vật mới

*Hoàng Ngọc Thư: con gái của Công ty Tuyết Lan, một công ty nhỏ trong tập đoàn của nhà Vương Nguyên. Là người yêu cũ của Vương Tuấn Khải. Có thể nói cô ta rất ác độc, không từ thủ đoạn để lôi kéo người khác về phía mình.là một Hồ ly tinh chính hiệu. Nhan sắc cũng chỉ ở mức bình thường, nói chung là tạm chấp nhận được. Có biết chút ít võ vì lúc trước từng đi theo một tên Xã hội đen nào đó.......*

- Khải, là em. Em nhớ anh nhiều lắm

- Thư.... Khải ngạc nhiên, rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô ta.

 Mọi người đứng xung quanh như á khẩu. Tỉ thì khuôn mặt xám lại “Cô ta về đây làm quái gì?? lại định đùa cợt Khải?”. Hoành thì mắt rưng rưng

chực khóc “Hic nam thần có người yêu rồi ư, ôi cô ấy đẹp thật”. Nguyên thì khuôn mặt vẫn đáng yêu như bình thường, không bộc lộ cảm xúc gì

cả. Nhưng không ai biết đươc, trong lòng cậu dấy lên một cảm xúc khó tả. "Ghen ư? Không phải. Cậu đâu phải là gì của Khải,  sao có thể ghen

được. Vui mừng cho anh ta. Cũng không. Cớ sao cậu phải vui? Buồn ư? Không luôn. Tại sao cậu phải buồn....” Nguyên nhanh chóng đè nén cảm

xúc khó tả ấy vào lòng. Cậu bước lên lớp trước, Hoành đi theo sau. Tỉ cũng chỉ nhìn lướt qua Khải, khuôn mặt tỏ vẻ không vui, rồi đi theo

cùng hai người kia. Khải nhìn thấy dáng người nhỏ bé của Nguyên, bỗng cảm thấy hụt hẫng.....

 Lớp 11A1

“Tại sao?? Cái cảm giác này là sao? Sao lại khó chịu như thế này. Vương Nguyên, mày bị làm sao vậy?? Sao lại cảm thấy khó chịu khi nhìn

thấy cảnh đó. Đó là người yêu của Vương Tuấn Khải, mình không nên suy nghĩ gì. mặc kệ hai người họ. Nhưng cái cả giác này....... haizzzzz”

Nguyên đau đầu vì những suy nghĩ + cảm xúc hỗn loạn trong trí óc. Cậu vội gục mặt xuống bàn, thở dài.....

Hoành nhìn thấy bạn mình như vậy, thấy có chút lo lắng. Nhưng lại không dám hỏi.

Trên sân thượng

-Khải, là em đã sai. Là em sai rồi. 2 năm trước em không nên bỏ anh mà đi. – Thư khóc nấc, nghẹn ngào, từng giọt nước mắt ....giả tạo rơi

xuống.

- ..... Em.- Khải không biết nên nói gì, anh đưa tay lên lau nhẹ giọt nước mắt kia

- Em biết em sai rồi. Mong anh hãy tha lỗi cho em. Năm đó em phải bỏ đi cùng hắn ta, em mới có tiền giúp đỡ cho công ty cha mẹ. Qua đó rồi,

không ngày nào em không nghĩ đến anh, Khải à. Em còn yêu anh nhiều lắm. Anh hãy tha lỗi cho em ... Huhu....- Cô ta giả vờ đưa tay lên, khóc to hơn nữa

- Được rồi, đừng khóc nữa. Anh đã hiểu. Anh cũng còn....yêu em.- Khải ôm lấy cô ta, lòng anh chợt nhói lên khi anh vừa thốt ra những lời vừa

rồi. “Không lẽ mình đã nói sai điều gì?”

Một người con trai gần như ngã gục trước cảnh tượng đó. Là Nguyên.

Không chú tâm học được, cậu xin phép cô đi nghỉ ngơi, và lên sân thượng của trường. Không ngờ cậu lại vô tình nghe được câu chuyện tình cảm hết sức mùi mẫn như vậy. Và cậu không ngờ là Vương Tuấn Khải lại vẫn còn yêu cô ta. “Tại sao mọi chuyện lại như thế này, mình với anh ta không là gì, tại sao trái tim mình lại đau khi nghe anh ta nói yêu người khác. Chuyện này là sao đây. Thiên a~~, người hãy nói cho con biết đi. Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này. Rốt cuộc con đang bị làm sao đây??” Nguyên lặng lẽ bước xuống, đầu óc rối bời. Một giọt nước mắt trong suốt, nhẹ nhàng rơi xuống khuôn mặt cậu.......

Cậu cứ thơ thẩn đi như vậy,lại vừa đi vừa suy nghĩ.......

Giờ ra chơi

*Tiếng từ Loa phát thanh của Nhà Trường*

- Mọi người, xin chú ý. Tôi, Vương Tuấn Khải, học sinh lớp 12A1, Hội trưởng Hội học sinh trường Bát Trung, xin thông báo. Hoàng Ngọc Thư,

sẽ là học sinh lớp 12A1, và là NGƯỜI YÊU của tôi. Mong mọi người hãy giúp đỡ cô ấy.-

Tiếng Khải trên LOA khiến mọi người xôn xao.

Các nữ sinh thì túm tụm lại với nhau mà khóc.

Nguyên, Tỉ, Hoành đang ở Căn tin thì sững sờ,

ngỡ ngàng trước thông báo đó. Tỉ tức giận, vội chạy đi. Nguyên đơ ra đó, rồi tự cười mỉa chính mình, rồi đứng dậy, lặng lẽ bỏ đi. Hoành nhìn

thấy vậy cũng bỏ đi theo, tâm trạng cậu rối bời. “hình như không ai thích cô gái đó thì phải. Kì lạ”

.

.

.

Tỉ lôi điện thoại ra, gọi ngay cho Khải

-Khải, mi đang ở đâu.?- Tỉ tức giận

- Khu vườn của ta.

- Một mình?

- Ừ

- Ở yên đó, ta đến

.......

2p sau, Tỉ đã chạy đến vườn hoa. Vừa nhìn thấy Khải, anh chạy vội đến, đấm một phát khiến Khải ngã nhào ra.

-Dịch Dương Thiên Tỉ? Mi làm cái quái gì vậy?- Khải gắt lên, vội đứng bật dậy

- cái này ta phải hỏi mi. Tại sao mi lại đi thông báo ba cái chuyện vớ vẩn này hả?? Tại sao? Tại sao lại là con nhỏ đó? Cô ta có gì tốt đẹp chứ. Một người đã bỏ đi, bây giờ quay lại muốn níu kéo tình cũ, mi còn chấp nhận được?? – Tỉ thật sự đang rất tức, anh rất ghét cái con Hồ ly

tinh kia

- Thư đã giải thích mọi chuyện cho ta. Lúc đó chỉ là cô ấy muốn giúp chống đỡ cho công ty của gia đình thôi. Cô ấy đã xin lỗi ta rất nhiều rồi.

- thiên a~~, sao tôi lại có một thằng bạn ngốc đến mức này. Trong chuyện tình yêu, không biết phải trái gì cả. Vương Tuấn Khải, mi bị cô ta cho uống thuốc gì mà cứ bênh vực cô ta vậy???- Tỉ ngửa mặt lên trơi kêu than

- Không phải như vậy. Ta thấy Thư rất thật lòng. Ta.....

- chuyện tình cảm của mi, ta sẽ không nhắc đến nữa. Nhưng ta chắc chắn, sẽ có ngày mi hối hận với việc làm ngày hôm nay.- Tỉ phẩy tay,

bỏ đi

- Này, tí đi Bar không. Coi như mừng ngày Thư trở về.

- Để ta suy nghĩ.....- Tỉ bỏ lửng câu nói của mình, vội bỏ đi

- bar Day&Night..... rủ hai đứa nhóc kia đi cùng. – Khải nói với theo

.

.

.

.

-Này, mấy nhóc, đi Bar không? – Tỉ vỗ vai Nguyên và Hoành.

- Oa, được đi hả? Thật không đấy?- Hoành mắt sáng lên

- Này, không không lại rủ chúng tôi đi à??- Nguyên lúc này đã bình thường vui vẻ trở lại, nhìn Tỉ cười hỏi

- tôi không có rảnh. Là tên khỉ chết tiệt kia mới cả đám đi Bar, coi như mừng ngày người yêu hắn ta trở về.- Tỉ nói một lèo, tỏ vẻ chán nản

- aaa nam thần thật tốt quá à. Hic. Cả chị Thư nữa, hai người thật đẹp đôi. – Hoành lại chớp chớp đôi mắt mơ mộng của mình.

- Bốp..... đẹp đôi cái đầu cậu ấy. Cô ta không phải hạng vừa đâu. Thế nào, có đi không ???- Tỉ cốc đầu Hoành môt cái rõ đau.

- Aidda. Sao lại cốc đầu tôi. Bộ tôi nói sai gì à? Ngu gì không đi, hehe

- cũng được. Đi thì đi- Nguyên vẫn dửng dưng

8.00pm

- cho một chiếc Lamborghini sân sau trường Bát Trung

- Vâng thưa cậu chủ.

5p sau

1 chiếc Lamborghini đến. Một tên kiểu như vệ sĩ, vội chạy ra ngoài, cúi đầu chào Nguyên. Cậu gật đầu nhẹ, rồi  ra hiệu cho tên đó ra về.

Tỉ cũng vừa lái xe chạy đến, vẫy tay chào hai người

-Thiên Tỉ, nhờ anh chở Hoành nhi dùm tôi nhá.- Nguyên cười tươi

- Ê, Nguyên. Tại sao???- Hoành tròn mắt ngạc nhiên

- Hehe  sorry Hoành, bữa nay tớ muốn thử cảm giác đi một mình thế nào, cậu thông cảm nhé- Nguyên cười rồi chui vào trong xe, phóng đi trước

sự ngơ ngác của Hoành

- He nhóc con, đi không. Vào đây tôi kể cho cái này. – Tỉ ló đầu ra ngoài, nhìn Hoành cười nhẹ

- Vào thì vào, .... sợ gì. Hứ.- Hoành giận dỗi bước vào xe, chiếc xe lại phóng vụt đi

.

.

.

. Bar Day&Night

-Hello chị Sam.- Ba người cùng bước vào, chào chị chủ quán

- Hello mấy đứa. Ủa mà mấy đứa quen nhau đấy à? Đi cùng Khải đúng không??

- Dạ vâng.- ba người cười tươi

- Hì. Đi theo chị này, Khải nó ở đây.- Vừa nói chị vừa dẫn 3 người đi đến phòng của Khải

.

.

.

-đến rồi à? Mau ngồi xuống đây này. – Khải tươi cười

- Chào Thiên Tỉ. Lâu lắm rồi nhỉ. Còn đây là...- cô ta lên tiếng

- À, là Nguyên và Hoành, học lớp 11. Bạn cùng phòng của bọn anh.- Khải lên tiếng giải thích

- HI. Chào hai đứa, chị là Thư. Rất vui làm quen với hai đứa- Thư nở một nụ cười thân thiện (giả tạo)

- Vâng rất vui được làm quen.- Nguyên và Hoành đồng thanh. Ban nãy khi đi cùng Tỉ, anh đã kể cho cậu nghe về con người thật của Thư. Cậu vô

cùng tức giận, ghét cô ta thậm tệ. Và hai người, hình như cũng đã phát hiện ra được có gì đó kì lại giữa Khải và Nguyên....

.

.

.

Mọi người cứ ngồi cười nói như vậy, mà chủ yếu là Khải và Thư.

-Anh, em đi VS một lát, mọi người cứ tiếp tục đi nha.

.

.

.

Sau khi Thư đi, Khải nình tất cả mọi người. Hình như ai cũng có điều gì đó muốn nói với anh. Nguyên vẫn cứ bình thản mà ngồi uống rượu, cứ

hết li này đến li khác. .....

Bỗng

- Á...ĐAU- Nguyên giật mình, lên tiếng

Mọi Người quay về phía Nguyên, thấy ngón tay cậu đang chảy máu. Do cậu không để ý, tay vô tình quẹt trúng cạnh bàn thủy tinh bị nứt, rách một miếng to, chảy rất nhiều máu. Nguyên chưa biết làm sao thì Khải vội đến bên cạnh cậu, cầm ngón tay đưa lên miệng anh, mút cho cầm máu. Mọi người ngạc nhiên, tại sao Khải lại làm vậy??/

......

Thư  từ phòng WC đi ra, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vội ghen tức. Cô ta vờ té xuống, ngã ra sàn, rấm rức khóc. Khải nghe thấy tiếng

động,vội quay ra, bỏ tay Nguyên xuống, chạy nhanh ra đỡ cô ta. Hụt hẫng, đau xót. Nguyên nghẹn lòng, nhìn vội ra đó. Cả ba người đều thấy

cô ta đang nở một nụ cười xảo quyệt. Nguyên lững thững đứng dậy, máu vẫn chảy ra rất nhiều.

-Xin phép, tôi về trước. Mọi người cứ ở lại.

- Nguyên à, đợi tớ với. Hoành vội chạy theo Nguyên, không quên quay lại nói với Khải : Nam thần, anh là người xấu.

Tỉ vội chạy theo hai người kia. Trước khi đi, anh cũng quay lại chỗ Khải Thư, cười mỉa một cái.....

.

.

.

-Nguyên...... cậu định đi đâu nữa vậy? Tay cậu vẫn còn chảy máu kìa.- Hoành lo lắng hỏi

- Cậu về trước đi Hoành, tớ đi đây một lát. Thiên Tỉ, nhờ anh đưa Hoành về dùm tôi. Cảm ơn. Nói rồi, cậu lại phóng xe đi mất, giữa màn

đêm

- Nguyên....... Nguyên...........- Hoành hét lớn rồi bất lực.......

End chap.

P/s: Chap này, ghét nhất là cái đoạn tình cảm. Ôi noa sến súa thì thôi chứ. Mọi người đã đọc thì cho ta cái comt nhá. Xiexie :*

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro