Chapter 1
Cái cặp táp đeo trên lưng đổ phịch xuống đất một cách chán chường. Sau đó là những bước chân lững thững đi lòng vòng nhìn quanh căn hộ cũng chán chường nốt. Thỉnh thoảng chân phải lại đá mấy cái thùng xốp còn chứa đầy mớ đồ từ căn hộ cũ đang ngáng đường đi của mình, kèm theo mấy tràng thở dài phát chán đến tận cổ.
Tóm gọn lại là tất cả mọi thứ trong cái căn hộ này, cái khu dân cư này, đều chán tất.
Kể cả cái cuộc đời hiện tại này của Minatozaki Sana.
Đi một lát cũng vào phải căn bếp nhỏ xíu. Nàng nhíu mày cầm lấy cái phong bì trắng trên bàn ăn lên, mắt lướt ngang dòng chữ trên miếng sticky note vàng dán bên ngoài.
"Con tự ăn tối và đi ngủ trước đi. Mẹ sẽ về trễ, không cần chờ mẹ"
Bàn tay đưa vào trong phong bì lấy ra ngoài 2 tờ 10,000 won láng bóng, sau đó nhanh chóng bỏ chúng vào phong bì trở lại.
Nàng thở dài nhìn xa xăm bên ngoài cửa sổ. Lại là một ngày như bao ngày khác trong chuỗi ngày chán chường mệt mỏi này...
.
.
.
"Của cháu hết 10,000 won"
Sana lấy tiền khỏi bóp trong khi ông chủ tiệm tạp hoá tranh thủ bỏ hộp mì cùng chai nước ép trái cây vào túi xốp.
"Ông chủ! Ở đây có bán dây sạc điện thoại loại 10 ft không ạ?"
"Chắc chắn là có mà"
Ông chủ tiệm ngoái người nhìn cậu học sinh cũng trạc tuổi Sana đằng xa. Bên cạnh thằng nhóc có thêm 2 đứa khác cũng đang mò mẫm gì đó ở quầy đồ điện tử. Nhưng trông thằng nhóc cầm đầu vẫn chưa hài lòng với câu trả lời của ông chủ tiệm lắm. Nó hất mặt chỉ vào quầy hàng điện tử sau lưng mình.
"Cháu kiếm nãy giờ làm gì có"
Ông chủ tiệm thở hắt ra đích thân đến hàng điện tử kiểm tra cái thứ thằng nhóc nhiều chuyện vừa hỏi. Sana vẫn còn đứng tại quầy tính tiền chợt cảm nhận được tiếng bước chân chầm chậm đang đến gần mình hơn. Khẽ liếc qua bên cạnh mới thấy bóng dáng thằng nhóc học sinh khi nãy, và cũng chứng kiến bàn tay nó đưa vào trong hộp nhựa trên bàn tính tiền lấy khỏi đó một bao thuốc lá.
Nó vừa cất bao thuốc vào túi quần cũng là lúc nó thấy đôi mắt của đứa con gái bên cạnh nhìn chằm chằm mọi hành vi của mình này giờ.
"Shh!"
Ngón trỏ nó đưa lên miệng cảnh cáo.
"Có phải cái này không?"
Giọng ông chủ tiệm vang vảng đằng xa, trong tay ông là cái dây sạc điện thoại màu trắng đúng hệt như ý thằng nhóc lắm lời kia. Nhưng nó đã nhanh chóng bẻ lái tình huống.
"À không, cháu nhầm, không phải loại đó. Bọn bây, đi chỗ khác mua đi"
"Trả tiền bao thuốc cậu vừa lấy đã rồi hãy đi"
Sana cầm lấy túi xốp của mình phán câu cuối trước khi 3 thằng nhóc kia kịp bước khỏi cửa tiệm. Thằng nhóc cầm đầu bị bắt trận tại chỗ điếng người quay đầu lại nhìn đứa con gái phá bĩnh kế hoạch của mình.
Sana nhìn ông chủ tiệm còn đang nắm bắt thông tin bình thản khai hết sạch sành sanh.
"Người này mới lấy một bao thuốc lá của bác đấy ạ"
"THẰNG KHỈ KIA!!"
Nàng thản nhiên quay lại với nhiệm vụ cột bao túi xốp lại ngay ngắn, còn ông chủ tiệm đã phóng thẳng ra ngoài đuổi theo mấy đứa oắt con vụng trộm. Tích tắc thì ông bác đã trở lại, miệng lầm bầm mấy câu chửi rủa nào đó. Xong xuôi đâu vào đâu, nàng mới hướng đến cánh cửa ra vào.
Cạch.
"Ah!"
Cả người Sana văng qua một bên khi nguyên bả vai phải bị cánh cửa đập trúng. Cái người mới mở cửa bước vào hoảng hồn nhìn cô gái đối diện vừa xoa tay vừa nhăn nhó.
"Tôi xin lỗi"
"Có biết nhìn đường không vậy?!"
Người gây lỗi chẳng biết làm gì hơn cúi người lịch sự, sau đó còn chuộc lỗi bằng cách đẩy hết cửa vào trong chừa hẳn lối cho cô gái hậm hực kia ra ngoài.
"Ah Mina! Lâu rồi mới thấy cháu ghé tiệm bác đấy!"
"Nae... Cháu chào bác"
Mina vừa chào ông bác chủ tiệm nơi quầy tính tiền thì theo quán tính quay đầu đến hướng cửa kính nhìn khung cảnh bên ngoài. Đập vào mắt em sau lớp kính đen không khác gì cô gái hậm hực khi nãy đang lướt ngang qua mình.
Và sẽ chẳng có chuyện gì to tát xảy ra nếu như theo sau nàng không phải là 3 thằng học sinh bặm trợn nào đó...
...
Sana tay xách túi xốp tản bộ trong con hẻm dẫn về nhà, chợt một bóng dáng quen thuộc bước khỏi con hẻm khác bên trái đến ngay trước mặt nàng.
"Yah... Mày cũng chẳng ngạc nhiên khi gặp tao luôn"
Thằng nhóc cầm đầu khi nãy cho hai tay vào túi quần cười khinh bỉ. Nhưng nét mặt cô gái đối diện nó chỉ duy nhất một màu lạnh băng khiến nó bực hơn.
"Yah, mày nghĩ mày là ai hả?"
Khi nàng vừa bước qua trái tiếp tục bỏ đi thì nó đã kịp thời bước qua chặn ngang.
"Tao chưa có nói xong"
"Cậu muốn gì?"
Sana cố nén cơn giận xuống. Thằng nhóc kênh kiệu đối diện phì cười như không thể tin được thái độ của đứa con gái kia.
"Muốn gì? Có biết tại mày mà tao xém nữa đã bị bắt rồi không? Khôn hồn thì đền tiền bồi thường cho tao"
"Bồi thường?"
"Đúng, bồi thường"
Nó gật đầu cái rụp.
"Một là mày bồi thường cho tao, không thì quỳ xuống cầu xin tao tha cho"
Sana hất mặt tỉnh bơ.
"Nếu như tôi không làm thì sao?"
"Không làm?"
Nó chống nạnh bước đến gần nàng hơn.
"Nếu không làm thì đừng nghĩ tao không dám ra tay. Cho dù mày có là con gái thì tao sẽ chẳng nhẹ tay hơn--"
"Yah yah, mày gọi ai đó?"
Thằng nhóc đang tuôn một tràng liền ngưng bặt khi Sana lấy chiếc điện thoại khỏi túi quần bấm lia lịa dòng số nào đó.
"Cảnh sát phải không ạ? Tôi muốn trình báo một--"
"YAH! MÀY ĐIÊN RỒI HẢ?"
Cánh tay cầm điện thoại của Sana bị thằng nhóc cầm chặt đưa càng xa tai nàng càng tốt. Sức của nó dồn hết đến cái siết tay chặt thật chặt mặc kệ những cái vùng vẫy của nàng.
"CÚP MÁY NGAY CHO TAO!"
"Thả tôi ra!"
"TAO BẢO ĐỨNG YÊN--"
"Mấy người đang làm cái trò gì vậy?"
Thằng nhóc cầm đầu, 2 thằng nhóc kia cùng Sana đồng loạt tập trung đến chỗ giọng nói vừa cất lên cách cả bọn vài bước. Thằng nhóc cầm đầu tạm thời buông tay xoay người lại giở giọng.
"Aigoo! Mày là Myoui Mina đúng không?"
Bây giờ Sana mới có dịp nhìn kĩ một chút. Cô gái trông nhỏ con hơn phía đối diện đang cho hai tay vào túi quần này... là cái người nàng đụng phải ở tiệm tạp hoá chứ đâu! Vẫn là chiếc quần jean xanh bó đôi chân mảnh khảnh, vẫn là chiếc áo thun đen thoải mái, và vẫn là cặp kính đen che giấu gần như một nửa phần cảm xúc trên mặt.
Quay lại với thằng nhóc cầm đầu. Từ khi có người mới xuất hiện thì nó đã lập tức chuyển đổi đối tượng ngay.
"Myoui Mina, lâu rồi không gặp. Nhưng hiện tại tao đang có việc cần giải quyết. Mày đi đâu thì biến đi chỗ khác đi"
"Tôi không muốn"
Nó vừa quay lại với Sana đã phải nghe thấy gì đó vô cùng chướng tai. Giọng cười giễu cợt ngày càng kênh kiệu với 2 tên bạn nó.
"Yah, bọn mày nghe gì không? Nó bảo nó không muốn kìa tụi bây"
"Hahaha..."
Nó quay phắt lại thủ sẵn nắm đấm vung thẳng về phía trước, nhưng Mina liền né qua một bên sau đó nắm lấy cánh tay nó bẻ quặp lại sau lưng, rồi mạnh bạo đẩy nó về phía hai tên oắt kia.
Bàn tay cô gái còn đang đứng trân trân chứng kiến nãy giờ ngay lập tức được đan lấy chặt chẽ.
"Chạy thôi"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro