Chương 1
Thành phố về đêm sau cơn mưa rào trút nước, đường ướt nhẹp loang lổ ánh đèn, nhòe nhoẹt và lạnh lẽo đến thấu xương. Mưa vẫn còn rơi lất phất, tí tách như tiếng thở dài, quyện vào tiếng còi xe xa xăm và tiếng xì xào vội vã của dòng người, tạo nên một bản nhạc đêm cô độc đến nao lòng.Vốn dĩ, Minnie chẳng có hứng thú rời giường, nhưng nhiệm vụ đột xuất ập đến, buộc cô phải xỏ giày. Một đêm như bao đêm khác, cô lặng lẽ tan vào dòng người vô danh trên phố, cố gắng để mình chìm khuất, không một ánh mắt tò mò nào có thể chạm đến. Nhưng đời vốn trớ trêu, định mệnh thích thú với việc trêu ngươi con người ta, và hôm nay, Minnie là "nạn nhân" của trò đùa ấy.
Vừa rẽ vào con hẻm tối om sau tòa nhà cao lớn, Minnie siết chặt tập tài liệu trong chiếc áo khoác da sẫm màu, che chắn khỏi những hạt mưa nặng trĩu đang táp thẳng vào mặt. Bất ngờ, một cú va chạm khẽ khàng khiến tay cô khựng lại, tập tài liệu tuột khỏi tay, rơi xuống mặt đường lạnh lẽo, bắn lên những tia nước li ti.
"Chết tiệt..." - Cô nghiến răng, khẽ rủa thầm, rồi cúi xuống nhặt vội tập tài liệu lên, trước khi cơn mưa kịp táp nát chúng.
"Xin lỗi."
Giọng một người con gái khẽ vang lên, lạnh lùng và dứt khoát như một phản xạ được lập trình sẵn, chẳng chút cảm xúc thừa thãi. Minnie ngẩng đầu, và rồi, ánh mắt cô chạm phải Miyeon. Đôi mắt sắc lạnh như dao găm, ghim thẳng vào cô. Gương mặt ấy, quen thuộc đến mức Minnie có thể vẽ lại từng đường nét góc cạnh trong giấc mơ chập chờn mỗi đêm. Đôi mắt thường ngày sắc sảo như lưỡi dao, giờ lại ánh lên vẻ mệt mỏi mờ mịt, ẩn sau lớp phòng bị kiên cố đến đáng sợ.
Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, lớp vỏ lịch sự mỏng manh tan biến, để lộ ra sự căng thẳng và một tia khó chịu thoáng qua. Miyeon khẽ cau mày, môi mím chặt như cố kìm nén một cơn đau âm ỉ. Dường như sự xuất hiện bất ngờ của Minnie trong hoàn cảnh này là một điều phiền toái không đáng có.
Không nói lời nào, Miyeon lập tức xoay người, định lướt qua như thể cuộc chạm mặt vừa rồi chỉ là một ảo ảnh. Nhưng khi cô ta bước qua vệt sáng yếu ớt hắt ra từ ngọn đèn đường, Minnie nhìn thấy những chấm đỏ sẫm, nhỏ li ti, lấm tấm trên cổ áo sơ mi trắng tinh khôi, nổi bật dưới ánh đèn vàng vọt, và... đôi bàn tay siết chặt đến trắng bệch. Những khớp ngón tay sưng tấy, bầm tím, rướm ra những vệt máu mỏng manh.
Bản năng được rèn luyện qua vô số những cuộc đối đầu trong thế giới ngầm tàn khốc trỗi dậy trong Minnie, căng như dây đàn. Miyeon - người luôn giải quyết mọi vấn đề bằng trí tuệ và những đòn hiểm hóc được tính toán tỉ mỉ đến từng li - lại xuất hiện trong tình trạng thảm hại này, với những vết thương không thể che giấu kia? Có gì đó không bình thường.
Minnie lách người chặn ngang lối đi của cô ta, giọng trầm khàn - "Máu kìa."
Miyeon khựng lại, bờ vai cô ta hơi giật nhẹ, một phản ứng nhỏ bé nhưng không thể che giấu sự căng thẳng đang bao trùm lấy. Một khoảnh khắc im lặng nặng nề trôi qua giữa hai kẻ đã từng đối đầu không biết bao nhiêu lần trong bóng tối, những cuộc chiến ngầm không tiếng súng, nơi hơn thua được định đoạt bằng ánh mắt sắc lạnh và những nước cờ hiểm hóc. Cuối cùng, Miyeon từ tốn xoay người lại. Khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm như một pho tượng băng.
"Không liên quan đến cô." - Giọng cô ta cứng rắn, đứt quãng như cố nén cơn đau, nhưng lại chùng xuống một chút ở cuối câu, như một vết nứt nhỏ trên bề mặt băng giá mà cô ta đang cố gắng che giấu.
Ánh mắt hai người khóa chặt vào nhau, Minnie không đáp lời, chỉ lặng lẽ đưa mắt chậm rãi lướt xuống bàn tay đang rỉ máu của cô ta, rồi lại nhìn lên gương mặt lạnh băng, vô cảm ở đối diện. Một vệt cắt sâu hoắm, nham nhở ở đốt ngón tay trỏ, vẫn còn rỉ máu, không thể nào là một tai nạn thông thường. Miyeon đã đánh ai đó hoặc, có lẽ, chính cô ta đã bị lôi vào một trận chiến khốc liệt
Miyeon bắt gặp ánh nhìn ấy của Minnie - cái nhìn không hề phán xét, không chút mỉa mai, chỉ đơn thuần là sự thấu hiểu. Cô ta khẽ nhếch môi, nửa như cười, nửa như mỉa mai cay đắng
"Đừng tự tưởng tượng mình là anh hùng cứu thế. Tôi không cần."
Minnie khẽ gật đầu, không chút ép buộc, không một lời truy vấn. Đôi khi, im lặng lại chính là một sự tôn trọng.
Miyeon siết chặt bàn tay thành nắm đấm, những ngón tay thon dài gồng lên đến trắng bệch, máu lại nhỏ giọt, đỏ tươi và nhức nhối, nhưng cô ta phớt lờ, như đã quá quen với những cơn đau thể xác này, như thể chúng chẳng là gì so với những thứ đang gặm nhấm bên trong. Bóng dáng cô ta khuất dần vào màn đêm lạnh lẽo, tan biến vào dòng người ngược hướng. Chỉ còn Minnie đứng đó dưới ánh đèn đường hiu hắt, cùng tiếng mưa rơi lách tách đều đặn trên những viên ngói cũ kỹ. Trong lòng Minnie... chẳng có chút thương hại nào. chỉ có một ý nghĩ trầm lặng và sâu sắc - "Mỗi người đều mang trong mình những trận chiến mà không ai khác ngoài họ có thể hiểu được"
Minnie đứng đó một lúc, ánh mắt dõi theo bóng dáng Miyeon khuất dần vào con hẻm nhỏ tối tăm. Mưa trút xuống nặng hạt hơn, như muốn nuốt chửng cả thành phố. Phố xá dần vắng vẻ, chỉ còn ánh đèn vàng xỉn hắt lên những vũng nước đọng loang lổ.
Và rồi, ngay lúc ấy, Minnie thấy chúng. Những cái bóng mờ ảo, lẩn khuất trong màn đêm. Ba... không, bốn người, lướt sát dọc theo những bức tường lạnh lẽo, thấp thoáng sau những thùng rác bẩn thỉu và cột điện gỉ sét, lặng lẽ bám theo Miyeon như những con thú săn mồi. Chúng gấp gáp, nhưng cũng thận trọng, cố gắng hòa mình vào bóng tối, vào dòng người trên phố. Trực giác Minnie mách bảo, chúng chắc chắn không phải là những kẻ qua đường vô hại. Và Miyeon, trong tình trạng hiện tại, không thể nào tự mình xoay xở với chúng.
Minnie không cần cân nhắc thêm một giây phút nào. Chạy.
Tiếng bước chân Minnie đập mạnh vào nền đường ướt át, vang vọng trong con hẻm nhỏ như nhịp trống dồn dập. Miyeon dường như cũng nghe thấy tiếng động bất thường phía sau. Cô ta khựng lại, quay đầu, đôi mắt nheo lại, cảnh giác quét một lượt bóng tối bao trùm xung quanh. Nhưng trước khi kịp có bất kỳ phản ứng phòng bị nào, nhóm người lạ mặt đã đồng loạt nhào ra từ hai bên hẻm tối om, bao vây chặt lấy cô ta như một đàn sói đói khát vây hãm con mồi. Một gã đàn ông cao lớn lao tới, lăm lăm con dao găm sáng loé dưới ánh đèn đường.
Minnie lao vào như một viên đạn xé gió, tông thẳng vào gã cầm dao, cả hai cùng ngã nhào xuống vũng nước bẩn thỉu, bắn lên những tia nước lạnh lẽo. Một cơn đau nhói quen thuộc lan tỏa từ vai trái, đau đớn đến nghẹt thở. Không kịp để tâm đến cơn đau đang hành hạ, Minnie bật dậy, lách người, nhanh nhẹn né tránh cú vung gậy thô bạo của một tên khác, xoay hông tung ra một cú móc gọn gàng và dứt khoát hạ gục hắn.
Một tiếng huýt gió sắc lẹm vang lên trong màn mưa - hiệu lệnh rút lui. Đám người lạ mặt nhanh chóng lẩn vào bóng tối rồi biến mất. Minnie thở hổn hển, lồng ngực đau rát. Vai trái nhức nhối âm ỉ, một cảm giác quen thuộc đến đáng ghét. Một dòng máu ấm nóng chảy ra từ vết rách bên bắp tay, nhuộm đỏ lớp áo khoác sẫm màu.
Miyeon đứng cách đó vài bước chân, bất động như pho tượng, không một chút biểu cảm. Miyeon nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cô ta tối sầm lại, sâu thẳm như vực thẳm không đáy. Không có nụ cười khinh miệt thường thấy, không có cái nhếch mép kiêu ngạo như mọi khi. Chỉ còn một sự im lặng nặng nề đến nghẹt thở và một biểu cảm phức tạp đến mức không cách nào có thể diễn tả được.
Minnie lảo đảo tiến lại gần, khẽ càu nhàu, cố gắng xua tan bầu không khí căng thẳng và nặng nề đang bao trùm lấy cả hai
"Cô... nợ tôi một lời cảm ơn"
Miyeon chớp mắt một cách chậm rãi, như thể vừa trở về từ một giấc mơ. Rồi, sau một khoảnh khắc ngập ngừng, cô ta gật đầu, một cái gật đầu cực kỳ khẽ
"Cảm ơn"
Hai chữ tưởng chừng đơn giản ấy, được thốt ra từ một người như Miyeon, bỗng trở nên quý giá và nặng như vàng.
Cả hai tạm lánh vào một căn nhà hoang tàn gần đó, tìm kiếm những thứ có thể dùng để sơ cứu vết thương. Không ai nói với ai một lời nào. Bên ngoài, thành phố vẫn ào ào tiếng mưa rơi không ngớt và ánh đèn xe nhòe nhoẹt hắt vào khung cửa sổ vỡ nát.
Điện thoại trong túi Minnie rung lên khe khẽ, phá vỡ sự im lặng nặng nề. Màn hình sáng lên với một dòng tin nhắn mã hóa quen thuộc, nhấp nháy một cách quỷ dị:
[MỆNH LỆNH CẤP ĐỘ 2]
[YÊU CẦU HỢP TÁC VỚI ĐỐI TƯỢNG: MIYEON]
[NHIỆM VỤ: XÂM NHẬP & PHÁ HỦY CHI NHÁNH BLACK HALO TẠI KHU VỰC G]
Minnie và Miyeon đồng thời nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ánh mắt họ giao nhau trong im lặng, một sự ngạc nhiên và bất ngờ tột độ hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của cả hai. Miyeon thở dài một tiếng
"Ông trời cũng thật biết trêu người"
Minnie khẽ nhếch môi - "Chúng ta không cần phải ưa nhau. Chỉ cần... sống sót thôi"
Miyeon nheo mắt nhìn Minnie, vẻ mặt như đang cân nhắc một điều gì đó quan trọng trong đầu, rồi cô ta gật đầu, thật khẽ, một sự đồng ý miễn cưỡng nhưng dứt khoát..
Hai kẻ trước đó không lâu vẫn còn là kình địch, dưới bầu trời đêm lạnh lẽo của một thành phố nơi không ai có thể tin tưởng bất cứ ai, giờ đây... cùng đứng chung một chiến tuyến, đối mặt với một kẻ thù chung tàn bạo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro