chap 1
Tại một xóm nhỏ yên bình nằm dọc bên dòng Trường Giang xanh mượt. Một tên dị nhân lửng thững xuất hiện.
Vương Tuấn Khải thở dài nhìn xấp tiền nhàu nát trong tay rồi thở dài . Không đủ tiền mua rượu uống rồi !!! Hắn nhìn lại thân thể quần áo te tua của mình một lượt rồi lắc đầu ngoe ngẩy đi tiếp .
Mọi người trong xóm đang xôn xao buông truyện nhà người ta thấy hắn đi ngang lại trưng ra bộ mặt sợ hãi.
"- nhìn nó te tua thế này chắc lại bị chó cắn hoặc đánh nhau với mấy đứa lưu manh rồi !! " kết thúc câu nói đấy là tràn cười vang lên của mọi người xung quanh. Họ cũng quá quen thuộc rồi đi.
"- còn nhớ hôm qua nó cả đêm không về say khướt nằm giữa đường hát hò ông bà Vương phải lôi về đấy! " càng nói càng thấy Vương Tuấn Khải là nổi tiếng nhất vùng .
"- Đứa trẻ này chỉ vừa học đến cao trung mà nhìn như mấy chục tuổi , thiệt không hiểu giới trẻ bây giờ !!!" người phụ nữ trung niên nhìn bước chân lửng thững của Vương Tuấn Khải lại thấy đáng thương.
Nói cũng phải nhìn Vương Tuấn Khải ai cũng phải tránh xa nhưng không có hắn cái xóm này buồn lắm.
Vương Tuấn Khải chỉ mới 18 tuổi mà bộ dạng như một ông lão . Tóc tai dài quá độ bù xù không gội , không chải mùi hương hấp dẫn lũ ruồi bay xung quanh .
Là con trai mà chả chịu cạo râu , râu ria chi chít nhìn thô kệch kinh khiếp . Chả ai có thể nhìn thấy gương mặt hắn vì lúc nào cũng lem lem luốc luốc bụi đường vì chui hàng rào , ống cống .
Về quần áo khỏi nói Vương lão nương khổ tâm lo cho hắn quần áo lành lặn nhưng trên người hắn liền trở thành giẻ rách te tua vì vướng rào , chó cắn hoặc đánh nhau mà rách.
Nhưng hắn chả để tâm chút nào chỉ cần che được những chỗ cần che và không để gió lọt vào bị đau bụng đối với hắn là ổn rồi không quan tâm đến lành hay rách.
Bác bảo vệ trong trường nhìn Vương Tuấn Khải khi đi học chỉ có một chữ để nói là " kinh " nhiều lần bị dọa đến ngất xỉu bởi bộ dạng cái bang xù xì như ma.
Vương Tuấn Khải đối với thầy cô và lũ bạn là có đi học hay không đi học đều như nhau. Vương Tuấn Khải vào lớp vẫn bị cách li triệt để vào bàn cuối lớp và miễn trực nhật vì với họ vào tay Vương Tuấn Khải chính là biến cái lớp thành bãi rác.
Thành tích của Vương Tuấn Khải không có gì đặc biệt , lạ là ở chỗ chưa bao giờ dưới trung bình chỉ ở mức trung bình và miễn cưỡng chấp nhận.
Vương Tuấn Khải cố chịu đựng hết giờ học sách vở đều không mang về , hôm nay Vương mẫu mua cho hắn đôi giày mới .
Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn ngắm đôi giày dưới chân cuối cùng cởi ra kẹp vào nách lửng thững về nhà , không phải nhà giờ này về chỉ bị Lão Vương đánh tét mông hắn sợ lắm.
Vương Tuấn Khải suy cho cùng vẫn còn một mặc tốt chính là hành hiệp trượng nghĩa nhiều lần giúp đỡ người khác khi bị lưu manh bắt nạt .
Hắn đã từng giúp đỡ hiệu trưởng khỏi những tên đạo tặc trong ngõ tối vì vậy hiệu trưởng luôn mắt nhắm mắt mở bỏ qua tội cho hắn ở trường.
Vương Tuấn Khải nhìn cái túi trống rỗng không một xu. Đáng thương xoa xoa bụng đang kêu gào của mình, haix hôm nay không có tiền ăn nói gì đến rượu.
Đang đi hắn nhíu mày nhìn đám đông khoảng ba người đang vây lấy một cậu nhóc học sinh liền nổi máu hành hiệp trượng nghĩa .
Tên lưu manh đang hung hăng đe doạ cậu nhóc trước mặt.
"- mày thấy gì không ? Giờ này có ma nó mới cứu mày , thông minh thì mau nộp tiền cho tụi này!!! " Vừa dứt câu hắn đã bay cách đó khoảng 2m mà chưa kịp phản ứng gì..
Mấy tên đàn em bỗng dưng hóa đá nhìn nhau. Chả lẽ đại ca chúng nói ma liền có ma thế là vắt chân lên chạy như bay bỏ mặc tên đại ca đang nằm sóng soài dưới đất.
Tên kia thấy Vương Tuấn Khải gương mặt trở nên tái đi nhanh chóng lếch khỏi chỗ đấy. Còn cậu nhóc học sinh nhìn người trước mặt liền cảm ơn không ngớt.
"- Dạ cháu cảm ơn chú !!! Không có chú cháu đã bị họ trấn lột trắng trợn rồi!!! " Vương Tuấn Khải nheo mắt nhìn người trước mặt. Bộ dạng kém mình hai tuổi mà gọi bằng chú , haix hắn quen rồi.
"- Không cần cảm ơn cho tôi chút tiền uống rượu được rồi! " Khoé miệng cậu nam sinh bỗng dưng đông cứng nhưng cũng đưa cho hắn vài đồng .
Đến cuối cùng ai mới là kẻ trấn lột đây?
-----------------------------------------------------------
Vương Nguyên nhân vật huyền thoại trong lớp 2F lần nữa bị treo lên trần nhà lơ lửng , cố quơ quào đến vô dụng càng lúc càng mỏi .
Lát nữa Thiên Tỷ sẽ đến , trong lòng Vương Nguyên tự trấn an mình. Mỗi lần cả lớp buồn chán hay buồn bực cần phát tiết đều lôi cậu ra làm trò cười.
Hôm nay cũng vậy cả lớp trống tiết thế là Vương Nguyên đang ngủ yên lành trên bàn liền bị dây thừng luồn vào người và treo lơ lửng trên trần nhà . Không sao cậu quen rồi!
Cánh cửa được một phen chấn động. Thiên Tỷ xuất hiện huy hoàng trong mắt Vương Nguyên. Vương Nguyên cố nhoài người mừng rỡ gọi Thiên Tỷ.
"- Thiên Tỷ , mau thả ca xuống , ca thực sự chịu không nổi nữa !!!" Thiên Tỷ tức giận là thế liền nắm mối dây cột dưới chân bàn tháo ra khiến Vương Nguyên rơi tự do xuống dập nát cả mong.
Thiên Tỷ mở to mắt khi phát hiện ra mình không cẩn thận hại Vương Nguyên rơi tự do xuống sàn đến chấn thương . Liền lật đật chạy đến đỡ .
"- ca!!! Anh không sao chứ ? Em xin lỗi!!! " Vương Nguyên đau đến hít thở không thông nằm im như chết không dám cử động.
Cuối cùng Thiên Tỷ phải cõng Vương Nguyên về nhà , đến bây giờ Thiên Tỷ vẫn không hiểu nổi có thật mình là em song sinh của người này , có thật sự là em trai hay thực sự là anh trai của y mới đúng.
Vương Nguyên khổ sở nằm trên giường . Nửa đêm thống khổ gào to khiến bầy chim đang ngủ ngon trên ngọn cây điều giật mình rớt xuống đất.
"- Vương Nguyên Thề Nhất Định Không Để Các Người Ức Hiếp Nữa!!! Aaaaaaaaa!!!! " Vương Nguyên vừa dứt lời chiếc gối từ đâu bay đến đáp thẳng vào mặt. Theo hướng bay thì xác định từ phía bên kia giường Thiên Tỷ.
"- Nửa đêm không ngủ điên cái gì? " Vương Nguyên nhớ tới đau đớn trên người liền nằm xuống ngủ tiếp.
Trong mơ không ngừng nguyền rủa những con người ác độc kia , nhất định cậu sẽ tìm người bảo vệ mình nhưng đến bao giờ đây ? Vương Nguyên vẫn mơ về một gã đẹp trai ..... -_-
Và tại một nơi nào đó tên đẹp trai đó đang say khướt và bị song thân lôi cổ về nhà.
End chap 1
Mình thực sự thích fic này mn có thích hong?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro