Này nhóc, tôi thích cậu rồi đấy!
Shortfic: Này nhóc, tôi thích cậu rồi đấy!
Author : Yuli
Pairings: Khải- Nguyên, Tỉ-Hoành
Disclaimer: các nhân vật trong fic là thuộc về nhau, không thuộc về mình, vì mình không có khả năng giữ được các nhân vật ấy. :)
Category : Hài hước, lãng mạn, HE hay SE vẫn chưa biết được =]]
Giới thiệu nhân vật
* Vương Tuấn Khải: Hội trưởng hội học sinh trường Bát Trung. Đẹp trai, lạnh lùng, học giỏi. Con trai của tập đoàn đã quý lớn nhất thế giới, tập đoàn Diamond. Mới 18 tuổi đã nhảy cóc và hoàn thành xong chương trình học. Tuy nhiên anh vẫn ở lại trường để học tiếp và quan trọng hơn là chờ đợi một người ......
*Vương Nguyên: 17 tuổi, một cậu nhóc đáng yêu, học sinh mới chuyển đến trường Bát Trung. Con trai của tập đoàn ô tô đứng thứ hai Trung Quốc, và ba của cậu là một ông trùm trong thế giới ngầm, gia đình rất giàu có. Trước kia cậu học ở trường Thiên Hoa (cái tên do mình bịa ra, không có thật đâu:)))), một ngôi trường bình thường. Nhưng ba mẹ cậu lại muốn con trai vào một ngôi trường tốt nên bắt cậu chuyển sang trường Bát Trung. Học lực của cậu rất tốt, cậu đã học xong chương trình từ lâu nhưng vẫn bị bắt đi học. Hơi "nghịch ngợm"...
* Dịch Dương Thiên Tỉ : bạn thân của Khải, du học bên Mĩ về. Hảo soái, lạnh lùng. Học thức cao, như một học bá. Con trai của tập đoàn kinh tế Sapphire, lớn nhất nhì Trung Quốc.
* Lưu Chí Hoành: bạn thân của Nguyên. Gia đình cũng rất giàu có. Hai bên gia đình đã thân nhau từ lâu. Nhưng 2 năm trước, Hoành phải cùng gia đình chuyển công tác sang Mĩ và học bên đó. Sở hữu vẻ ngoài đáng yêu, lém lỉnh. Học lực khá giỏi.
Còn một số nhân vật phụ sẽ đề cập sa
Chap 1: Gặp gỡ
Tại biệt thự nhà Nguyên
- Nguyên à, dậy đi con - bà Vương gõ nhẹ cửa, gọi cậu con trai bảo bối.
- Mẹ à, 5 phút nữa thôi. - Cậu nhóc đang trùm chăn kín mít vẫn cô nói vọng lên cho mẹ nghe thấy.
- Ừ cũng được, nhưng mẹ nghĩ con nên dậy sớm nếu không muốn trễ học đâu con trai cưng- bà Vương ở ngoài, giả vờ ậm ừ nói, vẻ mặt vui vẻ
Trong phòng, Nguyên vội bật dậy "chết rồi, hôm nay ngày đầu đến trường mới". Nghĩ đến đây, cậu vội vã thay quần áo, làm VSCN rồi chạy ra khỏi phòng. Bà Vương ngồi dưới nhà, nhìn thấy cậu xuống thì vẻ mặt đầy đắc ý. Cậu nhìn bà, ánh mắt có chút hờn giận "mẹ biết con đã muộn rồi mà còn làm vậy" , rồi nhanh chóng ra ngoài đi luôn mà không ăn sáng. Trên chiếc xe Audi kia, cậu ngồi nghĩ ngợi lung tung. Bây giờ qua trường mới, không biết cuộc sống sẽ ra sao. Nghĩ.đến những đứa bạn trường cũ, cậu thấy hơi buồn, nhưng lại nhanh chóng lấy lại tinh thần. Xe đã đến trường. Vui vẻ chào bác tài xế, cậu bước vào trong trường. "Nơi đây thật là là lớn"- đó là ý nghĩ đầu tiên của cậu khi đặt chân vô đây. Cậu vừa xuất hiện, ánh mắt mọi nữ sinh cũng như nam sinh đổ vể phía cậu, ánh mắt hình trái tim.
.
- Ôi sao cậu ấy đáng yêu vậy?- hs1
.
.
- Hình như là học sinh mới? - hs2
.
.
.
.- Ai da.....Là học sinh mới, sao lại dễ thương thế này?- hs n
.
.
.
Câu vội vã né tránh mọi ánh mắt thèm thuồng ấy, nhanh chóng kiếm phòng Hiệu trưởng.
Cộc...cộc...
- Mời vào- một giọng nữ ấm áp vang lên
- cạch. Nguyên mở cửa ra, bước vào trong. Cô giáo hiệu trưởng đang ngồi đấy, nhẹ nhàng mỉm cười chào cậu.
- Em là Vương Nguyên??
- Dạ vâng. Em chào cô.
- Ừm. Cô đã nói chuyện với mẹ em rồi. Em sẽ học lớp 11a1. Và đây là chìa khóa phòng kí túc xá của em-phòng 608. Sau mỗi ngày, học sinh phải về phòng trước 10h. Và còn một số điều khác nữa, khi cần thiết em sẽ biết. Em còn thắc mắc gì không? - cô hiệu trưởng mỉm cười.
- Dạ?? Kí túc xá ạ?? Nhưng cô ơi em mới vào, chưa có mang theo đồ ở đây- Nguyên ngạc nhiên, tròn mắt nhìn cô.
- Em không cần phải lo. Trước khi làm thủ tục nhập học, mẹ em đã chuẩn bị mọi thứ hết rồi. Vậy nên em hãy yên tâm. Còn đây là nội quy học sinh, bản đồ. Em hãy mau về lớp cho kịp tiết đầu.
- Dạ vâng. Em chào cô. - Nguyên lễ phép cúi chào, bất lực.
Ra ngoài, cậu nhóc thở hắt "Thiên a~, tại sao mẹ con lại đối xử bất công như vậy".
"Tónghuà zhōng mófǎ de chéngbǎo
Yǒu mènghuàn de wèidào
Sì yì de mólì
Quán yǔzhòu dōu mànyán dào"
- Wei. - Nguyên lên tiếng
- Hello bảo bối. Con có thích những gì ta đã chuẩn bị không. Hehe đó là bất ngờ cho con đấy bảo bối à. - bà Vương cười đắc ý, rõ ràng đang cười trên sự đau khổ của con trai mình.
- Vâng ạ. CẢM ƠN mẹ rất nhiều....- Nguyên cố kéo dài từ "cảm ơn", đủ biết cậu đang rất bất mãn. Còn gì gọi là tự do nữa. Không hiểu tại sao ông trời lại ban cho cậu một người mẹ "đáng yêu" vậy nhỉ??
Khẽ cúp máy, Nguyên nhìn qua tờ bản đồ trên tay. "Thiên a~, sao cái trường này rộng thế không biết. Lại phải mỏi chân rồi đây". Cậu thầm than, đưa tay lên vò vò mái tóc kia rồi nhanh chóng đi tìm lớp.
Lớp 11a1
*ồn ào. *
*Xôn xao*
- Cả lớp trật tự. Hôm nay lớp chúng ta có thành viên mới. Nào, em hãy vào đây, giới thiệu đi. - thầy giáo nhìn cậu, cười thân thiện
- Xin chào các bạn, mình là Vương Nguyên. Học sinh mới, mong các bạn giúp đỡ. - Nguyên vừa nói vừa nháy mắt trông vô cùng đáng yêu.
- aaaaaaaaaaaaaa.... nữ sinh trong lớp hét ầm lên.
.
- Oaaaa Nguyên cute quá à!
.
- Aaaa. Đáng yêu quá, đẹp trai quá.
.
- Nguyên Nguyên lại ngồi với tớ nè.... Nguyên....- mọi nữ sinh, cả nam sinh cũng có đều mời cậu vào ngồi chung. Cậu e ngại nhìn đám người đó, rồi quay qua nhìn thầy cầu cứu. Thầy giáo biết ý, liền chỉ ra chỗ bàn cuối lớp, kêu cậu xuống đó ngồi. Nguyên nhìn thầy đầy vẻ biết ơn, nhanh chóng xuống chỗ ngồi, bỏ qua những ánh mắt tiếc nuối của lũ học sinh trong lớp.
.
.
.
.
4 tiết học trôi qua thật nhàm chán. Chương trình này, cậu đã học xong. Nhưng cậu vẫn ngồi thẳng, giả vờ chăm chú nghe giảng. Tiếng bà giáo nói đều đều trên bảng, mọi người xung quanh hầu như đều làm việc riêng. Lũ con gái túm tụm lại với nhau, bàn bạc về một ca sĩ nhóm nhạc nào đó. Lại có đứa con gái ngồi sau tết tóc đủ kiểu cho đứa ngồi trước. Trong lớp, thỉnh thoảng lại có mấy học sinh nhìn Nguyên cười rồi lại quay lên bàn về cậu . Nguyên khẽ thở dài. Bà giáo vẫn đang thao thao bất tuyệt, mặc cho học sinh ở dưới đang làm gì.
..... RENGGG.... tiếng chuông vang lên, giờ học đã kết thúc. Nguyên nhanh chóng ra khỏi lớp. Cậu thật sự thấy không thoải mái khi mọi người cứ nhìn cậu. Cậu đi lang thang, tham quan ngôi trường. Cậu cứ đi như vậy mà không biết mình đang đi đâu. Nguyên dừng chân lại. Trước mắt cậu bây giờ là một khu vườn đẹp đẽ. Hai hàng cây xanh mát rũ xuống gợi cảm giác nhẹ nhàng. Đài phun nước trắng tinh khiết vô cùng mĩ lệ. Bãi cỏ xanh mướt, đem đến cảm giác thật bình yên. Cậu nhìn vào tờ bản đồ, thật sự trên đấy không có nói gì đến nơi này. Bản tính tò mò trỗi dậy, cậu đi dần vào trong. Trên bãi cỏ ấy, một người con trai đang nằm ngủ. Vẻ mặt đẹp như thiên sứ, da trắng bóc, đôi môi đỏ, đôi mắt nhắm lại, hàng lông mi dài đầy quyến rũ, một vẻ đẹp đầy ma mị. Nếu có thêm đôi cánh nữa thì anh không khác gì một thiên thần. Nguyên bước lại gần, cốt để nhìn cho rõ. "Tại sao lại có người đẹp trai như thế này nhỉ? Ôi đẹp hơn cả mình" - Nguyên thầm nghĩ. Cậu đưa tay định gọi chàng trai ấy nhưng nghĩ lại thì thôi. Nhưng lúc cậu vừa đưa tay lại thì một bàn tay rắn chắc khác đã nắm lấy cổ tay cậu. Cậu khẽ giật mình. Người con trai ấy tỉnh dậy, ánh mắt nhìn cậu, ánh mắt nâu đen, như thắc mắc.
- Ơ- Nguyên ngơ ngác.
-Cậu là ai? Sao lại ở đây.- Anh khẽ nói, giọng lạnh lùng
- A... tôi....tôi học sinh mới. Tôi đi nhầm vô đây. À tôi không định làm phiền anh đâu, anh cứ ngủ...à nhầm, nghỉ tiếp đi. Xin lỗi đã làm anh thức giấc. Giờ...giờ tôi đi đây - Nguyên nói, cậu có vẻ hơi sợ khi nghe giọng nói lạnh lùng ấy cất lên.
Anh không nói gì, khuôn mặt cũng không biểu lộ cảm xúc gì, bỏ tay cậu ra, khẽ đứng dậy, bỏ đi.
- À này anh gì ơi, đây là đâu vậy, sao trong bản đồ không có. Tội bị lạc vô đây, anh có thể giúp tôi ra được không?- Nguyên níu tay người con trai ấy, ánh mắt long lanh, nhìn anh đầy hi vọng.
- ..... Anh nhìn cậu nhóc, khẽ nheo mắt. Gỡ tay cậu ra, anh lại thong thả bước đi. -"NGỐC"- anh nói, đủ để cậu nghe rồi bỏ đi.
- Ê cái anh này...tôi còn chưa nói xong mà....- Nguyên nói to nhưng anh đã đi xa rồi. Cậu lại đứng ngẩn ra một hồi. Không hiểu anh ta là ai mà lại kì cục như vậy. Cậu bị lạc đường mà không chỉ dẫn cho cậu, đã thế còn kêu cậu "Ngốc". Thật không hiểu nổi. "Cái tên đáng ghét".Ngán ngẩm, Nguyên lại cố gắng mò mẫm đường ra khỏi đấy để cho kịp giờ học buổi chiều......
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro