Chap 8 (End)

HYOMIN

Hãy tha thứ cho sự hèn nhát của em!

Tôi, là một người con gái không thích dựa dẫm vào bất cứ điều gì. Tôi muốn tự quyết định cuộc sống của mình. Tình yêu đối với tôi là một điều gì đó thật xa vời.

Lúc tôi học đại học năm thứ nhất, tôi nhìn thấy chị tôi suy sụp. Chuyện chị tôi có quen một người qua mạng tôi đã biết từ lâu, chị không kể nhiều, tôi cũng không có ý kiến, cuộc sống mỗi người đều rất độc lập. Cho đến khi tôi nhìn thấy thân thể be bét máu của chị, đứng ở cổng nhà trọ, nước mắt làm khuôn mặt trắng mịn lem luốc. Ngày hôm đó là ngày chị tôi đi gặp người con trai quen qua mạng kia. Tôi lặng lẽ gọi xe đưa chị tôi đi bệnh viện. Chị tôi không cho tôi nói với bố mẹ ở nhà và tôi đã không nói. Dù tôi có cố hỏi gì, chị cũng không một lời nói thêm, cứ thế nửa đêm thức dậy lặng lẽ khóc. Những vết thương băng bó khắp mình khiến làn da của chị tôi càng trở nên trắng bệch. Tôi lén đọc nhật ký của chị, việc tôi sẽ không bao giờ làm nếu không có sự lo lắng khiến tôi đau thắt đó, chị tôi có một lần nửa đêm tỉnh dậy, cầm lấy con dao, tự cắt tay mình.

Người mà hôm đó chị tôi đi gặp là một người đàn ông đã đứng tuổi, đi cùng với một người đàn ông khác, hẹn chị ở địa điểm mà khi đến đó chị mới biết là một nhà nghỉ trá hình quán cà phê. Chị tôi vẫn cố gắng vớt vát chút niềm tin cuối cùng mà ở lại nói chuyện với người đó. Những lời tâm sự với nhau qua mạng khiến chị tôi không thể tin rằng đó là một người đàn ông đốn mạt luôn lừa những cô gái như chị tôi. Lúc người đó định giở trờ sàm sỡ,chị tôi lấy con dao để sẵn trong túi, tự rạch lấy người mình, hai người đàn ông kia sợ quá bỏ chạy. Và một mình chị tôi, lê lết về nhà trọ. Chị tôi không phải người con gái ngây thơ nhưng lại mong chờ quá nhiều vào tình yêu, con dao đó, nếu không phải đề phòng mà mang theo, không biết đã xảy ra những chuyện tồi tệ gì.

Đọc xong những dòng nhật ký chua xót đó, ngực tối uất nghẹn. Tôi không làm được gì cho chị nhưng tôi cũng đã không biết, chuyện đó đã bắt đầu cho nỗi ám ảnh trong tôi.

Sau đó, chị tôi có tình yêu thứ hai, tôi ấy đúng là một chàng trai rất tốt, mẫu mực , thời gian đó chị tôi rất vui vẻ, tôi cứ ngỡ tưởng rằng người đó thật sự sẽ mang lại tình yêu và hạnh phúc cho chị tôi. Nhưng cuối cùng tôi ta cũng bỏ chị lại, chẳng hề vương vấn, chẳng một lời. Chị tôi không khóc, người cứ như mất hồn, đờ đẫn ra, có những lúc trang điểm thật đẹp, cứ đi đi lại lại trong phòng một mình, khiến tôi sợ hãi. Tôi đã không kiềm chế được mà quát chị, thế nhưng chị lại đáp trả tôi một nụ cười chất chứa niềm đau đớn không thể tả. Và nhìn chị, tôi sợ tình yêu.

Một người con gái, dù bản thân không trực tiếp chịu tổn thương nhưng lại cảm nhận sâu sắc được sự tổn thương đang vây lấy người rất gần, rất thân thiết của mình, tự nhiên sẽ hình thành một lớp màng bảo vệ, bất giác lo sợ mà tránh xa những tổn thương tương tự như vậy.

Tôi gặp Ji Yeon, Ji Yeon là người đầu tiên ở bên cạnh tôi lâu như vậy dù cho tôi cự tuyệt, nếu tôi nói không có cảm giác gì với Ji Yeon là tôi nói dối. Câu nói " chịu trách nhiệm" khiến trái tim tôi đau nhói. Tôi bỏ đi, không do dự. Cuộc sống này, mãi mãi sẽ là do tôi quyết định. Thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến Ji Yeon, nhớ đến như một kỷ niệm đẹp xưa cũ mà xa xỉ. Thật không ngờ, năm năm sau gặp lại, Ji Yeon vẫn đến bên tôi. Một con người thành đạt.

Khi tôi một mình đau đớn với cái bụng đang quặn thắt, sự xuất hiện của Ji Yeon đã khiến tim tôi loạn nhịp. Ji Yeon quan tâm đến tôi và JiMin bằng những điều nhỏ nhặt bình dị nhất. Thế nên tôi lại lo sợ. Cảm xúc của mình, tôi đã không điều khiển được nữa. Thêm một lần, tôi hèn nhát ra đi. Có lẽ " Đứng trước một tình cảm quá lớn, đôi khi người ta lại cảm thấy sợ. Sợ không giữ được. Thế là rời xa…" Nhưng lần này đi, tôi chỉ muốn mình suy nghĩ thật kỹ, xem tôi thật sự muốn gì, nếu không thể trốn tránh được nữa, tôi nhất định sẽ đối mặt, một lần đánh cược với cuộc đời mình.

Tôi lại về với vùng biển này, vùng biển trước đây tôi và JiMin đã sống một thời gian, vắng lặng, yên bình. Tôi vào một nhà trọ bình dân, bỏ valy xuống, lang thang trên biển, cứ thế thả trôi mình mà suy nghĩ. Người dân ở đây rất ít nhưng đều thân thiện, một cô gái như tôi đến đây một mình, mọi người đều quan tâm hỏi han. Cả cô bé con chủ nhà trọ cũng vậy, mỗi lần nhìn thấy tôi là cười rất tươi, nụ cười trong sáng hiền hòa. Thế nhưng, có một lần tôi thấy em khóc, em ngồi ở ngoài hiên nhà, nơi hướng ra biển, trên tay cầm cuốn sách, cứ thế gục đầu xuống gối mà khóc. Tôi lại gần vuốt tóc em,nhẹ nhàng hỏi :

- Có chuyện gì vậy em? Có thể nói ra thì nói ra với chị cho nhẹ lòng.

- Cuốn tiểu thuyết này cảm động quá chị à. Cô bé nức nở, đưa cho tôi cuốn sách trên tay.

Tôi bật cười, cô bé đa sầu đa cảm này đang khóc vì một cuốn tiểu thuyết.

- Chỉ là truyện thôi mà em. - Tôi nói.

- Nhưng nó rất hay, em cảm thấy rất có ý nghĩa, em đã đọc mấy lần rồi mà lần nào cũng khóc.

Câu nói đó khiến tôi tò mò, cầm cuốn tiểu thuyết trên tay, tôi khẽ hỏi :

- Chị mượn được không?

- Đương nhiên ạ. Chị đọc chắc chắn sẽ khóc.

Tôi lại cười câu nói của em, tôi là người không dễ khóc, là vì một cuốn tiểu thuyết lại càng không thể, tôi là người sống rất thực tế, chẳng bao giờ đọc tiểu thuyết tình yêu lãng mạn sướt mướt. Không hiểu sao đứng trước khung cảnh biển chiều tà mờ ảo này, tôi lại muốn thử. Cầm cuốn tiểu thuyết trên tay, tôi về phòng, bắt đầu đọc, và đêm hôm đó, tôi đã không thể ngủ được.

"…..Thì ra cảm giác có một bờ vai để tựa vào là như thế này đây. Cô đã từng ngỡ rằng bản thân mình có thể chẳng cần đến ai nhưng đến giờ mới hiểu ra, một người con gái, chống đỡ càng lâu càng mỏi mệt rã rời, việc gì phải vì chút kiêu hãnh vô vị mà từ bỏ những chăm chút quan tâm mà cô ta đáng được đón nhận. Tôi không hề bố thí cho cô, tôi yêu thương cô. Trước mặt một số người, cô chẳng cần phải tỏ ra kiên cường."

Hóa ra là vậy, tôi tự nhiên nhớ đến một câu nói: "Người mang tình cảm quá lớn trong lòng đôi khi cũng sợ, sợ bản thân sẽ bị tổn thương sâu sắc" .

'' Có những thứ nhẹ nhàng đi vào lòng người ta, không thèm xin phép, cũng chẳng đợi sự đồng ý mà cứ thế tìm một nơi trú ngụ an toàn nơi trái tim...

Đó là tình yêu ...

Em đã không biết được..

Cho đến khi..

Em yêu tôi ! Sâu sắc !!! ''

Hóa ra là, tôi cũng đã yêu.

Tôi trở về sau bảy ngày nghỉ phép. Định qua nhà cất đồ đạc rồi mới đi đón JiMin. Bước đến cửa nhà, tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, tựa người vào tường, trong bóng tối, bóng dáng ấy càng cô đơn. Tôi bước lại gần, Ji Yeon quay sang nhìn thấy tôi, đôi mắt sâu thẳm đau đớn. Một lúc sau, Ji Yeon ném điếu thuốc, bước rời đi. Tôi ngoái lại nhìn bóng dáng Ji Yeon, chợt thấy đau nhói, lần này, tôi đã biết tôi phải làm gì.

Min chạy vội lại, ôm chầm Ji Yeon từ phía sau, từng giọt nước mắt cứ chảy, thấm đẫm lưng áo Ji Yeon, còn Ji Yeon vẫn đứng yên lặng như vậy. Hai người đứng mãi như thế , không ai nói gì, Ji Yeon bỗng xoay người lại, ôm lấy Min. " Xin em đừng rời bỏ tôi thêm lần nào nữa, tôi sẽ không ép buộc em ở bên tôi, chỉ cần em đứng ở nơi tôi có thể nhìn thấy em là được rồi, em đừng đẩy tôi ra xa nữa, em có biết, không có em, dù là nơi nào, đối với tôi cũng là vực thẳm " Nghe những lời nói chân thành đó của Ji Yeon, Min bật khóc thành tiếng, nghẹn ngào, những lời muốn nói đều không thể nói ra. Ji Yeon nắm lấy vai Min, cúi xuống hôn lên giọt nước mắt của Min " Tôi xin lỗi, tôi đã làm em khóc"

***

Min nhìn Ji Yeon, khuôn mặt gầy đi, đôi môi khô khốc, đôi mắt mông lung chất chứa bao nỗi niềm, đây là hình ảnh của hơn năm năm trước khi Min bỏ đi sao? Như có một sợi chỉ siết chặt trái tim Min, rất đau, rất đau. Min vòng tay qua cổ Ji Yeon, nhón chân lên, đặt môi mình lên đôi môi khô khốc đó. Cay đắng, ngọt ngào, tình yêu, sự chờ đợi, tất cả đã hòa vào niềm hạnh phúc này. Min đã chọn đối mặt với lòng mình, chỉ muốn nói với Ji Yeon một câu " Xin hãy tha thứ cho sự hèn nhát của em ". Nụ hôn đó đã thay Min nói tất cả. Ji Yeon đỡ lấy eo Min, hôn đáp lại say đắm.

ĐÁM CƯỚI.

Lễ cưới được tổ chức tại một nhà thờ, Min và Ji Yeon đều mong muốn lời hứa tuyên thệ sẽ chứng giám cho tình yêu của họ.

Một đứa bé trai đáng yêu cùng một đứa bé gái đang đứng trước cửa lễ đường . Bé trai bảo :

-       Đưa tay đây cho anh, chúng ta cần phải bước vào trong đó.

Bé gái tay cầm một bó hoa trắng muốt, ngơ ngác nhìn xung qutôi, hình như cô bé đang lo lắng, cô bé nhìn về phía ba mẹ mình như muốn hỏi có cần phải nắm tay cậu bé kia không, bố\a mẹ cô bé khẽ gật đầu. Cô bé ngại ngùng chìa tay ra. Cậu bé nắm lấy.

-       Tay em béo quá.

Mặt cô bé đỏ ửng lên, mắt ngân ngấn nước, từ nhỏ đến giờ ai cũng khen cô bé mũm mĩm rất đáng yêu, không ai chê tay cô bé béo cả. Cậu bé nhìn cô bé sắp khóc đến nơi, cười cười tỏ ra mình là đấng nam nhi

-       Tay béo mềm mềm nắm rất thích, sau này anh sẽ cưới em.

Rồi cậu bé dẫn cô bé vào lễ đường. Ba mẹ cậu bé đang ở phía trước, cô bé và cậu bé đứng sau . Cậu bé đó chính là Jimin của chúng ta. Nghe Đức Cha tuyên bố rằng ba mẹ cậu bé là vợ chồng, cậu bé thì thầm vào tai cô bé

-       Sau này lúc nào em học xong đại học, anh sẽ cưới em, ba anh bảo rất hối hận vì khi mẹ anh ra trường không cưới mẹ anh ngay, suýt nữa bị người khác cướp mất. Thế nên ba tôi dặn anh làm gì cũng phải nhanh một chút. Bây giờ em nắm tay anh rồi không được nắm tay thằng khác nữa đâu đấy.

Cô bé ngơ ngác không hiểu gì nhưng nhìn mặt cậu bé vô cùng nghiêm túc, cô bé có chút sợ hãi, khẽ gật đầu.

Cậu bé cười với vẻ thỏa mãn, cô bé này rất ngoan, như ba nói thì sau này sẽ là vợ tốt.

Tự nhiên cậu bé lại nghĩ, tại sao lúc trước mẹ không ngoan, nhất định không phải vợ tốt mà ba vẫn muốn cưới mẹ? Ba bị lừa rồi. Nhưng cậu bé lại rất thương mẹ, thôi thì ba chịu thiệt một chút cũng không sao, mình là đàn ông con trai, không nên chấp vặt phụ nữ, ba đã nói thế mà.

Cậu bé lại dắt cô bé đi ra ngoài, lấy rất nhiều bánh ngọt cho cô bé, cô bé bị dính kem đầy miệng, cậu bé mắng " Em thật xấu, thế này sao làm vợ ngoan được " rồi lại cúi xuống lấy khăn lau cho cô bé. Và có lẽ từ đây, sẽ có thêm một chuyện tình.

 

MỘT CHUYỆN TÌNH

Ji Yeon và Min có một chuyện tình, không phải trải qua nhiều cay đắng để trở thành chuyện tình khiến người ta truyền tai nhau mà khâm phục nhưng cũng không phải là một chuyện tình phẳng lặng đến mức không có gì để nói.

Ji Yeon nói : " Từ lần đầu gặp em, tôi đã không biết rằng mình yêu em "

Min nói : " Em lại càng không biết "

Vậy mà họ yêu nhau.

Có nhiều người họ yêu nhau chỉ cần trong chớp mắt, nhưng cũng có nhiều người, đi hết gần cả cuộc đời mới gặp được người mình yêu. Đối với Ji Yeon và Min, tình yêu vừa đủ, thời gian cũng vừa đủ.

Min đã từng hỏi :" Tại sao lâu như vậy mà vẫn đợi em? "

Ji Yeon cũng từng trả lời : " Tôi không biết mình đã đợi em, tôi chỉ biết rằng, mỗi ngày trôi qua không có em đều là những ngày dài đằng đẵng, tôi sống và hi vọng ngày hôm sau sẽ ngắn hơn một chút, mỗi khi đêm về, tôi không còn nghĩ được điều gì khác ngoài em "

Min cũng đã nhẹ nhàng ôm lấy Ji Yeon. Họ thật sự cần có nhau.

Ji Yeon luôn nói : " Xin lỗi vì đã để em và con thiệt thòi "

Min lắc đầu, tựa vào vai Ji Yeon " Em và con không thiệt thòi, đó là quãng thời gian chuẩn bị để đón nhận hạnh phúc, hạnh phúc nào cũng phải trả giá, em chấp nhận, nếu không có quãng thời gian đó, em sẽ không biết rằng mình yêu "

Ji Yeon nắm chặt lấy tay Min, khẽ nói " Cám ơn em "

1 người đã chịu bao dày vò để chờ đợi, 1 người cũng phải đối mặt với bao nỗi tủi hờn khi một mình nuôi con. Nhưng cuối cùng, chúng ta đã ở bên nhau, là một gia đình yên ấm và hạnh phúc. Quãng đời còn lại, chúng ta sẽ dành để yêu nhau và cùng nhau nuôi dạy con cái. Đối với 2 chúng ta đó chính là niềm mong ước giản dị.

MIN AH.

Vài năm sau đó, Ji Yeon, Min cùng JiMin đi du lịch. Min muốn trở về một nơi mà Min và JiMin đã từng sống ở đó. Trở lại làng chài này, Min tìm kiếm ngôi nhà mà hai mẹ con Min từng sống. Không ngờ giờ nó đã trở thành trụ sở của một công ty du lịch. Ông bà chủ nhà cũ gọi Ji Yeon hai tiếng " Giám đốc ". Ji Yeon nhìn Min, nhẹ nhàng giải thích " Trước đây tôi từng đi rất nhiều nơi tìm em, có một lần đến nơi này, tôi ngồi ở cái bàn bằng gốc cây ngoài kia, trên bàn có mấy chữ " Mẹ HyoMin ". Lúc đó tôi đã nghĩ có thể HyoMin đó chính là em, thế nên tôi quyết định đặt thêm trụ sở nơi này.

Lúc em nói muốn về đây tôi đã ngờ ngợ, cuối cùng không ngờ đó chính là em thật.

Min nhớ lúc Min còn ở đây, hồi đó JiMin đã đi học mẫu giáo, bắt đầu viết chữ, JiMin luôn viết tên Min ở khắp mọi nơi. Ji Yeon nhìn thấy mấy chữ đó, có lẽ chính là ý trời muốn họ trở về bên nhau.

Cái bộ bàn ghế làm bằng gốc cây vẫn được giữ ở đó, ngồi ở đó có thể hướng ra ngắm cảnh biển. JiMin lấy bút ra, cặm cụi viết thêm mấy dòng bên dưới " Ba Ji Yeon, Con JiMin " Ji Yeon đón lấy chiếc bút từ tay JiMin, ghi thêm 3 chữ " Con Min Ah " rồi nói với Min " Sau này, con gái chúng ta sẽ là Min Ah " Min cười :" Lỡ là con trai thì sao? " . JiMin nhanh nhảu tiếp lời " Ba bảo phải đẻ đến bao giờ ra con gái thì thôi, bố muốn có con gái giống như mẹ , con cũng thích có em gái ". Ji Yeon khẽ ho một tiếng, đứng dậy bước vào trong nhà, miệng vẫn tiếp tục nói " Con trai tên Min Ah cũng đâu có sao "

Min ôm lấy JiMin cười hạnh phúc, từ đầu đến cuối đều là duyên phận. " Con chúng ta, nhất định sẽ là Min Ah " VIẾT CHO JI YEON, CHO HYOMIN CỦA TÔI.

Mỗi người sống và luôn mong cho mình có được một tình yêu đẹp. Nếu nó không kết thúc viên mãn thì cũng phải có chút gì đó khiến người ta nhớ đến không nguôi. Tôi đã viết câu chuyện này khi tôi vừa bước qua độ tuổi mà người ta mong ngóng về tình yêu nhiều nhất. Có lẽ đó cũng chính là một phần nào đó mong muốn trong lòng tôi được nói lên qua từng câu chữ.

Ji Yeon là một người mà có lẽ khi người ta đọc người ta sẽ nghĩ là ngoài đời thực khó tìm ra một người si tình đến vậy. Nhưng theo tôi, thực tế còn có rất nhiều người si tình hơn thế. Khi gặp được người con gái mình yêu, bản năng yêu thương và che chở sẽ khiến cho con người càng trở nên mạnh mẽ. Ji Yeon yêu Min và Ji Yeon đã đi đúng đường bước vào trái tim Min, con đường đó chính là chờ đợi.

Còn HyoMin, ai đó sẽ nói rằng, chẳng có cô gái nào gặp được người như Ji Yeon lại tỏ ra lạnh lùng đến vậy. HyoMin không lạnh lùng, trong lòng cô ấy chất chứa một nỗi sợ hãi, gặp Ji Yeon, nỗi sợ hãi đó trỗi dậy và cô ấy đã lựa chọn trốn tránh. Kể cả không có câu nói của Ji Yeon khiến Min đau lòng kia, trước sau gì cô ấy cũng lựa chọn ra đi. Ji Yeon là người con gái đầu tiên khiến cô ấy rung động nhưng không có nghĩa là cô ấy sẽ ngay lập tức khỏa lấp được sự ám ảnh trong lòng mình. HyoMin cần thời gian. Điều may mắn nhất của HyoMin chính là, Ji Yeon đã chờ cô ấy, chờ một ngày HyoMin đón nhận Ji Yeon.

Tình cảm nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim chính là tình cảm sâu sắc nhất. Yêu, chờ đợi, tất cả đều dành cho hạnh phúc lâu dài. Đừng bao giờ nghĩ rằng sự chờ đợi là vô nghĩa, có thể bạn đợi chờ một ai đó nhưng cuối cùng lại không thể sống bên nhau bạn oán trách. Đừng như vậy, không sự chờ đợi nào vô nghĩa, đôi khi sự chờ đợi sẽ giúp bạn nhận ra rằng hạnh phúc thật sự đang gần mình chứ không phải điều gì đó là xa xôi. Quan trọng là biết cái gì nên từ bỏ, cái gì không thể từ bỏ. Hãy nhớ rằng, đã yêu thì đừng bao giờ đẩy nhau ra xa, dù là nơi nào thì đó cũng là vực thẳm.

Cuối cùng, chúc Ji Yeon và HyoMin, JiMin cùng Min Ah mãi mãi mãi là một gia đình luôn đầy ắp yêu thương và tiếng cười.

End.

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro